Chương 15
Ngọc Linh gọi điện đến, đơn giản là muốn hỏi chuyện Lục Phong. Bà lo âu nói: “Thân thể nó… Dù sao cũng phải khá hơn một chút chứ.”
Thái Hữu Dương sờ sờ cái eo đau nhức, không có cách nào trả lời Ngọc Linh.
Nhưng mà bà lại hiểu lầm: “Đây là tạo nghiệt gì thế này.” Bà thở dài, “Mẹ biết con cũng không dễ dàng gì, mẹ chỉ là… Hỏi vài câu thôi, con đừng để trong lòng nhé.” Bà nghĩ, bộ dạng này của Lục Phong, chắc không cưới được vợ rồi, “Con và Lục Phong hoà hợp ở bên nhau, mẹ cũng yên lòng.”
Thái Hữu Dương nghe mà lòng chua xót: “Kỳ thực…”
Nói còn chưa dứt lời, di động đã bị đoạt lấy.
Ngọc Linh dâng lên một tia hy vọng: “Kỳ thực cái gì? Tiểu Thái con nói đi.”
Lục Phong một tay cầm vô lăng, một tay cầm di động lạnh lùng nói: “Mẹ giấu con gọi điện thoại cho em ấy?”
Thái Hữu Dương kinh ngạc nhìn Lục Phong.
Lục Phong cho y một ánh mắt “Đừng nói chuyện”, sau đó nghiến răng: “Hiện giờ con đã được rồi! Không phải mẹ muốn con đi xem mặt à? Con sẽ đi ngay bây giờ!”
Ngọc LInh hoảng hốt vội nói: “Con trai, không phải, mẹ không ép con…”
Lục Phong cúp điện thoại.
Thái Hữu Dương kinh ngạc đến ngây người. Lục Phong trả di động lại cho y, y theo bản năng tiếp được. Thái Hữu Dương lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng nhìn gò má lạnh lùng của Lục Phong lại không dám hỏi.
Đèn đỏ lấp loé vài giây rồi chuyển sang đèn xanh. Lục Phong kéo phanh tay rồi nhấn ga.
“Lục Phong.” Thái Hữu Dương do dự nói, “Chúng ta phải nói dối bố mẹ tới khi nào?”
Lục Phong: “Anh đã nói với mẹ là mình ổn rồi. Không lừa bà nữa.”
Thái Hữu Dương cạn lời: “Lúc nói chuyện anh giống như đang giận dỗi á, nhất định mẹ sẽ hiểu lầm.”
“Sau này bà còn hỏi em vấn đề tương tự, cứ giao cho anh.” Lục Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Buổi trưa ăn ngoài nhé?”
“Được.” Thái Hữu Dương nói, xoắn xuýt cau mày cẩn thận thăm dò, “Có phải là anh thấy phiền vì bố mẹ bắt anh xem mặt, nên mới giả vờ là mình không được không?”
Lục Phong hỏi ngược lại: “Em không thấy phiền ư?”
Thái Hữu Dương: “Vậy anh cứ nói rõ với bố mẹ…”
Lục Phong: “Có tác dụng sao?”
Thái Hữu Dương phiền muộn gẩy gẩy đầu gối, nghĩ thầm, Lục Phong đang dỗi mình chứ haizzz.
Lục Phong nói: “Không phải nhằm vào em.”
“Biết rồi,” Thái Hữu Dương hậm hực, “Chỉ là em thấy, giấy không gói được lửa, ngày nào đó bị lộ ra, bố mẹ sẽ giận anh đó.”
Lục Phong ôn hoà nói: “Vậy thì ông bà sẽ biết, con trai mình thà làm thái giám cũng không muốn rời bỏ thầy Thái.”
Thái Hữu Dương: “….” Y không được tự nhiên mà sờ mũi, “Anh đừng nói thế, lỡ may ngày nào đó thật sự không được thì anh có mà khóc ròng.”
Lục Phong liếc y: “Đến lúc đó người cao hứng nhất phải là em nhỉ?”
Thái Hữu Dương lời lẽ đầy chính nghĩa nói: “Em là loại người đó à? Anh ngã bệnh em khổ sở còn không kịp nữa là. Anh nghĩ em như vậy thật sự làm em quá thất vọng.”
Lục Phong lộ ra vẻ mặt không ý kiến, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Mẹ vợ.”
Thái Hữu Dương liền không kìm được: “Em sai rồi…”
Lục Phong lắc đầu, dừng xe: “Trước hết cứ xuống xe đã, đi phần đường cho người đi bộ ấy.”
Thái Hữu Dương thở phào nhẹ nhõm, chờ xe dừng hẳn vội vã bước xuống,
Lục Phong nhìn dáng vẻ không chút âu lo của y, nghĩ thầm, em ấy chỉ lẻ loi một mình trên cõi đời này, nếu như đến mình cũng không đứng về phía y, y phải làm sao bây giờ?
Dường như anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cho đến hôm nay, Lục Phong vẫn nhớ tới một ngày kia, dưới bầu trời u ám, thiếu niên đơn bạc nằm trước linh đường khóc nức nở.
Anh đứng ở cửa, nhìn chăm chú phía sau lưng thiếu niên, mãi tới khi hai chân tê cứng, lạnh buốt hết người.
Một khắc đó, là anh đã nói với thiếu niên ấy –
Em vẫn còn có anh.
Thái Hữu Dương sờ sờ cái eo đau nhức, không có cách nào trả lời Ngọc Linh.
Nhưng mà bà lại hiểu lầm: “Đây là tạo nghiệt gì thế này.” Bà thở dài, “Mẹ biết con cũng không dễ dàng gì, mẹ chỉ là… Hỏi vài câu thôi, con đừng để trong lòng nhé.” Bà nghĩ, bộ dạng này của Lục Phong, chắc không cưới được vợ rồi, “Con và Lục Phong hoà hợp ở bên nhau, mẹ cũng yên lòng.”
Thái Hữu Dương nghe mà lòng chua xót: “Kỳ thực…”
Nói còn chưa dứt lời, di động đã bị đoạt lấy.
Ngọc Linh dâng lên một tia hy vọng: “Kỳ thực cái gì? Tiểu Thái con nói đi.”
Lục Phong một tay cầm vô lăng, một tay cầm di động lạnh lùng nói: “Mẹ giấu con gọi điện thoại cho em ấy?”
Thái Hữu Dương kinh ngạc nhìn Lục Phong.
Lục Phong cho y một ánh mắt “Đừng nói chuyện”, sau đó nghiến răng: “Hiện giờ con đã được rồi! Không phải mẹ muốn con đi xem mặt à? Con sẽ đi ngay bây giờ!”
Ngọc LInh hoảng hốt vội nói: “Con trai, không phải, mẹ không ép con…”
Lục Phong cúp điện thoại.
Thái Hữu Dương kinh ngạc đến ngây người. Lục Phong trả di động lại cho y, y theo bản năng tiếp được. Thái Hữu Dương lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng nhìn gò má lạnh lùng của Lục Phong lại không dám hỏi.
Đèn đỏ lấp loé vài giây rồi chuyển sang đèn xanh. Lục Phong kéo phanh tay rồi nhấn ga.
“Lục Phong.” Thái Hữu Dương do dự nói, “Chúng ta phải nói dối bố mẹ tới khi nào?”
Lục Phong: “Anh đã nói với mẹ là mình ổn rồi. Không lừa bà nữa.”
Thái Hữu Dương cạn lời: “Lúc nói chuyện anh giống như đang giận dỗi á, nhất định mẹ sẽ hiểu lầm.”
“Sau này bà còn hỏi em vấn đề tương tự, cứ giao cho anh.” Lục Phong hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Buổi trưa ăn ngoài nhé?”
“Được.” Thái Hữu Dương nói, xoắn xuýt cau mày cẩn thận thăm dò, “Có phải là anh thấy phiền vì bố mẹ bắt anh xem mặt, nên mới giả vờ là mình không được không?”
Lục Phong hỏi ngược lại: “Em không thấy phiền ư?”
Thái Hữu Dương: “Vậy anh cứ nói rõ với bố mẹ…”
Lục Phong: “Có tác dụng sao?”
Thái Hữu Dương phiền muộn gẩy gẩy đầu gối, nghĩ thầm, Lục Phong đang dỗi mình chứ haizzz.
Lục Phong nói: “Không phải nhằm vào em.”
“Biết rồi,” Thái Hữu Dương hậm hực, “Chỉ là em thấy, giấy không gói được lửa, ngày nào đó bị lộ ra, bố mẹ sẽ giận anh đó.”
Lục Phong ôn hoà nói: “Vậy thì ông bà sẽ biết, con trai mình thà làm thái giám cũng không muốn rời bỏ thầy Thái.”
Thái Hữu Dương: “….” Y không được tự nhiên mà sờ mũi, “Anh đừng nói thế, lỡ may ngày nào đó thật sự không được thì anh có mà khóc ròng.”
Lục Phong liếc y: “Đến lúc đó người cao hứng nhất phải là em nhỉ?”
Thái Hữu Dương lời lẽ đầy chính nghĩa nói: “Em là loại người đó à? Anh ngã bệnh em khổ sở còn không kịp nữa là. Anh nghĩ em như vậy thật sự làm em quá thất vọng.”
Lục Phong lộ ra vẻ mặt không ý kiến, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Mẹ vợ.”
Thái Hữu Dương liền không kìm được: “Em sai rồi…”
Lục Phong lắc đầu, dừng xe: “Trước hết cứ xuống xe đã, đi phần đường cho người đi bộ ấy.”
Thái Hữu Dương thở phào nhẹ nhõm, chờ xe dừng hẳn vội vã bước xuống,
Lục Phong nhìn dáng vẻ không chút âu lo của y, nghĩ thầm, em ấy chỉ lẻ loi một mình trên cõi đời này, nếu như đến mình cũng không đứng về phía y, y phải làm sao bây giờ?
Dường như anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cho đến hôm nay, Lục Phong vẫn nhớ tới một ngày kia, dưới bầu trời u ám, thiếu niên đơn bạc nằm trước linh đường khóc nức nở.
Anh đứng ở cửa, nhìn chăm chú phía sau lưng thiếu niên, mãi tới khi hai chân tê cứng, lạnh buốt hết người.
Một khắc đó, là anh đã nói với thiếu niên ấy –
Em vẫn còn có anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất