Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 30

Trước Sau
Lục Phong đã nghĩ kỹ xem mình phải làm thế nào rồi. Đầu tiên là tìm Cảnh sát Giám sát an ninh mạng, tìm ra người phát video kia, lại tra công ty kinh doanh đứng sau lần tạo nên hot search này, tìm hiểu nguồn gốc, bắt được…

Lúc ăn trưa, Thái Hữu Dương kéo tay áo Lục Phong nói: “Đổi chiều rồi anh.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Phong là: Quá nhanh. Loại sự kiện hot search rõ ràng sau lưng có tay này, đều có lượng lớn thuỷ quân tiến hành điều khiển bình luận. Bây giờ còn chưa được nửa ngày đã đổi chiều, quả thực là không thể nào.

Nhưng sự thật chính là như vậy.

Thái Hữu Dương và Lục Phong một người một cái di động lên weibo.

Hot search “Thầy giáo Tiểu học Hồng Tinh quấy nhiễu cứu viện” đã không thấy, thay vào đó là từ khoá “Giáo viên đẹp nhất bị bôi nhọ”. Một năm trước Thái Hữu Dương đang dạy học ở trường tiểu học thôn Đầu Kiều, bảo vệ học sinh của mình khi bị người xấu giơ dao lên. Không biết là ai chụp lại được đăng lên mạng, phong cho y danh hiệu “Giáo viên đẹp nhất”.

Hiện giờ có người bôi đen y, lại còn có cư dân mạng có thể nhớ tới chuyện này, đồng thời tìm video trước đây, lật lại đánh giá cho y.

“Cứ coi trước đây y từng làm việc nghĩa, cũng không thể nói là lần này y làm đúng.”

“Có thể đúng là thánh mẫu đi, nhưng quấy nhiễu cứu viện là không đúng.”

“Tôi vừa nhìn là thấy quen, hoá ra là “Giáo viên đẹp nhất.” Ba ngày thì hai ngày đã lên top search rồi, còn muốn dạy học nữa không? Hay là không muốn ra ngoài nữa?”

Ngữ khí của comment có ôn hoà đi một chút, nhưng vẫn đầy nghi vấn và phê bình.

Lục Phong nói: “Để anh đưa video cho bên kỹ thuật, có thể tìm ra toàn bộ nội dung cuộc đối thoại giữa em mà người phụ trách kia.”

Thái Hữu Dương nói: “Thôi anh ạ, để lãnh đạo anh biết lại mắng anh.” Lấy công làm tư gì đó vẫn rất nghiêm trọng. Thái Hữu Dương cảm thấy, chỉ cần không ai chửi mình là không sao rồi.

Nhưng Lục Phong nhìn mấy bình luận lại rất không vừa mắt. Thật sự anh chỉ muốn lấy công làm tư, để Giám sát an ninh mạng tra ra IP của mấy bình luận này. Bình thường thấy những bình luận trên mạng nói minh tinh này minh tinh kia, một chút cảm giác anh cũng không có, hiện giờ có người nói Thái Hữu Dương vài câu, anh lại không chịu nổi.

Có thể thấy rằng bất kỳ ai cũng có tư tâm.

Hiện giờ tư tâm của Lục Phong rất nặng. Xoá toàn bộ bình luận, vượt tỉnh truy bắt… ý nghĩ của anh càng ngày càng nguy hiểm.



Thái Hữu Dương dở khóc dở cười. Giờ là y khuyên ngược lại Lục Phong rồi. “Nghe bọn họ nói thêm một câu, trên người em một miếng thịt cũng không thiếu đâu mà.” Y vuốt ngực Lục Phong, nói “Đừng giận nữa. Em không chấp nhặt với những người này đâu.”

Hiển nhiên là Lục Phong không nuốt trôi được cơn tức này. Tuy rằng anh không nói nữa, nhưng Thái Hữu Dương luôn cảm thấy anh muốn làm chuyện lớn gì đó. Giữa lúc Thái Hữu Dương đang phát sầu vì sự kiện này, trên mạng lại đảo chiều nữa.

Nguyên nhan là một người thích thần ngữ* đăng lên một video dài. Hắn nói, do cuộc trao đổi giữa “Giáo viên đẹp nhất” và người phụ trách vườn thú nghe không rõ, bèn nhìn vào khẩu hình của hai người, thử tái hiện lại nội dung đối thoại giữa hai người.

*Đọc khẩu hình miệng

Giáo viên đẹp nhất: “Không thể kéo dài được nữa!”

Người phụ trách vườn thú: “Cậu đừng kích động, nếu không thì mời cậu đi ra ngoài!”

….

Người phụ trách vườn thú: “Tất nhiên chúng tôi sẽ không lấy mạng người ra để đùa giỡn! Nhưng cậu có thể đảm bảo tay súng băn tỉa kia có thể một kích trí mạng không? Nếu như không thể, vậy thì càng chọc giận con hổ làm nó nguy hiểm hơn. Đến lúc đó đừng nsoi mấy người kia, đến chúng tôi cũng không thể chạy được.”

Giáo viên đẹp nhất: “Hiện giờ không nắm rõ được bao nhiêu phần trăm, không lẽ đợi thêm nữa sẽ có ư? Tôi cho rằng, thời gian càng lâu, con hổ càng không kiên nhẫn nữa, vào lúc này nên quyết định thật nhanh.”



Số lượt share video này từ ba con số rất nhanh chuyển thành bốn con số, năm con số.

“Khẩu hình đối mặt.”

“Có chuyên gia thần ngữ nào tới nói một cái không, đoạn đối thoại này là thật hay giả vậy?”

“Ngành giáo dục đặc thù bày tỏ, nội dung phục dựng lại hẳn là sự thật.”

“Rốt cuộc thì bây giờ tình huống là thế nào? Do đó không chịu cứu người là vườn thú, còn giáo viên đẹp nhất không hề quấy rỗi cứu viện?”

“Lúc đó tình huống rất khẩn cấp, Giáo viên đẹp nhất lo lắng cho an toàn của học sinh nên nhiều lần yêu cầu vườn thú lập tức cứu người. Vườn thú lại không muốn tổn thất một con hổ “quý giá” bèn cố ý kéo dài thời gian, là như thế đúng không?”



“Vậy tại sao lúc đầu lại là “Thầy giáo tiểu học Hồng Tinh” lên hot search vậy?”

“Ha ha, vườn thú Tân Thành một đời bị bôi đen rồi.”

“+1, sau này sẽ không bao giờ tới nữa. Lại giống như Giáo viên đẹp nhất đã nói, tính mạng con người mới là vô giá!”

“Cho Giáo viên đẹp nhất một like.”

“Hiện giờ xem lại video, Giáo viên đẹp nhất người đẹp tâm cũng đẹp, người phụ trách vườn thú đúng là tướng mạo ác độc.”

“Cổ vũ cho Giáo viên đẹp nhất! Một năm trước đã thích anh ấy rồi! Cũng không biết là anh trai nhỏ sau khi bi thương có để lại di chứng không, lo quá.”

….

Liên tiếp đều là khen ngợi Thái Hữu Dương đẹp đẽ, tâm tính cũng đẹp. Đương nhiên, còn có một phần nhỏ là chửi mắng vườn thú Tân Thành. Nhưng Thái Hữu Dương không nhìn những bình luận kia, chủ yếu là y xem người khác khen ngợi mình thế nào.

“Trên đời vẫn có nhiều người tốt thật.” Thái Hữu Dương nói, “Em còn chưa làm gì, bạn net đã giúp em tẩy trắng rồi.”

Lục Phong nói: “Vốn em cũng không đen.”

Thái Hữu Dương gật đầu, không rời mắt khỏi màn hình. Lục Phong đứng đậy đi xuống bếp, rửa số bát đũa bẩn lúc trưa. Lúc rửa bát âm thanh có hơi lớn, nhưng Thái Hữu Dương đang nhìn bình luận tốt về mình, căn bản không chú ý đến anh.

Thật ra Lục Phong đang giận dỗi chính bản thân mình. Lần này Thái Hữu Dương bị bôi đen, anh chẳng có chút tác dụng gì. Anh cảm giác mình quá chậm tay. Anh giận Thái Hữu Dương thì sẽ phạt Thái Hữu Dương, giờ giận bản thân mình, cũng phải trừng phạt bản thân mình.

Lục Phong rửa bát xong, lau khô đũa, cầm lấy khăn lau, lau hết tủ, cửa nhà bếp một lần. Sau đó vẫn thấy chưa đủ, bèn lau bàn trong phòng khách và phòng ăn, làm xong vẫn thấy không đủ, lại cầm chổi lau sàn nhà, lau tất tật các phòng.

Khi Thái Hữu Dương xem xong bình luận, hài lòng để di động xuống, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khắp nơi trong nhà giống như được đánh bóng, sáng đến độ lấp lánh luôn.

Mà lúc này Lục Phong đã đổi một cái khăn lau mới, đang đứng trên thang lau trần nhà.

Thái Hữu Dương một mặt ngơ ngẩn: Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau