Chương 31
Thái Hữu Dương thành người nổi tiếng của trường học, đang yên đang lành ngồi trong phòng làm việc, đã có người tới tìm y.
Thầy A lôi kéo y nói, ây dà Tiểu Thái à, không phải chứ, giờ đã thành minh tinh rồi. Thầy B lén nói với y, vườn thú Tân Thành thật sự tồi như vậy, cậu nên cẩn thận bị bọn họ trả thù. Thầy C lại bị sự anh dũng của y khuất phục, bèn nói trong chỗ người thân có một cô gái, tuổi mới 16, xinh đẹp như hoa…
Thái Hữu Dương liên tục xua tay: “Có đối tượng rồi, hay ghen lắm, không dám làm bừa đâu!”
Thầy C tiếc hận không ngớt, lúc đi mặt đầy phiền muộn, giống như làm mất cây vàng.
Thầy Ngô trêu Thái Hữu Dương: “Bây giờ cậu đang là con rể vàng trong mắt mọi người rồi.:
Thái Hữu Dương kêu khổ nói: “Đừng nói nữa mà, giờ tôi đau đầu quá.” Y nói, “Công lao đều do anh, sao việc chơi trội lại là tôi chứ?”
Thầy Ngô nói: “Nói gì thế, nếu không nhờ cậu gọi cảnh sát Lục, tôi và học sinh đã mất mạng rồi. Thật sự mà nói, tôi còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của cậu.”
Thái Hữu Dương vội nói:”Theo lời anh nói thì chúng ta đều phải cảm ơn cảnh sát Lục rồi.”
Thầy Ngô bèn nở nụ cười: “Cảm ơn cảnh sát Lục không phải là cảm ơn cậu sao?”
Thái Hữu Dương cười gượng, mất tự nhiên ngó nhìn trái phái, nói: “Có ý gì chứ?”
Thầy Ngô cũng nhìn hai bên, thấy không có ai bèn chọt chọt eo Thái Hữu Dương: “Cậu nói xem có ý gì?”
Thái Hữu Dương giả ngu: “Tôi không biết mà.”
Thầy Ngô buông tay: “Cậu không biết thì sao tôi biết được?”
Thái Hữu Dương: “….”
Thầy Ngô: “….”
Hai người nhìn nhau chốc lát, sau đó cười ha ha. Có người đi qua, hỏi hai cậu cười gì mà vui vẻ thế. Thái Hữu Dương liền nói: “Vừa nghe xong một chuyện cười.”
Người kia hỏi: “Buồn cườu vậy sao, kể cho tôi nghe một chút với.”
Thái Hữu Dương còn chưa nói, thầy Ngô lại lắc đầu nói: “Không nói cho người ngoài đâu.”
“Người ngoài” buồn bực, nhún vai: “Tôi mới không thèm nghe đâu.” Sau đó hầm hừ bỏ đi.
Thấy hắn đi rồi, Thái Hữu Dương vội vàng kéo thầy Ngô ngôi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết chúng tôi là cái kia?” Y duỗi hai ngón cái ra, làm một động tác “Hôn môi”, nhẹ nhàng chạm một cái rồi buông ra.
Thầy Ngô nói: “Lần đầu gặp mặt đã biết rồi.
Thái Hữu Dương: “Chỗ cô nhi viện đó hả?”
Thầy Ngô gật đầu: “Ánh mắt anh ta nhìn cậu, người sáng suốt là nhìn ra được.”
Thái Hữu Dương sờ sờ cằm, nói: “Ra là vậy à.” Sau khi y về nhà, chờ Lục Phong tam tầm liền kể chuyện này cho anh biết, sau đó dùng vẻ mặt “bắt được nhược điểm của anh rồi” nói, “Cảnh sát Lục, anh nói xem… Có phải là thầy Ngô nhìn nhầm rồi không? Hay là anh ta chỉ đoán mò thôi. Sao em lại không nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt của anh chứ?”
Lục Phong vừa nghe y nói vừa đổi giày, nghe đến đó ngẩng đầu nhìn y một cái.
Thái Hữu Dương cho rằng đã chọc giận anh, đang nghĩ tránh đi.
Lục Phong lại nói: “Đó là do em mắt mù.”
Thái Hữu Dương: “….”
Lục Phong thay giày xong liền túm y lại, đặt lên cửa tàn nhẫn hôn, còn dùng âm thanh khàn khàn nói bên tai y: “Em nhìn không ra, vậy để anh làm cho em nhìn nhé.”
Thái Hữu Dương dùng sức giãy dụa, hoảng sợ nói: “Tay anh vừa chạm vào chân nhé, đừng cho là em không biết!”
Lục Phong: “…” Anh sờ mặt Thái Hữu Dương một lát, “Chê anh bẩn à?”
Thái Hữu Dương gật đầu liên tục, chui ra từ dưới cánh tay anh, chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lục Phong: “…” Anh cúi đầu ngửi tay mình một cái, không ngửi thấy mùi gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Thái Hữu Dương bèn cảm thấy cả người không khoẻ, cũng nhanh chóng chạy đi rửa tay.
Thái Hữu Dương cho rằng, dù chuyện của mình huyên náo khá lớn trên tin tức, nhưng dù sao cũng chỉ là tin xã hội thôi, duy trì độ hot cũng chả được mấy ngày. Ai ngờ, vất vả lắm các thầy cô trong trường mới hạ hứng thú với y, phụ huynh học sinh lại liên hợp với nhau để tặng cờ thưởng cho y, lại tạo cho y một làn sóng nhiệt nữa. Trên cờ thưởng là bốn chữ vàng lớn chói lọi: Giáo Viên Đẹp Nhất, suýt nữa là chọt mù mắt Thái Hữu Dương.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, đón lấy khuôn mặt tươi cười khẩn thiết của các phụ huynh, y có thể nói gì chứ? Chỉ đành vui vẻ nhận cờ thưởng mà thôi.
Y vốn không phải là người kiêu căng, trải qua chuyện như thế, trong lòng có chút ngại ngùng. Lúc trở lạ vă phòng liền cuộ cờ thưởng lại rồi ném vào trong ngăn kéo. Y vốn định sau khi tan tầm thì mang về nhà.
Kết quả chuông tan học vừa reo, chủ nhiệm khối, Phó Hiệu trưởng đã mang theo thợ mộc đến rồi.
“Chỗ này thì sao?” Thợ mộc hỏi.
Chủ nhiệm khối nói: “Được được.”
Phó Hiệu trưởng nói: “Không được, phải bắt mắt hơn một chút.”
Thái Hữu Dương thấy họ cứ đi xung quanh, yếu ớt giơ tay: “Hai vị lãnh đạo, đây là đang làm gì thế ạ?”
Chủ nhiệm khối nhìn về phía Phó Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng cau mày, nói: “Cờ thưởng của cậu đâu? Lấy ra đây.”
Thái Hữu Dương không chịu, nhăn nhó nói: “Em không muốn đâu.”
Phó Hiệu trưởng nói: “Lấy ra treo lên, đây là vinh dự của cậu đấy.”
Thái Hữu Dương cảm thấy rất xấu hổ: “Cứ để em mang về đi ạ.”
Mặt Phó Hiệu trưởng liền nghiêm lại.
Chủ nhiệm khối nhanh chóng giảng hoà: “Sao mà ngại chứ? Ý của trường là, cậu đã cứu người khỏi miệng hổ, nhất định phải được khen ngợi trước toàn trường, cũng cho học sinh một tấm gương tốt. Cậu mau mau lấy ra đi, treo bên cạnh bàn làm việc của cậu ấy, Chờ lát nữa còn chụp hình cho cậu nữa chứ.”
Thái Hữu Dương liếc Phó Hiệu trưởng một cái, dưới ánh mắt áp bức của ông, chỉ có thể khuất phục mà bất đắc dĩ lấy cờ thưởng ra, còn chưa mở ra đã bị ông giật lấy.
Tiếp đó, y cứ như con rối bị giật dây, bị Phó Hiệu trưởng và chủ nhiệm khối lôi đi, lấy cờ thưởng làm bối cảnh, bày ra vô số tạo hình, chụp vô số ảnh.
Nếu chỉ chụp ảnh thì cũng thôi đi. Hôm sau Thái Hữu Dương đến trường, thấy trước cửa kính trưng bày có rất nhiều người vây quanh, lập tức giật mình một cái, chen vào nhìn, quả nhiên –
Hình của y đã treo lên rồi!
Lại là cái tấm Phó Hiệu trưởng chụp cho y!
Cũng chính là tấm xấu nhất….
Thái Hữu Dương không dám nhìn nữa, nhanh chóng lui ra về văn phòng ngồi,
Thái Hữu Dương nghĩ đến tấm ảnh xấu nhất của mình treo lên bị rất nhiều người nhìn thấy, tâm tình rất thất vọng, nói với Lục Phong: “Xưa nay em không nghĩ là mình xấu vậy đâu.”
Lục Phong chẳng những không an ủi y, còn gửi cho y mười mấy bức ảnh còn xấu hơn —
Theo thứ tự là ảnh Lục Phong chụp trộm lúc y ngủ chảy nước miếng, dậy sớm không rửa mặt, gặm đùi gà, cắt móng chân….
Thái Hữu Dương xem xong mười mấy bức ảnh này, tâm như tro tàn nói: “Lục Phong, chúng ta ly hôn đi.” Những ngày tháng này đúng là không cách nào qua được.
Thầy A lôi kéo y nói, ây dà Tiểu Thái à, không phải chứ, giờ đã thành minh tinh rồi. Thầy B lén nói với y, vườn thú Tân Thành thật sự tồi như vậy, cậu nên cẩn thận bị bọn họ trả thù. Thầy C lại bị sự anh dũng của y khuất phục, bèn nói trong chỗ người thân có một cô gái, tuổi mới 16, xinh đẹp như hoa…
Thái Hữu Dương liên tục xua tay: “Có đối tượng rồi, hay ghen lắm, không dám làm bừa đâu!”
Thầy C tiếc hận không ngớt, lúc đi mặt đầy phiền muộn, giống như làm mất cây vàng.
Thầy Ngô trêu Thái Hữu Dương: “Bây giờ cậu đang là con rể vàng trong mắt mọi người rồi.:
Thái Hữu Dương kêu khổ nói: “Đừng nói nữa mà, giờ tôi đau đầu quá.” Y nói, “Công lao đều do anh, sao việc chơi trội lại là tôi chứ?”
Thầy Ngô nói: “Nói gì thế, nếu không nhờ cậu gọi cảnh sát Lục, tôi và học sinh đã mất mạng rồi. Thật sự mà nói, tôi còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của cậu.”
Thái Hữu Dương vội nói:”Theo lời anh nói thì chúng ta đều phải cảm ơn cảnh sát Lục rồi.”
Thầy Ngô bèn nở nụ cười: “Cảm ơn cảnh sát Lục không phải là cảm ơn cậu sao?”
Thái Hữu Dương cười gượng, mất tự nhiên ngó nhìn trái phái, nói: “Có ý gì chứ?”
Thầy Ngô cũng nhìn hai bên, thấy không có ai bèn chọt chọt eo Thái Hữu Dương: “Cậu nói xem có ý gì?”
Thái Hữu Dương giả ngu: “Tôi không biết mà.”
Thầy Ngô buông tay: “Cậu không biết thì sao tôi biết được?”
Thái Hữu Dương: “….”
Thầy Ngô: “….”
Hai người nhìn nhau chốc lát, sau đó cười ha ha. Có người đi qua, hỏi hai cậu cười gì mà vui vẻ thế. Thái Hữu Dương liền nói: “Vừa nghe xong một chuyện cười.”
Người kia hỏi: “Buồn cườu vậy sao, kể cho tôi nghe một chút với.”
Thái Hữu Dương còn chưa nói, thầy Ngô lại lắc đầu nói: “Không nói cho người ngoài đâu.”
“Người ngoài” buồn bực, nhún vai: “Tôi mới không thèm nghe đâu.” Sau đó hầm hừ bỏ đi.
Thấy hắn đi rồi, Thái Hữu Dương vội vàng kéo thầy Ngô ngôi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết chúng tôi là cái kia?” Y duỗi hai ngón cái ra, làm một động tác “Hôn môi”, nhẹ nhàng chạm một cái rồi buông ra.
Thầy Ngô nói: “Lần đầu gặp mặt đã biết rồi.
Thái Hữu Dương: “Chỗ cô nhi viện đó hả?”
Thầy Ngô gật đầu: “Ánh mắt anh ta nhìn cậu, người sáng suốt là nhìn ra được.”
Thái Hữu Dương sờ sờ cằm, nói: “Ra là vậy à.” Sau khi y về nhà, chờ Lục Phong tam tầm liền kể chuyện này cho anh biết, sau đó dùng vẻ mặt “bắt được nhược điểm của anh rồi” nói, “Cảnh sát Lục, anh nói xem… Có phải là thầy Ngô nhìn nhầm rồi không? Hay là anh ta chỉ đoán mò thôi. Sao em lại không nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt của anh chứ?”
Lục Phong vừa nghe y nói vừa đổi giày, nghe đến đó ngẩng đầu nhìn y một cái.
Thái Hữu Dương cho rằng đã chọc giận anh, đang nghĩ tránh đi.
Lục Phong lại nói: “Đó là do em mắt mù.”
Thái Hữu Dương: “….”
Lục Phong thay giày xong liền túm y lại, đặt lên cửa tàn nhẫn hôn, còn dùng âm thanh khàn khàn nói bên tai y: “Em nhìn không ra, vậy để anh làm cho em nhìn nhé.”
Thái Hữu Dương dùng sức giãy dụa, hoảng sợ nói: “Tay anh vừa chạm vào chân nhé, đừng cho là em không biết!”
Lục Phong: “…” Anh sờ mặt Thái Hữu Dương một lát, “Chê anh bẩn à?”
Thái Hữu Dương gật đầu liên tục, chui ra từ dưới cánh tay anh, chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lục Phong: “…” Anh cúi đầu ngửi tay mình một cái, không ngửi thấy mùi gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Thái Hữu Dương bèn cảm thấy cả người không khoẻ, cũng nhanh chóng chạy đi rửa tay.
Thái Hữu Dương cho rằng, dù chuyện của mình huyên náo khá lớn trên tin tức, nhưng dù sao cũng chỉ là tin xã hội thôi, duy trì độ hot cũng chả được mấy ngày. Ai ngờ, vất vả lắm các thầy cô trong trường mới hạ hứng thú với y, phụ huynh học sinh lại liên hợp với nhau để tặng cờ thưởng cho y, lại tạo cho y một làn sóng nhiệt nữa. Trên cờ thưởng là bốn chữ vàng lớn chói lọi: Giáo Viên Đẹp Nhất, suýt nữa là chọt mù mắt Thái Hữu Dương.
Dưới con mắt chăm chú của mọi người, đón lấy khuôn mặt tươi cười khẩn thiết của các phụ huynh, y có thể nói gì chứ? Chỉ đành vui vẻ nhận cờ thưởng mà thôi.
Y vốn không phải là người kiêu căng, trải qua chuyện như thế, trong lòng có chút ngại ngùng. Lúc trở lạ vă phòng liền cuộ cờ thưởng lại rồi ném vào trong ngăn kéo. Y vốn định sau khi tan tầm thì mang về nhà.
Kết quả chuông tan học vừa reo, chủ nhiệm khối, Phó Hiệu trưởng đã mang theo thợ mộc đến rồi.
“Chỗ này thì sao?” Thợ mộc hỏi.
Chủ nhiệm khối nói: “Được được.”
Phó Hiệu trưởng nói: “Không được, phải bắt mắt hơn một chút.”
Thái Hữu Dương thấy họ cứ đi xung quanh, yếu ớt giơ tay: “Hai vị lãnh đạo, đây là đang làm gì thế ạ?”
Chủ nhiệm khối nhìn về phía Phó Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng cau mày, nói: “Cờ thưởng của cậu đâu? Lấy ra đây.”
Thái Hữu Dương không chịu, nhăn nhó nói: “Em không muốn đâu.”
Phó Hiệu trưởng nói: “Lấy ra treo lên, đây là vinh dự của cậu đấy.”
Thái Hữu Dương cảm thấy rất xấu hổ: “Cứ để em mang về đi ạ.”
Mặt Phó Hiệu trưởng liền nghiêm lại.
Chủ nhiệm khối nhanh chóng giảng hoà: “Sao mà ngại chứ? Ý của trường là, cậu đã cứu người khỏi miệng hổ, nhất định phải được khen ngợi trước toàn trường, cũng cho học sinh một tấm gương tốt. Cậu mau mau lấy ra đi, treo bên cạnh bàn làm việc của cậu ấy, Chờ lát nữa còn chụp hình cho cậu nữa chứ.”
Thái Hữu Dương liếc Phó Hiệu trưởng một cái, dưới ánh mắt áp bức của ông, chỉ có thể khuất phục mà bất đắc dĩ lấy cờ thưởng ra, còn chưa mở ra đã bị ông giật lấy.
Tiếp đó, y cứ như con rối bị giật dây, bị Phó Hiệu trưởng và chủ nhiệm khối lôi đi, lấy cờ thưởng làm bối cảnh, bày ra vô số tạo hình, chụp vô số ảnh.
Nếu chỉ chụp ảnh thì cũng thôi đi. Hôm sau Thái Hữu Dương đến trường, thấy trước cửa kính trưng bày có rất nhiều người vây quanh, lập tức giật mình một cái, chen vào nhìn, quả nhiên –
Hình của y đã treo lên rồi!
Lại là cái tấm Phó Hiệu trưởng chụp cho y!
Cũng chính là tấm xấu nhất….
Thái Hữu Dương không dám nhìn nữa, nhanh chóng lui ra về văn phòng ngồi,
Thái Hữu Dương nghĩ đến tấm ảnh xấu nhất của mình treo lên bị rất nhiều người nhìn thấy, tâm tình rất thất vọng, nói với Lục Phong: “Xưa nay em không nghĩ là mình xấu vậy đâu.”
Lục Phong chẳng những không an ủi y, còn gửi cho y mười mấy bức ảnh còn xấu hơn —
Theo thứ tự là ảnh Lục Phong chụp trộm lúc y ngủ chảy nước miếng, dậy sớm không rửa mặt, gặm đùi gà, cắt móng chân….
Thái Hữu Dương xem xong mười mấy bức ảnh này, tâm như tro tàn nói: “Lục Phong, chúng ta ly hôn đi.” Những ngày tháng này đúng là không cách nào qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất