Chương 32
Lục Phong ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy hai chữ “Ly hôn” liền cau mày. Tiểu Chu đang huýt sáo đi ngang cửa, anh suy nghĩ một chút rồi vẫy tay với Tiểu Chu bảo cậu đi vào.
Tiểu Chu vẫn sợ anh: “Sếp Lục, có chuyện gì thế?” Gần đây cậu ta có mách lẻo với anh dâu đâu.
Lục Phong gật đầu: “Chú vào đây, anh có việc muốn hỏi.”
Tiểu Chu hết cách rồi, đành phải vào trong phòng.
“Đóng cửa lại.” Lục Phong nói.
Tiểu Chu vội vàng nói: “Đội trưởng à, chúng ta không lưu hành phương thức xử phạt bằng thể xác đâu nha.”
Lục Phong: “Chú còn nói nhảm nữa thì có tin anh sẽ thật sự đánh chú không?”
“Tin.” Tiểu Chu vội vàng đóng cửa, xách ghế sau cửa lại đặt đối diện vứi bàn Lục Phong, sau đó đàng hoàng ngồi xuống hỏi, “Ngài có chỉ thị gì thì cứ nói thẳng đi ạ, em đang nghe đây.”
Lục Phong liếc nhìn đồng hồ, nói: “Sắp tan làm rồi, hỏi chú một chút vấn đề riêng tư.”
Vốn Tiểu Chu đang rất thấp thỏm, nghe được câu này liền bình tĩnh lại. Hê, là vấn đề riêng. Không cân phải nói nữa, nhất định là anh dâu với ảnh cãi nhau rồi.
Ha ha ha.
Tiểu Chu biểu hiện lẫm liệt, bên trong lại mang theo chút nghiêm túc và đồng tình: “Em bảo đảm có gì biết nấy không giấu diếm chi.”
Lục Phong nói: “Anh với anh dâu chú…”
Tiểu Chu hiểu ý, ngữ khí trầm tĩnh, rất có phong độ thủ lĩnh: “Em đã kết hôn năm năm rồi, kinh nghiệm va chạm giữ vợ chồng hơn nhiều, phương diện này vẫn còn có chút tâm đắc.”
Lục Phong gật đầu: “Anh muốn hỏi kinh nghiệm của chú.”
Trong lòng Tiểu Chu đã cười bò, muốn hỏi anh dâu đã làm thế nào vậy. Người đội trưởng này của bọn họ, bình thưởng bát phong bất động, lúc này lại bỏ thể diện mà tự mình lĩnh giáo “Đạo ứng xử giữa vợ chồng” với cậu.
Tiểu Chu đứng đắn nói: “Đội trưởng à, đầu tiên anh phải nói cho em biết, anh với anh dâu em làm sao vậy?”
Sắc mặt Lục Phong hơi chần chừ. giống như nói ra rất xấu hổ vậy. Tiểu Chu đang nghĩ làm thế nào để dỗ anh nói, anh suy nghĩ một chút ròi lấy di động ra.
Tiểu Chu lại gần liếc nhìn: “Lục Phong, chúng ta ly hôn đi.” Cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy câu này, vì những câu phía trên đã bị Lục Phong làm mờ rồi.
Tiểu Chu: Xí.
Đội trưởng Lục không chịu cho cậu xem toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, cậu cũng không cưỡng cầu nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thoạt nhìn là giận thật đấy.”
Lục Phong: “Anh đang nghĩ có nên mua cho em ấy chút đồ không.”
Tiểu Chu nói: “Mua chứ! Vợ em á, lúc giận mua túi xách, vui cũng mua túi xách, sinh nhật Noel hay nọ kia cũng phải mua túi xách. Anh dâu em thích cái gì thì anh cũng mua cho anh ấy một cái.”
Lục Phong tràn đầy đồng cảm nói: “Trước đây lúc em ấy tức giận, anh đều mua sò lụa nướng. Ăn xong em ấy sẽ không giận nữa.”
Tiểu Chu: “….” Anh dâu dễ dỗ thật đấy.
Nhưng Lục Phong vẫn cau mày: “Nhưng lần này….”
Tiểu Chu đoán: “Mức độ tức giận nghiêm trọng hơn so với trước đây?”
Lục Phong gật đầu.
Tiểu Chu nói: “Sếp à, em có suy nghĩ thế này, không biết có đúng không nhưng anh cứ nghe xong đã.” Cậu thấy Lục Phong không có ý ghét bỏ, tiếp tục nói, “Kỳ thực em thấy qua nhiều năm như vậy, cảm tình của anh và anh dâu hẳn là không thay đổi. Quan hệ gia đình của các anh khá là đặc thù, nhưng cuộc sống trải qua bình yên, cũng không kém hơn so với người khác. Do đó em nghĩ, việc sinh hoạt, hai người đàn ông và một nam một nữ cũng chẳng khác nhau quá lớn. Em và vợ em lấy nhau đã năm năm rồi, lẽ ra đã sớm mất đi cảm giác mới mẻ. Nhưng mỗi lần đến ngày lễ, nhất định em sẽ mua quà cho cô ấy. Một cái túi xách, hoặc một món trang sức, chứ không nói đến đi ăn uống này kia. Không quan tâm giá cả bao nhiêu, đáng giá hay không đáng giá, cái vợ em nhận được chính là cao hứng.”
Lục Phong nghe đến đoạn sau, chợt nhớ tới một từ gần đây hay nhắc đến: Cảm giác lễ nghi. Nói ví dụ như buổi sáng, nhất định phải cạo râu thật sạch; lúc mặc âu phục nhất định phải đi kèm một cái cà vạt thích hợp; ngày lễ ngày tết, nhất định phải dọn vệ sinh, giặt ga giường, đổi áo gối, giặt chăn; Dù có ở nhà ăn bít tết cũng nhất định phải có rượu vang đỏ và nến, mà cuối năm làm sủi cảo là muốn mua bột mì về, tự mình nhào bột, tự mình cán bột, tự mình trộn nhân bánh, như vậy mới có hương vị cuối năm.
Nghi lễ có lớn có nhỏ, nhỏ thì giống như Tiểu Chu vậy, kiên trì với việc đến ngày lễ thì mua quà cho vợ, lớn thì như có người hăng hái làm việc nghĩa, mời đài truyền hình đến, trao cho người ta một cái cờ thưởng thật to trước mắt khán giả toàn quốc; hoặc là như lúc đàm luận chuyện đến năm kết hôn với bạn bè, sẽ lấy một nửa tiền tiết kiềm để đi đảo Bali làm một lễ cưới thật to.
Lúc Lục Phong nói như vậy với Thái Hữu Dương, phản ứng đầu tiên của y chính là: “Núi lửa trên đảo Bali vừa phun trào đấy, đừng đi.”
Lục Phong: “….”
Mãi sau Thái Hữu Dương mới phản ứng lại: “Ôi chao, anh đừng để trong lòng nhé, em hiểu ý anh mà.” Y nói, “Nhưng mà không cần thiết đâu. Em để tiền tiết kiệm sau này dưỡng già, không tốt hơn à. Phí phần tiền này để làm gì?”
Lục Phong: “….” Anh nhìn Thái Hữu Dương một lúc, thấy y biểu hiện vô tội bèn không nhịn được thở dài một cái,”Em có là giáo viên Văn không vậy.”
Thái Hữu Dương: “Anh chê em không lãng mạn á? Chậm rồi.”
Lục Phong cũng đang suy nghĩ: “Đây là anh nợ em.” Thật sự nên đền một hôn lễ.
Thái Hữu Dương biết anh đã hạ quyết tâm thì người khác nói gì cũng không được, Hpn nữa ngoài miệng dù y nói không muốn, nhưng trong lòng vẫn mong chờ. Y và Lục Phong đều là đàn ông, không nghĩ có thể tổ chức lễ cưới được… Nhưng điều nào trên luật pháp quy định đồng tính thì không thể cử hành hôn lễ được?
Trong lòng Thái Hữu Dương đắc ý, hồi nghĩ phải đi may một bộ Âu phục cao cấp, lúc thì nghĩ để Lục Phong mặc áo cưới là được rồi. Sau đó đột nhiên y nhớ đến, lễ cưới thì nhất định phải mời người. Mời ai? Bạn bè thì không nói, bạn bè hai người đều ủng hộ cả. Nhưng người thân… Đừng nói đến người thân, nhất định bố mẹ Lục Phong không thích đến.
Thái Hữu Dương hỏi: “Anh đã nói chuyện này với bố mẹ chưa?”
Lục Phong nói: “Chưa. Mấy ngày nữa về nhà một chuyến sẽ nói trước mặt ông bà.” Anh vừa nghĩ thông suốt một chuyện. Trước đây cãi nhau với bố mẹ, giả vờ liệt dương đều là ngớ ngẩn cả. Nếu anh muốn để bố mẹ hiểu rõ mình quyết tâm ở cả đời với một người con trai thì không nên dùng những thủ đoạn ấu trĩ này. mà lễ cưới, chính là “Nghi thức” để bày tỏ việc trưởng thành tốt nhất với bố mẹ. Làm bố làm mẹ, nhign thấy con cái kết hôn sẽ không tự chủ mà sinh cảm thán: Rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Thái Hữu Dương nói: “Được.” Sau đó lại hỏi, “Bố mẹ có thể đồng ý không?”
Lục Phong: “Nhất định có thể.”
Thái Hữu Dương thấy có chút mơ mộng viễn vông. Nhưng y cảm thấy đây là tâm ý của Lục Phong, cũng không tạt nước lạnh vào, xuôi theo ý anh mà nói: “Em cũng thấy thế.”
Qua mấy ngày, Tiểu Chu nghe Thái Hữu Dương nói bọn họ sắp kết hôn, cũng ngây ra. Nói muốn ly hôn mà? Cái tên đàn ông thích thay đổi này.
Tiểu Chu nói: “Thầy Thái à, lập trường của anh quá không kiên định rồi, mấy ngày trước còn tức giận mà, sao hôn nay đã đáp ứng cầu hôn rồi. Ít nhất phải có một cái nhẫn chứ, anh dễ dụ quá.”
Thái Hữu Dương: “Anh làm một cái so sánh cho cậu nhé, Nói ví dụ như cậu đi, một đại mỹ nữ chủ động dâng tới cửa muốn kết hôn với cậu, cạu còn hỏi cô ấy nhẫn đâu sao?”
Tiểu Chu: “Vậy nhất định em sẽ không muốn nhẫn nữa.”
Thái Hữu Dương: “Đúng không?”
Tiểu Chu: “Không chỉ không muốn nhẫn, mà cả người em cũng chả cần.”
Tiểu Chu: “Em chỉ muốn vợ em thôi.”
Tiểu Chu: “Vợ em là đẹp nhất!”
Thái Hữu Dương: “….” Đại khái là y hiểu bên kia xảy ra chuyện gì rồi.
Thái Hữu Dương nói với Lục Phong: “Vợ Tiểu Chu đang ở bên cạnh cậu ta, khẳng định luôn.”
Lục Phong lấy di động của Thái Hữu Dương, nhìn tin nhắn rồi thả ách xuống, nhìn y nói: “Nếu có một anh đẹp trai cầu hôn em, em có đáp ứng không?”
Thái Hữu Dương: “…”
Lục Phong: “….”
Thái Hữu Dương: “Vậy khẳng định là không có khả năng đâu.”
Lục Phong chậm rãi nói: “Em cứ nói thật đi, anh không trách em đâu.”
Thái Hữu Dương nói như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không thế? Ai có thể đẹp trai như anh chứ?”
Đẹp trai như anh là được? Lục Phong nhìn y: “Người đẹp trai như anh có rất nhiều.”
Thái Hữu Dươngkiên định nói: “Không thể nào! Vợ em đẹp trai nhất!”
Lục Phong: “…..”
Thái Hữu Dương bĩu môi, đổi giọng: “Ừ thì chồng em đẹp trai nhất.”
Tiểu Chu vẫn sợ anh: “Sếp Lục, có chuyện gì thế?” Gần đây cậu ta có mách lẻo với anh dâu đâu.
Lục Phong gật đầu: “Chú vào đây, anh có việc muốn hỏi.”
Tiểu Chu hết cách rồi, đành phải vào trong phòng.
“Đóng cửa lại.” Lục Phong nói.
Tiểu Chu vội vàng nói: “Đội trưởng à, chúng ta không lưu hành phương thức xử phạt bằng thể xác đâu nha.”
Lục Phong: “Chú còn nói nhảm nữa thì có tin anh sẽ thật sự đánh chú không?”
“Tin.” Tiểu Chu vội vàng đóng cửa, xách ghế sau cửa lại đặt đối diện vứi bàn Lục Phong, sau đó đàng hoàng ngồi xuống hỏi, “Ngài có chỉ thị gì thì cứ nói thẳng đi ạ, em đang nghe đây.”
Lục Phong liếc nhìn đồng hồ, nói: “Sắp tan làm rồi, hỏi chú một chút vấn đề riêng tư.”
Vốn Tiểu Chu đang rất thấp thỏm, nghe được câu này liền bình tĩnh lại. Hê, là vấn đề riêng. Không cân phải nói nữa, nhất định là anh dâu với ảnh cãi nhau rồi.
Ha ha ha.
Tiểu Chu biểu hiện lẫm liệt, bên trong lại mang theo chút nghiêm túc và đồng tình: “Em bảo đảm có gì biết nấy không giấu diếm chi.”
Lục Phong nói: “Anh với anh dâu chú…”
Tiểu Chu hiểu ý, ngữ khí trầm tĩnh, rất có phong độ thủ lĩnh: “Em đã kết hôn năm năm rồi, kinh nghiệm va chạm giữ vợ chồng hơn nhiều, phương diện này vẫn còn có chút tâm đắc.”
Lục Phong gật đầu: “Anh muốn hỏi kinh nghiệm của chú.”
Trong lòng Tiểu Chu đã cười bò, muốn hỏi anh dâu đã làm thế nào vậy. Người đội trưởng này của bọn họ, bình thưởng bát phong bất động, lúc này lại bỏ thể diện mà tự mình lĩnh giáo “Đạo ứng xử giữa vợ chồng” với cậu.
Tiểu Chu đứng đắn nói: “Đội trưởng à, đầu tiên anh phải nói cho em biết, anh với anh dâu em làm sao vậy?”
Sắc mặt Lục Phong hơi chần chừ. giống như nói ra rất xấu hổ vậy. Tiểu Chu đang nghĩ làm thế nào để dỗ anh nói, anh suy nghĩ một chút ròi lấy di động ra.
Tiểu Chu lại gần liếc nhìn: “Lục Phong, chúng ta ly hôn đi.” Cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy câu này, vì những câu phía trên đã bị Lục Phong làm mờ rồi.
Tiểu Chu: Xí.
Đội trưởng Lục không chịu cho cậu xem toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, cậu cũng không cưỡng cầu nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thoạt nhìn là giận thật đấy.”
Lục Phong: “Anh đang nghĩ có nên mua cho em ấy chút đồ không.”
Tiểu Chu nói: “Mua chứ! Vợ em á, lúc giận mua túi xách, vui cũng mua túi xách, sinh nhật Noel hay nọ kia cũng phải mua túi xách. Anh dâu em thích cái gì thì anh cũng mua cho anh ấy một cái.”
Lục Phong tràn đầy đồng cảm nói: “Trước đây lúc em ấy tức giận, anh đều mua sò lụa nướng. Ăn xong em ấy sẽ không giận nữa.”
Tiểu Chu: “….” Anh dâu dễ dỗ thật đấy.
Nhưng Lục Phong vẫn cau mày: “Nhưng lần này….”
Tiểu Chu đoán: “Mức độ tức giận nghiêm trọng hơn so với trước đây?”
Lục Phong gật đầu.
Tiểu Chu nói: “Sếp à, em có suy nghĩ thế này, không biết có đúng không nhưng anh cứ nghe xong đã.” Cậu thấy Lục Phong không có ý ghét bỏ, tiếp tục nói, “Kỳ thực em thấy qua nhiều năm như vậy, cảm tình của anh và anh dâu hẳn là không thay đổi. Quan hệ gia đình của các anh khá là đặc thù, nhưng cuộc sống trải qua bình yên, cũng không kém hơn so với người khác. Do đó em nghĩ, việc sinh hoạt, hai người đàn ông và một nam một nữ cũng chẳng khác nhau quá lớn. Em và vợ em lấy nhau đã năm năm rồi, lẽ ra đã sớm mất đi cảm giác mới mẻ. Nhưng mỗi lần đến ngày lễ, nhất định em sẽ mua quà cho cô ấy. Một cái túi xách, hoặc một món trang sức, chứ không nói đến đi ăn uống này kia. Không quan tâm giá cả bao nhiêu, đáng giá hay không đáng giá, cái vợ em nhận được chính là cao hứng.”
Lục Phong nghe đến đoạn sau, chợt nhớ tới một từ gần đây hay nhắc đến: Cảm giác lễ nghi. Nói ví dụ như buổi sáng, nhất định phải cạo râu thật sạch; lúc mặc âu phục nhất định phải đi kèm một cái cà vạt thích hợp; ngày lễ ngày tết, nhất định phải dọn vệ sinh, giặt ga giường, đổi áo gối, giặt chăn; Dù có ở nhà ăn bít tết cũng nhất định phải có rượu vang đỏ và nến, mà cuối năm làm sủi cảo là muốn mua bột mì về, tự mình nhào bột, tự mình cán bột, tự mình trộn nhân bánh, như vậy mới có hương vị cuối năm.
Nghi lễ có lớn có nhỏ, nhỏ thì giống như Tiểu Chu vậy, kiên trì với việc đến ngày lễ thì mua quà cho vợ, lớn thì như có người hăng hái làm việc nghĩa, mời đài truyền hình đến, trao cho người ta một cái cờ thưởng thật to trước mắt khán giả toàn quốc; hoặc là như lúc đàm luận chuyện đến năm kết hôn với bạn bè, sẽ lấy một nửa tiền tiết kiềm để đi đảo Bali làm một lễ cưới thật to.
Lúc Lục Phong nói như vậy với Thái Hữu Dương, phản ứng đầu tiên của y chính là: “Núi lửa trên đảo Bali vừa phun trào đấy, đừng đi.”
Lục Phong: “….”
Mãi sau Thái Hữu Dương mới phản ứng lại: “Ôi chao, anh đừng để trong lòng nhé, em hiểu ý anh mà.” Y nói, “Nhưng mà không cần thiết đâu. Em để tiền tiết kiệm sau này dưỡng già, không tốt hơn à. Phí phần tiền này để làm gì?”
Lục Phong: “….” Anh nhìn Thái Hữu Dương một lúc, thấy y biểu hiện vô tội bèn không nhịn được thở dài một cái,”Em có là giáo viên Văn không vậy.”
Thái Hữu Dương: “Anh chê em không lãng mạn á? Chậm rồi.”
Lục Phong cũng đang suy nghĩ: “Đây là anh nợ em.” Thật sự nên đền một hôn lễ.
Thái Hữu Dương biết anh đã hạ quyết tâm thì người khác nói gì cũng không được, Hpn nữa ngoài miệng dù y nói không muốn, nhưng trong lòng vẫn mong chờ. Y và Lục Phong đều là đàn ông, không nghĩ có thể tổ chức lễ cưới được… Nhưng điều nào trên luật pháp quy định đồng tính thì không thể cử hành hôn lễ được?
Trong lòng Thái Hữu Dương đắc ý, hồi nghĩ phải đi may một bộ Âu phục cao cấp, lúc thì nghĩ để Lục Phong mặc áo cưới là được rồi. Sau đó đột nhiên y nhớ đến, lễ cưới thì nhất định phải mời người. Mời ai? Bạn bè thì không nói, bạn bè hai người đều ủng hộ cả. Nhưng người thân… Đừng nói đến người thân, nhất định bố mẹ Lục Phong không thích đến.
Thái Hữu Dương hỏi: “Anh đã nói chuyện này với bố mẹ chưa?”
Lục Phong nói: “Chưa. Mấy ngày nữa về nhà một chuyến sẽ nói trước mặt ông bà.” Anh vừa nghĩ thông suốt một chuyện. Trước đây cãi nhau với bố mẹ, giả vờ liệt dương đều là ngớ ngẩn cả. Nếu anh muốn để bố mẹ hiểu rõ mình quyết tâm ở cả đời với một người con trai thì không nên dùng những thủ đoạn ấu trĩ này. mà lễ cưới, chính là “Nghi thức” để bày tỏ việc trưởng thành tốt nhất với bố mẹ. Làm bố làm mẹ, nhign thấy con cái kết hôn sẽ không tự chủ mà sinh cảm thán: Rốt cuộc đã trưởng thành rồi.
Thái Hữu Dương nói: “Được.” Sau đó lại hỏi, “Bố mẹ có thể đồng ý không?”
Lục Phong: “Nhất định có thể.”
Thái Hữu Dương thấy có chút mơ mộng viễn vông. Nhưng y cảm thấy đây là tâm ý của Lục Phong, cũng không tạt nước lạnh vào, xuôi theo ý anh mà nói: “Em cũng thấy thế.”
Qua mấy ngày, Tiểu Chu nghe Thái Hữu Dương nói bọn họ sắp kết hôn, cũng ngây ra. Nói muốn ly hôn mà? Cái tên đàn ông thích thay đổi này.
Tiểu Chu nói: “Thầy Thái à, lập trường của anh quá không kiên định rồi, mấy ngày trước còn tức giận mà, sao hôn nay đã đáp ứng cầu hôn rồi. Ít nhất phải có một cái nhẫn chứ, anh dễ dụ quá.”
Thái Hữu Dương: “Anh làm một cái so sánh cho cậu nhé, Nói ví dụ như cậu đi, một đại mỹ nữ chủ động dâng tới cửa muốn kết hôn với cậu, cạu còn hỏi cô ấy nhẫn đâu sao?”
Tiểu Chu: “Vậy nhất định em sẽ không muốn nhẫn nữa.”
Thái Hữu Dương: “Đúng không?”
Tiểu Chu: “Không chỉ không muốn nhẫn, mà cả người em cũng chả cần.”
Tiểu Chu: “Em chỉ muốn vợ em thôi.”
Tiểu Chu: “Vợ em là đẹp nhất!”
Thái Hữu Dương: “….” Đại khái là y hiểu bên kia xảy ra chuyện gì rồi.
Thái Hữu Dương nói với Lục Phong: “Vợ Tiểu Chu đang ở bên cạnh cậu ta, khẳng định luôn.”
Lục Phong lấy di động của Thái Hữu Dương, nhìn tin nhắn rồi thả ách xuống, nhìn y nói: “Nếu có một anh đẹp trai cầu hôn em, em có đáp ứng không?”
Thái Hữu Dương: “…”
Lục Phong: “….”
Thái Hữu Dương: “Vậy khẳng định là không có khả năng đâu.”
Lục Phong chậm rãi nói: “Em cứ nói thật đi, anh không trách em đâu.”
Thái Hữu Dương nói như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không thế? Ai có thể đẹp trai như anh chứ?”
Đẹp trai như anh là được? Lục Phong nhìn y: “Người đẹp trai như anh có rất nhiều.”
Thái Hữu Dươngkiên định nói: “Không thể nào! Vợ em đẹp trai nhất!”
Lục Phong: “…..”
Thái Hữu Dương bĩu môi, đổi giọng: “Ừ thì chồng em đẹp trai nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất