Chương 21: Lá phong nhuốm máu (2)
Hành tri lâu là tòa hành chính của trường.
Cuối hành lang phía Đông tầng một là phòng an ninh, hai người cố hết sức bước thật nhẹ nhàng, Tiêu Lâu nhìn từ cửa sổ vào trong quả nhiên thấy đúng như lời Ngu Hàn Giang nói, có một bảo vệ trực ca đang ngủ gục trên bàn, trong màn hình lớn trước mặt anh ta có rất nhiều ô vuông nhỏ, bên trong là hình ảnh thu về từ camera rải khắp trường, trong đó có vài ô màu đen, chính là những góc chết không thể theo dõi mà Ngu Hàn Giang xác nhận sau khi kiểm tra những chiếc camera bị hỏng.
Tiến vào trong Hành tri lâu, chỉ có một camera ở góc cầu thang, hành lang và bên trong văn phòng đều không lắp đặt.
Hai người nhìn nhau, tiếp tục tiến về phía trước.
Ngoại trừ phòng an ninh thì những phòng khác đều là văn phòng của các giáo viên.
Tầng một là văn phòng của giáo viên khối 10, phân biệt bằng chữ viết trên những tấm bảng hình lá phong màu đỏ treo bên ngoài, giáo viên dạy chín bộ môn đều có một phòng làm việc riêng, bao gồm Chính trị, Lịch sử, Địa lý, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Toán học, Ngữ văn, Ngoại ngữ.
Tầng hai và tầng ba lần lượt là văn phòng của giáo viên khối 11 và 12, bố cục giống nhau như đúc.
Bắt đầu từ tầng bốn là những văn phòng bộ môn khác như Thể dục, Âm nhạc, Mỹ thuật, Tin học v.v.
Tầng năm là những phòng chức năng như ban hậu cần của trường, phòng sinh hoạt chung, phòng trưng bày giải thưởng, phòng hỗ trợ tâm lý v.v.
Tầng sáu là đoàn ủy, hội học sinh, phòng hiệu phó, hiệu trưởng và ban lãnh đạo.
Tầng bảy chỉ có một trung tâm hội nghị duy nhất với sức chứa lên tới vài trăm người.
Tiêu Lâu làm việc ở trường đại học, anh đã quá quen với bố cục của những tòa nhà đa chức năng kiểu này. Chỉ nhìn qua một lần, anh đã ghi nhớ hết trong đầu, sau đó vẽ lại toàn bộ những văn phòng trong tòa nhà lên cuốn vở của Ngu Hàn Giang.
Hai người tra xét khắp Hành tri lâu một cách cẩn thận, ngay cả WC và phòng nước uống tự phục vụ cũng đều kiểm tra một lần.
Sau khi lục soát hết toàn bộ Hành tri lâu, Ngu Hàn Giang lại dẫn Tiêu Lâu đi điều tra ba tòa nhà dạy học để làm quen với tất cả những con đường để tiện di chuyển và chạy trốn.
Khối 10 chưa chia ban, tổng cộng có 22 lớp, nhìn từ số lượng ghế ngồi thì có thể áng chừng sĩ số lớp rơi vào khoảng 40 người. Bắt đầu từ khối 11 sẽ được chia ban, ban Xã hội có sáu lớp, ban Tự nhiên có 16 lớp.
Hai người đi qua một dãy lớp học, sau đó vẽ lại bố cục tất cả các lớp, nhà vệ sinh, hành lang của tòa nhà vào vở.
Thư viện và sân vận động không mở cửa cuối tuần nên tạm thời chưa vào được, đành phải đợi sau này có cơ hội sẽ điều tra.
Khi hai người đi khắp sân trường thì trời cũng ngả hoàng hôn.
Đứng nơi hành lang tầng bốn của tòa Sùng văn lâu khối 12, vừa vặn có thể nhìn bao quát toàn trường.
Ánh nắng chiều tựa như ngọn lửa đốt cháy không trung, lá phong nhuộm màu máu vẫn bay lả tả không ngừng, tất cả đều như đang đắp nặn thêm cho bầu không khí ngày càng trở nên kỳ lạ của ngôi trường này.
Gió mát thổi tới phía trước mang hương thơm từ bồn hoa dưới tầng lên mũi.
Thấy Ngu Hàn Giang nhíu mày trầm tư, Tiêu Lâu nhẹ giọng hỏi: "Ngu đội, từ kinh nghiệm của anh thì trong thế giới thật, tỉ lệ có án gϊếŧ người xuất hiện trong trường học không cao lắm phải không?"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Hiện tại học sinh trung học bận phát điên, sau khi về nhà còn chẳng đủ thời gian làm bài, hơn nữa nhà cũng quản lý chặt lắm, mặc dù trong lúc đi học có xảy ra mâu thuẫn thì cũng rất ít khi bị đẩy đến mức gϊếŧ người. Tất nhiên cũng có trường hợp phạm nhân gây án là trẻ chưa thành niên có tâm lý vặn vẹo."
Ở mật thất 2 Cơ trước đó, bác sĩ ngoại khoa Triệu Sâm còn có double kill, moi tim rồi còn mang xác em họ đi, đặt vợ lên giường trải đầy hoa hồng để tạo thành tiêu bản xác chết. Ngay vụ án đầu tiên đã máu me như vậy, dường như đang ám chỉ với người khiêu chiến rằng hung thủ trong thế giới thẻ bài biếи ŧɦái hơn những gì bọn họ nghĩ rất nhiều.
Vì vậy tội phạm tâm lý biếи ŧɦái gϊếŧ người trong trường học của thế giới thẻ bài cũng có khả năng lớn sẽ xuất hiện.
Tiêu Lâu hít sâu, nói đùa: "Chẳng biết học sinh cấp ba ở thế giới thẻ bài có cần phải thi đại học không nhỉ?"
Ngu Hàn Giang vốn đang nhíu chặt mày nhưng nhờ câu nói đùa này của anh mà giãn ra, hắn nói: "Nơi này cũng giống với trong thế giới thực mà thôi, ngay cả các môn học như Chính trị, Sử, Địa, Lý, Hóa, Sinh, Toán, Văn, Ngoại ngữ cũng y hệt."
Tiêu Lâu dựa vào lan can, ngắm nhìn rừng phong xa xa, nói: "Đúng nhỉ. Tôi còn tưởng môn học của bọn họ sẽ kiểu như phân loại thẻ bài hay chiến đấu bằng thẻ bài gì đó."
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn anh: "Còn chưa biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, sao anh chẳng căng thẳng gì hết vậy?"
Tiêu Lâu mỉm cười: "Chẳng phải là vì có chuyên gia trinh sát hình sự ở đây sao? Tôi có gì mà phải căng thẳng chứ."
Sự tin tưởng ngập tràn trong mắt đối phương khiến Ngu Hàn Giang có chút bất ngờ.
Thực ra bọn họ cũng chẳng quá quen thân, trong thế giới thực cũng chỉ gặp nhau tổng cộng được bốn năm lần.
Nhưng... cảm giác được người ta tin tưởng cũng không tồi chút nào.
Ngu Hàn Giang nói: "Thân là cảnh sát hình sự, quả thực tôi đã từng gặp đủ loại án mạng." Người đàn ông dừng một chút, sau đó cũng tựa vào lan can giống Tiêu Lâu, nhìn về rừng phong trước mặt, "Nhưng thế giới này hoàn toàn khác biệt với thế giới thực. Điều quan trọng nhất chính là trong thế giới này, tôi không có quyền chấp pháp."
Tiêu Lâu ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu được ý của Ngu Hàn Giang.
Ở thế giới thực Ngu Hàn Giang là cảnh sát, có giấy phép hành nghề, hắn có thể chặn đường nhân chứng để tra hỏi, hoặc áp giải những người thuộc diện tình nghi về sở thẩm vấn, bình thường người dân sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát, thân phận của hắn sẽ giúp hắn rất nhiều khi phá án.
Nhưng ở thế giới này, Ngu Hàn Giang cũng chỉ như Tiêu Lâu, cùng lắm chỉ là một kẻ qua đường.
Hắn không thể trực tiếp chặn đường một học sinh để hỏi về chi tiết án mạng, cũng không thể khiến bên nhà trường phối hợp cung cấp camera ghi hình, đã vậy còn không được để bảo vệ phát hiện ra. Hắn chỉ có thể đi điều tra bằng lớp vỏ ngoài của một người đứng xem.
Tiêu Lâu trầm mặc một lát mới nói: "Tuy không thể dùng thân phận cảnh sát để thẩm vấn diện tình nghi ngay lập tức, có điều tôi tin tưởng vào kinh nghiệm phá án phong phú của Ngu đội. Mật thất cấp C mà thôi, nếu ngay đến anh cũng không phá được thì chẳng phải những người khiêu chiến khác còn thua thê thảm hơn sao?"
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn anh: "Anh tin tưởng tôi đến thế à?"
Tiêu Lâu quyết đoán: "Đương nhiên rồi."
Gương mặt vốn đang lạnh lùng của Ngu Hàn Giang cứ thế dần dần dịu lại, thậm chí trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia cũng ánh lên chút ấm áp, hắn nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lâu, hạ giọng nói: "Anh có thể tin tưởng tôi là tốt rồi. Đúng như anh nói, hiện tại mới là mật thất cấp C, nếu cảnh sát và pháp y còn không qua nổi phòng này thì chắc chắn thế giới thẻ bài không chừa đường sống cho người ta rồi."
Tiêu Lâu nói: "Đúng vậy, thế nên chẳng việc gì phải lo lắng cả, chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi."
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Trong cái bầu không khí vốn khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt này, trong khoảnh khắc vừa rồi lại bỗng thoải mái hơn không ít. Tiêu Lâu nhận ra bình thường Ngu Hàn Giang luôn làm mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt sắc sảo, nhưng khi người đàn ông này cười rộ lên... lại rất tuấn tú.
Ngu Hàn Giang nhanh chóng thu nụ cười lại, nói: "Trời sắp tối rồi, đêm nay ngủ đâu đây?"
Tiêu Lâu nhìn lướt qua khuôn viên trường một lượt, bất đắc dĩ nói: "Vào trong tòa dạy học tìm bừa một chỗ rồi ngủ vậy."
Điều kiện có hạn, bọn họ chỉ có thể thuận theo hoàn cảnh một đêm.
***
Chẳng mấy chốc trời đã tối đen, đèn đóm trong trường cũng lần lượt sáng lên.
Thiết kế đèn trong trường rất đặc biệt, ánh sáng tỏa ra ấm áp nhu hòa, bên trên có ốp vài tấm trang trí hình lá phong, nhìn từ xa tựa như cây phong phát sáng được cố ý tỉa tót gieo trồng.
Tiêu Lâu chợt nhận ra rừng phong gần đó có vài cột đèn đã hỏng, khu vực 100m xung quanh hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng đêm.
Rõ ràng Ngu Hàn Giang cũng phát hiện ra điều này, hắn liếc nhìn Tiêu Lâu.
Hai người không cần nói nhiều, ăn ý xoay người đi xuống, chạy tới khu vực đèn hỏng để kiểm tra tình hình.
Ngu Hàn Giang đứng dưới điểm giao giữa ánh sáng và bóng tối, cau mày nói: "Hai bên trái phải, mỗi bên hỏng tám cột đèn."
Tiêu Lâu sờ cằm đăm chiêu: "Rừng phong này hẳn là nơi quan trọng trong mật thất, đèn đường bị phá hỏng không biết có mang ý nghĩa gì không, có khi nào vụ án sẽ xảy ra vào đêm nay? Dù sao trong đêm không nhìn rõ mọi thứ, tiện cho việc gây án hơn."
Ngu Hàn Giang đồng ý: "Cũng có khả năng. Tối mai chúng ta cần phải chú ý đến khu vực này."
Một người mò mẫm ở nơi rừng cây này để điều tra chắc chắn sẽ sợ toát mồ hôi lạnh. Cũng may đây là mật thất hai người, có đồng đội sẽ có thể trao đổi thông tin với nhau, về mặt tâm lý sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong bóng đêm, Ngu Hàn Giang đi về phía trước, bước chân vẫn vững vàng.
Tiêu Lâu đi theo hắn vòng quanh rừng phong một lượt, hỏi: "Có phát hiện ra gì nữa không?"
"Không có gì kỳ lạ, xem ra cả ngày hôm nay là để dành cho chúng ta làm quen với hoàn cảnh rồi. Đợi đến mai đi học mới xảy ra chuyện không may." Hắn quay đầu nói với Tiêu Lâu, nói, "Đi về nghỉ ngơi trước đã, dưỡng sức chờ đến sáng mai."
Tiêu Lâu gật đầu, đi theo hắn về lại tòa nhà dạy học, ngồi xuống một góc cầu thang ở tầng một, mỗi người dựa vào một bên tường nghỉ ngơi.
Vượt qua những mật thất trước đó đã khiến cả hai đều rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Nhưng Tiêu Lâu ngủ không ngon một chút nào.
Trong mơ, một người hiện ra ôn hòa nói: "Con là người trưởng thành, tự quyết định chuyện của bản thân, cha mẹ sẽ không can thiệp vào", một lúc sau lại là giọng phấn khởi của em gái: "Sang năm em cũng sẽ thi vào Giang Châu, đến lúc đó sẽ tới ăn ké anh trai ha!", nhoáng một cái lại là người bà với mái tóc dài bạc trắng, cười tủm tỉm nắm lấy tay anh, hỏi anh rằng: "Tiểu Lâu, khi nào thì con đưa người ta về ra mắt bà..."
Từng gương mặt của những người thân trong gia đình, trong giấc mơ bỗng trở nên rõ ràng đến lạ.
Tiêu Lâu chỉ cảm thấy cả người như sa vào hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Anh vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh và kiên cường trước những người gác cửa, chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến việc bản thân có lẽ đã chết, nghĩ tới người nhà của mình, vẫn không kiềm chế được mà đau đớn.
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ chính là ngày ba anh em chơi Đấu địa chủ hôm đó, sau đó có một giọng nói truyền tới tai anh – chào mừng đến với thế giới thẻ bài.
Tiêu Lâu giật mình tỉnh dậy.
Đến khi tỉnh lại, thấy trên người mình là một chiếc áo khoác dài màu xám – là áo của Ngu đội, nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn còn quẩn quanh nơi tà áo, Tiêu Lâu được bao bọc trong cảm giác ấm áp đầy lạ lẫm mà giật mình, ngượng nghịu cầm quần áo đứng dậy.
Ngu Hàn Giang nhìn về phía anh, ánh mắt ôn hòa: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Tiêu Lâu gật đầu, hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, đưa trả áo khoác cho Ngu Hàn Giang: "Cảm ơn."
"Anh mặc đi, tôi không lạnh." Ngu Hàn Giang không nhận lại.
Khi tiến vào thế giới thẻ bài, thực ra Tiêu Lâu cũng mặc một chiếc áo măng-tô, chẳng qua vì để tiện chạy trốn trong Thị trấn zombie thì anh đã ném chiếc áo đó đi cho bớt vướng. Từ bé nhiệt độ cơ thể của anh đã thấp, khá sợ lạnh, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo len, vào cái thời tiết cuối thu này, ngồi ngủ nơi hành lang lạnh lẽo như thế, anh cảm thấy rét đến mức răng đập vào nhau.
Ngu Hàn Giang thấy anh co rúm người lại mới đắp áo của mình cho anh.
Tiêu Lâu mặc áo khoác, nhẹ giọng hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Ngu Hàn Giang nói: "Cũng mới gặp ác mộng nên vừa tỉnh."
Tiêu Lâu bị cơn ác mộng khiến cho tỉnh dậy, giờ rất khó để ngủ tiếp, anh cười nói: "Không ngủ được nữa rồi, trời cũng sắp sáng nhỉ?"
Ngu Hàn Giang cũng không buồn ngủ, hai người câu được câu chăng tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau.
Chẳng bao lâu sau mặt trời đã nhú lên từ chân trời phía Đông, vầng sáng dần dần xé toạc bóng đêm, tỏa khắp mặt đất, ánh sáng màu đỏ rực chậm rãi dâng lên.
Sáu rưỡi, trời đã sáng bảnh.
Hai người nhìn nhau, lập tức rời khỏi tòa nhà dạy học, tìm một nơi kín đáo gần cổng trường để trốn, cảnh giác quan sát phía bên ngoài.
Bảo vệ trực trong Hành tri lâu đã tỉnh.
Anh bảo vệ mập mạp ngáp một cái, đi tới mở cổng trường.
Học sinh túm năm tụm ba lưng đeo cặp sách tiến vào trong trường học, chia về những tòa nhà dạy học khác nhau, một vài giáo viên cũng bước nhanh vào tòa hành chính, giáo viên trực tuần đứng ngoài cổng kiểm tra thẻ học sinh, còn có cô lao công xách xô nước đi quét tước hành lang và nhà vệ sinh...
Khuôn viên trường dần trở nên náo nhiệt.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hai người hoàn toàn không thể biết được.
Tiết học đầu tiên tại trường trung học Phong Lâm sẽ bắt đầu vào bảy rưỡi.
Trong khoảng thời gian từ bảy giờ đến bảy rưỡi, rất nhiều học sinh đổ dồn vào trường học, ai cũng mặc đồng phục thể dục màu đỏ, dù Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu tinh mắt đến thế nào thì giờ cũng chẳng khác gì mắc bệnh mù mặt.
Hơn một ngàn học sinh mặc đồ giống hệt nhau... thì nhớ kiểu gì?
Hai người đều cảm thấy có chút mờ mịt.
Ở phòng 2 Cơ, đi vào còn gặp người chết, mục tiêu rất rõ ràng. Trong khi đó tại mật thất 3 Cơ này, chẳng nhẽ lại bắt bọn họ đi tìm diễn viên của vở kịch giữa biển người mù mịt này hay sao? Nghĩ lại chắc không thể nào. Vì vậy chắc chắn sẽ có một vài manh mối.
7:30, tiếng chuông dễ nghe vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong sân trường.
Một lúc lâu sau cổng trường vẫn không có động tĩnh.
7:35.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang định rời đi thì đúng lúc này, có một cô gái hốt hoảng vọt tới cổng trường, cô không mặc đồng phục, thay vào đó là một chiếc quần jeans và áo len trắng hơi mỏng, hai má đỏ bừng vì thở dốc, rõ ràng đã chạy hộc tốc đến đây vì sợ muộn học.
Thầy giáo trực cổng đứng đó nhíu mày ngăn cô lại: "Em học lớp nào? Lại còn không mặc đồng phục nữa! Thẻ học sinh đâu?"
Cô bé cuống quýt móc thẻ học sinh trong ví ra đưa cho thầy giáo, giọng run run: "Em, em là Ứng Tiểu Nhã lớp 3 khối 12, em bị mất, à bị quên đồng phục..." Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, gấp gáp nói: "Thầy ơi hôm nay chúng em có bài kiểm tra trắc nghiệm môn Anh vào tiết đầu, xin thầy cho em vào với..."
Thầy giáo ghi lại mấy chữ lên vở: "Bảo chủ nhiệm là hôm nay lớp em bị trừ hai điểm. Đi đi!"
Cô gái trắng bệch cả mặt, cúi đầu chào thầy trực cổng rồi chạy nhanh về phía Sùng văn lâu cho khối 12.
– Ứng Tiểu Nhã, lớp 3 khối 12. Đây là học sinh đầu tiên để lộ ra tên thật, không mặc đồng phục, đặc điểm rất rõ ràng.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.
Hai người không ai phản đối, ăn ý xoay người tránh khỏi tầm mắt của bảo vệ ngoài cổng, nhanh chóng đuổi theo cô bé đi học muộn này.
Diễn viên chính trong mật thất 3 Cơ chính là cô ấy!
Hết chương 21.
Cuối hành lang phía Đông tầng một là phòng an ninh, hai người cố hết sức bước thật nhẹ nhàng, Tiêu Lâu nhìn từ cửa sổ vào trong quả nhiên thấy đúng như lời Ngu Hàn Giang nói, có một bảo vệ trực ca đang ngủ gục trên bàn, trong màn hình lớn trước mặt anh ta có rất nhiều ô vuông nhỏ, bên trong là hình ảnh thu về từ camera rải khắp trường, trong đó có vài ô màu đen, chính là những góc chết không thể theo dõi mà Ngu Hàn Giang xác nhận sau khi kiểm tra những chiếc camera bị hỏng.
Tiến vào trong Hành tri lâu, chỉ có một camera ở góc cầu thang, hành lang và bên trong văn phòng đều không lắp đặt.
Hai người nhìn nhau, tiếp tục tiến về phía trước.
Ngoại trừ phòng an ninh thì những phòng khác đều là văn phòng của các giáo viên.
Tầng một là văn phòng của giáo viên khối 10, phân biệt bằng chữ viết trên những tấm bảng hình lá phong màu đỏ treo bên ngoài, giáo viên dạy chín bộ môn đều có một phòng làm việc riêng, bao gồm Chính trị, Lịch sử, Địa lý, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Toán học, Ngữ văn, Ngoại ngữ.
Tầng hai và tầng ba lần lượt là văn phòng của giáo viên khối 11 và 12, bố cục giống nhau như đúc.
Bắt đầu từ tầng bốn là những văn phòng bộ môn khác như Thể dục, Âm nhạc, Mỹ thuật, Tin học v.v.
Tầng năm là những phòng chức năng như ban hậu cần của trường, phòng sinh hoạt chung, phòng trưng bày giải thưởng, phòng hỗ trợ tâm lý v.v.
Tầng sáu là đoàn ủy, hội học sinh, phòng hiệu phó, hiệu trưởng và ban lãnh đạo.
Tầng bảy chỉ có một trung tâm hội nghị duy nhất với sức chứa lên tới vài trăm người.
Tiêu Lâu làm việc ở trường đại học, anh đã quá quen với bố cục của những tòa nhà đa chức năng kiểu này. Chỉ nhìn qua một lần, anh đã ghi nhớ hết trong đầu, sau đó vẽ lại toàn bộ những văn phòng trong tòa nhà lên cuốn vở của Ngu Hàn Giang.
Hai người tra xét khắp Hành tri lâu một cách cẩn thận, ngay cả WC và phòng nước uống tự phục vụ cũng đều kiểm tra một lần.
Sau khi lục soát hết toàn bộ Hành tri lâu, Ngu Hàn Giang lại dẫn Tiêu Lâu đi điều tra ba tòa nhà dạy học để làm quen với tất cả những con đường để tiện di chuyển và chạy trốn.
Khối 10 chưa chia ban, tổng cộng có 22 lớp, nhìn từ số lượng ghế ngồi thì có thể áng chừng sĩ số lớp rơi vào khoảng 40 người. Bắt đầu từ khối 11 sẽ được chia ban, ban Xã hội có sáu lớp, ban Tự nhiên có 16 lớp.
Hai người đi qua một dãy lớp học, sau đó vẽ lại bố cục tất cả các lớp, nhà vệ sinh, hành lang của tòa nhà vào vở.
Thư viện và sân vận động không mở cửa cuối tuần nên tạm thời chưa vào được, đành phải đợi sau này có cơ hội sẽ điều tra.
Khi hai người đi khắp sân trường thì trời cũng ngả hoàng hôn.
Đứng nơi hành lang tầng bốn của tòa Sùng văn lâu khối 12, vừa vặn có thể nhìn bao quát toàn trường.
Ánh nắng chiều tựa như ngọn lửa đốt cháy không trung, lá phong nhuộm màu máu vẫn bay lả tả không ngừng, tất cả đều như đang đắp nặn thêm cho bầu không khí ngày càng trở nên kỳ lạ của ngôi trường này.
Gió mát thổi tới phía trước mang hương thơm từ bồn hoa dưới tầng lên mũi.
Thấy Ngu Hàn Giang nhíu mày trầm tư, Tiêu Lâu nhẹ giọng hỏi: "Ngu đội, từ kinh nghiệm của anh thì trong thế giới thật, tỉ lệ có án gϊếŧ người xuất hiện trong trường học không cao lắm phải không?"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Hiện tại học sinh trung học bận phát điên, sau khi về nhà còn chẳng đủ thời gian làm bài, hơn nữa nhà cũng quản lý chặt lắm, mặc dù trong lúc đi học có xảy ra mâu thuẫn thì cũng rất ít khi bị đẩy đến mức gϊếŧ người. Tất nhiên cũng có trường hợp phạm nhân gây án là trẻ chưa thành niên có tâm lý vặn vẹo."
Ở mật thất 2 Cơ trước đó, bác sĩ ngoại khoa Triệu Sâm còn có double kill, moi tim rồi còn mang xác em họ đi, đặt vợ lên giường trải đầy hoa hồng để tạo thành tiêu bản xác chết. Ngay vụ án đầu tiên đã máu me như vậy, dường như đang ám chỉ với người khiêu chiến rằng hung thủ trong thế giới thẻ bài biếи ŧɦái hơn những gì bọn họ nghĩ rất nhiều.
Vì vậy tội phạm tâm lý biếи ŧɦái gϊếŧ người trong trường học của thế giới thẻ bài cũng có khả năng lớn sẽ xuất hiện.
Tiêu Lâu hít sâu, nói đùa: "Chẳng biết học sinh cấp ba ở thế giới thẻ bài có cần phải thi đại học không nhỉ?"
Ngu Hàn Giang vốn đang nhíu chặt mày nhưng nhờ câu nói đùa này của anh mà giãn ra, hắn nói: "Nơi này cũng giống với trong thế giới thực mà thôi, ngay cả các môn học như Chính trị, Sử, Địa, Lý, Hóa, Sinh, Toán, Văn, Ngoại ngữ cũng y hệt."
Tiêu Lâu dựa vào lan can, ngắm nhìn rừng phong xa xa, nói: "Đúng nhỉ. Tôi còn tưởng môn học của bọn họ sẽ kiểu như phân loại thẻ bài hay chiến đấu bằng thẻ bài gì đó."
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn anh: "Còn chưa biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, sao anh chẳng căng thẳng gì hết vậy?"
Tiêu Lâu mỉm cười: "Chẳng phải là vì có chuyên gia trinh sát hình sự ở đây sao? Tôi có gì mà phải căng thẳng chứ."
Sự tin tưởng ngập tràn trong mắt đối phương khiến Ngu Hàn Giang có chút bất ngờ.
Thực ra bọn họ cũng chẳng quá quen thân, trong thế giới thực cũng chỉ gặp nhau tổng cộng được bốn năm lần.
Nhưng... cảm giác được người ta tin tưởng cũng không tồi chút nào.
Ngu Hàn Giang nói: "Thân là cảnh sát hình sự, quả thực tôi đã từng gặp đủ loại án mạng." Người đàn ông dừng một chút, sau đó cũng tựa vào lan can giống Tiêu Lâu, nhìn về rừng phong trước mặt, "Nhưng thế giới này hoàn toàn khác biệt với thế giới thực. Điều quan trọng nhất chính là trong thế giới này, tôi không có quyền chấp pháp."
Tiêu Lâu ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu được ý của Ngu Hàn Giang.
Ở thế giới thực Ngu Hàn Giang là cảnh sát, có giấy phép hành nghề, hắn có thể chặn đường nhân chứng để tra hỏi, hoặc áp giải những người thuộc diện tình nghi về sở thẩm vấn, bình thường người dân sẽ phối hợp điều tra với cảnh sát, thân phận của hắn sẽ giúp hắn rất nhiều khi phá án.
Nhưng ở thế giới này, Ngu Hàn Giang cũng chỉ như Tiêu Lâu, cùng lắm chỉ là một kẻ qua đường.
Hắn không thể trực tiếp chặn đường một học sinh để hỏi về chi tiết án mạng, cũng không thể khiến bên nhà trường phối hợp cung cấp camera ghi hình, đã vậy còn không được để bảo vệ phát hiện ra. Hắn chỉ có thể đi điều tra bằng lớp vỏ ngoài của một người đứng xem.
Tiêu Lâu trầm mặc một lát mới nói: "Tuy không thể dùng thân phận cảnh sát để thẩm vấn diện tình nghi ngay lập tức, có điều tôi tin tưởng vào kinh nghiệm phá án phong phú của Ngu đội. Mật thất cấp C mà thôi, nếu ngay đến anh cũng không phá được thì chẳng phải những người khiêu chiến khác còn thua thê thảm hơn sao?"
Ngu Hàn Giang quay đầu nhìn anh: "Anh tin tưởng tôi đến thế à?"
Tiêu Lâu quyết đoán: "Đương nhiên rồi."
Gương mặt vốn đang lạnh lùng của Ngu Hàn Giang cứ thế dần dần dịu lại, thậm chí trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia cũng ánh lên chút ấm áp, hắn nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lâu, hạ giọng nói: "Anh có thể tin tưởng tôi là tốt rồi. Đúng như anh nói, hiện tại mới là mật thất cấp C, nếu cảnh sát và pháp y còn không qua nổi phòng này thì chắc chắn thế giới thẻ bài không chừa đường sống cho người ta rồi."
Tiêu Lâu nói: "Đúng vậy, thế nên chẳng việc gì phải lo lắng cả, chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi."
Hai người mỉm cười nhìn nhau.
Trong cái bầu không khí vốn khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt này, trong khoảnh khắc vừa rồi lại bỗng thoải mái hơn không ít. Tiêu Lâu nhận ra bình thường Ngu Hàn Giang luôn làm mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt sắc sảo, nhưng khi người đàn ông này cười rộ lên... lại rất tuấn tú.
Ngu Hàn Giang nhanh chóng thu nụ cười lại, nói: "Trời sắp tối rồi, đêm nay ngủ đâu đây?"
Tiêu Lâu nhìn lướt qua khuôn viên trường một lượt, bất đắc dĩ nói: "Vào trong tòa dạy học tìm bừa một chỗ rồi ngủ vậy."
Điều kiện có hạn, bọn họ chỉ có thể thuận theo hoàn cảnh một đêm.
***
Chẳng mấy chốc trời đã tối đen, đèn đóm trong trường cũng lần lượt sáng lên.
Thiết kế đèn trong trường rất đặc biệt, ánh sáng tỏa ra ấm áp nhu hòa, bên trên có ốp vài tấm trang trí hình lá phong, nhìn từ xa tựa như cây phong phát sáng được cố ý tỉa tót gieo trồng.
Tiêu Lâu chợt nhận ra rừng phong gần đó có vài cột đèn đã hỏng, khu vực 100m xung quanh hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng đêm.
Rõ ràng Ngu Hàn Giang cũng phát hiện ra điều này, hắn liếc nhìn Tiêu Lâu.
Hai người không cần nói nhiều, ăn ý xoay người đi xuống, chạy tới khu vực đèn hỏng để kiểm tra tình hình.
Ngu Hàn Giang đứng dưới điểm giao giữa ánh sáng và bóng tối, cau mày nói: "Hai bên trái phải, mỗi bên hỏng tám cột đèn."
Tiêu Lâu sờ cằm đăm chiêu: "Rừng phong này hẳn là nơi quan trọng trong mật thất, đèn đường bị phá hỏng không biết có mang ý nghĩa gì không, có khi nào vụ án sẽ xảy ra vào đêm nay? Dù sao trong đêm không nhìn rõ mọi thứ, tiện cho việc gây án hơn."
Ngu Hàn Giang đồng ý: "Cũng có khả năng. Tối mai chúng ta cần phải chú ý đến khu vực này."
Một người mò mẫm ở nơi rừng cây này để điều tra chắc chắn sẽ sợ toát mồ hôi lạnh. Cũng may đây là mật thất hai người, có đồng đội sẽ có thể trao đổi thông tin với nhau, về mặt tâm lý sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong bóng đêm, Ngu Hàn Giang đi về phía trước, bước chân vẫn vững vàng.
Tiêu Lâu đi theo hắn vòng quanh rừng phong một lượt, hỏi: "Có phát hiện ra gì nữa không?"
"Không có gì kỳ lạ, xem ra cả ngày hôm nay là để dành cho chúng ta làm quen với hoàn cảnh rồi. Đợi đến mai đi học mới xảy ra chuyện không may." Hắn quay đầu nói với Tiêu Lâu, nói, "Đi về nghỉ ngơi trước đã, dưỡng sức chờ đến sáng mai."
Tiêu Lâu gật đầu, đi theo hắn về lại tòa nhà dạy học, ngồi xuống một góc cầu thang ở tầng một, mỗi người dựa vào một bên tường nghỉ ngơi.
Vượt qua những mật thất trước đó đã khiến cả hai đều rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Nhưng Tiêu Lâu ngủ không ngon một chút nào.
Trong mơ, một người hiện ra ôn hòa nói: "Con là người trưởng thành, tự quyết định chuyện của bản thân, cha mẹ sẽ không can thiệp vào", một lúc sau lại là giọng phấn khởi của em gái: "Sang năm em cũng sẽ thi vào Giang Châu, đến lúc đó sẽ tới ăn ké anh trai ha!", nhoáng một cái lại là người bà với mái tóc dài bạc trắng, cười tủm tỉm nắm lấy tay anh, hỏi anh rằng: "Tiểu Lâu, khi nào thì con đưa người ta về ra mắt bà..."
Từng gương mặt của những người thân trong gia đình, trong giấc mơ bỗng trở nên rõ ràng đến lạ.
Tiêu Lâu chỉ cảm thấy cả người như sa vào hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Anh vẫn luôn tỏ vẻ bình tĩnh và kiên cường trước những người gác cửa, chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến việc bản thân có lẽ đã chết, nghĩ tới người nhà của mình, vẫn không kiềm chế được mà đau đớn.
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ chính là ngày ba anh em chơi Đấu địa chủ hôm đó, sau đó có một giọng nói truyền tới tai anh – chào mừng đến với thế giới thẻ bài.
Tiêu Lâu giật mình tỉnh dậy.
Đến khi tỉnh lại, thấy trên người mình là một chiếc áo khoác dài màu xám – là áo của Ngu đội, nhiệt độ cơ thể đối phương vẫn còn quẩn quanh nơi tà áo, Tiêu Lâu được bao bọc trong cảm giác ấm áp đầy lạ lẫm mà giật mình, ngượng nghịu cầm quần áo đứng dậy.
Ngu Hàn Giang nhìn về phía anh, ánh mắt ôn hòa: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Tiêu Lâu gật đầu, hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, đưa trả áo khoác cho Ngu Hàn Giang: "Cảm ơn."
"Anh mặc đi, tôi không lạnh." Ngu Hàn Giang không nhận lại.
Khi tiến vào thế giới thẻ bài, thực ra Tiêu Lâu cũng mặc một chiếc áo măng-tô, chẳng qua vì để tiện chạy trốn trong Thị trấn zombie thì anh đã ném chiếc áo đó đi cho bớt vướng. Từ bé nhiệt độ cơ thể của anh đã thấp, khá sợ lạnh, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo len, vào cái thời tiết cuối thu này, ngồi ngủ nơi hành lang lạnh lẽo như thế, anh cảm thấy rét đến mức răng đập vào nhau.
Ngu Hàn Giang thấy anh co rúm người lại mới đắp áo của mình cho anh.
Tiêu Lâu mặc áo khoác, nhẹ giọng hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Ngu Hàn Giang nói: "Cũng mới gặp ác mộng nên vừa tỉnh."
Tiêu Lâu bị cơn ác mộng khiến cho tỉnh dậy, giờ rất khó để ngủ tiếp, anh cười nói: "Không ngủ được nữa rồi, trời cũng sắp sáng nhỉ?"
Ngu Hàn Giang cũng không buồn ngủ, hai người câu được câu chăng tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau.
Chẳng bao lâu sau mặt trời đã nhú lên từ chân trời phía Đông, vầng sáng dần dần xé toạc bóng đêm, tỏa khắp mặt đất, ánh sáng màu đỏ rực chậm rãi dâng lên.
Sáu rưỡi, trời đã sáng bảnh.
Hai người nhìn nhau, lập tức rời khỏi tòa nhà dạy học, tìm một nơi kín đáo gần cổng trường để trốn, cảnh giác quan sát phía bên ngoài.
Bảo vệ trực trong Hành tri lâu đã tỉnh.
Anh bảo vệ mập mạp ngáp một cái, đi tới mở cổng trường.
Học sinh túm năm tụm ba lưng đeo cặp sách tiến vào trong trường học, chia về những tòa nhà dạy học khác nhau, một vài giáo viên cũng bước nhanh vào tòa hành chính, giáo viên trực tuần đứng ngoài cổng kiểm tra thẻ học sinh, còn có cô lao công xách xô nước đi quét tước hành lang và nhà vệ sinh...
Khuôn viên trường dần trở nên náo nhiệt.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hai người hoàn toàn không thể biết được.
Tiết học đầu tiên tại trường trung học Phong Lâm sẽ bắt đầu vào bảy rưỡi.
Trong khoảng thời gian từ bảy giờ đến bảy rưỡi, rất nhiều học sinh đổ dồn vào trường học, ai cũng mặc đồng phục thể dục màu đỏ, dù Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu tinh mắt đến thế nào thì giờ cũng chẳng khác gì mắc bệnh mù mặt.
Hơn một ngàn học sinh mặc đồ giống hệt nhau... thì nhớ kiểu gì?
Hai người đều cảm thấy có chút mờ mịt.
Ở phòng 2 Cơ, đi vào còn gặp người chết, mục tiêu rất rõ ràng. Trong khi đó tại mật thất 3 Cơ này, chẳng nhẽ lại bắt bọn họ đi tìm diễn viên của vở kịch giữa biển người mù mịt này hay sao? Nghĩ lại chắc không thể nào. Vì vậy chắc chắn sẽ có một vài manh mối.
7:30, tiếng chuông dễ nghe vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong sân trường.
Một lúc lâu sau cổng trường vẫn không có động tĩnh.
7:35.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang định rời đi thì đúng lúc này, có một cô gái hốt hoảng vọt tới cổng trường, cô không mặc đồng phục, thay vào đó là một chiếc quần jeans và áo len trắng hơi mỏng, hai má đỏ bừng vì thở dốc, rõ ràng đã chạy hộc tốc đến đây vì sợ muộn học.
Thầy giáo trực cổng đứng đó nhíu mày ngăn cô lại: "Em học lớp nào? Lại còn không mặc đồng phục nữa! Thẻ học sinh đâu?"
Cô bé cuống quýt móc thẻ học sinh trong ví ra đưa cho thầy giáo, giọng run run: "Em, em là Ứng Tiểu Nhã lớp 3 khối 12, em bị mất, à bị quên đồng phục..." Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, gấp gáp nói: "Thầy ơi hôm nay chúng em có bài kiểm tra trắc nghiệm môn Anh vào tiết đầu, xin thầy cho em vào với..."
Thầy giáo ghi lại mấy chữ lên vở: "Bảo chủ nhiệm là hôm nay lớp em bị trừ hai điểm. Đi đi!"
Cô gái trắng bệch cả mặt, cúi đầu chào thầy trực cổng rồi chạy nhanh về phía Sùng văn lâu cho khối 12.
– Ứng Tiểu Nhã, lớp 3 khối 12. Đây là học sinh đầu tiên để lộ ra tên thật, không mặc đồng phục, đặc điểm rất rõ ràng.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.
Hai người không ai phản đối, ăn ý xoay người tránh khỏi tầm mắt của bảo vệ ngoài cổng, nhanh chóng đuổi theo cô bé đi học muộn này.
Diễn viên chính trong mật thất 3 Cơ chính là cô ấy!
Hết chương 21.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất