Chương 33: Lá phong nhuốm máu (14)Bí mật trong rừng phong
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang dạo quanh rừng phong một vòng nhưng vẫn không phát hiện được có gì bất thường.
Hai người bọn họ cũng không thể đào bới khu rừng lớn như vậy giữa đêm hôm khuya khoắt.
Ngu Hàn Giang nói: "Có lẽ ngày mai manh mối về rừng phong mới xuất hiện, chúng ta về phòng lưu trữ thông tin để điều tra những người mất tích mấy năm nay trước đã."
Đêm qua hai người đã lẻn vào phòng lưu trữ thông tin ở tầng năm Thư hương lâu để điều tra vụ án nhảy lầu năm năm về trước, tìm được thông tin về người chết, là một cô bé tên Tư Hàm, học sinh có thành tích tốt nhất khối 12.
Đêm nay lại tới phòng lưu trữ thông tin, mục đích là để kiểm tra tin tức về những người mất tích trong trường những năm gần đây.
Bảo vệ đã khóa cửa Thư hương lâu, nhưng Ngu Hàn Giang vẫn tiến tới cửa trước, thản nhiên phá cái khóa vớ vẩn kia, hắn nhẹ nhàng mở cửa, kéo Tiêu Lâu mò mẫm lên tầng năm, sau khi nhảy cửa sổ vào trong phòng lưu trữ, bọn họ mới bật đèn pin.
Ở đây có rất nhiều tư liệu, cũng may mà hồ sơ nào cũng được dán nhãn phân loại, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang tìm kiếm tập trung vào hai đề mục là "Thay đổi nhân sự" và "Tài liệu báo cáo", tập trung toàn bộ những thứ có liên quan trong vòng năm năm lại rồi mở ra xem.
Bọn họ tìm hơn một tiếng mới thấy được cái mình cần.
Người mất tích đầu tiên là thầy Thất, giáo viên phụ trách phụ đạo tâm lý của trường, 25 tuổi, hai năm trước sau khi đệ đơn xin từ chức rời khỏi trường thì đột nhiên mất tích, người nhà báo cảnh sát, cảnh sát từng tới trường điều tra nhưng lãnh đạo trường đều cho biết anh ta đã rời đi, nhìn camera thì đúng là người này đã ra khỏi trường. Kết luận cuối cùng trong báo cáo là vụ mất tích của thầy giáo này không liên quan tới trung học Phong Lâm.
Người thứ hai là bảo vệ của trường, 45 tuổi, một năm trước khi đang trong ca trực, người này tự ý rời khỏi vị trí công tác, lén chuồn ra ngoài cổng trường, chẳng biết đi đâu làm gì, chỉ biết là không thấy quay lại. Cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận là vụ mất tích của bảo vệ cũng không liên quan tới trường học.
Người thứ ba là một thầy giáo Ngữ văn họ Chu, 45 tuổi.
Người này là giáo viên trung học bậc 1, sau khi mất tích vào nửa năm trước, trường học có tiến hành điều tra kỹ lưỡng nhưng vì lúc đó phần lớn camera đều đã hỏng nên không thu lại được kết quả gì, từ đó thành án chưa xử lý.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lập tức tìm tên của giáo viên bộ môn dạy lớp chuyên ban Xã hội vào năm năm trước – thầy Chu này chính là người nhận lớp chọn của khối 12 ban Xã hội vào năm năm trước, chủ nhiệm lớp của Tư Hàm.
Chắc chắn người này có liên quan tới cái chết của Tư Hàm, chứng minh suy luận "hung thủ báo thù" của hai người hoàn toàn chính xác.
Tiêu Lâu nhìn về phía Ngu Hàn Giang, hít sâu nói: "Trong cuốn sách Bá tước Monte Cristo, nhân vật chính có ba kẻ thù, gần đây trung học Phong Lâm cũng có ba người mất tích, đây không phải là sự trùng hợp."
Ngu Hàn Giang gật đầu, nói: "Nếu tôi suy đoán đúng thì chủ đề của mật thất là báo thù, hẳn là ba người mất tích này cũng đã bị gϊếŧ – hơn nữa còn bị chôn xác trong rừng phong."
Đúng lúc này, một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ như xé toạc đêm đen, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm cũng truyền tới bên tai.
Mưa lại bắt đầu ào ào đổ xuống trong tiếng sấm rền.
Tiêu Lâu nhìn rừng phong phía xa, cơn mưa bao phủ khắp khu rừng như muốn tẩy sạch hết máu tươi ở nơi đó.
Đêm qua có một trận mưa to, tối nay lại mưa tiếp, thời tiết trong thế giới mật thất chắc chắn cũng có liên quan đến vụ án, liệu bọn họ có suy luận chính xác hay không thì chắc chắn sẽ có đáp án vào rạng sáng ngày mai.
***
Mật thất 3 Cơ, ngày thứ ba.
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu lại cùng đi tới cổng trường, chờ đợi nhân vật quan trọng xuất hiện.
Vẻ mặt của ba học sinh Du Huy, Dịch Như và Tạ Tinh Hà đã trở lại bình thường, sau khi bước vào trường liền cúi đầu bước nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Cô giáo môn Văn Lâm Nguyệt Nhiên thì mỉm cười thân thiện chào hỏi với bảo vệ.
Hôm nay Cô giáo tiếng Anh Chương Tình không mặc zuýp mà đi giày cao gót với quần bò baggy và áo len mỏng, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ cổ V, đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo, cô giáo này rất có đẳng cấp, nhìn thông minh lanh lợi lại giỏi giang, cả người tràn đầy khí chất.
Cô ta giữ gương mặt lãnh đạm, bước thẳng về phía tòa nhà hành chính.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang giả vờ làm giáo viên, vừa nói chuyện phiếm vừa sóng vai vào trong tòa nhà làm việc.
Ngu Hàn Giang thấp giọng nói: "Hôm nay cảnh sát sẽ lại đến. Sau khi bọn họ trở về chắc chắn đã điều tra kỹ càng và thẩm vấn cô giáo dạy Hóa, sau đó loại cô ta khỏi diện tình nghi. Lần này tới trường hẳn sẽ giải thích về manh mối Tư Hàm nhảy lầu năm năm trước."
Trong khi đó Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đã biết về vụ án nhảy lầu trước cảnh sát rất lâu. Thậm chí còn biết trong vài năm trở lại đây có ba người mất tích, cũng có thể liên quan đến vụ án nhảy lầu của Tư Hàm.
Nhân vật quan trọng tên Tư Hàm này và quan hệ với những kẻ tình nghi sẽ thúc đẩy rất nhiều vào quá trình tiến triển vụ án.
Tám rưỡi sáng, quả nhiên cảnh sát tới.
Giáo viên dạy Hóa vẫn chưa được thả ra, có lẽ chưa đủ chứng cớ.
Cảnh sát lên tầng sáu tìm hiệu trưởng, Ngu Hàn Giang lập tức dùng Áo choàng tàng hình đi theo.
Quả nhiên sau khi tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, cảnh sát trực tiếp hỏi: "Hôm qua khi chúng tôi thẩm vấn cô Tần, cô ta nói trong trường có lời đồn 'lời nguyền' oan hồn đòi mạng. Năm năm trước, một học sinh tên Tư Hàm đã nhảy lầu tự sát, mấy năm nay trường học có tới ba người mất tích, chắc chắn những chuyện này không phải là trùng hợp khi mà Ứng Tiểu Nhã cũng vừa mới nhảy lầu hôm trước."
Hiệu trưởng nghiêm túc nói: "Thưa đồng chí cảnh sát, vụ án năm năm trước và cả những vụ mất tích gần đây đều đã được các vị điều tra, tất cả đều không tìm được bằng chứng liên quan tới 'nguyên nhân', tại sao lúc này lại..."
Cảnh sát nói: "Một lần trùng hợp thì là trùng hợp, nhưng ông cảm thấy có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích cho từng đó vụ án chưa giải quyết hay sao?"
Hiệu trưởng trầm mặc không nói.
Cảnh sát nói: "Cô Tần có cho chúng tôi biết một vài thông tin quan trọng, vào thứ tư tuần trước, sau khi hết tiết thực hành Hóa thì cô ấy và Tạ Tinh Hà cùng kiểm tra phòng thí nghiệm, chính mắt nhìn thấy Tạ Tinh Hà kí tên và khóa cửa. Lúc đó bình thuốc vẫn còn đầy, cũng không bị lấy đi mất, cô ấy là người giữ chìa khóa. Chúng tôi điều tra thì phát hiện ra khóa cửa có dấu vết bị cạy mở, chứng tỏ có người trở lại phòng thí nghiệm, cạy cửa để lấy thuốc."
Hiệu trưởng ngẩn người, kinh hãi nói: "Các vị nghi ngờ Tạ Tinh Hà sao? Học sinh này từ khi vào trường đã có thành tích rất xuất sắc, kỳ thi nào cũng xếp trong top 3 của lớp, sao em ấy có thể đầu độc bạn học được."
Cảnh sát nói: "Còn một việc nữa, cô giáo Tần nói Tạ Tinh Hà khóa cửa phòng thí nghiệm vào khoảng 18:00, khi đó đã tan học rồi. Vì hai ngày thứ năm và thứ sáu là kỳ thi theo tháng của khối 12, cô ấy đi qua tòa nhà dạy học thì phát hiện lớp 3 vẫn còn người, vì vậy mới đi lên xem... Người mà cô ấy nhìn thấy là Ứng Tiểu Nhã, học sinh Tiểu Nhã đang viết câu 'Mình phải làm sao bây giờ' lên vở."
Hiệu trưởng ngẩn ra: "Ý của ngài là?"
Cảnh sát nói: "Ứng Tiểu Nhã dính phải khó khăn nghiêm trọng, lúc đó cô giáo Tần nghĩ rằng Ứng Tiểu Nhã đang lo lắng cho kỳ thi tiếp theo nên còn an ủi cô bé mấy câu, bảo cô bé đừng quá lo lắng, cố gắng phát huy. Khi cô Tần rời khỏi tòa nhà dạy học thì cả Ứng Tiểu Nhã và Tạ Tinh Hà đều ở trong phòng học, hai học sinh này là những người rời khỏi trường cuối cùng vào thứ tư hôm đó."
Cảnh sát dừng một chút lại nói tiếp: "Thứ năm và thứ sáu là ngày thi, trong thời gian thi trường Phong Lâm sẽ xáo trộn tất cả vị trí ngồi của học sinh, Ứng Tiểu Nhã ngồi ở phòng học của lớp 7 khối 10. Sau khi thi xong, trường học nghỉ thứ bảy và chủ nhật, các giáo viên sẽ chấm và chữa bài trên mạng, hung thủ sẽ không có cơ hội gây án vào thời gian này. Đến thứ hai đi học lại, hung thủ mới gϊếŧ chết Ứng Tiểu Nhã ngay lập tức."
Hiệu trưởng cau mày: "Đồng chí cảnh sát, các vị đã có đối tượng hoài nghi sao?"
Cảnh sát nói: "Người hạ độc chính là người quay về phòng thí nghiệm để lấy thuốc vào hôm đó. Người đẩy Ứng Tiểu Nhã ngã xuống là một người hoàn toàn khác, chúng tôi đã giám định dấu chân trên mái nhà, lúc đó có sự tồn tại của người thứ hai, hơn nữa mảnh khăn quàng của Ứng Tiểu Nhã mắc lại trên sân thượng chứng minh rất có thể lúc đó đã xảy ra xung đột."
Cuối cùng cảnh sát kết luận: "Có lẽ một kẻ gϊếŧ người hàng loạt đang ẩn náu trong quý trường, chúng tôi buộc phải phong tỏa toàn bộ trường học, triển khai điều tra toàn diện với toàn bộ giáo viên trong trường, mong hiệu trưởng sẽ phối hợp."
Hiệu trưởng đau đầu day huyệt Thái Dương: "Tất nhiên tôi sẽ phối hợp, nhưng mong các vị có thể giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất, mấy ngày nay mọi người trong trường đều thấp thỏm lo sợ, khối 12 sắp thi tốt nghiệp rồi, đừng để ảnh hưởng tới việc học của học sinh."
Cảnh sát gật đầu, xoay người đi xuống, hạ lệnh cho anh em chăng dây quanh trường học.
Ngu Hàn Giang rời khỏi văn phòng – quả nhiên, cuối cùng cảnh sát ở thế giới mật thất cũng đã chia vụ án làm hai, hơn nữa còn liên hệ tới cả vụ nhảy lầu năm năm về trước, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đi điều tra bàn làm việc của toàn bộ giáo viên, thu lại rất nhiều thông tin – chính là cuốn sách trong ngăn kéo của Chương Tình, vở văn mà Lâm Nguyệt Nhiên giữ lại v.v., những người trong diện tình nghi cũng sẽ nhanh chóng bị cảnh sát thẩm vấn.
Tạ Tinh Hà có hiềm nghi lớn, người hạ độc hiểu rất rõ về tình huống khi trúng độc phospho, lại nắm chắc liều lượng, thứ tư tuần trước cô Tần cũng vừa giảng về kiến thức này, Tạ Tinh Hà là học bá, nghe qua là hiểu. Nếu sau khi rời đi cùng giáo viên, cậu ta có thể dễ dàng tìm cơ hội vòng ngược lại, cạy khóa lấy organophosphate.
Vì cậu ta chịu trách nhiệm khóa cửa và khóa tủ thuốc, có lẽ khi khóa cửa cậu ta đã cố ý không khóa thật.
Giáo viên môn Anh và Văn thì không liên quan nhiều tới vụ án đầu độc, bọn họ không hiểu biết nhiều về Hóa học, hơn nữa bằng chứng liên quan tới bọn họ đều liên quan tới chuyện báo thù và giả mạo thư tuyệt mệnh, vì vậy suy luận nghiêng về khả năng đẩy ngã Ứng Tiểu Nhã hơn.
Mà lá thư tình không rõ ở đâu ra kia có thể cũng là do Tạ Tinh Hà viết.
Ngu Hàn Giang tìm thấy Tiêu Lâu, sau đó nói ra suy luận của mình cho đối phương: "Tôi chắc chắn Tạ Tinh Hà là người hạ độc, cậu ta làm vậy có lẽ để cảnh cáo, dù người trúng độc là Du Huy hay Ứng Tiểu Nhã cũng không sao vì bất kỳ một trong hai trúng độc thì người kia chắc chắn sẽ đi theo tới bệnh viện, chỉ khi bọn họ rời khỏi trường thì mới không bị gϊếŧ. Hơn nữa vụ án trúng độc sẽ kéo cảnh sát đến điều tra, nhờ đó cắt ngang mạch gây án của hung thủ."
Tiêu Lâu sửng sốt: "Nói vậy tức là thật ra Tạ Tinh Hà muốn cứu Ứng Tiểu Nhã sao?!"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Bức thư tình kia hẳn cũng là do cậu ta viết, có lẽ trong bức thư tình có ẩn giấu bí mật nào đó, chúng ta tiếp tục suy nghĩ kỹ theo hướng này."
Tiêu Lâu có trí nhớ rất tốt, anh nhắm mắt lại nghĩ một lúc, viết lại nội dung bức thư mình đã từng đọc.
Tiểu Nhã,
Kể từ ba năm trước khi thấy cậu lần đầu tiên, mình đã lỡ thích cậu
Để rồi ngày nào cũng muốn cận kề bên cậu
Mong cậu hãy nhớ trong trái tim tớ ngập tràn hình bóng cậu
Nguyện không rời không tách, sống chết có nhau
Đường cậu đi chỉ mong sẽ luôn luôn vui vẻ, sống một cách thoải mái, sống một đời bình an đến trăm năm.
Lần đầu đọc bức thư này, Tiêu Lâu chỉ cảm thấy từ ngữ trong thư rất buồn nôn, nhưng giờ đọc kỹ lại...
Lưng anh bỗng cứng đờ: "Chữ thứ ba của mỗi dòng ghép vào với nhau sẽ thành – ba ngày hãy rời đi?"
Ngu Hàn Giang giật mình, cầm bức thư viết lại lên xem, chữ thứ ba mỗi dòng quả thật ghép lại thành một câu mang ý "hãy rời khỏi đây trong ba ngày", ở dòng cuối còn nhắc tới "sống", "sống trăm năm", trong đó những chữ "sống" được cố ý nhấn mạnh, đây là ám chỉ sẽ có nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Lá thư này xuất hiện vào thứ sáu tuần trước, rời khỏi đây trong ba ngày ám chỉ thứ hai Ứng Tiểu Nhã không nên đến trường.
Liên hệ với việc Ứng Tiểu Nhã ăn chocolate có hàm lượng độc nhỏ vào thứ hai...
Nếu Tạ Tinh Hà là người viết thư thì hoàn toàn có thể giải thích.
Cậu ta biết rất nhiều chuyện, vì cảm giác Ứng Tiểu Nhã có thể bị gϊếŧ nên đã nhét một lá thư tình đánh máy vào trong cặp cô bé, cảnh cáo cô thứ hai đừng đến trường, nhưng Ứng Tiểu Nhã đọc không hiểu nên thứ hai vẫn có mặt. Tạ Tinh Hà đành phải ra tay tàn nhẫn hơn, đánh tráo chocolate có độc, ép cho một trong hai người Du Huy hoặc Ứng Tiểu Nhã phải vào viện, cứ thế hai người sẽ rời đi, hung thủ sẽ không có cơ hội gϊếŧ chết Ứng Tiểu Nhã.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Tạ Tinh Hà không thể lường được giáo viên Hóa và thầy Thể dục đột nhiên đổi tiết. Ứng Tiểu Nhã rời khỏi tầm mắt của cậu ta, hung thủ nhăm nhe từ lâu đã tìm được cơ hội, lừa Ứng Tiểu Nhã lên sân thượng, đẩy cô bé xuống dưới...
Tạ Tinh Hà đeo khăn đen trên tay, chính là để truy điệu Ứng Tiểu Nhã.
Vì một nguyên nhân nào đó, cậu ta không thể nói trực tiếp cho Ứng Tiểu Nhã rằng cô bé sẽ bị gϊếŧ, dù dùng thư tình ám chỉ hay hạ độc bằng chocolate... vẫn không thể cứu được cô bé...
***
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang thảo luận vụ án thì một tiếng thét chói tai bỗng vang lên bên ngoài cửa sổ –
Tiếng thét đó phát ra từ rừng phong.
Sau khi nghe thấy, Tiêu Lâu quyết đoán dùng giày tăng tốc chạy tới.
Vì hai đêm mưa to liên tục, cây cối trong rừng gãy đổ khắp nơi, trường học mời lao công tới thu dọn, khi Tiêu Lâu nghe thấy tiếng thét và đuổi tới thì hai cô lao công đã ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Tiêu Lâu nhìn theo ánh mắt của bọn họ.
Một bàn tay dưới mặt đất ẩm ướt trong rừng bị cơn mưa xối xuống quật lên.
– xương trắng dày đặc, nhìn mà ghê người.
Có rất nhiều giáo viên xung quanh nghe thấy tiếng hét chạy tới, ai nấy đều bị cảnh này dọa cho tái nhợt mặt mày. Có người hô lớn: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" "Hình như cảnh sát đang ở trường mà, để tôi đi gọi!"
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới, Ngu Hàn Giang bình tĩnh đi theo sau bọn họ.
Hắn và Tiêu Lâu liếc nhau giữa đám đông.
Việc xương người chết xuất hiện trong rừng phong làm chấn động toàn thể ban lãnh đạo trường, cảnh sát nhanh chóng chăng dây vàng ngăn cách toàn bộ rừng phong. Bọn họ đi tìm xẻng rồi bắt đầu đào phần đất xuất hiện xương người.
Từng khúc từng khúc xương người xuất hiện tựa như "Thiên nữ tán hoa", rải xuống cả khu rừng.
Xẻng đào xuống càng sâu, xương xuất hiện càng nhiều, thậm chí không thể đếm được nữa.
Sắc mặt ban lãnh đạo trường đen như vừa đi đào quặng ở châu Phi, mặt mày cảnh sát cũng chẳng hơn gì. Hai cô lao công lắp bắp lấy lời khai bên cạnh, lá phong trong rừng vẫn không ngừng bay xuống, lả tả rơi lên đống xương trắng ởn mới đào lên...
Hình ảnh quái đản này thực sự khiến Tiêu Lâu sợ đến cứng đờ sống lưng.
Ngu Hàn Giang ghé lại nói thầm vào tai anh: "Xem ra chúng ta đã suy luận gần đến sự thật lắm rồi, quả nhiên người mất tích bị chôn trong rừng phong. Thầy Tiêu, đành phiền anh đi theo pháp y kiểm tra đống xương người kia một chút, xem bọn họ chết vì lý do gì."
Chẳng mấy chốc pháp y đã đến nơi, Tiêu Lâu mặc Áo choàng tàng hình đi vào.
Pháp y nhanh chóng ghép những mảnh xương rải rác tại hiện trường lại, tạo ra ba bộ xương người.
Xương chậu của nam và nữ khác nhau rất rõ ràng, Tiêu Lâu liếc mắt một cái đã biết ba người này đều là nam, xét từ độ lão hóa khung xương thì một người là thanh niên khoảng 25 tuổi, hai người còn lại thì khoảng 40 tuổi trung niên, khá tương xứng với tuổi của những người mất tích.
Từ mức độ mục rữa và thay đổi hình thái của xương thì có thể suy đoán đại khái thời gian tử vong của ba nạn nhân giống với thời điểm mất tích của ba người kia; hơn nữa trước khi chết cả ba đều có dấu hiệu bị tra tấn bạo lực.
Người thanh niên khoảng 25 tuổi đầu tiên, xương sọ có vết hõm do vũ khí cùn đánh vào, vị trí hốc mắt vỡ vụn, những phần xương khác trên cơ thể không có vết thương rõ ràng, người này chết là do bị vũ khí cùn đập vào xương sọ đến mức xuất huyết não.
Người đàn ông trung niên thứ hai, có dấu vết vũ khí sắc nhọn đâm vào phần ngực trái, hai thanh xương sườn cũng có dấu vết bị vũ khí nhọn đâm vào, hẳn là bị đâm ba nhát vào ngực, xuyên thẳng qua tim dẫn đến tử vong.
Người đàn ông trung niên thứ ba, xương móng gãy chứng tỏ đã từng chịu áp lực lên cổ, nguyên nhân tử vong có thể là do ngạt thở – hoặc cũng có thể là bị siết cổ đến chết.
*Xương móng là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.
Ba người chết vì những nguyên nhân khác nhau, nhưng lại chung một đặc điểm –
Cơ thể bị chia ra sau khi chết.
Vì cơ thể bị tách rời rồi cùng bị vùi vào trong rừng phong nên xương cốt đào ra hôm nay rải rác khắp nơi, sau khi pháp y dùng cách thức chuyên nghiệp để chắp ghép mới có thể tạo ra ba bộ xương người.
Đội trưởng đội cảnh sát sầm mặt nói: "Kết quả thế nào?"
Pháp y đeo khẩu trang, thấp giọng nói: "Cả ba người chết đều là nam giới, phán đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong gồm có bị vũ khí đầu cùn đánh vỡ xương sọ, vũ khí sắc đâm thủng ngực xuyên qua tim và ngạt thở cơ học."
Giám định của pháp y giống hệt Tiêu Lâu.
Tiêu Lâu mặc Áo choàng tàng hình nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tụ lại với Ngu Hàn Giang rồi nói hết những thông tin mình biết cho Ngu đội.
Ngu Hàn Giang trầm mặt, nói: "Ba người này chính là hung thủ sát hại Tư Hàm."
Tiêu Lâu đồng ý, gật đầu nói: "Xem ra kẻ báo thù này đã giải quyết xong hết những kẻ thù đã hại chết Tư Hàm rồi."
Ngu Hàn Giang đứng ở hành lang nối giữa tầng ba của hai tòa nhà, đôi mắt sâu nhìn về phía rừng phong phía xa, hắn sắp xếp lại hết suy nghĩ của mình, sàng lọc từng manh mối một lần nữa.
Hắn thấp giọng nói: "Vụ án Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu chỉ là phụ, đầu mối chính của mật thất này phải là vụ Tư Hàm nhảy lầu. Năm năm trước, không biết có chuyện gì xảy ra mà Tư Hàm bị ba người này gϊếŧ hại, bọn họ gài cắm cẩn thận, đẩy Tư Hàm xuống lầu, lại còn làm giả thư tuyệt mệnh, reo rắc tin đồn "ác quỷ lấy mạng" "lời nguyền tử vong".
"Bọn họ làm rất khéo, toàn bộ giáo viên và học sinh không có nghi ngờ gì về cái chết của Tư Hàm, cảnh sát không điều tra được manh mối, báo cáo của trường chỉ ghi có thể tâm lý của Tư Hàm quá yếu, thi cử thất thường nghĩ quẩn nên mới nhảy lầu."
"Chuyện này chẳng mấy đã bị lãng quên, dù học sinh thảo luận thì cũng chỉ có thể giải thích bằng hai chữ 'nguyền rủa'."
"Nhưng Tư Hàm còn một người thân, người kia rất quan tâm đến Tư Hàm, không tin cô bé tự sát, vì vậy mới quay về cấp ba Phong Lâm điều tra. Người kia rất thông minh, cuối cùng cũng tra ra sự thật của vụ nhảy lầu, truy được ba hung thủ, hơn nữa còn dùng những thủ đoạn tàn nhẫn như đập vỡ đầu, đâm xuyên tim, siết cổ để gϊếŧ chết bọn họ."
Chỉ có sự thù hận sâu sắc mới có thể gϊếŧ người phân thây, hơn nữa còn chôn những mảnh xác trong rừng phong của trường – rừng phong này nằm ngay đối diện tòa nhà làm việc mà Tư Hàm ngã xuống năm đó, tựa như một nghi thức huyết tế.
Sau khi gϊếŧ người rõ ràng có thể vứt xác ở nơi khác, vậy mà lại chôn cả ba trong rừng phong của trường, chẳng phải là vì muốn truy điệu Tư Hàm hay sao?
Nghe đến đây, Tiêu Lâu chỉ cảm thấy rét lạnh cả người.
– Đây là một ngôi trường bị nguyền rủa. Nghe nói sở dĩ lá phong có màu đỏ rực như vậy là vì rễ cây phong đã hấp thụ máu tươi của rất nhiều người.
Ngay khoảnh khắc tiến vào mật thất, gợi ý cuối cùng trên tấm bảng lơ lửng kia chính là bí mật quan trọng nhất của phòng 3 Cơ này.
Cuối cùng bí mật của rừng phong cũng bị vạch trần.
Tất cả sự thật sắp được phơi bày ra ánh sáng!
Hai người bọn họ cũng không thể đào bới khu rừng lớn như vậy giữa đêm hôm khuya khoắt.
Ngu Hàn Giang nói: "Có lẽ ngày mai manh mối về rừng phong mới xuất hiện, chúng ta về phòng lưu trữ thông tin để điều tra những người mất tích mấy năm nay trước đã."
Đêm qua hai người đã lẻn vào phòng lưu trữ thông tin ở tầng năm Thư hương lâu để điều tra vụ án nhảy lầu năm năm về trước, tìm được thông tin về người chết, là một cô bé tên Tư Hàm, học sinh có thành tích tốt nhất khối 12.
Đêm nay lại tới phòng lưu trữ thông tin, mục đích là để kiểm tra tin tức về những người mất tích trong trường những năm gần đây.
Bảo vệ đã khóa cửa Thư hương lâu, nhưng Ngu Hàn Giang vẫn tiến tới cửa trước, thản nhiên phá cái khóa vớ vẩn kia, hắn nhẹ nhàng mở cửa, kéo Tiêu Lâu mò mẫm lên tầng năm, sau khi nhảy cửa sổ vào trong phòng lưu trữ, bọn họ mới bật đèn pin.
Ở đây có rất nhiều tư liệu, cũng may mà hồ sơ nào cũng được dán nhãn phân loại, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang tìm kiếm tập trung vào hai đề mục là "Thay đổi nhân sự" và "Tài liệu báo cáo", tập trung toàn bộ những thứ có liên quan trong vòng năm năm lại rồi mở ra xem.
Bọn họ tìm hơn một tiếng mới thấy được cái mình cần.
Người mất tích đầu tiên là thầy Thất, giáo viên phụ trách phụ đạo tâm lý của trường, 25 tuổi, hai năm trước sau khi đệ đơn xin từ chức rời khỏi trường thì đột nhiên mất tích, người nhà báo cảnh sát, cảnh sát từng tới trường điều tra nhưng lãnh đạo trường đều cho biết anh ta đã rời đi, nhìn camera thì đúng là người này đã ra khỏi trường. Kết luận cuối cùng trong báo cáo là vụ mất tích của thầy giáo này không liên quan tới trung học Phong Lâm.
Người thứ hai là bảo vệ của trường, 45 tuổi, một năm trước khi đang trong ca trực, người này tự ý rời khỏi vị trí công tác, lén chuồn ra ngoài cổng trường, chẳng biết đi đâu làm gì, chỉ biết là không thấy quay lại. Cảnh sát điều tra, đưa ra kết luận là vụ mất tích của bảo vệ cũng không liên quan tới trường học.
Người thứ ba là một thầy giáo Ngữ văn họ Chu, 45 tuổi.
Người này là giáo viên trung học bậc 1, sau khi mất tích vào nửa năm trước, trường học có tiến hành điều tra kỹ lưỡng nhưng vì lúc đó phần lớn camera đều đã hỏng nên không thu lại được kết quả gì, từ đó thành án chưa xử lý.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lập tức tìm tên của giáo viên bộ môn dạy lớp chuyên ban Xã hội vào năm năm trước – thầy Chu này chính là người nhận lớp chọn của khối 12 ban Xã hội vào năm năm trước, chủ nhiệm lớp của Tư Hàm.
Chắc chắn người này có liên quan tới cái chết của Tư Hàm, chứng minh suy luận "hung thủ báo thù" của hai người hoàn toàn chính xác.
Tiêu Lâu nhìn về phía Ngu Hàn Giang, hít sâu nói: "Trong cuốn sách Bá tước Monte Cristo, nhân vật chính có ba kẻ thù, gần đây trung học Phong Lâm cũng có ba người mất tích, đây không phải là sự trùng hợp."
Ngu Hàn Giang gật đầu, nói: "Nếu tôi suy đoán đúng thì chủ đề của mật thất là báo thù, hẳn là ba người mất tích này cũng đã bị gϊếŧ – hơn nữa còn bị chôn xác trong rừng phong."
Đúng lúc này, một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ như xé toạc đêm đen, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm cũng truyền tới bên tai.
Mưa lại bắt đầu ào ào đổ xuống trong tiếng sấm rền.
Tiêu Lâu nhìn rừng phong phía xa, cơn mưa bao phủ khắp khu rừng như muốn tẩy sạch hết máu tươi ở nơi đó.
Đêm qua có một trận mưa to, tối nay lại mưa tiếp, thời tiết trong thế giới mật thất chắc chắn cũng có liên quan đến vụ án, liệu bọn họ có suy luận chính xác hay không thì chắc chắn sẽ có đáp án vào rạng sáng ngày mai.
***
Mật thất 3 Cơ, ngày thứ ba.
Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu lại cùng đi tới cổng trường, chờ đợi nhân vật quan trọng xuất hiện.
Vẻ mặt của ba học sinh Du Huy, Dịch Như và Tạ Tinh Hà đã trở lại bình thường, sau khi bước vào trường liền cúi đầu bước nhanh về phía tòa nhà dạy học.
Cô giáo môn Văn Lâm Nguyệt Nhiên thì mỉm cười thân thiện chào hỏi với bảo vệ.
Hôm nay Cô giáo tiếng Anh Chương Tình không mặc zuýp mà đi giày cao gót với quần bò baggy và áo len mỏng, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ cổ V, đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo, cô giáo này rất có đẳng cấp, nhìn thông minh lanh lợi lại giỏi giang, cả người tràn đầy khí chất.
Cô ta giữ gương mặt lãnh đạm, bước thẳng về phía tòa nhà hành chính.
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang giả vờ làm giáo viên, vừa nói chuyện phiếm vừa sóng vai vào trong tòa nhà làm việc.
Ngu Hàn Giang thấp giọng nói: "Hôm nay cảnh sát sẽ lại đến. Sau khi bọn họ trở về chắc chắn đã điều tra kỹ càng và thẩm vấn cô giáo dạy Hóa, sau đó loại cô ta khỏi diện tình nghi. Lần này tới trường hẳn sẽ giải thích về manh mối Tư Hàm nhảy lầu năm năm trước."
Trong khi đó Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đã biết về vụ án nhảy lầu trước cảnh sát rất lâu. Thậm chí còn biết trong vài năm trở lại đây có ba người mất tích, cũng có thể liên quan đến vụ án nhảy lầu của Tư Hàm.
Nhân vật quan trọng tên Tư Hàm này và quan hệ với những kẻ tình nghi sẽ thúc đẩy rất nhiều vào quá trình tiến triển vụ án.
Tám rưỡi sáng, quả nhiên cảnh sát tới.
Giáo viên dạy Hóa vẫn chưa được thả ra, có lẽ chưa đủ chứng cớ.
Cảnh sát lên tầng sáu tìm hiệu trưởng, Ngu Hàn Giang lập tức dùng Áo choàng tàng hình đi theo.
Quả nhiên sau khi tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, cảnh sát trực tiếp hỏi: "Hôm qua khi chúng tôi thẩm vấn cô Tần, cô ta nói trong trường có lời đồn 'lời nguyền' oan hồn đòi mạng. Năm năm trước, một học sinh tên Tư Hàm đã nhảy lầu tự sát, mấy năm nay trường học có tới ba người mất tích, chắc chắn những chuyện này không phải là trùng hợp khi mà Ứng Tiểu Nhã cũng vừa mới nhảy lầu hôm trước."
Hiệu trưởng nghiêm túc nói: "Thưa đồng chí cảnh sát, vụ án năm năm trước và cả những vụ mất tích gần đây đều đã được các vị điều tra, tất cả đều không tìm được bằng chứng liên quan tới 'nguyên nhân', tại sao lúc này lại..."
Cảnh sát nói: "Một lần trùng hợp thì là trùng hợp, nhưng ông cảm thấy có thể dùng hai chữ trùng hợp để giải thích cho từng đó vụ án chưa giải quyết hay sao?"
Hiệu trưởng trầm mặc không nói.
Cảnh sát nói: "Cô Tần có cho chúng tôi biết một vài thông tin quan trọng, vào thứ tư tuần trước, sau khi hết tiết thực hành Hóa thì cô ấy và Tạ Tinh Hà cùng kiểm tra phòng thí nghiệm, chính mắt nhìn thấy Tạ Tinh Hà kí tên và khóa cửa. Lúc đó bình thuốc vẫn còn đầy, cũng không bị lấy đi mất, cô ấy là người giữ chìa khóa. Chúng tôi điều tra thì phát hiện ra khóa cửa có dấu vết bị cạy mở, chứng tỏ có người trở lại phòng thí nghiệm, cạy cửa để lấy thuốc."
Hiệu trưởng ngẩn người, kinh hãi nói: "Các vị nghi ngờ Tạ Tinh Hà sao? Học sinh này từ khi vào trường đã có thành tích rất xuất sắc, kỳ thi nào cũng xếp trong top 3 của lớp, sao em ấy có thể đầu độc bạn học được."
Cảnh sát nói: "Còn một việc nữa, cô giáo Tần nói Tạ Tinh Hà khóa cửa phòng thí nghiệm vào khoảng 18:00, khi đó đã tan học rồi. Vì hai ngày thứ năm và thứ sáu là kỳ thi theo tháng của khối 12, cô ấy đi qua tòa nhà dạy học thì phát hiện lớp 3 vẫn còn người, vì vậy mới đi lên xem... Người mà cô ấy nhìn thấy là Ứng Tiểu Nhã, học sinh Tiểu Nhã đang viết câu 'Mình phải làm sao bây giờ' lên vở."
Hiệu trưởng ngẩn ra: "Ý của ngài là?"
Cảnh sát nói: "Ứng Tiểu Nhã dính phải khó khăn nghiêm trọng, lúc đó cô giáo Tần nghĩ rằng Ứng Tiểu Nhã đang lo lắng cho kỳ thi tiếp theo nên còn an ủi cô bé mấy câu, bảo cô bé đừng quá lo lắng, cố gắng phát huy. Khi cô Tần rời khỏi tòa nhà dạy học thì cả Ứng Tiểu Nhã và Tạ Tinh Hà đều ở trong phòng học, hai học sinh này là những người rời khỏi trường cuối cùng vào thứ tư hôm đó."
Cảnh sát dừng một chút lại nói tiếp: "Thứ năm và thứ sáu là ngày thi, trong thời gian thi trường Phong Lâm sẽ xáo trộn tất cả vị trí ngồi của học sinh, Ứng Tiểu Nhã ngồi ở phòng học của lớp 7 khối 10. Sau khi thi xong, trường học nghỉ thứ bảy và chủ nhật, các giáo viên sẽ chấm và chữa bài trên mạng, hung thủ sẽ không có cơ hội gây án vào thời gian này. Đến thứ hai đi học lại, hung thủ mới gϊếŧ chết Ứng Tiểu Nhã ngay lập tức."
Hiệu trưởng cau mày: "Đồng chí cảnh sát, các vị đã có đối tượng hoài nghi sao?"
Cảnh sát nói: "Người hạ độc chính là người quay về phòng thí nghiệm để lấy thuốc vào hôm đó. Người đẩy Ứng Tiểu Nhã ngã xuống là một người hoàn toàn khác, chúng tôi đã giám định dấu chân trên mái nhà, lúc đó có sự tồn tại của người thứ hai, hơn nữa mảnh khăn quàng của Ứng Tiểu Nhã mắc lại trên sân thượng chứng minh rất có thể lúc đó đã xảy ra xung đột."
Cuối cùng cảnh sát kết luận: "Có lẽ một kẻ gϊếŧ người hàng loạt đang ẩn náu trong quý trường, chúng tôi buộc phải phong tỏa toàn bộ trường học, triển khai điều tra toàn diện với toàn bộ giáo viên trong trường, mong hiệu trưởng sẽ phối hợp."
Hiệu trưởng đau đầu day huyệt Thái Dương: "Tất nhiên tôi sẽ phối hợp, nhưng mong các vị có thể giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất, mấy ngày nay mọi người trong trường đều thấp thỏm lo sợ, khối 12 sắp thi tốt nghiệp rồi, đừng để ảnh hưởng tới việc học của học sinh."
Cảnh sát gật đầu, xoay người đi xuống, hạ lệnh cho anh em chăng dây quanh trường học.
Ngu Hàn Giang rời khỏi văn phòng – quả nhiên, cuối cùng cảnh sát ở thế giới mật thất cũng đã chia vụ án làm hai, hơn nữa còn liên hệ tới cả vụ nhảy lầu năm năm về trước, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ đi điều tra bàn làm việc của toàn bộ giáo viên, thu lại rất nhiều thông tin – chính là cuốn sách trong ngăn kéo của Chương Tình, vở văn mà Lâm Nguyệt Nhiên giữ lại v.v., những người trong diện tình nghi cũng sẽ nhanh chóng bị cảnh sát thẩm vấn.
Tạ Tinh Hà có hiềm nghi lớn, người hạ độc hiểu rất rõ về tình huống khi trúng độc phospho, lại nắm chắc liều lượng, thứ tư tuần trước cô Tần cũng vừa giảng về kiến thức này, Tạ Tinh Hà là học bá, nghe qua là hiểu. Nếu sau khi rời đi cùng giáo viên, cậu ta có thể dễ dàng tìm cơ hội vòng ngược lại, cạy khóa lấy organophosphate.
Vì cậu ta chịu trách nhiệm khóa cửa và khóa tủ thuốc, có lẽ khi khóa cửa cậu ta đã cố ý không khóa thật.
Giáo viên môn Anh và Văn thì không liên quan nhiều tới vụ án đầu độc, bọn họ không hiểu biết nhiều về Hóa học, hơn nữa bằng chứng liên quan tới bọn họ đều liên quan tới chuyện báo thù và giả mạo thư tuyệt mệnh, vì vậy suy luận nghiêng về khả năng đẩy ngã Ứng Tiểu Nhã hơn.
Mà lá thư tình không rõ ở đâu ra kia có thể cũng là do Tạ Tinh Hà viết.
Ngu Hàn Giang tìm thấy Tiêu Lâu, sau đó nói ra suy luận của mình cho đối phương: "Tôi chắc chắn Tạ Tinh Hà là người hạ độc, cậu ta làm vậy có lẽ để cảnh cáo, dù người trúng độc là Du Huy hay Ứng Tiểu Nhã cũng không sao vì bất kỳ một trong hai trúng độc thì người kia chắc chắn sẽ đi theo tới bệnh viện, chỉ khi bọn họ rời khỏi trường thì mới không bị gϊếŧ. Hơn nữa vụ án trúng độc sẽ kéo cảnh sát đến điều tra, nhờ đó cắt ngang mạch gây án của hung thủ."
Tiêu Lâu sửng sốt: "Nói vậy tức là thật ra Tạ Tinh Hà muốn cứu Ứng Tiểu Nhã sao?!"
Ngu Hàn Giang gật đầu: "Bức thư tình kia hẳn cũng là do cậu ta viết, có lẽ trong bức thư tình có ẩn giấu bí mật nào đó, chúng ta tiếp tục suy nghĩ kỹ theo hướng này."
Tiêu Lâu có trí nhớ rất tốt, anh nhắm mắt lại nghĩ một lúc, viết lại nội dung bức thư mình đã từng đọc.
Tiểu Nhã,
Kể từ ba năm trước khi thấy cậu lần đầu tiên, mình đã lỡ thích cậu
Để rồi ngày nào cũng muốn cận kề bên cậu
Mong cậu hãy nhớ trong trái tim tớ ngập tràn hình bóng cậu
Nguyện không rời không tách, sống chết có nhau
Đường cậu đi chỉ mong sẽ luôn luôn vui vẻ, sống một cách thoải mái, sống một đời bình an đến trăm năm.
Lần đầu đọc bức thư này, Tiêu Lâu chỉ cảm thấy từ ngữ trong thư rất buồn nôn, nhưng giờ đọc kỹ lại...
Lưng anh bỗng cứng đờ: "Chữ thứ ba của mỗi dòng ghép vào với nhau sẽ thành – ba ngày hãy rời đi?"
Ngu Hàn Giang giật mình, cầm bức thư viết lại lên xem, chữ thứ ba mỗi dòng quả thật ghép lại thành một câu mang ý "hãy rời khỏi đây trong ba ngày", ở dòng cuối còn nhắc tới "sống", "sống trăm năm", trong đó những chữ "sống" được cố ý nhấn mạnh, đây là ám chỉ sẽ có nguy hiểm liên quan đến tính mạng.
Lá thư này xuất hiện vào thứ sáu tuần trước, rời khỏi đây trong ba ngày ám chỉ thứ hai Ứng Tiểu Nhã không nên đến trường.
Liên hệ với việc Ứng Tiểu Nhã ăn chocolate có hàm lượng độc nhỏ vào thứ hai...
Nếu Tạ Tinh Hà là người viết thư thì hoàn toàn có thể giải thích.
Cậu ta biết rất nhiều chuyện, vì cảm giác Ứng Tiểu Nhã có thể bị gϊếŧ nên đã nhét một lá thư tình đánh máy vào trong cặp cô bé, cảnh cáo cô thứ hai đừng đến trường, nhưng Ứng Tiểu Nhã đọc không hiểu nên thứ hai vẫn có mặt. Tạ Tinh Hà đành phải ra tay tàn nhẫn hơn, đánh tráo chocolate có độc, ép cho một trong hai người Du Huy hoặc Ứng Tiểu Nhã phải vào viện, cứ thế hai người sẽ rời đi, hung thủ sẽ không có cơ hội gϊếŧ chết Ứng Tiểu Nhã.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Tạ Tinh Hà không thể lường được giáo viên Hóa và thầy Thể dục đột nhiên đổi tiết. Ứng Tiểu Nhã rời khỏi tầm mắt của cậu ta, hung thủ nhăm nhe từ lâu đã tìm được cơ hội, lừa Ứng Tiểu Nhã lên sân thượng, đẩy cô bé xuống dưới...
Tạ Tinh Hà đeo khăn đen trên tay, chính là để truy điệu Ứng Tiểu Nhã.
Vì một nguyên nhân nào đó, cậu ta không thể nói trực tiếp cho Ứng Tiểu Nhã rằng cô bé sẽ bị gϊếŧ, dù dùng thư tình ám chỉ hay hạ độc bằng chocolate... vẫn không thể cứu được cô bé...
***
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang đang thảo luận vụ án thì một tiếng thét chói tai bỗng vang lên bên ngoài cửa sổ –
Tiếng thét đó phát ra từ rừng phong.
Sau khi nghe thấy, Tiêu Lâu quyết đoán dùng giày tăng tốc chạy tới.
Vì hai đêm mưa to liên tục, cây cối trong rừng gãy đổ khắp nơi, trường học mời lao công tới thu dọn, khi Tiêu Lâu nghe thấy tiếng thét và đuổi tới thì hai cô lao công đã ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Tiêu Lâu nhìn theo ánh mắt của bọn họ.
Một bàn tay dưới mặt đất ẩm ướt trong rừng bị cơn mưa xối xuống quật lên.
– xương trắng dày đặc, nhìn mà ghê người.
Có rất nhiều giáo viên xung quanh nghe thấy tiếng hét chạy tới, ai nấy đều bị cảnh này dọa cho tái nhợt mặt mày. Có người hô lớn: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" "Hình như cảnh sát đang ở trường mà, để tôi đi gọi!"
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới, Ngu Hàn Giang bình tĩnh đi theo sau bọn họ.
Hắn và Tiêu Lâu liếc nhau giữa đám đông.
Việc xương người chết xuất hiện trong rừng phong làm chấn động toàn thể ban lãnh đạo trường, cảnh sát nhanh chóng chăng dây vàng ngăn cách toàn bộ rừng phong. Bọn họ đi tìm xẻng rồi bắt đầu đào phần đất xuất hiện xương người.
Từng khúc từng khúc xương người xuất hiện tựa như "Thiên nữ tán hoa", rải xuống cả khu rừng.
Xẻng đào xuống càng sâu, xương xuất hiện càng nhiều, thậm chí không thể đếm được nữa.
Sắc mặt ban lãnh đạo trường đen như vừa đi đào quặng ở châu Phi, mặt mày cảnh sát cũng chẳng hơn gì. Hai cô lao công lắp bắp lấy lời khai bên cạnh, lá phong trong rừng vẫn không ngừng bay xuống, lả tả rơi lên đống xương trắng ởn mới đào lên...
Hình ảnh quái đản này thực sự khiến Tiêu Lâu sợ đến cứng đờ sống lưng.
Ngu Hàn Giang ghé lại nói thầm vào tai anh: "Xem ra chúng ta đã suy luận gần đến sự thật lắm rồi, quả nhiên người mất tích bị chôn trong rừng phong. Thầy Tiêu, đành phiền anh đi theo pháp y kiểm tra đống xương người kia một chút, xem bọn họ chết vì lý do gì."
Chẳng mấy chốc pháp y đã đến nơi, Tiêu Lâu mặc Áo choàng tàng hình đi vào.
Pháp y nhanh chóng ghép những mảnh xương rải rác tại hiện trường lại, tạo ra ba bộ xương người.
Xương chậu của nam và nữ khác nhau rất rõ ràng, Tiêu Lâu liếc mắt một cái đã biết ba người này đều là nam, xét từ độ lão hóa khung xương thì một người là thanh niên khoảng 25 tuổi, hai người còn lại thì khoảng 40 tuổi trung niên, khá tương xứng với tuổi của những người mất tích.
Từ mức độ mục rữa và thay đổi hình thái của xương thì có thể suy đoán đại khái thời gian tử vong của ba nạn nhân giống với thời điểm mất tích của ba người kia; hơn nữa trước khi chết cả ba đều có dấu hiệu bị tra tấn bạo lực.
Người thanh niên khoảng 25 tuổi đầu tiên, xương sọ có vết hõm do vũ khí cùn đánh vào, vị trí hốc mắt vỡ vụn, những phần xương khác trên cơ thể không có vết thương rõ ràng, người này chết là do bị vũ khí cùn đập vào xương sọ đến mức xuất huyết não.
Người đàn ông trung niên thứ hai, có dấu vết vũ khí sắc nhọn đâm vào phần ngực trái, hai thanh xương sườn cũng có dấu vết bị vũ khí nhọn đâm vào, hẳn là bị đâm ba nhát vào ngực, xuyên thẳng qua tim dẫn đến tử vong.
Người đàn ông trung niên thứ ba, xương móng gãy chứng tỏ đã từng chịu áp lực lên cổ, nguyên nhân tử vong có thể là do ngạt thở – hoặc cũng có thể là bị siết cổ đến chết.
*Xương móng là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Ở tư thế nghỉ, xương móng nhằm tại mức nền, xương hàm dưới ở phía trước và đốt sống cổ thứ ba ở phía sau.
Ba người chết vì những nguyên nhân khác nhau, nhưng lại chung một đặc điểm –
Cơ thể bị chia ra sau khi chết.
Vì cơ thể bị tách rời rồi cùng bị vùi vào trong rừng phong nên xương cốt đào ra hôm nay rải rác khắp nơi, sau khi pháp y dùng cách thức chuyên nghiệp để chắp ghép mới có thể tạo ra ba bộ xương người.
Đội trưởng đội cảnh sát sầm mặt nói: "Kết quả thế nào?"
Pháp y đeo khẩu trang, thấp giọng nói: "Cả ba người chết đều là nam giới, phán đoán sơ bộ nguyên nhân tử vong gồm có bị vũ khí đầu cùn đánh vỡ xương sọ, vũ khí sắc đâm thủng ngực xuyên qua tim và ngạt thở cơ học."
Giám định của pháp y giống hệt Tiêu Lâu.
Tiêu Lâu mặc Áo choàng tàng hình nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tụ lại với Ngu Hàn Giang rồi nói hết những thông tin mình biết cho Ngu đội.
Ngu Hàn Giang trầm mặt, nói: "Ba người này chính là hung thủ sát hại Tư Hàm."
Tiêu Lâu đồng ý, gật đầu nói: "Xem ra kẻ báo thù này đã giải quyết xong hết những kẻ thù đã hại chết Tư Hàm rồi."
Ngu Hàn Giang đứng ở hành lang nối giữa tầng ba của hai tòa nhà, đôi mắt sâu nhìn về phía rừng phong phía xa, hắn sắp xếp lại hết suy nghĩ của mình, sàng lọc từng manh mối một lần nữa.
Hắn thấp giọng nói: "Vụ án Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu chỉ là phụ, đầu mối chính của mật thất này phải là vụ Tư Hàm nhảy lầu. Năm năm trước, không biết có chuyện gì xảy ra mà Tư Hàm bị ba người này gϊếŧ hại, bọn họ gài cắm cẩn thận, đẩy Tư Hàm xuống lầu, lại còn làm giả thư tuyệt mệnh, reo rắc tin đồn "ác quỷ lấy mạng" "lời nguyền tử vong".
"Bọn họ làm rất khéo, toàn bộ giáo viên và học sinh không có nghi ngờ gì về cái chết của Tư Hàm, cảnh sát không điều tra được manh mối, báo cáo của trường chỉ ghi có thể tâm lý của Tư Hàm quá yếu, thi cử thất thường nghĩ quẩn nên mới nhảy lầu."
"Chuyện này chẳng mấy đã bị lãng quên, dù học sinh thảo luận thì cũng chỉ có thể giải thích bằng hai chữ 'nguyền rủa'."
"Nhưng Tư Hàm còn một người thân, người kia rất quan tâm đến Tư Hàm, không tin cô bé tự sát, vì vậy mới quay về cấp ba Phong Lâm điều tra. Người kia rất thông minh, cuối cùng cũng tra ra sự thật của vụ nhảy lầu, truy được ba hung thủ, hơn nữa còn dùng những thủ đoạn tàn nhẫn như đập vỡ đầu, đâm xuyên tim, siết cổ để gϊếŧ chết bọn họ."
Chỉ có sự thù hận sâu sắc mới có thể gϊếŧ người phân thây, hơn nữa còn chôn những mảnh xác trong rừng phong của trường – rừng phong này nằm ngay đối diện tòa nhà làm việc mà Tư Hàm ngã xuống năm đó, tựa như một nghi thức huyết tế.
Sau khi gϊếŧ người rõ ràng có thể vứt xác ở nơi khác, vậy mà lại chôn cả ba trong rừng phong của trường, chẳng phải là vì muốn truy điệu Tư Hàm hay sao?
Nghe đến đây, Tiêu Lâu chỉ cảm thấy rét lạnh cả người.
– Đây là một ngôi trường bị nguyền rủa. Nghe nói sở dĩ lá phong có màu đỏ rực như vậy là vì rễ cây phong đã hấp thụ máu tươi của rất nhiều người.
Ngay khoảnh khắc tiến vào mật thất, gợi ý cuối cùng trên tấm bảng lơ lửng kia chính là bí mật quan trọng nhất của phòng 3 Cơ này.
Cuối cùng bí mật của rừng phong cũng bị vạch trần.
Tất cả sự thật sắp được phơi bày ra ánh sáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất