Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Chương 18: Quần Lót Màu Hồng
"Tần Nguyệt, con nghe lời ba, đừng nghĩ đến thiếu gia nữa, cậu ấy sẽ không thích con đâu." Tần Phong khuyên nhủ.
Đôi mắt Tần Nguyệt lại đỏ lên: "Cha, con... con biết, cha cho con thêm chút thời gian được không?"
Tần Phong thở dài: "Đi thôi, cha đưa con về nhà nghỉ ngơi."
Ở bên kia, Ninh Thần lái xe đưa Sở Oản Oản đến một cửa hàng bán điện thoại.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón họ và hỏi: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho quý khách không?"
Ninh Thần chỉ vào một số điện thoại: "Lấy cho tôi mẫu mới nhất, loại thích hợp cho phụ nữ dùng."
"Được ạ, xin quý khách vui lòng chờ một chút!"
Sở Oản Oản nhăn mày nhìn anh, hỏi: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Để mua điện thoại cho cô." Ninh Thần bình tĩnh trả lời.
Cô khó hiểu nói: "Tôi đã có điện thoại rồi."
"Cái điện thoại đó quá cũ, ngoài gọi điện ra thì chẳng làm được gì, mua cái mới sẽ tiện hơn."
"Nhưng tôi không có tiền."
Ninh Thần bật cười trước vẻ nghiêm túc của cô: "Tôi có tiền là được."
Sở Oản Oản lắc đầu và nhăn mày: "Quân tử không nhận lộc bố thí, tôi không thể dùng tiền của anh."
"Cô là quân tử à?" Ninh Thần hỏi lại.
Cô lắc đầu: "Có vẻ không phải, nhưng phụ nữ vẫn không nhận."
"Không phải cô đã giúp tôi lấy Âm Nguyên Châu sao, theo quy tắc của cô, phải nhận mười nghìn. Hơn nữa, cô còn cứu Ninh Hinh, cũng phải nhận mười nghìn, tổng cộng là hai mươi nghìn.”
“Cộng với phần của Tần Phong, bây giờ cô có ba mươi nghìn."
Ánh mắt của Sở Oản Oản sáng lên: "Ba mươi nghìn! Mình giàu thế à?"
Ninh Thần âm thầm cong môi: "Chắc chắn rồi, một cái điện thoại mà thôi, cô vẫn có thể trả được."
Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang đến những mẫu điện thoại mới nhất.
"Thưa quý khách, đây là các mẫu mới nhất của mùa này, quý khách có thể cho tôi biết quý khách muốn kiểu dáng như thế nào, tôi có thể giới thiệu cho quý khách."
Biết Sở Oản Oản không quen chọn lựa, Ninh Thần đơn giản đề nghị: "Chỉ cần chụp ảnh rõ nét, bộ nhớ lớn là được."
"Vậy tôi giới thiệu cho hai người mẫu này, rất phù hợp để chụp ảnh, dù là trong nhà hay ngoài trời..."
Nhân viên bán hàng vẫn đang nhiệt tình giới thiệu về hiệu năng ưu việt của chiếc điện thoại, nhưng Sở Oản Oản đã cắt ngang: "Có màu hồng không?"
Ninh Thần: "..."
Anh không ngờ cô lại thích đồ màu hồng?
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Ninh Thần, Sở Oản Oản bình tĩnh nói: "Anh có thể mặc quần lót màu hồng, tại sao tôi lại không thể chọn điện thoại màu hồng?"
Nhân viên bán hàng không nhịn được, phì cười một cái. Ninh Thần lạnh lùng liếc sang một cái, người kia vội vàng cúi đầu: "Để tôi đi lấy cho quý khách cái quần lót... à không, điện thoại màu hồng."
Ninh Thần nhìn Sở Oản Oản, giọng nói lạnh lùng: "Làm sao cô biết?"
Sở Oản Oản dường như càng thấy thú vị khi thấy đối phương tức giận: "Muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm."
Chẳng bao lâu, nhân viên bán hàng đã mang chiếc điện thoại đến: "Cô xem, chiếc điện thoại này thế nào?"
Sở Oản Oản nhìn chiếc vỏ màu hồng và rất hài lòng: "Tốt, chọn nó đi."
"Chiếc điện thoại này là mẫu mới của mùa này, hiện đang có khuyến mãi..."
Nhân viên bán hàng chưa nói hết, Ninh Thần đã đưa thẻ qua: "Thanh toán."
"Vâng ạ, xin ngài chờ một chút!"
Chiếc điện thoại nhanh chóng được đóng gói, nhân viên giúp Sở Oản Oản chuyển sim từ chiếc điện thoại cũ sang chiếc mới. Cầm trên tay chiếc điện thoại, trông cô rất vui vẻ, cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Sở Oản Oản cười nói.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thần thấy cô cười thật lòng như vậy, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.
"Đi mua cho cô vài bộ quần áo cùng với một số đồ dùng hàng ngày, vài ngày nữa cô và Ninh Hinh sẽ bắt đầu năm học mới, cô muốn mua gì thì cứ tự nhiên."
"Không cần, tôi có quần áo rồi." Sở Oản Oản nói.
“Cô mang theo quần áo?” Ninh Thần cau mày nhìn cô, anh nhớ rằng người này chỉ mang theo một chiếc túi thôi.
Đôi mắt Tần Nguyệt lại đỏ lên: "Cha, con... con biết, cha cho con thêm chút thời gian được không?"
Tần Phong thở dài: "Đi thôi, cha đưa con về nhà nghỉ ngơi."
Ở bên kia, Ninh Thần lái xe đưa Sở Oản Oản đến một cửa hàng bán điện thoại.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón họ và hỏi: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì được cho quý khách không?"
Ninh Thần chỉ vào một số điện thoại: "Lấy cho tôi mẫu mới nhất, loại thích hợp cho phụ nữ dùng."
"Được ạ, xin quý khách vui lòng chờ một chút!"
Sở Oản Oản nhăn mày nhìn anh, hỏi: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
"Để mua điện thoại cho cô." Ninh Thần bình tĩnh trả lời.
Cô khó hiểu nói: "Tôi đã có điện thoại rồi."
"Cái điện thoại đó quá cũ, ngoài gọi điện ra thì chẳng làm được gì, mua cái mới sẽ tiện hơn."
"Nhưng tôi không có tiền."
Ninh Thần bật cười trước vẻ nghiêm túc của cô: "Tôi có tiền là được."
Sở Oản Oản lắc đầu và nhăn mày: "Quân tử không nhận lộc bố thí, tôi không thể dùng tiền của anh."
"Cô là quân tử à?" Ninh Thần hỏi lại.
Cô lắc đầu: "Có vẻ không phải, nhưng phụ nữ vẫn không nhận."
"Không phải cô đã giúp tôi lấy Âm Nguyên Châu sao, theo quy tắc của cô, phải nhận mười nghìn. Hơn nữa, cô còn cứu Ninh Hinh, cũng phải nhận mười nghìn, tổng cộng là hai mươi nghìn.”
“Cộng với phần của Tần Phong, bây giờ cô có ba mươi nghìn."
Ánh mắt của Sở Oản Oản sáng lên: "Ba mươi nghìn! Mình giàu thế à?"
Ninh Thần âm thầm cong môi: "Chắc chắn rồi, một cái điện thoại mà thôi, cô vẫn có thể trả được."
Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang đến những mẫu điện thoại mới nhất.
"Thưa quý khách, đây là các mẫu mới nhất của mùa này, quý khách có thể cho tôi biết quý khách muốn kiểu dáng như thế nào, tôi có thể giới thiệu cho quý khách."
Biết Sở Oản Oản không quen chọn lựa, Ninh Thần đơn giản đề nghị: "Chỉ cần chụp ảnh rõ nét, bộ nhớ lớn là được."
"Vậy tôi giới thiệu cho hai người mẫu này, rất phù hợp để chụp ảnh, dù là trong nhà hay ngoài trời..."
Nhân viên bán hàng vẫn đang nhiệt tình giới thiệu về hiệu năng ưu việt của chiếc điện thoại, nhưng Sở Oản Oản đã cắt ngang: "Có màu hồng không?"
Ninh Thần: "..."
Anh không ngờ cô lại thích đồ màu hồng?
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Ninh Thần, Sở Oản Oản bình tĩnh nói: "Anh có thể mặc quần lót màu hồng, tại sao tôi lại không thể chọn điện thoại màu hồng?"
Nhân viên bán hàng không nhịn được, phì cười một cái. Ninh Thần lạnh lùng liếc sang một cái, người kia vội vàng cúi đầu: "Để tôi đi lấy cho quý khách cái quần lót... à không, điện thoại màu hồng."
Ninh Thần nhìn Sở Oản Oản, giọng nói lạnh lùng: "Làm sao cô biết?"
Sở Oản Oản dường như càng thấy thú vị khi thấy đối phương tức giận: "Muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm."
Chẳng bao lâu, nhân viên bán hàng đã mang chiếc điện thoại đến: "Cô xem, chiếc điện thoại này thế nào?"
Sở Oản Oản nhìn chiếc vỏ màu hồng và rất hài lòng: "Tốt, chọn nó đi."
"Chiếc điện thoại này là mẫu mới của mùa này, hiện đang có khuyến mãi..."
Nhân viên bán hàng chưa nói hết, Ninh Thần đã đưa thẻ qua: "Thanh toán."
"Vâng ạ, xin ngài chờ một chút!"
Chiếc điện thoại nhanh chóng được đóng gói, nhân viên giúp Sở Oản Oản chuyển sim từ chiếc điện thoại cũ sang chiếc mới. Cầm trên tay chiếc điện thoại, trông cô rất vui vẻ, cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Sở Oản Oản cười nói.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thần thấy cô cười thật lòng như vậy, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.
"Đi mua cho cô vài bộ quần áo cùng với một số đồ dùng hàng ngày, vài ngày nữa cô và Ninh Hinh sẽ bắt đầu năm học mới, cô muốn mua gì thì cứ tự nhiên."
"Không cần, tôi có quần áo rồi." Sở Oản Oản nói.
“Cô mang theo quần áo?” Ninh Thần cau mày nhìn cô, anh nhớ rằng người này chỉ mang theo một chiếc túi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất