Thế Giới Ma Quái! Tiểu Tổ Tông Huyền Học Xuống Núi
Chương 2: Chị Là Chị Dâu Của Em
Ninh Hinh ngồi xuống giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lại thấy một tờ giấy báo nhập học của Đại học Kinh Đô, trên đó còn ghi tên Sở Oản Oản.
“Chị, chị là tân sinh viên của Đại học Kinh Đô à!” Ninh Hinh đưa tờ giấy báo nhập học cho Sở Oản Oản cười nói.
Sở Oản Oản liếc nhìn tờ giấy báo nhập học, rồi lập tức cho vào túi xách.
Đại học này cô thi vào chỉ cho vui, ban đầu không định đi học, nhưng để cứu sư phụ mình cần phải đến Bắc Kinh, cô nghĩ mình cần có một nơi để dừng chân nên mới mang theo.
“Chị, em cũng là tân sinh viên của Đại học Kinh Đô, nhà em ở Bắc Kinh, chúng ta có thể kết bạn WeChat, sau này em mời chị đến nhà chơi.” Ninh Hinh cười nói.
Ánh mắt Sở Oản Oản chợt lóe: “Em là người Bắc Kinh?”
“Phải!” Ninh Hinh gật đầu.
“Vậy em có biết Ninh Thần không?” Sở Oản Oản hỏi.
“Ninh Thần là anh trai em, chị biết anh ấy à?” Ninh Hinh ngạc nhiên nói.
Sở Oản Oản không nhịn được cười nhẹ, vừa ra khỏi cửa đã gặp em gái của vị hôn phu, quả thực là có duyên do trời định!
Sở Oản Oản nhảy xuống từ giường trên và nói với Ninh Hinh một cách nghiêm túc:
“Xin chào, chị là chị dâu tương lai của em.”
Ninh Hinh: “...”
Cô ta ngẩn người một lúc rồi mới hồi phục tinh thần, vừa mới có hảo cảm với Sở Oản Oản lập tức biến mất không dấu vết.
Lại là một cô gái mưu mô muốn leo lên nhà cô ta, từ nhỏ đến lớn anh của mình vì những cô gái này mà suýt nữa bị mất mạng.
Ninh Hinh hơi tức giận: “Không ngờ chị cũng là loại phụ nữ như thế.
Nhìn vào việc chị vừa nhường giường cho em, em sẽ tốt bụng nhắc nhở chị một câu, anh trai em là không thể nào cưới chị được.”
Sở Oản Oản nhíu mày: “Tại sao?”
Ninh Hinh bật cười vì tức giận:
“Chị còn hỏi tại sao à, ai ở Bắc Kinh mà không biết anh trai em mắc chứng sợ phụ nữ nặng, ngay cả em và mẹ em cũng không thể tiếp cận anh ấy trong vòng nửa mét, chỉ có chị mới nghĩ mình có thể lấy anh ấy, mơ đi!”
“Anh ấy không hề mắc chứng sợ phụ nữ, chỉ là do trong người có viên Âm Nguyên Châu, phụ nữ thuộc âm, tiếp cận sẽ khiến âm khí quá nặng dẫn đến bất tỉnh.
Khi chúng ta kết hôn, chị sẽ lấy ra viên Âm Nguyên Châu đó, sau đó anh ấy sẽ có thể sống như người bình thường.” Sở Oản Oản giải thích một cách bình tĩnh.
Ninh Hinh hoàn toàn không tin vào lời của Sở Oản Oản, thậm chí còn cảm thấy khinh thường hơn.
“Chị vì muốn bám vào nhà họ Ninh mà còn bịa ra những lời dối trá như thế, cái gì mà viên Âm Nguyên Châu, cái gì mà âm khí? Chắc chị đọc tiểu thuyết nhiều quá!”
Sở Oản Oản nhăn mày lại: “Em sẽ tin chị.”
Nói xong, Sở Oản Oản quay trở lại giường của mình.
Lúc này, Mạnh Kiếm mang cơm nóng tới.
Thấy Ninh Hinh có vẻ mặt khó chịu, anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì!”
Ninh Hinh lại liếc Sở Oản Oản một cái trước khi ngồi xuống ăn.
Đêm đến, Sở Oản Oản tựa vào thành toa tàu, mắt nhắm như thể đã ngủ, nhưng tinh thần của cô vẫn rất tỉnh táo.
Dần dần, trời tối hẳn, tiếng ồn bên ngoài cũng dần lắng xuống, toàn bộ toa tàu yên tĩnh đến lạ.
Dưới giường, Ninh Hinh đã ngủ say, nhưng giấc ngủ của cô ta không hề yên ả, mày nhăn không yên.
Mạnh Kiếm ở giường đối diện lăn mình một cái, mí mắt đã khép không biết bao giờ lại mở ra, ánh mắt lạnh lẽo đó dường như đang nhắm vào lưng Ninh Hinh.
Ninh Hinh cảm thấy lưng mình lạnh thấu, bản năng kéo chăn đắp.
Nhưng cô ta mò mãi không thấy chăn, thay vào đó cảm giác gió càng lớn và lạnh hơn.
Ninh Hinh từ từ mở mắt, nhìn thấy không phải là toa tàu, mà là một vùng hoang dã đen kịt.
Dưới người lạnh buốt, gió gào thét cuốn đi hơi ấm của cô ya.
Cô ta lại thấy mình đang nằm trên nóc tàu hỏa!!
Ninh Hinh hoảng sợ tới mức tỉnh hẳn giấc, làm sao lại ở trên nóc tàu?
“Cứu mạng! Cứu mạng! Mạnh Kiếm!” Ninh Hinh bắt đầu la hét.
“Chị, chị là tân sinh viên của Đại học Kinh Đô à!” Ninh Hinh đưa tờ giấy báo nhập học cho Sở Oản Oản cười nói.
Sở Oản Oản liếc nhìn tờ giấy báo nhập học, rồi lập tức cho vào túi xách.
Đại học này cô thi vào chỉ cho vui, ban đầu không định đi học, nhưng để cứu sư phụ mình cần phải đến Bắc Kinh, cô nghĩ mình cần có một nơi để dừng chân nên mới mang theo.
“Chị, em cũng là tân sinh viên của Đại học Kinh Đô, nhà em ở Bắc Kinh, chúng ta có thể kết bạn WeChat, sau này em mời chị đến nhà chơi.” Ninh Hinh cười nói.
Ánh mắt Sở Oản Oản chợt lóe: “Em là người Bắc Kinh?”
“Phải!” Ninh Hinh gật đầu.
“Vậy em có biết Ninh Thần không?” Sở Oản Oản hỏi.
“Ninh Thần là anh trai em, chị biết anh ấy à?” Ninh Hinh ngạc nhiên nói.
Sở Oản Oản không nhịn được cười nhẹ, vừa ra khỏi cửa đã gặp em gái của vị hôn phu, quả thực là có duyên do trời định!
Sở Oản Oản nhảy xuống từ giường trên và nói với Ninh Hinh một cách nghiêm túc:
“Xin chào, chị là chị dâu tương lai của em.”
Ninh Hinh: “...”
Cô ta ngẩn người một lúc rồi mới hồi phục tinh thần, vừa mới có hảo cảm với Sở Oản Oản lập tức biến mất không dấu vết.
Lại là một cô gái mưu mô muốn leo lên nhà cô ta, từ nhỏ đến lớn anh của mình vì những cô gái này mà suýt nữa bị mất mạng.
Ninh Hinh hơi tức giận: “Không ngờ chị cũng là loại phụ nữ như thế.
Nhìn vào việc chị vừa nhường giường cho em, em sẽ tốt bụng nhắc nhở chị một câu, anh trai em là không thể nào cưới chị được.”
Sở Oản Oản nhíu mày: “Tại sao?”
Ninh Hinh bật cười vì tức giận:
“Chị còn hỏi tại sao à, ai ở Bắc Kinh mà không biết anh trai em mắc chứng sợ phụ nữ nặng, ngay cả em và mẹ em cũng không thể tiếp cận anh ấy trong vòng nửa mét, chỉ có chị mới nghĩ mình có thể lấy anh ấy, mơ đi!”
“Anh ấy không hề mắc chứng sợ phụ nữ, chỉ là do trong người có viên Âm Nguyên Châu, phụ nữ thuộc âm, tiếp cận sẽ khiến âm khí quá nặng dẫn đến bất tỉnh.
Khi chúng ta kết hôn, chị sẽ lấy ra viên Âm Nguyên Châu đó, sau đó anh ấy sẽ có thể sống như người bình thường.” Sở Oản Oản giải thích một cách bình tĩnh.
Ninh Hinh hoàn toàn không tin vào lời của Sở Oản Oản, thậm chí còn cảm thấy khinh thường hơn.
“Chị vì muốn bám vào nhà họ Ninh mà còn bịa ra những lời dối trá như thế, cái gì mà viên Âm Nguyên Châu, cái gì mà âm khí? Chắc chị đọc tiểu thuyết nhiều quá!”
Sở Oản Oản nhăn mày lại: “Em sẽ tin chị.”
Nói xong, Sở Oản Oản quay trở lại giường của mình.
Lúc này, Mạnh Kiếm mang cơm nóng tới.
Thấy Ninh Hinh có vẻ mặt khó chịu, anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì!”
Ninh Hinh lại liếc Sở Oản Oản một cái trước khi ngồi xuống ăn.
Đêm đến, Sở Oản Oản tựa vào thành toa tàu, mắt nhắm như thể đã ngủ, nhưng tinh thần của cô vẫn rất tỉnh táo.
Dần dần, trời tối hẳn, tiếng ồn bên ngoài cũng dần lắng xuống, toàn bộ toa tàu yên tĩnh đến lạ.
Dưới giường, Ninh Hinh đã ngủ say, nhưng giấc ngủ của cô ta không hề yên ả, mày nhăn không yên.
Mạnh Kiếm ở giường đối diện lăn mình một cái, mí mắt đã khép không biết bao giờ lại mở ra, ánh mắt lạnh lẽo đó dường như đang nhắm vào lưng Ninh Hinh.
Ninh Hinh cảm thấy lưng mình lạnh thấu, bản năng kéo chăn đắp.
Nhưng cô ta mò mãi không thấy chăn, thay vào đó cảm giác gió càng lớn và lạnh hơn.
Ninh Hinh từ từ mở mắt, nhìn thấy không phải là toa tàu, mà là một vùng hoang dã đen kịt.
Dưới người lạnh buốt, gió gào thét cuốn đi hơi ấm của cô ya.
Cô ta lại thấy mình đang nằm trên nóc tàu hỏa!!
Ninh Hinh hoảng sợ tới mức tỉnh hẳn giấc, làm sao lại ở trên nóc tàu?
“Cứu mạng! Cứu mạng! Mạnh Kiếm!” Ninh Hinh bắt đầu la hét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất