Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 12: Tự Tạo Nghiệp

Trước Sau
Khoan đã nào, dừng lại một chút để tôi tâm sự mỏng cái đã, tôi tự biết mình là một đứa tạo nghiệp và bị nghiệp quấn thân lúc nào cũng bị quật, nhưng tôi không nghĩ lần này nghiệp quật lại mạnh như vậy, sáng hôm nay tôi chỉ là chọc ghẹo Mỹ An một chút thôi, trong cái hộp dụng cụ tôi mà mang theo chỉ có ít cánh hoa và nụ hoa, là do Mỹ An tự ảo tưởng thứ đồ trong cái hộp là thứ quái đản gì đó rồi bỏ chạy thục mạng, tôi chỉ muốn đem hoa đem bông tặng Mỹ An để cảm ơn chuyện ở phòng giáo vụ mà thôi, tự nhiên nhỏ bỏ chạy làm tôi phải đuổi theo đấy chứ.

Ai ngờ đâu, Mỹ An ghi thù viết trong vở sinh hoạt chuyện tôi sợ Cao Chí Kiệt và rồi đem giao nộp lên thánh thượng, để thánh thượng nhét Cao Chí Kiệt qua chỗ tôi ngồi rồi ném bạn cùng bàn của tôi đi chỗ khác.

U hu hu, Lâm Tuấn Kiệt à, dù hai ta chỉ ngồi chung bàn có mấy ngày nhưng tôi với ông cũng là đồng đội trải qua bao khó khăn và cùng chịu nhục nhã, cùng đứng trước lớp cùng bị gấp đôi bài tập, tôi sẽ không quên ông đâu.

* * *

Quay ngược thời gian lại vào đúng buổi sáng ngày hôm đó, ngày mà tôi cố gắng tăng tốc để chạy đến trường của anh Hạo Thiên để lôi anh tới trường của tôi.

Từ xa tôi đã nhìn thấy được trường Thiên Bẩm, cổng trường bốn cánh được thiết kế riêng với song sắt màu trắng bạc và cắt CNC với hình cây tre, hàng rào cao hơn hai mét màu đen tuyền với dây hoa hồng chế tạo tinh xảo được mạ vàng quấn quanh từng song sắt bắt mắt, từng chi tiết của dây hoa hồng đều tỉ mỉ đến mức khiến người khác lầm tưởng đó là hoa hồng dây đang sống, cánh hoa mềm mại, từng đường gân lá hay từng chiếc gai nhỏ đều được chăm chút đến hoàn mỹ.

Trước cổng trường có một phòng bảo vệ, vừa thấy tôi chạy tới thì một chú bảo vệ đã bước ra chặn cửa.

"Học sinh của trường nào mà giờ này còn ở đây?"

Lần đầu tiên đến trường cấp ba của anh nên tôi bỡ ngỡ nhìn bác bảo vệ, thân hình to lớn hơn mét tám của bác ấy khiến tôi đứng hình, cái áo đồng phục bảo vệ màu xanh sẫm với huy hiệu trường bên ngực trái bó sát cơ thể lộ ra từng bắp tay săn chắc và mạnh mẽ, cái áo bị kéo căng trông như đang gào thét muốn được giải thoát, vòng một to lớn vì cơ ngực trông còn lớn hơn cả vòng một của tôi, cái eo tam giác ngược và cả đôi chân dài vững chãi, tôi bị chú bảo vệ này làm cho ngơ ra vài giây chưa kéo hồn về được. Tôi liếc mắt nhìn về phòng bảo vệ bên trong cổng trường, hình như ở đó còn vài bảo vệ khác cũng giống như bác ấy, hơn nữa còn có vài người còn rất trẻ.

Tôi thầm nuốt nước bọt, trời ạ, cái đội bảo vệ thần thánh gì đây.

Tôi chợt nhớ ra lí do mình đến đây không phải để ngắm cơ bắp, tôi liền đối mắt với bác bảo vệ ở trước mặt mình, nài nỉ: "Bác ơi, anh ba của con học ở trường này, bây giờ con cần gặp anh ấy gấp, bác cho con xin phép vào trong với."

Bác bảo vệ nhăn mày nhìn tôi, cánh tay săn chắc khoanh lại trước ngực, kiên định: "Không được, về trường của con đi, giờ học sắp bắt đầu rồi đó."

Tôi hốt hoảng, lo sợ nhìn bác cầu xin: "Bác ơi, bác giúp con với, vụ này gấp lắm bác, bác cho con vào tìm anh, một chút là xong à."

Bác bảo vệ vẫn quả quyết không cho tôi vào bên trong dù tôi van xin thế nào đi chăng nữa, tôi cầu xin mà thiếu điều muốn quỳ xuống luôn nhưng bác vẫn không động lòng.

Học sinh của trường Thiên Bẩm cho dù trước hay sau khi ra trường thì cũng đều là một viên kim cương sáng lấp lánh, bởi vì thi được vào đây là minh chứng cho việc cá nhân đó có tài năng trong lĩnh vực nào đó và có thể bồi dưỡng để trở thành một viên đá quý ai ai cũng muốn tranh giành. Từ trước khi ra trường các công ty lớn đã không tiếc mà giao dịch một số tiền lớn để bồi dưỡng học sinh mà họ để mắt tới vì sau khi ra trường học sinh của trường Thiên Bẩm rất khó để mời về, chỉ vì chuyện này mà những học sinh ở đây dù nghèo hay giàu đều bị kẻ xấu nhắm tới, đã có vài trường hợp học sinh được công ty lớn để mắt bị bắt cóc trong lúc ra về và đòi một số tiền chuộc rất lớn, kể từ đó về sau việc bảo vệ học sinh ở đây cũng trở nên nghiêm ngặt, bảo vệ được bố trí ở các cổng trường đông tây nam bắc đều có năng lực và giỏi võ, các học sinh không có năng lực tự vệ không có ai đi theo bảo vệ cũng được nhà trường mời bảo vệ theo sát từ trường về tận nhà và ngược lại.

Nói chung, từ trường học cho tới học sinh, trường Thiên Bẩm luôn đứng trong nhóm được săn đón nhất Việt Nam.

Tôi nài nỉ nhìn bác bảo vệ: "Bác ơi, xin bác, bác để con vào đi, anh của con là Đinh Hạo Thiên, bác để con vào gặp anh một chút đi bác, chuyện này gấp lắm đó bác."

Bác bảo vệ bán tín bán nghi nhìn tôi, sau đó vẫn lắc đầu từ chối: "Không được, con hiểu cho bác đi, hay đứng đây đợi để bác gọi điện cho giáo viên đưa anh con ra."

Đưa được anh ra thì con ở đây năn nỉ bác làm gì! Máu điên của anh ấy, giáo viên còn bất lực nữa là!

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ việc có nên lén đột nhập vào trong hay không thì ở sau lưng có tiếng nói vang lên.

"Có chuyện gì vậy chú?"

Nghe tiếng, tôi bất ngờ quay đầu lại. Ở sau lưng tôi là ba người mặc đồng phục đen của trường Thiên Bẩm, hai nữ một nam, cả ba đều ưa nhìn và rất phong thái dưới lớp đồng phục đen nổi bật.

Người vừa lên tiếng là cô gái đứng ở giữa, người mái tóc ngắn ngang vai uốn cụp chữ C và cài trên tóc hai cây cài màu trắng nằm cách nhau hai ngón tay, một cái cố định tóc mái úp và một cái cố định tóc sau, đồng phục nữ sinh tiêu chuẩn của trường với cái nơ bướm màu đen được thắt dưới cổ áo, cặp dây chéo màu đen nốt có thêm một ít đồ trang trí trái tim màu hồng và đỏ bên trên.

Hai người đi phía sau thì nhìn khá giống nhau.

Người nam có chiều cao hơn mét bảy, hình như lớn tuổi hơn tôi, mái tóc tỉa gọn kiểu hàn quốc, đường nét khuôn mặt toát lên vẻ dễ gần với đôi mắt dẹt và lông mi mỏng, anh ấy mặc đồng phục nam giống anh Hạo Thiên, chỉ là anh ấy có không có đeo cà vạt, trên vai phải anh ấy có đeo một cái cặp màu xanh biển đậm, trên tay còn lại thì xách một cái cặp màu đen khác có đồ trang trí là dây xích và kiếm.

Người con gái còn lại có mái tóc đen dài ngang lưng hơi rối vì bị gió thổi, mắt hai mí và mi mắt hơi hạ xuống nhìn tôi nhưng đang thăm dò, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh nhưng nhìn vẻ mặt thì trông rất khó để bắt chuyện, dù mặc đồng phục nữ sinh nhưng cô ấy lại thay nơ bướm thành cà vạt và cái cà vạt đó khá dài, hình như đó là cà vạt của anh trai đứng bên cạnh, váy đồng phục thì có dây thắt lưng thắt nút đôi rất đẹp mắt, nhìn rất có cá tính.

Tôi nhìn ba người vừa đến gần, nhìn cách họ mặc đồng phục tùy tiện mà tôi thấy hơi ganh tị, nếu trường tôi cũng không quan tâm về vấn đề đồng phục như vậy thì thật tốt, lúc đó tôi sẽ diện nguyên bộ khủng long bạo chúa để tới trường luôn.

Nhìn họ, tôi tự hỏi mình có nên nhờ họ đưa tôi vào trường hay không, nhưng anh tôi hay đi gây chuyện trong trường, chỉ sợ mấy người này là kẻ thù của anh tôi, nếu biết tôi là em gái của anh Hạo Thiên thì chắc chắn tôi no đòn, tôi không thể hành động mất não được.

Trong lúc tôi đang phân vân, cô gái tóc rối thắt cà vạt nhìn tôi, mày hơi nhăn lại suy tư làm tôi hơi giật mình, chẳng lẽ thật sự là kẻ thù của anh? Dù ra sao thì anh em chúng tôi cũng có đôi phần giống nhau, lỡ bị nhìn ra thì tôi chỉ có nước bị đem đi liệm thôi.

Cô gái tóc dài đó mở to mắt, chỉ tay về phía tôi bình tĩnh nói: "Thiên phiên bản nữ."



Người con gái có mái tóc uốn cụp chữ C nghe vậy bất ngờ quay lại, không tin tưởng nhìn bạn của mình: "Gì? Nhìn sao mà hay vậy? Có xúc phạm con bé quá không?"

"Không, nhìn sao thì cũng có nét giống, nhìn kỹ đi, nhất là đôi mắt ấy và khuôn mặt ấy."

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn bọn họ, Thiên trong miệng người kia không biết có phải là anh của tôi hay không.

Chị gái tóc ngắn e dè quay đầu nhìn tôi, nhưng có lẽ vì sợ tôi không thoải mái nên cô ấy cứ nhìn một cái rồi gượng gạo mỉm cười đảo mắt đi.

Cô gái tóc rối ở phía sau lên tiếng: "Thấy chứ?"

Người ở phía trước cũng nhỏ giọng đáp lại: "Ừ, đúng là hơi giống thật", rồi hướng về phía tôi lớn tiếng hỏi, "Em gái, em có biết Đinh Hạo Thiên không?"

Tôi bất ngờ chưa phản ứng kịp, đúng là tên của anh ba tôi rồi, là thù hay bạn thì chưa biết được, nhưng nhìn hành động của chị gái tóc ngắn có chút dè dặt, nói thẳng ra là hơi bánh bèo, nhìn không giống loại sẽ đi gây sự với anh trai của tôi, mặc dù chị gái tóc dài đứng sau lưng thì giống thật, nhưng tôi phải đánh liều, được ăn cả ngã thì về không.

Tôi đáp lại: "Đinh Hạo Thiên là anh ba của em, mấy anh chị học cùng lớp với anh ấy ạ? Mấy anh chị đưa em vào trường với được không ạ? Em có việc gấp cần tìm anh."

Chị gái phía sau mỉm cười: "Anh em gì lạ kỳ ghê, một người thì như con bò điên còn một người.."

Còn chưa nói dứt câu thì chị gái tóc ngắn đã đưa tay bịt miệng chị tóc dài lại, chị gì đó ơi, làm ơn để chị ấy nói hết đi, "còn một người.." thì thế nào?

Chị tóc ngắn khó xử nhìn tôi, thân thiện mỉm cười: "Xin lỗi em nha, đừng để ý lời con nhỏ này nói, chị tên là Bảo Ngọc, còn nhỏ khùng này tên Bích Đào, hai tụi chị cùng lớp anh của em, cái anh cao cao đứng sau lưng này là anh trai của Bích Đào tên Quân Vương, còn em, tên là gì vậy?"

"Dạ em tên Phương Thanh."

Chị Bảo Ngọc cười thân thiện, một tay bịt miệng một tay ra sức câu cổ chị Bích Đào ngăn chị ấy cử động: "Em đến tìm Hạo Thiên vì vụ của đội bóng rổ đúng không? Để tụi chị đưa em vào trong."

Bác bảo vệ nghe vậy thì nhăn mày, lúc này mới lên tiếng: "Không được, dù là anh chị em thì cũng không được, bác không cho người không liên quan vào được đâu, mấy đứa đừng làm khó bác."

Chị Bích Đào gỡ cái tay đang bịt miệng của Bảo Ngọc ra: "Có anh con ở đây rồi, nếu bác còn không an tâm thì để con gọi thêm người, có nhiều người đi theo như vậy thì bác có an tâm hơn không?"

Tôi có chút cảm thấy tự hào, một mình tôi mà có nhiều người hộ tống như vậy thật sự vinh hạnh quá đi, hơn nữa còn là mấy viên kim cương của trường Thiên Bẩm, tôi có cảm giác hình như mình "lên giá" rồi.

Vừa dứt tiếng, chị Bích Đào đã đưa tay lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó, sau khi nói chuyện xong thì cúp máy vui vẻ mỉm cười.

Chị Bảo Ngọc ở gần nghe được tiếng của người bên kia đầu dây nên nhíu mày: "Ê, mày thấy hôm nay chưa đủ loạn hay sao mà gọi Quốc Anh tới vậy hả? Muốn hai người kia đánh nhau nữa hay gì?"

Chị Bích Đào ranh mãnh mỉm cười: "Quốc Anh giỏi mà, ai ai cũng biết tới, giờ có người như vậy đi theo thì tốt chứ sao, đỡ phiền phức."

Tôi ngu ngốc nhìn hai chị ấy nói chuyện, họ không kiêng nể gì đối phương mà thẳng thừng dùng bạo lực, chỉ chừng đó cũng đủ biết hai người đó thân thiết tới mức nào, lúc hai người trông như định lao vào đánh nhau thì anh trai Quân Vương im lặng đứng bên cạnh nãy giờ đã lên tiếng ngăn lại, anh ấy mỉm cười ấm áp thuần phục tách hai người kia ra như đã làm việc này rất nhiều lần.

Hầy, nhìn anh trai nhà người ta kìa.

Như nhận ra ánh nhìn của tôi, anh Quân Vương quay đầu mỉm cười thân thiện gật đầu chào tôi, hành động nhỏ mang đầy thiện ý đó làm tôi xúc động, nếu anh Hạo Thiên ở đây thì tôi sẽ túm lấy anh ấy và hét lên với anh ấy rằng "Anh mau nhìn anh trai nhà người ta đi kìa!"

Vào lúc này, ở bên trong trường có một bóng dáng chạy ra ngoài, là một nam học sinh với bộ đồ thể thao màu đỏ, trên áo in huy hiệu của trường Thiên Bẩm, người con trai để tóc đen 3/7, đôi mắt phượng xinh đẹp long lanh mở to khó hiểu nhìn ra bên ngoài cổng, dù không cười nhưng cũng thấy được sự lạc quan thu hút đến từ người ấy.

"Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đưa người lạ vào trường?" Người vừa chạy ra đứng sát cổng trường lau mồ hôi, vừa mở miệng đã lộ ra hai cái nanh nhỏ trông rất đáng yêu.

Chị Bích Đào vui vẻ lớn tiếng: "Con trai cưng, giúp mẹ chút đi nào."

Tôi bất ngờ trước cái tiếng gọi "con trai cưng" đó, nhưng anh Quân Vương và chị Bảo Ngọc lại không có phản ứng gì, hình như chị Bích Đào và cái anh trai mới đến này đã thống nhất với nhau cách gọi đó rồi nên không ai có phản ứng gì trước tình huống kỳ quặc này, ngoại trừ tôi.

Nhưng tại sao lại là "con trai cưng"? Phẩm vị của thiên tài người bình thường như tôi thật sự không thể nào hiểu được.

Sau đó dưới sự hộ tống của bốn người này, tôi được đưa vào trường và đi thẳng đến phòng phân xử. Phòng phân xử ở trường này được các giáo viên dùng cho mục đích xử lí việc của học sinh và học sinh, ở đây còn có một số học sinh theo đuổi ngành giáo viên và ngành luật ở bên cạnh quan sát cách phân xử, cũng như đưa ra ý kiến của mình để học hỏi ít kinh nghiệm.

Bước vào trong, căn phòng rộng rãi với bàn ghế và tủ đồ ở góc phòng, cây cảnh được bố trí xung quanh tạo nên không gian tươi mát và thoải mái, giữa phòng có bộ bàn ghế dài, ba mẹ và anh tôi ngồi ở bên trái còn phụ huynh và đội bóng đá ngồi ở bên phải, vị trí đầu bàn là ba giáo viên đang ngồi để dễ dàng nói chuyện với hai bên.



Anh tôi để ý thấy có người bước vào nên liếc nhìn sang bên đây, không hiểu vì sao vẻ mặt anh lại thoáng chốc trở nên dữ tợn, đôi mắt hình viên đạn cùng hai hàng lông mày nhăn lại như muốn dính vào nhau, chẳng lẽ anh giận vì tôi tới trường anh không xin phép, nhưng không mất thời gian lắm khi tôi nhận ra không phải anh nhìn tôi mà là nhìn ở phía sau lưng tôi nên cũng hơi quay đầu nhìn ra sau.

Cái anh trai mặc đồ thể thao tên Quốc Anh đó như biến thành người khác, vẻ mặt không thoải mái trừng mắt nhìn lại anh Hạo Thiên, còn chán sống làm mặt quỷ để chọc tức anh ấy, so với vẻ năng động đầy sức sống lúc nãy thì bây giờ anh Quốc Anh trông giống một con hổ đang nhe nanh đầy dọa người.

"Ồ quào, vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn cả anh của tôi." Tôi thầm tán thưởng.

Chị Bảo Ngọc đỡ trán khi ngửi được mùi thuốc súng, ngược lại là chị Bích Đào thì hứng khởi hẳn, vui vẻ lộ ra mặt.

Ấy khoan, đồ thể thao cái anh này mặc hình như là đồ thể thao của đội bóng rổ, lại nhớ tới lúc gọi điện thoại, tiếng la hét chửi mắng của người bị anh Hạo Thiên túm cổ, tôi so sánh với chất giọng của anh trai Quốc Anh này thì hình như rất trùng khớp, đừng nói đây là anh trai số nhọ bị anh tôi ghim, người đánh anh tôi bầm mặt, đối với anh tôi như chó với mèo, là cái anh mà tôi muốn lĩnh giáo phương thức sống sót sau khi chọc giận anh Hạo Thiên đấy nha.

Tôi nhanh chóng đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ấy, đây rồi, chính anh chứ không ai khác.

Mọi chuyện sau đó diễn ra khá thuận lợi, tôi vì đánh nhanh thắng nhanh nên liên tục đưa ra các lí lẽ để khiến các giáo viên và phụ huynh bên kia cứng họng không nói được gì, hết chuyện này đến chuyện khác tôi đều lôi ra để nói nên bọn họ không thể cãi lại được câu nào, bị ép tới mức chỉ có thể hét lên một câu.

"Người ngoài cuộc thì liên quan gì đến chuyện này?" Phụ huynh bên kia đập bàn giận dữ.

"Không liên quan nhưng mà có lí là được rồi!" Tôi ngang ngược đáp trả.

Rồi sau đó lại thêm một loạt câu nói khác dẫn đến thắng lợi, đội bóng đá và bóng rổ suy cho cùng đều có lỗi nên hai bên đều bị phạt, anh tôi cũng sẽ chịu hình phạt chung với đội bóng rổ vì là kẻ đồng phạm gây ra hầu hết các thương tích trên người đội bóng đá.

"Sau cùng cũng là bị phạt, tại sao lúc đầu không làm vậy cho nhanh, rảnh hơi quá nên tạo drama cho vui nhà vui cửa à?" Tôi phun nghiệp trong lòng.

Mọi chuyện tưởng như kết thúc thì giáo viên ngồi ở vị trí trung tâm mở miệng: "Dù sao các em cũng là các gương mặt đại diện của trường, nếu bị mấy trường khác nghe việc mấy em bị phạt trước lúc thi đấu diễn ra thì cũng không hay lắm, vậy nên cô có đề nghị thế này, không biết các em có muốn nghe không?"

"Không." Anh Hạo Thiên đáp lại một tiếng rồi đứng dậy khỏi ghế quay người rời đi.

Cô giáo cũng không giận mà còn khá vui vẻ, hình như đã quen với tính cách của anh tôi nên cũng không so đo với anh, cô lớn tiếng gọi anh lại: "Nếu em chấp nhận thì cô sẽ giảm hình phạt cho mấy em, nếu làm tốt thì cô sẽ không phạt nữa, coi như lấy công chuộc tội."

Anh Hạo Thiên nhăn nhó quay đầu lại: "Có nghĩa là ngay từ đầu tụi em đã không có quyền từ chối, vậy sao cô cứ vòng vo hỏi làm gì để mất thời gian?"

Cô bỏ ngoài tai lời anh mà vẫn tiếp tục nói: "Dạo gần đây trong trường xuất hiện vài tin đồn kỳ lạ, nghe bảo là vào lúc đêm khuya, trên hành lang xuất hiện một bóng người kỳ lạ, theo lời kể của lớp học bổ túc gần đó thì cái bóng người đó khá cao và di chuyển rất nhanh, dù đã có vài học sinh đuổi theo nhưng vẫn không thể bắt kịp và biến mất chỉ trong phút chốc, có vài người nói rằng đó là kẻ ngoài trường vào để gây hại cho học sinh, lại có vài người nói rằng đó là hồn ma nam sinh gì gì đó vì áp lực học tập nên tự sát."

"Em từ chối, chuyện này không phải nhà trường nên có trách nhiệm tìm hiểu và xoa dịu học sinh sao, bây giờ cô nhờ ngược lại bọn em như vậy mà coi được à?"

"Cô đâu có muốn nhờ các em, cô đang cho em cơ hội để lấy công chuộc tội đó chứ, nhất là em đấy Đinh Hạo Thiên, em có nhiều tiền án nhất trong số những người ở đây, đánh bạn học, gây sự, kéo bè phái, đe dọa người khác và nhiều điều khác nữa, thêm tội này thì chắc cô không thể cho qua được đâu."

"Không cho qua thì thế nào? Điều tra sâu vào vụ này à?"

"Ừ, cô sẽ điều tra tận gốc rễ luôn."

Bên trong phòng đột nhiên căng thẳng, anh Hạo Thiên và cô giáo kia đối mắt nhìn nhau không ai nhường ai, điều bọn họ nói chỉ bọn họ hiểu, anh tôi không sợ gì mấy lời khiêu khích và đe dọa của cô giáo mà vẫn im lặng bình tĩnh không nói gì.

Chỉ là tôi, tôi lại đang gấp tới mức sắp nhảy cẫng lên, cô giáo và anh nhìn thế nào thì cũng giống như sắp sửa bày mưu cho chiến tranh thế giới thứ ba, họ sẽ không dừng lại ở đây mà tiếp tục bới móc nhau đến khi bên kia chịu thua trước, như vậy thời gian kéo dài đến bao lâu nữa chứ, tôi không dám nghĩ tới.

"Được được được, anh em đồng ý điều tra giúp cô vụ gì đó mà đêm khuya ma cỏ rủ nhau đi tự tử, còn học sinh thì party trong phòng bổ túc, anh em đồng ý rồi, em xin phép cô tụi em đi trước!"

Vừa nói xong, tôi túm tay anh Hạo Thiên kéo đi một mạch ra khỏi phòng, tôi thề là mình không nhìn thấy lúc bước ra cửa anh Hạo Thiên với anh Quốc Anh lườm nhau đâu.

"Ba mẹ nói chuyện với cô đi, con Mực ở ngoài sân đợi ba mẹ á nha!" Trước khi chạy mất tôi còn hét ngược lại với ba mẹ đang ngồi xem kịch trong phòng.

* * *

Và đó là những gì đã diễn ra ở trường Thiên Bẩm ngày hôm đó, cái ngày mà tôi chạy show muốn tụt quần, à mà lúc đó tôi đâu có mặc quần.

Tôi bị anh vác trên vai đem tới trường mặc dù không tình nguyện lắm, buổi đêm của tối ngày thứ bảy, một đêm mang hơi sương lành lạnh cùng bầu trời không có ánh sao và trăng, những đám mây tỏa ra ánh sáng mờ ảo màu hồng đỏ cùng với tiếng sấm chớp đôi khi vang lên báo hiệu một đêm mưa sắp tới, bầu không khí mang đến dự cảm không lành.

Tôi còn đang bị sốc khi phải ngồi kế Cao Chí Kiệt và hồn chưa về xác, anh tôi đã kéo cổ áo của tôi bắt ép lôi tôi tới trường của anh, vì lời nói nhảm nhí mà tôi đã nói lúc còn ở phòng giáo viên trường Thiên Bẩm vào hai ngày trước, bây giờ anh tôi bắt tôi đi tới trường anh ấy để trả thù vụ đem anh ra lợi dụng.

"Đời mà, không bị nghiệp quật thì không vui."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau