Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 17: Kẻ Đột Nhập (3)

Trước Sau
Sau khi nhận ra ở lớp bổ túc có vấn đề, Đinh Hạo Thiên đã kinh hoảng tột độ quay người chạy về phía cầu thang và đi lên tầng.

Quốc Anh bỏ lại đám người của đội bóng rổ nhanh chóng đuổi theo sau, cậu không biết vì sao mình lại chạy theo cái người kia, nhưng vẻ mặt của Hạo Thiên có chút không đúng lắm nên cầm lòng không được mà lo lắng chạy theo sau.

Đinh Hạo Thiên chạy lên tầng bốn, lao nhanh về phía lớp bổ túc, cửa vừa mở ra hắn đã tìm kiếm em gái Đinh Phương Thanh nhưng hoàn toàn không thấy đâu, hắn hoảng loạn nhìn khắp lớp mấy lần nhưng vẫn không có kết quả.

Sống lưng lạnh ngắt, giọng nói trầm trầm bây giờ lại run rẩy yếu đuối, Hạo Thiên nhìn thầy giáo đang giảng bài ở trên bục giảng: "Thầy, hai nhỏ con gái vừa đi vào đây đâu rồi?"

Thầy giáo cũng không giận với hành động cắt ngang tiết học của Hạo Thiên, rất lịch sự trả lời lại: "Ý là ba cô cậu khác trường kia đúng chứ? Vừa mới nãy đã kéo nhau đi ra khỏi lớp học rồi."

Hạo Thiên như ngừng thở, thầy giáo vừa nói có ba người rời khỏi phòng học, em gái của hắn cũng cùng rời đi thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Quốc Anh chạy theo sau vội vàng đặt tay lên vai Hạo Thiên, nhìn trong lớp một lượt rồi ngượng ngùng mỉm cười, nhìn những người bên trong nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tụi em nhầm lớp rồi, xin lỗi thầy, thầy tiếp tục giảng bài đi ạ." Vừa nói vừa kéo Hạo Thiên rời đi.

Quốc Anh túm Hạo Thiên lôi ra hành lang, cậu bỡ ngỡ nhìn Hạo Thiên ngoan ngoãn đi theo sau lưng mình, lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của hắn, đôi mắt hắn nhìn xuống sàn vô định, cả người mất hết sức lực, bây giờ chỉ cần một cái đẩy nhẹ cũng có thể khiến hắn ngã nhoài trên đất. Quốc Anh cảm thấy tình trạng Hạo Thiên không ổn định nên rất lo lắng, dù sao cũng là một cậu bé tốt bụng, cho dù kẻ mình ghét gặp khốn khó thì Quốc Anh vẫn sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ.

Quốc Anh nhìn xung quanh, không biết nên nói gì với con người trước mặt, cậu biết cách an ủi người khác, nhưng việc này chỉ áp dụng cho con người chứ không phải dành cho chúa quỷ, lỡ nói câu gì đó làm phật lòng hắn thì chắc chắn sẽ lại đánh nhau.

Quốc Anh mím môi, nhìn Hạo Thiên kinh hãi đang bắt đầu siết chặt nắm tay, vẻ mặt dần trở nên tái nhợt, có lẽ đang nghĩ gì đó rất tiêu cực. Cậu thở dài một cái khó chịu, thôi bỏ vậy, đánh liều một phen, dù sao tình trạng của Hạo Thiên bây giờ nhìn ra sao thì cũng không đánh lại cậu: "Ê Thiên, em gái mày không sao đâu, mày bảo tao đừng bận tâm ẻm rồi còn gì? Nhớ không?"

Hạo Thiên nghe vậy liền trừng mắt nhìn Quốc Anh.

Quốc Anh run rẩy lùi lại một bước, hoảng hốt nói tiếp: "Khoan khoan khoan, mày nghe tao nói hết đi, ý tao là mày nói rằng mày hiểu em gái mày hơn tao, còn nói rằng tao đừng có bận tâm, dù sao cũng là em gái của mày nên tao chắc chắn em ấy cũng thông minh lắm, chắc chắn sẽ không sao đâu mà."

Hạo Thiên vẫn lầm lì trừng mắt nhìn Quốc Anh làm cậu hơi hoảng, đây là lí do cậu không muốn động đến đại chúa quỷ này đấy, không biết động tới cái vảy ngược nào mà bây giờ lại nổi sùng với cậu, bộ dạng thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn ấy chứ.

Quốc Anh rụt vai lại, cảm thấy nếu bây giờ đánh cậu người đang có tinh thần không ổn định, dù có đánh thắng thì chẳng vẻ vang gì, hơn nữa trong lúc em gái người ta còn đang mất tích mà cậu lại đi gây sự với người ta thì không phải cậu trở thành kẻ xấu xa nhỏ mọn, nhân lúc người khác gặp nạn mà đi trả thù sao.

Quốc Anh nhẫn nhịn, nhìn Đinh Hạo Thiên âm dương quái khí, hạ mình đi dỗ dành hắn: "Được rồi, tao xin lỗi được chưa? Tao nói sai rồi, mày đừng có nổi khùng như vậy nữa, đi tìm em gái của mày còn hơn tốn thời gian đánh nhau với tao đúng chứ?"

Thấy Đinh Hạo Thiên vẫn không có phản ứng, Quốc Anh lấy can đảm bước tới một bước: "Ê Thiên? Thiên ơi? Mày sao rồi? Alo?"

Đinh Hạo Thiên nhìn theo từng chuyển động của Quốc Anh không rời, nhưng so với vẻ nộ khí đầy mặt ban nãy thì bây giờ đã hòa hoãn hơn nhiều, đôi mắt cũng trở về giống như thường ngày mà chăm chú nhìn cậu. Quốc Anh nhìn Đinh Hạo Thiên, cậu di chuyển sang trái rồi lách mình sang phải, hạ thấp thân trên xuống rồi từ từ đi hàng ngang giống như con cua, đột nhiên cảm thấy rợn gáy khi hắn cứ chăm chú nhìn theo mỗi chuyển động của mình, trông cứ như pho tượng tinh xảo đứng im tại chỗ nhưng đôi mắt vẫn cứ dõi theo sau lưng người khác.

Nhìn bàn tay đã thả lỏng của Hạo Thiên, Quốc Anh thầm vui mừng, ít nhất hắn cũng bình tĩnh lại rồi.

Đột nhiên, Đinh Hạo Thiên thốt lên một chữ: "Khùng."

Quốc Anh nghe xong thì sững sờ tại chỗ, mất mấy giây mới phản ứng lại kịp, cậu nhăn nhó nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn: "Hả? Mày vừa nói cái gì đó hả thằng chó? Tao làm vậy vì mày mà mày chửi tao khùng? Mày mới khùng ấy, cái đồ chó khùng."

Quốc Anh giận dữ đứng thẳng dậy, điên tiết hét lớn bên tai Đinh Hạo Thiên, tay chân ngứa ngáy muốn lao tới đánh cho cái người trước mặt mấy cái.

Quốc Anh thầm mắng trong lòng: "Vì nó mà mình làm mấy trò nhục mặt, vậy mà nó không biết ơn còn mà nói mình khùng, cái đồ vô ơn, thứ chúa quỷ mất nết."



Quốc Anh cay cú ra mặt, lườm nguýt Đinh Hạo Thiên, hai cái răng nanh lộ ra cắn lên môi dưới, một vẻ mang đầy uất ức.

Đinh Hạo Thiên thấy Quốc Anh nhe nanh nên ngứa mắt, đưa tay bóp hai má của cậu lại mặc cho cậu vùng vẫy kháng cự.

Ngay lúc này, xuyên qua màn mưa một tiếng hét vang lên xé tan bầu không khí chỉ vừa mới trở nên dễ chịu, giữa tiếng sấm chớp đì đùng và cơn mưa tầm tả, nghe như tiếng hét đó chỉ là một ảo giác thoáng qua giữa thời tiết đang giận dữ này.

Trái tim của Đinh Hạo Thiên như ngừng đập, dù chỉ một thoáng qua nhưng hắn vẫn nghe rất rõ, cho dù tiếng sấm chớp trên trời kia vang lên như muốn che đậy đi tiếng hét kinh hãi đó thì hắn vẫn nghe rất rõ. Bởi vì đó là giọng của em gái hắn Đinh Phương Thanh. Đinh Hạo Thiên nhẹ nhàng đẩy Quốc Anh qua một bên, khó khăn xác định phương hướng tiếng hét đó phát ra, hắn mở to mắt nhìn ra bên ngoài màn mưa mờ mịt.

Đinh Hạo Thiên nghĩ tới việc Đinh Phương Thanh bị gì đó thì đã hít thở không thông. Hắn không sợ trời không sợ đất, đối với ai cũng không kiêng nể gì, thế nhưng hắn rất yêu gia đình của mình, chỉ cần gia đình nói một tiếng thì hắn sẽ rất nghe lời, đối với hắn gia đình là trên hết tất cả mọi thứ, nếu như một người trong gia đình xảy ra chuyện gì, cho dù phải cược cả cái mạng sống này thì Đinh Hạo Thiên vẫn sẽ tìm cách để cứu họ.

Trong một vài giây ngắn ngủi, Đinh Hạo Thiên liên tưởng đủ thứ chuyện sẽ xảy ra với em gái mình, tim hắn run rẩy, chính hắn cũng không màng ở bên cạnh có người mà ngay lập tức bật thấu thị, kết hợp với năng lực bản đồ khiến hắn có thể nhìn xuyên qua tường và dễ dàng xác định được vị trí của mọi người trong phạm vi một trăm mét.

Đinh Hạo Thiên quay lưng lại với Quốc Anh, hắn cứ nghĩ nếu mình không quay mặt lại thì Quốc Anh sẽ không nhận ra hắn đang dùng siêu năng lực. Nhưng không, chính hắn cũng không để ý hình ảnh lúc mình kích hoạt năng lực đã bị phản chiếu trên kính cửa sổ, cũng như những vết nứt kỳ lạ xuất hiện dưới mắt của mình.

Một màn như vậy, đã bị Quốc Anh đang đứng sau lưng bắt gặp.

Đôi mắt đen láy của Đinh Hạo Thiên hóa thành màu xanh lá, vì bị đẩy tới giới hạn nên dưới mắt cũng xuất hiện những vết nứt màu xanh lá như rễ cây đang mọc đầy trên mặt hắn.

Quốc Anh ngỡ ngàng nhìn đôi mắt của Đinh Hạo Thiên đang trở nên kỳ quái, bên trong đôi mắt đó xuất hiện một vòng tròn số liệu đang không ngừng thay đổi giữa một và không, nhất là những vết nứt trên mặt của Đinh Hạo Thiên càng khiến Quốc Anh kinh ngạc đến mức cứng đờ cả người. Cậu luôn biết Đinh Hạo Thiên không giống như người bình thường khác, nhưng đây không phải là cái không bình thường mà cậu nghĩ tới, ai mà ngờ tới hắn thật sự rất "không bình thường".

Đinh Hạo Thiên dò tìm khắp trường, đôi mắt trở nên nhức mỏi làm hắn đau đớn nhắm nghiền lại, vết nứt trên mặt cũng bắt đầu chớp nháy như đèn báo hiệu, đầu óc hắn bắt đầu thấy choáng váng. Đinh Hạo Thiên loạng choạng đưa tay ôm hai mắt của mình lại, nếu không có Quốc Anh đứng bên cạnh đỡ lấy thì có lẽ hắn đã ngã xuống đất rồi. Vì đôi mắt bị đẩy tới giới hạn nên hắn không thể mở ra được chỉ trong phút chốc, dù vậy hắn vẫn nhận ra Quốc Anh đang đứng trước mặt mình nên nhanh chóng tắt đi thấu thị và cố gắng xoa nhẹ đôi mắt của mình để giảm bớt đau đớn.

Đinh Hạo Thiên không ngờ tới năng lực này lại có hại như vậy, hắn có cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra được, cho dù có mở ra được thì hình ảnh trước mắt lại bị nhòe đi, không nhìn rõ được cái gì.

Quốc Anh hoảng sợ khi thấy được tình trạng của Đinh Hạo Thiên hiện tại, cậu hốt hoảng nhìn đông nhìn tây rồi lại nhìn Đinh Hạo Thiên, vẻ mặt bây giờ của hắn hiện rõ sự đau khổ.

Quốc Anh cảm thấy lo lắng khi thấy hắn như vậy bèn đưa hai tay nhẹ nhàng mát xa mấy vết nứt bên dưới hai mắt của hắn, không biết có tác dụng không nhưng vẫn cứ thử trước đã, nếu mấy vết xanh xanh bên dưới mắt hắn tan bớt thì rất là tốt, tốt hơn nữa thì nó nên biến mất hoàn toàn đi. Vì Quốc Anh rất sợ nếu như bị Đinh Hạo Thiên nhận ra cậu biết được cái bí mật này của hắn, với tính cách như chó dại của hắn thì hắn chắc chắn sẽ thủ tiêu cậu rồi băm nhỏ cậu ra, sau đó đem đi cho cá ăn để phi tang bằng chứng.

Đinh Hạo Thiên cảm nhận được đôi bàn tay hơi thô ráp chạm lên mặt mình, có chút bài xích: "Mày làm cái gì? Tránh ra."

Quốc Anh cáu gắt đè tay hắn lại: "Mày bị như vậy rồi mà còn lên cơn điên được hả? Đứng yên cái đi."

Đinh Hạo Thiên hơi nhăn mày, cảnh giác hạ giọng: "Mày biết tao bị cái gì?"

Trái tim của Quốc Anh như bị treo lên, biết mình vừa lỡ lời nên nhanh chóng lấp liếm: "Thì.. Mày lo cho em gái của mày đúng không? Vừa nãy tao cũng nghe tiếng hét mà, mày cứ nhìn ngoài cửa số nhìn như lọt nguyên con mắt ra ngoài ấy."

Đinh Hạo Thiên thở một hơi dài nặng nề, đưa tay túm lấy cổ tay của Quốc Anh: "Mày thấy tao nhìn ra ngoài?"

Quốc Anh phát hoảng, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng bình tĩnh nói: "Thì mày quay đầu về phía cửa sổ, không nhìn bên ngoài cửa sổ thì nhìn đi đâu? Nhìn tao à? Mày nhìn được sau lưng mày hay gì?"

Đinh Hạo Thiên im lặng một chốc rồi thả lỏng cổ tay của Quốc Anh ra, Quốc Anh sợ đến mức tim đập thình thịch, thấy hắn vừa buông cổ tay mình ra thì mém hét lên vì vui mừng, xem ra cậu thoát được một kiếp rồi.

Đinh Hạo Thiên vừa bỏ tay ra thì Quốc Anh định rút tay về, nhưng cậu nghĩ rồi nghĩ, nếu như rút tay về thì có khiến cái thằng trước mặt nghi ngờ cậu thêm không, nhưng nếu tiếp tục xoa mắt cho hắn thì hắn sẽ lại nghi ngờ, kiểu "vì sao biết hắn đau ở đâu" hay "sao biết nếu xoa ở vị trí đó sẽ giảm đau" các kiểu ấy, Quốc Anh bậm môi rồi quyết định rút tay về. Nếu có gì xảy ra thì cậu sẽ bỏ chạy, nếu để tay trên mặt hắn thì hắn sẽ túm lấy tay rồi không chế cậu mất thôi, Quốc Anh âm thầm lùi về sau.



Đinh Hạo Thiên không còn cảm nhận được hơi ấm trên mặt, biết Quốc Anh đã rút tay về nên tự mình xoa mắt, hắn vẫn không nhận ra dưới mắt mình có vết nứt, đây là hậu quả của việc sử dụng năng lực quá đà gây tổn hại đến cơ thể, nhưng ít nhất vẫn chưa vượt quá giới hạn của hệ thống nên còn có thể cứu vãn được. Đinh Hạo Thiên tiếp tục dụi mắt một cái thô bạo, muốn lấy lại tầm nhìn nhanh nhất có thể. Nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng vì hệ lụy từ hệ thống nên chân đứng không vững, thêm cả đôi mắt không nhìn thấy gì khiến hắn nghiêng ngả không giữ được thăng bằng, ngay lúc sắp ngã, Quốc Anh lại đi đến đỡ hắn một lần nữa.

Quốc Anh tự trách mình ngu ngốc không thể bỏ mặc được người khác, thầm tự trách cái tính tốt bụng của mình.

Quốc Anh mím môi, uất ức đưa tay chạm lên mặt hắn mát xa mấy vết nứt màu xanh lá đang nhấp nháy như đèn cảnh báo, Đinh Hạo Thiên cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không đẩy Quốc Anh ra, ít nhất động tác mát xa nhẹ nhàng của cậu đối với mắt hắn có chút tác dụng, ít nhất là không còn đau như lúc trước nữa.

Đinh Hạo Thiên nhỏ giọng: "Mày biết cách mát xa thật đấy."

Quốc Anh gượng gạo nở một nụ cười dù cho hắn không nhìn được: "Thì đó, dưới mắt có mấy tĩnh mạch làm dịu mỏi mắt, tao có học qua đông y, đông y có dạy như vậy."

Đinh Hạo Thiên nghi hoặc hỏi: "Thật?"

Quốc Anh liên tục xác nhận: "Thật thật thật, bà cố nhà tao dạy cho ông nội, rồi ông nội tao dạy lại cho tao, cái này là phương pháp dân gian mà gia đình truyền lại cho nhau đấy."

Đinh Hạo Thiên nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, Quốc Anh thở dài một hơi, nếu nó mà muốn đi xác nhận cái cậu vừa nói là thật hay giả thì phải đi tìm ông nội, bà cố của cậu để hỏi, nhưng mà ông nội của cậu mất từ trước khi cậu sinh ra đời rồi, bây giờ không còn ai để hắn hỏi nữa đâu.

Quốc Anh nơm nớp lo sợ đứng xoa mắt cho Đinh Hạo Thiên, hắn cũng ngoan ngoãn đứng im cho cậu xoa xoa, Quốc Anh nhìn mấy vết nứt đã dần dần nhạt đi nên vui mừng, càng tập trung mát xa. Bây giờ cậu cảm giác được mạng sống của mình an toàn rồi, cậu có thể nhìn thấy bình minh của ngày mai rồi.

Sau khi mấy vết đó biến mất, Quốc Anh từ từ buông tay ra lo lắng nhìn Đinh Hạo Thiên, hồi hộp thăm dò: "Thấy sao rồi?"

Đinh Hạo Thiên nhăn mày từ từ mở đôi mắt ra, mặc dù mọi thứ trước mắt vẫn còn mờ mờ nhưng vẫn thấy được những thứ ở gần, hắn một tay dụi mắt còn tay kia đẩy cái mặt của Quốc Anh ra: "Cút."

Quốc Anh giận tím người, giúp hắn như vậy mà bây giờ hắn lại nói "cút", Quốc Anh nhịn, nếu không phải vì sợ hắn nhận ra cậu biết được bí mật kia thì cậu chắc chắn sẽ không nhịn nhục như vậy đâu.

Đinh Hạo Thiên đã lấy lại được tầm nhìn, hắn thở ra một rồi nhìn sang Quốc Anh: "Đi gọi bảo vệ đi."

Quốc Anh nhăn mày: "Mày điên cái gì nữa đây? Lại muốn đi một mình nữa hay gì?"

Đinh Hạo Thiên nhìn Quốc Anh, biết không thể ép cậu rời đi được nên bắt đầu diễn xuất: "Em gái tao, mày đi kêu bảo vệ tìm em ấy tiếp tao."

Quốc Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tìm trong danh bạ: "Để tao gọi Bích Đào kêu thêm bảo vệ tới."

Đinh Hạo Thiên chặn tay cậu lại: "Tao nói, mày đi gọi bảo vệ."

Quốc Anh bị cái nắm tay của hắn làm cho rùng mình, cái này không phải nhờ vả mà giống như đe dọa vậy, nếu cậu không chịu đi thì sẽ phải nói "tạm biệt" với cái tay thân yêu của mình. Cho dù có đánh ngang tay với Đinh Hạo Thiên thì Quốc Anh vẫn không thể nào nghĩ tới việc mình chiến thắng hắn, hơn nữa hắn còn sử dụng có cái gì đó kỳ lạ, chưa nói tới thua, có khi chưa kịp thở thì cậu đã bị hắn chôn xuống đất luôn rồi.

Quốc Anh hơi hoảng mà đẩy tay hắn ra, quay người đi về phía cầu thang, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Tao biết rồi, nhịn mày hết nổi rồi, tao đi ra chỗ mẹ đây, mày đi một mình mày luôn đi, có chuyện xảy ra thì đừng trách tao đấy."

Đinh Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng của Quốc Anh, cho đến khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn thì mới bắt đầu di chuyển đi đến nơi mà mình nên đến.

Vẻ mặt của Đinh Hạo Thiên thay đổi trở nên đáng sợ, hắn khởi động khớp tay chuẩn bị cho trận chiến sắp sửa diễn ra.

"Lần này thì đừng hòng trốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau