Chương 41: Trùng tộc (14)
Edit: Muỗi
Gương mặt Pháp Trạch trở nên lạnh lùng.
Cuối cùng anh ta dường như đã phát hiện ra Niết Đế và Diệt Hoặc quá vướng víu nên ánh mắt như dao nhìn lướt qua bọn họ và tuyên bố đầy ngắn gọn, quyết đoán: "Cút."
"Anh nói chuyện thì có vẻ cao quý lắm, nhưng không phải là muốn chơi tình thú với Vương sao." Diệt Hoặc khoanh hai cánh tay trước ngực, dáng vẻ lười biếng cùng với lời nói rất gợi đòn: "Thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý được. Lá gan của Vương nhỏ như vậy, chờ một lát anh kêu lớn tiếng không chừng sẽ làm ngài ấy bị dọa tới choáng váng mất."
Niết Đế càng lẳng lơ hơn, hắn trực tiếp xếp hàng phía sau Pháp Trạch, đường hoàng nói: "Vương chịu lên thuyền của tôi mà tôi còn chưa tiếp đón chu đáo, mong Vương cũng cho tôi một roi để nhớ lâu hơn."
"... Không, đừng nói nữa."
Ly Đường nghe được thì mặt đỏ tới mang tai và chỉ sợ bọn họ sẽ thảo luận sâu hơn. Cậu sợ hãi thò một chân ra và đẩy cái roi da màu đen trên mặt đất ra xa hơn một chút.
Kết quả cái roi da này lăn một cái, vừa vặn lăn tới trước hai đầu gối của Pháp Trạch.
- Vương động vào cái roi da này rồi!
Trong lòng Pháp Trạch, Diệt Hoặc, Niết Đế gần như đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.
Pháp Trạch không nói thêm một lời liền cất roi da đi, vậy mà đầu và đuôi của cái roi da lại bị Diệt Hoặc và Niết Đế đồng thời cầm lấy.
Pháp Trạch lớn tiếng: "Nó là của tôi."
Niết Đế nhíu mày: "Tôi trả trăm vạn tinh tệ, hãy nhường nó lại cho tôi."
Trước đó Diệt Hoặc đang trong tình trạng ăn rồi chờ chết nên không có tiền cũng chẳng có quyền, không thể lấy ra được đồ gì để trao đổi, thế nhưng da mặt dày như bức tường thành mà nắm chặt lấy roi da, cười nheo nheo đôi mắt hoa đào: "Tôi lại sờ được rồi."
Nhưng hắn cũng không buông tay.
Ly Đường nhìn bọn họ và không biết phải nói gì.
Nhìn Trùng tộc dường như mạnh mẽ nhưng thực tế lại có khuynh hướng cuồng ngược rất nghiêm trọng. Chỉ cần Vương đồng ý dùng sức với bọn họ thì chỉ vài phút cũng đủ để đưa bọn họ lên thiên đường.
Thấy bọn họ hình như thật sự muốn làm lớn chuyện chỉ vì một cái roi da nhỏ không đáng kể, Ly Đường chỉ có thể kiên trì đi ra giảng hòa, không ngờ đầu khoang thuyền lại vọng đến những tiếng gõ cửa. truyện kiếm hiệp hay
"Thủ lĩnh, ngài có ở bên trong không?" Có người tới tìm Niết Đế.
Niết Đế nhíu mày. Pháp Trạch nhân lúc hắn mất tập trung lập tức dùng sức rút cái roi da và lại cậy mạnh hất Diệt Hoặc ra, quyết đoán giấu vào trong ba lô của mình.
Niết Đế mở cửa khoang ra. Người đến là thuộc hạ của hắn nói: "Thủ lĩnh, tình hình của Ưu không tốt lắm, các anh em lại sợ bị truyền nhiễm nặng thêm nên gần như không có trùng nào có thể khống chế được anh ta nữa rồi."
Giọng Niết Đế trầm xuống: "Anh ta đến giai đoạn rồi."
Thời kỳ tìm bạn đời chia ra làm ba loại, thời kỳ ủ bệnh, thời kỳ bạo phát và thời kỳ cao.
Vẻ mặt người thuộc hạ rất nghiêm trọng, ánh mắt xuyên qua Niết Đế nhìn về phía Ly Đường và có phần không đành lòng: "Thời kỳ bạo phát rồi."
Từ trước đến nay, thời kỳ tìm bạn đời chỉ có bắt đầu sớm cứ không có kết thúc sớm, bây giờ vừa giữa tháng sáu, nếu như truyền nhiễm ra sẽ biến thành gần hai tháng dài dằng dặc. Không nói đến việc nó có thể tạo thành bạo động lớn thế nào, chỉ riêng việc tung tích của Vương bị lộ ra thì chỉ vài phút là biến thành trận Tu La.
Hơn nữa, hai tháng quá dài, nói không chừng bọn họ còn chưa ngã xuống, Vương đã không chịu được rồi.
"Có thể..." Người thuộc hạ khó nhọc nói: "Vương có thể giúp anh ta không?"
Gần như chỉ trong một giây, Pháp Trạch đã lên tiếng: "Tôi không đồng ý."
Người thuộc hạ cũng rất khó xử: "Vậy ngài có cách nào khác không?"
Xương chân mày của Pháp Trạch nhô cao, quả quyết mà tàn nhẫn nói: "Giết chết anh ta. Dù sao anh ta cũng là lưu manh, tinh đạo nên chỉ chết sớm hay muộn mà thôi."
"..." Người thuộc hạ tức giận nói: "Ngài điên rồi!"
Người thuộc hạ nhìn về phía Niết Đế đang trầm ngâm suy nghĩ và Diệt Hoặc có vẻ lười biếng, chỉ thấy Diệt Hoặc nhún vai, vẻ mặt không để ý nói: "Không sao. Dù sao tới tháng bảy Vương nhất định sẽ muốn tôi, tôi đẹp trai như vậy cơ mà."
"...!!!"
Người thuộc hạ tuyệt vọng trưng cầu ý kiến của Niết Đế. Niết Đế lặng lẽ nhìn về phía Ly Đường, cùng cậu phân tích lợi và hại trong chuyện này.
Ly Đường nghe xong chỉ cảm thấy như trời sắp sập xuống rồi.
... Quá khó xử.
Nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Ly Đường trong hai tháng nữa, cậu có tránh cũng không thể tránh được chỉ đành rầu rĩ mà mờ mịt hỏi: "... Tôi cần phải làm gì?"
Mặt Niết Đế trầm như nước. Mặc dù Ly Đường đồng ý là chuyện tốt, nhưng ham muốn độc chiếm của bản năng kích thích khiến hắn cảm thấy rất bực bội: "Cố gắng làm vài chuyện khiến cho hắn thấy vui sướng."
... Chuyện vui sướng.
Chuyện duy nhất khiến Trùng tộc vui sướng còn không phải là những chuyện không thể nói sao?
Chẳng mấy chốc, Ưu đã được đưa tới.
Trải qua một ngày nổi khùng và tranh đấu, trên người Ưu đầy những vết thương, vẻ mặt lười nhác mệt mỏi và lộ ra vẻ xám xịt, tuyệt vọng. Song khi anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ly Đường thì đột nhiên lại giống như ăn được túi máu năng lượng vậy, đôi mắt màu lam sáng đến kinh người, gương mặt trở nên rạng rỡ.
Anh ta hất thư trùng đang giữ chặt mình và, kéo cơ thể gần như không còn sức lực, bò cũng phải bò tới dưới chân của Ly Đường.
"... Vương." Giọng Ưu khàn khàn nói.
Anh ta giống như con chó nhỏ cuối cùng đã tìm được chủ nhân, say sưa cọ vào đầu ngón chân của Ly Đường.
Ly Đường cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tình hình không cho phép cậu từ chối nên chỉ có thể ngờ đờ người bên bàn.
Vì đề phòng Ưu mất khống chế mà tạo thành vết thương không thể cứu vãn đối với Vương, Pháp Trạch, Diệt Hoặc, Niết Đế và đám trùng nhân đều ở lại trong khoang.
Ở đây ngoại trừ Ưu ra thì không có trùng nào vui vẻ, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Ưu với vẻ thâm trầm.
Dường như chỉ cần Ưu có hành vi thái quá thì bọn họ sẽ chém anh ta ngay tại chỗ.
Ưu lại giống như tìm được cọng rơm cuối cùng, say sưa ngửi mùi tin tức tố của Ly Đường trong không khí, thành kính cúi cầu hôn lên giày của cậu.
Ly Đường cố ép xuống suy nghĩ muốn tránh né, hỏi không được lưu loát lắm: "... Anh vẫn thấy rất khó chịu sao?"
Ưu làm sao có thể không khó chịu được. Anh ta khó chịu đến mức muốn nổ tung rồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều đầy hơi thở muốn được chơi đùa.
Ly Đường đồng ý hỏi Ưu như vậy thì anh ta quả thật đã mừng như điên, dường như mộng đẹp đã trở thành sự thật lại không chịu nổi khát vọng mà tham lam luyến tiếc cọ vào chân cậu lấy lòng, nếu như có đuôi chó thì hẳn đang điên cuồng vẫy rồi: "Vương, ngài giẫm lên tôi một lần có được không?"
... Giẫm thế nào?
Giẫm lên chỗ nào?
Suy nghĩ của những thư trùng đúng là càng lúc càng muốn chết hơn.
Tác giả có lời:
Muốn tăng thêm chương cho mọi người nhưng tôi viết quá chậm, bây giờ đã qua mười hai giờ mất rồi.
Lại còn ngắn nữa...
Hu hu, ngày mai tôi sẽ gửi chương dài hơn.
Gương mặt Pháp Trạch trở nên lạnh lùng.
Cuối cùng anh ta dường như đã phát hiện ra Niết Đế và Diệt Hoặc quá vướng víu nên ánh mắt như dao nhìn lướt qua bọn họ và tuyên bố đầy ngắn gọn, quyết đoán: "Cút."
"Anh nói chuyện thì có vẻ cao quý lắm, nhưng không phải là muốn chơi tình thú với Vương sao." Diệt Hoặc khoanh hai cánh tay trước ngực, dáng vẻ lười biếng cùng với lời nói rất gợi đòn: "Thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý được. Lá gan của Vương nhỏ như vậy, chờ một lát anh kêu lớn tiếng không chừng sẽ làm ngài ấy bị dọa tới choáng váng mất."
Niết Đế càng lẳng lơ hơn, hắn trực tiếp xếp hàng phía sau Pháp Trạch, đường hoàng nói: "Vương chịu lên thuyền của tôi mà tôi còn chưa tiếp đón chu đáo, mong Vương cũng cho tôi một roi để nhớ lâu hơn."
"... Không, đừng nói nữa."
Ly Đường nghe được thì mặt đỏ tới mang tai và chỉ sợ bọn họ sẽ thảo luận sâu hơn. Cậu sợ hãi thò một chân ra và đẩy cái roi da màu đen trên mặt đất ra xa hơn một chút.
Kết quả cái roi da này lăn một cái, vừa vặn lăn tới trước hai đầu gối của Pháp Trạch.
- Vương động vào cái roi da này rồi!
Trong lòng Pháp Trạch, Diệt Hoặc, Niết Đế gần như đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.
Pháp Trạch không nói thêm một lời liền cất roi da đi, vậy mà đầu và đuôi của cái roi da lại bị Diệt Hoặc và Niết Đế đồng thời cầm lấy.
Pháp Trạch lớn tiếng: "Nó là của tôi."
Niết Đế nhíu mày: "Tôi trả trăm vạn tinh tệ, hãy nhường nó lại cho tôi."
Trước đó Diệt Hoặc đang trong tình trạng ăn rồi chờ chết nên không có tiền cũng chẳng có quyền, không thể lấy ra được đồ gì để trao đổi, thế nhưng da mặt dày như bức tường thành mà nắm chặt lấy roi da, cười nheo nheo đôi mắt hoa đào: "Tôi lại sờ được rồi."
Nhưng hắn cũng không buông tay.
Ly Đường nhìn bọn họ và không biết phải nói gì.
Nhìn Trùng tộc dường như mạnh mẽ nhưng thực tế lại có khuynh hướng cuồng ngược rất nghiêm trọng. Chỉ cần Vương đồng ý dùng sức với bọn họ thì chỉ vài phút cũng đủ để đưa bọn họ lên thiên đường.
Thấy bọn họ hình như thật sự muốn làm lớn chuyện chỉ vì một cái roi da nhỏ không đáng kể, Ly Đường chỉ có thể kiên trì đi ra giảng hòa, không ngờ đầu khoang thuyền lại vọng đến những tiếng gõ cửa. truyện kiếm hiệp hay
"Thủ lĩnh, ngài có ở bên trong không?" Có người tới tìm Niết Đế.
Niết Đế nhíu mày. Pháp Trạch nhân lúc hắn mất tập trung lập tức dùng sức rút cái roi da và lại cậy mạnh hất Diệt Hoặc ra, quyết đoán giấu vào trong ba lô của mình.
Niết Đế mở cửa khoang ra. Người đến là thuộc hạ của hắn nói: "Thủ lĩnh, tình hình của Ưu không tốt lắm, các anh em lại sợ bị truyền nhiễm nặng thêm nên gần như không có trùng nào có thể khống chế được anh ta nữa rồi."
Giọng Niết Đế trầm xuống: "Anh ta đến giai đoạn rồi."
Thời kỳ tìm bạn đời chia ra làm ba loại, thời kỳ ủ bệnh, thời kỳ bạo phát và thời kỳ cao.
Vẻ mặt người thuộc hạ rất nghiêm trọng, ánh mắt xuyên qua Niết Đế nhìn về phía Ly Đường và có phần không đành lòng: "Thời kỳ bạo phát rồi."
Từ trước đến nay, thời kỳ tìm bạn đời chỉ có bắt đầu sớm cứ không có kết thúc sớm, bây giờ vừa giữa tháng sáu, nếu như truyền nhiễm ra sẽ biến thành gần hai tháng dài dằng dặc. Không nói đến việc nó có thể tạo thành bạo động lớn thế nào, chỉ riêng việc tung tích của Vương bị lộ ra thì chỉ vài phút là biến thành trận Tu La.
Hơn nữa, hai tháng quá dài, nói không chừng bọn họ còn chưa ngã xuống, Vương đã không chịu được rồi.
"Có thể..." Người thuộc hạ khó nhọc nói: "Vương có thể giúp anh ta không?"
Gần như chỉ trong một giây, Pháp Trạch đã lên tiếng: "Tôi không đồng ý."
Người thuộc hạ cũng rất khó xử: "Vậy ngài có cách nào khác không?"
Xương chân mày của Pháp Trạch nhô cao, quả quyết mà tàn nhẫn nói: "Giết chết anh ta. Dù sao anh ta cũng là lưu manh, tinh đạo nên chỉ chết sớm hay muộn mà thôi."
"..." Người thuộc hạ tức giận nói: "Ngài điên rồi!"
Người thuộc hạ nhìn về phía Niết Đế đang trầm ngâm suy nghĩ và Diệt Hoặc có vẻ lười biếng, chỉ thấy Diệt Hoặc nhún vai, vẻ mặt không để ý nói: "Không sao. Dù sao tới tháng bảy Vương nhất định sẽ muốn tôi, tôi đẹp trai như vậy cơ mà."
"...!!!"
Người thuộc hạ tuyệt vọng trưng cầu ý kiến của Niết Đế. Niết Đế lặng lẽ nhìn về phía Ly Đường, cùng cậu phân tích lợi và hại trong chuyện này.
Ly Đường nghe xong chỉ cảm thấy như trời sắp sập xuống rồi.
... Quá khó xử.
Nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của Ly Đường trong hai tháng nữa, cậu có tránh cũng không thể tránh được chỉ đành rầu rĩ mà mờ mịt hỏi: "... Tôi cần phải làm gì?"
Mặt Niết Đế trầm như nước. Mặc dù Ly Đường đồng ý là chuyện tốt, nhưng ham muốn độc chiếm của bản năng kích thích khiến hắn cảm thấy rất bực bội: "Cố gắng làm vài chuyện khiến cho hắn thấy vui sướng."
... Chuyện vui sướng.
Chuyện duy nhất khiến Trùng tộc vui sướng còn không phải là những chuyện không thể nói sao?
Chẳng mấy chốc, Ưu đã được đưa tới.
Trải qua một ngày nổi khùng và tranh đấu, trên người Ưu đầy những vết thương, vẻ mặt lười nhác mệt mỏi và lộ ra vẻ xám xịt, tuyệt vọng. Song khi anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ly Đường thì đột nhiên lại giống như ăn được túi máu năng lượng vậy, đôi mắt màu lam sáng đến kinh người, gương mặt trở nên rạng rỡ.
Anh ta hất thư trùng đang giữ chặt mình và, kéo cơ thể gần như không còn sức lực, bò cũng phải bò tới dưới chân của Ly Đường.
"... Vương." Giọng Ưu khàn khàn nói.
Anh ta giống như con chó nhỏ cuối cùng đã tìm được chủ nhân, say sưa cọ vào đầu ngón chân của Ly Đường.
Ly Đường cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tình hình không cho phép cậu từ chối nên chỉ có thể ngờ đờ người bên bàn.
Vì đề phòng Ưu mất khống chế mà tạo thành vết thương không thể cứu vãn đối với Vương, Pháp Trạch, Diệt Hoặc, Niết Đế và đám trùng nhân đều ở lại trong khoang.
Ở đây ngoại trừ Ưu ra thì không có trùng nào vui vẻ, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Ưu với vẻ thâm trầm.
Dường như chỉ cần Ưu có hành vi thái quá thì bọn họ sẽ chém anh ta ngay tại chỗ.
Ưu lại giống như tìm được cọng rơm cuối cùng, say sưa ngửi mùi tin tức tố của Ly Đường trong không khí, thành kính cúi cầu hôn lên giày của cậu.
Ly Đường cố ép xuống suy nghĩ muốn tránh né, hỏi không được lưu loát lắm: "... Anh vẫn thấy rất khó chịu sao?"
Ưu làm sao có thể không khó chịu được. Anh ta khó chịu đến mức muốn nổ tung rồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều đầy hơi thở muốn được chơi đùa.
Ly Đường đồng ý hỏi Ưu như vậy thì anh ta quả thật đã mừng như điên, dường như mộng đẹp đã trở thành sự thật lại không chịu nổi khát vọng mà tham lam luyến tiếc cọ vào chân cậu lấy lòng, nếu như có đuôi chó thì hẳn đang điên cuồng vẫy rồi: "Vương, ngài giẫm lên tôi một lần có được không?"
... Giẫm thế nào?
Giẫm lên chỗ nào?
Suy nghĩ của những thư trùng đúng là càng lúc càng muốn chết hơn.
Tác giả có lời:
Muốn tăng thêm chương cho mọi người nhưng tôi viết quá chậm, bây giờ đã qua mười hai giờ mất rồi.
Lại còn ngắn nữa...
Hu hu, ngày mai tôi sẽ gửi chương dài hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất