Chương 42: Trùng tộc (15)
Edit: Muỗi
Ly Đường đặc biệt bối rối.
Cậu không ngờ vừa mới bắt đầu mà Ưu lại muốn chơi lớn như vậy. Mấu chốt là cậu không có kinh nghiệm gì trong phương diện này, cũng không có sở thích gì về phương diện này đâu.
Cậu bối rối hỏi: "... Nếu không anh đổi cái khác vậy?"
Nhưng thần chí của Ưu dường như đã sớm bị nhu cầu sinh lý chi phối, chỉ có thể si mê hôn lên giày của Ly Đường và không ngừng thở dốc: "Cầu xin ngài, cầu xin ngài, Vương hãy chơi tôi đi..."
Thật là đáng chết...
Ly Đường nhớ tới mục đích ban đầu khi cậu tới chợ đêm vẫn là vì thuốc khống chế. Mà sở dĩ cậu muốn thuốc khống chế là để tránh gặp nạn trong thời kỳ tìm bạn đời.
Thế nào bây giờ, cậu ngược lại còn phải chủ động hỗ trợ nữa chứ...
Chờ một lát... Thuốc khống chế?
Đột nhiên ánh mắt Ly Đường sáng ngời và suýt nữa nhảy dựng lên, ánh mắt cậu lóe lên và nhìn về phía Niết Đế: "Tôi muốn gặp ngài họ Diêm kia. Ông ta dường như cũng vừa vặn tới thuyền của các người, đúng không?"
Vào thời điểm mấu chốt này mà Ly Đường đột nhiên thay đổi chủ đề, thật sự làm cho các thư trùng bên trong khoang thuyền cảm thấy khó hiểu. Chỉ có Niết Đế nhìn cậu với mắt sâu thẳm, hình như đoán được điều gì nên xúc động nói: "Tôi đi mời hắn qua."
Ly Đường vội vàng gật đầu.
Chờ tới khi Niết Đế rời đi, Ưu cũng quen thuộc với năng lực và tác phong của Diêm Vương kia dường như cũng được cảnh tỉnh vậy.
Hai mắt anh ta đầy tơ máu và điên cuồng lắc đầu giống như con chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ, vẻ mặt đau khổ mà khẩn cầu: "Vương, cầu xin ngài đừng làm vậy. Ngài rõ ràng dã đồng ý giúp tôi rồi mà."
Ly Đường rụt người vào trong ghế và khẽ nói với vẻ vô tội: "Yêu cầu mà anh và nói ra, tôi thật sự không biết..."
Ưu giống như keo da trâu không ném đi được, cố liều mạng dính chặt lên: "Tôi có thể dạy ngài, chỉ cần ngài dùng sức với tôi là được rồi."
Các thư trùng khác nhìn thấy dáng vẻ giống như đói khát của anh ta mà cảm giác có vẻ đặc biệt chói mắt. Chuyện đã có khả năng xoay chuyển thì còn ai sẽ chấp nhận cho Ưu dây dưa không rõ với Vương nữa chứ?
"Này." Diệt Hoặc lên tiếng trước: "Qua đây."
Pháp Trạch càng trực tiếp hơn, anh ta bước nhanh qua kéo áo của Ưu lên và đập vào vách khoang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Không phải ai cũng xứng để Vương dùng sức đâu."
Chẳng bao lâu, Niết Đế đã trở về.
Nhưng hắn đi một mình, về cũng chỉ có một mình, phía sau không có bóng dáng của thư trùng khác. Gương mặt Ưu vốn đang ảm đạm lại giống như sống lại, lập tức dùng sức đẩy mạnh Pháp Trạch, si mê bổ nhào về phía dưới chân của Ly Đường.
Nào ngờ Niết Đế lại lạnh giọng: "Hắn muốn Vương đi gặp hắn."
Các thư trùng ở đây hình như đều biết vị Diêm Vương ở chợ đêm này. Khi nghe xong câu này, mỗi người đều lộ vẻ xem thường. Pháp Trạch hừ lạnh: "Ai cho hắn mặt mũi lớn như vậy chứ?"
Diệt Hoặc khoanh tay: "Trước sau đều làm dáng như vậy."
Ly Đường chẳng hiểu ra sao, lặng lẽ xoay về phía Niết Đế hỏi: "... Tôi có thể đi gặp hắn không?"
Mặt Niết Đế trầm như nước, một lúc sau mới thốt ra một từ: "Chờ."
Ly Đường cảm thấy không hiểu.
Niết Đế bảo cậu chờ ở trong quân hạm, chờ người kia không kiên nhẫn được nữa mà tự mình tới cửa trước. Nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp như vậy, giá trị võ lực của Niết Đế, Diệt Hoặc, Pháp Trạch đều đứng đầu, vì sao không đưa cậu đi một chuyến? Có bọn họ hộ tống, dù người kia có khó chơi mấy đi nữa cũng không làm được gì mới phải chứ?
Chờ cũng không biết chờ tới khi nào, Ưu đã bị mọi người hợp sức trói lại. Nhưng bởi vì sợ anh ta phát điên nên anh ta được trói ở bên cạnh Ly Đường, thật giống như quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào.
Ly Đường nói suy nghĩ của mình cho Niết Đế nghe nhưng hắn lắc đầu: "Diêm Vương lại khác."
"Hắn là dược sư duy nhất của Trùng tộc." Diệt Hoặc đứng ngoài nghe vậy liền nói: "Chuyên môn nghiên cứu của hắn là một vài loại thuốc tà môn, trong hiệu thuốc của hắn đầy những cơ quan và cạm bẫy, bảo đảm đám trùng chúng ta vừa đi vào trong thì chỉ có duy nhất Vương có thể gặp được hắn thôi."
Cho nên, bọn họ chỉ có thể chờ.
Vậy mà bọn họ chờ một lúc, lại chờ được một tin tức xấu khác.
Hình Diễm trói Mộ xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, giọng hắn trầm thấp lại vang dội: "Quân trùng nhỏ này cũng phát bệnh rồi. Nhưng anh ta cố kìm chế và không gây ầm ĩ. Tôi thấy trên tuyến thể của anh ta cũng có dấu vết đã bị đánh dấu nên đại khái suy đoán được, chắc hẳn anh ta bị Vương đánh dấu xong cũng có thể đã sớm tiến vào thời kỳ tìm bạn đời rồi."
Những lời này lại giống như quả bom nổ trong nước sâu, lập tức khiến các thư trùng ở cửa khoang đang thật vất vả mới tập trung sức lực lập tức chia năm xẻ bảy.
Mã tấu của Pháp Trạch trực tiếp chém ngang qua. Rõ ràng trên người thư trùng từng bị đánh dấu có dính mùi của Vương. Ở đây ngoại trừ Ưu và Mộ đã tiến vào thời kỳ tìm bạn đời, còn lại Niết Đế và Diệt Hoặc cũng đang có mặt.
Hai người này không dễ khống chế giống như Ưu và Mộ đâu.
Pháp Trạch nhướng hàng lông mày lộ vẻ sắc bén: "Tôi tới là để đón Vương đi, chứ không phải tới giúp các anh thu dọn những cục diện rối rắm này. Vương ngây thơ không biết gì, tôi nghi ngờ tập thể các người tiến hành dụ dỗ ngài. Dựa theo quy định của Trùng tộc đối với việc bảo vệ Vương, tôi có quyền phái quân lực ra bắt các người."
Niết Đế và Diệt Hoặc đều là những kẻ phạm tội đầy điên cuồng trong tinh tế, quanh năm liếm máu trên mũi đao nên làm sao có thể sợ sự uy hiếp này được. Ngược lại nghe xong suy đoán của Hình Diễm, gương mặt giống như hoa đào của Diệt Hoặc lại lộ ra phong thái đầy quyến rũ.
Vẻ mặt Ly Đường càng thêm tái nhợt.
Bên trong khoang thuyền, người duy nhất có đủ năng lực để duy trì trật tự chính là Niết Đế. Nếu như Niết Đế cũng bị thì Ly Đường chắc chắn sẽ bị nhấn chìm.
Chỉ có điều cậu nhớ rõ ràng mình không đánh dấu Niết Đế...
Cậu thất thố nhìn về phía Niết Đế, muốn có được câu trả lời an ủi từ hắn, nào ngờ hắn nhíu mày: "Tôi ở trong phòng đã hít rất nhiều tin tức tố của Vương như vậy, có thể tương tự với bị đánh dấu."
Ly Đường lại liếc nhìn Mộ đang nằm co quắp trên mặt đất.
Mộ hình như biết Ưu đã quấy nhiễu Ly Đường nên sau khi ý thức được mình cũng tiến vào thời kỳ tìm bạn đời đã tiến hành một đợt tự kìm chế ngược, cổ tay của anh ta cũng bị cắn tới chảy máu, hình như khắp cơ thể chỗ nào có cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng thì anh ta cào chỗ đo. Bây giờ cả cơ thể của anh ta đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại có đôi mắt đầy chân thành nhìn về phía Ly Đường ngầm thể hiện ra sự si mê lưu luyến và ước mơ.
Loại tình cảm sâu nặng này đã được thể hiện rất rõ ràng.
Ly Đường có cảm giác giống như bị bỏng nên vội vàng dời tầm mắt, đồng thời cậu cảm nhận được sâu sắc một áp lực vô hình khiến người ta thấy khó thở nổi. Lại qua nửa tháng hoặc nhanh hơn nữa, cuồng triều tìm bạn đời của Trùng tộc sẽ lại tới.
Đến khi đó nhất định sẽ có vô số Ưu hoặc Mộ, tóm lại sẽ có một ngày cậu từ chối không được...
Ly Đường không đợi được nữa.
Cậu bối rối đứng lên: "Tôi... tôi không chờ được. Tôi muốn đi gặp ngài Diêm ngay bây giờ."
Vương hình như đã gửi gắm tất cả hi vọng vào trong tay của vị Diêm Vương kia, nhận thức được điều này làm cho vẻ mặt các thư trùng có mặt ở đây đều rất khó coi. Điều này chẳng khác nào biết rõ đối phương ném ra mồi câu còn không quản được con cá yêu thích của mình cắn câu vậy.
Niết Đế đành phải nói: "Tôi đưa ngài đi."
Diệt Hoặc miễn cưỡng dựa bức tường: "Vương đến đây thì tôi tới đó."
Chỉ có Pháp Trạch lại cắm mã tấu vào giữa quân hạm, cương quyết nói: "Tôi phản đối. Hai người đã là thư trùng trong thời kỳ ủ bệnh, nếu chẳng may phát bệnh ở trên đường thì ai sẽ tới gánh chịu hậu quả chứ?"
Hình Diễm ngậm điếu thuốc, ở trong đám trùng giơ tay lên: "Tôi tự tiến cử mình."
Anh ta đẩy đám trùng và đi ra: "Tôi có quen biết với Diêm Vương. Tháng trước tôi còn đặt một số hàng ở trong cửa hàng của hắn mà chưa lấy. Đúng lúc tôi mượn việc này để tới đó. Chuyện này cứ để tôi và Vương đi là được, các người ở lại đi."
Anh ta dường như biết Pháp Trạch sẽ nổi giận nên dùng lòng bàn tay đặt lên trên cánh tay của Pháp Trạch, nhướng mày nói với bộ dạng không quan tâm: "Nhất là cậu, quân đoàn trưởng. Cậu nói muốn tới dẫn Vương trở về nhưng cậu lại tới một mình là sao? Sự chân thành của cậu ở đâu? Dựa vào đâu mà Vương phải trở về với cậu chứ? Dựa vào việc cậu muốn Vương đánh anh một vài roi sao? Vậy người thoải mái là Vương hay là bản thân cậu hả? Cậu nên ngoan ngoãn trở lại dẫn cả đội tới, đây. Sắp tới thời kỳ tìm bạn đời, Vương cần phải được bảo vệ."
"Tôi mặc kệ các người có bao nhiêu ý xấu, dù sao ở chỗ tôi thì Vương là quan trọng nhất, ai bắt nạt Vương chắc chắn sẽ không được yên với tôi đâu."
Hình Diễm nói xong những lời hào hùng lại đầy lý trí đó, trong thời gian ngắn tất cả thư trùng đều im lặng.
Hình Diễm đi tới bên cạnh Ly Đường. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu cuối cùng mới nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta. Anh ta rất cao, cao hơn bất kỳ thư trùng nào ở đây, cơ bắp trên người phát triển giống như người chiến sĩ dũng mãnh không khuất phục trước bất kỳ lực lượng nào.
Nhưng anh ta vẫn quỳ xuống trước Ly Đường.
Anh ta mở rộng hai cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn, trong một giây tiếp theo đôi cánh sau xương bả vai mở ra giống như một con chim đại bằng đang giang cánh vậy.
"Ngài tới đây."
Ly Đường hiểu rõ anh ta muốn làm tọa kỵ của mình.
Cậu không có lựa chọn nào khác, đành để anh ta đưa đi.
Giống như trở lại chốn cũ, Ly Đường lại đi tới cửa hàng Diêm Gia.
Chỉ có điều lần này cậu không đến một mình mà bên cạnh còn có Hình Diễm giống như vệ sĩ vậy.
Bởi Diêm Vương được các trùng trong chợ đêm kính nể và e sợ, hơn nữa những thư trùng cậu tiếp xúc mấy ngày nay đều có đánh giá rất tệ với hắn nên Ly Đường còn tưởng mình sắp được gặp một tên tội phạm điên cuồng và hung ác, không ngờ...
Lần đầu tiên Ly Đường nhìn thấy Diêm Vương đã thực sự kinh ngạc.
Hình Diễm dẫn theo Ly Đường thuần thục xông qua cơ quan của cửa hàng thuốc và đi tới phòng nghiên cứu luyện thuốc của Diêm Vương. Bên trong chỉ có một chiếc đèn bàn soi sáng gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Diêm Vương. Hắn đứng ở đó với dáng vẻ cao ngất như tượng ngọc, lại giống như một đóa sen trắng nở giữa nhân gian.
Nhưng khi hắn ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng băng giá làm người ta nhớ tới Hắc Bạch Vô Thường chuyên lấy mạng người.
"Tôi tới lấy thuốc." Hình Diễm vẫn ngậm điếu thuốc.
Diêm Tiễu chỉ liếc mắt nhìn rồi không nói gì nữa, tiếp tục chăm chú nghiên cứu loại thuốc trong tay mình.
Ly Đường mờ mịt nhìn về phía Hình Diễm.
Đây vẫn là lần đầu tiên có thư trùng không để ý tới cậu.
Hình Diễm hạ thấp giọng: "Hắn vẫn luôn như vậy đấy. Chờ hắn xong chuyện sẽ tới tìm chúng ta đàm phán."
Ly Đường cũng không biết phải chờ bao lâu, dù sao cũng đợi đến khi bụng cậu kêu lên ọc ọc.
Một giây tiếp theo, Diêm Tiễu để đồ trong tay xuống và đi tới trước thuốc tủ.
Hình Diễm không nói một lời mà chỉ dẫn Ly Đường qua. Bọn họ phát hiện trước thuốc tủ có đặt hai cốc trà nóng hỏi. Đây là đạo đãi khách của Diêm Vương, nhưng cũng có thể xem là thử sản phẩm mới của hắn.
Dù sao đều là một vài đồ chơi gây sức ép cho trùng.
Hình Diễm quen thuộc với quy củ ở chỗ của hắn nên đưa Ly Đường tới đằng trước, hai cốc đều do anh ta uống một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ta phát hiện ra mình không chỉ không thể động đậy giống như bị điểm huyệt, còn không thể nói chuyện giống như kẻ câm điếc.
Anh ta trừng mắt nhìn về phía Diêm Tiễu nhưng Diêm Tiễu không hề cho anh ta một ánh mắt nào.
Ánh mắt Diêm Tiễu hoàn toàn rơi vào trên người Ly Đường.
Rất kỳ lạ, khuôn mặt của hắn rõ ràng hoàn toàn không có chuyển động, nhưng Ly Đường cảm giác được tầm mắt của hắn đang mơn trớn từng từng centimets trên cơ thể của mình, che giấu sự cuồng nhiệt không giống với vẻ ngoài.
Cậu chỉ nghe hắn mở miệng: "Ngài muốn thuốc khống chế sao?"
Đây không phải là câu hỏi.
Trong lòng hắn đã sớm biết rõ mục đích Ly Đường tới đây lần này.
Ly Đường vẫn thật thành gật đầu.
Hai tay Diêm Tiễu lần lượt lấy ra những thứ khác nhau từ phía dưới thuốc tủ. Tất cả đều có vẻ ngoài giống như thuốc, trông cũng khá giống nhau. Hắn lần lượt đặt ở hai bên trái phải.
Mà Hình Diễm đứng ngoài quan sát vừa nhìn thấy mấy thứ này và dường như có phần tức giận lại khó xử, tâm trạng bắt đầu kích động mở miệng mắng, tuy nhiên lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không ai nghe hiểu anh ta nói gì.
Diêm Tiễu không để ý tới anh ta mà nhìn chằm chằm Ly Đường. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, đồng tử của hắn sáng lên, gương mặt lạnh lùng buồn tẻ lại lộ ra ánh sáng khiến người ta thấy kinh tâm động phách.
Dáng vẻ của hắn không dính khói lửa nhân gian nhưng không hiểu sao Ly Đường lại cảm thấy hình như hắn đang rất hưng phấn.
Tròng mắt của hắn quá sáng, bản năng của cơ thể trùng làm cho khóe mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ.
Hắn nói: "Hai thứ này, một loại là thuốc khống chế do tôi chế tạo cho ngài, một loại khác là.. sản phẩm tình thú được Hình Diễm quanh năm đặt."
"Tôi cho ngài chọn, ngài muốn loại nào."
________________________________________
Tác giả có lời:
Mua cổ phần không?
Ly Đường đặc biệt bối rối.
Cậu không ngờ vừa mới bắt đầu mà Ưu lại muốn chơi lớn như vậy. Mấu chốt là cậu không có kinh nghiệm gì trong phương diện này, cũng không có sở thích gì về phương diện này đâu.
Cậu bối rối hỏi: "... Nếu không anh đổi cái khác vậy?"
Nhưng thần chí của Ưu dường như đã sớm bị nhu cầu sinh lý chi phối, chỉ có thể si mê hôn lên giày của Ly Đường và không ngừng thở dốc: "Cầu xin ngài, cầu xin ngài, Vương hãy chơi tôi đi..."
Thật là đáng chết...
Ly Đường nhớ tới mục đích ban đầu khi cậu tới chợ đêm vẫn là vì thuốc khống chế. Mà sở dĩ cậu muốn thuốc khống chế là để tránh gặp nạn trong thời kỳ tìm bạn đời.
Thế nào bây giờ, cậu ngược lại còn phải chủ động hỗ trợ nữa chứ...
Chờ một lát... Thuốc khống chế?
Đột nhiên ánh mắt Ly Đường sáng ngời và suýt nữa nhảy dựng lên, ánh mắt cậu lóe lên và nhìn về phía Niết Đế: "Tôi muốn gặp ngài họ Diêm kia. Ông ta dường như cũng vừa vặn tới thuyền của các người, đúng không?"
Vào thời điểm mấu chốt này mà Ly Đường đột nhiên thay đổi chủ đề, thật sự làm cho các thư trùng bên trong khoang thuyền cảm thấy khó hiểu. Chỉ có Niết Đế nhìn cậu với mắt sâu thẳm, hình như đoán được điều gì nên xúc động nói: "Tôi đi mời hắn qua."
Ly Đường vội vàng gật đầu.
Chờ tới khi Niết Đế rời đi, Ưu cũng quen thuộc với năng lực và tác phong của Diêm Vương kia dường như cũng được cảnh tỉnh vậy.
Hai mắt anh ta đầy tơ máu và điên cuồng lắc đầu giống như con chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ, vẻ mặt đau khổ mà khẩn cầu: "Vương, cầu xin ngài đừng làm vậy. Ngài rõ ràng dã đồng ý giúp tôi rồi mà."
Ly Đường rụt người vào trong ghế và khẽ nói với vẻ vô tội: "Yêu cầu mà anh và nói ra, tôi thật sự không biết..."
Ưu giống như keo da trâu không ném đi được, cố liều mạng dính chặt lên: "Tôi có thể dạy ngài, chỉ cần ngài dùng sức với tôi là được rồi."
Các thư trùng khác nhìn thấy dáng vẻ giống như đói khát của anh ta mà cảm giác có vẻ đặc biệt chói mắt. Chuyện đã có khả năng xoay chuyển thì còn ai sẽ chấp nhận cho Ưu dây dưa không rõ với Vương nữa chứ?
"Này." Diệt Hoặc lên tiếng trước: "Qua đây."
Pháp Trạch càng trực tiếp hơn, anh ta bước nhanh qua kéo áo của Ưu lên và đập vào vách khoang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Không phải ai cũng xứng để Vương dùng sức đâu."
Chẳng bao lâu, Niết Đế đã trở về.
Nhưng hắn đi một mình, về cũng chỉ có một mình, phía sau không có bóng dáng của thư trùng khác. Gương mặt Ưu vốn đang ảm đạm lại giống như sống lại, lập tức dùng sức đẩy mạnh Pháp Trạch, si mê bổ nhào về phía dưới chân của Ly Đường.
Nào ngờ Niết Đế lại lạnh giọng: "Hắn muốn Vương đi gặp hắn."
Các thư trùng ở đây hình như đều biết vị Diêm Vương ở chợ đêm này. Khi nghe xong câu này, mỗi người đều lộ vẻ xem thường. Pháp Trạch hừ lạnh: "Ai cho hắn mặt mũi lớn như vậy chứ?"
Diệt Hoặc khoanh tay: "Trước sau đều làm dáng như vậy."
Ly Đường chẳng hiểu ra sao, lặng lẽ xoay về phía Niết Đế hỏi: "... Tôi có thể đi gặp hắn không?"
Mặt Niết Đế trầm như nước, một lúc sau mới thốt ra một từ: "Chờ."
Ly Đường cảm thấy không hiểu.
Niết Đế bảo cậu chờ ở trong quân hạm, chờ người kia không kiên nhẫn được nữa mà tự mình tới cửa trước. Nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp như vậy, giá trị võ lực của Niết Đế, Diệt Hoặc, Pháp Trạch đều đứng đầu, vì sao không đưa cậu đi một chuyến? Có bọn họ hộ tống, dù người kia có khó chơi mấy đi nữa cũng không làm được gì mới phải chứ?
Chờ cũng không biết chờ tới khi nào, Ưu đã bị mọi người hợp sức trói lại. Nhưng bởi vì sợ anh ta phát điên nên anh ta được trói ở bên cạnh Ly Đường, thật giống như quả bom hẹn giờ không biết nổ lúc nào.
Ly Đường nói suy nghĩ của mình cho Niết Đế nghe nhưng hắn lắc đầu: "Diêm Vương lại khác."
"Hắn là dược sư duy nhất của Trùng tộc." Diệt Hoặc đứng ngoài nghe vậy liền nói: "Chuyên môn nghiên cứu của hắn là một vài loại thuốc tà môn, trong hiệu thuốc của hắn đầy những cơ quan và cạm bẫy, bảo đảm đám trùng chúng ta vừa đi vào trong thì chỉ có duy nhất Vương có thể gặp được hắn thôi."
Cho nên, bọn họ chỉ có thể chờ.
Vậy mà bọn họ chờ một lúc, lại chờ được một tin tức xấu khác.
Hình Diễm trói Mộ xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, giọng hắn trầm thấp lại vang dội: "Quân trùng nhỏ này cũng phát bệnh rồi. Nhưng anh ta cố kìm chế và không gây ầm ĩ. Tôi thấy trên tuyến thể của anh ta cũng có dấu vết đã bị đánh dấu nên đại khái suy đoán được, chắc hẳn anh ta bị Vương đánh dấu xong cũng có thể đã sớm tiến vào thời kỳ tìm bạn đời rồi."
Những lời này lại giống như quả bom nổ trong nước sâu, lập tức khiến các thư trùng ở cửa khoang đang thật vất vả mới tập trung sức lực lập tức chia năm xẻ bảy.
Mã tấu của Pháp Trạch trực tiếp chém ngang qua. Rõ ràng trên người thư trùng từng bị đánh dấu có dính mùi của Vương. Ở đây ngoại trừ Ưu và Mộ đã tiến vào thời kỳ tìm bạn đời, còn lại Niết Đế và Diệt Hoặc cũng đang có mặt.
Hai người này không dễ khống chế giống như Ưu và Mộ đâu.
Pháp Trạch nhướng hàng lông mày lộ vẻ sắc bén: "Tôi tới là để đón Vương đi, chứ không phải tới giúp các anh thu dọn những cục diện rối rắm này. Vương ngây thơ không biết gì, tôi nghi ngờ tập thể các người tiến hành dụ dỗ ngài. Dựa theo quy định của Trùng tộc đối với việc bảo vệ Vương, tôi có quyền phái quân lực ra bắt các người."
Niết Đế và Diệt Hoặc đều là những kẻ phạm tội đầy điên cuồng trong tinh tế, quanh năm liếm máu trên mũi đao nên làm sao có thể sợ sự uy hiếp này được. Ngược lại nghe xong suy đoán của Hình Diễm, gương mặt giống như hoa đào của Diệt Hoặc lại lộ ra phong thái đầy quyến rũ.
Vẻ mặt Ly Đường càng thêm tái nhợt.
Bên trong khoang thuyền, người duy nhất có đủ năng lực để duy trì trật tự chính là Niết Đế. Nếu như Niết Đế cũng bị thì Ly Đường chắc chắn sẽ bị nhấn chìm.
Chỉ có điều cậu nhớ rõ ràng mình không đánh dấu Niết Đế...
Cậu thất thố nhìn về phía Niết Đế, muốn có được câu trả lời an ủi từ hắn, nào ngờ hắn nhíu mày: "Tôi ở trong phòng đã hít rất nhiều tin tức tố của Vương như vậy, có thể tương tự với bị đánh dấu."
Ly Đường lại liếc nhìn Mộ đang nằm co quắp trên mặt đất.
Mộ hình như biết Ưu đã quấy nhiễu Ly Đường nên sau khi ý thức được mình cũng tiến vào thời kỳ tìm bạn đời đã tiến hành một đợt tự kìm chế ngược, cổ tay của anh ta cũng bị cắn tới chảy máu, hình như khắp cơ thể chỗ nào có cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng thì anh ta cào chỗ đo. Bây giờ cả cơ thể của anh ta đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại có đôi mắt đầy chân thành nhìn về phía Ly Đường ngầm thể hiện ra sự si mê lưu luyến và ước mơ.
Loại tình cảm sâu nặng này đã được thể hiện rất rõ ràng.
Ly Đường có cảm giác giống như bị bỏng nên vội vàng dời tầm mắt, đồng thời cậu cảm nhận được sâu sắc một áp lực vô hình khiến người ta thấy khó thở nổi. Lại qua nửa tháng hoặc nhanh hơn nữa, cuồng triều tìm bạn đời của Trùng tộc sẽ lại tới.
Đến khi đó nhất định sẽ có vô số Ưu hoặc Mộ, tóm lại sẽ có một ngày cậu từ chối không được...
Ly Đường không đợi được nữa.
Cậu bối rối đứng lên: "Tôi... tôi không chờ được. Tôi muốn đi gặp ngài Diêm ngay bây giờ."
Vương hình như đã gửi gắm tất cả hi vọng vào trong tay của vị Diêm Vương kia, nhận thức được điều này làm cho vẻ mặt các thư trùng có mặt ở đây đều rất khó coi. Điều này chẳng khác nào biết rõ đối phương ném ra mồi câu còn không quản được con cá yêu thích của mình cắn câu vậy.
Niết Đế đành phải nói: "Tôi đưa ngài đi."
Diệt Hoặc miễn cưỡng dựa bức tường: "Vương đến đây thì tôi tới đó."
Chỉ có Pháp Trạch lại cắm mã tấu vào giữa quân hạm, cương quyết nói: "Tôi phản đối. Hai người đã là thư trùng trong thời kỳ ủ bệnh, nếu chẳng may phát bệnh ở trên đường thì ai sẽ tới gánh chịu hậu quả chứ?"
Hình Diễm ngậm điếu thuốc, ở trong đám trùng giơ tay lên: "Tôi tự tiến cử mình."
Anh ta đẩy đám trùng và đi ra: "Tôi có quen biết với Diêm Vương. Tháng trước tôi còn đặt một số hàng ở trong cửa hàng của hắn mà chưa lấy. Đúng lúc tôi mượn việc này để tới đó. Chuyện này cứ để tôi và Vương đi là được, các người ở lại đi."
Anh ta dường như biết Pháp Trạch sẽ nổi giận nên dùng lòng bàn tay đặt lên trên cánh tay của Pháp Trạch, nhướng mày nói với bộ dạng không quan tâm: "Nhất là cậu, quân đoàn trưởng. Cậu nói muốn tới dẫn Vương trở về nhưng cậu lại tới một mình là sao? Sự chân thành của cậu ở đâu? Dựa vào đâu mà Vương phải trở về với cậu chứ? Dựa vào việc cậu muốn Vương đánh anh một vài roi sao? Vậy người thoải mái là Vương hay là bản thân cậu hả? Cậu nên ngoan ngoãn trở lại dẫn cả đội tới, đây. Sắp tới thời kỳ tìm bạn đời, Vương cần phải được bảo vệ."
"Tôi mặc kệ các người có bao nhiêu ý xấu, dù sao ở chỗ tôi thì Vương là quan trọng nhất, ai bắt nạt Vương chắc chắn sẽ không được yên với tôi đâu."
Hình Diễm nói xong những lời hào hùng lại đầy lý trí đó, trong thời gian ngắn tất cả thư trùng đều im lặng.
Hình Diễm đi tới bên cạnh Ly Đường. Ở khoảng cách gần như vậy, cậu cuối cùng mới nhìn thấy rõ bộ dáng của anh ta. Anh ta rất cao, cao hơn bất kỳ thư trùng nào ở đây, cơ bắp trên người phát triển giống như người chiến sĩ dũng mãnh không khuất phục trước bất kỳ lực lượng nào.
Nhưng anh ta vẫn quỳ xuống trước Ly Đường.
Anh ta mở rộng hai cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn, trong một giây tiếp theo đôi cánh sau xương bả vai mở ra giống như một con chim đại bằng đang giang cánh vậy.
"Ngài tới đây."
Ly Đường hiểu rõ anh ta muốn làm tọa kỵ của mình.
Cậu không có lựa chọn nào khác, đành để anh ta đưa đi.
Giống như trở lại chốn cũ, Ly Đường lại đi tới cửa hàng Diêm Gia.
Chỉ có điều lần này cậu không đến một mình mà bên cạnh còn có Hình Diễm giống như vệ sĩ vậy.
Bởi Diêm Vương được các trùng trong chợ đêm kính nể và e sợ, hơn nữa những thư trùng cậu tiếp xúc mấy ngày nay đều có đánh giá rất tệ với hắn nên Ly Đường còn tưởng mình sắp được gặp một tên tội phạm điên cuồng và hung ác, không ngờ...
Lần đầu tiên Ly Đường nhìn thấy Diêm Vương đã thực sự kinh ngạc.
Hình Diễm dẫn theo Ly Đường thuần thục xông qua cơ quan của cửa hàng thuốc và đi tới phòng nghiên cứu luyện thuốc của Diêm Vương. Bên trong chỉ có một chiếc đèn bàn soi sáng gương mặt trắng trẻo lạnh lùng của Diêm Vương. Hắn đứng ở đó với dáng vẻ cao ngất như tượng ngọc, lại giống như một đóa sen trắng nở giữa nhân gian.
Nhưng khi hắn ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng băng giá làm người ta nhớ tới Hắc Bạch Vô Thường chuyên lấy mạng người.
"Tôi tới lấy thuốc." Hình Diễm vẫn ngậm điếu thuốc.
Diêm Tiễu chỉ liếc mắt nhìn rồi không nói gì nữa, tiếp tục chăm chú nghiên cứu loại thuốc trong tay mình.
Ly Đường mờ mịt nhìn về phía Hình Diễm.
Đây vẫn là lần đầu tiên có thư trùng không để ý tới cậu.
Hình Diễm hạ thấp giọng: "Hắn vẫn luôn như vậy đấy. Chờ hắn xong chuyện sẽ tới tìm chúng ta đàm phán."
Ly Đường cũng không biết phải chờ bao lâu, dù sao cũng đợi đến khi bụng cậu kêu lên ọc ọc.
Một giây tiếp theo, Diêm Tiễu để đồ trong tay xuống và đi tới trước thuốc tủ.
Hình Diễm không nói một lời mà chỉ dẫn Ly Đường qua. Bọn họ phát hiện trước thuốc tủ có đặt hai cốc trà nóng hỏi. Đây là đạo đãi khách của Diêm Vương, nhưng cũng có thể xem là thử sản phẩm mới của hắn.
Dù sao đều là một vài đồ chơi gây sức ép cho trùng.
Hình Diễm quen thuộc với quy củ ở chỗ của hắn nên đưa Ly Đường tới đằng trước, hai cốc đều do anh ta uống một hơi cạn sạch.
Sau đó anh ta phát hiện ra mình không chỉ không thể động đậy giống như bị điểm huyệt, còn không thể nói chuyện giống như kẻ câm điếc.
Anh ta trừng mắt nhìn về phía Diêm Tiễu nhưng Diêm Tiễu không hề cho anh ta một ánh mắt nào.
Ánh mắt Diêm Tiễu hoàn toàn rơi vào trên người Ly Đường.
Rất kỳ lạ, khuôn mặt của hắn rõ ràng hoàn toàn không có chuyển động, nhưng Ly Đường cảm giác được tầm mắt của hắn đang mơn trớn từng từng centimets trên cơ thể của mình, che giấu sự cuồng nhiệt không giống với vẻ ngoài.
Cậu chỉ nghe hắn mở miệng: "Ngài muốn thuốc khống chế sao?"
Đây không phải là câu hỏi.
Trong lòng hắn đã sớm biết rõ mục đích Ly Đường tới đây lần này.
Ly Đường vẫn thật thành gật đầu.
Hai tay Diêm Tiễu lần lượt lấy ra những thứ khác nhau từ phía dưới thuốc tủ. Tất cả đều có vẻ ngoài giống như thuốc, trông cũng khá giống nhau. Hắn lần lượt đặt ở hai bên trái phải.
Mà Hình Diễm đứng ngoài quan sát vừa nhìn thấy mấy thứ này và dường như có phần tức giận lại khó xử, tâm trạng bắt đầu kích động mở miệng mắng, tuy nhiên lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không ai nghe hiểu anh ta nói gì.
Diêm Tiễu không để ý tới anh ta mà nhìn chằm chằm Ly Đường. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, đồng tử của hắn sáng lên, gương mặt lạnh lùng buồn tẻ lại lộ ra ánh sáng khiến người ta thấy kinh tâm động phách.
Dáng vẻ của hắn không dính khói lửa nhân gian nhưng không hiểu sao Ly Đường lại cảm thấy hình như hắn đang rất hưng phấn.
Tròng mắt của hắn quá sáng, bản năng của cơ thể trùng làm cho khóe mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ.
Hắn nói: "Hai thứ này, một loại là thuốc khống chế do tôi chế tạo cho ngài, một loại khác là.. sản phẩm tình thú được Hình Diễm quanh năm đặt."
"Tôi cho ngài chọn, ngài muốn loại nào."
________________________________________
Tác giả có lời:
Mua cổ phần không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất