The Little Prince (Hoàng Tử Bé)
Chương 11
Bệnh nhân của Chu Nguyên đa số đều bị bệnh tim, duy trì tinh thần lạc quan là chuyện vô cùng quan trọng, anh có thói quen chúc mừng họ nhân dịp sinh nhật, Trần Bách cũng không ngoại lệ, nhưng cậu là bệnh nhân mà Chu Nguyên quan tâm nhất.
Về phần vì sao lại quan tâm nhất thì Chu Nguyên không nghĩ sâu về nó, chỉ dám đổ lỗi cho sự thương cảm mà thôi. Anh lái xe đưa Trần Bách đi khu vực gần bệnh viện, vốn định đặt bánh gato, nhưng lại cảm thấy làm vậy hơi ân cần quá mức, vì thế chỉ đề nghị đến quán ăn Trung Quốc ăn một bữa trưa phổ thông.
Trần Bách im lặng nghe anh giới thiệu về quán ăn Trung Quốc ấy, mắt nhìn phong cách trang hoàng của quán mà không muốn đi cho lắm, nhưng vẫn muốn tự mình mời khách.
Cậu cắt lời Chu Nguyên: “Nếu như là sinh nhật thì tôi mới là thọ tinh, sinh nhật thì phải để thọ tinh nói mới đúng chứ?”
Tính cậu như vậy, Chu Nguyên cũng đoán được từ sớm, hỏi cậu muốn ăn gì. Trần Bách mạnh miệng nói đến quán ăn kia, nhưng rồi nhận ra trong túi không có nhiều tiền, ậm ừ một chốc thì Chu Nguyên nói với cậu: “Nếu thọ tinh mời khách thì chúng ta ăn mỳ trường thọ là được, chúc thọ tinh luôn mạnh khỏe, phúc thọ kéo dài.”
Mắt Trần Bách sáng lên, ăn mỳ rẻ. Vì thế Chu Nguyên quay đầu xe, lái đến trước một quán mỳ Trung Quốc trông sạch sẽ, giá cả phải chăng.
Trên tay vẫn còn đặt kim luôn, thuốc nước cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cảm giác thèm ăn của Trần Bách, từ lúc vừa xuống xe là cậu đã cảm thấy buồn nôn rồi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Nguyên đỗ xong xe đang đứng trên bậc thang.
Sau khi cởi lớp đồng phục làm việc trông Chu Nguyên bớt đi vẻ cứng nhắc, thêm vài phần anh tuấn ôn hòa, dáng người cao ráo thon dài, cười dịu dàng nhìn cậu.
Trông Chu Nguyên có vẻ rất hăng hái, anh hỏi: “Tiểu Bách?”
Trần Bách nuốt nước chua đang trào lên xuống, ngẩng đầu cười một cái, đi về phía anh.
Hai người ngồi trước bàn xem thực đơn, toàn là các món đặc sắc từ mỳ, nhưng lại không có mỳ trường thọ. Chu Nguyên nói: “Sinh nhật mà không ăn mỳ trường thọ thì không phải là sinh nhật, chúng ta gọi tạm vậy. Phục vụ — cho một bát mỳ sợi to*, thêm tôm nõn, trứng cút, cải chip, nấm hương, cà rốt, ừ thế đủ rồi, làm xong thì mang lên.”
*gốc 宽面
Trần Bách vội nói: “Không cần tôm nõn với trứng.”
Chu Nguyên khép thực đơn lại: “Kén ăn không tốt đâu.”
Trần Bách làu bàu một câu: “Thêm tôm đắt lắm.” Tiếng cậu nói rất nhỏ, nhưng Chu Nguyên vẫn nghe ra, anh gọi thêm một bát mỳ sốt trứng*. Sau khi mỳ được mang lên, Chu Nguyên lấy toàn bộ phần trứng cà chua của mình chuyển sang bát của cậu. Trần Bách đang không có khẩu vị lắm, cúi đầu nhăn mũi.
*gốc 打卤面: một loại mỳ có nước sốt đậm đặc
Chu Nguyên không phát hiện. Lúc đi WC, anh giữ một nhân viên phục vụ lại, nhỏ giọng dặn dò chuyện gì đó, nhân viên gật đầu đồng ý, Chu Nguyên nhét cho cậu ta chút tiền.
Về lại bàn thì mỳ trong bát Trần Bách đã ăn gần một nửa: “Mỳ của cậu toàn rau, thêm chút đồ mặn đi.”
Trong miệng Trần Bách vẫn đang ngậm sợi mỳ, lúng búng nói: “Đắt lắm…”
“Với thân thể của cậu thì cần bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn nữa, không thể vì đắt mà chỉ ăn mỗi rau được.” Chu Nguyên cười nói, “Thịt bò và trứng gà ở đây không mất tiền đâu.”
Trần Bách liếc anh một cái: “Anh lừa ai đấy.”
Chu Nguyên nói: “Tôi thấy nhà hàng viết kỷ niệm khai trương kìa, cậu hỏi nhân viên mà xem.”
Trần Bách hỏi thử, đúng là có chuyện như thế thật, cậu nhìn ánh mắt tha thiết của Chu Nguyên.
Trần Bách đè lại cảm giác buồn nôn xuống, giả vờ kinh ngạc mừng rỡ hỏi Chu Nguyên: “Vậy cho tôi thêm hai quả trứng nữa được không?”
“Nếu cậu thích.” Chu Nguyên rất hài lòng về sức ăn của cậu, bổ sung protein là chuyện vô cùng quan trọng đối với một Trần Bách có sức khỏe yếu nhược.
“Đương nhiên là thích rồi.” Trần Bách cụp mắt, hơi nước nóng hổi từ bát mỳ phả vào mặt, cậu vồ vập ăn liên tục mấy đũa mỳ, tướng ăn trông không đẹp chút nào.
Cuối cùng đến lúc tính tiền, Trần Bách chỉ tốn 20 đồng để thanh toán, nhân viên còn gói một hộp bánh đào trường thọ* cho cậu, nói là khách nào đến ăn vào ngày sinh nhật sẽ được giảm giá, còn được tặng bánh.
*gốc 寿包
Trần Bách nhận lấy túi bánh, cảm thấy vui vẻ, nói với Chu Nguyên rằng trở về anh cũng ăn nhé. Chu Nguyên nói được. Trong lòng Trần Bách tính toán, quán ăn này cũng khá rẻ nữa, lần sau sẽ đến đây tiếp.
Trên đường trở về, Trần Bách nhắm mắt mơ màng ngủ, Chu Nguyên vốn định đưa cậu đến trung tâm mua sắm với công viên một chuyến, nhưng thấy dáng vẻ kia của cậu thì vòng về.
Chu Nguyên nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tiểu Bách, bình thường ở viện thấy chán lắm không?”
Trần Bách ghét bị làm phiền, đưa tay quẹt nước miếng bên cằm một cái: “Đương nhiên là chán rồi, xung quanh toàn là màu trắng, trong mũi toàn là mùi khử trùng, không tiêm thì cũng phải uống thuốc, chẳng có gì khác để làm cả.”
Chu Nguyên ồ một tiếng: “Quả nhiên là cậu ghét bệnh viện.”
Trần Bách mơ màng nghiêng đầu: “Nói nhảm, ai lại thích bệnh viện chứ.”
Chu Nguyên không nói gì nữa. Xe chạy ổn định trên đường, lúc đi ngang qua hiệu sách thì anh đạp thắng dừng lại nhẹ nhàng đi xuống. Đi vào mua mấy cuốn sách, lúc trở về mở cửa xe ra đã thấy Trần Bách ưỡn lưng ngồi thẳng, mắt lấp lánh sáng ngời nhìn anh.
Chu Nguyên hết hồn: “Cậu tỉnh rồi?”
Trần Bách hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Cậu không thích đi lại nhiều nên tôi đi mua mấy cuốn sách cho cậu, thích hợp để giết thời gian trong bệnh viện.” Chu Nguyên thấy dáng vẻ như lâm đại địch của cậu, không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, “Sao?”
Trần Bách nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Chu Nguyên đặt sách vào tay cậu, nói: “Đây toàn là sách cho thanh thiếu niên, Người đua diều, Hai vạn dặm dưới đáy biển, Hoàng tử bé… Còn có cả tranh tô màu Khu vườn bí mật, kèm theo một bộ bút màu, thích hợp giảm stress.”
Trần Bách tiện tay lật ra, sờ mặt bìa cuốn “Hoàng tử bé” một cái, khịt mũi nói: “Ai thèm đọc truyện cổ tích chứ, anh coi tôi là trẻ con thật đấy à.”
Chu Nguyên cong mắt: “Chẳng lẽ không phải?”
Trần Bách xị mặt không để ý đến anh, “Hừ” một tiếng.
“Cuốn sách này tôi xem rồi, không giống truyện nhi đồng truyền thống đâu, có nhiều đoạn tôi thậm chí còn không hiểu được.” Chu Nguyên nói, “Bình thường tôi hay đặt ở tủ đầu giường, trước khi ngủ thỉnh thoảng lật vài trang — Tôi cũng đọc cả truyện cổ tích nữa, cậu đừng có cười tôi.”
Trần Bách nghĩ một chút, nhận lấy sách ôm vào lòng, cậu nói: “Vậy không thể làm gì khác đành làm chuyện trẻ con với anh một chút rồi.”
Bạn Trần Bách lúc thường chẳng sờ đến sách đột nhiên có hứng thú hẳn lên.
Lúc về đến viện đã vào đêm, Viên Lỵ vẫn chưa về. Chu Nguyên vốn định mua chút đồ ăn ngoài về ăn, lại bị Trần Bách ép mang về một phần bánh đào trường thọ, bánh rất nhiều, Trần Bách vừa ăn vừa khen quán mỳ có lương tâm.
Khi cười cậu sẽ lộ ra hai chiếc răng nhanh nhọn nhọn, cái mặt nạ ra vẻ từng trải bị vạch trần, lộ ra mấy phần ngây thơ của tuổi trẻ. Chu Nguyên thấy cậu vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui theo, cảm giác vui vẻ này không giống như khi anh đối xử với Viên Lỵ, suy nghĩ ấy chỉ chợt lóe qua, Chu Nguyên không kịp bắt lấy.
Ăn bánh đào trường thọ xong Chu Nguyên đứng dậy đi về, anh sờ trán Trần Bách theo thói quen: “Thọ tinh, năm nay hai mươi tuổi rồi, chúc cậu vui vẻ mạnh khỏe, tương lai sẽ béo tròn trắng trẻo. Còn nữa, đi ngủ sớm, mơ giấc mơ đẹp.” Anh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Bách, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Nếu ở viện có chỗ nào không quen thì nhất định phải nói với tôi.”
Trần Bách đồng ý. Nhìn Chu Nguyên rời đi, trong lòng cậu như có một con chim sẻ đang hót vang sung sướng muốn nhảy ra khỏi cơ thể cậu vậy.
Những giấc mơ sắp đến tối nay dường như cũng không còn đáng ghét như trước nữa. Trần Bách vùi mặt vào gối, tùy ý để đêm tối và ánh sao treo trên người mình.
Về phần vì sao lại quan tâm nhất thì Chu Nguyên không nghĩ sâu về nó, chỉ dám đổ lỗi cho sự thương cảm mà thôi. Anh lái xe đưa Trần Bách đi khu vực gần bệnh viện, vốn định đặt bánh gato, nhưng lại cảm thấy làm vậy hơi ân cần quá mức, vì thế chỉ đề nghị đến quán ăn Trung Quốc ăn một bữa trưa phổ thông.
Trần Bách im lặng nghe anh giới thiệu về quán ăn Trung Quốc ấy, mắt nhìn phong cách trang hoàng của quán mà không muốn đi cho lắm, nhưng vẫn muốn tự mình mời khách.
Cậu cắt lời Chu Nguyên: “Nếu như là sinh nhật thì tôi mới là thọ tinh, sinh nhật thì phải để thọ tinh nói mới đúng chứ?”
Tính cậu như vậy, Chu Nguyên cũng đoán được từ sớm, hỏi cậu muốn ăn gì. Trần Bách mạnh miệng nói đến quán ăn kia, nhưng rồi nhận ra trong túi không có nhiều tiền, ậm ừ một chốc thì Chu Nguyên nói với cậu: “Nếu thọ tinh mời khách thì chúng ta ăn mỳ trường thọ là được, chúc thọ tinh luôn mạnh khỏe, phúc thọ kéo dài.”
Mắt Trần Bách sáng lên, ăn mỳ rẻ. Vì thế Chu Nguyên quay đầu xe, lái đến trước một quán mỳ Trung Quốc trông sạch sẽ, giá cả phải chăng.
Trên tay vẫn còn đặt kim luôn, thuốc nước cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cảm giác thèm ăn của Trần Bách, từ lúc vừa xuống xe là cậu đã cảm thấy buồn nôn rồi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Nguyên đỗ xong xe đang đứng trên bậc thang.
Sau khi cởi lớp đồng phục làm việc trông Chu Nguyên bớt đi vẻ cứng nhắc, thêm vài phần anh tuấn ôn hòa, dáng người cao ráo thon dài, cười dịu dàng nhìn cậu.
Trông Chu Nguyên có vẻ rất hăng hái, anh hỏi: “Tiểu Bách?”
Trần Bách nuốt nước chua đang trào lên xuống, ngẩng đầu cười một cái, đi về phía anh.
Hai người ngồi trước bàn xem thực đơn, toàn là các món đặc sắc từ mỳ, nhưng lại không có mỳ trường thọ. Chu Nguyên nói: “Sinh nhật mà không ăn mỳ trường thọ thì không phải là sinh nhật, chúng ta gọi tạm vậy. Phục vụ — cho một bát mỳ sợi to*, thêm tôm nõn, trứng cút, cải chip, nấm hương, cà rốt, ừ thế đủ rồi, làm xong thì mang lên.”
*gốc 宽面
Trần Bách vội nói: “Không cần tôm nõn với trứng.”
Chu Nguyên khép thực đơn lại: “Kén ăn không tốt đâu.”
Trần Bách làu bàu một câu: “Thêm tôm đắt lắm.” Tiếng cậu nói rất nhỏ, nhưng Chu Nguyên vẫn nghe ra, anh gọi thêm một bát mỳ sốt trứng*. Sau khi mỳ được mang lên, Chu Nguyên lấy toàn bộ phần trứng cà chua của mình chuyển sang bát của cậu. Trần Bách đang không có khẩu vị lắm, cúi đầu nhăn mũi.
*gốc 打卤面: một loại mỳ có nước sốt đậm đặc
Chu Nguyên không phát hiện. Lúc đi WC, anh giữ một nhân viên phục vụ lại, nhỏ giọng dặn dò chuyện gì đó, nhân viên gật đầu đồng ý, Chu Nguyên nhét cho cậu ta chút tiền.
Về lại bàn thì mỳ trong bát Trần Bách đã ăn gần một nửa: “Mỳ của cậu toàn rau, thêm chút đồ mặn đi.”
Trong miệng Trần Bách vẫn đang ngậm sợi mỳ, lúng búng nói: “Đắt lắm…”
“Với thân thể của cậu thì cần bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn nữa, không thể vì đắt mà chỉ ăn mỗi rau được.” Chu Nguyên cười nói, “Thịt bò và trứng gà ở đây không mất tiền đâu.”
Trần Bách liếc anh một cái: “Anh lừa ai đấy.”
Chu Nguyên nói: “Tôi thấy nhà hàng viết kỷ niệm khai trương kìa, cậu hỏi nhân viên mà xem.”
Trần Bách hỏi thử, đúng là có chuyện như thế thật, cậu nhìn ánh mắt tha thiết của Chu Nguyên.
Trần Bách đè lại cảm giác buồn nôn xuống, giả vờ kinh ngạc mừng rỡ hỏi Chu Nguyên: “Vậy cho tôi thêm hai quả trứng nữa được không?”
“Nếu cậu thích.” Chu Nguyên rất hài lòng về sức ăn của cậu, bổ sung protein là chuyện vô cùng quan trọng đối với một Trần Bách có sức khỏe yếu nhược.
“Đương nhiên là thích rồi.” Trần Bách cụp mắt, hơi nước nóng hổi từ bát mỳ phả vào mặt, cậu vồ vập ăn liên tục mấy đũa mỳ, tướng ăn trông không đẹp chút nào.
Cuối cùng đến lúc tính tiền, Trần Bách chỉ tốn 20 đồng để thanh toán, nhân viên còn gói một hộp bánh đào trường thọ* cho cậu, nói là khách nào đến ăn vào ngày sinh nhật sẽ được giảm giá, còn được tặng bánh.
*gốc 寿包
Trần Bách nhận lấy túi bánh, cảm thấy vui vẻ, nói với Chu Nguyên rằng trở về anh cũng ăn nhé. Chu Nguyên nói được. Trong lòng Trần Bách tính toán, quán ăn này cũng khá rẻ nữa, lần sau sẽ đến đây tiếp.
Trên đường trở về, Trần Bách nhắm mắt mơ màng ngủ, Chu Nguyên vốn định đưa cậu đến trung tâm mua sắm với công viên một chuyến, nhưng thấy dáng vẻ kia của cậu thì vòng về.
Chu Nguyên nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Tiểu Bách, bình thường ở viện thấy chán lắm không?”
Trần Bách ghét bị làm phiền, đưa tay quẹt nước miếng bên cằm một cái: “Đương nhiên là chán rồi, xung quanh toàn là màu trắng, trong mũi toàn là mùi khử trùng, không tiêm thì cũng phải uống thuốc, chẳng có gì khác để làm cả.”
Chu Nguyên ồ một tiếng: “Quả nhiên là cậu ghét bệnh viện.”
Trần Bách mơ màng nghiêng đầu: “Nói nhảm, ai lại thích bệnh viện chứ.”
Chu Nguyên không nói gì nữa. Xe chạy ổn định trên đường, lúc đi ngang qua hiệu sách thì anh đạp thắng dừng lại nhẹ nhàng đi xuống. Đi vào mua mấy cuốn sách, lúc trở về mở cửa xe ra đã thấy Trần Bách ưỡn lưng ngồi thẳng, mắt lấp lánh sáng ngời nhìn anh.
Chu Nguyên hết hồn: “Cậu tỉnh rồi?”
Trần Bách hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Cậu không thích đi lại nhiều nên tôi đi mua mấy cuốn sách cho cậu, thích hợp để giết thời gian trong bệnh viện.” Chu Nguyên thấy dáng vẻ như lâm đại địch của cậu, không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu, “Sao?”
Trần Bách nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Chu Nguyên đặt sách vào tay cậu, nói: “Đây toàn là sách cho thanh thiếu niên, Người đua diều, Hai vạn dặm dưới đáy biển, Hoàng tử bé… Còn có cả tranh tô màu Khu vườn bí mật, kèm theo một bộ bút màu, thích hợp giảm stress.”
Trần Bách tiện tay lật ra, sờ mặt bìa cuốn “Hoàng tử bé” một cái, khịt mũi nói: “Ai thèm đọc truyện cổ tích chứ, anh coi tôi là trẻ con thật đấy à.”
Chu Nguyên cong mắt: “Chẳng lẽ không phải?”
Trần Bách xị mặt không để ý đến anh, “Hừ” một tiếng.
“Cuốn sách này tôi xem rồi, không giống truyện nhi đồng truyền thống đâu, có nhiều đoạn tôi thậm chí còn không hiểu được.” Chu Nguyên nói, “Bình thường tôi hay đặt ở tủ đầu giường, trước khi ngủ thỉnh thoảng lật vài trang — Tôi cũng đọc cả truyện cổ tích nữa, cậu đừng có cười tôi.”
Trần Bách nghĩ một chút, nhận lấy sách ôm vào lòng, cậu nói: “Vậy không thể làm gì khác đành làm chuyện trẻ con với anh một chút rồi.”
Bạn Trần Bách lúc thường chẳng sờ đến sách đột nhiên có hứng thú hẳn lên.
Lúc về đến viện đã vào đêm, Viên Lỵ vẫn chưa về. Chu Nguyên vốn định mua chút đồ ăn ngoài về ăn, lại bị Trần Bách ép mang về một phần bánh đào trường thọ, bánh rất nhiều, Trần Bách vừa ăn vừa khen quán mỳ có lương tâm.
Khi cười cậu sẽ lộ ra hai chiếc răng nhanh nhọn nhọn, cái mặt nạ ra vẻ từng trải bị vạch trần, lộ ra mấy phần ngây thơ của tuổi trẻ. Chu Nguyên thấy cậu vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui theo, cảm giác vui vẻ này không giống như khi anh đối xử với Viên Lỵ, suy nghĩ ấy chỉ chợt lóe qua, Chu Nguyên không kịp bắt lấy.
Ăn bánh đào trường thọ xong Chu Nguyên đứng dậy đi về, anh sờ trán Trần Bách theo thói quen: “Thọ tinh, năm nay hai mươi tuổi rồi, chúc cậu vui vẻ mạnh khỏe, tương lai sẽ béo tròn trắng trẻo. Còn nữa, đi ngủ sớm, mơ giấc mơ đẹp.” Anh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Bách, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Nếu ở viện có chỗ nào không quen thì nhất định phải nói với tôi.”
Trần Bách đồng ý. Nhìn Chu Nguyên rời đi, trong lòng cậu như có một con chim sẻ đang hót vang sung sướng muốn nhảy ra khỏi cơ thể cậu vậy.
Những giấc mơ sắp đến tối nay dường như cũng không còn đáng ghét như trước nữa. Trần Bách vùi mặt vào gối, tùy ý để đêm tối và ánh sao treo trên người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất