Chương 42: Cố gắng hơn nữa
Những yêu quái tay cầm cốc nên lui lại, những yêu quái cầm cung tên đặc chế cao bằng nửa người bước lên.
Thương Phạt khẽ giật ngón tay, những con dao găm bị tơ xanh quấn lấy rung động kịch liệt nhưng không thể rút ra.
Hàng yêu quái phía trên ngồi xuống, vô số mũi tên lửa bắt ra, bay về phía con mồi trong lưới.
Nếu là cung tên thông thường thì chẳng cần tránh né, nhưng lửa ở đầu mũi tên này là yêu hỏa, khiến Thương Phạt có chút khốn đốn. Quạt không ở trong tay, hắn chỉ có thể cố gắng lách mình. Quay nghiêng người đi, hắn vươn tay bắt lấy một mũi tên.
"Giết hắn!" Mã Phúc đứng trước chỉ huy, còn chi chỉ chi 6 có mái tóc đen và cặp mắt trắng kia thì đứng sau quan sát.
Thương Phạt nắm mũi tên, thử chạm nhẹ ngón tay vào lửa, sắc mặt càng tệ hơn.
Không biết Nam yêu phủ kia dùng pháp thuật gì, lửa này còn lợi hại hơn hắn tưởng, thực sự có thể làm tổn thương cơ thể hắn. Ném mũi tên ra, Thương Phạt vung tay. Yêu khí ầm ầm rung động, mấy con dao găm bị tơ quấn quanh càng rung lên ác liệt hơn.
"Đợt tiếp theo, lên!" Thấy hắn có khả năng thoát ra, Mã Phúc lập tức ra lệnh.
Từ mặt đất bắn lên không trung, vô số cầu lửa bay tới. Thương Phạt vừa phải tránh mũi tên, vừa phải tránh cầu lửa, tốc độ kinh hồn tới tấp dồn dập. Hắn lại bắt một mũi tên, vung tay ném ra ngoài.
Tên kia sau khi rời tay hắn thì như "sống lại", kéo theo tia lửa vàng óng cùng tiếng xé gió, vọt thẳng vào Mã Phúc đang đứng chỉ huy.
Hai tay cháy bùng lửa đỏ, Mã Phúc xông về phía trước, mạnh mẽ tung một nắm đấm, đối đầu với mũi tên. Hai bên giằng co trong vài giây, cuối cùng mũi tên xem như bị đánh bại, ánh lửa lụi đi, từ trên không trung rơi xuống.
Sau khi ném mũi tên, Thương Phạt vọt thẳng về phía sợi tơ màu xanh.
"Nằm mơ!" Mã Phúc giấu đi vết thương, hừ lạnh một tiếng.
Hắc Tuyết luôn đứng cạnh bình tĩnh quan sát, thấy đại yêu kia duỗi tay nắm lấy chuôi dao găm, gã tập tức biến sắc, nhắc nhở, "Mã Phúc, khoan đã."
Còn chưa dứt lời, Thương Phạt đã nắm được lấy một trong số mười tám con dao găm, lui vào giữa trận địa.
So với tên cởi trần phanh ngực chỉ biết đấu đá lung tung, tên tóc đen này lợi hại hơn nhiều.
Cho đến bây giờ Thương Phạt còn gì mà không hiểu nữa chứ., rõ ràng lúc nãy hắn cố ý để bản thân bị khống chế, dụ hắn ra tay, lợi dụng sự khinh địch của hắn mà gài bẫy, không những thế còn thành công kéo dài thời gian để hoàn thành trận pháp.
"Các ngươi biết ta sẽ đến?" Thương Phạt cúi đầu, mặt không chút cảm xúc.
Hắc Tuyết trong lòng có chút bất an, tiến lên vài bước hô to, "Ngươi biết rất rõ chúng ta không có cách nào giết ngươi nhanh chóng, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thì ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu."
"Cho nên?"
"Nhả yêu châu ra, giơ tay chịu trói, theo ta về gặp gia chủ."
Trận mưa tên vẫn chưa ngừng lạu. Tay cầm con dao găm, Thương Phạt vung lên, đánh văng một mũi tên đang lao về phía mình, cười lạnh, "Muốn gặp ta?"
"Có lẽ ngươi không phải yêu quái vẫn chống lưng cho Áo thành lâu nay." Ban nãy, khi yêu khí phát ra trong nháy mắt, Hắc Tuyết cảm thấy giống với vị ở Đông Hoang hơn.
Đây là lần thứ mấy Nam phủ nhắc tới yêu quái chống lưng cho Áo thành nhỉ? Ban nãy Thổ Lâu cũng nói vậy trước khi chết. Lửa giận trong lòng bùng lên, Thương Phạt không buồn để ý, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, "Muốn gặp ta thì bảo gia chủ của các ngươi cút ra đây."
"Ngươi đừng có không biết thân biết phận." Mã Phúc cười khẩy, "Ngươi cũng đã bị chúng ta vây ở đây, còn dám hung hăng?"
"Vây tại đây thì sao?" Thương Phạt phất tay, con dao găm màu đen biến thành trường kiếm. Hắn vung lên, cách không, gió mạnh cuồn cuộn như sóng lớn, khiến đám tiểu yêu đứng vòng ngoài trận địa ngã chỏng vó.
Thương Phạt hừ cười, mạnh miệng nói, "Muốn vờn chết ta? Các người cứ thử xem?"
Nhả ra yêu châu? Chỉ bằng cái lũ rác rưởi này ư?
"Lên cho ta!" Vì cuộc nói chuyện mà đợt tấn công tạm ngừng. Thấy thương lượng không thành, Mã Phúc lần nữa hạ lệnh. Lần này, những mũi tên lao vào trận địa càng dồn dập hơn, mà đòn tấn công từ dưới mặt đất cũng biến hóa đa dạng.
Thương Phạt vừa phải cẩn thận trên đầu, hai bên, rồi phòng bị cả đòn đánh dưới mặt đất, khá là bị động.
Nhưng nếu lũ yêu quái này muốn vờn chết hắn thì đúng là vọng tưởng. Huy động toàn bộ yêu lực mới khôi phục, tạm thời không có cách phá giải trận phá, đành phải tìm thời cơ giết lũ yêu quái bắn tên bên ngoài.
Những cây cung này là hàng đặc chế, Thương Phạt không tin yêu quái của Nam phủ có thể sử dụng chúng thành thạo.
Vờn đến chết? Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Hắn không chút hoang mang đứng giữa trận địa mà đối ứng. Mã Phúc thấy mãi không khống chế được, tiếng quát tháo càng lúc càng to.
Hắc Tuyết đứng ở sau cùng quan sát toàn bộ, bỗng giơ tay lên.
Thấy hắn cử động, bầy yêu quái bắn tên bắt đầu lui về sau, hàng yêu quái cầm cốc nến xanh lần nữa đứng dậy.
"Lên!" Bay đến phía trước, Hắc Tuyết liếc nhìn đại yêu quái bị nhốt trong trận địa.
Thương Phạt đối mặt với gã, thấy gã đoán ra ý định của mình, nhếch khóe miệng, "Lại đổi chiêu à?"
"Ngài lợi hại hơn ta tưởng." Hắc Tuyết bình tĩnh nói, "Tuy nhiên...."
Những yêu quái cầm nến xanh tiếp tục tiến về phía trước. Thương Phạt nhấc trường kiếm trên tay vung lên, nhưng không giống như trước, gió mạnh không khiến lũ yêu quái này bị thương, bởi vì.....Những sợi tơ xanh bỗng biên chuyển động như sinh vật sống.
Vốn đang phải tránh né mưa tên, bây giờ những sợi tơ trên đỉnh đầu cũng di chuyển không ngừng, quét ngang bốn phía. Thương Phạt không cẩn thận, quần áo trước ngực bị tơ xanh đụng phải, dù lui về kịp lúc nhưng vẫn bị cắt thành vết thương khá sâu.
Máu thấm qua quần áo. Vết thương nho nhỏ này khiến Thương Phạt ngửa đầu giận dữ gầm một tiếng.
Kèm theo yêu khí, tiếng gầm chấn động toàn bộ Hoang Phục, khiến những yêu quái đang ngủ sâu trong hang cũng thức tỉnh.
Đó là tiếng gầm của đại yêu, ở một đẳng cấp khác hẳn đám Hắc Tuyết. Nếu là bình thường, đứng ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi, nhưng do có trận pháp kia khống chế nên đám tiểu yêu vẫn tạm thời đứng vững.
"Ai đứng sau lưng các ngươi?" Thương Phạt giận dữ. Trận pháp này, yêu thuật kỳ lạ này, chẳng kẻ nào ở chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi như Hoang Phục có thể nghĩ ra. Thậm chí, hắn còn hoài nghi bọn tiểu yêu này đã biết thân phận thật của mình nên mới ra tay hoành tráng như vậy.
"Ngài đến từ Đông Hoang?" Hắc Tuyết không chút hoảng sợ, "Nếu vậy, rõ ràng ngài đã phá hoại kế hoạch của phủ ta trước, rồi vào thành giết các chi chủ của chúng ta, sao lại hỏi mục đích của chúng ta là gì?"
Những sợi tơ đan trên đầu thi thoảng lại cắt vào trận địa, Thương Phạt tay cầm trường kiếm, dốc hết toàn lực đẩy ra, nếu không hắn sẽ bị phân thây ngay tại chỗ. Chưa bao giờ hắn nghiêm túc như lúc này.
Hắc Tuyết cau mày, thấy tình hình này không thể kéo dài hơn, gã bắt đầu do dự.
Mã Phúc nhảy tới bên cạnh, nhắc khẽ, "Đánh trống đi."
"Không được" Hắc Tuyết lập tức phản đối, "Gia chủ nói không được tùy tiện đánh trống."
"Có biện pháp gì ngươi đều đã vận dụng cả rồi." Mã Phúc cũng không nghĩ yêu quái này khó chơi như thế, "Lỡ đâu có gì sơ suất, mọi kế hoạch đêm nay đều đổ bể."
Trận pháp này không phải nói bày là bày được ngay, mỗi lần sử dụng đều phải trả một cái giá lớn.
Sự việc hỗn loạn đã thu hút mấy ngàn yêu quái quanh Áo thành tụ tập đến. Bọn chúng vốn không phải yêu quái của Nam phủ, nhưng nghe thấy tiếng gầm của đại yêu bị vây trong trận địa, chúng liền đổ xô đến xem náo nhiệt.
Dù Áo thành đã rơi vào tay Nam phủ, không còn thế lực nào ở Hoang Phục chống lại được bọn họ nữa, nhưng nhiều yêu quái đến vây xem như vậy, vạn nhất có tin tức gì lọt ra ngoài....
"Ngươi cũng biết lợi hại trong chuyện này mà." Mã Phúc sốt ruột nói.
Hắc Tuyết nghĩ một hồi, thấy đại yêu kia càng lúc càng hung hãn, không có chút yếu thế, gã đành cắn răng nói, "Làm đi."
Thương Phạt đã tìm cách thoát khỏi trận địa mấy lần nhưng nhận thấy những sợi tơ xanh kia không cách nào cắt đứt. Tuy nhiên, quả nhiên lũ rác rưởi kia cũng đã hết cách nên đang tìm hướng giải quyết. Đánh bật một quả cầu lửa từ dưới phóng lên, Thương Phạt nhìn những thanh dao găm khác bị tơ xanh quấn lên. Bất kể thế nào, trước tiên cũng phải thu hồi chúng về đã.
Hắn vừa định hành động thì một tiếng Đùng vang lên, ầm vang trong lỗ tai hắn.
Bên ngoài trận địa, những yêu quái cầm cốc nến vẫn duy trì trận địa lưới xanh. Xen kẽ chúng là mười ba giá trống lớn.
Thương Phạt bỗng choáng váng, cũng vì một chút sơ suất này mà một mũi tên đâm thẳng vào đùi hắn.
Hắn lảo đảo giây lát, suýt nữa đã ngã xuống.
Mười ba mặt trốn hiện hồng quang sáng chói, xoay quanh mặt trốn là những con rắn xanh lè.
"Tùng tùng tùng!"
Toàn bộ trốn bị đánh vang, có cảm giác như âm thanh vọng lên đến tận bầu trời. Kỳ lạ là những yêu quái đứng xung quanh và cả trên mặt đất đều không bị ảnh hưởng, chỉ mình Thương Phạt ở giữa trận địa gần như không thể cầm chắc kiếm trong tay được nữa....May sao đó là linh khí bản mệnh của hắn, dù rơi đến giữa không trung cũng tự động quay về trong tay.
Bị tiếng trống kia chấn động, Thương Phạt ngồi xổm giữa không trung, hai tay ôm lấy đầu.
Lần đầu tiên trong đời, hắn chịu đựng cơn đau kinh khủng như thế. Từ tiếng nổ vang như muốn xé tan đầu hắn, gân xanh hai bên trán nảy thình thịch như sắp vỡ ra. Hắn mất sức phản kháng, cố gắng trợn mắt nhìn về phía xa nhưng lại không thể thấy rõ hai yêu quái thủ lĩnh.
"Hắn chết chắc rồi." Mã Phúc thấy vậy, hứng trí cười to, cất bước vào trong trận địa, "Để ta tự tay chém bay đầu hắn."
"Khoan đã." Hắc Tuyết rất cẩn thận, lắc đầu nói, "Lúc này ngươi cần gì phải ra tay."
"Có thể giết một đại yêu, sau này nói ra cũng cực kỳ hãnh diện." Tuy tính tình thô lỗ nhưng Mã Phúc cũng không ít mưu mô. Gã nghĩ bụng nếu hôm nay mình là người ra đòn cuối cùng để kết thúc mọi việc thì kiểu gì công đầu chả đến tay.
Nhưng Hắc Tuyết lại không nghĩ thế. Gã không muốn xảy ra bất cứ sơ suất nào, quay đầu im lặng hạ lệnh với nhóm yêu quái cầm cốc nến.
Tấm lưới bằng tơ xanh giam cầm Thương Phạt dần thu hẹp lại, những sợi tơ siết chặt hơn, chỉ lát nữa là sẽ quấn lấy con mồi giữa không trung. Phía chân trời lúc này bỗng vang lên một tiếng chim hót lanh lảnh.
Vô số con chim lửa màu tím bay tới, từng con từng con bao quanh yêu quái giữa trận địa. Trong bầy chim lửa đó, một bóng người màu đen thoáng hiện lên, chỉ hai giây đã đến trước mặt trống.
Mười ba mặt trống mau chóng bị phá hỏng. Hắc Tuyết bèn rút vũ khí bên hông, lao đến.
Tiếng trống giảm dần, Thương Phạt bắt đầu lảo đảo đứng dậy, gian nan tránh né quả cầu lửa chuẩn bị nuốt chửng mình.
Ho khan han tiếng, máu trào khỏi khóe miệng, hắn dùng mu bàn tau quẹt đi, bước ra ngoài. Hai vị chi chủ của nam phủ kia đang cùng nhau đấu với một yêu quái lại mặt.
Còn những cái trống....
Thương Phạt nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn chưa từng có.
Mấy vạn con chim lửa tím biếc dồn dập tấn công lũ yêu quái cầm nến, khiến tình cảnh trở nên hỗn loạn. Tiếp theo, những sợi tơ xanh nối với đèn lồng trắng trên cao bỗng nhiên nhạt dần. Nhân cơ hội này, Thương Phạt nhấc tay, trường kiếm biến trở lại thành dao găm. Hắn nắm lấy, tự cắt một cánh tay khác của mình.
Máu chảy xuống đất, kim quang sáng rực dưới chân. Môi hắn khẽ giật, hô to một tiếng, "Tới đây!"
Mười bảy con dao găm bỗng nhiên tan thành đốm sáng vàng óng, chậm rãi bao phủ quanh thân Thương Phạt. Một giây sao, trong tay hắn lại là chiếc quạt màu đen. Không chần chờ, hắn vung quạt lên trời.
Những sợi tơ xanh đứt gãy, lả tả rơi xuống trận địa. Chiếc quạt đen trên đầu Thương Phạt cũng biến lớn, hất những sợi tơ văng ra ngoài.
Bên ngoài trận địa, bóng đen thần bí kia vẫn giao đấu với hai chi chủ, xảo diệu tránh né đòn tấn công của bọn họ. Rồi bất ngờ, bóng đen đó biến thành một con chim lửa màu tím rừng rực, vung cánh hất bay tất cả giá trống. Những ngọn đèn lồng trắng bập bềnh trên cao cũng bị nó phá hủy hơn một nửa.
Cây quạt đen gạt bỏ hết số tơ còn sót lại. Cảm thấy trận địa đã yếu đi, Thương Phạt vỗ tay hô lớn, "Phá!"
Quạt biến thành trường kiếm bay thẳng lên trời đêm, cắt đứt sợi tơ cuối cùng. Trận địa này biến mất dưới sự phối hợp của hai yêu quái một trong một ngoài. Thương Phạt được tự do trở lại, mũi chân khẽ đá một thanh trường kiếm. Thanh kiếm lập tức phóng lớn, cao tới hai mươi thước rộng mười thước, nói là kiếm nhưng giống một cây cột thép khổng lồ hơn, ầm ầm chém từ trên không xuống mặt đất. . Truyện Ngôn Tình
Trong thời gian ngắn bỗng xảy ra bao nhiêu bất ngờ, yêu quân bên dưới không kịp tránh né, bị một chiêu này khiến cho tử thương vô số. Mà điều đáng sợ hơn là nhát kiếm khổng lồ của Thương Phạt không chỉ tiêu diệt yêu quân của Nam phủ mà còn phá nát cả một dãy phố.
"Ha." Thở một hơi, con ngươi màu đen của Thương Phạt dần chuyển sang màu vàng. Hắn thong thả bước về phía trước, yêu khí còn nồng đậm hơn cả lúc trước đang khuếch tán ra toàn Hoang Phục.
"Vô ích thôi." Chỉ lại áo, vết thương trên ngực vẫn còn rỉ máu, lông mày Thương Phạt không buồ nhăn chút nào. Hắn nhìn chằm chằm hai chi chủ của Nam phủ, gằn từng chữ, "Đều phải chết." Nếu như trước đó, hắn chỉ muốn giết đám chỉ huy cấp cao của Nam phủ thì giờ không được nữa rồi. Toàn thân đầy lệ khí, hắn âm thầm phát thệ sẽ huyết tẩy cả Nam phủ.
"Để sau này tính số thì sao?" Con chim lửa màu tím khổng lồ kia hạ xuống bên cạnh hắn, biến thành một bóng người mờ ảo, thân thiết nắm lấy cổ tay hắn.
Vì giọng nói của đối phương mà Thương Phạt sững lại.
Bầu trời phía xa, đại quân của Nam phủ đang kéo đến. Vô số yêu quái chậm rãi bao quanh nơi này, trong đó có vài tên đầu lĩnh yêu khí tương đối mạnh, so với hai vị chi chủ Nam phủ mà hắn từng giao đấu này còn hơn vài đẳng cấp.
Thương Phạt nhìn thì mạnh bạo nhưng thực ra đã trọng thương.
Bàn tay nắm lấy cổ tay hắn vô cùng lạnh lẽo. Kẻ thần bí vừa xuất hiện cứu hắn này quấn mình trong chiếc áo choàng, nhìn không rõ mặt.
"Nếu để ngài giết cho đã thì cùng lắm chỉ giết được 1 vạn, 2 vạn tên. Nhưng Nam phủ có năm mươi vạn yêu quân, ngài định đồng quy vu tận với họ hay sao?"
Nói đồng quy vu tận thì còn dễ nghe, chứ nếu Thương Phạt thật sự ở lại đánh đến cùng thì sẽ bị đại quân kia nhấn chìm thôi.
"Là ngươi." Sợ bọn họ chạy, Hắc Tuyết và Mã Phúc đồng loạt xông lên. Thương Phạt lại không chút hoang mang lên tiếng.
Nếu không đoán ra thân phận của đối phương thì hắn đã chẳng dừng lại.
"Không có thê lữ bên cạnh thì chơi không vui à?" Bị nhận diện, yêu quái kia cũng chẳng nao núng, nhếch miệng cười, "Để ta mang ngài đi tìm y nhé."
Thương Phạt nghiêng đầu nhìn đối phương. Cái động màu đen sâu hút giống hệt như lúc Bạch Ngôn Lê bị bắt cóc lại xuất hiện.
Yêu quái kia kéo tay hắn cùng nhảy vào bên trong, trước lúc biến mất còn quay lại vẫy tay tạm biệt với đám gia thần của Nam phủ đang đuổi đến, giọng điệu kéo dài giễu cợt, "Gặp lại các ngươi sau. Đêm nay chơi vui đấy, lần tới cố gắng hơn nhé ~"
*Lời editor: cảm giác như đang đọc một cuốn truyện tranh chiến đấu kinh điển.
Thương Phạt khẽ giật ngón tay, những con dao găm bị tơ xanh quấn lấy rung động kịch liệt nhưng không thể rút ra.
Hàng yêu quái phía trên ngồi xuống, vô số mũi tên lửa bắt ra, bay về phía con mồi trong lưới.
Nếu là cung tên thông thường thì chẳng cần tránh né, nhưng lửa ở đầu mũi tên này là yêu hỏa, khiến Thương Phạt có chút khốn đốn. Quạt không ở trong tay, hắn chỉ có thể cố gắng lách mình. Quay nghiêng người đi, hắn vươn tay bắt lấy một mũi tên.
"Giết hắn!" Mã Phúc đứng trước chỉ huy, còn chi chỉ chi 6 có mái tóc đen và cặp mắt trắng kia thì đứng sau quan sát.
Thương Phạt nắm mũi tên, thử chạm nhẹ ngón tay vào lửa, sắc mặt càng tệ hơn.
Không biết Nam yêu phủ kia dùng pháp thuật gì, lửa này còn lợi hại hơn hắn tưởng, thực sự có thể làm tổn thương cơ thể hắn. Ném mũi tên ra, Thương Phạt vung tay. Yêu khí ầm ầm rung động, mấy con dao găm bị tơ quấn quanh càng rung lên ác liệt hơn.
"Đợt tiếp theo, lên!" Thấy hắn có khả năng thoát ra, Mã Phúc lập tức ra lệnh.
Từ mặt đất bắn lên không trung, vô số cầu lửa bay tới. Thương Phạt vừa phải tránh mũi tên, vừa phải tránh cầu lửa, tốc độ kinh hồn tới tấp dồn dập. Hắn lại bắt một mũi tên, vung tay ném ra ngoài.
Tên kia sau khi rời tay hắn thì như "sống lại", kéo theo tia lửa vàng óng cùng tiếng xé gió, vọt thẳng vào Mã Phúc đang đứng chỉ huy.
Hai tay cháy bùng lửa đỏ, Mã Phúc xông về phía trước, mạnh mẽ tung một nắm đấm, đối đầu với mũi tên. Hai bên giằng co trong vài giây, cuối cùng mũi tên xem như bị đánh bại, ánh lửa lụi đi, từ trên không trung rơi xuống.
Sau khi ném mũi tên, Thương Phạt vọt thẳng về phía sợi tơ màu xanh.
"Nằm mơ!" Mã Phúc giấu đi vết thương, hừ lạnh một tiếng.
Hắc Tuyết luôn đứng cạnh bình tĩnh quan sát, thấy đại yêu kia duỗi tay nắm lấy chuôi dao găm, gã tập tức biến sắc, nhắc nhở, "Mã Phúc, khoan đã."
Còn chưa dứt lời, Thương Phạt đã nắm được lấy một trong số mười tám con dao găm, lui vào giữa trận địa.
So với tên cởi trần phanh ngực chỉ biết đấu đá lung tung, tên tóc đen này lợi hại hơn nhiều.
Cho đến bây giờ Thương Phạt còn gì mà không hiểu nữa chứ., rõ ràng lúc nãy hắn cố ý để bản thân bị khống chế, dụ hắn ra tay, lợi dụng sự khinh địch của hắn mà gài bẫy, không những thế còn thành công kéo dài thời gian để hoàn thành trận pháp.
"Các ngươi biết ta sẽ đến?" Thương Phạt cúi đầu, mặt không chút cảm xúc.
Hắc Tuyết trong lòng có chút bất an, tiến lên vài bước hô to, "Ngươi biết rất rõ chúng ta không có cách nào giết ngươi nhanh chóng, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thì ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu."
"Cho nên?"
"Nhả yêu châu ra, giơ tay chịu trói, theo ta về gặp gia chủ."
Trận mưa tên vẫn chưa ngừng lạu. Tay cầm con dao găm, Thương Phạt vung lên, đánh văng một mũi tên đang lao về phía mình, cười lạnh, "Muốn gặp ta?"
"Có lẽ ngươi không phải yêu quái vẫn chống lưng cho Áo thành lâu nay." Ban nãy, khi yêu khí phát ra trong nháy mắt, Hắc Tuyết cảm thấy giống với vị ở Đông Hoang hơn.
Đây là lần thứ mấy Nam phủ nhắc tới yêu quái chống lưng cho Áo thành nhỉ? Ban nãy Thổ Lâu cũng nói vậy trước khi chết. Lửa giận trong lòng bùng lên, Thương Phạt không buồn để ý, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, "Muốn gặp ta thì bảo gia chủ của các ngươi cút ra đây."
"Ngươi đừng có không biết thân biết phận." Mã Phúc cười khẩy, "Ngươi cũng đã bị chúng ta vây ở đây, còn dám hung hăng?"
"Vây tại đây thì sao?" Thương Phạt phất tay, con dao găm màu đen biến thành trường kiếm. Hắn vung lên, cách không, gió mạnh cuồn cuộn như sóng lớn, khiến đám tiểu yêu đứng vòng ngoài trận địa ngã chỏng vó.
Thương Phạt hừ cười, mạnh miệng nói, "Muốn vờn chết ta? Các người cứ thử xem?"
Nhả ra yêu châu? Chỉ bằng cái lũ rác rưởi này ư?
"Lên cho ta!" Vì cuộc nói chuyện mà đợt tấn công tạm ngừng. Thấy thương lượng không thành, Mã Phúc lần nữa hạ lệnh. Lần này, những mũi tên lao vào trận địa càng dồn dập hơn, mà đòn tấn công từ dưới mặt đất cũng biến hóa đa dạng.
Thương Phạt vừa phải cẩn thận trên đầu, hai bên, rồi phòng bị cả đòn đánh dưới mặt đất, khá là bị động.
Nhưng nếu lũ yêu quái này muốn vờn chết hắn thì đúng là vọng tưởng. Huy động toàn bộ yêu lực mới khôi phục, tạm thời không có cách phá giải trận phá, đành phải tìm thời cơ giết lũ yêu quái bắn tên bên ngoài.
Những cây cung này là hàng đặc chế, Thương Phạt không tin yêu quái của Nam phủ có thể sử dụng chúng thành thạo.
Vờn đến chết? Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Hắn không chút hoang mang đứng giữa trận địa mà đối ứng. Mã Phúc thấy mãi không khống chế được, tiếng quát tháo càng lúc càng to.
Hắc Tuyết đứng ở sau cùng quan sát toàn bộ, bỗng giơ tay lên.
Thấy hắn cử động, bầy yêu quái bắn tên bắt đầu lui về sau, hàng yêu quái cầm cốc nến xanh lần nữa đứng dậy.
"Lên!" Bay đến phía trước, Hắc Tuyết liếc nhìn đại yêu quái bị nhốt trong trận địa.
Thương Phạt đối mặt với gã, thấy gã đoán ra ý định của mình, nhếch khóe miệng, "Lại đổi chiêu à?"
"Ngài lợi hại hơn ta tưởng." Hắc Tuyết bình tĩnh nói, "Tuy nhiên...."
Những yêu quái cầm nến xanh tiếp tục tiến về phía trước. Thương Phạt nhấc trường kiếm trên tay vung lên, nhưng không giống như trước, gió mạnh không khiến lũ yêu quái này bị thương, bởi vì.....Những sợi tơ xanh bỗng biên chuyển động như sinh vật sống.
Vốn đang phải tránh né mưa tên, bây giờ những sợi tơ trên đỉnh đầu cũng di chuyển không ngừng, quét ngang bốn phía. Thương Phạt không cẩn thận, quần áo trước ngực bị tơ xanh đụng phải, dù lui về kịp lúc nhưng vẫn bị cắt thành vết thương khá sâu.
Máu thấm qua quần áo. Vết thương nho nhỏ này khiến Thương Phạt ngửa đầu giận dữ gầm một tiếng.
Kèm theo yêu khí, tiếng gầm chấn động toàn bộ Hoang Phục, khiến những yêu quái đang ngủ sâu trong hang cũng thức tỉnh.
Đó là tiếng gầm của đại yêu, ở một đẳng cấp khác hẳn đám Hắc Tuyết. Nếu là bình thường, đứng ở khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ không chịu nổi, nhưng do có trận pháp kia khống chế nên đám tiểu yêu vẫn tạm thời đứng vững.
"Ai đứng sau lưng các ngươi?" Thương Phạt giận dữ. Trận pháp này, yêu thuật kỳ lạ này, chẳng kẻ nào ở chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi như Hoang Phục có thể nghĩ ra. Thậm chí, hắn còn hoài nghi bọn tiểu yêu này đã biết thân phận thật của mình nên mới ra tay hoành tráng như vậy.
"Ngài đến từ Đông Hoang?" Hắc Tuyết không chút hoảng sợ, "Nếu vậy, rõ ràng ngài đã phá hoại kế hoạch của phủ ta trước, rồi vào thành giết các chi chủ của chúng ta, sao lại hỏi mục đích của chúng ta là gì?"
Những sợi tơ đan trên đầu thi thoảng lại cắt vào trận địa, Thương Phạt tay cầm trường kiếm, dốc hết toàn lực đẩy ra, nếu không hắn sẽ bị phân thây ngay tại chỗ. Chưa bao giờ hắn nghiêm túc như lúc này.
Hắc Tuyết cau mày, thấy tình hình này không thể kéo dài hơn, gã bắt đầu do dự.
Mã Phúc nhảy tới bên cạnh, nhắc khẽ, "Đánh trống đi."
"Không được" Hắc Tuyết lập tức phản đối, "Gia chủ nói không được tùy tiện đánh trống."
"Có biện pháp gì ngươi đều đã vận dụng cả rồi." Mã Phúc cũng không nghĩ yêu quái này khó chơi như thế, "Lỡ đâu có gì sơ suất, mọi kế hoạch đêm nay đều đổ bể."
Trận pháp này không phải nói bày là bày được ngay, mỗi lần sử dụng đều phải trả một cái giá lớn.
Sự việc hỗn loạn đã thu hút mấy ngàn yêu quái quanh Áo thành tụ tập đến. Bọn chúng vốn không phải yêu quái của Nam phủ, nhưng nghe thấy tiếng gầm của đại yêu bị vây trong trận địa, chúng liền đổ xô đến xem náo nhiệt.
Dù Áo thành đã rơi vào tay Nam phủ, không còn thế lực nào ở Hoang Phục chống lại được bọn họ nữa, nhưng nhiều yêu quái đến vây xem như vậy, vạn nhất có tin tức gì lọt ra ngoài....
"Ngươi cũng biết lợi hại trong chuyện này mà." Mã Phúc sốt ruột nói.
Hắc Tuyết nghĩ một hồi, thấy đại yêu kia càng lúc càng hung hãn, không có chút yếu thế, gã đành cắn răng nói, "Làm đi."
Thương Phạt đã tìm cách thoát khỏi trận địa mấy lần nhưng nhận thấy những sợi tơ xanh kia không cách nào cắt đứt. Tuy nhiên, quả nhiên lũ rác rưởi kia cũng đã hết cách nên đang tìm hướng giải quyết. Đánh bật một quả cầu lửa từ dưới phóng lên, Thương Phạt nhìn những thanh dao găm khác bị tơ xanh quấn lên. Bất kể thế nào, trước tiên cũng phải thu hồi chúng về đã.
Hắn vừa định hành động thì một tiếng Đùng vang lên, ầm vang trong lỗ tai hắn.
Bên ngoài trận địa, những yêu quái cầm cốc nến vẫn duy trì trận địa lưới xanh. Xen kẽ chúng là mười ba giá trống lớn.
Thương Phạt bỗng choáng váng, cũng vì một chút sơ suất này mà một mũi tên đâm thẳng vào đùi hắn.
Hắn lảo đảo giây lát, suýt nữa đã ngã xuống.
Mười ba mặt trốn hiện hồng quang sáng chói, xoay quanh mặt trốn là những con rắn xanh lè.
"Tùng tùng tùng!"
Toàn bộ trốn bị đánh vang, có cảm giác như âm thanh vọng lên đến tận bầu trời. Kỳ lạ là những yêu quái đứng xung quanh và cả trên mặt đất đều không bị ảnh hưởng, chỉ mình Thương Phạt ở giữa trận địa gần như không thể cầm chắc kiếm trong tay được nữa....May sao đó là linh khí bản mệnh của hắn, dù rơi đến giữa không trung cũng tự động quay về trong tay.
Bị tiếng trống kia chấn động, Thương Phạt ngồi xổm giữa không trung, hai tay ôm lấy đầu.
Lần đầu tiên trong đời, hắn chịu đựng cơn đau kinh khủng như thế. Từ tiếng nổ vang như muốn xé tan đầu hắn, gân xanh hai bên trán nảy thình thịch như sắp vỡ ra. Hắn mất sức phản kháng, cố gắng trợn mắt nhìn về phía xa nhưng lại không thể thấy rõ hai yêu quái thủ lĩnh.
"Hắn chết chắc rồi." Mã Phúc thấy vậy, hứng trí cười to, cất bước vào trong trận địa, "Để ta tự tay chém bay đầu hắn."
"Khoan đã." Hắc Tuyết rất cẩn thận, lắc đầu nói, "Lúc này ngươi cần gì phải ra tay."
"Có thể giết một đại yêu, sau này nói ra cũng cực kỳ hãnh diện." Tuy tính tình thô lỗ nhưng Mã Phúc cũng không ít mưu mô. Gã nghĩ bụng nếu hôm nay mình là người ra đòn cuối cùng để kết thúc mọi việc thì kiểu gì công đầu chả đến tay.
Nhưng Hắc Tuyết lại không nghĩ thế. Gã không muốn xảy ra bất cứ sơ suất nào, quay đầu im lặng hạ lệnh với nhóm yêu quái cầm cốc nến.
Tấm lưới bằng tơ xanh giam cầm Thương Phạt dần thu hẹp lại, những sợi tơ siết chặt hơn, chỉ lát nữa là sẽ quấn lấy con mồi giữa không trung. Phía chân trời lúc này bỗng vang lên một tiếng chim hót lanh lảnh.
Vô số con chim lửa màu tím bay tới, từng con từng con bao quanh yêu quái giữa trận địa. Trong bầy chim lửa đó, một bóng người màu đen thoáng hiện lên, chỉ hai giây đã đến trước mặt trống.
Mười ba mặt trống mau chóng bị phá hỏng. Hắc Tuyết bèn rút vũ khí bên hông, lao đến.
Tiếng trống giảm dần, Thương Phạt bắt đầu lảo đảo đứng dậy, gian nan tránh né quả cầu lửa chuẩn bị nuốt chửng mình.
Ho khan han tiếng, máu trào khỏi khóe miệng, hắn dùng mu bàn tau quẹt đi, bước ra ngoài. Hai vị chi chủ của nam phủ kia đang cùng nhau đấu với một yêu quái lại mặt.
Còn những cái trống....
Thương Phạt nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn chưa từng có.
Mấy vạn con chim lửa tím biếc dồn dập tấn công lũ yêu quái cầm nến, khiến tình cảnh trở nên hỗn loạn. Tiếp theo, những sợi tơ xanh nối với đèn lồng trắng trên cao bỗng nhiên nhạt dần. Nhân cơ hội này, Thương Phạt nhấc tay, trường kiếm biến trở lại thành dao găm. Hắn nắm lấy, tự cắt một cánh tay khác của mình.
Máu chảy xuống đất, kim quang sáng rực dưới chân. Môi hắn khẽ giật, hô to một tiếng, "Tới đây!"
Mười bảy con dao găm bỗng nhiên tan thành đốm sáng vàng óng, chậm rãi bao phủ quanh thân Thương Phạt. Một giây sao, trong tay hắn lại là chiếc quạt màu đen. Không chần chờ, hắn vung quạt lên trời.
Những sợi tơ xanh đứt gãy, lả tả rơi xuống trận địa. Chiếc quạt đen trên đầu Thương Phạt cũng biến lớn, hất những sợi tơ văng ra ngoài.
Bên ngoài trận địa, bóng đen thần bí kia vẫn giao đấu với hai chi chủ, xảo diệu tránh né đòn tấn công của bọn họ. Rồi bất ngờ, bóng đen đó biến thành một con chim lửa màu tím rừng rực, vung cánh hất bay tất cả giá trống. Những ngọn đèn lồng trắng bập bềnh trên cao cũng bị nó phá hủy hơn một nửa.
Cây quạt đen gạt bỏ hết số tơ còn sót lại. Cảm thấy trận địa đã yếu đi, Thương Phạt vỗ tay hô lớn, "Phá!"
Quạt biến thành trường kiếm bay thẳng lên trời đêm, cắt đứt sợi tơ cuối cùng. Trận địa này biến mất dưới sự phối hợp của hai yêu quái một trong một ngoài. Thương Phạt được tự do trở lại, mũi chân khẽ đá một thanh trường kiếm. Thanh kiếm lập tức phóng lớn, cao tới hai mươi thước rộng mười thước, nói là kiếm nhưng giống một cây cột thép khổng lồ hơn, ầm ầm chém từ trên không xuống mặt đất. . Truyện Ngôn Tình
Trong thời gian ngắn bỗng xảy ra bao nhiêu bất ngờ, yêu quân bên dưới không kịp tránh né, bị một chiêu này khiến cho tử thương vô số. Mà điều đáng sợ hơn là nhát kiếm khổng lồ của Thương Phạt không chỉ tiêu diệt yêu quân của Nam phủ mà còn phá nát cả một dãy phố.
"Ha." Thở một hơi, con ngươi màu đen của Thương Phạt dần chuyển sang màu vàng. Hắn thong thả bước về phía trước, yêu khí còn nồng đậm hơn cả lúc trước đang khuếch tán ra toàn Hoang Phục.
"Vô ích thôi." Chỉ lại áo, vết thương trên ngực vẫn còn rỉ máu, lông mày Thương Phạt không buồ nhăn chút nào. Hắn nhìn chằm chằm hai chi chủ của Nam phủ, gằn từng chữ, "Đều phải chết." Nếu như trước đó, hắn chỉ muốn giết đám chỉ huy cấp cao của Nam phủ thì giờ không được nữa rồi. Toàn thân đầy lệ khí, hắn âm thầm phát thệ sẽ huyết tẩy cả Nam phủ.
"Để sau này tính số thì sao?" Con chim lửa màu tím khổng lồ kia hạ xuống bên cạnh hắn, biến thành một bóng người mờ ảo, thân thiết nắm lấy cổ tay hắn.
Vì giọng nói của đối phương mà Thương Phạt sững lại.
Bầu trời phía xa, đại quân của Nam phủ đang kéo đến. Vô số yêu quái chậm rãi bao quanh nơi này, trong đó có vài tên đầu lĩnh yêu khí tương đối mạnh, so với hai vị chi chủ Nam phủ mà hắn từng giao đấu này còn hơn vài đẳng cấp.
Thương Phạt nhìn thì mạnh bạo nhưng thực ra đã trọng thương.
Bàn tay nắm lấy cổ tay hắn vô cùng lạnh lẽo. Kẻ thần bí vừa xuất hiện cứu hắn này quấn mình trong chiếc áo choàng, nhìn không rõ mặt.
"Nếu để ngài giết cho đã thì cùng lắm chỉ giết được 1 vạn, 2 vạn tên. Nhưng Nam phủ có năm mươi vạn yêu quân, ngài định đồng quy vu tận với họ hay sao?"
Nói đồng quy vu tận thì còn dễ nghe, chứ nếu Thương Phạt thật sự ở lại đánh đến cùng thì sẽ bị đại quân kia nhấn chìm thôi.
"Là ngươi." Sợ bọn họ chạy, Hắc Tuyết và Mã Phúc đồng loạt xông lên. Thương Phạt lại không chút hoang mang lên tiếng.
Nếu không đoán ra thân phận của đối phương thì hắn đã chẳng dừng lại.
"Không có thê lữ bên cạnh thì chơi không vui à?" Bị nhận diện, yêu quái kia cũng chẳng nao núng, nhếch miệng cười, "Để ta mang ngài đi tìm y nhé."
Thương Phạt nghiêng đầu nhìn đối phương. Cái động màu đen sâu hút giống hệt như lúc Bạch Ngôn Lê bị bắt cóc lại xuất hiện.
Yêu quái kia kéo tay hắn cùng nhảy vào bên trong, trước lúc biến mất còn quay lại vẫy tay tạm biệt với đám gia thần của Nam phủ đang đuổi đến, giọng điệu kéo dài giễu cợt, "Gặp lại các ngươi sau. Đêm nay chơi vui đấy, lần tới cố gắng hơn nhé ~"
*Lời editor: cảm giác như đang đọc một cuốn truyện tranh chiến đấu kinh điển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất