Thê Lữ Khế Ước / Đại Yêu

Chương 73: Tạm thời

Trước Sau
Thương Phạt trừng mắt, hơi thở hỗn loạn một lúc, nhưng vẫn kiên quyết mắng, "Xuống!"

"Phu quân có cảm giác nhỉ?" Bạch Ngôn Lê không hề có ý định di chuyển, một tay khác cũng mò xuống. Nhận thấy toàn thân Thương Phạt cứng ngắc, y rúc mặt vào cổ đối phương, thỏ thẻ nói, "Có cảm giác, chứng tỏ người không đến nỗi ghét bỏ ta."

Tóc của Bạch Ngôn Lê cọ hắn đến là ngứa. Cảm giác mới lạ khiến Thương Phạt phản ứng chậm rì. Động tác của người kia thì càng lúc càng táo bạo, hắn khàn giọng nói, "Ngươi làm như thế thì chỉ người chết mới không phản ứng."

"Phu quân nói ghét những kẻ tính toán tâm cơ. Nhưng giờ chẳng phải phu quân cũng đang dò xét suy nghĩ của ta đấy sao?" Bạch Ngôn Lê hít sâu một hơi, cả người lặn xúống nước.

Thương Phạt ngẩn ra, đang định túm y lên thì....

Còn quá đáng hơn dùng tay, y dám.... Mặt đỏ bừng bừng, tay Thương Phạt cứ thế nhấc lên mà mãi không hạ xuống được.

Trên mặt nước có bọt nước lăn tăn nổi lên, chừng hai phút sau, Bạch Ngôn Lê trồi lên khỏi ao, có chút đuối sức. Y chống hai tay lên lồng ngực Thương Phạt, thở phì phò.

Thương Phạt vẫn dựa vào tảng đá lớn, nhưng sắc mặt đã không còn thâm trầm như lúc trước, mà cứ mơ mơ hồ hồ.

Bạch Ngôn Lê lau nước dính trên mặt, đợi khi thở đều lại rồi, y liền đè thân mình xuống, cố gắng nói thật chậm rãi rõi ràng, chớp mắt đầy bỡn cợt, "Cứng rồi."

"..."

"Vậy chứng tỏ thân thể phu quân không có vấn đề gì."

Nhớ tới mấy lời bàn tán bậy bạ hồi trước, Thương Phạt cảm thấy hạ thân cứng rắn càng khó chịu hơn, "Ta thì có thể có vấn đề gì."

"Không có vấn đề, cũng không ghét ta, cho nên?" Bạch Ngôn Lê vòng tay ôm cổ Thương Phạt, nũng nịu nói, "Phu quân lo không khống chế được ta sao?"

"Có cảm giác tức là không ghét ngươi?" Cái triết lý này ở đâu ra vậy? "Không khống chế nổi ngươi?" Đùa gì thế? Hắn chẳng qua chỉ ghét bất cứ ai tâm địa thâm hiểm, không can hệ gì tới lo lắng hay sợ hãi hết.

Cái miệng của Bạch Ngôn Lê nhất định phải đề phòng!

"Cái tâm cơ mà người nói, đối với ta chỉ là bản năng sinh tồn, tại sao lại vì thế mà ghét ta? Ta đối với người thật lòng thật dạ, có thể chết vì người." Hai tay quấn chặt cổ Thương Phạt, Bạch Ngôn Lê khẽ dùng mông cọ cọ.

"Hừ..." Thương Phạt không nhịn được mà gầm khẽ một tiếng, kéo bàn tay đang sờ mó của Bạch Ngôn Lê ra, "Ngươi đè lên ta rồi."

"Ta cố ý đó." Bạch Ngôn Lê còn hất cằm khiêu khích.

Thương Phạt hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, khóe mắt khẽ giật, "Đây lại là chiêu mới của ngươi sao?"

"Phu quân sợ à?" Đêm nay Bạch Ngôn Lê quyết mặc kệ hết thảy. Y thu lại ý cười, nhìn chằm chằm Thương Phạt, gằn từng chữ, "Ngay cả ta mà người cũng sợ?"

"Ta sợ ngươi cái gì?" Lòng dạ ngươi thâm sâu hơn nữa thì đã sao?

"Vậy phu quân có muốn...." Lại ác ý đè mông lên chỗ cần đè, Bạch Ngôn Lê thấp giọng nói, "Thử chinh phục ta không?"

"Ngươi đừng cọ linh tinh!" Thương Phạt hoàn toàn cứng đơ rồi. Nhìn Bạch Ngôn Lê, hai mắt hắn gần như bốc hỏa, "Rồi đến lúc chuốc khổ vào thân đấy."

"Có khổ sở gì ư?" Ánh mắt cực kỳ ám chỉ nhìn xuống dưới, Bạch Ngôn Lê lắc đầu, "Không chắc."

"..." Y xem thường yêu quái? Thương Phạt dốc hết chút lý trí cuối cùng phân tích cho y, "Đêm nay ngươi dụ dỗ ta như vậy, không sợ chết sao?"

Lần trước hắn khó lắm mới chạy được khỏi phòng đã rồi, sao giờ lại thêm lần nữa?

"Người lại tính toán nữa rồi." Bạch Ngôn Lê nhẹ nhàng lướt tay xuống, cố tính dừng ở ai điểm nổi lên, "Yêu quái không phải thích nghe theo bản năng sao?"

"Ngươi nghĩ khiêu khích ta như vậy thì ta càng không nhìn thấu ngươi?" Lần trước hắn bỏ ra khỏi phòng là vì thế, vậy còn đêm nay....Thương Phạt bỗng tóm lấy cổ tay Bạch Ngôn Lê, ngăn động tác càn rỡ của y, "Ngươi tưởng ta sẽ mắc một cái bẫy hai lần hay sao?"

"Người nói gì vậy?" Bạch Ngôn Lê sửng sốt.

Thương Phạt vẫn luôn để ý đến từng thay đổi nhỏ trong ánh mắt của y, tóm được chút kinh ngạc ấy, liền đắc ý cười, "Cố tình quyến rũ ta, liệu đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"..."

"Ta đổi ý rồi, Bạch Ngôn Lê, đêm nay ta sẽ chơi với ngươi đến cùng." Nói rồi, Thương Phạt bật dậy, đè người dưới thân.

Hắn không khống chế sức mạnh, khiến cho gáy Bạch Ngôn Lê bị đụng vào tảng đá, đau đến nhăn mặt.

Thương Phạt chống khuỷu tay bên vanh tai y, chờ y mở mắt ra, hắn nở nụ cười hung ác, "Giờ hối hận còn kịp đó."

"Người nói cái gì thế?" Bạch Ngôn Lê dù nắm dưới nhưng không yếu thế. Y lại lần nữa choàng lấy cổ Thương Phạt, tiếp tục châm lửa, "Người ta kiếm cớ để lùi bước đấy à?"



"Ngươi thật sự dám!" Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thương Phạt cắn răng, "Ngươi nói đúng, ta nghĩ lắm để làm gì, cứ vui vẻ vẻ là được."

Cần gì biết chuyện sau đó thể nào, cứ đè y ra làm một trận. Hắn cũng muốn thấy, về sau Bạch Ngôn Lê không dám há mồm dụ dỗ nữa.

"Đúng, ngài vui là được." Bạch Ngôn Lê mỉm cười không chút giả dối, ngẩng đầu lên, chủ động hôn Thương Phạt.

Nụ hôn này chính là giọt nước làm tràn ly, cắt đứt sợi dây lý trí của hắn.

Đại yêu áp tới, công kích toàn diện. Bạch Ngôn Lê nhân lúc răng môi rời một chút, dụ dỗ, "Từ từ đã, để ta dạy người."

"Dạy cái rắm!" Nước bắn tung tóe. Cuộc đối thoại kết thúc bằng câu mắng giận dữ của Thương Phạt.

...

Trời vừa hửng sáng, Thương Phạt vớt người đang mê man từ dưới hồ lên. Bạch Ngôn Lê mơ mơ màng màng kêu lạnh.

Tối qua đùa ngịch quá mức, từ dưới nước lên trên bờ, từ trên bờ xuống dưới nước, thân thể chưa từng rời nhau.

Thương Phạt tìm quần áo lúc trước mặc vào cho cả hai, dùng chút yêu lực sưởi ấm, mái tóc dài ướt đẫm của Bạch Ngôn Lê lập tức khô ráo.

Trên đường về, người trong ngực hắn mở mắt ra, yếu ớt cất tiếng gọi.

"Sao thế?" Tâm trạng Thương Phạt chẳng hiểu sao lại tốt lạ thường, "Lúc nãy ta vui vẻ, ngươi có vui vẻ không?"

Bạch Ngôn Lê híp mắt, ho hai tiếng, không cách nào phản bác.

Thương Phạt cười ha hả, bay chậm hơn một chút, "Tôi qua khóc rất dễ nghe."

"..." Bạch Ngôn Lê không có sức nhấc tay, chỉ đành nhắm mắt lại, mặc hắn nói gì thì nói.

"Ngươi có giỏi thì đừng khóc." Mà sau đó thì đâu chỉ có khóc, còn cố gắng nhoài ra chạy trốn, bò thảm kêu cứu mạng, bộ dạng cực kỳ đáng thương.

"Chỉ có chút bản lãnh như vậy, năm năm trước ngươi vượt qua thế nào?" Về phương diện này thì dù Thương Phạt có mất trí cũng vẫn khỏe mạnh như thường.

"Khi đó người rất nghe lời." Bạch Ngôn Lê trêu chọc, tích mãi mới có chút sức cãi một câu.

"Ồ?" Thương Phạt cao giọng, "Sau này không như thế, lo mà rèn luyện thân thể một chút, không thì không thọ nổi đâu."

Bạch Ngôn Lê đỏ mắt, mĩu môi suýt khóc.

Thương Phạt chẳng hiểu sao lại ưng cái bộ dạng này. Tâm cơ khó lường bụng dạ nham hiểu cái khỉ gì, chẳng có đâu. Hình tượng y xây dựng bấy lâu đã đổ bể tan tành từ đêm qua rồi.

Giờ cái duy nhất hắn nhớ chỉ là cảnh người kia khóc tu tu dưới thân mình, rên rỉ động tinh, còn xin tha mạng, lúc đầu thì dâng hiến toàn bộ, lúc sau không còn sức mà vùng vẫy.

Hừm, không được nghĩ nữa, nghĩ nữa là vẻ mặt Thương Phạt bắt đầu đầy tà khí.

Bạch Ngôn Lê rất căng thẳng. Tuy rằng Thương Phạt chẳng làm gì nhưng y vẫn khoa trương kêu lên, "Ta cần nghỉ ngơi!"

"Ta không cho ngươi nghỉ chắc?" Ngươi mà cũng có lúc sợ. Thượng Phạt đáp xuống tiểu viện nơi hắn ở. Lúc vừa định nhấc chân đi vào phòng thì bỗng nhìn về một phía.

Nơi đó vốn không có ai, một bóng người lại chầm chậm hiện ra. Bị lộ tung tích, Cừu cong miệng cười, "Ta tò mò xem ai vào đây thôi, lỡ là yêu quái nào không có mắt thì sẽ thay ngài đuổi hắn đi."

Thương Phạt không vào từ cửa chinh, với năng lực của hắn thì đi lúc nào về lúc nào chẳng ai hay biết. Tên Cừu này tuy có chút bản lãnh nhưng vẫn chưa đủ để phát hiện ra. Giờ đối phương xuất hiện ở đây, nhiều khả năng là đã chờ sẵn từ trước rồi.

"Vậy à." Thương Phạt gật đầu một cái, xem như không có chuyện gì, tiếp tục cất bước.

Cừu thở phao nhẹ nhõm, vừa định rời đi thì một tia sáng màu đen bất chợt bao quanh người, nhanh như chớp lao về phía hắn.

Hắn lăn xuống đất, bò dậy định chạy, nhưng tia sáng đen ấy nhanh chóng ghim vào mặt đất, biến thành cự kiếm, vậy hắn bên trong.

Cừu không từ bỏ, giơ tay lên, lập tức biến về chân thân. Vì tiếng động này, Thương Phạt đang ôm Bạch Ngôn Lê dừng lại trước cửa.

Chỗ đó không còn thanh niên nào nữa, chỉ có một con quái vật mình chó mỏ chim đuôi chuột. Dùng hết sức lực, Cừu xông qua kẽ hở giữa các thanh cự kiếm, nhưng ánh chớp màu đen đánh bật hắn trở lại.

Hắn ngửa cổ gào lên, vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lần này đâm đầu vào cự kiếm.

Bạch Ngôn Lê hơi giây giụa trong ngực Thương Phạt, "Phu quân?"



"Không có gì." Thương Phạt rũ mắt, "Ta ôm ngươi vào."

Không để tâm đến tiếng nổ vang đằng sau, Thương Phạt bước vào phòng, cánh cửa tự động khép lại.

Bạch Ngôn Lê vẫn nghe thấy động tĩnh, lo lắng hỏi, "Là hắn à?"

"Ngươi ngủ trước đi." Đặt người lên giường, Thương Phạt định quay ra. Bạch Ngôn Lê nhoài người níu tay hắn, "Ngài định giết hắn sao?"

"Chẳng bằng tự lo cho mình đi." Cúi xuống, Thương Phạt vỗ vỗ khuôn mặt Bạch Ngôn Lê, cười bí hiểm. "Ngươi thành công rồi."

"Gì cơ?" Xương cốt toàn thân như rụng rời, Bạch Ngôn Lê nói chuyện rất khẽ.

Thương Phạt ngồi đầu giường, tay kia vẫn để trên mặt y, lơ đãng nói, "Sau chuyện này rồi ta cũng chẳng buồn để ý tâm cơ ngươi có sâu hay không. Chỉ với trinh của ngươi thì có gây sóng to gió lớn thế nào cũng chẳng ra khỏi bàn tay ta được. Ngươi chơi đi, muốn chơi thế nào thì chơi, ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể bày ra trò gì nữa. Ngươi phải nhớ cho kỹ, trêu chọc ta một lần ta xử lý ngươi một lần. Lúc ấy có kêu cha khóc mẹ cũng vô dụng, biết chưa?"

Vỗ vỗ thêm mấy cái, Thương Phạt liền đứng lên.

Bạch Ngôn Lê vẫn không chịu buông tay áo hắn, ngửa đầu sốt sắng nói, "Nghĩa là sao?"

"Nghĩa là sao?" Nhếch miệng, Thương Phạt có chút kiêu ngạo, như thể miễn cưỡng chấp nhận nói, "Tạm thời không giải trừ quan hệ bạn lữ."

"Cái gì?"

"Chuyện nên làm cũng làm rồi, trước mắt mắt cứ vậy đi."

"Ơ? Ý người là..." Y nói được nửa câu, cửa phòng đã khép lại, Thương Phạt biến mất bên ngoài cửa.

Bạch Ngôn Lê, "..."

...

Khác với lời cảnh báo lần trước, lần này Cừu thật sự cảm nhận được sát ý manh liệt, đó cũng là lý do hắn vùng vẫy điên cuồng. Ba thanh kiếm lớn màu đen đang càng lúc càng khép lại. Nếu hắn không thể xông ra thì e rằng sẽ bị cắt làm ba khúc một cách từ từ.

Nghe động lớn, yêu quái có năng lực mạnh nhất trong phủ là Đan chạy đến đầu tiên. Đám Thư Như đã rời đi để lo công chuyện, Tư Vĩ đến hơi chậm, còn dẫn theo cả Đào Bão Bão.

Khác những yêu quái kia, thấy cảnh tượng này, Đào Bão Bão liền chạy đến hành lang, trốn sau lưng Thương Phạt.

Y cậy bán manh với phu chủ mà ôm được đùi lớn, muốn làm gì thì làm. Tư Vĩ trong bụng cằn nhằn nhưng ngoài miệng im như thóc.

"Tối qua thế nào?" Suối nước nóng, không tệ, lại còn cởi sạch đồ, sáng sớm mới lặng lẽ mò về. Phu chủ chắc vẫn còn nằm bệt trong phòng không dậy nổi. Ui chao, trí tưởng tượng phong phú của Đan bắt đầu bay lên rồi.

"Hứng thú à?" Thương Phạt liếc hắn.

"Không, không hứng thú chút nào." Xua tay ra vẻ vô tội, Đan nịnh hót, "Ngài vừa trỗi dậy hùng phong, phu chủ đã liệt giường, thật lợi hại lợi hại. Thuộc hạ đảm bảo sau này phu chủ không dám thở mạnh một cái trước mặt ngài luôn."

"Hừ." Thương Phạt thế mà không phủ nhận, lại quay sang nhìn Cừu.

"Đây là yêu quái gì vậy?" Sau khi hiện ra chân thân rồi mà Đào Bão Bão vẫn đoán không ra.

Tư Vĩ đứng cạnh y cũng không biết. Dù lão có đạo hạnh ngàn năm nhưng chẳng qua chỉ rúc một chỗ, yêu quái ở đại lục Hồng Nguyệt có đến ngàn vạn giống, lão chỉ biết được bằng cái móng tay.

"Cừu Dư." Huyết thông khá thuần khiết. Thương Phạt vỗ tay cái độp, ba thanh cự kiếm cắm trên mặt đất bay lên không trung, biến về hình dạng ba con dao găm.

Đâm húc mấy lần không thoát được, Cừu thương tích đầy mình, co ro đứng một chỗ không dám trốn.

"Rõ là biết diễn." Lúc trước hắn để lộ cái đuôi xù lông trên bàn ăn, giờ nhìn lại có lẽ là vì hắn muốn che giấu yêu thân thực sự.

"Ta không có ác ý với ngài." Đảo mắt một vòng, Cừu biến về hình người, vội vàng quỳ gối xuống.

Thương Phạt bỗng nhiên búng tay, giống như vừa sực nhớ ra, "Ồ, xe ngựa mới cửa ta thiếu vật kéo."

Đan rớt cằm xuống đất. Có ngốc đến mấy hắn cũng phải hiểu ý câu kia. Cừu cũng như hắn, nghe xong sợ đến nỗi lại suýt quay về chân thân lần nữa.

Dùng đại yêu làm vật kéo xe thay bạch tố...Chuyện này có thể xảy ra được sao?

"Muốn chết hay là..." Yêu quái dù sao cũng có tự tôn và ngạo khí, nhất là đại yêu. Thương Phạt ngẫm nghĩ một hồi, cho đối phương lựa chọn, không hề thúc ép.

"Ta kéo xe! Kéo xe!" Người khác còn chưa kịp phản ứng, Cừu đã vội vàng đưa ra lựa chọn, hai mắt rưng rưng nhưng không hề do dự.

Thương Phạt: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau