Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch
Chương 9: Bài tập muôn năm
Người máy muốn trở thành người thật… sẽ có hậu quả như thế nào?
Như vậy thì không được ư?
Hạ Ca hoàn toàn không có khái niệm về việc này, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Quả thật cậu hiểu biết rất ít về thế giới hiện tại, kiến thức về mặt này hoàn toàn trống rỗng.
Lục Hành Thâm nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cậu, nói tiếp: “Sẽ bị đưa vào danh mục hàng cấm.”
Hàng cấm?
Nghe là biết không phải thứ gì tốt đẹp.
Hạ Ca ngồi vào xe, hỏi: “Hàng cấm đều sẽ bị tiêu hủy à?”
“Truy nã, thẩm phán, sau đó tiêu hủy.”
“Ò…’
Nghe còn thảm hơn việc bị Lục Hành Thâm vứt bỏ.
Không lâu sau, xe bay đáp xuống thảm cỏ rộng lớn của viện nghiên cứu.
Ban đầu Hạ Ca không nhận ra đây là đâu, chỉ thấy một tòa nhà ba tầng màu xám trắng. Mãi tới khi đến gần thấy cửa sổ tầng một và vườn hoa nhỏ phía trước mới nhận ra đây là nơi mình vừa tỉnh lại.
Cuối cùng Lục Hành Thâm không tháo rời phần sọ não như đã hù dọa người máy mà chỉ đơn giản là gắn thêm một cái chip là được.
Nghe quá trình đơn giản như vậy, Hạ Ca lại càng chờ mong.
Nhưng mà chip đâu?
Hạ Ca chờ mãi chờ mãi, lẽo đẽo bám theo Lục Hành Thâm không rời, sẵn sàng chờ nghe lệnh phối hợp gắn thêm chip vị giác.
Kết quả Lục Hành Thâm bỗng dừng lại trước chỗ ngoặt cửa thang máy, không đi tiếp nữa.
Lục Hành Thâm quay người lại đón lấy ánh mắt nóng bỏng của UR996, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Trước đó đã nói rồi.”
Lục Hành Thâm hơi cụp mắt, nói: “Tạm thời tôi có thể giữ cậu lại, cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu, nhưng trước đó chúng ta phải lập ba điều quy ước.”
Hạ Ca lập tức gật đầu.
Ánh đèn trong nhà chiếu lên hai người mang màu trắng lành lạnh, bởi vì tư thế hơi ngửa đầu của cậu, ánh sáng phản ra từ tròng mắt đen càng sáng hơn ngày thường.
Đó là đôi con ngươi được quét tầng tầng lớp lớp thuốc màu, dù có thức đêm như thế nào, mệt mỏi đến đâu đều sẽ không để lại quầng thâm hay tơ máu, là tạo vật hoàn hảo trong cảm nhận của Lục Hành Thâm.
Bây giờ đôi mắt hoàn hảo ấy lại hơi ngây ngốc, khiến người ta không còn tâm trạng nào thưởng thức, chỉ lo có nghe lọt lời ban nãy không.
Lục Hành Thâm không khỏi khẽ thở dài, trong đầu lại hiện lên nội dung báo cáo kiểm tra đo lường ban nãy.
Không phải thể biến dị, chẳng qua từ chối phỏng vấn, còn vài trình tự đáng nghi, chỉ biết quét virus và thanh lý thất bại.
Kết luận cuối cùng là đổ hết những điều bất thường ấy lên lý do AI tự có ý thức chủ.
Cũng may công ty kia có tính bảo mật cao, hơn nữa có đủ tiền, dù đã định đề nghị hắn đăng báo nhưng sẽ không có chuyện sau này lại làm phiền đến hắn hoặc tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy AI này đã không thể đối xử bằng cách bình thường.
Nếu 996 đã thích giao tiếp bằng cách của loài người như thế, vậy thì hắn không ngại dùng khẩu ước thay cho việc cấy thẳng mệnh lệnh vào.
“Thứ nhất, khi không được tôi cho phép không được tùy tiện ra ngoài, phạm vi nằm trong viện nghiên cứu này. Cậu có thể thoải mái hoạt động trong viện, trừ thang máy ra.”
Hạ Ca ồ một tiếng: “Trừ thang máy ra?”
Lục Hành Thâm giải thích: “Không được đi thang máy và những khu vực chỉ có thể đi thang máy tới. Phần lớn những nơi khác đều có thể đi bằng cầu thang bộ, cậu có thể tới những nơi đó. Sau này tôi sẽ rất bận, không rảnh để lúc nào cũng ở cạnh canh cậu, hiểu chưa?”
Hạ Ca gật đầu liên tục: “Ừm ừm, hiểu rồi!”
“Thứ hai, trừ tôi ra, khi đứng trước mặt người ngoài phải nói chuyện, hành động bằng thân phận Lâm Ngọc Âm, không thể để người khác phát hiện cậu là thế thân.”
Nói tới đây, Lục Hành Thâm hơi dừng lại như đang nghĩ gì đó.
“Đương nhiên,” Hắn bổ sung, “Bây giờ cậu chỉ cần đối phó với Phó Bạc Vọng thay cậu ta thôi, làm được không?”
Hạ Ca đứng còn thẳng hơn vừa rồi, nghiêm túc gật đầu như học sinh trong tiết quân sự: “Làm được!”
Tuy đã bị phát hiện một lần.
Hạ Ca mặt không đổi sắc nghĩ.
“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.”
Đôi mắt Lục Hành Thâm sâu thẳm như giấu đi toàn bộ ánh sáng nơi đáy mắt, khi nói đến chữ cuối, giọng hắn khàn khàn trầm xuống hệt đang ngâm thơ, cảm giác nặng nề đè nén như muốn khắc sâu lời nguyền rủa vào tận linh hồn.
Đầu ngón tay hắn nắm chặt gậy chống, phát ra tín hiệu dao động người thường không thể phát hiện, mang theo mệnh lệnh tối cao cùng ý nghĩa duy nhất truyền vào đầu người máy, ghi chép vào sâu trong dữ liệu.
Hắn nói, cậu là của tôi.
Hạ Ca ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy âm thanh này như cộng hưởng với thứ gì đó, khiến cậu có một loại ảo giác không thể nghe rõ.
“Cái gì?”
Lục Hành Thâm nhìn cậu chằm chằm, tiếp tục nói.
“Toàn bộ cơ thể, dữ liệu, chip của cậu, mỗi một sợi dây kết nối mô phỏng thần kinh, mỗi một tấc da ghép lên… Toàn bộ đều một tay tôi làm.”
“UR996, cậu chỉ thuộc về mình tôi.”
“Cho nên đừng lỗ mãng như hôm nay nữa.”
Hạ Ca chớp mắt, không khỏi hoang mang: “Hôm nay…?”
Lục Hành Thâm vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ.
“Đừng để bản thân bị hư hại.”
Trong lúc nói, hắn nhẹ nhàng niết vành tai mềm mại của người máy, đầu ngón không nặng không nhẹ xoa nắn, mãi tới khi chạm tới sợi dây cảm ứng nào đó mà đỏ lên.
Ý cười lóe lên nơi đáy mắt, mang theo sự chiếm hữu gần như bất thường.
“Dù chỉ một sợi tóc.”
“Đừng khiến tôi thất vọng như hơn 900 người anh trước đó của cậu.”
Hạ Ca: “…”
Nói xong hết gia quy, Lục Hành Thâm lập tức xoay người đi vào thang máy.
Hạ Ca: O A O?
Chờ, chờ đã… Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cái gì mà hơn 900 người anh trước đó 900 người cũng hơi bị nhiều rồi đấy không đúng trọng điểm không phải cái này…
…
Hơn 900 người trước đó!
Không, 995 người máy thế thân… vì không chịu nghe lời, không ngoan ngoãn nên mới bị tiêu hủy ư?!
Hạ Ca âm thầm che mặt, sau đó tìm một góc ngồi thụp xuống, xắn quần lên nghiêm túc quan sát cẳng chân mình.
Nơi đó không còn bất cứ vết sẹo hay dấu tích nào.
Trước đây không lâu, nơi này đã bị đốt trụi lủi, là Lục Hành Thâm đã nghiêm túc cấy ghép từng mảng da nhân tạo vào.
Hạ Ca yên lặng ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng thả ống quần xuống.
Chẳng lẽ cậu đắt tới vậy.
Cũng đúng, không khó hiểu lắm…
Hạ Ca chợt nhớ lại kiếp trước khi cậu lên mạng tìm kiếm cũng nghe nói mấy món figure cực giống thật kia rất đắt, chẳng những đáng giá, được lắp trong phòng kính mà còn quý giá vì chứa đựng tình cảm gửi gắm vào nhân vật.
A, thế thì đúng rồi!
Bây giờ cậu là hàng mô phỏng Lâm Ngọc Âm mà!
Hạ Ca đã nghĩ thông suốt không thắc mắc nữa, tiếp tục chờ mong vị giác quay trở về, nhớ lại lúc không nếm được vị bánh kem dâu vào ban ngày.
Thật may vì thời tinh tế vẫn có dâu tây như thường.
Thật may vì loài người không phá hủy hệ sinh thái đến mức dâu tây tuyệt chủng.
Thế giới thật tốt đẹp.
Hạ Ca đang cười ngây ngô, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng tít, một tin nhắn được gửi tới.
Trong tin chỉ có một câu:
[Alo bạn ơi, đừng quên bài tập nhóm đấy.]
Thì ra là tin nhắn do cậu Trần gửi tới.
Phía dưới tin nhắn có một tệp nén, mở ra xem thử, là một số tài liệu khác nhau, nói rõ yêu cầu, đề mục và tiến độ hoàn thành của bài tập nhóm lần này.
Chỉ còn lại tài liệu học tập liên quan đến bài tập nhóm.
Hạ Ca mở ra, tất cả đều là những nội dung liên quan đến công nghệ thực tế ảo, cũng không biết vì sao trong đó có một tệp đề “tài liệu mẫu”, tất cả đều là hình ảnh và tài liệu giới thiệu của đủ loại chó mèo.
Mèo, mèo mèo!!
Còn chưa kịp xem hết, cửa thang máy đã từ từ mở ra, Lục Hành Thâm đã quay về, trong tay có thêm một thùng dụng cụ cực kỳ nhỏ.
Thính giác của Hạ Ca nhạy bén hơn loài người nhiều, ngay khi thang máy bắt đầu phát ra tiếng động di chuyển, cậu đã ngẩng lên nhìn qua, thấy cửa thang máy từ từ mở ra, còn có thang máy đang dừng ở tầng một.
Vì Hạ Ca ngồi co trong góc tường, độ cao quá thấp so với mặt nước biển nên bị mắt Lục Hành Thâm tự động cho qua, vừa ra khỏi thang máy đã quay đầu đi luôn.
Hạ Ca ném hết mọi chuyện vừa rồi ra sau đầu, vội nhảy lên, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “Bài tập! Tôi phải làm bài tập!”
Lục Hành Thâm dừng bước, mờ mịt quay lại nhìn cậu, không biết là đang tò mò xem 996 lao ra từ góc nào hay khó hiểu về hứng thú của AI.
Hạ Ca đi đến bên cạnh cậu, hứng thú nói tiếp: “Vừa rồi cậu Trần nhắn tin cho tôi, bảo muốn cùng làm bài tập nhóm, tôi nghe nói Lâm Ngọc Âm rất bận á, hay là để tôi làm bài tập thay cậu ấy nhé? Tôi sẽ cố gắng!”
Lục Hành Thâm đi tiếp, từng căn phòng nối tiếp nhau hai bên sườn hành lang, dưới vách tường trắng xóa là hàng thảm sẫm màu thật dài, giảm bớt tiếng bước chân của hắn, chỉ còn lại tiếng gậy chống thật nhỏ.
Tiếng động nhỏ như vậy dễ khiến người ta làm ngơ, bây giờ tất cả đều bị tiếng ríu rít của người máy bên cạnh che mất, thậm chí còn phản lại vì không gian khá nhỏ.
Lục Hành Thâm đã từng hỏi Lâm Ngọc Âm về bài tập nhóm, quả thật có chuyện như vậy.
Nhưng mà…
“Cậu ấy không thiếu điểm học phần.”
Tuy Lâm Ngọc Âm ốm yếu bệnh tật, tần suất đi học trên trường cũng không nhiều nhưng việc học rất ưu tú, thành tích xuất sắc cộng thêm những giải thưởng hay các cuộc thi khác cũng đã đủ cho cậu ta leo lên vị trí học sinh giỏi, tốt nghiệp loại xuất sắc.
Cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã định bỏ qua phần bài tập nhóm, cũng không để ý điểm thành phần được bao nhiêu.
“Nhưng mà…”
Hạ Ca không cam lòng.
Cậu không hiểu rõ thế giới của mấy người cấp cao, nhưng cậu rất muốn làm bài tập, cũng rất cần phải làm.
Từ trước tới nay cậu chưa bao giờ được làm bài tập nhóm, cậu nghĩ sẽ rất vui.
Cũng giống Lâm Ngọc Âm, Hạ Ca lúc còn là học sinh luôn bệnh tật ốm yếu, tần suất đi học rất ít, thậm chí có rất nhiều học sinh không nhớ cả tên lẫn mặt cậu.
Khác ở chỗ, lúc đó cậu rất bình thường, không có gia thế khủng, không có tiền cũng không phải người có thiên phú, tần suất nghỉ học nhiều và thường xuyên vào viện liên tục chỉ khiến mức độ tồn tại của cậu giảm xuống cực thấp, mà thầy cô cũng không thích mấy đứa học kém.
Bây giờ Hạ Ca nhớ lại thời còn đi học đều sẽ chỉ còn những ký ức mơ hồ, trường học rất bình thường, việc học cũng bình thường, trừ nghe giảng, viết vào vở ghi vở bài tập và thi cử ra thì không còn gì khác.
Sức khỏe quá kém khiến cậu bỏ lỡ gần hết khóa thể dục và hoạt động ngoại khóa chỉ tổ chức mười lần một học kỳ, những lần có bài tập nhóm, thầy cô sẽ thông cảm cho sự bất tiện của cậu, miễn luôn cho cậu.
Hạ Ca rất muốn thử tham gia làm bài tập nhóm một lần, dù thật ra nó không thú vị như cậu nghĩ cũng chẳng sao.
Ít nhất cũng được làm thử.
Hơn nữa… Đây là điều kiện trao đổi để cậu Trần đồng ý che giấu thân phận cho cậu.
Nếu bây giờ cậu nói với Trần Tiếu Niên không thể hỗ trợ làm bài tập, nói không chừng cậu sẽ không thể giấu chuyện cậu ta biết mình là người máy nữa, sẽ bị Lục Hành Thâm biết.
Có khi sẽ bị tiêu hủy luôn!
Đến cả mấy con lông xù còn chưa được sờ đã bị tiêu hủy, quá mệt mỏi!
Hạ Ca nắm chặt ngón tay, âm thầm tính toán, trước khi bị tiêu hủy cậu chỉ có ba điều ước vô cùng nhỏ nhoi, được nếm thử bánh kem dâu một lần, sờ mấy con xù lông một lần, cuối cùng là có một cái mông hoàn chỉnh.
Nếu được thỏa mãn một trong ba nguyện vọng đó thì cũng… cũng không phải không được…
Lục Hành Thâm đột nhiên nhận ra bên cạnh vô cùng im lặng, quay đầu nhìn mới phát hiện UR996 đã dừng lại phía sau từ bao giờ, đi chậm rì rì cũng không nhảy nhót, ủ rũ cụp đuôi.
Còn cạy ngón tay nữa.
Học ai cái tật xấu này đấy?
Lục Hành Thâm hơi cau mày, trong số những dữ liệu hắn lập trình chưa bao giờ có mấy động tác vặt vãnh như cạy ngón.
“Nếu cậu có thể đảm bảo không làm sai.”
Hạ Ca sửng sốt, cậu bỗng nhận ra ngón tay được nắm lấy, ngẩng đầu thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hành Thâm.
Ngón tay mềm mại co dãn, cảm giác mịn hơn cả người bình thường, lúc này từng ngón bị ép mở ra nắm chặt trong tay, không lấy ra được nên không thể táy máy.
Cậu nhẩm lại lời vừa rồi của Lục Hành Thâm.
Nếu không làm sai… Thì sao?
Hạ Ca ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Hành Thâm im lặng hồi lâu, nói tiếp: “Nhưng chắc cậu ấy sẽ không đồng ý đâu, để mai tôi hỏi lại.”
Hạ Ca:!!!
Có hy vọng!
Nice!
“Tôi sẽ cố gằng!”
“Để mai rồi nói, đổi chip đã.”
Lục Hành Thâm không buông tay, dẫn cậu đi tới một căn phòng xa lạ. Cách bài trí trong phòng vẫn là kiểu tối giản, giữa phòng đặt một cái ghế to rộng, bên cạnh bày đủ loại dụng cụ.
Trông hệt như…
Phòng khám răng.
Khuôn mặt Hạ Ca lập tức đờ đẫn.
Như vậy thì không được ư?
Hạ Ca hoàn toàn không có khái niệm về việc này, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Quả thật cậu hiểu biết rất ít về thế giới hiện tại, kiến thức về mặt này hoàn toàn trống rỗng.
Lục Hành Thâm nhìn khuôn mặt kinh ngạc của cậu, nói tiếp: “Sẽ bị đưa vào danh mục hàng cấm.”
Hàng cấm?
Nghe là biết không phải thứ gì tốt đẹp.
Hạ Ca ngồi vào xe, hỏi: “Hàng cấm đều sẽ bị tiêu hủy à?”
“Truy nã, thẩm phán, sau đó tiêu hủy.”
“Ò…’
Nghe còn thảm hơn việc bị Lục Hành Thâm vứt bỏ.
Không lâu sau, xe bay đáp xuống thảm cỏ rộng lớn của viện nghiên cứu.
Ban đầu Hạ Ca không nhận ra đây là đâu, chỉ thấy một tòa nhà ba tầng màu xám trắng. Mãi tới khi đến gần thấy cửa sổ tầng một và vườn hoa nhỏ phía trước mới nhận ra đây là nơi mình vừa tỉnh lại.
Cuối cùng Lục Hành Thâm không tháo rời phần sọ não như đã hù dọa người máy mà chỉ đơn giản là gắn thêm một cái chip là được.
Nghe quá trình đơn giản như vậy, Hạ Ca lại càng chờ mong.
Nhưng mà chip đâu?
Hạ Ca chờ mãi chờ mãi, lẽo đẽo bám theo Lục Hành Thâm không rời, sẵn sàng chờ nghe lệnh phối hợp gắn thêm chip vị giác.
Kết quả Lục Hành Thâm bỗng dừng lại trước chỗ ngoặt cửa thang máy, không đi tiếp nữa.
Lục Hành Thâm quay người lại đón lấy ánh mắt nóng bỏng của UR996, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Trước đó đã nói rồi.”
Lục Hành Thâm hơi cụp mắt, nói: “Tạm thời tôi có thể giữ cậu lại, cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu, nhưng trước đó chúng ta phải lập ba điều quy ước.”
Hạ Ca lập tức gật đầu.
Ánh đèn trong nhà chiếu lên hai người mang màu trắng lành lạnh, bởi vì tư thế hơi ngửa đầu của cậu, ánh sáng phản ra từ tròng mắt đen càng sáng hơn ngày thường.
Đó là đôi con ngươi được quét tầng tầng lớp lớp thuốc màu, dù có thức đêm như thế nào, mệt mỏi đến đâu đều sẽ không để lại quầng thâm hay tơ máu, là tạo vật hoàn hảo trong cảm nhận của Lục Hành Thâm.
Bây giờ đôi mắt hoàn hảo ấy lại hơi ngây ngốc, khiến người ta không còn tâm trạng nào thưởng thức, chỉ lo có nghe lọt lời ban nãy không.
Lục Hành Thâm không khỏi khẽ thở dài, trong đầu lại hiện lên nội dung báo cáo kiểm tra đo lường ban nãy.
Không phải thể biến dị, chẳng qua từ chối phỏng vấn, còn vài trình tự đáng nghi, chỉ biết quét virus và thanh lý thất bại.
Kết luận cuối cùng là đổ hết những điều bất thường ấy lên lý do AI tự có ý thức chủ.
Cũng may công ty kia có tính bảo mật cao, hơn nữa có đủ tiền, dù đã định đề nghị hắn đăng báo nhưng sẽ không có chuyện sau này lại làm phiền đến hắn hoặc tiết lộ ra ngoài.
Vì vậy AI này đã không thể đối xử bằng cách bình thường.
Nếu 996 đã thích giao tiếp bằng cách của loài người như thế, vậy thì hắn không ngại dùng khẩu ước thay cho việc cấy thẳng mệnh lệnh vào.
“Thứ nhất, khi không được tôi cho phép không được tùy tiện ra ngoài, phạm vi nằm trong viện nghiên cứu này. Cậu có thể thoải mái hoạt động trong viện, trừ thang máy ra.”
Hạ Ca ồ một tiếng: “Trừ thang máy ra?”
Lục Hành Thâm giải thích: “Không được đi thang máy và những khu vực chỉ có thể đi thang máy tới. Phần lớn những nơi khác đều có thể đi bằng cầu thang bộ, cậu có thể tới những nơi đó. Sau này tôi sẽ rất bận, không rảnh để lúc nào cũng ở cạnh canh cậu, hiểu chưa?”
Hạ Ca gật đầu liên tục: “Ừm ừm, hiểu rồi!”
“Thứ hai, trừ tôi ra, khi đứng trước mặt người ngoài phải nói chuyện, hành động bằng thân phận Lâm Ngọc Âm, không thể để người khác phát hiện cậu là thế thân.”
Nói tới đây, Lục Hành Thâm hơi dừng lại như đang nghĩ gì đó.
“Đương nhiên,” Hắn bổ sung, “Bây giờ cậu chỉ cần đối phó với Phó Bạc Vọng thay cậu ta thôi, làm được không?”
Hạ Ca đứng còn thẳng hơn vừa rồi, nghiêm túc gật đầu như học sinh trong tiết quân sự: “Làm được!”
Tuy đã bị phát hiện một lần.
Hạ Ca mặt không đổi sắc nghĩ.
“Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất.”
Đôi mắt Lục Hành Thâm sâu thẳm như giấu đi toàn bộ ánh sáng nơi đáy mắt, khi nói đến chữ cuối, giọng hắn khàn khàn trầm xuống hệt đang ngâm thơ, cảm giác nặng nề đè nén như muốn khắc sâu lời nguyền rủa vào tận linh hồn.
Đầu ngón tay hắn nắm chặt gậy chống, phát ra tín hiệu dao động người thường không thể phát hiện, mang theo mệnh lệnh tối cao cùng ý nghĩa duy nhất truyền vào đầu người máy, ghi chép vào sâu trong dữ liệu.
Hắn nói, cậu là của tôi.
Hạ Ca ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy âm thanh này như cộng hưởng với thứ gì đó, khiến cậu có một loại ảo giác không thể nghe rõ.
“Cái gì?”
Lục Hành Thâm nhìn cậu chằm chằm, tiếp tục nói.
“Toàn bộ cơ thể, dữ liệu, chip của cậu, mỗi một sợi dây kết nối mô phỏng thần kinh, mỗi một tấc da ghép lên… Toàn bộ đều một tay tôi làm.”
“UR996, cậu chỉ thuộc về mình tôi.”
“Cho nên đừng lỗ mãng như hôm nay nữa.”
Hạ Ca chớp mắt, không khỏi hoang mang: “Hôm nay…?”
Lục Hành Thâm vô cùng kiên nhẫn, nghiêm túc nói rõ từng câu từng chữ.
“Đừng để bản thân bị hư hại.”
Trong lúc nói, hắn nhẹ nhàng niết vành tai mềm mại của người máy, đầu ngón không nặng không nhẹ xoa nắn, mãi tới khi chạm tới sợi dây cảm ứng nào đó mà đỏ lên.
Ý cười lóe lên nơi đáy mắt, mang theo sự chiếm hữu gần như bất thường.
“Dù chỉ một sợi tóc.”
“Đừng khiến tôi thất vọng như hơn 900 người anh trước đó của cậu.”
Hạ Ca: “…”
Nói xong hết gia quy, Lục Hành Thâm lập tức xoay người đi vào thang máy.
Hạ Ca: O A O?
Chờ, chờ đã… Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cái gì mà hơn 900 người anh trước đó 900 người cũng hơi bị nhiều rồi đấy không đúng trọng điểm không phải cái này…
…
Hơn 900 người trước đó!
Không, 995 người máy thế thân… vì không chịu nghe lời, không ngoan ngoãn nên mới bị tiêu hủy ư?!
Hạ Ca âm thầm che mặt, sau đó tìm một góc ngồi thụp xuống, xắn quần lên nghiêm túc quan sát cẳng chân mình.
Nơi đó không còn bất cứ vết sẹo hay dấu tích nào.
Trước đây không lâu, nơi này đã bị đốt trụi lủi, là Lục Hành Thâm đã nghiêm túc cấy ghép từng mảng da nhân tạo vào.
Hạ Ca yên lặng ngẩn ra hồi lâu, cuối cùng thả ống quần xuống.
Chẳng lẽ cậu đắt tới vậy.
Cũng đúng, không khó hiểu lắm…
Hạ Ca chợt nhớ lại kiếp trước khi cậu lên mạng tìm kiếm cũng nghe nói mấy món figure cực giống thật kia rất đắt, chẳng những đáng giá, được lắp trong phòng kính mà còn quý giá vì chứa đựng tình cảm gửi gắm vào nhân vật.
A, thế thì đúng rồi!
Bây giờ cậu là hàng mô phỏng Lâm Ngọc Âm mà!
Hạ Ca đã nghĩ thông suốt không thắc mắc nữa, tiếp tục chờ mong vị giác quay trở về, nhớ lại lúc không nếm được vị bánh kem dâu vào ban ngày.
Thật may vì thời tinh tế vẫn có dâu tây như thường.
Thật may vì loài người không phá hủy hệ sinh thái đến mức dâu tây tuyệt chủng.
Thế giới thật tốt đẹp.
Hạ Ca đang cười ngây ngô, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng tít, một tin nhắn được gửi tới.
Trong tin chỉ có một câu:
[Alo bạn ơi, đừng quên bài tập nhóm đấy.]
Thì ra là tin nhắn do cậu Trần gửi tới.
Phía dưới tin nhắn có một tệp nén, mở ra xem thử, là một số tài liệu khác nhau, nói rõ yêu cầu, đề mục và tiến độ hoàn thành của bài tập nhóm lần này.
Chỉ còn lại tài liệu học tập liên quan đến bài tập nhóm.
Hạ Ca mở ra, tất cả đều là những nội dung liên quan đến công nghệ thực tế ảo, cũng không biết vì sao trong đó có một tệp đề “tài liệu mẫu”, tất cả đều là hình ảnh và tài liệu giới thiệu của đủ loại chó mèo.
Mèo, mèo mèo!!
Còn chưa kịp xem hết, cửa thang máy đã từ từ mở ra, Lục Hành Thâm đã quay về, trong tay có thêm một thùng dụng cụ cực kỳ nhỏ.
Thính giác của Hạ Ca nhạy bén hơn loài người nhiều, ngay khi thang máy bắt đầu phát ra tiếng động di chuyển, cậu đã ngẩng lên nhìn qua, thấy cửa thang máy từ từ mở ra, còn có thang máy đang dừng ở tầng một.
Vì Hạ Ca ngồi co trong góc tường, độ cao quá thấp so với mặt nước biển nên bị mắt Lục Hành Thâm tự động cho qua, vừa ra khỏi thang máy đã quay đầu đi luôn.
Hạ Ca ném hết mọi chuyện vừa rồi ra sau đầu, vội nhảy lên, nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “Bài tập! Tôi phải làm bài tập!”
Lục Hành Thâm dừng bước, mờ mịt quay lại nhìn cậu, không biết là đang tò mò xem 996 lao ra từ góc nào hay khó hiểu về hứng thú của AI.
Hạ Ca đi đến bên cạnh cậu, hứng thú nói tiếp: “Vừa rồi cậu Trần nhắn tin cho tôi, bảo muốn cùng làm bài tập nhóm, tôi nghe nói Lâm Ngọc Âm rất bận á, hay là để tôi làm bài tập thay cậu ấy nhé? Tôi sẽ cố gắng!”
Lục Hành Thâm đi tiếp, từng căn phòng nối tiếp nhau hai bên sườn hành lang, dưới vách tường trắng xóa là hàng thảm sẫm màu thật dài, giảm bớt tiếng bước chân của hắn, chỉ còn lại tiếng gậy chống thật nhỏ.
Tiếng động nhỏ như vậy dễ khiến người ta làm ngơ, bây giờ tất cả đều bị tiếng ríu rít của người máy bên cạnh che mất, thậm chí còn phản lại vì không gian khá nhỏ.
Lục Hành Thâm đã từng hỏi Lâm Ngọc Âm về bài tập nhóm, quả thật có chuyện như vậy.
Nhưng mà…
“Cậu ấy không thiếu điểm học phần.”
Tuy Lâm Ngọc Âm ốm yếu bệnh tật, tần suất đi học trên trường cũng không nhiều nhưng việc học rất ưu tú, thành tích xuất sắc cộng thêm những giải thưởng hay các cuộc thi khác cũng đã đủ cho cậu ta leo lên vị trí học sinh giỏi, tốt nghiệp loại xuất sắc.
Cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã định bỏ qua phần bài tập nhóm, cũng không để ý điểm thành phần được bao nhiêu.
“Nhưng mà…”
Hạ Ca không cam lòng.
Cậu không hiểu rõ thế giới của mấy người cấp cao, nhưng cậu rất muốn làm bài tập, cũng rất cần phải làm.
Từ trước tới nay cậu chưa bao giờ được làm bài tập nhóm, cậu nghĩ sẽ rất vui.
Cũng giống Lâm Ngọc Âm, Hạ Ca lúc còn là học sinh luôn bệnh tật ốm yếu, tần suất đi học rất ít, thậm chí có rất nhiều học sinh không nhớ cả tên lẫn mặt cậu.
Khác ở chỗ, lúc đó cậu rất bình thường, không có gia thế khủng, không có tiền cũng không phải người có thiên phú, tần suất nghỉ học nhiều và thường xuyên vào viện liên tục chỉ khiến mức độ tồn tại của cậu giảm xuống cực thấp, mà thầy cô cũng không thích mấy đứa học kém.
Bây giờ Hạ Ca nhớ lại thời còn đi học đều sẽ chỉ còn những ký ức mơ hồ, trường học rất bình thường, việc học cũng bình thường, trừ nghe giảng, viết vào vở ghi vở bài tập và thi cử ra thì không còn gì khác.
Sức khỏe quá kém khiến cậu bỏ lỡ gần hết khóa thể dục và hoạt động ngoại khóa chỉ tổ chức mười lần một học kỳ, những lần có bài tập nhóm, thầy cô sẽ thông cảm cho sự bất tiện của cậu, miễn luôn cho cậu.
Hạ Ca rất muốn thử tham gia làm bài tập nhóm một lần, dù thật ra nó không thú vị như cậu nghĩ cũng chẳng sao.
Ít nhất cũng được làm thử.
Hơn nữa… Đây là điều kiện trao đổi để cậu Trần đồng ý che giấu thân phận cho cậu.
Nếu bây giờ cậu nói với Trần Tiếu Niên không thể hỗ trợ làm bài tập, nói không chừng cậu sẽ không thể giấu chuyện cậu ta biết mình là người máy nữa, sẽ bị Lục Hành Thâm biết.
Có khi sẽ bị tiêu hủy luôn!
Đến cả mấy con lông xù còn chưa được sờ đã bị tiêu hủy, quá mệt mỏi!
Hạ Ca nắm chặt ngón tay, âm thầm tính toán, trước khi bị tiêu hủy cậu chỉ có ba điều ước vô cùng nhỏ nhoi, được nếm thử bánh kem dâu một lần, sờ mấy con xù lông một lần, cuối cùng là có một cái mông hoàn chỉnh.
Nếu được thỏa mãn một trong ba nguyện vọng đó thì cũng… cũng không phải không được…
Lục Hành Thâm đột nhiên nhận ra bên cạnh vô cùng im lặng, quay đầu nhìn mới phát hiện UR996 đã dừng lại phía sau từ bao giờ, đi chậm rì rì cũng không nhảy nhót, ủ rũ cụp đuôi.
Còn cạy ngón tay nữa.
Học ai cái tật xấu này đấy?
Lục Hành Thâm hơi cau mày, trong số những dữ liệu hắn lập trình chưa bao giờ có mấy động tác vặt vãnh như cạy ngón.
“Nếu cậu có thể đảm bảo không làm sai.”
Hạ Ca sửng sốt, cậu bỗng nhận ra ngón tay được nắm lấy, ngẩng đầu thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hành Thâm.
Ngón tay mềm mại co dãn, cảm giác mịn hơn cả người bình thường, lúc này từng ngón bị ép mở ra nắm chặt trong tay, không lấy ra được nên không thể táy máy.
Cậu nhẩm lại lời vừa rồi của Lục Hành Thâm.
Nếu không làm sai… Thì sao?
Hạ Ca ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Hành Thâm im lặng hồi lâu, nói tiếp: “Nhưng chắc cậu ấy sẽ không đồng ý đâu, để mai tôi hỏi lại.”
Hạ Ca:!!!
Có hy vọng!
Nice!
“Tôi sẽ cố gằng!”
“Để mai rồi nói, đổi chip đã.”
Lục Hành Thâm không buông tay, dẫn cậu đi tới một căn phòng xa lạ. Cách bài trí trong phòng vẫn là kiểu tối giản, giữa phòng đặt một cái ghế to rộng, bên cạnh bày đủ loại dụng cụ.
Trông hệt như…
Phòng khám răng.
Khuôn mặt Hạ Ca lập tức đờ đẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất