Thế Thân Bạch Nguyên Quang Của Tra Công Không Muốn Làm Nữa
Chương 23
Thẩm Duy Hi ngây ngẩn quay lại ngoài cửa phòng bệnh.
Diệp Chức vẫn đang chờ hắn ở hành lang, thấy hắn đi tới nhịn không được quan tâm nói, "Duy Hi, anh sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?"
Cậu hơi khom lưng lấy khăn tay định lau mồ hôi trên trán Thẩm Duy Hi nhưng lại bị người đàn ông hất mạnh tay.
"Đừng đụng vào tôi!"
Diệp Chức sửng sờ nhìn hắn.
"Duy Hi, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, nếu như em đã làm gì sai..."
Bỗng nhiên Thẩm Duy Hi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, "Lúc khi tôi cầu hôn cậu không phải chính cậu là người từ chối sao? Sao hôm nay bác trai lại bảo tôi hứa phải chăm sóc cậu, còn ép tôi kết hôn với cậu?"
Diệp Chức cắn môi oan ức nhìn hắn, "Duy Hi, có phải anh nghĩ em ở sau lưng bày mưu tính kế tất cả những chuyện này đúng không?"
"À, tôi chỉ không hiểu sao hồi đó luôn miệng nói không thể có lỗi với anh họ nhưng hôm nay lại có thể làm như vậy?"
Diệp Chức tức giận nhìn hắn, "Duy Hi, anh coi em là người thế nào vậy? Dượng đang nằm trên giường bệnh nên tất nhiên em không thể làm trái ý ông."
"Đừng có đạo đức giả nữa, miệng cậu nói được câu nào thật à!"
Đồng tử Diệp Chức hơi co rút, cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Duy Hi giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác?
"Duy Hi, sao anh có thể không tin em? Hay là... bây giờ anh thích Địch Tư Lạc rồi, đã quên lời hứa trước đây với em?"
Thẩm Duy Hi cười nhạo một tiếng, con ngươi đen nhìn chằm chằm Diệp Chức, ánh mắt mỉa mai trước nay chưa từng xuất hiện.
"Tôi không tin cậu? Chứ không phải cậu là người nói dối tôi trước à!"
Ánh mắt Diệp Chức bi thương, "Duy Hi, em không hiểu anh đang nói gì."
"Lúc tôi bị thương hồi lớp 11, phải ở bệnh viện hai tháng, người chăm sóc tôi là ai?"
Mắt Diệp Chức giật giật, mi mắt khẽ rũ xuống, "Duy Hi, ai nói gì với anh vậy?"
Thẩm Duy Hi cười khổ một tiếng, ánh mắt mê mang ngồi xuống ghế dài, "Cậu không biết hai tháng đó tôi đã đau khổ thế nào đâu, nhìn không rõ, chân cũng không đi được, chỉ có thể giống như phế vật nằm trên giường bệnh, hộ lý đã bị tôi mắng bỏ đi mấy người. Nhưng khi người kia xuất hiện, cậu dịu dàng, kiên nhẫn, tôi muốn cái gì cậu ấy đều biết, tôi nổi giận cậu ấy cũng bao dung tất cả. Một đêm nọ, tôi cảm giác cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất chán ghét nhưng trái tim tôi lại rất thích, nghĩ rằng chờ đến khi mắt tôi khỏi tôi sẽ hỏi rõ cậu ấy là ai."
"Sau đó hộ lý nói với tôi người đó là cậu. Tôi tưởng cậu thích thầm tôi và tất cả những điều đó là cậu làm. Tôi chỉ nghĩ sau này phải trân trọng cậu, đối xử tốt với cậu, không để cậu phải chịu khổ."
"Duy Hi, người kia thật sự là em. Em chuyển trường chưa bao lâu đã thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh——"
"Có thật là cậu không?" Bỗng nhiên ánh mắt Thẩm Duy Hi trở nên sắc bén như lưỡi dao nhìn cậu.
"Cậu có biết tôi vừa gặp ai không? Là hộ lý năm đó đã chăm sóc tôi."
Gương mặt Diệp Chức cứng đờ tái mét.
"Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu. Đúng vậy, cuộc sống của cậu quá thê thảm, thành tích xuất sắc lại mềm yếu ngoan ngoãn, tôi tưởng lòng cậu cũng giống như bên ngoài nhưng hôm nay tôi phát hiện tôi đã sai rồi."
"Duy Hi anh nghe em giải thích, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Hộ lý kia nhất định là giả, không chừng là do anh họ mua chuộc, anh..." Diệp Chức kéo tay áo Thẩm Duy Hi, thái độ thất thố trước nay chưa từng có.
Thẩm Duy Hi nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có, "Tôi chưa từng nhắc tới Địch Tư Lạc mà tại sao cậu lại vu tội cho cậu ấy? Hay là người hiểu rõ hơn ai hết chính là cậu, người đến chăm sóc tôi thật ra là Địch Tư Lạc?"
Môi Diệp Chức tái nhợt run rẩy, buông tay áo hắn ra.
"Duy Hi, xin lỗi..."
Cậu cắn môi dưới, đôi mắt ửng hồng đầy nước mắt, "Em không cố ý, em chỉ hâm mộ anh họ có gia đình hạnh phúc, còn có thể làm bạn với anh, còn em thì không có gì cả..."
Trước kia nếu Diệp Chức rơi nước mắt trước mặt hắn thì có lẽ hắn đã đau lòng không biết phải làm thế nào nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
"Cướp đi cuộc đời của người khác mà cậu còn có tư cách đóng vai nạn nhân à?"
"Diệp Chức, tôi sẽ không kết hôn với cậu, sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, mạnh ai nấy sống."
Nói xong câu đó, Thẩm Duy Hi lập tức sải bước ra khỏi bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Địch Tư Lạc ngẩn người ngồi trên bậc thang xi măng cạnh sân thể dục nhìn nhóm học sinh chơi bóng đá cách đó không xa. Cậu cũng không biết mình bị làm sao mà sau khi rời khỏi bệnh viện liền đến trường cấp 3 năm đó. Tất nhiên cũng đã đi vào.
Cậu rất quen thuộc với từng loại cây cỏ ở đây, cây bông gòn, hoa quế, nhãn thơm, nhắm mắt lại là có thể ngửi được mùi hương của hoa sơn chi. Giáo viên chủ nhiệm đầu hói đang bắt học sinh yêu sớm trên sân thể dục, các cặp tình nhân nhỏ chạy trốn xung quanh, xa xa vang vọng tiếng răn dạy trong lớp học, cuộc sống cấp 3 nhàm chán và ồn ào.
Hồi đó tại sao cậu lại thích Thẩm Duy Hi? Chính cậu cũng không hiểu nổi nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ khi lần đầu gặp Thẩm Duy Hi, cảm giác quen thuộc khiến trái tim cậu rung động giống như ở sâu trong trí nhớ cậu đã khắc sâu gương mặt này. Nụ cười của hắn giống như có ma lực bắt được ánh mắt của cậu.
Cậu cho rằng đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng hiện tại mới tỉnh ngộ đó là khởi đầu cho bi kịch của mình.
Nói Diệp Chức cướp đi cuộc đời của cậu cũng không đúng lắm, cho dù không có Diệp Chức thì nếu cậu tỏ tình với Thẩm Duy Hi, chưa chắc đối phương sẽ chấp nhận. Hay là cho dù hai người có ở bên nhau thì sau này vẫn sẽ có đủ nguyên nhân mà chia tay. Tình yêu của cậu quá thấp kém như đi trên lớp băng mỏng, mà đối phương lại cao quý giống như thần linh nhìn xuống cậu, tình cảm như vậy sao có thể lâu dài được?
May thay cuộc đời của cậu vẫn có thể làm lại. Đời này cậu phải sống thật tỉnh táo và lý trí, sẽ không lãng phí một giây nào trên người không đáng nữa.
Đột nhiên cậu nhảy xuống bậc thang chạy ra sân thể dục, tiếng gió gào thét ngang qua, chuyện cũ và ưu sầu tuổi trẻ đều bị cậu bỏ lại phía sau.
Cậu chạy không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng đến vòng kết thúc thì đã mệt đến không muốn di chuyển, ngồi trên sân thể dục không ngừng thở dốc.
Từ trường học đi ra, cậu quay về xe phát hiện trong điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Duy Hi. Còn có hai tin nhắn lần lượt đến từ Địch Tư Minh và Thẩm Trác Lễ.
Địch Tư Minh: Ba càng già càng nghĩ nhiều rồi, mấy ngày tới anh sẽ cố khuyên ông ấy, em đừng khó chịu nha.
Thẩm Trác Lễ: Tiểu Lạc, nghe nói bác trai bị bệnh nằm viện, tôi hơi lo lắng, em có khỏe không?
Địch Tư Lạc trực tiếp kéo Thẩm Duy Hi vào danh sách đen rồi trả lời Thẩm Trác Lễ: Em không sao.
Thẩm Trác Lễ lập tức gọi tới.
"Tiểu Lạc, bây giờ em đang ở đâu? Em đã ăn tối chưa?"
Địch Tư Lạc nghe được giọng nói quan tâm của anh, đáy lòng cũng ấm áp. Một tay cậu đặt trên mép cửa sổ xe nhìn đèn neon trên đường phố cách đó không xa, khàn giọng nói.
"Chú Tư đi uống rượu với em đi."
Sau hai mươi phút. Trong quán rượu được trang trí theo phong cách cổ xưa.
Địch Tư Lạc đá giày ngồi xuống thảm tatami, cụng ly với Thẩm Trác Lễ.
"Chú Tư, em mời chú một ly."
Thẩm Trác Lễ nhíu cặp mày tuấn tú, "Tiểu Lạc, em nên ăn gì đó trước đi, bụng đói uống rượu không tốt."
Địch Tư Lạc lắc đầu uống rượu của mình, "Em không ăn nổi, cứ uống rượu đi."
"Chuyện xảy ra trong bệnh viện...Tư Minh đã nói với tôi rồi. Tiểu Lạc, em đừng khó chịu, là Thẩm Duy Hi không biết nhìn người, hắn hoàn toàn không biết em tốt thế nào."
Địch Tư Lạc nhịn không được bật cười.
"Chú Tư hiểu lầm rồi, em ước gì Thẩm Duy Hi và Diệp Chức cứ dính chặt vào nhau cho rồi để đừng gây họa cho người ta nữa. Bọn họ kết hôn em đốt pháo chúc mừng còn không kịp sao có thể buồn vì hai người đó được chứ."
Thẩm Trác Lễ đau lòng nhìn cậu.
"Được rồi, tôi uống với em."
Tửu lượng của Địch Tư Lạc không tốt, rất nhanh đã say. Hai gò má ửng hồng, trong con ngươi mông lung ngập nước, mềm nhũn dựa vào vai Thẩm Trác Lễ.
"Chú Tư, chú thơm quá. Không giống em vừa mới chạy xong hôi quá đi..."
Nhìn Địch Tư Lạc như chó con hít mũi ngửi mùi ở cổ áo anh, Thẩm Trác Lễ vô thức mỉm cười. Ánh mắt vô cùng dịu dàng vuốt ve tóc Địch Tư Lạc.
"Tiểu Lạc, em say rồi à?"
"Tửu lượng của em rất tốt... nấc... sao có thể...sao có thể say được!"
"Vậy em có muốn ăn gì không?" Thẩm Trác Lễ lo bệnh dạ dày của cậu lại tái phát.
"Không muốn...chú Tư, chú có biết vì sao em khó chịu không?" Bỗng nhiên Địch Tư Lạc ngẩng mặt lên, không chớp mắt nhìn anh.
Thẩm Trác Lễ nâng cằm cậu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, giọng nói khàn khàn, "Em nói đi."
"Em thấy khó chịu...vì em đã lãng phí quá nhiều thời gian vào tên ngốc Thẩm Duy Hi kia! Nếu như không thích tên ngốc kia thì có lẽ em đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại rồi!"
Thẩm Trác Lễ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy những vì sao.
"Ừm tôi biết rồi, Tiểu Lạc nhà mình là giỏi nhất."
Địch Tư Lạc mắng xong nhưng vẫn không cam lòng bĩu môi, nắm chặt cổ áo anh, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên cô đơn bi thương.
"Những cái đó không tính, em sợ nhất chính là...em sẽ không bao giờ...có can đảm và nhiệt huyết để yêu ai nữa. Linh hồn em dường như đã kiệt sức rồi...chú Tư, chú có hiểu không?"
Thẩm Trác Lễ nhìn khoé mắt đỏ bừng của cậu, cảm giác trái tim mình như bị ai đó siết chặt.
"Tôi hiểu rồi Tiểu Lạc, em cứ tin tôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sẽ có người tốt hơn yêu thương và chăm sóc em."
Địch Tư Lạc lắc đầu, hai mắt mê ly, "Chú lừa em, hoàn toàn không có người như vậy. Hơn nữa em cũng không đáng để có —— ưm?"
Địch Tư Lạc mở to hai mắt.
Cái chạm môi ấm áp và mùi cam quýt ẩm ướt phả vào mặt, cả người Địch Tư Lạc ngây ngất như bước trên mây.
Chú Tư đang...hôn cậu à? Hình như hơi khó thở...
Thẩm Trác Lễ từ từ buông cậu ra, anh nhìn chằm chằm vào mặt Địch Tư Lạc, đang do dự có nên bày tỏ tấm lòng của mình hay không thì bỗng nhiên trên vai thấy hơi nặng. Anh rũ mắt xuống nhất thời bật cười.
Địch Tư Lạc dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Thẩm Trác Lễ cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của thanh niên, từ góc độ này anh có thể thấy được hàng lông mi dày và sống mũi cao thẳng của Địch Tư Lạc, anh không nhịn được nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay vô thức vuốt ve làn da ấm áp.
"Tiểu Lạc, em ngủ rồi à?"
Không trả lời.
Thẩm Trác Lễ bất đắc dĩ cười cười, chống người dậy quỳ xuống đất bế người vào lòng.
Chiếc Lincoln dài màu đen đang chờ anh ở bên ngoài.
Thấy anh đi ra, tài xế đeo găng tay trắng lập tức xuống xe mở cửa cho anh một cách cung kính.
Trên xe thư ký đang báo cáo với anh về tình hình công ty.
"Trác tổng, hai đại hội cổ đông lần trước ngài không tham dự nên mấy người lãnh đạo bên Thẩm thị hình như rất không hài lòng."
Thẩm Trác Lễ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Dự án hợp tác với Thẩm thị khi nào hoàn thành?"
"Dự kiến vào cuối tháng sau, đến lúc đó sẽ tổ chức lễ cắt băng khánh thành."
Ngày giỗ của mẹ cũng là vào cuối tháng sau...
Thẩm Trác Lễ suy tư vài giây rồi mới nói, "Ừm, nói cho Thẩm thị biết tôi sẽ tham dự nghi thức cắt băng khánh thành."
"Dạ Trác tổng."
Sáng sớm.
Tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức Địch Tư Lạc. Mắt cũng không thèm mở, mơ màng mò lấy điện thoại rồi đặt bên tai.
"Có biết hôm nay là ngày gì không?" Giọng nói của Lý Nhạc đầy hưng phấn.
"Ngày gì?" Đầu óc Địch Tư Lạc vẫn còn mơ hồ.
"Chương trình cậu quay lần trước phát sóng rồi, đây chính là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cậu đó, có ngạc nhiên không?"
"Vậy thôi hả? Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ!"
"Không phải, sao cậu không tự tin vào bản thân vậy? Nếu như chương trình này không hot thì công ty cũng không phải ra sức cho cậu đến vậy đâu."
"Nếu như hot được thì tôi sẽ livestream ăn bàn phím được chưa! Không nói nữa, tôi ngủ đây, đau đầu lắm."
Địch Tư Lạc buông điện thoại xuống chui vào chăn, mới ngủ được vài phút bỗng nhiên cậu giật mình bật dậy khỏi giường.
Sao nệm này êm vậy, không giống cái trong nhà...hình như đây không phải biệt thự của anh trai cậu?
Nhất thời Địch Tư Lạc trở nên tỉnh táo, cậu từ trên giường ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy trên sô pha có một chiếc áo sơ mi quen thuộc, chợt nhận ra đây là nhà của Thẩm Trác Lễ.
Ký ức tối hôm qua đứt quãng ào về, nhớ đến một màn ở quán rượu kia, Địch Tư Lạc lập tức đỏ mặt.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hình như chú Tư đã hôn cậu...cậu đâu có nằm mơ phải không?
Khi Địch Tư Lạc đang khổ não thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Lạc, em tỉnh chưa? Có muốn xuống ăn sáng không?"
Là giọng của Thẩm Trác Lễ.
Đột nhiên Địch Tư Lạc thấy hơi bối rối.
"Chú Tư ăn trước đi, em chưa đói."
Thật ra bụng cậu đã sớm đói đến kêu ùng ục.
"Dạ dày của em không tốt, không thể nhịn đói vậy được. Mau thay đồ ra ăn sáng."
Cuối cùng giọng điệu của Thẩm Trác Lễ càng thêm cứng rắn.
Địch Tư Lạc không còn cách nào khác, đành phải vội vàng rửa mặt mặc bộ quần áo nhăn nhúm đi xuống lầu.
Thẩm Trác Lễ đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, nét mặt vẫn ôn hòa như trước.
"Chú Tư, tối qua em có gây thêm phiền cho chú không?" Địch Tư Lạc hối hận muốn chết, biết vậy cậu không nên gọi chú Tư đi uống rượu.
Thẩm Trác Lễ gấp tờ báo lại rồi nghiêm túc nhìn cậu, "Lúc trước tôi đã nói rồi, em không cần gọi tôi là chú Tư nữa."
"Em không sửa được, vậy em phải gọi chú là gì?"
"Em có thể gọi..." Thẩm Trác Lễ hơi dừng lại nhìn cậu đầy ẩn ý, "Anh Trác Lễ."
Địch Tư Lạc hơi xấu hổ, sao cậu cảm thấy lúc chú Tư nói lời này cứ lạ lạ?
Địch Tư Lạc cắn một miếng bánh bao rồi nhỏ giọng lầm bầm vài câu.
"Không muốn?" Thẩm Trác Lễ đưa sữa đậu nành đến tay cậu.
"Chỉ cần em không gọi tôi là chú Tư thì muốn gọi thế nào cũng được."
Địch Tư Lạc bĩu môi, "Dạ, ngài Thẩm Trác Lễ."
Nếu Thẩm Trác Lễ đã giả vờ không có chuyện gì thì Địch Tư Lạc thấy mình cũng không cần suy nghĩ nhiều. Không chừng chắc do chú Tư say rượu nên hơi kích động?
Hơn nữa, thảo luận chuyện này rất lúng túng. Cậu cũng không muốn đến lúc đó làm bạn với Thẩm Trác Lễ cũng không được.
Hôm nay là cuối tuần nên Địch Tư Lạc không cần đi làm, cũng không có lịch trình nên dứt khoát ở nhà ngủ.
Nhưng mà người đại diện của cậu luôn không muốn cậu thoải mái, cậu đang ngủ thì bị đối phương dựng đầu dậy.
"Ngủ cái gì mà ngủ, mau đứng lên! Hôm nay có buổi tụ tập của các nghệ sĩ trong công ty, cậu phải đi!"
Địch Tư Lạc nhớ rõ hình như trợ lý đã nói chuyện này với cậu, cậu không tình nguyện từ trên giường đứng lên mang dép lê.
Quy mô của công ty cậu nói nhỏ cũng không nhỏ, dưới trướng có hơn ba mươi nghệ sĩ, trong đó có hai nghệ sĩ đạt tiêu chuẩn hạng hai, cậu ở trong đó chỉ là một đứa trong suốt, nếu không phải có gia cảnh thì công ty cũng không quen cậu.
Cậu nghĩ mình ở đây nhiều năm vậy rồi cũng chưa cống hiến được gì cho công ty nên nhất thời hơi xấu hổ. Thay một bộ âu phục giản dị sau đó đi đến nơi tụ tập với Lý Nhạc.
Trong phòng khá nhiều bàn rất sôi nổi.
Lý Nhạc là người đại diện nên ngồi uống rượu ở bàn của lãnh đạo, Địch Tư Lạc không muốn uống rượu nên tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Cậu đội mũ lưỡi trai nên không hấp dẫn sự chú ý của người khác, vừa ngồi xuống đã nghe thấy hai chàng trai trẻ ở bàn bên cạnh đang bàn luận.
"Làm phú nhị đại thật tốt, diễn xuất tệ vậy mà cũng có người lấy tiền nâng đỡ. Còn có thể đóng vai chính trong phim, thói đời này thật là, chậc chậc..."
Một người khác nói tiếp, "Chứ sao nữa, nhưng nâng nhiều năm vậy mà vẫn ở tuyến mười tám. Có thể thấy được diễn không được, dù có nhiều tài nguyên thế nào cũng vậy thôi."
"Các cậu đang nói ai vậy?" Địch Tư Lạc thân thiện hỏi.
"Chính là người vừa mới quay một chương trình trên mạng ——" Minh tinh nhỏ kia nói, bỗng nhiên thấy rõ khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai của Địch Tư Lạc, nhất thời trợn to hai mắt, vẻ mặt bối rối nuốt những lời sau về.
"À, thì ra hai người đang nói tôi." Địch Tư Lạc gật đầu, cũng không thấy quá bất ngờ.
"Cũng đúng, diễn xuất của tôi không tốt lắm, nhưng vẫn đủ để đánh bại hai người."
Địch Tư Lạc nhìn người bên trái, hình như đã thấy trong khá nhiều chương trình tạp kỹ.
"Cậu cũng vậy, quay nhiều show vậy sao chưa nổi tiếng? Không phải lần trước hai người còn mở livestream bán hủ à, kiếm thêm fan CP sao?"
Cậu hơi dừng lại rồi nói, "À tôi biết rồi, có lẽ do nhan sắc không đủ."
Hai nghệ sĩ kia bị cậu nói đến đực mặt, nhưng cố tình là do bọn họ miệng độc trước, nghĩ đến gia cảnh của Địch Tư Lạc cũng không dám cãi lại.
Địch Tư Lạc ngây ngốc ở đây đến chán, vội vàng ăn vài miếng đồ ăn, chào hỏi Lý Nhạc rồi đi về sớm.
Tham gia kiểu tiệc nhàm chán này thì còn không bằng đến nhà chú Tư nựng mèo hoang hơn.
Bị kinh sợ khi tự nhiên lại nhớ tới Thẩm Trác Lễ, Địch Tư Lạc rùng mình.
Mấy nay cậu bị gì vậy? Vô duyên vô cớ nhớ tới anh làm gì?
Địch Tư Lạc buồn bực lái xe về biệt thự.
Dừng xe lại tắt máy, cậu vừa xuống xe thì phát hiện một bóng đen đang đứng trong sân.
Đó là Thẩm Duy Hi.
Người đàn ông gầy đi, râu xồm xoàm dưới cằm, khuôn mặt đẹp trai không còn sức sống như xưa, tròng mắt đầy tơ máu, cả người tiều tụy vô cùng.
Địch Tư Lạc cầm chìa khóa xe, cảnh giác lùi về phía sau một bước.
"Thẩm Duy Hi, anh không ở với vị hôn phu của anh đi, đến chỗ tôi làm gì?"
Thẩm Duy Hi nhìn cậu, trong con ngươi đen vô số cảm xúc bắt đầu phun trào, hối hận, đau lòng, áy náy, muôn vàn tình cảm phức tạp tra tấn lương tâm của hắn.
Hắn vừa mở miệng phát hiện giọng mình khàn vô cùng, "Địch Tư Lạc, ngày đó em ở bệnh viện. Anh đã nghe em nói chuyện với hộ lý."
Mắt Địch Tư Lạc giật giật, hơi khiếp sợ nhưng tức cười châm chọc.
"Cho nên bây giờ anh hối hận biết vậy mình chẳng làm, cảm thấy đã phụ lòng tôi?"
"Anh cũng bị Diệp Chức lừa." Thẩm Duy Hi nhìn cậu, từ từ đi tới trước mặt cậu, trong mắt tràn đầy áy náy và tự trách.
"Địch Tư Lạc, em có thể tha thứ cho anh không?"
Địch Tư Lạc cười nhạo, "Tha thứ hay không thì còn quan trọng à? Đều là mấy chuyện xưa rồi. Không còn gì nữa thì đi đi, tôi đi ngủ."
"Ann sẽ không kết hôn với Diệp Chức."
Địch Tư Lạc xoay người dừng bước, "Liên quan gì đến tôi."
Thẩm Duy Hi không chịu buông tha, con ngươi đen mang theo cố chấp, "Địch Tư Lạc, em còn thích anh không? Em vẫn còn thích anh phải không?"
"Đầu có vấn đề thì đến bệnh viện tâm thần, tôi không có trách nhiệm chữa bệnh cho anh."
Địch Tư Lạc mạnh mẽ đóng cửa nhà lại.
Thẩm Duy Hi nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trước kia là hắn mắt mù tim mù, không biết Địch Tư Lạc tốt thế nào, nhưng bây giờ đã khác. Hắn tin chỉ cần hắn cố gắng thì nhất định có thể đoạt Địch Tư Lạc về.
Khóe miệng hắn nở nụ cười ngốc nghếch, có thể thấy được Địch Tư Lạc là hắn thoả mãn rồi, sau này còn dài, trước tiên hắn phải điều chỉnh trạng thái tốt, qua cửa ải ông nội hắn rồi lại tới tìm Địch Tư Lạc.
Đi ra khỏi sân, vừa định lên xe bỗng nhiên nghe được một giọng nói không vui.
"Duy Hi, cậu đến đây làm gì?"
Nhìn thấy Thẩm Trác Lễ, Thẩm Duy Hi hơi xấu hổ.
"Chú Tư, tôi đến tìm Tư Lạc. Lúc trước tôi với Tư Lạc có vài hiểu lầm, bây giờ đã giải quyết rồi."
"Hiểu lầm?" Thẩm Trác Lễ châm chọc nhíu mày.
"Không phải cậu định đính hôn với Diệp Chức à? Còn tới tìm Tiểu Lạc làm gì? Cậu sợ mình chưa làm người ta tổn thương đủ sao?"
"Chú Tư, chú hiểu lầm tôi rồi, lúc trước là lỗi của tôi, tôi không biết Tư Lạc đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng bây giờ thì khác, tôi sẽ không kết hôn với Diệp Chức mà tôi sẽ theo đuổi Tư Lạc."
Hắn nói xong thì thấy sắc mặt Thẩm Trác Lễ trầm xuống.
Hắn biết quan hệ của Địch Tư Lạc và Thẩm Trác Lễ luôn rất tốt giống như bạn bè. Nghĩ đến khoảng thời gian trước mình nghe lời Thẩm Duy Kiệt suýt chút nữa đã hiểu lầm hai người, trong lòng càng thêm áy náy.
"Chú Tư, những chuyện Duy Kiệt làm lúc trước, tôi thật sự rất xin lỗi, còn ảnh hưởng đến chú. Nhưng tôi thật lòng với Tư Lạc, bây giờ em ấy rất thân với chú, có thể phiền chú giúp tôi nói vài câu không?" Giọng điệu Thẩm Duy Hi chân thành.
Thẩm Trác Lễ mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
"Duy Hi, cậu tỉnh ngộ quá muộn."
Thẩm Duy Hi miễn cưỡng cười cười, "Chú Tư, tôi không hiểu ý chú."
"Đồ đã vỡ rồi thì làm cách nào cũng không thể khôi phục như ban đầu. Cậu tự lo đi."
**
Sáng sớm hôm sau, Địch Tư Lạc lại bị điện thoại của Lý Nhạc đánh thức.
"Tổ tông ơi, cậu không thể để tôi ngủ ngon hả?"
"Hôm nay cậu không thể ngủ được, mau dậy đi, chương trình cậu tham gia hot rồi kìa!"
"Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư, cậu đùa gì vậy?"
"Tự lên Weibo xem, tên của cậu còn leo trên hot search kìa."
Địch Tư Lạc đăng nhập Weibo, ngạc nhiên khi phát hiện số fans vốn chỉ năm nghìn người mà giờ đã tăng lên ba mươi nghìn.
Cậu không quan tâm có bao nhiêu fan mà lướt tìm bảng hot search, phát hiện tên của mình đang nằm ở vị trí thứ tư.
Mẹ nó gì vậy! Lên chương trình phê bình người ta cũng có thể nổi tiếng?
Địch Tư Lạc bấm vào hot search, phát hiện có người cắt đoạn clip của cậu làm thành một video, số lượt chuyển tiếp còn tận năm mươi nghìn.
Địch Tư Lạc mở video, hai phút sau trước mắt cậu tối sầm.
Tổ chương trình rách nát này bị sao thế, mấy lời phê bình thậm tệ kia của cậu sao không cắt một câu nào vậy?
Diệp Chức vẫn đang chờ hắn ở hành lang, thấy hắn đi tới nhịn không được quan tâm nói, "Duy Hi, anh sao vậy? Sao sắc mặt kém thế?"
Cậu hơi khom lưng lấy khăn tay định lau mồ hôi trên trán Thẩm Duy Hi nhưng lại bị người đàn ông hất mạnh tay.
"Đừng đụng vào tôi!"
Diệp Chức sửng sờ nhìn hắn.
"Duy Hi, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, nếu như em đã làm gì sai..."
Bỗng nhiên Thẩm Duy Hi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng, "Lúc khi tôi cầu hôn cậu không phải chính cậu là người từ chối sao? Sao hôm nay bác trai lại bảo tôi hứa phải chăm sóc cậu, còn ép tôi kết hôn với cậu?"
Diệp Chức cắn môi oan ức nhìn hắn, "Duy Hi, có phải anh nghĩ em ở sau lưng bày mưu tính kế tất cả những chuyện này đúng không?"
"À, tôi chỉ không hiểu sao hồi đó luôn miệng nói không thể có lỗi với anh họ nhưng hôm nay lại có thể làm như vậy?"
Diệp Chức tức giận nhìn hắn, "Duy Hi, anh coi em là người thế nào vậy? Dượng đang nằm trên giường bệnh nên tất nhiên em không thể làm trái ý ông."
"Đừng có đạo đức giả nữa, miệng cậu nói được câu nào thật à!"
Đồng tử Diệp Chức hơi co rút, cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Duy Hi giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác?
"Duy Hi, sao anh có thể không tin em? Hay là... bây giờ anh thích Địch Tư Lạc rồi, đã quên lời hứa trước đây với em?"
Thẩm Duy Hi cười nhạo một tiếng, con ngươi đen nhìn chằm chằm Diệp Chức, ánh mắt mỉa mai trước nay chưa từng xuất hiện.
"Tôi không tin cậu? Chứ không phải cậu là người nói dối tôi trước à!"
Ánh mắt Diệp Chức bi thương, "Duy Hi, em không hiểu anh đang nói gì."
"Lúc tôi bị thương hồi lớp 11, phải ở bệnh viện hai tháng, người chăm sóc tôi là ai?"
Mắt Diệp Chức giật giật, mi mắt khẽ rũ xuống, "Duy Hi, ai nói gì với anh vậy?"
Thẩm Duy Hi cười khổ một tiếng, ánh mắt mê mang ngồi xuống ghế dài, "Cậu không biết hai tháng đó tôi đã đau khổ thế nào đâu, nhìn không rõ, chân cũng không đi được, chỉ có thể giống như phế vật nằm trên giường bệnh, hộ lý đã bị tôi mắng bỏ đi mấy người. Nhưng khi người kia xuất hiện, cậu dịu dàng, kiên nhẫn, tôi muốn cái gì cậu ấy đều biết, tôi nổi giận cậu ấy cũng bao dung tất cả. Một đêm nọ, tôi cảm giác cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất chán ghét nhưng trái tim tôi lại rất thích, nghĩ rằng chờ đến khi mắt tôi khỏi tôi sẽ hỏi rõ cậu ấy là ai."
"Sau đó hộ lý nói với tôi người đó là cậu. Tôi tưởng cậu thích thầm tôi và tất cả những điều đó là cậu làm. Tôi chỉ nghĩ sau này phải trân trọng cậu, đối xử tốt với cậu, không để cậu phải chịu khổ."
"Duy Hi, người kia thật sự là em. Em chuyển trường chưa bao lâu đã thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh——"
"Có thật là cậu không?" Bỗng nhiên ánh mắt Thẩm Duy Hi trở nên sắc bén như lưỡi dao nhìn cậu.
"Cậu có biết tôi vừa gặp ai không? Là hộ lý năm đó đã chăm sóc tôi."
Gương mặt Diệp Chức cứng đờ tái mét.
"Trước đây tôi chưa bao giờ nghi ngờ cậu. Đúng vậy, cuộc sống của cậu quá thê thảm, thành tích xuất sắc lại mềm yếu ngoan ngoãn, tôi tưởng lòng cậu cũng giống như bên ngoài nhưng hôm nay tôi phát hiện tôi đã sai rồi."
"Duy Hi anh nghe em giải thích, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Hộ lý kia nhất định là giả, không chừng là do anh họ mua chuộc, anh..." Diệp Chức kéo tay áo Thẩm Duy Hi, thái độ thất thố trước nay chưa từng có.
Thẩm Duy Hi nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có, "Tôi chưa từng nhắc tới Địch Tư Lạc mà tại sao cậu lại vu tội cho cậu ấy? Hay là người hiểu rõ hơn ai hết chính là cậu, người đến chăm sóc tôi thật ra là Địch Tư Lạc?"
Môi Diệp Chức tái nhợt run rẩy, buông tay áo hắn ra.
"Duy Hi, xin lỗi..."
Cậu cắn môi dưới, đôi mắt ửng hồng đầy nước mắt, "Em không cố ý, em chỉ hâm mộ anh họ có gia đình hạnh phúc, còn có thể làm bạn với anh, còn em thì không có gì cả..."
Trước kia nếu Diệp Chức rơi nước mắt trước mặt hắn thì có lẽ hắn đã đau lòng không biết phải làm thế nào nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
"Cướp đi cuộc đời của người khác mà cậu còn có tư cách đóng vai nạn nhân à?"
"Diệp Chức, tôi sẽ không kết hôn với cậu, sau này chúng ta cũng đừng gặp nhau nữa, mạnh ai nấy sống."
Nói xong câu đó, Thẩm Duy Hi lập tức sải bước ra khỏi bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Địch Tư Lạc ngẩn người ngồi trên bậc thang xi măng cạnh sân thể dục nhìn nhóm học sinh chơi bóng đá cách đó không xa. Cậu cũng không biết mình bị làm sao mà sau khi rời khỏi bệnh viện liền đến trường cấp 3 năm đó. Tất nhiên cũng đã đi vào.
Cậu rất quen thuộc với từng loại cây cỏ ở đây, cây bông gòn, hoa quế, nhãn thơm, nhắm mắt lại là có thể ngửi được mùi hương của hoa sơn chi. Giáo viên chủ nhiệm đầu hói đang bắt học sinh yêu sớm trên sân thể dục, các cặp tình nhân nhỏ chạy trốn xung quanh, xa xa vang vọng tiếng răn dạy trong lớp học, cuộc sống cấp 3 nhàm chán và ồn ào.
Hồi đó tại sao cậu lại thích Thẩm Duy Hi? Chính cậu cũng không hiểu nổi nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ khi lần đầu gặp Thẩm Duy Hi, cảm giác quen thuộc khiến trái tim cậu rung động giống như ở sâu trong trí nhớ cậu đã khắc sâu gương mặt này. Nụ cười của hắn giống như có ma lực bắt được ánh mắt của cậu.
Cậu cho rằng đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng hiện tại mới tỉnh ngộ đó là khởi đầu cho bi kịch của mình.
Nói Diệp Chức cướp đi cuộc đời của cậu cũng không đúng lắm, cho dù không có Diệp Chức thì nếu cậu tỏ tình với Thẩm Duy Hi, chưa chắc đối phương sẽ chấp nhận. Hay là cho dù hai người có ở bên nhau thì sau này vẫn sẽ có đủ nguyên nhân mà chia tay. Tình yêu của cậu quá thấp kém như đi trên lớp băng mỏng, mà đối phương lại cao quý giống như thần linh nhìn xuống cậu, tình cảm như vậy sao có thể lâu dài được?
May thay cuộc đời của cậu vẫn có thể làm lại. Đời này cậu phải sống thật tỉnh táo và lý trí, sẽ không lãng phí một giây nào trên người không đáng nữa.
Đột nhiên cậu nhảy xuống bậc thang chạy ra sân thể dục, tiếng gió gào thét ngang qua, chuyện cũ và ưu sầu tuổi trẻ đều bị cậu bỏ lại phía sau.
Cậu chạy không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng đến vòng kết thúc thì đã mệt đến không muốn di chuyển, ngồi trên sân thể dục không ngừng thở dốc.
Từ trường học đi ra, cậu quay về xe phát hiện trong điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Duy Hi. Còn có hai tin nhắn lần lượt đến từ Địch Tư Minh và Thẩm Trác Lễ.
Địch Tư Minh: Ba càng già càng nghĩ nhiều rồi, mấy ngày tới anh sẽ cố khuyên ông ấy, em đừng khó chịu nha.
Thẩm Trác Lễ: Tiểu Lạc, nghe nói bác trai bị bệnh nằm viện, tôi hơi lo lắng, em có khỏe không?
Địch Tư Lạc trực tiếp kéo Thẩm Duy Hi vào danh sách đen rồi trả lời Thẩm Trác Lễ: Em không sao.
Thẩm Trác Lễ lập tức gọi tới.
"Tiểu Lạc, bây giờ em đang ở đâu? Em đã ăn tối chưa?"
Địch Tư Lạc nghe được giọng nói quan tâm của anh, đáy lòng cũng ấm áp. Một tay cậu đặt trên mép cửa sổ xe nhìn đèn neon trên đường phố cách đó không xa, khàn giọng nói.
"Chú Tư đi uống rượu với em đi."
Sau hai mươi phút. Trong quán rượu được trang trí theo phong cách cổ xưa.
Địch Tư Lạc đá giày ngồi xuống thảm tatami, cụng ly với Thẩm Trác Lễ.
"Chú Tư, em mời chú một ly."
Thẩm Trác Lễ nhíu cặp mày tuấn tú, "Tiểu Lạc, em nên ăn gì đó trước đi, bụng đói uống rượu không tốt."
Địch Tư Lạc lắc đầu uống rượu của mình, "Em không ăn nổi, cứ uống rượu đi."
"Chuyện xảy ra trong bệnh viện...Tư Minh đã nói với tôi rồi. Tiểu Lạc, em đừng khó chịu, là Thẩm Duy Hi không biết nhìn người, hắn hoàn toàn không biết em tốt thế nào."
Địch Tư Lạc nhịn không được bật cười.
"Chú Tư hiểu lầm rồi, em ước gì Thẩm Duy Hi và Diệp Chức cứ dính chặt vào nhau cho rồi để đừng gây họa cho người ta nữa. Bọn họ kết hôn em đốt pháo chúc mừng còn không kịp sao có thể buồn vì hai người đó được chứ."
Thẩm Trác Lễ đau lòng nhìn cậu.
"Được rồi, tôi uống với em."
Tửu lượng của Địch Tư Lạc không tốt, rất nhanh đã say. Hai gò má ửng hồng, trong con ngươi mông lung ngập nước, mềm nhũn dựa vào vai Thẩm Trác Lễ.
"Chú Tư, chú thơm quá. Không giống em vừa mới chạy xong hôi quá đi..."
Nhìn Địch Tư Lạc như chó con hít mũi ngửi mùi ở cổ áo anh, Thẩm Trác Lễ vô thức mỉm cười. Ánh mắt vô cùng dịu dàng vuốt ve tóc Địch Tư Lạc.
"Tiểu Lạc, em say rồi à?"
"Tửu lượng của em rất tốt... nấc... sao có thể...sao có thể say được!"
"Vậy em có muốn ăn gì không?" Thẩm Trác Lễ lo bệnh dạ dày của cậu lại tái phát.
"Không muốn...chú Tư, chú có biết vì sao em khó chịu không?" Bỗng nhiên Địch Tư Lạc ngẩng mặt lên, không chớp mắt nhìn anh.
Thẩm Trác Lễ nâng cằm cậu lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, giọng nói khàn khàn, "Em nói đi."
"Em thấy khó chịu...vì em đã lãng phí quá nhiều thời gian vào tên ngốc Thẩm Duy Hi kia! Nếu như không thích tên ngốc kia thì có lẽ em đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại rồi!"
Thẩm Trác Lễ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như chứa đầy những vì sao.
"Ừm tôi biết rồi, Tiểu Lạc nhà mình là giỏi nhất."
Địch Tư Lạc mắng xong nhưng vẫn không cam lòng bĩu môi, nắm chặt cổ áo anh, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên cô đơn bi thương.
"Những cái đó không tính, em sợ nhất chính là...em sẽ không bao giờ...có can đảm và nhiệt huyết để yêu ai nữa. Linh hồn em dường như đã kiệt sức rồi...chú Tư, chú có hiểu không?"
Thẩm Trác Lễ nhìn khoé mắt đỏ bừng của cậu, cảm giác trái tim mình như bị ai đó siết chặt.
"Tôi hiểu rồi Tiểu Lạc, em cứ tin tôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sẽ có người tốt hơn yêu thương và chăm sóc em."
Địch Tư Lạc lắc đầu, hai mắt mê ly, "Chú lừa em, hoàn toàn không có người như vậy. Hơn nữa em cũng không đáng để có —— ưm?"
Địch Tư Lạc mở to hai mắt.
Cái chạm môi ấm áp và mùi cam quýt ẩm ướt phả vào mặt, cả người Địch Tư Lạc ngây ngất như bước trên mây.
Chú Tư đang...hôn cậu à? Hình như hơi khó thở...
Thẩm Trác Lễ từ từ buông cậu ra, anh nhìn chằm chằm vào mặt Địch Tư Lạc, đang do dự có nên bày tỏ tấm lòng của mình hay không thì bỗng nhiên trên vai thấy hơi nặng. Anh rũ mắt xuống nhất thời bật cười.
Địch Tư Lạc dựa vào vai anh ngủ mất rồi.
Thẩm Trác Lễ cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của thanh niên, từ góc độ này anh có thể thấy được hàng lông mi dày và sống mũi cao thẳng của Địch Tư Lạc, anh không nhịn được nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay vô thức vuốt ve làn da ấm áp.
"Tiểu Lạc, em ngủ rồi à?"
Không trả lời.
Thẩm Trác Lễ bất đắc dĩ cười cười, chống người dậy quỳ xuống đất bế người vào lòng.
Chiếc Lincoln dài màu đen đang chờ anh ở bên ngoài.
Thấy anh đi ra, tài xế đeo găng tay trắng lập tức xuống xe mở cửa cho anh một cách cung kính.
Trên xe thư ký đang báo cáo với anh về tình hình công ty.
"Trác tổng, hai đại hội cổ đông lần trước ngài không tham dự nên mấy người lãnh đạo bên Thẩm thị hình như rất không hài lòng."
Thẩm Trác Lễ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
"Dự án hợp tác với Thẩm thị khi nào hoàn thành?"
"Dự kiến vào cuối tháng sau, đến lúc đó sẽ tổ chức lễ cắt băng khánh thành."
Ngày giỗ của mẹ cũng là vào cuối tháng sau...
Thẩm Trác Lễ suy tư vài giây rồi mới nói, "Ừm, nói cho Thẩm thị biết tôi sẽ tham dự nghi thức cắt băng khánh thành."
"Dạ Trác tổng."
Sáng sớm.
Tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức Địch Tư Lạc. Mắt cũng không thèm mở, mơ màng mò lấy điện thoại rồi đặt bên tai.
"Có biết hôm nay là ngày gì không?" Giọng nói của Lý Nhạc đầy hưng phấn.
"Ngày gì?" Đầu óc Địch Tư Lạc vẫn còn mơ hồ.
"Chương trình cậu quay lần trước phát sóng rồi, đây chính là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cậu đó, có ngạc nhiên không?"
"Vậy thôi hả? Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ!"
"Không phải, sao cậu không tự tin vào bản thân vậy? Nếu như chương trình này không hot thì công ty cũng không phải ra sức cho cậu đến vậy đâu."
"Nếu như hot được thì tôi sẽ livestream ăn bàn phím được chưa! Không nói nữa, tôi ngủ đây, đau đầu lắm."
Địch Tư Lạc buông điện thoại xuống chui vào chăn, mới ngủ được vài phút bỗng nhiên cậu giật mình bật dậy khỏi giường.
Sao nệm này êm vậy, không giống cái trong nhà...hình như đây không phải biệt thự của anh trai cậu?
Nhất thời Địch Tư Lạc trở nên tỉnh táo, cậu từ trên giường ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy trên sô pha có một chiếc áo sơ mi quen thuộc, chợt nhận ra đây là nhà của Thẩm Trác Lễ.
Ký ức tối hôm qua đứt quãng ào về, nhớ đến một màn ở quán rượu kia, Địch Tư Lạc lập tức đỏ mặt.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hình như chú Tư đã hôn cậu...cậu đâu có nằm mơ phải không?
Khi Địch Tư Lạc đang khổ não thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Lạc, em tỉnh chưa? Có muốn xuống ăn sáng không?"
Là giọng của Thẩm Trác Lễ.
Đột nhiên Địch Tư Lạc thấy hơi bối rối.
"Chú Tư ăn trước đi, em chưa đói."
Thật ra bụng cậu đã sớm đói đến kêu ùng ục.
"Dạ dày của em không tốt, không thể nhịn đói vậy được. Mau thay đồ ra ăn sáng."
Cuối cùng giọng điệu của Thẩm Trác Lễ càng thêm cứng rắn.
Địch Tư Lạc không còn cách nào khác, đành phải vội vàng rửa mặt mặc bộ quần áo nhăn nhúm đi xuống lầu.
Thẩm Trác Lễ đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, nét mặt vẫn ôn hòa như trước.
"Chú Tư, tối qua em có gây thêm phiền cho chú không?" Địch Tư Lạc hối hận muốn chết, biết vậy cậu không nên gọi chú Tư đi uống rượu.
Thẩm Trác Lễ gấp tờ báo lại rồi nghiêm túc nhìn cậu, "Lúc trước tôi đã nói rồi, em không cần gọi tôi là chú Tư nữa."
"Em không sửa được, vậy em phải gọi chú là gì?"
"Em có thể gọi..." Thẩm Trác Lễ hơi dừng lại nhìn cậu đầy ẩn ý, "Anh Trác Lễ."
Địch Tư Lạc hơi xấu hổ, sao cậu cảm thấy lúc chú Tư nói lời này cứ lạ lạ?
Địch Tư Lạc cắn một miếng bánh bao rồi nhỏ giọng lầm bầm vài câu.
"Không muốn?" Thẩm Trác Lễ đưa sữa đậu nành đến tay cậu.
"Chỉ cần em không gọi tôi là chú Tư thì muốn gọi thế nào cũng được."
Địch Tư Lạc bĩu môi, "Dạ, ngài Thẩm Trác Lễ."
Nếu Thẩm Trác Lễ đã giả vờ không có chuyện gì thì Địch Tư Lạc thấy mình cũng không cần suy nghĩ nhiều. Không chừng chắc do chú Tư say rượu nên hơi kích động?
Hơn nữa, thảo luận chuyện này rất lúng túng. Cậu cũng không muốn đến lúc đó làm bạn với Thẩm Trác Lễ cũng không được.
Hôm nay là cuối tuần nên Địch Tư Lạc không cần đi làm, cũng không có lịch trình nên dứt khoát ở nhà ngủ.
Nhưng mà người đại diện của cậu luôn không muốn cậu thoải mái, cậu đang ngủ thì bị đối phương dựng đầu dậy.
"Ngủ cái gì mà ngủ, mau đứng lên! Hôm nay có buổi tụ tập của các nghệ sĩ trong công ty, cậu phải đi!"
Địch Tư Lạc nhớ rõ hình như trợ lý đã nói chuyện này với cậu, cậu không tình nguyện từ trên giường đứng lên mang dép lê.
Quy mô của công ty cậu nói nhỏ cũng không nhỏ, dưới trướng có hơn ba mươi nghệ sĩ, trong đó có hai nghệ sĩ đạt tiêu chuẩn hạng hai, cậu ở trong đó chỉ là một đứa trong suốt, nếu không phải có gia cảnh thì công ty cũng không quen cậu.
Cậu nghĩ mình ở đây nhiều năm vậy rồi cũng chưa cống hiến được gì cho công ty nên nhất thời hơi xấu hổ. Thay một bộ âu phục giản dị sau đó đi đến nơi tụ tập với Lý Nhạc.
Trong phòng khá nhiều bàn rất sôi nổi.
Lý Nhạc là người đại diện nên ngồi uống rượu ở bàn của lãnh đạo, Địch Tư Lạc không muốn uống rượu nên tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Cậu đội mũ lưỡi trai nên không hấp dẫn sự chú ý của người khác, vừa ngồi xuống đã nghe thấy hai chàng trai trẻ ở bàn bên cạnh đang bàn luận.
"Làm phú nhị đại thật tốt, diễn xuất tệ vậy mà cũng có người lấy tiền nâng đỡ. Còn có thể đóng vai chính trong phim, thói đời này thật là, chậc chậc..."
Một người khác nói tiếp, "Chứ sao nữa, nhưng nâng nhiều năm vậy mà vẫn ở tuyến mười tám. Có thể thấy được diễn không được, dù có nhiều tài nguyên thế nào cũng vậy thôi."
"Các cậu đang nói ai vậy?" Địch Tư Lạc thân thiện hỏi.
"Chính là người vừa mới quay một chương trình trên mạng ——" Minh tinh nhỏ kia nói, bỗng nhiên thấy rõ khuôn mặt dưới mũ lưỡi trai của Địch Tư Lạc, nhất thời trợn to hai mắt, vẻ mặt bối rối nuốt những lời sau về.
"À, thì ra hai người đang nói tôi." Địch Tư Lạc gật đầu, cũng không thấy quá bất ngờ.
"Cũng đúng, diễn xuất của tôi không tốt lắm, nhưng vẫn đủ để đánh bại hai người."
Địch Tư Lạc nhìn người bên trái, hình như đã thấy trong khá nhiều chương trình tạp kỹ.
"Cậu cũng vậy, quay nhiều show vậy sao chưa nổi tiếng? Không phải lần trước hai người còn mở livestream bán hủ à, kiếm thêm fan CP sao?"
Cậu hơi dừng lại rồi nói, "À tôi biết rồi, có lẽ do nhan sắc không đủ."
Hai nghệ sĩ kia bị cậu nói đến đực mặt, nhưng cố tình là do bọn họ miệng độc trước, nghĩ đến gia cảnh của Địch Tư Lạc cũng không dám cãi lại.
Địch Tư Lạc ngây ngốc ở đây đến chán, vội vàng ăn vài miếng đồ ăn, chào hỏi Lý Nhạc rồi đi về sớm.
Tham gia kiểu tiệc nhàm chán này thì còn không bằng đến nhà chú Tư nựng mèo hoang hơn.
Bị kinh sợ khi tự nhiên lại nhớ tới Thẩm Trác Lễ, Địch Tư Lạc rùng mình.
Mấy nay cậu bị gì vậy? Vô duyên vô cớ nhớ tới anh làm gì?
Địch Tư Lạc buồn bực lái xe về biệt thự.
Dừng xe lại tắt máy, cậu vừa xuống xe thì phát hiện một bóng đen đang đứng trong sân.
Đó là Thẩm Duy Hi.
Người đàn ông gầy đi, râu xồm xoàm dưới cằm, khuôn mặt đẹp trai không còn sức sống như xưa, tròng mắt đầy tơ máu, cả người tiều tụy vô cùng.
Địch Tư Lạc cầm chìa khóa xe, cảnh giác lùi về phía sau một bước.
"Thẩm Duy Hi, anh không ở với vị hôn phu của anh đi, đến chỗ tôi làm gì?"
Thẩm Duy Hi nhìn cậu, trong con ngươi đen vô số cảm xúc bắt đầu phun trào, hối hận, đau lòng, áy náy, muôn vàn tình cảm phức tạp tra tấn lương tâm của hắn.
Hắn vừa mở miệng phát hiện giọng mình khàn vô cùng, "Địch Tư Lạc, ngày đó em ở bệnh viện. Anh đã nghe em nói chuyện với hộ lý."
Mắt Địch Tư Lạc giật giật, hơi khiếp sợ nhưng tức cười châm chọc.
"Cho nên bây giờ anh hối hận biết vậy mình chẳng làm, cảm thấy đã phụ lòng tôi?"
"Anh cũng bị Diệp Chức lừa." Thẩm Duy Hi nhìn cậu, từ từ đi tới trước mặt cậu, trong mắt tràn đầy áy náy và tự trách.
"Địch Tư Lạc, em có thể tha thứ cho anh không?"
Địch Tư Lạc cười nhạo, "Tha thứ hay không thì còn quan trọng à? Đều là mấy chuyện xưa rồi. Không còn gì nữa thì đi đi, tôi đi ngủ."
"Ann sẽ không kết hôn với Diệp Chức."
Địch Tư Lạc xoay người dừng bước, "Liên quan gì đến tôi."
Thẩm Duy Hi không chịu buông tha, con ngươi đen mang theo cố chấp, "Địch Tư Lạc, em còn thích anh không? Em vẫn còn thích anh phải không?"
"Đầu có vấn đề thì đến bệnh viện tâm thần, tôi không có trách nhiệm chữa bệnh cho anh."
Địch Tư Lạc mạnh mẽ đóng cửa nhà lại.
Thẩm Duy Hi nhìn cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trước kia là hắn mắt mù tim mù, không biết Địch Tư Lạc tốt thế nào, nhưng bây giờ đã khác. Hắn tin chỉ cần hắn cố gắng thì nhất định có thể đoạt Địch Tư Lạc về.
Khóe miệng hắn nở nụ cười ngốc nghếch, có thể thấy được Địch Tư Lạc là hắn thoả mãn rồi, sau này còn dài, trước tiên hắn phải điều chỉnh trạng thái tốt, qua cửa ải ông nội hắn rồi lại tới tìm Địch Tư Lạc.
Đi ra khỏi sân, vừa định lên xe bỗng nhiên nghe được một giọng nói không vui.
"Duy Hi, cậu đến đây làm gì?"
Nhìn thấy Thẩm Trác Lễ, Thẩm Duy Hi hơi xấu hổ.
"Chú Tư, tôi đến tìm Tư Lạc. Lúc trước tôi với Tư Lạc có vài hiểu lầm, bây giờ đã giải quyết rồi."
"Hiểu lầm?" Thẩm Trác Lễ châm chọc nhíu mày.
"Không phải cậu định đính hôn với Diệp Chức à? Còn tới tìm Tiểu Lạc làm gì? Cậu sợ mình chưa làm người ta tổn thương đủ sao?"
"Chú Tư, chú hiểu lầm tôi rồi, lúc trước là lỗi của tôi, tôi không biết Tư Lạc đối xử tốt với tôi như vậy, nhưng bây giờ thì khác, tôi sẽ không kết hôn với Diệp Chức mà tôi sẽ theo đuổi Tư Lạc."
Hắn nói xong thì thấy sắc mặt Thẩm Trác Lễ trầm xuống.
Hắn biết quan hệ của Địch Tư Lạc và Thẩm Trác Lễ luôn rất tốt giống như bạn bè. Nghĩ đến khoảng thời gian trước mình nghe lời Thẩm Duy Kiệt suýt chút nữa đã hiểu lầm hai người, trong lòng càng thêm áy náy.
"Chú Tư, những chuyện Duy Kiệt làm lúc trước, tôi thật sự rất xin lỗi, còn ảnh hưởng đến chú. Nhưng tôi thật lòng với Tư Lạc, bây giờ em ấy rất thân với chú, có thể phiền chú giúp tôi nói vài câu không?" Giọng điệu Thẩm Duy Hi chân thành.
Thẩm Trác Lễ mỉm cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
"Duy Hi, cậu tỉnh ngộ quá muộn."
Thẩm Duy Hi miễn cưỡng cười cười, "Chú Tư, tôi không hiểu ý chú."
"Đồ đã vỡ rồi thì làm cách nào cũng không thể khôi phục như ban đầu. Cậu tự lo đi."
**
Sáng sớm hôm sau, Địch Tư Lạc lại bị điện thoại của Lý Nhạc đánh thức.
"Tổ tông ơi, cậu không thể để tôi ngủ ngon hả?"
"Hôm nay cậu không thể ngủ được, mau dậy đi, chương trình cậu tham gia hot rồi kìa!"
"Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư, cậu đùa gì vậy?"
"Tự lên Weibo xem, tên của cậu còn leo trên hot search kìa."
Địch Tư Lạc đăng nhập Weibo, ngạc nhiên khi phát hiện số fans vốn chỉ năm nghìn người mà giờ đã tăng lên ba mươi nghìn.
Cậu không quan tâm có bao nhiêu fan mà lướt tìm bảng hot search, phát hiện tên của mình đang nằm ở vị trí thứ tư.
Mẹ nó gì vậy! Lên chương trình phê bình người ta cũng có thể nổi tiếng?
Địch Tư Lạc bấm vào hot search, phát hiện có người cắt đoạn clip của cậu làm thành một video, số lượt chuyển tiếp còn tận năm mươi nghìn.
Địch Tư Lạc mở video, hai phút sau trước mắt cậu tối sầm.
Tổ chương trình rách nát này bị sao thế, mấy lời phê bình thậm tệ kia của cậu sao không cắt một câu nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất