[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 20: Trở Về Tiêu Gia (2)
Gương mặt Minh Nguyệt trở nên khó coi vì vết bỏng trên tay, bàn tay phải của Minh Nguyệt nắm vào vết bỏng để kìm nén sự đau đớn vết bỏng mang lại.
" Mày cút ra ngoài. Ở đây không hoan nghênh mày. Tốt nhất đừng bao giờ trở về đây ". Mẹ cô Triệu Viên hướng về phía Minh Nguyệt, giọng nói căm phẫn cùng ánh mắt chán ghét.
" Bố mẹ! Đây là chút đồ bổ con chuẩn bị cho bố mẹ ". Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống bàn. Minh Nguyệt sớm đã quen với chuyện này, từ nhỏ cô đã luôn phải nhận những lời mắng chửi của bố mẹ, lời mệt thị của em trai. Những lời nói này bây giờ đối với Minh Nguyệt chỉ là chuyện bình thường.
" Ai cần đồ của mày? ". Bố cô tức giận nói. Ông hất mạnh hết túi đồ của cô mang đến xuống đất, mọi thứ bên trong rơi hết ra ngoài, vương vãi ra đất.
" Chị bây giờ đã không là người của Tiêu gia rồi. Không cần thiết phải về. Nếu năm đó người chết là chị thì tốt biết mấy, sao lại là chị Thanh Nguyệt chứ? ". Giọng nói đanh thép vang lên. Không sai là em trai của Minh Nguyệt, Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thiên ngồi trên sofa ánh mắt mệt thị khinh thường hướng vào Minh Nguyệt đang nhặt đồ dưới sàn.
3 năm trước, khi Thanh Nguyệt mất đi. Bố mẹ và Tiêu Bắc Thần đều mắng chửi Minh Nguyệt, trong lòng họ đều hy vọng người chết là Minh Nguyệt chứ không phải là Thanh Nguyệt người con gái, người chị gái yêu quý của họ.
" Nhìn bộ dạng của chị thật khiến người ta chán ghét. Loại người ích kỷ xấu xa như chị nên chết đi ". Tiêu Bắc Thần vẫn là ánh mắt chán mệt thị chán ghét đó nhưng lại thêm chút căm phẫn.
2 năm trước, khi Cố Cận Ngôn đến Tiêu gia nói muốn kết hôn với Minh Nguyệt. Bố mẹ Minh Nguyệt đã cật lực phản đối, vì họ biết rõ hắn là người Thanh Nguyệt yêu sâu đậm. Họ nghe chuyện họ rất hận Cố Cận Ngôn. Họ cho rằng Cố Cận Ngôn là loại người không ra gì. Mới 1 năm mà đã muốn kết hôn với người khác mà người này lại là em gái song sinh của Thanh Nguyệt. Nhưng họ đâu biết rằng mục đích của khi hắn kết hôn với Minh Nguyệt.
Dù bố mẹ cật lực phản đối, Minh Nguyệt lại đồng ý cuộc hôn nhân từ một phía này, vì Minh Nguyệt yêu Cố Cận Ngôn, cô luôn muốn được ở bên hắn nhưng không có cơ hội. Bây giờ có cơ hội rồi, sao Minh Nguyệt lại bỏ qua dù biết mục đích của hắn, biết có lỗi với người chị luôn yêu thương mình.
Minh Nguyệt đồng ý cuộc hôn nhân, khiến bố mẹ cô và Tiêu Bắc Thần càng căm ghét cô hơn, họ cho rằng Minh Nguyệt cướp đi người mà Thanh Nguyệt yêu. Vì Minh Nguyệt nên Cố Cận Ngôn mới nhanh chóng lãng quên đi tình cảm với Thanh Nguyệt.
" Tiêu Minh Nguyệt! Từ ngày mày quyết định kết hôn với Cố Cận Ngôn, mày đã không phải là người của Tiêu gia không phải là con gái của tao rồi. Mày lập tức cút ra khỏi đây, đừng bao giờ trở về đây nữa, tao không muốn thấy mặt mày nữa, mày có chết cũng đừng có quay về đây ". Tiêu Bắc phẫn nộ, gân trên chân tay đều nổi hết lên.
" Thật sự là sau khi kết hôn với Cận Ngôn sao? Hay là từ nhỏ bố mẹ đã không coi con là thành viên của Tiêu gia là con của bố mẹ rồi".
Đôi mắt Minh Nguyệt đỏ ửng, rưng rưng nước mắt, cô rất muốn khóc nhưng không hiểu sao cô lại cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Minh Nguyệt biết rất rõ, từ nhỏ dù cô có khóc thế nào cũng không ai quan tâm, mà chỉ nhận được sự chán ghét của họ.
" Bố mẹ giữ gìn sức khỏe ". Minh Nguyệt đứng dậy, quay người bước ra khỏi căn biệt thự cô đã lớn lên.
" Có lẽ nơi này ngay từ đầu đã không có chỗ nào cho mình ".
Minh Nguyệt quay lại nhìn căn biệt thự đơn giản, mộc mạc mình đã lớn lên. Hai dòng nước mắt lăn dài trên má rơi xuống. Minh Nguyệt quay người lại, bước đến gần chiếc xe Rolls-Royce màu bạc gần đó.
" Mình vốn dĩ không nên trở về nơi này, mình trở về chỉ khiến mọi người cảm thấy bực bội hơn thôi ".
Minh Nguyệt bước lên xe, cô lau đi hàng nước mắt trên má, nở một nụ cười tươi làm như không có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ hiện tại của Minh Nguyệt người khác nhìn thấy hoàn toàn không nhìn ra điều ra, cũng phải thôi, đeo một chiếc mặt nạ khác mà thôi, cũng không phải lần đầu Minh Nguyệt làm vậy.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi Tiêu gia. Trên đường đi, Minh Nguyệt nhìn qua cửa kính ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, bên ngoài tấp nập người lẫn xe cộ qua lại, cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, Minh Nguyệt đang nhìn nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn trống rỗng, gương mặt cô hiện ra sự vui vẻ nhưng trong lòng thì lại khác.
" Đó là bờ hồ ngày trước chị hay dẫn mình đi chơi ".
Minh Nguyệt nhướng mày, cô nhìn một bờ hồ không rời mắt. Bờ hồ này, hồi nhỏ Thanh Nguyệt thường xuyên dẫn cô đến đây chơi, ở xung quanh bờ hồ có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt, đủ loại, mùi vị vô cùng thơm ngon hơn nữa là rất rẻ.
Nơi này. Không biết bao nhiêu năm cô không bước vào khu chợ này rồi.
" Mày cút ra ngoài. Ở đây không hoan nghênh mày. Tốt nhất đừng bao giờ trở về đây ". Mẹ cô Triệu Viên hướng về phía Minh Nguyệt, giọng nói căm phẫn cùng ánh mắt chán ghét.
" Bố mẹ! Đây là chút đồ bổ con chuẩn bị cho bố mẹ ". Minh Nguyệt nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống bàn. Minh Nguyệt sớm đã quen với chuyện này, từ nhỏ cô đã luôn phải nhận những lời mắng chửi của bố mẹ, lời mệt thị của em trai. Những lời nói này bây giờ đối với Minh Nguyệt chỉ là chuyện bình thường.
" Ai cần đồ của mày? ". Bố cô tức giận nói. Ông hất mạnh hết túi đồ của cô mang đến xuống đất, mọi thứ bên trong rơi hết ra ngoài, vương vãi ra đất.
" Chị bây giờ đã không là người của Tiêu gia rồi. Không cần thiết phải về. Nếu năm đó người chết là chị thì tốt biết mấy, sao lại là chị Thanh Nguyệt chứ? ". Giọng nói đanh thép vang lên. Không sai là em trai của Minh Nguyệt, Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thiên ngồi trên sofa ánh mắt mệt thị khinh thường hướng vào Minh Nguyệt đang nhặt đồ dưới sàn.
3 năm trước, khi Thanh Nguyệt mất đi. Bố mẹ và Tiêu Bắc Thần đều mắng chửi Minh Nguyệt, trong lòng họ đều hy vọng người chết là Minh Nguyệt chứ không phải là Thanh Nguyệt người con gái, người chị gái yêu quý của họ.
" Nhìn bộ dạng của chị thật khiến người ta chán ghét. Loại người ích kỷ xấu xa như chị nên chết đi ". Tiêu Bắc Thần vẫn là ánh mắt chán mệt thị chán ghét đó nhưng lại thêm chút căm phẫn.
2 năm trước, khi Cố Cận Ngôn đến Tiêu gia nói muốn kết hôn với Minh Nguyệt. Bố mẹ Minh Nguyệt đã cật lực phản đối, vì họ biết rõ hắn là người Thanh Nguyệt yêu sâu đậm. Họ nghe chuyện họ rất hận Cố Cận Ngôn. Họ cho rằng Cố Cận Ngôn là loại người không ra gì. Mới 1 năm mà đã muốn kết hôn với người khác mà người này lại là em gái song sinh của Thanh Nguyệt. Nhưng họ đâu biết rằng mục đích của khi hắn kết hôn với Minh Nguyệt.
Dù bố mẹ cật lực phản đối, Minh Nguyệt lại đồng ý cuộc hôn nhân từ một phía này, vì Minh Nguyệt yêu Cố Cận Ngôn, cô luôn muốn được ở bên hắn nhưng không có cơ hội. Bây giờ có cơ hội rồi, sao Minh Nguyệt lại bỏ qua dù biết mục đích của hắn, biết có lỗi với người chị luôn yêu thương mình.
Minh Nguyệt đồng ý cuộc hôn nhân, khiến bố mẹ cô và Tiêu Bắc Thần càng căm ghét cô hơn, họ cho rằng Minh Nguyệt cướp đi người mà Thanh Nguyệt yêu. Vì Minh Nguyệt nên Cố Cận Ngôn mới nhanh chóng lãng quên đi tình cảm với Thanh Nguyệt.
" Tiêu Minh Nguyệt! Từ ngày mày quyết định kết hôn với Cố Cận Ngôn, mày đã không phải là người của Tiêu gia không phải là con gái của tao rồi. Mày lập tức cút ra khỏi đây, đừng bao giờ trở về đây nữa, tao không muốn thấy mặt mày nữa, mày có chết cũng đừng có quay về đây ". Tiêu Bắc phẫn nộ, gân trên chân tay đều nổi hết lên.
" Thật sự là sau khi kết hôn với Cận Ngôn sao? Hay là từ nhỏ bố mẹ đã không coi con là thành viên của Tiêu gia là con của bố mẹ rồi".
Đôi mắt Minh Nguyệt đỏ ửng, rưng rưng nước mắt, cô rất muốn khóc nhưng không hiểu sao cô lại cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống. Minh Nguyệt biết rất rõ, từ nhỏ dù cô có khóc thế nào cũng không ai quan tâm, mà chỉ nhận được sự chán ghét của họ.
" Bố mẹ giữ gìn sức khỏe ". Minh Nguyệt đứng dậy, quay người bước ra khỏi căn biệt thự cô đã lớn lên.
" Có lẽ nơi này ngay từ đầu đã không có chỗ nào cho mình ".
Minh Nguyệt quay lại nhìn căn biệt thự đơn giản, mộc mạc mình đã lớn lên. Hai dòng nước mắt lăn dài trên má rơi xuống. Minh Nguyệt quay người lại, bước đến gần chiếc xe Rolls-Royce màu bạc gần đó.
" Mình vốn dĩ không nên trở về nơi này, mình trở về chỉ khiến mọi người cảm thấy bực bội hơn thôi ".
Minh Nguyệt bước lên xe, cô lau đi hàng nước mắt trên má, nở một nụ cười tươi làm như không có chuyện gì xảy ra. Dáng vẻ hiện tại của Minh Nguyệt người khác nhìn thấy hoàn toàn không nhìn ra điều ra, cũng phải thôi, đeo một chiếc mặt nạ khác mà thôi, cũng không phải lần đầu Minh Nguyệt làm vậy.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi Tiêu gia. Trên đường đi, Minh Nguyệt nhìn qua cửa kính ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, bên ngoài tấp nập người lẫn xe cộ qua lại, cảnh tượng nhộn nhịp như vậy, Minh Nguyệt đang nhìn nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn trống rỗng, gương mặt cô hiện ra sự vui vẻ nhưng trong lòng thì lại khác.
" Đó là bờ hồ ngày trước chị hay dẫn mình đi chơi ".
Minh Nguyệt nhướng mày, cô nhìn một bờ hồ không rời mắt. Bờ hồ này, hồi nhỏ Thanh Nguyệt thường xuyên dẫn cô đến đây chơi, ở xung quanh bờ hồ có rất nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt, đủ loại, mùi vị vô cùng thơm ngon hơn nữa là rất rẻ.
Nơi này. Không biết bao nhiêu năm cô không bước vào khu chợ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất