[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 33: Gặp Lại Liễu Như Yên
Tần Minh về nước lần này một phần cũng vì hoàn thành lời hứa với Minh Nguyệt. Cửa hàng Cake Haven này, Tần Minh đã chuẩn bị rất lâu rồi. Đáng lý ra, Tần Minh định đợi thêm mấy ngày mới nói Minh Nguyệt biết, Nhưng không ngờ được, Minh Nguyệt đã tự mình tìm đến rồi.
“ Ai vậy? Nói đi mà. Có phải người trong lòng cậu không? “. Minh Nguyệt vui vẻ nói. Trong ánh mắt cô, sự hiếu kỳ càng hiện ra một cách rõ ràng hơn.
“ Bí mật “. Tần Minh mỉm cười đáp. Tần Minh mỉm cười tưởng trừng như đang vui vẻ nhưng thực tế là không. Trong lòng Tần Minh đang nhói lên vì đau đớn. Câu hỏi của Minh Nguyệt giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim Tần Minh vậy. Thật quá đau đớn. Người trong lòng của Tần Minh luôn là Minh Nguyệt. Nhưng Minh Nguyệt lại không hề biết điều đó.
Đối với Minh Nguyệt, Tần Minh chỉ là một người bạn. Đương nhiên rồi. Người Minh Nguyệt yêu là Cố Cận Ngôn. Mãi mãi chỉ có mình Cố Cận Ngôn mà thôi.
Tình cảm của Tần Minh dành cho Minh Nguyệt có sâu đậm thế nào thì cũng có tác dụng gì chứ? Minh Nguyệt yêu chỉ có Cố Cận Ngôn. Dù Tần Minh có làm gì? Cũng chỉ vô dụng mà thôi.
“ Tiêu Minh Nguyệt! “. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau Minh Nguyệt. Không ai khác là Liễu Như Yên. Liễu Như Yên bước đến gần bàn Minh Nguyệt đang ngồi. “ Lại gặp mặt rồi “. Liễu Như Yên mỉa mai nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt chuyển ánh mắt sang người Liễu Như Yên. Một ánh mắt thờ ơ, không quan tâm. Phải. Minh Nguyệt đối với Liễu Như Yên không hề có chút quan tâm nào.
“ Ánh mắt của cô là có ý gì? Tiêu Minh Nguyệt cô nghĩ cô có thân phận gì? Dám đối với tôi như vậy? “. Liễu Như Yên tức giận, tức giận vì Minh Nguyệt không hề quan tâm đến mình.
“ Thân phận gì sao? “. Minh Nguyệt đứng dậy, bước đến trước mặt Liễu Như Yên. Nhìn Liễu Như Yên bằng ánh mắt mỉa mai. “ Liễu Tiểu thư! Cô có phải ngốc không? Vậy mà hỏi tôi câu đó. Ở Đế Đô này, không ai không biết tôi là ai? Có thân phận gì? Cô lại hỏi tôi có thân phận gì? Được. Tôi nhắc lại cho Liễu Tiểu thư nhớ rõ. Tôi, Tiêu Minh Nguyệt, Thiếu Phu nhân của Cố gia. Phu nhân của Cố Cận Ngôn. Liễu Tiểu thư! Cô phải nhớ thật kỹ đó “.
“ Câm miệng. Anh Cận Ngôn là của tôi. Là cô cướp anh ấy của tôi. Anh ấy vốn dĩ là của tôi. Thiếu Phu nhân Cố gia được chọn là tôi. Nếu không phải tại cô bây giờ tôi mới là Thiếu Phu nhân của Cố gia “. Giọng nói gắt gỏng thêm sự tức giận của Liễu Như Yên vang lên. Bàn tay cũng nắm chặt lại vì tức giận.
“ Liễu Tiểu thư! Cô sai rồi. Cận Ngôn không phải là của cô. Chưa bao giờ là của cô cả. Đúng là cô là Thiếu Phu nhân được chọn nhưng người chọn là mẹ anh ấy. Không phải anh ấy. Cô nên nhớ kỹ điều đó “. Minh Nguyệt kiên định nhìn Liễu Như Yên. Minh Nguyệt nói không sai. Liễu Như Yên tuy được chọn làm Thiếu Phu nhân của Cố gia. Nhưng từ đầu đến cuối Cố Cận Ngôn chưa bao giờ thừa nhận. Danh hiệu Thiếu Phu nhân của Cố gia của Liễu Như Yên giống như một lời nói đùa vậy. Không có tác dụng gì.
“ Cô “. Liễu Như Yên nhìn Minh Nguyệt.Bàn tay Liễu Như Yên càng nắm chặt hơn. Gương mặt hiện rõ sự tức giận. Nhưng tức giận thì có thể làm được gì? Minh Nguyệt nói không hề sai. Liễu Như Yên có thể phản bác được gì chứ? Thiếu Phu nhân Cố gia gì chứ? Thật mỉa mai mà.
Cuộc nói chuyện của Minh Nguyệt và Liễu Như Yên thu hút những người xung quanh. Mọi ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía Minh Nguyệt và Liễu Như Yên. Những bàn tán cũng vang lên không ngừng.
“ Người ta bây giờ mới là Thiếu Phu nhân Cố gia. Tiểu thư Liễu gia thật buồn cười mà. Thiếu Phu nhân Cố gia được chọn gì chứ? Cố Tổng đâu có chọn cô ta. Mang cái danh đó ra ngoài nói không phải là tự làm mất mặt mình sao? “
“ Đúng thật. Thật nực cười. Đúng là làm mất hết mặt mũi Liễu gia rồi “
Liễu Như Yên hướng ánh mắt những người đang bàn tán xung quanh mình. Cắn chặt lấy môi mình, bàn tay nắm chặt hơn. Không sai, Liễu Như Yên đang cố kìm nén sự tức giận của mình lại.
“ Mình lớn như vậy rồi, chưa bao giờ chịu sự mất mặt như hôm nay. Tiêu Minh Nguyệt! Đều tại cô. Tất cả là tại cô “.
Liễu Như Yên là Tiểu thư duy nhất của Liễu gia. Từ nhỏ đã được chiều chuộng, mọi người nịnh bợ. Bị mất mặt sao? Đương nhiên Liễu Như Yên chưa bao giờ chịu cảm giác này rồi. Là Tiểu thư duy nhất của Liễu gia mà. Đi đến đâu cũng được mọi người chào đón, nịnh bợ lấy lòng. Đều là tâm điểm, những lời nghe được đều là những lời khen ngợi. Liễu Như Yên chưa bao giờ bị mất mặt. Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.
“ Tiêu Minh Nguyệt! Cô đợi đấy cho tôi. Giữa chúng ta chưa xong đâu “. Liễu Như Yên nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt đầy sự thù hận.
“ Tôi sẽ đợi “. Đôi mắt Minh Nguyệt không chút sợ hãi đáp.
Liễu Như Yên mang theo thù hận trong lòng, quay người rời khỏi cửa hàng Cake Haven.
“ Ai vậy? Nói đi mà. Có phải người trong lòng cậu không? “. Minh Nguyệt vui vẻ nói. Trong ánh mắt cô, sự hiếu kỳ càng hiện ra một cách rõ ràng hơn.
“ Bí mật “. Tần Minh mỉm cười đáp. Tần Minh mỉm cười tưởng trừng như đang vui vẻ nhưng thực tế là không. Trong lòng Tần Minh đang nhói lên vì đau đớn. Câu hỏi của Minh Nguyệt giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim Tần Minh vậy. Thật quá đau đớn. Người trong lòng của Tần Minh luôn là Minh Nguyệt. Nhưng Minh Nguyệt lại không hề biết điều đó.
Đối với Minh Nguyệt, Tần Minh chỉ là một người bạn. Đương nhiên rồi. Người Minh Nguyệt yêu là Cố Cận Ngôn. Mãi mãi chỉ có mình Cố Cận Ngôn mà thôi.
Tình cảm của Tần Minh dành cho Minh Nguyệt có sâu đậm thế nào thì cũng có tác dụng gì chứ? Minh Nguyệt yêu chỉ có Cố Cận Ngôn. Dù Tần Minh có làm gì? Cũng chỉ vô dụng mà thôi.
“ Tiêu Minh Nguyệt! “. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau Minh Nguyệt. Không ai khác là Liễu Như Yên. Liễu Như Yên bước đến gần bàn Minh Nguyệt đang ngồi. “ Lại gặp mặt rồi “. Liễu Như Yên mỉa mai nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt chuyển ánh mắt sang người Liễu Như Yên. Một ánh mắt thờ ơ, không quan tâm. Phải. Minh Nguyệt đối với Liễu Như Yên không hề có chút quan tâm nào.
“ Ánh mắt của cô là có ý gì? Tiêu Minh Nguyệt cô nghĩ cô có thân phận gì? Dám đối với tôi như vậy? “. Liễu Như Yên tức giận, tức giận vì Minh Nguyệt không hề quan tâm đến mình.
“ Thân phận gì sao? “. Minh Nguyệt đứng dậy, bước đến trước mặt Liễu Như Yên. Nhìn Liễu Như Yên bằng ánh mắt mỉa mai. “ Liễu Tiểu thư! Cô có phải ngốc không? Vậy mà hỏi tôi câu đó. Ở Đế Đô này, không ai không biết tôi là ai? Có thân phận gì? Cô lại hỏi tôi có thân phận gì? Được. Tôi nhắc lại cho Liễu Tiểu thư nhớ rõ. Tôi, Tiêu Minh Nguyệt, Thiếu Phu nhân của Cố gia. Phu nhân của Cố Cận Ngôn. Liễu Tiểu thư! Cô phải nhớ thật kỹ đó “.
“ Câm miệng. Anh Cận Ngôn là của tôi. Là cô cướp anh ấy của tôi. Anh ấy vốn dĩ là của tôi. Thiếu Phu nhân Cố gia được chọn là tôi. Nếu không phải tại cô bây giờ tôi mới là Thiếu Phu nhân của Cố gia “. Giọng nói gắt gỏng thêm sự tức giận của Liễu Như Yên vang lên. Bàn tay cũng nắm chặt lại vì tức giận.
“ Liễu Tiểu thư! Cô sai rồi. Cận Ngôn không phải là của cô. Chưa bao giờ là của cô cả. Đúng là cô là Thiếu Phu nhân được chọn nhưng người chọn là mẹ anh ấy. Không phải anh ấy. Cô nên nhớ kỹ điều đó “. Minh Nguyệt kiên định nhìn Liễu Như Yên. Minh Nguyệt nói không sai. Liễu Như Yên tuy được chọn làm Thiếu Phu nhân của Cố gia. Nhưng từ đầu đến cuối Cố Cận Ngôn chưa bao giờ thừa nhận. Danh hiệu Thiếu Phu nhân của Cố gia của Liễu Như Yên giống như một lời nói đùa vậy. Không có tác dụng gì.
“ Cô “. Liễu Như Yên nhìn Minh Nguyệt.Bàn tay Liễu Như Yên càng nắm chặt hơn. Gương mặt hiện rõ sự tức giận. Nhưng tức giận thì có thể làm được gì? Minh Nguyệt nói không hề sai. Liễu Như Yên có thể phản bác được gì chứ? Thiếu Phu nhân Cố gia gì chứ? Thật mỉa mai mà.
Cuộc nói chuyện của Minh Nguyệt và Liễu Như Yên thu hút những người xung quanh. Mọi ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía Minh Nguyệt và Liễu Như Yên. Những bàn tán cũng vang lên không ngừng.
“ Người ta bây giờ mới là Thiếu Phu nhân Cố gia. Tiểu thư Liễu gia thật buồn cười mà. Thiếu Phu nhân Cố gia được chọn gì chứ? Cố Tổng đâu có chọn cô ta. Mang cái danh đó ra ngoài nói không phải là tự làm mất mặt mình sao? “
“ Đúng thật. Thật nực cười. Đúng là làm mất hết mặt mũi Liễu gia rồi “
Liễu Như Yên hướng ánh mắt những người đang bàn tán xung quanh mình. Cắn chặt lấy môi mình, bàn tay nắm chặt hơn. Không sai, Liễu Như Yên đang cố kìm nén sự tức giận của mình lại.
“ Mình lớn như vậy rồi, chưa bao giờ chịu sự mất mặt như hôm nay. Tiêu Minh Nguyệt! Đều tại cô. Tất cả là tại cô “.
Liễu Như Yên là Tiểu thư duy nhất của Liễu gia. Từ nhỏ đã được chiều chuộng, mọi người nịnh bợ. Bị mất mặt sao? Đương nhiên Liễu Như Yên chưa bao giờ chịu cảm giác này rồi. Là Tiểu thư duy nhất của Liễu gia mà. Đi đến đâu cũng được mọi người chào đón, nịnh bợ lấy lòng. Đều là tâm điểm, những lời nghe được đều là những lời khen ngợi. Liễu Như Yên chưa bao giờ bị mất mặt. Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.
“ Tiêu Minh Nguyệt! Cô đợi đấy cho tôi. Giữa chúng ta chưa xong đâu “. Liễu Như Yên nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt đầy sự thù hận.
“ Tôi sẽ đợi “. Đôi mắt Minh Nguyệt không chút sợ hãi đáp.
Liễu Như Yên mang theo thù hận trong lòng, quay người rời khỏi cửa hàng Cake Haven.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất