Chương 17
Editor: Mờ Mờ
Những tháng ngày cuối thu mát mẻ se lạnh chỉ mới kéo dài được hai ngày, mây đen âm ỉ lại có dấu hiệu sắp mưa. Người về khuya run cầm cập trong gió lạnh nắm chặt áo khoác, có người mắng: “Đệt! Đừng nói lại sắp mưa nữa chứ? Thật sự phá hỏng tâm trạng mà!”
Loa taxi đang phát chương trình hài kịch, tài xế cứ nhại lại mãi như con vẹt, một tiết mục ngắn lỗi thời không biết đã nghe đến mấy trăm lần, suốt dọc đường một mình tấu hài phụ họa với mình, tự chơi tự vui, cũng không để ý đến khách đi xe ngồi bên ghế phụ mặt lạnh cả một quãng đường, chẳng thèm nể mặt chút nào.
Mãi đến khi đứng ở khu cư xá Liên An, tài xế mới dẹp giọng điệu tấu hài, nhìn lên bầu trời tối om, than phiền thời tiết giống như đại đa số những người bôn ba kiếm sống khác: “Mẹ kiếp buổi chiều còn nói trời trong suốt một tuần, sao lại sắp có mưa nữa rồi? Làm lỡ chuyện làm ăn của ông đây!”
Văn Quân quét mã trả tiền, nói câu đầu tiên từ lúc nói “Đến khu cư xá Liên An” tới giờ: “Tâm trạng đang tốt cũng bị thời tiết đột nhiên thay đổi phá hỏng mất rồi.”
“Chứ còn gì nữa!” Tài xế muốn đấm ngực dậm chân, đáng tiếc không xả được, chỉ đành xoay vô lăng: “Người anh em cậu đi thong thả nhé!”
Sự xuất hiện đột ngột của Tuân Mộ Sinh còn tồi tệ hơn cả thời tiết thay đổi thất thường, Văn Quân về đến nhà chỉ bật một chiếc đèn, thẫn thờ nhìn bày trí trong phòng, một lát sau trầm thấp thở dài.
Mây đen vần vũ ở phía chân trời như đột nhiên đổ ập xuống, tâm trạng thoải mái khi mới tan làm đã biến mất không còn gì, chỉ còn sót lại cảm giác ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Anh kéo một cái ghế ra, cả người đuối sức ngồi xuống, trong đầu đều là những lời Tuân Mộ Sinh đã nói, và vẻ mặt của hắn khi nói chuyện. Hai tay anh ôm đầu, cố gắng không nghĩ nữa, nhưng hậu quả của việc cố gắng đuổi Tuân Mộ Sinh ra khỏi đầu là lại càng thêm choáng váng ù tai, ngực cũng ngộp đến khó chịu.
Ngồi thật lâu, đèn trong những tòa nhà khác của khu cư xá lần lượt tắt, Văn Quân đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác rửa mặt, rót ly nước ấm, đang định uống thuốc ngủ nhưng kéo ngăn kéo ra nhìn thì lọ thuốc đã trống không.
Không có thuốc, chỉ có thể uống rượu để ngủ.
Nhưng cồn hiển nhiên không bằng thuốc, Văn Quân bỏ ly rượu xuống, mê man ngủ thiếp đi, ban đêm giật mình thức giấc mấy lần, lúc rạng sáng anh lề mề ngồi trên giường, cảm giác mệt mỏi chưa biến mất, trái lại càng mệt hơn.
Trong mơ đều là những hình ảnh không có tiếng động như từng mảnh vụn, giống như cửa sổ bằng kính cũ kỹ bị đạn bắn nát.
Anh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, mưa không rơi, vẫn là trời quang mênh mông, ông trời như đang đùa giỡn với những người ghét mưa dầm mà thôi.
Nhưng cuộc chạm mặt ngày hôm qua với Tuân Mộ Sinh cũng không phải là một trò đùa chỉ cần mỉm cười là sẽ qua.
Anh kéo rèm cửa sổ qua, khóa lại ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, quay về giường, lại chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ngủ không đủ, ban ngày thì càng khó yên giấc. Những năm tháng trong bộ đội nhanh chóng vụt qua, trên mỗi mảnh ánh sáng vụn vỡ đều hiện lên vẻ mặt sống động của người kia.
Có cười có giận, có giả vờ bực mình, có làm bộ suy tư… Mặc dù mảnh sáng đã phai màu, nhưng ánh sáng trong mắt người kia lại kéo dài không tắt.
Văn Quân duỗi tay ra muốn bắt lấy từng mảnh sáng bay lượn khắp bầu trời. Như vậy mới có thể nhìn người kia kỹ người nọ thêm một chút.
Nhưng mảnh sáng quá sắc bén — sắc bén hơn cả dao găm của lính trinh sát giắt trong áo giáp chống đạn năm đó, vừa bắt lấy, lòng bàn tay và ngón tay đã bị cắt nát, đau đớn khó chịu, máu tươi chảy ròng ròng.
Ký ức chẳng thể giữ lại.
Người chẳng thể níu kéo.
Xung quanh đen kịt tối tăm, giống như đồng hoang sau khi màn đêm buông xuống.
Văn Quân mở đôi tay đầy máu ra, hồn bay phách lạc ngã xuống.
Đột nhiên mảnh sáng như bị lực từ trường hấp dẫn, hợp thành đàn bay đến chỗ hỗn độn ở phương xa, như dòng sông bị ánh sáng chiếu rọi lóng lánh sắc vàng. Một bóng người dần dần hiện ra từ chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối ấy, nhàn nhã bước chầm chậm đến đây.
Đôi mắt Văn Quân bị tia sáng đâm vào nhói đau, nước mắt sinh lý thấm ướt mi mắt, nhưng đôi mắt vẫn khăng khăng nhìn về phía bóng người kia, không nỡ rời mắt đi, cũng không nỡ chớp mắt.
Dương như chỉ cần chớp mắt một cái thôi là người nọ sẽ biến mất không còn thấy nữa.
Người nọ đến gần, một bộ quần áo đặc công nhiều màu sạch sẽ không chút bụi bặm, ngay cả ủng chiến bằng da màu đen cũng sáng loáng không dính chút bụi đất, mảnh sáng đằng sau ngưng tụ thành một tấm gương khổng lồ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chiếu lên người anh ấy, phác họa ra một đường màu vàng nối liền.
Văn Quân nhọc nhằn đứng dậy, người kia bèn vội vàng bước tới đỡ cánh tay của anh, cười nói với anh, gọi tên của anh. Còn anh lại giống như đang xem một phim điện ảnh không có tiếng, chẳng nghe thấy một chữ nào.
Trong lòng có một giọng nói: Cậu xem, Trì Ngọc về rồi.
Anh lại cười khổ, rõ ràng chỉ là một giấc mơ.
Đồ lính của Trì Ngọc chưa từng sạch sẽ như vậy, lúc nào cũng đầy dính bùn và cỏ dại, bị máu và mồ hôi làm ướt đẫm.
Nhưng dù biết là mơ, anh vẫn muốn nghe Trì Ngọc gọi tên anh, dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng từ lúc xuất ngũ đến nay, anh nằm mơ thấy Trì Ngọc vô số lần, trong mơ đôi lúc có tiếng, đôi lúc không có tiếng, nhưng từ đầu đến cuối chẳng bao giờ nghe được một tiếng “Văn Quân”.
Cảnh trong mơ lộn xộn, không hề có logic quy luật rõ ràng. Đồng hoang xa lạ phút chốc biến thành quân doanh quen thuộc.
Mới vào đại đội đặc nhiệm, Văn Quân và những người khác cùng nhau đi nhận mền gối, lúc đang đi về ký túc xá, trên hành lang bỗng có một người từ đâu lao ra đụng rớt thau nhựa trong lồng ngực anh.
Có người đuổi theo quát lên: “Trì Ngọc, cậu chạy đâu vậy!”
Văn Quân còn đang ôm chăn, lúc định ngồi xuống kiếm cái thau thì người được gọi là Trì Ngọc đã ngồi xổm xuống trước anh, nhặt cái thau ném lên đống chăn giống như diễn xiếc.
Nhưng trò xiếc này không thành công, cái thau rớt lên đống chăn, không giữ lại được, tiếp tục rớt xuống đất.
Mọi người cười rung trời. Văn Quân hơi tức giận, bực mình trừng mắt nhìn đối phương, lúc ánh mắt chạm vào nhau lại nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trì Ngọc rất đẹp trai, đôi mắt thâm thúy linh động, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất lưu manh.
Người đuổi theo đá một cú vào eo Trì Ngọc, đang định vật nhau thì đột nhiên hai mắt sáng lên: “Ây! Trì Ngọc, anh em của cậu à?”
Văn Quân ngu người.
Trì Ngọc đạp lại người kia một cái: “Anh em gì cơ?”
“Không phải anh em á? Á đù má, hai người đi soi gương đi, giống nhau lắm luôn!”
Cả đám người bu lại đây, Văn Quân bị đẩy đến bên cạnh Trì Ngọc, thau nhựa, cặp lồng, chăn đều rơi xuống đất.
“Thật sự hơi giống nhỉ!”
“Hơi gì mà hơi, giống lắm luôn ấy!”
“Cũng không giống lắm mà?”
“Bọn họ cao y chang nhau!”
“Mặt cũng bự y chang nhau!”
“Há há há há há há!”
Hình ảnh lại chuyển đổi, sân tập lái mưa rơi tầm tã, cát đất bị nước mưa trộn thành bùn nhão, lại bị bánh xe xoay với tốc độ cao làm bắn lên giữa không trung.
Văn Quân ngồi trong xe Jeep Đông Phong, trong màn mưa trắng xóa chẻ ra một đường cái thẳng tắp giống như tách biển.
Nhưng nước để trên xe lại bị đổ ra một phần ba.
Trì Ngọc ngồi bên ghế phụ rống lên: “Anh em à cậu như vậy không được đâu! Lần trước không phải đã nói rồi sao? Chúng ta lái chiếc xe này không chỉ đua tốc độ không thôi mà còn phải giữ vững nữa! Cậu nhìn cậu xem, mới chạy một chuyến mà nước đã đổ hơn phân nửa rồi, con mẹ nó lần này còn chưa bố trí chướng ngại vật nữa đấy, sau đó có chướng ngại vật thì phải làm sao đây? Cái ly chắc cũng bị cậu vứt đi luôn!”
Trong lòng Văn Quân khá buồn bực — mãi không tiến bộ, còn bị người bên cạnh luôn miệng càm ràm, cả buổi trưa không được yên tĩnh, cơn tức xông lên, anh phản bác nói: “Không phải đổ phân nửa, chỉ đổ có một phần ba thôi.”
Trì Ngọc nổi khùng: “Cậu còn cãi chày cãi cối nữa à?”
“…”
Giấc mơ về khóa lái xe đặc huấn cứ đứt quãng suốt cả buổi trưa, trong mơ vút đi như tên bắn, từ lúc ban đầu không giữ được độ ổn định, đến lúc sau đó cùng Trì Ngọc thi đua với “Vua Xe” trong đội, sau đó nữa là cùng nhau thi đấu với Trì Ngọc, hợp tác lấy hạng nhất về…
Lúc tỉnh lại, Văn Quân thở hổn hển, giống như mới vừa tham gia một trận thi đấu khó khăn gian khổ cùng Trì Ngọc.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
Nếu không phải trước đó mấy hôm được lái xe Jeep Đông Phong lần nữa thì chắc sẽ không mơ thấy cảnh khổ cực ngày xưa lúc học lái xe.
Nếu không nghe thấy câu nói “Anh ta đã mất rồi” của Tuân Mộ Sinh thì có lẽ sẽ không mơ thấy Trì Ngọc suốt một ngày một đêm.
Vốn xin nghỉ hai ngày, nhưng Văn Quân ở nhà ngồi không yên, thứ Ba bèn bỏ phép, tiếp tục đi dọn dẹp đống lộn xộn Triệu Vũ để lại.
Nhà đầu tư Triệu Vũ làm mích lòng là một chuỗi nhà vườn, những năm trước đây không đáng chú ý nhưng sau đó được một ông chủ lớn thu mua, lúc này mới càng làm càng phát triển.
Ông chủ lớn đầu tư vào nhà vườn chỉ là chơi cho vui, bình thường chưa bao giờ quản lý, cũng không ra mặt, giao cho người phụ trách chuyên môn. Văn Quân sắp xếp tài liệu xong, lúc đem quà tặng đến xin lỗi giải thích thì giám đốc mượn cớ là không thể tự quyết định, phải xin ý kiến của ông chủ lớn. Hàm ý của câu này là từ chối, sau này không hợp tác nữa, làm lâu ở bộ phận New Media thì ai cũng hiểu rõ. Nhưng Văn Quân thật sự không biết, vẫn dùng logic lúc còn làm việc ở bộ phận truyền thông truyền thống kiên trì chờ câu trả lời. Giám đốc bó tay, lại không tiện từ chối thẳng thừng, không thể làm gì khác hơn chỉ đành nhắc chuyện này với ông chủ lớn, tùy tiện nói ra tên của Văn Quân.
Ban đầu ông chủ lớn hoàn toàn không muốn quản lý cái chuyện vặt vãnh này, lười biếng nghe một lát, chợt hỏi: “Văn Quân? Nhà báo ở truyền thông Trọng Xán?”
Văn Quân nộp bản hợp đồng mới ký với chuỗi nhà vườn lên cho Lưu Tồn. Ánh mắt của Lưu Tồn hơi phức tạp. Lý Tiêu và mọi người tám với nhau trong phòng uống nước, có người nói Triệu Vũ chắc chắn không thể quay về làm tổ trưởng nữa rồi, có người nói Lưu Tồn muốn nâng đỡ Văn Quân lên chức.
Lý Tiêu vô cùng bực mình: “Không phải lần trước thái độ bên đó rất kiên quyết à? Triệu Vũ quay về nói bọn họ sẽ không tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa, sao Văn Quân chỉ mới đi có mấy lần là đã xoay chuyển tình hình được rồi?”
“Ai biết anh ta đã dùng mánh khóe gì?”
“Hứa Sính đã về rồi, đừng nói lại là Hứa Sính âm thầm giúp đỡ anh ta nữa nhé?”
“Chắc là không đâu, tôi thấy mấy hôm nay Hứa Sính bận sấp mặt, rảnh đâu mà đi lo cho Văn Quân.”. ????hử thách tì???? tгang gốc, géc gô — tгu????tгu????en.VN —
“Vậy thì ai giúp? Chắc không thể nào là Văn Quân tự mình thương lượng được nhỉ? Chỉ bằng anh ta á?”
“Có thể là người lần trước ở khu biệt thự Vân Châu cho anh ta mượn xe lái?”
“Haiz, Triệu Vũ cũng ngu thật, chắc bị điên rồi nên mới để Văn Quân đến khu biệt thự Vân Châu, vậy không phải cho anh ta cơ hội rù quến người có tiền à…”
Một đám đồng nghiệp bắt đầu triển khai trí tưởng tượng, tình hình thực tế không hề phức tạp như những gì bọn họ suy nghĩ.
Lúc Văn Quân ở “Thời báo Trọng Thành” đã viết rất nhiều bài báo thời sự, bài báo vạch trần đường dây dạy học lừa đảo ngày đó không tính là có sức ảnh hưởng lớn nhất, nhưng cũng đã cứu được không ít những gia đình và trẻ em bị lừa đảo, trong đó có con trai của ông chủ lớn chuỗi nhà vườn.
Lúc đó Văn Quân dùng tên giả, ông chủ lớn lại dẫn con trai đến tìm lãnh đạo cấp cao của truyền thông Trọng Xán, yêu cầu muốn trực tiếp gặp mặt nói cảm ơn với Văn Quân.
Văn Quân không nhận quà, chỉ nhận một tấm danh thiếp.
Ông chủ lớn trịnh trọng nói: “Sau này có bất cứ yêu cầu gì thì cứ tìm tôi.”
Văn Quân cũng nhận danh thiếp, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai sẽ nhờ đối phương giúp đỡ. Săn tin viết báo là chuyện anh phải làm, không cần đòi hỏi trả ơn.
Ai biết vô tâm trồng liễu, hôm nay liễu rợp bóng.
Sắc mặt Lưu Tồn không rõ tâm tình, muốn hỏi Văn Quân đã thuyết phục đối phương như thế nào, lại ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng.
Văn Quân còn có chuyện khác phải làm, đang định rời đi thì Lưu Tồn đột nhiên nói: “À mà, chuyện lần trước tôi nói anh đã nghĩ tới đâu rồi?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện sếp Hứa muốn điều anh sang mảng ô-tô.”
Sắc mặt Văn Quân chợt thay đổi, một lát sau mới nói: “Tôi mới vừa quen với công việc ở mảng du lịch ẩm thực, bây giờ chuyển sang mảng ô-tô thì phải cần thêm thời gian làm quen.”
Lưu Tồn vô cùng hài lòng, cười cười: “Được, vậy tôi nói một tiếng với sếp Hứa.”
Văn Quân về chỗ ngồi của mình thì thấy trước máy tính lại đặt một ly Caramel Macchiato.
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn thử xung quanh, chỉ thấy Hứa Sính giơ lên một chữ “V” từ đằng sau màn hình máy tính.
Trên ly Caramel Macchiato còn đọng nước, nhìn đã biết là mới mua.
Văn Quân thở dài.
Trong phòng làm việc này người đối xử tốt với anh chỉ có mình Hứa Sính, thật lòng giúp đỡ anh cũng chỉ có Hứa Sính. Tất nhiên anh hiểu rõ Hứa Sính xin chuyển tổ dùm anh là vì muốn giúp anh. Chuyện này nếu như là trước đây, nói không chừng anh sẽ vô cùng biết ơn đón nhận, nhưng bây giờ anh không những không thể nhận, mà còn phải giữ khoảng cách với Hứa Sính.
Hứa Sính là bạn của Tuân Mộ Sinh.
Mà anh thì không muốn có bất cứ liên quan gì đến Tuân Mộ Sinh.
Hết chương 17
Những tháng ngày cuối thu mát mẻ se lạnh chỉ mới kéo dài được hai ngày, mây đen âm ỉ lại có dấu hiệu sắp mưa. Người về khuya run cầm cập trong gió lạnh nắm chặt áo khoác, có người mắng: “Đệt! Đừng nói lại sắp mưa nữa chứ? Thật sự phá hỏng tâm trạng mà!”
Loa taxi đang phát chương trình hài kịch, tài xế cứ nhại lại mãi như con vẹt, một tiết mục ngắn lỗi thời không biết đã nghe đến mấy trăm lần, suốt dọc đường một mình tấu hài phụ họa với mình, tự chơi tự vui, cũng không để ý đến khách đi xe ngồi bên ghế phụ mặt lạnh cả một quãng đường, chẳng thèm nể mặt chút nào.
Mãi đến khi đứng ở khu cư xá Liên An, tài xế mới dẹp giọng điệu tấu hài, nhìn lên bầu trời tối om, than phiền thời tiết giống như đại đa số những người bôn ba kiếm sống khác: “Mẹ kiếp buổi chiều còn nói trời trong suốt một tuần, sao lại sắp có mưa nữa rồi? Làm lỡ chuyện làm ăn của ông đây!”
Văn Quân quét mã trả tiền, nói câu đầu tiên từ lúc nói “Đến khu cư xá Liên An” tới giờ: “Tâm trạng đang tốt cũng bị thời tiết đột nhiên thay đổi phá hỏng mất rồi.”
“Chứ còn gì nữa!” Tài xế muốn đấm ngực dậm chân, đáng tiếc không xả được, chỉ đành xoay vô lăng: “Người anh em cậu đi thong thả nhé!”
Sự xuất hiện đột ngột của Tuân Mộ Sinh còn tồi tệ hơn cả thời tiết thay đổi thất thường, Văn Quân về đến nhà chỉ bật một chiếc đèn, thẫn thờ nhìn bày trí trong phòng, một lát sau trầm thấp thở dài.
Mây đen vần vũ ở phía chân trời như đột nhiên đổ ập xuống, tâm trạng thoải mái khi mới tan làm đã biến mất không còn gì, chỉ còn sót lại cảm giác ngột ngạt làm người ta không thở nổi.
Anh kéo một cái ghế ra, cả người đuối sức ngồi xuống, trong đầu đều là những lời Tuân Mộ Sinh đã nói, và vẻ mặt của hắn khi nói chuyện. Hai tay anh ôm đầu, cố gắng không nghĩ nữa, nhưng hậu quả của việc cố gắng đuổi Tuân Mộ Sinh ra khỏi đầu là lại càng thêm choáng váng ù tai, ngực cũng ngộp đến khó chịu.
Ngồi thật lâu, đèn trong những tòa nhà khác của khu cư xá lần lượt tắt, Văn Quân đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác rửa mặt, rót ly nước ấm, đang định uống thuốc ngủ nhưng kéo ngăn kéo ra nhìn thì lọ thuốc đã trống không.
Không có thuốc, chỉ có thể uống rượu để ngủ.
Nhưng cồn hiển nhiên không bằng thuốc, Văn Quân bỏ ly rượu xuống, mê man ngủ thiếp đi, ban đêm giật mình thức giấc mấy lần, lúc rạng sáng anh lề mề ngồi trên giường, cảm giác mệt mỏi chưa biến mất, trái lại càng mệt hơn.
Trong mơ đều là những hình ảnh không có tiếng động như từng mảnh vụn, giống như cửa sổ bằng kính cũ kỹ bị đạn bắn nát.
Anh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, mưa không rơi, vẫn là trời quang mênh mông, ông trời như đang đùa giỡn với những người ghét mưa dầm mà thôi.
Nhưng cuộc chạm mặt ngày hôm qua với Tuân Mộ Sinh cũng không phải là một trò đùa chỉ cần mỉm cười là sẽ qua.
Anh kéo rèm cửa sổ qua, khóa lại ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, quay về giường, lại chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ngủ không đủ, ban ngày thì càng khó yên giấc. Những năm tháng trong bộ đội nhanh chóng vụt qua, trên mỗi mảnh ánh sáng vụn vỡ đều hiện lên vẻ mặt sống động của người kia.
Có cười có giận, có giả vờ bực mình, có làm bộ suy tư… Mặc dù mảnh sáng đã phai màu, nhưng ánh sáng trong mắt người kia lại kéo dài không tắt.
Văn Quân duỗi tay ra muốn bắt lấy từng mảnh sáng bay lượn khắp bầu trời. Như vậy mới có thể nhìn người kia kỹ người nọ thêm một chút.
Nhưng mảnh sáng quá sắc bén — sắc bén hơn cả dao găm của lính trinh sát giắt trong áo giáp chống đạn năm đó, vừa bắt lấy, lòng bàn tay và ngón tay đã bị cắt nát, đau đớn khó chịu, máu tươi chảy ròng ròng.
Ký ức chẳng thể giữ lại.
Người chẳng thể níu kéo.
Xung quanh đen kịt tối tăm, giống như đồng hoang sau khi màn đêm buông xuống.
Văn Quân mở đôi tay đầy máu ra, hồn bay phách lạc ngã xuống.
Đột nhiên mảnh sáng như bị lực từ trường hấp dẫn, hợp thành đàn bay đến chỗ hỗn độn ở phương xa, như dòng sông bị ánh sáng chiếu rọi lóng lánh sắc vàng. Một bóng người dần dần hiện ra từ chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối ấy, nhàn nhã bước chầm chậm đến đây.
Đôi mắt Văn Quân bị tia sáng đâm vào nhói đau, nước mắt sinh lý thấm ướt mi mắt, nhưng đôi mắt vẫn khăng khăng nhìn về phía bóng người kia, không nỡ rời mắt đi, cũng không nỡ chớp mắt.
Dương như chỉ cần chớp mắt một cái thôi là người nọ sẽ biến mất không còn thấy nữa.
Người nọ đến gần, một bộ quần áo đặc công nhiều màu sạch sẽ không chút bụi bặm, ngay cả ủng chiến bằng da màu đen cũng sáng loáng không dính chút bụi đất, mảnh sáng đằng sau ngưng tụ thành một tấm gương khổng lồ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chiếu lên người anh ấy, phác họa ra một đường màu vàng nối liền.
Văn Quân nhọc nhằn đứng dậy, người kia bèn vội vàng bước tới đỡ cánh tay của anh, cười nói với anh, gọi tên của anh. Còn anh lại giống như đang xem một phim điện ảnh không có tiếng, chẳng nghe thấy một chữ nào.
Trong lòng có một giọng nói: Cậu xem, Trì Ngọc về rồi.
Anh lại cười khổ, rõ ràng chỉ là một giấc mơ.
Đồ lính của Trì Ngọc chưa từng sạch sẽ như vậy, lúc nào cũng đầy dính bùn và cỏ dại, bị máu và mồ hôi làm ướt đẫm.
Nhưng dù biết là mơ, anh vẫn muốn nghe Trì Ngọc gọi tên anh, dù chỉ một lần thôi cũng được. Nhưng từ lúc xuất ngũ đến nay, anh nằm mơ thấy Trì Ngọc vô số lần, trong mơ đôi lúc có tiếng, đôi lúc không có tiếng, nhưng từ đầu đến cuối chẳng bao giờ nghe được một tiếng “Văn Quân”.
Cảnh trong mơ lộn xộn, không hề có logic quy luật rõ ràng. Đồng hoang xa lạ phút chốc biến thành quân doanh quen thuộc.
Mới vào đại đội đặc nhiệm, Văn Quân và những người khác cùng nhau đi nhận mền gối, lúc đang đi về ký túc xá, trên hành lang bỗng có một người từ đâu lao ra đụng rớt thau nhựa trong lồng ngực anh.
Có người đuổi theo quát lên: “Trì Ngọc, cậu chạy đâu vậy!”
Văn Quân còn đang ôm chăn, lúc định ngồi xuống kiếm cái thau thì người được gọi là Trì Ngọc đã ngồi xổm xuống trước anh, nhặt cái thau ném lên đống chăn giống như diễn xiếc.
Nhưng trò xiếc này không thành công, cái thau rớt lên đống chăn, không giữ lại được, tiếp tục rớt xuống đất.
Mọi người cười rung trời. Văn Quân hơi tức giận, bực mình trừng mắt nhìn đối phương, lúc ánh mắt chạm vào nhau lại nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trì Ngọc rất đẹp trai, đôi mắt thâm thúy linh động, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất lưu manh.
Người đuổi theo đá một cú vào eo Trì Ngọc, đang định vật nhau thì đột nhiên hai mắt sáng lên: “Ây! Trì Ngọc, anh em của cậu à?”
Văn Quân ngu người.
Trì Ngọc đạp lại người kia một cái: “Anh em gì cơ?”
“Không phải anh em á? Á đù má, hai người đi soi gương đi, giống nhau lắm luôn!”
Cả đám người bu lại đây, Văn Quân bị đẩy đến bên cạnh Trì Ngọc, thau nhựa, cặp lồng, chăn đều rơi xuống đất.
“Thật sự hơi giống nhỉ!”
“Hơi gì mà hơi, giống lắm luôn ấy!”
“Cũng không giống lắm mà?”
“Bọn họ cao y chang nhau!”
“Mặt cũng bự y chang nhau!”
“Há há há há há há!”
Hình ảnh lại chuyển đổi, sân tập lái mưa rơi tầm tã, cát đất bị nước mưa trộn thành bùn nhão, lại bị bánh xe xoay với tốc độ cao làm bắn lên giữa không trung.
Văn Quân ngồi trong xe Jeep Đông Phong, trong màn mưa trắng xóa chẻ ra một đường cái thẳng tắp giống như tách biển.
Nhưng nước để trên xe lại bị đổ ra một phần ba.
Trì Ngọc ngồi bên ghế phụ rống lên: “Anh em à cậu như vậy không được đâu! Lần trước không phải đã nói rồi sao? Chúng ta lái chiếc xe này không chỉ đua tốc độ không thôi mà còn phải giữ vững nữa! Cậu nhìn cậu xem, mới chạy một chuyến mà nước đã đổ hơn phân nửa rồi, con mẹ nó lần này còn chưa bố trí chướng ngại vật nữa đấy, sau đó có chướng ngại vật thì phải làm sao đây? Cái ly chắc cũng bị cậu vứt đi luôn!”
Trong lòng Văn Quân khá buồn bực — mãi không tiến bộ, còn bị người bên cạnh luôn miệng càm ràm, cả buổi trưa không được yên tĩnh, cơn tức xông lên, anh phản bác nói: “Không phải đổ phân nửa, chỉ đổ có một phần ba thôi.”
Trì Ngọc nổi khùng: “Cậu còn cãi chày cãi cối nữa à?”
“…”
Giấc mơ về khóa lái xe đặc huấn cứ đứt quãng suốt cả buổi trưa, trong mơ vút đi như tên bắn, từ lúc ban đầu không giữ được độ ổn định, đến lúc sau đó cùng Trì Ngọc thi đua với “Vua Xe” trong đội, sau đó nữa là cùng nhau thi đấu với Trì Ngọc, hợp tác lấy hạng nhất về…
Lúc tỉnh lại, Văn Quân thở hổn hển, giống như mới vừa tham gia một trận thi đấu khó khăn gian khổ cùng Trì Ngọc.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
Nếu không phải trước đó mấy hôm được lái xe Jeep Đông Phong lần nữa thì chắc sẽ không mơ thấy cảnh khổ cực ngày xưa lúc học lái xe.
Nếu không nghe thấy câu nói “Anh ta đã mất rồi” của Tuân Mộ Sinh thì có lẽ sẽ không mơ thấy Trì Ngọc suốt một ngày một đêm.
Vốn xin nghỉ hai ngày, nhưng Văn Quân ở nhà ngồi không yên, thứ Ba bèn bỏ phép, tiếp tục đi dọn dẹp đống lộn xộn Triệu Vũ để lại.
Nhà đầu tư Triệu Vũ làm mích lòng là một chuỗi nhà vườn, những năm trước đây không đáng chú ý nhưng sau đó được một ông chủ lớn thu mua, lúc này mới càng làm càng phát triển.
Ông chủ lớn đầu tư vào nhà vườn chỉ là chơi cho vui, bình thường chưa bao giờ quản lý, cũng không ra mặt, giao cho người phụ trách chuyên môn. Văn Quân sắp xếp tài liệu xong, lúc đem quà tặng đến xin lỗi giải thích thì giám đốc mượn cớ là không thể tự quyết định, phải xin ý kiến của ông chủ lớn. Hàm ý của câu này là từ chối, sau này không hợp tác nữa, làm lâu ở bộ phận New Media thì ai cũng hiểu rõ. Nhưng Văn Quân thật sự không biết, vẫn dùng logic lúc còn làm việc ở bộ phận truyền thông truyền thống kiên trì chờ câu trả lời. Giám đốc bó tay, lại không tiện từ chối thẳng thừng, không thể làm gì khác hơn chỉ đành nhắc chuyện này với ông chủ lớn, tùy tiện nói ra tên của Văn Quân.
Ban đầu ông chủ lớn hoàn toàn không muốn quản lý cái chuyện vặt vãnh này, lười biếng nghe một lát, chợt hỏi: “Văn Quân? Nhà báo ở truyền thông Trọng Xán?”
Văn Quân nộp bản hợp đồng mới ký với chuỗi nhà vườn lên cho Lưu Tồn. Ánh mắt của Lưu Tồn hơi phức tạp. Lý Tiêu và mọi người tám với nhau trong phòng uống nước, có người nói Triệu Vũ chắc chắn không thể quay về làm tổ trưởng nữa rồi, có người nói Lưu Tồn muốn nâng đỡ Văn Quân lên chức.
Lý Tiêu vô cùng bực mình: “Không phải lần trước thái độ bên đó rất kiên quyết à? Triệu Vũ quay về nói bọn họ sẽ không tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa, sao Văn Quân chỉ mới đi có mấy lần là đã xoay chuyển tình hình được rồi?”
“Ai biết anh ta đã dùng mánh khóe gì?”
“Hứa Sính đã về rồi, đừng nói lại là Hứa Sính âm thầm giúp đỡ anh ta nữa nhé?”
“Chắc là không đâu, tôi thấy mấy hôm nay Hứa Sính bận sấp mặt, rảnh đâu mà đi lo cho Văn Quân.”. ????hử thách tì???? tгang gốc, géc gô — tгu????tгu????en.VN —
“Vậy thì ai giúp? Chắc không thể nào là Văn Quân tự mình thương lượng được nhỉ? Chỉ bằng anh ta á?”
“Có thể là người lần trước ở khu biệt thự Vân Châu cho anh ta mượn xe lái?”
“Haiz, Triệu Vũ cũng ngu thật, chắc bị điên rồi nên mới để Văn Quân đến khu biệt thự Vân Châu, vậy không phải cho anh ta cơ hội rù quến người có tiền à…”
Một đám đồng nghiệp bắt đầu triển khai trí tưởng tượng, tình hình thực tế không hề phức tạp như những gì bọn họ suy nghĩ.
Lúc Văn Quân ở “Thời báo Trọng Thành” đã viết rất nhiều bài báo thời sự, bài báo vạch trần đường dây dạy học lừa đảo ngày đó không tính là có sức ảnh hưởng lớn nhất, nhưng cũng đã cứu được không ít những gia đình và trẻ em bị lừa đảo, trong đó có con trai của ông chủ lớn chuỗi nhà vườn.
Lúc đó Văn Quân dùng tên giả, ông chủ lớn lại dẫn con trai đến tìm lãnh đạo cấp cao của truyền thông Trọng Xán, yêu cầu muốn trực tiếp gặp mặt nói cảm ơn với Văn Quân.
Văn Quân không nhận quà, chỉ nhận một tấm danh thiếp.
Ông chủ lớn trịnh trọng nói: “Sau này có bất cứ yêu cầu gì thì cứ tìm tôi.”
Văn Quân cũng nhận danh thiếp, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai sẽ nhờ đối phương giúp đỡ. Săn tin viết báo là chuyện anh phải làm, không cần đòi hỏi trả ơn.
Ai biết vô tâm trồng liễu, hôm nay liễu rợp bóng.
Sắc mặt Lưu Tồn không rõ tâm tình, muốn hỏi Văn Quân đã thuyết phục đối phương như thế nào, lại ngại mặt mũi nên không tiện mở miệng.
Văn Quân còn có chuyện khác phải làm, đang định rời đi thì Lưu Tồn đột nhiên nói: “À mà, chuyện lần trước tôi nói anh đã nghĩ tới đâu rồi?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện sếp Hứa muốn điều anh sang mảng ô-tô.”
Sắc mặt Văn Quân chợt thay đổi, một lát sau mới nói: “Tôi mới vừa quen với công việc ở mảng du lịch ẩm thực, bây giờ chuyển sang mảng ô-tô thì phải cần thêm thời gian làm quen.”
Lưu Tồn vô cùng hài lòng, cười cười: “Được, vậy tôi nói một tiếng với sếp Hứa.”
Văn Quân về chỗ ngồi của mình thì thấy trước máy tính lại đặt một ly Caramel Macchiato.
Anh hơi ngạc nhiên, nhìn thử xung quanh, chỉ thấy Hứa Sính giơ lên một chữ “V” từ đằng sau màn hình máy tính.
Trên ly Caramel Macchiato còn đọng nước, nhìn đã biết là mới mua.
Văn Quân thở dài.
Trong phòng làm việc này người đối xử tốt với anh chỉ có mình Hứa Sính, thật lòng giúp đỡ anh cũng chỉ có Hứa Sính. Tất nhiên anh hiểu rõ Hứa Sính xin chuyển tổ dùm anh là vì muốn giúp anh. Chuyện này nếu như là trước đây, nói không chừng anh sẽ vô cùng biết ơn đón nhận, nhưng bây giờ anh không những không thể nhận, mà còn phải giữ khoảng cách với Hứa Sính.
Hứa Sính là bạn của Tuân Mộ Sinh.
Mà anh thì không muốn có bất cứ liên quan gì đến Tuân Mộ Sinh.
Hết chương 17
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất