Thế Thân Làm Ruộng Nuôi Heo

Chương 64: Nghe nói dị năng hệ thủy phế lắmCứu người

Trước Sau
Một bên vuốt lông mèo lớn, Tiểu Thất nhìn về phía năm gương mặt có hơi quen mắt kia, 【 Hòm thư nhỏ, mấy người này chẳng phải là vai chính sao? 】

6362 đối chiếu tư liệu một chút, 【 Đúng rồi, rốt cuộc cũng tới, nếu chậm thêm một chút thì chúng ta đã có thể thống nhất thêm mấy thành thị khác luôn rồi. 】

【 không tồi, nhìn bọn họ kìa. Thân cường thể tráng, hẳn là không có bệnh tật gì, sống đến một trăm tuổi cũng không khó. 】 Tiểu Thất nhanh chóng đánh giá người ta một lần, vừa lòng không thôi.

Đám vai chính thấy nguy cơ không còn thì tiến lên chào hỏi, nhìn gương mặt giống như đúc Khúc Lưu Thương kia, trong tâm mỗi người đều có cảm giác khác nhau. Có người tâm sinh thân cận, có người lại cảm thấy Khúc Lưu Thương vẫn là độc nhất vô nhị, bởi vậy nảy sinh bài xích với Khúc Thanh Thủy.

Năm người đơn giản tự giới thiệu bản thân rồi kể mối quan hệ của mình với Khúc Lưu Thương quan hệ, cùng với chuyện Khúc Lưu Thương mất tích.

“Lưu Thương vì cứu chúng tôi nên mới xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định sẽ ra khỏi thành tìm kiếm.”

“Thật sự xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt Lưu Thương, có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để đền bù.”

“Tiểu Thanh, chú dì cũng tiểu khu này sao? Để tôi tự mình đi nói với bọn họ.”

Năm người mồm năm miệng mười nói với Tiểu Thất một hồi, sau đó thấp thỏm chờ đợi hồi đáp.

Kết quả biểu tình trên mặt Khúc Thanh Thủy cũng chẳng hề biến đổi, cậu chỉ gật gật đầu, “Tôi đã biết, mọi người vào đi.”

Năm người bọn họ ngược lại không hiểu được suy nghĩ của Khúc Thanh Thủy, sau đó lại bất bình thay Khúc Lưu Thương. Trong cục diện cửu tử nhất sinh này, Khúc Lưu Thương cuối cùng còn nhờ bọn họ tới chiếu cố người nhà, nhưng người nhà của cậu ta thì lại thờ ơ khi nghe cậu ta xảy ra chuyện.

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng năm người vẫn đi theo Khúc Thanh Thủy vào tiểu khu cao ốc trùm mền. Lúc đi ngang qua cửa, một nam nhân có gương mặt trẻ măng còn duỗi tay muốn sờ đầu hổ biến dị, “Thủy ca, con mèo biến dị này sao lại nghe lời như vậy?”

Kết quả hổ biến dị nhanh chóng né tránh, hơn nữa đứng lên mở miệng với hắn là một tràng tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc và khí thế hổ vương cường đại, dẫn tới năm người phản xạ có điều kiện sôi nổi né tránh, vẻ mặt hoảng sợ cảnh giác nhìn biến dị hổ.

“Tiểu Thanh, đây không phải là mèo à?!” Nam nhân tay cầm đường đao mở miệng dò hỏi.

Khúc Thanh Thủy giơ tay vẫy vẫy, mãnh thú vừa nãy còn gầm thật lớn lập tức kêu ‘meo’ một tiếng ngoan ngoãn nằm xuống, “Đây là Mèo Lớn, một con hổ biến dị, thỉnh thoảng sẽ phụ trách canh gác tiểu khu.”

Năm người, “……” Vậy còn không bằng làm mèo, sao mọi chuyện nhìn càng kỳ quái thế này?

Năm người không dám thả lỏng cảnh giác, một bên nhìn chằm chằm biến dị hổ, một bên thối lui vào phía trong tiểu khu.

Nhưng vừa tiến vào tiểu khu, năm người lại lần nữa đực mặt ra, tình huống bên trong tiểu khu hoàn toàn khác với cái tên cao ốc trùm mền của nó. Quá trình xanh hoá phát triển không tồi, thực vật biến dị cũng được cắt tỉa chỉnh tề, trong viện có thể thấy được biến dị động vật đang phơi nắng.

Nhưng so với hổ biến dị kỳ quái vừa mới nhìn thấy thì động vật biến dị trong tiểu khu lại có vẻ thân thiết hơn rất nhiều, đa số đều là gia súc. Gà vịt ngỗng, heo bò dê tuy rằng số lượng thập phần khoa trương nhưng ít ra không có cảm giác uy hϊếp lớn.

“Cạp cạp.” Một thanh âm non nớt từ dưới chân truyền đến, năm người cúi đầu thấy được một con vịt lông vàng xù xù.

Khúc Thanh Thủy dùng ngữ khí thập phần bình đạm để giới thiệu, “Đây là đại sứ hình tượng của tiểu khu chúng tôi, mấy người bắt tay cái đi.”

Vịt vàng phối hợp vươn cánh cánh nhỏ nhìn năm người mới tới.

Năm người nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngồi xổm trước mặt con vịt, đần mặt duỗi tay nắm cái cánh nhỏ kia lắc lắc, “Xin chào, tôi là Mục Dương.”

“Cạp cạp.”

“Nó nói nó tên là Vịt Vàng.” Tiểu Thập cũng nhảy lại vây xem đám vai chính, “Tôi tên Đồ Thập, là giám đốc nhân sự của căn cứ Hạ Châu. Trước tiên khai báo tên họ của mấy người đã, tôi phải ghi danh vào sổ sách.”

Biểu tình của năm vai chính đều cứng đờ, trước đó bọn họ cũng từng nghĩ con đường tìm người sẽ gặp được rất nhiều khó khăn, nhưng chưa hề nghĩ tới nghênh đón bọn họ sẽ là vịt và củ cải.

Cũng may Tiền Đường đã phát hiện Khúc Giang Châu đang ngồi bên bờ hồ câu cá, “Tôi đi tìm chú ấy kể lại tình huống.”

“Tôi cũng đi.”

“Từ từ, tôi nữa.”

“Tính thêm tôi này.”



“Còn có tôi.”

Năm người mượn cơ hội thoát khỏi tình huống vô cùng quỷ dị trước mắt mà đi tới bờ hồ.

Khúc Giang Châu tất nhiên nhận ra Tiền Đường, nhìn thấy Tiền Đường thì trên mặt khó nén khỏi kinh ngạc cùng vui sướng, “Đây không phải Tiểu Đường sao, thế nào lại đến Hạ Châu rồi? Có phải Lưu Thương đi cùng con không?”

Bàn tay Tiền Đường đang nắm đường đao chợt căng thẳng, cuối cùng vẫn kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện Khúc Lưu Thương mất tích. Tuy nói là mất tích nhưng lúc ấy thi triều kia lại che trời lấp đất, hy vọng sống cực kỳ bé nhỏ.

Mai Linh nghe được tin tức ấy liền hôn mê bất tỉnh, Khúc Giang Châu đỡ bà, trong mắt cũng tràn đầy bi thống. Năm người thấy thế có người trầm mặc, có kẻ tiến lên an ủi, lại xoay đầu nhìn về phía Khúc Thanh Thủy, vẫn là gương mặt không hề gợn sóng kia, bọn họ không khỏi cảm thấy Khúc Thanh Thủy có chút máu lạnh.

Mãi đến buổi tối, Mai Linh mới tỉnh lại, Khúc Giang Châu ôm bà không nói lời nào, hai người lẳng lặng ngây ngốc trong phòng ngủ. Hồi lâu Mai Linh mới ách giọng nói mở miệng, “Tiểu Thanh đâu rồi, có phải còn chưa ăn cơm nước gì không? Để em đi nấu cơm cho nó.”

“Nó không có việc gì đâu, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Cơm chiều có người sẽ làm cho nó mà.”

“Không được, em muốn đi xem nó.”

“Tiểu Linh, em ở lại nghỉ ngơi. Để anh đi xem Tiểu Thanh là được.”

“Không đúng! Có phải Tiểu Thanh đi ra ngoài rồi hay không? Nó đi tìm Lưu Thương?” Mai Linh lập tức nhận ra Khúc Giang Châu khác thường, bà nháy mắt hoảng sợ. Con trai nhỏ đã xảy ra chuyện, bà đương nhiên cũng sốt ruột, nhưng càng không muốn con trai lớn gặp chuyện gì, bà chưa từng ra ngoài chiến đấu nên chỉ biết đại nhi tử rất mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì cũng không thắng nổi thi triều đúng không?

“Tiểu Linh, em cứ bình tĩnh. Tiểu Thanh là người rất có năng lực, con trai chúng ta giỏi lắm, nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Trong phòng, vợ chồng hai người lo lắng không thôi với an nguy hai đứa nhỏ.

Tiền Đường vừa đến muốn gõ cửa lại nghe được lời của người bên trong thì tức khắc sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay trở lại tìm bốn người khác. Bốn người một đường bôn ba đang chuẩn bị nghỉ ngơi lại bị Tiền Đường dựng đầu dậy, “Mau đứng lên, Khúc Thanh Thủy một mình ra khỏi thành đi tìm Lưu Thương!”

“Cái gì!”

Bốn người nháy mắt đứng lên, bọn họ cho rằng Khúc Thanh Thủy thờ ơ với sống chết của Khúc Lưu Thương, ai ngờ người này trên mặt không dao động gì nhưng chủ ý lại rất lớn, dám một mình ra khỏi thành!

“Có phải cậu ấy điên rồi hay không? Trời đã sắp tối rồi!”

“Đi thôi, mau chóng tìm được cậu ấy đã.”

Năm người nhanh chóng mặc quần áo, sau đó ra ngoài thành.

Mà lúc này Tiểu Thất đang ngồi trên một con thiên nga đen biến dị ở ngoài thành để hoàn thành điểm cốt truyện thứ nhất của mình: Tìm kiếm Khúc Lưu Thương. Trong cốt truyện nguyên bản, Khúc Thanh Thủy sau khi biết được Khúc Lưu Thương gặp nạn thì cũng không quan tâm bản thân mà muốn ra khỏi thành tìm kiếm, lại vì đi quá chậm nên bị đám vai chính tóm trở về. Cho nên Tiểu Thất cưỡi ngỗng ra ngoài đến thành thị bên cạnh chờ mãi, lại trước sau không chờ được đám vai chính tới, 【 Hòm thư nhỏ, có phải cốt truyện lại chạy trật hay không? 】

【 Để tôi kiểm tra đo lường một chút xem. 】6362 lập tức sử dụng công năng tìm kiếm, phát hiện ít nhất trong bán kính một km không có bóng dáng của đám vai chính, 【 Xem ra chạy trật thật ròi, cậu cứ tự do phát huy đi. 】

Thiên nga đen hạ cánh ở thành phố bên cạnh Hạ Châu, nương vào ánh mặt trời buổi chiều tà sắp biến mất, Tiểu Thất nhìn cảnh tượng hoang vắng ở ngoài thành phố Hạ Châu, sau đó phát ra một tiếng cảm khái, 【 Vậy ra khỏi thành đi bộ một vòng cái đã. 】

Thiên nga đen vỗ vỗ cánh bay ra ngoài thành.

Có màn đêm che lấp, tận thế giương nanh múa vuốt bắt đầu bày ra sự hung tàn và lãnh khốc, tang thi tụ tập xuất hiện vừa gào rống vừa du tẩu, động thực vật biến dị tùy thời hành động, nơi nơi đều là dã tính và gϊếŧ chóc.

【 Hòm thư nhỏ, cậu thấy rõ chưa? Tui vừa mới tăng cường thị giác cho cậu để nhìn vào ban đêm á. 】 Sau khi mặt trời xuống núi, thế giới đã hoàn toàn chìm trong đêm đen, Tiểu Thất tri kỷ lập tức khai mở công năng mới cho hệ thống.

【Lập cập…… Lập cập……】

Nghe được âm thanh quen thuộc, tâm tình Tiểu Thất cũng không tồi, 【 Thế nào? Có phải tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều hay không, ví dụ như con rết biến dị kia đang ăn bữa ăn khuya nè. Èo~ nhiều chân quá đi, tui hông thích lắm. 】

【 Oa, con sâu lông biến dị kia to quá trời kìa cậu có thấy không? Bên phải á! 】

【 Lập cập… Lập cập……】

Tiểu Thất cưỡi thiên nga tản bộ bên ngoài một giờ thì điểm cốt truyện mới thông báo đã hoàn thành. Cậu đương nhiên không tìm được Khúc Lưu Thương, nhưng cũng thưởng thức được nhiều mặt khác của động thực vật biến dị.

Tiểu Thất sờ sờ đầu thiên nga, “Tiểu Hắc, chúng ta trở về đi.”

Thiên nga đen kêu một tiếng, bắt đầu đi vòng vèo. Trên đường trở về, Tiểu Thất rốt cuộc thấy được đám vai chính, năm người bọn họ cũng đã tới ngoài thành, lúc này đang dây dưa với một đám chuột biến dị. Chúng nó đều lớn cỡ một bóng cao su, số lượng đông đảo khiến năm người có chút ăn không tiêu.



Thiên nga đen với kỹ năng đặc thù ẩn nấp trong bóng tối lặng yên không một tiếng động đến gần chỗ xảy ra sự việc. Tiểu Thất quan sát một lát, phát hiện không hổ là đám vai chính, có hỏa hệ dị năng, lôi hệ dị năng với lực sát thương cường đại, trong đó còn có một người phong thuỷ song hệ, không gian hệ, và người dùng trường đao kia thì hình như là thể năng cường hóa.

Năm người phối hợp thiên y vô phùng, nhưng nề hà đàn chuột số lượng đông đảo nên công kích gây nên tác dụng kém hơn thường ngày. Tiểu Thất thấy thế nắm bắt thời cơ thừa dịp người lôi hệ dị năng dùng lôi điện bao phủ một diện tích lớn thì cậu chợt vung tay lên, một đợt nước như sóng thần từ trên trời giáng xuống, dung hợpvới lôi điện nháy mắt thổi quét.

Cảnh tượng như vũ trụ sụp đổ này khiến năm người đám vai chính sắc mặt đại biến. Không biết nước kia từ đâu mà đến nhưng sau khi dung hợp với lôi điện thì bộc phát ra năng lượng cực kỳ mãnh liệt, nếu bất cẩn đụng tới thì hậu quả không dám tưởng tượng. Nhưng nước tới rất nhanh, đến mức cho bọn họ cũng không có chút cơ hội tránh né nào.

Lúc năm người đang tuyệt vọng hết sức, đột nhiên một thủy cầu ngưng tụ bao phủ bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa họ thoát ly khỏi mặt đất.

Nháy mắt vừa rời đi, sóng nước mang theo hằng hà sa số tia điện quang lóe màu tím trút xuống xuống thổi quét toàn bộ đàn chuột. Sau một trận tiếng vang “xẹt xẹt” và khói xám, đàn chuột vốn cường hãn nay đã sôi nổi run rẩy trên mặt đất, không còn con nào có khả năng chiến đấu nữa.

Năm người kinh ngạc không thôi, sau đó ý thức được hôm nay đụng phải cao thủ tương trợ.

“Mọe nó! Đây là thủy hệ dị năng à?”

“Không biết là vị bằng hữu nào đã ra tay tương trợ thế?”

“Không đúng, lúc trước tôi cũng từng thử phối hợp với thủy hệ dị năng giả nhưng không có kích phát uy lực cường đại như thế được.”

Năm người nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc phát hiện thân ảnh người nọ đang ngồi trên người thiên nga. Khi thiên nga không ngừng hạ thấp thì bọn họ rốt cuộc mới thấy rõ người tới, người này chẳng ai khác ngoài Khúc Thanh Thủy mà bọn họ lúc trước cảm thấy ra ngoài là chịu chết.

Năm người “……” Thật xấu hổ quá, bọn họ đi ra để cứu người, ai ngờ ngược lại được người ta cứu.

Khúc Thanh Thủy vẫn mang biểu tình bình đạm kia, “Mấy người còn vấn đề gì khác không? Nếu không thì theo tôi trở về thành?”

Năm người xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng vẫn cúi đầu trước hiện thực, tỏ vẻ muốn trở về thành.

Vì thế Tiểu Thất ngồi thiên nga đen phi phía trước, theo sau là năm cái phao to lớn từ thủy cầu bay bay. Năm người chỉ cảm thấy may mắn vì hiện tại là đêm nên một màn mất mặt vừa nãy cũng sẽ không bị quá nhiều người nhìn thấy.

Có lẽ không khí trầm mặc quá mức xấu hổ nên Mục Dương mặt trẻ con định tìm đề tài nói chuyện phiếm, “Thủy ca, vì sao thủy hệ dị năng của anh lại có nhiều kỹ năng lợi hại như vậy?”

“Bình thường thôi.” Đáp án của Tiểu Thất cũng rất bình đạm, cậu chỉ vừa mới dùng hai kỹ năng thôi mà sao đã nói nhiều rồi?

Lại trầm mặc một hồi, Mục Dương như cũ chưa từ bỏ ý định, “Thủy ca, thiên nga đen của anh là từ đâu ra thế?”

“Vườn bách thú.” Tiểu Thất trả lời đúng sự thật.

Mục Dương “……” Rồi xong, đề tài câu chuyện bị cắt đứt luôn. Đột nhiên nhớ tới Tiền Đường là học trưởng Khúc Thanh Thủy, nghe nói còn là đối tượng thầm mến nữa, vì thế hắn liều mạng đưa mắt ra hiệu với Tiền Đường.

Tiền Đường tỏ vẻ thực oan uổng, hắn chỉ đối xử hai người như em trai thôi mài, bất quá cũng phải thừa nhận trong nửa năm sau tận thế này nửa năm, hắn xác thật có hảo cảm với Khúc Lưu Thương. Còn chuyện Khúc Thanh Thủy có yêu thầm mình hay không thì Tiền Đường thật sự không thể nhìn ra được từ khuôn mặt chẳng có chút biểu tình biến hóa nào kia. Nhưng vào thời điểm xấu hổ như bây giờ, hắn cũng chỉ có thể căng da đầu giảm bớt không khí, “Tiểu Thanh có thể nói cho chúng tôi biết một chút chuyện về Hạ Châu không? Vì sao trật tự ở nơi này lại được duy trì tốt như vậy?”

Bốn người còn lại không khỏi giơ ngón tay cái với Tiền Đường. Vấn đề này không phải chỉ một câu hai lời là có thể xong, chỉ cần thường xuyên trò chuyện qua lại thì hẳn sẽ có thể làm quen được thôi.

Nhưng Khúc Thanh Thủy trầm mặc một chút, sau đó vỗ vỗ đầu thiên nga đen, “Tiểu Hắc, cậu kể đi.”

Vì thế, giữa bầu trời đêm u ám bắt đầu có tiếng kêu độc đáo của thiên nga đen quanh quẩn.

Nửa giờ sau, thiên nga đen ho khan một tiếng, tiếng kêu đột nhiên im bặt, Khúc Thanh Thủy mở miệng hỏi, “Nghe hiểu không?”

Năm người “……” Bọn họ rất muốn nói nghe không hiểu, nhưng thần kỳ chính là bọn họ vậy mà nghe hiểu tiếng chim kêu?

Thật ra đây cũng là nguyên nhân con thiên nga đen này được tuyển làm tọa kỵ, ngoại trừ ẩn nấp vào ban đêm, phi hành vững vàng thì còn có thể giao lưu cùng sinh vật khác. Tuy rằng lúc nghe vào đều là tiếng chim kêu, nhưng lại có thể tự nhiên hiểu được.

Để khen thưởng, Tiểu Thất móc ra một củ cải đút cho thiên nga đen, nó cao hứng ngậm củ cải định trở về chậm rãi hưởng dụng.

Năm người đám vai chính đã hoàn toàn ngây ngốc, bọn họ nghe hiểu chim kêu là một chuyện, còn có nội dung mà thiên nga đen kể cũng thật khó có thể tin. Theo lời kể của nó thì người thu phục toàn bộ Hạ Châu vậy mà lại là Khúc Thanh Thủy, hơn nữa chỉ dùng hai tháng thời gian, còn không có thương vong gì hết, thậm chí độ uy tín của Khúc Thanh Thủy ở Hạ Châu cực kỳ cao, dường như đều được mọi người thừa nhận là người mạnh nhất.

Đường trở về đã định là sẽ vô cùng trầm mặc, năm người còn đang tiêu hóa lời của thiên nga đen, cũng bắt đầu suy nghĩ mình đến tột cùng là tới cứu người hay là tới ôm đùi thế này?

Tiểu Thất tiếp tục hứng thú bừng bừng giới thiệu cho 6362 trong đầu về đủ loại hình sinh vật biến dị thù kỳ quái, nghe được âm thanh run rẩy khiến cho nhân tâm suиɠ sướиɠ thì hận không thể lập tức nằm xuống ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau