Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 15: Ma Vật Tấn Công
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một luồng khí màu đen lao ra khỏi khu rừng như tia chớp, cuốn đi một người hầu trong chớp mắt.
“Là, là ma vật”.
“Mau! Sử dụng tiên khí, bảo vệ thiếu chủ!”
Giọng nói của quản sự đầy run rẩy và kinh hãi, nhưng mà nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ trong chốc lát mà quả cầu khí màu đen đã há miệng to, phát ra một tiếng cười quái dị, sau đó lao về phía đám người.
Không thể để Tư Nam bị thương.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Chiêu Chiêu.
Ma khí nhanh chóng lan ra, không khí lạnh như băng, quản sự bất lực kêu lên ở bên ngoài, trong không gian chật hẹp, tĩnh lặng, chỉ toàn là tiếng cười man rợ của ma vật. Hắn vốn dĩ là đuổi theo một luồng tiên khí nhỏ mà đến đây, định không quan tâm đến quỷ đức mà tính nhân lúc cháy nhà rồi đi hôi của, tính nuốt hết tiên nguyên của mấy con quỷ xui xẻo đi tách đàn nào đó, vậy mà lại ngoài ý muốn gặp được một đoàn đệ tử của tiên tộc, đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Chiêu Chiêu lặp tức quyết đoán, đẩy cửa xe ra, nói với quản sự: “Mau mang huynh trưởng rời đi, ta sẽ cản phía sau!”.
Quản sự vốn muốn làm vậy, ma vật cũng chỉ có một cái bụng, không thể nào nuốt nhiều người như vậy cùng một lúc được, chỉ cần có một người làm bia chắn, vậy người khác sẽ có cơ hội chạy thoát.
Trước khi xuất phát, vương phi từng đưa cho ông ta một vật tiên khí, vào thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, quản sự không hề do dự, dùng sức ném tiên khí lên giữa không trung đang tràn ngập ma khí, sau đó liền khởi động xe rồi phóng như điên.
Tư Nam giận dữ: “Dừng lại!”.
“Lúc đó tộc trưởng và phu nhân đã dặn dò thuộc hạ rất kỹ, nhất định phải bảo vệ thiếu chủ thật tốt, cho dù thiếu chủ tự tay giết thuộc hạ thì thuộc hạ cũng không thể dừng lại.”.
Quản sự cắn răng, vung cây kiếm lên, đánh mạnh vào trên người con hạc, dùng hết sức lực để chạy ra khỏi khu rừng.
Sau đó, ma vật thấy có người trốn thoát, liền thẹn quá hoá giận, cười lớn một cách quái dị, trong nháy mắt liền giống như dệt kén, đem chiếc xe của Chiêu Chiêu vây lại kín mít.
Nhiệt độ trong xe bỗng nhiên đạt đến điểm đóng băng.
Linh Xu cũng chỉ là một người hầu có tu vi yếu ớt, sao có thể đối phó với tà vật mạnh như vậy, nhất thời bị đông cứng đến khớp hàm phát run, cũng không thể cầm được linh kiếm của mình.
Đương nhiên Chiêu Chiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, run bần bật rúc ở trong góc, đầu óc trở nên quay cuồng.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một luồng khí màu đen lao ra khỏi khu rừng như tia chớp, cuốn đi một người hầu trong chớp mắt.
“Là, là ma vật”.
“Mau! Sử dụng tiên khí, bảo vệ thiếu chủ!”
Giọng nói của quản sự đầy run rẩy và kinh hãi, nhưng mà nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Chỉ trong chốc lát mà quả cầu khí màu đen đã há miệng to, phát ra một tiếng cười quái dị, sau đó lao về phía đám người.
Không thể để Tư Nam bị thương.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Chiêu Chiêu.
Ma khí nhanh chóng lan ra, không khí lạnh như băng, quản sự bất lực kêu lên ở bên ngoài, trong không gian chật hẹp, tĩnh lặng, chỉ toàn là tiếng cười man rợ của ma vật. Hắn vốn dĩ là đuổi theo một luồng tiên khí nhỏ mà đến đây, định không quan tâm đến quỷ đức mà tính nhân lúc cháy nhà rồi đi hôi của, tính nuốt hết tiên nguyên của mấy con quỷ xui xẻo đi tách đàn nào đó, vậy mà lại ngoài ý muốn gặp được một đoàn đệ tử của tiên tộc, đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Chiêu Chiêu lặp tức quyết đoán, đẩy cửa xe ra, nói với quản sự: “Mau mang huynh trưởng rời đi, ta sẽ cản phía sau!”.
Quản sự vốn muốn làm vậy, ma vật cũng chỉ có một cái bụng, không thể nào nuốt nhiều người như vậy cùng một lúc được, chỉ cần có một người làm bia chắn, vậy người khác sẽ có cơ hội chạy thoát.
Trước khi xuất phát, vương phi từng đưa cho ông ta một vật tiên khí, vào thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, quản sự không hề do dự, dùng sức ném tiên khí lên giữa không trung đang tràn ngập ma khí, sau đó liền khởi động xe rồi phóng như điên.
Tư Nam giận dữ: “Dừng lại!”.
“Lúc đó tộc trưởng và phu nhân đã dặn dò thuộc hạ rất kỹ, nhất định phải bảo vệ thiếu chủ thật tốt, cho dù thiếu chủ tự tay giết thuộc hạ thì thuộc hạ cũng không thể dừng lại.”.
Quản sự cắn răng, vung cây kiếm lên, đánh mạnh vào trên người con hạc, dùng hết sức lực để chạy ra khỏi khu rừng.
Sau đó, ma vật thấy có người trốn thoát, liền thẹn quá hoá giận, cười lớn một cách quái dị, trong nháy mắt liền giống như dệt kén, đem chiếc xe của Chiêu Chiêu vây lại kín mít.
Nhiệt độ trong xe bỗng nhiên đạt đến điểm đóng băng.
Linh Xu cũng chỉ là một người hầu có tu vi yếu ớt, sao có thể đối phó với tà vật mạnh như vậy, nhất thời bị đông cứng đến khớp hàm phát run, cũng không thể cầm được linh kiếm của mình.
Đương nhiên Chiêu Chiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, run bần bật rúc ở trong góc, đầu óc trở nên quay cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất