Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 33: Dùng Kế 1
Âm thanh kia lúc thì vang lên ở phía đông, lúc lại từ phía tây, có lúc lại chuyển sang hướng nam, bắc. Chiêu Chiêu cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng chợt liếc thấy hình như trong rừng cây ở đối diện có một bóng đen đang di chuyển. Chiêu Chiêu lấy ra một đồ vật từ trong tay áo, đang định đi qua đó, bỗng nhiên một cỗ sát khí nồng nặc truyền đến từ phía sau lưng, khiến cả người cậu đều rợn hết tóc gáy.
Chiêu Chiêu chậm rãi xoay đầu, liền nhìn thấy có một con quái vật khổng lồ đang đứng sau cậu từ lúc nào không hay, lúc này nó đang há chiếc miệng đầy máu, đôi mắt đỏ rực như chiếc đèn lồng, bao vây lấy cậu trong bóng tối.
Trước linh giới, Nam Sơn Quân lo lắng nắm tay thành nắm đấm: “Tiểu tử này thật to gan, mới vừa tới đã trêu chọc yêu thú cấp cao rồi!”.
Trường Uyên cũng ngước lên nhìn, trong đôi mắt ngọc lạnh lùng cũng đã xuất hiện vài tia hứng thú.
Chỉ có Bích Hoa Quân hừ lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình!”.
Thân thể của nàng là thượng thần, cho nên đương nhiên có thể nhìn ra tuy rằng thiếu niên mặc trang phục của cung Kỳ Lân, nhưng bản thể lại không phải là kỳ lân, nhưng là loại tộc đê tiện nào, nàng mở thiên nhãn cũng nhất thời không thể nhìn ra được.
Tóm lại, tôn ti khác nhau, loại người mà nàng coi thường nhất chính là loại không biết tự lượng sức mình, vì có thể bò lên trên mà không hề có điểm mấu chốt, thủ đoạn đê tiện nào cũng đều dám làm.
Trong ảo cảnh, Chiêu Chiêu đang cố gắng kiềm chế nỗi sợ để đối mặt với yêu thú.
Khoảng cách của cậu và yêu thủ, thật sự rất gần, yêu thú cấp cao như vậy, chỉ cần tùy tiện vươn móng vuốt đã có thể đánh chết cậu, muốn thắng thì cần phải dùng mưu, không thể đánh chính diện được.
Chiếc miệng to, đỏ như máu của yêu thú gần ngay trước mắt, mỗi khi di chuyển một bước là mặt đất liền theo đó rung lên, tạo ra một tiếng động lớn. Chiêu Chiêu hạ quyết tâm, trước tiên dùng ngự phong quyết, bay ra khỏi đây mấy trượng, rồi sau đó nhanh chóng nắm một nắm tro dưới mặt đất, rồi ném vào hai con mắt như đèn lồng của yêu thú. Trong không trung nổi lên một màn sương mù vàng nhạt, đôi mắt của yêu thú bị dính tro, liền nổi trận lôi đình, lập tức nhảy lên, bốn móng nhô ra, nhào về hướng thiếu niên trước mặt. Chiêu Chiêu tiếp tục sử dụng ngự phong quyết lên né trái né phải, kéo yêu thú chạy vòng quanh khu rừng.
Yêu thú bực tức, lập tức truy đuổi mãnh liệt, giống như nhổ cải trắng vậy, nó bẻ gãy từng thân cây to dày, từng hàng linh mộc giống như những ngọn lúa bị gió thổi gãy, tất cả đều ầm ầm ngã xuống phía sau lưng Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu chậm rãi xoay đầu, liền nhìn thấy có một con quái vật khổng lồ đang đứng sau cậu từ lúc nào không hay, lúc này nó đang há chiếc miệng đầy máu, đôi mắt đỏ rực như chiếc đèn lồng, bao vây lấy cậu trong bóng tối.
Trước linh giới, Nam Sơn Quân lo lắng nắm tay thành nắm đấm: “Tiểu tử này thật to gan, mới vừa tới đã trêu chọc yêu thú cấp cao rồi!”.
Trường Uyên cũng ngước lên nhìn, trong đôi mắt ngọc lạnh lùng cũng đã xuất hiện vài tia hứng thú.
Chỉ có Bích Hoa Quân hừ lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình!”.
Thân thể của nàng là thượng thần, cho nên đương nhiên có thể nhìn ra tuy rằng thiếu niên mặc trang phục của cung Kỳ Lân, nhưng bản thể lại không phải là kỳ lân, nhưng là loại tộc đê tiện nào, nàng mở thiên nhãn cũng nhất thời không thể nhìn ra được.
Tóm lại, tôn ti khác nhau, loại người mà nàng coi thường nhất chính là loại không biết tự lượng sức mình, vì có thể bò lên trên mà không hề có điểm mấu chốt, thủ đoạn đê tiện nào cũng đều dám làm.
Trong ảo cảnh, Chiêu Chiêu đang cố gắng kiềm chế nỗi sợ để đối mặt với yêu thú.
Khoảng cách của cậu và yêu thủ, thật sự rất gần, yêu thú cấp cao như vậy, chỉ cần tùy tiện vươn móng vuốt đã có thể đánh chết cậu, muốn thắng thì cần phải dùng mưu, không thể đánh chính diện được.
Chiếc miệng to, đỏ như máu của yêu thú gần ngay trước mắt, mỗi khi di chuyển một bước là mặt đất liền theo đó rung lên, tạo ra một tiếng động lớn. Chiêu Chiêu hạ quyết tâm, trước tiên dùng ngự phong quyết, bay ra khỏi đây mấy trượng, rồi sau đó nhanh chóng nắm một nắm tro dưới mặt đất, rồi ném vào hai con mắt như đèn lồng của yêu thú. Trong không trung nổi lên một màn sương mù vàng nhạt, đôi mắt của yêu thú bị dính tro, liền nổi trận lôi đình, lập tức nhảy lên, bốn móng nhô ra, nhào về hướng thiếu niên trước mặt. Chiêu Chiêu tiếp tục sử dụng ngự phong quyết lên né trái né phải, kéo yêu thú chạy vòng quanh khu rừng.
Yêu thú bực tức, lập tức truy đuổi mãnh liệt, giống như nhổ cải trắng vậy, nó bẻ gãy từng thân cây to dày, từng hàng linh mộc giống như những ngọn lúa bị gió thổi gãy, tất cả đều ầm ầm ngã xuống phía sau lưng Chiêu Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất