Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 38: Tiêu Chuẩn Nhận Đồ Đệ Là Gì
“Ừm. Vậy ngươi có biết tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của hắn là gì không?”.
Đây đúng là thứ mà Chiêu Chiêu không biết, Chiêu Chiêu liền vui mừng hỏi: “Cái này đúng là ta không biết, chẳng lẽ Phạn Âm ca ca biết sao?”
“Biết một chút.”
Trường Uyên rũ mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ đứng bên cạnh, vô cùng hứng thú, từ từ kéo dài âm điệu: “Nghe nói, hắn không thu nhận người có phẩm đức không tốt”.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”.
“Sao, như vậy còn chưa đủ sao?”.
“Không phải, nếu chỉ có cái này, vậy thì chắc chắn ta đây không có vấn đề gì, phẩm đức của ta vô cùng tốt”
Thiếu niên nâng cằm, vô cùng tự tin nói.
Trường Uyên: “…”
Trường Uyên: À.
Chiêu Chiêu kỳ lạ hỏi: “Nhưng, nếu để tiêu chuẩn như thế này thì căn bản không lọc được người nào cả”
Trường Uyên một lời khó nói hết, còn không phải sao, đến ngươi mà còn cảm thấy bản thân mình có phẩm đức tốt đẹp, thì sợ là trong từ điển đã không có từ suy đồi đạo đức rồi.
“Nhìn thấy chỗ đó không?”.
Đi được thêm một đoạn đường nữa, Trường Uyên chợt dừng lại, chỉ tay về chỗ nguồn suối cách đó không xa: “Lúc ta vừa mới đi vào thì thấy hình như tiên quan đi đến chỗ đó, có thể chỗ đó chính là lối vào”.
Chiêu Chiêu nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy trên suối nguồn có một vòng ánh sáng bao quanh, quả thật giống như Truyền Tống Trận, lập tức vui vẻ. Nhưng…
Danh ngạch bái sư chỉ có một, người này nhìn qua có vẻ sâu không lường được, nếu như để hắn cũng có thể đi vào Truyền Tống Trận, nhất định sẽ trở thành đối thủ rất mạnh với mình. Chiêu Chiêu bắt đầu suy nghĩ phải làm cách nào để có thể “thuận lý thành chương” bỏ mặc người này mà không đắc tội với người này. Rốt cuộc thì sau này có thể còn làm đồng môn, bây giờ lưu lại một đường lui, sau này còn có thể gặp mặt được.
Không ngờ lúc này Trường Uyên bỗng giơ tay đè lên giữa mày, nói: “Hôm nay cơ thể ta không khoẻ, không thể đi tiếp với ngươi được nữa.”.
Đây đúng là chuẩn bị đi ngủ thì có người nhanh chóng đưa cho cái gối. Chiêu Chiêu đương nhiên là cầu còn không được, ngoài miệng vẫn giả mù sa mưa nói: “Vậy quá đáng tiếc rồi, chúng ta không dễ dàng gì mới tìm được chỗ này, Phạn Âm ca ca thật sự không đi sao?”.
Trong lòng Trường Uyên lành lạnh “A” một tiếng, nói: “Không đi, ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng.”.
“Vậy… chỗ này đường trơn lắm, Phạn Âm ca ca phải cẩn thận chăm sóc tốt bản thân nha.”.
Đây đúng là thứ mà Chiêu Chiêu không biết, Chiêu Chiêu liền vui mừng hỏi: “Cái này đúng là ta không biết, chẳng lẽ Phạn Âm ca ca biết sao?”
“Biết một chút.”
Trường Uyên rũ mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ đứng bên cạnh, vô cùng hứng thú, từ từ kéo dài âm điệu: “Nghe nói, hắn không thu nhận người có phẩm đức không tốt”.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”.
“Sao, như vậy còn chưa đủ sao?”.
“Không phải, nếu chỉ có cái này, vậy thì chắc chắn ta đây không có vấn đề gì, phẩm đức của ta vô cùng tốt”
Thiếu niên nâng cằm, vô cùng tự tin nói.
Trường Uyên: “…”
Trường Uyên: À.
Chiêu Chiêu kỳ lạ hỏi: “Nhưng, nếu để tiêu chuẩn như thế này thì căn bản không lọc được người nào cả”
Trường Uyên một lời khó nói hết, còn không phải sao, đến ngươi mà còn cảm thấy bản thân mình có phẩm đức tốt đẹp, thì sợ là trong từ điển đã không có từ suy đồi đạo đức rồi.
“Nhìn thấy chỗ đó không?”.
Đi được thêm một đoạn đường nữa, Trường Uyên chợt dừng lại, chỉ tay về chỗ nguồn suối cách đó không xa: “Lúc ta vừa mới đi vào thì thấy hình như tiên quan đi đến chỗ đó, có thể chỗ đó chính là lối vào”.
Chiêu Chiêu nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy trên suối nguồn có một vòng ánh sáng bao quanh, quả thật giống như Truyền Tống Trận, lập tức vui vẻ. Nhưng…
Danh ngạch bái sư chỉ có một, người này nhìn qua có vẻ sâu không lường được, nếu như để hắn cũng có thể đi vào Truyền Tống Trận, nhất định sẽ trở thành đối thủ rất mạnh với mình. Chiêu Chiêu bắt đầu suy nghĩ phải làm cách nào để có thể “thuận lý thành chương” bỏ mặc người này mà không đắc tội với người này. Rốt cuộc thì sau này có thể còn làm đồng môn, bây giờ lưu lại một đường lui, sau này còn có thể gặp mặt được.
Không ngờ lúc này Trường Uyên bỗng giơ tay đè lên giữa mày, nói: “Hôm nay cơ thể ta không khoẻ, không thể đi tiếp với ngươi được nữa.”.
Đây đúng là chuẩn bị đi ngủ thì có người nhanh chóng đưa cho cái gối. Chiêu Chiêu đương nhiên là cầu còn không được, ngoài miệng vẫn giả mù sa mưa nói: “Vậy quá đáng tiếc rồi, chúng ta không dễ dàng gì mới tìm được chỗ này, Phạn Âm ca ca thật sự không đi sao?”.
Trong lòng Trường Uyên lành lạnh “A” một tiếng, nói: “Không đi, ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện quan trọng.”.
“Vậy… chỗ này đường trơn lắm, Phạn Âm ca ca phải cẩn thận chăm sóc tốt bản thân nha.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất