Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 48: Ghen Ghét
Lời này lại tấn công tới Chiêu Chiêu rồi.
Chiêu Chiêu nhìn Diệp Hành, không khống chế nổi mà ganh ghét.
Xem đi. Thứ mà cậu hao tâm tổn sức, trăm cay ngàn đắng, muốn mà không được, người ta lại lại không cần mảy may tốn chút sức nào liền có thể lấy được dễ dàng như trở bàn tay.
Những người như Diệp Hành lớn lên trong nhung lụa, sống một cuộc sống hạnh phúc, chưa từng trải qua nỗi buồn trần thế, sẽ không bao giờ hiểu được sự nhỏ mọn, đố kỵ và gai góc khắp người cậu.
Thành tích Diệp Hành tốt, ngoan ngoãn nghe lời, trông lại đẹp trai, ngay từ nhỏ đã là kiểu người không cần phải nói lời nào, chỉ cần yên tĩnh đứng ở đó cũng có thể khiến người lớn yêu thích. Giống như người thầy yêu thương học sinh chăm chỉ vậy, sư phụ nhận đồ đệ cũng sẽ ưu tiên những kiểu người này. Cho nên Bích Hoa Quân chịu thu nhận Diệp Hành làm đồ đệ, cậu không thấy kỳ lạ chút nào.
Tu vi của Diệp Hành cũng cao hơn cậu, vì có khả năng hơn người ở thuật pháp hệ thuỷ mà ngay từ nhỏ đã nức tiếng là thiên tài. Nhưng cùng là thuỷ tộc, cậu lại không có chút tài năng nào trong thuật pháp hệ thuỷ, người khác một ngày có thể học được pháp thuật nhỏ, cậu lại thường phải tốn mười ngày tới nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Bắc Hải Thuỷ Quân mỗi lần tới Kỳ Lân Cung làm khách đều sẽ tâng bốc con trai lên, tiện thể dìm cậu một cái.
Vợ chồng Kỳ Lân tức giận đến nỗi khi Bắc Hải Hải quân tới, họ chỉ đóng cửa lại từ chối tiếp khách, không gặp để tránh chuốc bực vào người.
Chiêu Chiêu thường xuyên nghi ngờ là vì nguyên nhân này nên cậu mới luôn có ý thù địch với Diệp Hành.
Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, mọi người mới chợt nhận ra tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy, không giống một người Thủy Tộc đến vậy. Vợ chồng Kỳ Lân Vương nhiều lần thất bại trong việc muốn khoe khoang con trai mình, trước đây họ còn ân cần dạy bảo, thường xuyên đốc thúc cậu học tập chăm chỉ để một ngày nào đó họ sẽ đánh bại Diệp Hành, để bọn họ nở mày nở mặt, sau này họ không còn quan tâm cậu mà đặt hết hy vọng lên người Tư Nam.
“Ồ, cảm ơn”.
Chiêu Chiêu nhận lấy món quà, ném ở một bên, cũng không hề nhìn Diệp Hành, tránh cho cậu lại không nhịn được mà chửi hắn một trận.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Chiêu Chiêu đã thức dậy đi tới bên hồ thu thập Hạt sương trên hoa sen, chuẩn bị dùng để ủ rượu.
Vợ chồng Kỳ Lân vương thích nhất là uống loại rượu ủ từ hoa sen này.
Chiêu Chiêu nhìn Diệp Hành, không khống chế nổi mà ganh ghét.
Xem đi. Thứ mà cậu hao tâm tổn sức, trăm cay ngàn đắng, muốn mà không được, người ta lại lại không cần mảy may tốn chút sức nào liền có thể lấy được dễ dàng như trở bàn tay.
Những người như Diệp Hành lớn lên trong nhung lụa, sống một cuộc sống hạnh phúc, chưa từng trải qua nỗi buồn trần thế, sẽ không bao giờ hiểu được sự nhỏ mọn, đố kỵ và gai góc khắp người cậu.
Thành tích Diệp Hành tốt, ngoan ngoãn nghe lời, trông lại đẹp trai, ngay từ nhỏ đã là kiểu người không cần phải nói lời nào, chỉ cần yên tĩnh đứng ở đó cũng có thể khiến người lớn yêu thích. Giống như người thầy yêu thương học sinh chăm chỉ vậy, sư phụ nhận đồ đệ cũng sẽ ưu tiên những kiểu người này. Cho nên Bích Hoa Quân chịu thu nhận Diệp Hành làm đồ đệ, cậu không thấy kỳ lạ chút nào.
Tu vi của Diệp Hành cũng cao hơn cậu, vì có khả năng hơn người ở thuật pháp hệ thuỷ mà ngay từ nhỏ đã nức tiếng là thiên tài. Nhưng cùng là thuỷ tộc, cậu lại không có chút tài năng nào trong thuật pháp hệ thuỷ, người khác một ngày có thể học được pháp thuật nhỏ, cậu lại thường phải tốn mười ngày tới nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Bắc Hải Thuỷ Quân mỗi lần tới Kỳ Lân Cung làm khách đều sẽ tâng bốc con trai lên, tiện thể dìm cậu một cái.
Vợ chồng Kỳ Lân tức giận đến nỗi khi Bắc Hải Hải quân tới, họ chỉ đóng cửa lại từ chối tiếp khách, không gặp để tránh chuốc bực vào người.
Chiêu Chiêu thường xuyên nghi ngờ là vì nguyên nhân này nên cậu mới luôn có ý thù địch với Diệp Hành.
Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, mọi người mới chợt nhận ra tại sao cậu lại ngu ngốc như vậy, không giống một người Thủy Tộc đến vậy. Vợ chồng Kỳ Lân Vương nhiều lần thất bại trong việc muốn khoe khoang con trai mình, trước đây họ còn ân cần dạy bảo, thường xuyên đốc thúc cậu học tập chăm chỉ để một ngày nào đó họ sẽ đánh bại Diệp Hành, để bọn họ nở mày nở mặt, sau này họ không còn quan tâm cậu mà đặt hết hy vọng lên người Tư Nam.
“Ồ, cảm ơn”.
Chiêu Chiêu nhận lấy món quà, ném ở một bên, cũng không hề nhìn Diệp Hành, tránh cho cậu lại không nhịn được mà chửi hắn một trận.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Chiêu Chiêu đã thức dậy đi tới bên hồ thu thập Hạt sương trên hoa sen, chuẩn bị dùng để ủ rượu.
Vợ chồng Kỳ Lân vương thích nhất là uống loại rượu ủ từ hoa sen này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất