Thế Thân Lựa Chọn Tu Vô Tình Đạo
Chương 9: Cứu Người 1
Trường Uyên yêu thương Mặc Vũ như vậy, gương mặt này của cậu chính là vốn đánh bạc lớn nhất.
Mặc dù vốn đánh bạc này nói ra thì không hề vinh dự, còn tổn hại tới tự tôn mà lẽ ra người trẻ tuổi nên xem trọng nhất, nhưng chỉ cần có thể giúp cậu thoát khỏi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu bây giờ thì chút chuyện này có tính là gì chứ.
Hơn nữa gia nhập vào môn hạ của Trường Uyên còn có rất nhiều lợi ích khác.
Ví dụ như không cần phải đối mặt với việc đệ tử cạnh tranh kịch liệt, ví dụ như có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được thân phận địa vị.
Nói tóm lại, là một cuộc mua bán tính thế nào thì cũng là một vốn bốn lời.
Bây giờ cậu cần gấp một vị sư phụ hời, giúp cậu thoát khỏi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu. Mà Trường Uyên lại chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Tiên xa mỗi ngày đi hàng nghìn dặm, chưa được mấy ngày liền tiến vào trong Nhất Thập Tứ Châu.
Trong Nhất Thập Tứ Châu có kiếm khí của chiến thần Trường Uyên trấn áp, để các linh thú không bị ngộ thương, tất cả xe tiên đi lại đều sẽ chọn đi ở dưới mặt đất.
Đương nhiên Kỳ Lân Cung cũng không ngoại lệ.
Trăng đen gió lớn. Bên ngoài cùng Nhất Thập Tứ Châu là một khu rừng đầy sương mù, sương mù bao trùm suốt ngày, cây cổ thụ dày đặc, nghe nói gần đây có rất nhiều tin đồn ma quỷ làm loạn, đã có mấy đệ tử tiên tộc vô danh liên tục bị mất tích ở trong rừng. Vì lý do an toàn nên quản sự sai người treo đèn lưu ly và bùa gỗ đào ở bốn góc tiên xa để xua đuổi ma quỷ. Những người hầu đi theo đều bảo vệ nghiêm ngặt ở xung quanh tiên xa của Kỳ lân thiếu chủ Tư Nam.
“Đại quản sự, ông nhìn kìa, đó… đó là cái gì?”
Chợt có người hầu run giọng nói.
Mọi người đều đang rất căng thẳng, vừa nhìn thấy liền hít vào một hơi.
Chỉ thấy ở dưới một gốc cây cổ thụ không biết tên lớn bằng hai người ôm không xuể, một thanh niên trẻ mặc đồ đen đang ngồi rũ mi mắt.
Khuôn mặt thanh niên ẩn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, một tay chống lên đầu gối, dường như là đang ngủ say, trên quần áo thêu hoa văn màu vàng thấm đẫm vết máu, vết máu kia chảy xuống đất, thành một dòng máu chảy ngoằn ngoèo, là một người đang bị thương nặng.
Một cơn gió đêm thổi qua góc tường, khiến tóc thanh niên tung bay, vạt áo khẽ lay chuyển.
Vào thời điểm như thế này, kỳ lạ như thế này, nhóm người hầu liền vô thức rút linh kiếm ra.
Mặc dù vốn đánh bạc này nói ra thì không hề vinh dự, còn tổn hại tới tự tôn mà lẽ ra người trẻ tuổi nên xem trọng nhất, nhưng chỉ cần có thể giúp cậu thoát khỏi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu bây giờ thì chút chuyện này có tính là gì chứ.
Hơn nữa gia nhập vào môn hạ của Trường Uyên còn có rất nhiều lợi ích khác.
Ví dụ như không cần phải đối mặt với việc đệ tử cạnh tranh kịch liệt, ví dụ như có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đạt được thân phận địa vị.
Nói tóm lại, là một cuộc mua bán tính thế nào thì cũng là một vốn bốn lời.
Bây giờ cậu cần gấp một vị sư phụ hời, giúp cậu thoát khỏi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu. Mà Trường Uyên lại chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Tiên xa mỗi ngày đi hàng nghìn dặm, chưa được mấy ngày liền tiến vào trong Nhất Thập Tứ Châu.
Trong Nhất Thập Tứ Châu có kiếm khí của chiến thần Trường Uyên trấn áp, để các linh thú không bị ngộ thương, tất cả xe tiên đi lại đều sẽ chọn đi ở dưới mặt đất.
Đương nhiên Kỳ Lân Cung cũng không ngoại lệ.
Trăng đen gió lớn. Bên ngoài cùng Nhất Thập Tứ Châu là một khu rừng đầy sương mù, sương mù bao trùm suốt ngày, cây cổ thụ dày đặc, nghe nói gần đây có rất nhiều tin đồn ma quỷ làm loạn, đã có mấy đệ tử tiên tộc vô danh liên tục bị mất tích ở trong rừng. Vì lý do an toàn nên quản sự sai người treo đèn lưu ly và bùa gỗ đào ở bốn góc tiên xa để xua đuổi ma quỷ. Những người hầu đi theo đều bảo vệ nghiêm ngặt ở xung quanh tiên xa của Kỳ lân thiếu chủ Tư Nam.
“Đại quản sự, ông nhìn kìa, đó… đó là cái gì?”
Chợt có người hầu run giọng nói.
Mọi người đều đang rất căng thẳng, vừa nhìn thấy liền hít vào một hơi.
Chỉ thấy ở dưới một gốc cây cổ thụ không biết tên lớn bằng hai người ôm không xuể, một thanh niên trẻ mặc đồ đen đang ngồi rũ mi mắt.
Khuôn mặt thanh niên ẩn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, một tay chống lên đầu gối, dường như là đang ngủ say, trên quần áo thêu hoa văn màu vàng thấm đẫm vết máu, vết máu kia chảy xuống đất, thành một dòng máu chảy ngoằn ngoèo, là một người đang bị thương nặng.
Một cơn gió đêm thổi qua góc tường, khiến tóc thanh niên tung bay, vạt áo khẽ lay chuyển.
Vào thời điểm như thế này, kỳ lạ như thế này, nhóm người hầu liền vô thức rút linh kiếm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất