Chương 2: Chuyện cũ
Y Lai đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt cũng lộ ra một luồng quyến rũ, y duỗi ra một tay ôm lấy cổ Lâm Sắt, môi đỏ tươi dán vào lỗ tai người kia, thấp giọng rù rì nói: "Nếu những người khác biết tôi không chỉ bò lên giường bệ hạ, mà còn có giường của chủ nhân gia tộc Wilson... thì như thế nào nhỉ?"
Mặt Lâm Sắt đen thui, vốn nguyên bản là mặt ôn nhu bỗng nhiên có chút khủng bố, cứ như vừa chạm vào điểm yếu của hắn. Y Lai không nhận được câu trả lời của hắn, một phút sau lại bị ném khỏi giường. Vị chủ gia tộc Wilson này không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, khí lực lại vô cùng lớn, sàn nhà cũng vô cùng cứng rắn, Y Lai cảm thấy như xương của y tựa hồ vỡ vụn...
"CÚT!!!"
Y Lai nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh mang theo tức giận...
Y Lai cũng không đi, y từ mặt đất bò lên, ung dung thong thả mặc lại áo ngủ, vừa mặc lại vừa hướng Lâm Sắt trao ánh mắt mị hoặc. Thời điểm Lâm Sắt không nhịn được nữa mà đem Y Lai ném ra ngoài, Y Lai mới chậm rãi rời đi.
"Nếu như có người biết chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.", thanh âm Lâm Sắt ở phía sau vang lên, trong giọng nói nghe đầy sát ý, không hề che giấu chút nào.
Y Lai còn chưa đi khỏi, đối với phía sau đưa ra ngón giữa, liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lâm Sắt.
Lâu đài Tạp Lạp...
Lâu đài Tạp Lạp ở phía bắc thủ đô Đế Quốc, kế núi cạnh sông, diện tích mấy vạn dặm. Ngoại trừ mấy lâu đài liền kề nhau ở phía ngoài, bên trong còn có một hồ nhân tạo thật lớn. Khung ngoài xanh lam, mặt trời nhân tạo nhỏ, hồ nước phản chiếu màu lam của khung đỉnh, bên hồ như một tấm gương êm đềm, nhìn thực rộng lớn vô cùng.
Một nam nhân trẻ tuổi từ đằng xa đi đến. Khuôn mặt hắn anh tuấn, góc cạnh sắc bén, mặc thường phục màu đen, trên đầu mang mũ quan, bên hông đeo bội kiếm, toàn thân đều lộ ra tao nhã cùng cao quý, chính là Hoàng Đế - Nặc Mạn Đại Đế. Nặc Mạn Đại Đế đi tới bên hồ, gỡ bội kiếm xuống, cởi thường phục, liền xuất hiện bộ ngực trần tráng kiện, thân thể như rồng, xuyên vào trong nước. Hồ nước này rất sâu, tới mấy chục mét, đáy hồ còn có nham thạch, cá bơi cùng tảo biển, ngược lại càng giống biển hơn. Nặc Mạn Đại Đế bơi rất tốt, nhắm về một hướng mà bơi tới. Bơi được hơn mười phút, một cái tay đột nhiên nắm lấy tay hắn, đem hắn lôi lôi kéo kéo, liền kéo xuống đáy hồ...
Sau một khắc, Nặc Mạn Đại Đế liền bị kéo vào một quả cầu ánh sáng. Quả cầu này tạo ra một không gian riêng biệt, đem hồ nước ngăn cách ở bên ngoài. Một cái khăn lông được ném tới, trực tiếp rơi trúng đầu Nặc Mạn Đại Đế, hắn thuận thế xoa xoa tóc, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Y Lai đang ngồi trên bậc thang, trên người không mặc áo, tóc đỏ như lửa xõa xuống, như Tinh Linh ở nơi biển rộng sâu xa, thần bí mà mê hoặc. Y Lai chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ngọc màu lam so với ngọc thạch còn có phần thuần túy hơn. Y hơi nheo mắt, nhìn Nặc Mạn Đại Đế.
"Bệ hạ, tôi đẹp không?" Tiếng nói của y trầm thấp nặng nề, nghe vẫn rất hoàn hảo... Đầu y hơi hơi ngẩng, lộ ra vùng cổ, lông mi y rất dài, môi hơi hơi giương lên, dáng vẻ này, đủ khiến hết thảy nam nữ cuồng điên.
Nặc Mạn Đại Đế như bị mê hoặc mà đi tới, một tay nâng cằm Y Lai lên, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve da thịt y. Y Lai da dẻ trắng nõn mềm mại, giống như tơ lụa vậy. Ngón tay Nặc Mạn Đại Đế lưu luyến trên khóe mắt y...
"Y Lai, ngươi có nếp nhăn..." Nặc Mạn Đại Đế thâm tình nói.
"..."
Ánh mắt Y Lai biến đổi, khí chất yêu mị trong nháy mắt liền biến mất, trở nên ác liệt, một cước trực tiếp đạp tới, Nặc Mạn Đại Đế tựa hồ đã sớm đoán trước được y sẽ động thủ, liền lùi về sau một bước, tiếp đó nắm lấy chân Y Lai, y vì mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống, ngã vô cùng chật vật. Nặc Mạn Đại Đế đi đến, đem hắn nâng lên, lại thả xuống bậc thang một lần nữa, chính mình ngồi xuống bên cạnh, khoát một tay lên bả vai Y Lai, ngăn cản Y Lai động thủ.
Y Lai như con thú nhỏ bị giam hãm, thở phì phò nhìn hoàng đế.
"Lại bị Lâm Sắt đuổi ra sao? Tâm tình kém như thế... " Nặc Mạn Đại Đế thưởng thức mái tóc đỏ của y, tò mò hỏi.
Y lườm hắn một cái, Nặc Mạn biết mình đoán đúng. Nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người Y Lai, chậc chậc nói:" Lâm Sắt nhìn như bộ dáng cấm dục, không ngờ trên giường lại hung hãn như vậy... Bất quá Y Lai của chúng ta xinh đẹp đến như vậy, hắn "ăn sạch" liền ném ra ngoài, thực là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."
Lời còn chưa nói hết, một vật dáng đấp như tảng đá nhỏ liền đập tới, trực tiếp đập thẳng vào mặt của Nặc Mạn Đại Đế, cũng dừng lại câu chuyện của hắn.
"Tiểu khoáng tinh chúc quyền*."
(Tiểu khoáng tinh chúc quyền*: tên của loại đá quý ấy.)
Quặng mỏ khoáng tinh tuy rằng nhỏ, thế nhưng lưu lượng rất lớn, Nặc Mạn Đại Đế coi trọng quặng mỏ này đã lâu. Quặng mỏ này lại thuộc sở hữu của gia tộc Wilson, Y Lai lại muốn lưu nơi này xây sơn trang làm chốn nghỉ ngơi, liền mạnh mẽ mà đoạt lại.
"Cái này đưa quản gia là được rồi, hắn sẽ giải quyết." Hoàng đế đem viên đá thả lại vào tay Y Lai.
"Tôi chỉ là muốn ngài im miệng." Y Lai trừng mắt.
Gian phòng này của bọn họ là xây ở đáy biển, mà chất liệu xây giống như pha lê, thế nhưng tính dai rất mạnh. Đồng thời cũng có thể cảm ứng thân nhiệt mà mở ra, tiếp đó lại đóng lại.
Nặc Mạn Đại Đế cùng hồ ly tinh Y Lai sóng vai nhau ngồi ở trên bậc thang, hai người đều trầm mặc, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cá chậm chạp bơi ngang qua, quả là một thế giới yên tĩnh!!!
Y Lai đem đầu tựa lên bả vai hoàng đế, tóc đỏ chợt tung bay, có chút buồn ngủ...
"Y Lai, lựa chọn của ngươi, ngươi có hối hận không?" Hoàng đế đột nhiên mở miệng.
"Không phải lựa chọn của tôi, là ông ấy lựa chọn..." Y Lai cũng chưa tỉnh táo, "Hơn mười năm, ông ấy cũng đã chết rồi."
Ông lão kia không phải người lạ, mà là người thân của Y Lai. Gia tộc Niết Phổ Đốn là gia tộc cổ xưa, cùng Hoàng Tộc căn bản muốn truy ra nguồn gốc phải đến mấy ngàn năm trước. Niết Phổ Đốn là gia tộc trên biển, quanh năm sinh sống ở biển. Mấy ngàn năm trước, tổ tiên bọn họ đã từng được Hoàng Tộc cứu. Gia tộc Niết Phổ Đốn vì cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Gia, trước mặt Thần Biển hứa hẹn, con trưởng đều sẽ trung thành với Hoàng Tộc. Sau khi bọn họ tuyên thệ, sẽ không còn quan hệ với gia tộc Niết Phổ Đốn, chấp nhận để hoàng đế đặt tên cho, thân phận cùng tính mạng đều không còn thuộc về mình, mà là triệt để thuộc về Hoàng Tộc.
Bác Y Lai chính là vì bảo vệ tính mạng Nặc Mạn, chết trong một cuộc ám sát. Y Lai tiếp nhận chức trách của bác. Y cũng không phải là con trưởng, vốn là không cần chịu trách nhiệm. Thế nhưng anh của y vốn thân thể suy nhược. Ông của y rốt cuộc lại chọn Y Lai, đồng thời lúc báo cho cha mẹ y, Y Lai đã kinh ngạc đến muốn ngất đi.
"Ngươi đến nơi này, không có người thân, không có bằng hữu, chỉ có người hận ngươi, bọn họ hận không thể băm ngươi ra. Ngươi yêu người hận ngươi, thân nhân căm hận ngươi." Hoàng Đế nói: "Ngươi hối hận ta đưa ngươi đẩy tới vị trí này sao? Một hoàng đế anh minh phía sau thường là vô số người hi sinh, Y Lai, ngươi thay ta chịu hết thảy nhục mạ."
Rất lâu, hoàng đế vẫn không có được câu trả lời chắc chắn. Hắn quay đầu, lại phát hiện mắt Y Lai đã nhắm, hô hấp đều đặn, đã ngủ rồi.
"Chờ xử lý xong một chuyện cuối cùng, ta sẽ thả ngươi ra." Hoàng đế thấp giọng nói, càng giống lầm bầm lầu bầu, thế nhưng cũng là một lời hứa hẹn với Y Lai.
Y Lai mơ một giấc mơ, trong mộng là một đại dương mênh mông. Hai người thiếu niên ngồi cạnh nhau, gương mặt vẫn mang theo chút trẻ con, đều nhìn về phía biển xa xăm.
"Vì sao ngày nào cậu cũng tới đây?" Thiếu niên nhỏ tuổi hơn hỏi.
"Tôi đang đợi một người." Thiếu niên còn lại đáp.
"Tại sao lại ở biển chờ?"
"Hắn ở biển..."
"Tại sao người lại sống trong biển?"
"Vì hắn là người, cũng là cá..."
Thiếu niên theo bản năng mà nhìn xuống chân của mình, tiếp đó hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn thiếu niên còn lại...
Hình ảnh đột nhiên chuyển. Cạnh biển chỉ còn lại một người. Thiếu niên nhỏ nhắn lẻ loi ngồi ở đó, đã đợi rất lâu, nhưng người kia chưa từng quay lại dù chỉ một lần...
Nhiều năm sau này, thiếu niên nhỏ nhắn đã lớn, trở thành một nam nhân, y cũng gặp một người đàn ông tiêu sái, thế nhưng người đó đã không còn nhớ y là ai nữa rồi...
Người kia tên là Lâm Sắt. Lâm Sắt cũng có người trong lòng, tên A Thụy Tư.
Mặt Lâm Sắt đen thui, vốn nguyên bản là mặt ôn nhu bỗng nhiên có chút khủng bố, cứ như vừa chạm vào điểm yếu của hắn. Y Lai không nhận được câu trả lời của hắn, một phút sau lại bị ném khỏi giường. Vị chủ gia tộc Wilson này không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, khí lực lại vô cùng lớn, sàn nhà cũng vô cùng cứng rắn, Y Lai cảm thấy như xương của y tựa hồ vỡ vụn...
"CÚT!!!"
Y Lai nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm thanh mang theo tức giận...
Y Lai cũng không đi, y từ mặt đất bò lên, ung dung thong thả mặc lại áo ngủ, vừa mặc lại vừa hướng Lâm Sắt trao ánh mắt mị hoặc. Thời điểm Lâm Sắt không nhịn được nữa mà đem Y Lai ném ra ngoài, Y Lai mới chậm rãi rời đi.
"Nếu như có người biết chuyện giữa chúng ta, tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.", thanh âm Lâm Sắt ở phía sau vang lên, trong giọng nói nghe đầy sát ý, không hề che giấu chút nào.
Y Lai còn chưa đi khỏi, đối với phía sau đưa ra ngón giữa, liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Lâm Sắt.
Lâu đài Tạp Lạp...
Lâu đài Tạp Lạp ở phía bắc thủ đô Đế Quốc, kế núi cạnh sông, diện tích mấy vạn dặm. Ngoại trừ mấy lâu đài liền kề nhau ở phía ngoài, bên trong còn có một hồ nhân tạo thật lớn. Khung ngoài xanh lam, mặt trời nhân tạo nhỏ, hồ nước phản chiếu màu lam của khung đỉnh, bên hồ như một tấm gương êm đềm, nhìn thực rộng lớn vô cùng.
Một nam nhân trẻ tuổi từ đằng xa đi đến. Khuôn mặt hắn anh tuấn, góc cạnh sắc bén, mặc thường phục màu đen, trên đầu mang mũ quan, bên hông đeo bội kiếm, toàn thân đều lộ ra tao nhã cùng cao quý, chính là Hoàng Đế - Nặc Mạn Đại Đế. Nặc Mạn Đại Đế đi tới bên hồ, gỡ bội kiếm xuống, cởi thường phục, liền xuất hiện bộ ngực trần tráng kiện, thân thể như rồng, xuyên vào trong nước. Hồ nước này rất sâu, tới mấy chục mét, đáy hồ còn có nham thạch, cá bơi cùng tảo biển, ngược lại càng giống biển hơn. Nặc Mạn Đại Đế bơi rất tốt, nhắm về một hướng mà bơi tới. Bơi được hơn mười phút, một cái tay đột nhiên nắm lấy tay hắn, đem hắn lôi lôi kéo kéo, liền kéo xuống đáy hồ...
Sau một khắc, Nặc Mạn Đại Đế liền bị kéo vào một quả cầu ánh sáng. Quả cầu này tạo ra một không gian riêng biệt, đem hồ nước ngăn cách ở bên ngoài. Một cái khăn lông được ném tới, trực tiếp rơi trúng đầu Nặc Mạn Đại Đế, hắn thuận thế xoa xoa tóc, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Y Lai đang ngồi trên bậc thang, trên người không mặc áo, tóc đỏ như lửa xõa xuống, như Tinh Linh ở nơi biển rộng sâu xa, thần bí mà mê hoặc. Y Lai chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt ngọc màu lam so với ngọc thạch còn có phần thuần túy hơn. Y hơi nheo mắt, nhìn Nặc Mạn Đại Đế.
"Bệ hạ, tôi đẹp không?" Tiếng nói của y trầm thấp nặng nề, nghe vẫn rất hoàn hảo... Đầu y hơi hơi ngẩng, lộ ra vùng cổ, lông mi y rất dài, môi hơi hơi giương lên, dáng vẻ này, đủ khiến hết thảy nam nữ cuồng điên.
Nặc Mạn Đại Đế như bị mê hoặc mà đi tới, một tay nâng cằm Y Lai lên, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve da thịt y. Y Lai da dẻ trắng nõn mềm mại, giống như tơ lụa vậy. Ngón tay Nặc Mạn Đại Đế lưu luyến trên khóe mắt y...
"Y Lai, ngươi có nếp nhăn..." Nặc Mạn Đại Đế thâm tình nói.
"..."
Ánh mắt Y Lai biến đổi, khí chất yêu mị trong nháy mắt liền biến mất, trở nên ác liệt, một cước trực tiếp đạp tới, Nặc Mạn Đại Đế tựa hồ đã sớm đoán trước được y sẽ động thủ, liền lùi về sau một bước, tiếp đó nắm lấy chân Y Lai, y vì mất thăng bằng mà trực tiếp ngã xuống, ngã vô cùng chật vật. Nặc Mạn Đại Đế đi đến, đem hắn nâng lên, lại thả xuống bậc thang một lần nữa, chính mình ngồi xuống bên cạnh, khoát một tay lên bả vai Y Lai, ngăn cản Y Lai động thủ.
Y Lai như con thú nhỏ bị giam hãm, thở phì phò nhìn hoàng đế.
"Lại bị Lâm Sắt đuổi ra sao? Tâm tình kém như thế... " Nặc Mạn Đại Đế thưởng thức mái tóc đỏ của y, tò mò hỏi.
Y lườm hắn một cái, Nặc Mạn biết mình đoán đúng. Nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người Y Lai, chậc chậc nói:" Lâm Sắt nhìn như bộ dáng cấm dục, không ngờ trên giường lại hung hãn như vậy... Bất quá Y Lai của chúng ta xinh đẹp đến như vậy, hắn "ăn sạch" liền ném ra ngoài, thực là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc."
Lời còn chưa nói hết, một vật dáng đấp như tảng đá nhỏ liền đập tới, trực tiếp đập thẳng vào mặt của Nặc Mạn Đại Đế, cũng dừng lại câu chuyện của hắn.
"Tiểu khoáng tinh chúc quyền*."
(Tiểu khoáng tinh chúc quyền*: tên của loại đá quý ấy.)
Quặng mỏ khoáng tinh tuy rằng nhỏ, thế nhưng lưu lượng rất lớn, Nặc Mạn Đại Đế coi trọng quặng mỏ này đã lâu. Quặng mỏ này lại thuộc sở hữu của gia tộc Wilson, Y Lai lại muốn lưu nơi này xây sơn trang làm chốn nghỉ ngơi, liền mạnh mẽ mà đoạt lại.
"Cái này đưa quản gia là được rồi, hắn sẽ giải quyết." Hoàng đế đem viên đá thả lại vào tay Y Lai.
"Tôi chỉ là muốn ngài im miệng." Y Lai trừng mắt.
Gian phòng này của bọn họ là xây ở đáy biển, mà chất liệu xây giống như pha lê, thế nhưng tính dai rất mạnh. Đồng thời cũng có thể cảm ứng thân nhiệt mà mở ra, tiếp đó lại đóng lại.
Nặc Mạn Đại Đế cùng hồ ly tinh Y Lai sóng vai nhau ngồi ở trên bậc thang, hai người đều trầm mặc, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Cá chậm chạp bơi ngang qua, quả là một thế giới yên tĩnh!!!
Y Lai đem đầu tựa lên bả vai hoàng đế, tóc đỏ chợt tung bay, có chút buồn ngủ...
"Y Lai, lựa chọn của ngươi, ngươi có hối hận không?" Hoàng đế đột nhiên mở miệng.
"Không phải lựa chọn của tôi, là ông ấy lựa chọn..." Y Lai cũng chưa tỉnh táo, "Hơn mười năm, ông ấy cũng đã chết rồi."
Ông lão kia không phải người lạ, mà là người thân của Y Lai. Gia tộc Niết Phổ Đốn là gia tộc cổ xưa, cùng Hoàng Tộc căn bản muốn truy ra nguồn gốc phải đến mấy ngàn năm trước. Niết Phổ Đốn là gia tộc trên biển, quanh năm sinh sống ở biển. Mấy ngàn năm trước, tổ tiên bọn họ đã từng được Hoàng Tộc cứu. Gia tộc Niết Phổ Đốn vì cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng Gia, trước mặt Thần Biển hứa hẹn, con trưởng đều sẽ trung thành với Hoàng Tộc. Sau khi bọn họ tuyên thệ, sẽ không còn quan hệ với gia tộc Niết Phổ Đốn, chấp nhận để hoàng đế đặt tên cho, thân phận cùng tính mạng đều không còn thuộc về mình, mà là triệt để thuộc về Hoàng Tộc.
Bác Y Lai chính là vì bảo vệ tính mạng Nặc Mạn, chết trong một cuộc ám sát. Y Lai tiếp nhận chức trách của bác. Y cũng không phải là con trưởng, vốn là không cần chịu trách nhiệm. Thế nhưng anh của y vốn thân thể suy nhược. Ông của y rốt cuộc lại chọn Y Lai, đồng thời lúc báo cho cha mẹ y, Y Lai đã kinh ngạc đến muốn ngất đi.
"Ngươi đến nơi này, không có người thân, không có bằng hữu, chỉ có người hận ngươi, bọn họ hận không thể băm ngươi ra. Ngươi yêu người hận ngươi, thân nhân căm hận ngươi." Hoàng Đế nói: "Ngươi hối hận ta đưa ngươi đẩy tới vị trí này sao? Một hoàng đế anh minh phía sau thường là vô số người hi sinh, Y Lai, ngươi thay ta chịu hết thảy nhục mạ."
Rất lâu, hoàng đế vẫn không có được câu trả lời chắc chắn. Hắn quay đầu, lại phát hiện mắt Y Lai đã nhắm, hô hấp đều đặn, đã ngủ rồi.
"Chờ xử lý xong một chuyện cuối cùng, ta sẽ thả ngươi ra." Hoàng đế thấp giọng nói, càng giống lầm bầm lầu bầu, thế nhưng cũng là một lời hứa hẹn với Y Lai.
Y Lai mơ một giấc mơ, trong mộng là một đại dương mênh mông. Hai người thiếu niên ngồi cạnh nhau, gương mặt vẫn mang theo chút trẻ con, đều nhìn về phía biển xa xăm.
"Vì sao ngày nào cậu cũng tới đây?" Thiếu niên nhỏ tuổi hơn hỏi.
"Tôi đang đợi một người." Thiếu niên còn lại đáp.
"Tại sao lại ở biển chờ?"
"Hắn ở biển..."
"Tại sao người lại sống trong biển?"
"Vì hắn là người, cũng là cá..."
Thiếu niên theo bản năng mà nhìn xuống chân của mình, tiếp đó hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn thiếu niên còn lại...
Hình ảnh đột nhiên chuyển. Cạnh biển chỉ còn lại một người. Thiếu niên nhỏ nhắn lẻ loi ngồi ở đó, đã đợi rất lâu, nhưng người kia chưa từng quay lại dù chỉ một lần...
Nhiều năm sau này, thiếu niên nhỏ nhắn đã lớn, trở thành một nam nhân, y cũng gặp một người đàn ông tiêu sái, thế nhưng người đó đã không còn nhớ y là ai nữa rồi...
Người kia tên là Lâm Sắt. Lâm Sắt cũng có người trong lòng, tên A Thụy Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất