Chương 20: Ở chung
Lúc Y Lai từ trong nước biển đi ra, trời đã đen kịt rồi. Người của Giao Tộc trời sinh yêu biển, nước là cơ thể mẹ, là quê hương, thời điểm y chìm trong biển rộng, hết thảy buồn phiền cùng thống khổ đều biến mất.
Y Lai ngẩng đầu lên, liền có thể thấy bầu trời đầy sao sáng. Thế nhưng hiện tại y không có tâm tình thưởng thức sao trời. Y là Y Lai, rất nhiều chuyện y không thể trốn tránh, mà là phải đối mặt.
Y lên bờ, tiếp đó thay đổi một bộ quần áo, liền trở về Hạ gia.
Thời điểm y đi vào, Hạ Diễm đang ngồi trên ghế sa-lông, ánh mắt trầm tĩnh xem một đoạn video. Thời điểm thấy được nội dung của đoạn video kia, con ngươi Y Lai đột nhiên rụt lại, y cảm thấy toàn thân rét run. Trên truyền hình không phải cái gì khác, chính là ngày hôm nay ở trong biển, cảnh tượng Lâm Sắt khẩn trương ôm lấy y, hai người cả thân trần truồng, dính vào nhau thật chặt. Bãi tắm kia vốn thuộc về Hạ gia, cảnh này bị ghi lại cũng không có gì kỳ quái.
Y Lai đứng ở đó một lát, mới chậm rãi hướng về phía Hạ Diễm đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Hạ Diễm đem cái video kia phát đi phát lại, Y Lai liền trợn mắt lên nhìn.
"Đẹp mắt không?" Con mắt Hạ Diễm híp lại, rất hứng thú hỏi. Bị ánh mắt kia nhìn thấu, Y Lai tê cả đầu.
Y Lai lắc lắc đầu.
"Tôi không thích người khác lừa dối tôi." Hạ Diễm nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Y Lai, "Em rốt cuộc là ai?"
"Là người cùng anh kết hôn." Y Lai nói, nhưng mà lại nói lấp la lấp lửng.
Hạ Diễm hai tay chống ngược sau đầu, hai chân tréo nguẩy, chậm rãi đung đưa một chân. Bởi vì trầm mặc, không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Y Lai hai tay đặt ở trên đùi, nắm thành quyền, lại từ từ buông lỏng. Y tức tốc mở nút áo sơ mi của mình ra, lộ ra da thịt trắng nõn, tiếp đó ngồi lên đùi Hạ Diễm, nhắm ngay môi Hạ Diễm mà hôn tới. Hạ Diễm nhíu mày, nhưng không có đẩy y ra, trái lại người đang xem trò vui, nhìn Y Lai.
Y Lai hôn môi hắn, hôn hầu kết hắn, một tay mở nút áo hắn, môi lưỡi dần dần trượt xuống... Lúc Y Lai muốn kéo khóa quần hắn, Hạ Diễm đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Y Lai. Y Lai ngẩng đầu lên nhìn hắn, con mắt màu xanh lam tỏa ra thủy quang, xem ra điềm đạm đáng yêu. Hầu kết Hạ Diễm giật giật, ánh mắt trở nên thâm thúy.
"Chuyện đã qua tôi đều đã quên." Ánh mắt Y Lai chân thành.
Hạ Diễm nhìn thẳng y, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của y nhìn ra điều gì đó. Một lát sau, Hạ Diễm đột nhiên đưa tay ra, vuốt mặt y. Trong ánh mắt Y Lai xẹt qua một tia sáng, y biết Hạ Diễm có bệnh ưa sạch sẽ, Hạ Diễm chịu chạm vào y như vậy liền có chút nghĩa tình...
"Hai người ngày hôm nay đã nói những gì?" Hạ Diễm hỏi.
Trong video chỉ có hình, có thể nhìn thấy vẻ mặt hai người, thế nhưng không nghe được tiếng hai người nói, âm thanh tiêu tan bên trong sóng biển, khẩu hình* cũng không rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra mấy từ. Lâm Sắt cuối cùng là giận dữ rời đi.
(Khẩu hình*: Hình dạng môi của mình trong lúc phát âm, giống như lúc nói chữ "ô" thì cái mỏ mình sẽ như vầy nè "0")
Y Lai đem đầu của mình gối lên đùi của hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Hình như Lâm Sắt yêu tôi."
"Sau đó thì sao?"
Y Lai đem video tua đến phần cuối, trong video Y Lai mang theo ý cười, trong mắt mang theo ôn nhu cùng say đắm khác thường, trong video môi Y Lai tựa như đang nói: "Bởi vì... tôi yêu anh ấy."
"Anh ấy" là ai? Tâm Hạ Diễm đột nhiên nhảy một cái.
"Xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ anh giao, chiêu đãi hắn thật tốt. Cứ như vậy, Lâm Sắt chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Hải Thần tinh." Y Lai nói, trong thanh âm mang theo hổ thẹn.
"Hắn đưa cho tôi hành trình ở Hải Thần tinh của hắn, hắn sẽ ở lại Hải Thần tinh năm ngày." Hạ Diễm nói, vẻ mặt có chút phức tạp, "Hắn chỉ định người đi theo phục vụ vẫn là em."
Y Lai cũng lộ xuất vẻ mặt kinh ngạc. Y đã nói rằng y yêu Hạ Diễm, Lâm Sắt nên hoàn toàn yên lòng, sẽ không ở lại Hải Thần tinh thêm một khắc nào nữa. Mục đích của Lâm Sắt đến cuối cùng là cái gì?
Y Lai nhắm mắt lại, đem mấy chuyện phát sinh mấy ngày nay hết thảy đều nghĩ lại, trong lòng đột nhiên phát sinh một ý tưởng kỳ dị. Y đột nhiên mở mắt ra, đem video kia phát lại, từ đầu tới cuối nghiêm túc xem lại một lần. Ánh mắt của y liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm Sắt, Lâm Sắt kích động, căng thẳng, phẫn nộ, đều rõ ràng như vậy. Y tưởng Lâm Sắt là lưu tâm y, chỉ là lưu tâm không phải bởi vì yêu, là bởi vì ý muốn chiếm đoạt quấy phá.
Chuyện "lưu tâm" này trước đây y có chết cũng không nghĩ ra được, hiện tại lại trở thành kế hoạch của hắn.
Đêm đó là lần đầu tiên Y Lai cùng Hạ Diễm ngủ chung giường. Trong bóng tối, hơi thở hai người đan dệt, Hạ Diễm tựa hồ đã ngủ say, thanh âm Y Lai liền vang lên trong bóng tối.
Y Lai nói: "Hạ Diễm, tôi sẽ giúp anh."
Hạ Diễm đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lóe ra một tia ánh sáng phức tạp. Thông minh như Hạ Diễm, đã sớm từ bên trong đoạn video kia nhìn ra tình cảm của Lâm Sắt. Đây là nhược điểm của Lâm Sắt. Trong mắt Hạ Diễm, Lâm Sắt quá mạnh mẽ, cường đại đến không có nhược điểm, đối phó kẻ địch như vậy đặc biệt vất vả. Mà hiện tại, hắn phát hiện nhược điểm của Lâm Sắt, nếu nắm được nhược điểm thì nên lợi dụng.
Thế nhưng, nhược điểm của đối phương lại kết hôn cùng chính mình. Nếu như là đàn ông một chút, hắn nên quyết đoán từ chối yêu cầu Y Lai đi theo của Lâm Sắt. Nhưng hắn đã chấp nhận rồi, hắn đã quyết định rõ ràng. Thế nhưng lúc Y Lý nói ra, hắn đột nhiên thấy có chút hổ thẹn.
Y Lai dứt tiếng đã lâu, Hạ Diễm vẫn không nói gì.
Ngày thứ hai, Y Lai liền đem bản hành trình Lâm Sắt đọc qua một lượt. Hắn sắp xếp hành trình tỉ mỉ, muốn đi thắng cảnh cũng không phải dựa theo độ nổi tiếng của địa phương đó, mà là đi vài nơi yên tĩnh. Nơi như thế rất thích hợp cho hai người hẹn hò.
Rất nhanh, Y Lai lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Sắt. Lâm Sắt vẫn mặc đồ Tây, quần áo sạch sẽ, tóc tỉa vô cùng chỉnh tề, hắn đi tới trước mặt Y Lai, sắc mặt như thường, tựa như ngày hôm qua cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hai người ngồi phi cơ cùng đến ngọn núi cao nhất Hải Thần tinh, phi cơ vờn quanh núi cao, nhìn xuống liền có thể thấy biển Vân Hải rộng mênh mông. Y Lai đã chuẩn bị đầy đủ, y dựa theo sách vở ghi chép đem ngọn núi này giới thiệu một lần, làm trọn chức trách của một hướng dẫn viên. Lâm Sắt chống đầu, tựa hồ nghe đến vô cùng chăm chú.
Y Lai giới thiệu xong, Lâm Sắt đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Y Lai cũng không biết, y cũng không muốn ở vấn đề này tiếp tục dây dưa, vì vậy nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi này của anh."
Lâm Sắt ánh mắt không tự chủ rơi trên người Y Lai. Y Lai thật sự đã thay đổi, đối với hắn xa lánh, xem ánh mắt của y cũng không còn chút hào quang. Những biến hóa của Y Lai này làm hắn rất không thích. Hơn nữa, Y Lai còn nói, yêu người đàn ông kia. Điều này cơ hồ làm hắn đố kỵ đến phát điên.
Đây tựa như một thứ gì đó, vốn là thuộc về mình, đột nhiên có một ngày, biến thành đồ của người khác. Thất lạc, đố kỵ, thống khổ, phẫn nộ, những tâm tình này trào ra cùng một lúc, rửa trôi niềm vui sướng lúc biết Y Lai còn sống. Thế nhưng năng lực tự kiềm chế của hắn rất tốt, đem những tâm tình kia toàn bộ đặt ở đáy lòng.
Phi cơ cuối cùng hạ xuống ở giữa sườn núi, Lâm Sắt cùng Y Lai đi xuống, hai người liền ngồi ở trên vách đá, nhìn ngắm phong cảnh phía dưới.
Trước đây thật lâu, tình cảnh này Y Lai có mơ cũng mong được. Bên trong đất trời, chỉ mình và người yêu, hai người tựa sát lẫn nhau, thưởng thức thời gian cùng mỹ cảnh. Thế nhưng hiện tại, y không có bất kỳ kích động cùng vui vẻ nào, y chỉ là đang hoàn thành một nhiệm vụ thôi.
"Theo tôi trở về Đế Quốc đi." Lâm Sắt đột nhiên nói.
Trở về Đế Quốc? Tiếp tục làm bạn tình của hắn?
"Lâm Sắt, anh thật buồn cười!" Y Lai giễu cợt nói.
"Tôi không cho rằng đây là chuyện đùa." Lâm Sắt mặt không chút thay đổi nói, "Vậy chúng ta bàn đến chuyện cậu khởi tử hoàn sinh đi, cậu không chết, Nặc Mạn Đại Đế không thể không biết."
"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Y Lai nói, "Tôi chán cuộc sống cũ, muốn đổi thân phận, muốn đổi cuộc sống. Chỉ đơn giản như vậy."
"Về Đế Quốc!" Lâm Sắt nói, ngắn gọn ba chữ.
Y Lai chống đầu suy nghĩ một chút: "Tôi quay về cũng không phải là không thể. Nhưng nếu như tôi ly hôn cùng Hạ Diễm, anh sẽ kết hôn với tôi?"
Lâm Sắt quả nhiên không nói nữa.
Lâm Sắt có ý muốn độc chiếm quấy phá, không nhìn nổi y cùng Hạ Diễm hạnh phúc ở bên nhau.
Lâm Sắt một bên thượng y, một bên căm ghét y, xưa nay không đem y để trong mắt. Trong lòng hắn chỉ có A Thụy Tư, như thế nào lại cùng y kết hôn?
Bởi vì không có chờ đợi, cho nên cũng không có thất vọng. Y Lai đã sớm biết đáp án sẽ như vậy, trong lòng một trận cười giễu...
Y Lai ngẩng đầu lên, liền có thể thấy bầu trời đầy sao sáng. Thế nhưng hiện tại y không có tâm tình thưởng thức sao trời. Y là Y Lai, rất nhiều chuyện y không thể trốn tránh, mà là phải đối mặt.
Y lên bờ, tiếp đó thay đổi một bộ quần áo, liền trở về Hạ gia.
Thời điểm y đi vào, Hạ Diễm đang ngồi trên ghế sa-lông, ánh mắt trầm tĩnh xem một đoạn video. Thời điểm thấy được nội dung của đoạn video kia, con ngươi Y Lai đột nhiên rụt lại, y cảm thấy toàn thân rét run. Trên truyền hình không phải cái gì khác, chính là ngày hôm nay ở trong biển, cảnh tượng Lâm Sắt khẩn trương ôm lấy y, hai người cả thân trần truồng, dính vào nhau thật chặt. Bãi tắm kia vốn thuộc về Hạ gia, cảnh này bị ghi lại cũng không có gì kỳ quái.
Y Lai đứng ở đó một lát, mới chậm rãi hướng về phía Hạ Diễm đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Hạ Diễm đem cái video kia phát đi phát lại, Y Lai liền trợn mắt lên nhìn.
"Đẹp mắt không?" Con mắt Hạ Diễm híp lại, rất hứng thú hỏi. Bị ánh mắt kia nhìn thấu, Y Lai tê cả đầu.
Y Lai lắc lắc đầu.
"Tôi không thích người khác lừa dối tôi." Hạ Diễm nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Y Lai, "Em rốt cuộc là ai?"
"Là người cùng anh kết hôn." Y Lai nói, nhưng mà lại nói lấp la lấp lửng.
Hạ Diễm hai tay chống ngược sau đầu, hai chân tréo nguẩy, chậm rãi đung đưa một chân. Bởi vì trầm mặc, không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
Y Lai hai tay đặt ở trên đùi, nắm thành quyền, lại từ từ buông lỏng. Y tức tốc mở nút áo sơ mi của mình ra, lộ ra da thịt trắng nõn, tiếp đó ngồi lên đùi Hạ Diễm, nhắm ngay môi Hạ Diễm mà hôn tới. Hạ Diễm nhíu mày, nhưng không có đẩy y ra, trái lại người đang xem trò vui, nhìn Y Lai.
Y Lai hôn môi hắn, hôn hầu kết hắn, một tay mở nút áo hắn, môi lưỡi dần dần trượt xuống... Lúc Y Lai muốn kéo khóa quần hắn, Hạ Diễm đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Y Lai. Y Lai ngẩng đầu lên nhìn hắn, con mắt màu xanh lam tỏa ra thủy quang, xem ra điềm đạm đáng yêu. Hầu kết Hạ Diễm giật giật, ánh mắt trở nên thâm thúy.
"Chuyện đã qua tôi đều đã quên." Ánh mắt Y Lai chân thành.
Hạ Diễm nhìn thẳng y, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của y nhìn ra điều gì đó. Một lát sau, Hạ Diễm đột nhiên đưa tay ra, vuốt mặt y. Trong ánh mắt Y Lai xẹt qua một tia sáng, y biết Hạ Diễm có bệnh ưa sạch sẽ, Hạ Diễm chịu chạm vào y như vậy liền có chút nghĩa tình...
"Hai người ngày hôm nay đã nói những gì?" Hạ Diễm hỏi.
Trong video chỉ có hình, có thể nhìn thấy vẻ mặt hai người, thế nhưng không nghe được tiếng hai người nói, âm thanh tiêu tan bên trong sóng biển, khẩu hình* cũng không rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra mấy từ. Lâm Sắt cuối cùng là giận dữ rời đi.
(Khẩu hình*: Hình dạng môi của mình trong lúc phát âm, giống như lúc nói chữ "ô" thì cái mỏ mình sẽ như vầy nè "0")
Y Lai đem đầu của mình gối lên đùi của hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Hình như Lâm Sắt yêu tôi."
"Sau đó thì sao?"
Y Lai đem video tua đến phần cuối, trong video Y Lai mang theo ý cười, trong mắt mang theo ôn nhu cùng say đắm khác thường, trong video môi Y Lai tựa như đang nói: "Bởi vì... tôi yêu anh ấy."
"Anh ấy" là ai? Tâm Hạ Diễm đột nhiên nhảy một cái.
"Xin lỗi, tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ anh giao, chiêu đãi hắn thật tốt. Cứ như vậy, Lâm Sắt chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Hải Thần tinh." Y Lai nói, trong thanh âm mang theo hổ thẹn.
"Hắn đưa cho tôi hành trình ở Hải Thần tinh của hắn, hắn sẽ ở lại Hải Thần tinh năm ngày." Hạ Diễm nói, vẻ mặt có chút phức tạp, "Hắn chỉ định người đi theo phục vụ vẫn là em."
Y Lai cũng lộ xuất vẻ mặt kinh ngạc. Y đã nói rằng y yêu Hạ Diễm, Lâm Sắt nên hoàn toàn yên lòng, sẽ không ở lại Hải Thần tinh thêm một khắc nào nữa. Mục đích của Lâm Sắt đến cuối cùng là cái gì?
Y Lai nhắm mắt lại, đem mấy chuyện phát sinh mấy ngày nay hết thảy đều nghĩ lại, trong lòng đột nhiên phát sinh một ý tưởng kỳ dị. Y đột nhiên mở mắt ra, đem video kia phát lại, từ đầu tới cuối nghiêm túc xem lại một lần. Ánh mắt của y liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm Sắt, Lâm Sắt kích động, căng thẳng, phẫn nộ, đều rõ ràng như vậy. Y tưởng Lâm Sắt là lưu tâm y, chỉ là lưu tâm không phải bởi vì yêu, là bởi vì ý muốn chiếm đoạt quấy phá.
Chuyện "lưu tâm" này trước đây y có chết cũng không nghĩ ra được, hiện tại lại trở thành kế hoạch của hắn.
Đêm đó là lần đầu tiên Y Lai cùng Hạ Diễm ngủ chung giường. Trong bóng tối, hơi thở hai người đan dệt, Hạ Diễm tựa hồ đã ngủ say, thanh âm Y Lai liền vang lên trong bóng tối.
Y Lai nói: "Hạ Diễm, tôi sẽ giúp anh."
Hạ Diễm đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lóe ra một tia ánh sáng phức tạp. Thông minh như Hạ Diễm, đã sớm từ bên trong đoạn video kia nhìn ra tình cảm của Lâm Sắt. Đây là nhược điểm của Lâm Sắt. Trong mắt Hạ Diễm, Lâm Sắt quá mạnh mẽ, cường đại đến không có nhược điểm, đối phó kẻ địch như vậy đặc biệt vất vả. Mà hiện tại, hắn phát hiện nhược điểm của Lâm Sắt, nếu nắm được nhược điểm thì nên lợi dụng.
Thế nhưng, nhược điểm của đối phương lại kết hôn cùng chính mình. Nếu như là đàn ông một chút, hắn nên quyết đoán từ chối yêu cầu Y Lai đi theo của Lâm Sắt. Nhưng hắn đã chấp nhận rồi, hắn đã quyết định rõ ràng. Thế nhưng lúc Y Lý nói ra, hắn đột nhiên thấy có chút hổ thẹn.
Y Lai dứt tiếng đã lâu, Hạ Diễm vẫn không nói gì.
Ngày thứ hai, Y Lai liền đem bản hành trình Lâm Sắt đọc qua một lượt. Hắn sắp xếp hành trình tỉ mỉ, muốn đi thắng cảnh cũng không phải dựa theo độ nổi tiếng của địa phương đó, mà là đi vài nơi yên tĩnh. Nơi như thế rất thích hợp cho hai người hẹn hò.
Rất nhanh, Y Lai lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Sắt. Lâm Sắt vẫn mặc đồ Tây, quần áo sạch sẽ, tóc tỉa vô cùng chỉnh tề, hắn đi tới trước mặt Y Lai, sắc mặt như thường, tựa như ngày hôm qua cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hai người ngồi phi cơ cùng đến ngọn núi cao nhất Hải Thần tinh, phi cơ vờn quanh núi cao, nhìn xuống liền có thể thấy biển Vân Hải rộng mênh mông. Y Lai đã chuẩn bị đầy đủ, y dựa theo sách vở ghi chép đem ngọn núi này giới thiệu một lần, làm trọn chức trách của một hướng dẫn viên. Lâm Sắt chống đầu, tựa hồ nghe đến vô cùng chăm chú.
Y Lai giới thiệu xong, Lâm Sắt đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Y Lai cũng không biết, y cũng không muốn ở vấn đề này tiếp tục dây dưa, vì vậy nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi này của anh."
Lâm Sắt ánh mắt không tự chủ rơi trên người Y Lai. Y Lai thật sự đã thay đổi, đối với hắn xa lánh, xem ánh mắt của y cũng không còn chút hào quang. Những biến hóa của Y Lai này làm hắn rất không thích. Hơn nữa, Y Lai còn nói, yêu người đàn ông kia. Điều này cơ hồ làm hắn đố kỵ đến phát điên.
Đây tựa như một thứ gì đó, vốn là thuộc về mình, đột nhiên có một ngày, biến thành đồ của người khác. Thất lạc, đố kỵ, thống khổ, phẫn nộ, những tâm tình này trào ra cùng một lúc, rửa trôi niềm vui sướng lúc biết Y Lai còn sống. Thế nhưng năng lực tự kiềm chế của hắn rất tốt, đem những tâm tình kia toàn bộ đặt ở đáy lòng.
Phi cơ cuối cùng hạ xuống ở giữa sườn núi, Lâm Sắt cùng Y Lai đi xuống, hai người liền ngồi ở trên vách đá, nhìn ngắm phong cảnh phía dưới.
Trước đây thật lâu, tình cảnh này Y Lai có mơ cũng mong được. Bên trong đất trời, chỉ mình và người yêu, hai người tựa sát lẫn nhau, thưởng thức thời gian cùng mỹ cảnh. Thế nhưng hiện tại, y không có bất kỳ kích động cùng vui vẻ nào, y chỉ là đang hoàn thành một nhiệm vụ thôi.
"Theo tôi trở về Đế Quốc đi." Lâm Sắt đột nhiên nói.
Trở về Đế Quốc? Tiếp tục làm bạn tình của hắn?
"Lâm Sắt, anh thật buồn cười!" Y Lai giễu cợt nói.
"Tôi không cho rằng đây là chuyện đùa." Lâm Sắt mặt không chút thay đổi nói, "Vậy chúng ta bàn đến chuyện cậu khởi tử hoàn sinh đi, cậu không chết, Nặc Mạn Đại Đế không thể không biết."
"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Y Lai nói, "Tôi chán cuộc sống cũ, muốn đổi thân phận, muốn đổi cuộc sống. Chỉ đơn giản như vậy."
"Về Đế Quốc!" Lâm Sắt nói, ngắn gọn ba chữ.
Y Lai chống đầu suy nghĩ một chút: "Tôi quay về cũng không phải là không thể. Nhưng nếu như tôi ly hôn cùng Hạ Diễm, anh sẽ kết hôn với tôi?"
Lâm Sắt quả nhiên không nói nữa.
Lâm Sắt có ý muốn độc chiếm quấy phá, không nhìn nổi y cùng Hạ Diễm hạnh phúc ở bên nhau.
Lâm Sắt một bên thượng y, một bên căm ghét y, xưa nay không đem y để trong mắt. Trong lòng hắn chỉ có A Thụy Tư, như thế nào lại cùng y kết hôn?
Bởi vì không có chờ đợi, cho nên cũng không có thất vọng. Y Lai đã sớm biết đáp án sẽ như vậy, trong lòng một trận cười giễu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất