Chương 43: Mục Đích
Thân phận nam nhân có thể dùng từ "cao quý" cùng "uy nghiêm" để diễn tả, nam nhân hỉ nộ vô thường, tính tình biến hóa khôn lường. Thế nhưng hiện tại, người đàn ông này cư nhiên lại quỳ trước mặt y.
Thanh âm Lâm Sắt khàn khàn: "Y Lai, xin lỗi..."
Ánh mắt Y Lai rơi trên người nam nhân, lại không có bất cứ biểu cảm nào. Nam nhân mặc tây trang màu đen, quần áo có chút ngổn ngang, tóc rối, thế nhưng gương mặt kia vẫn giữ được vẻ tuấn lãng.
Ánh mắt Lâm Sắt chăm chú nhìn Y Lai. Vui sướng, đau thương, thống khổ... mọi loại tâm tình đan dệt.
Đây rõ ràng chỉ là một gương mặt xa lạ, thế nhưng thời điểm Y Lai nhìn hắn, liền cảm thấy như từng chiếc gai sắc nhọn đang đâm vào trong lòng, khiến y vô cùng đau đớn. Y Lai nhẫn nhịn cảm giác ruột quặn lên, ép buộc chính mình nhìn chằm chằm Lâm Sắt.
Y là nhược điểm của Lâm Sắt, thế nhưng Lâm Sắt không thể trở thành nhược điểm của y được, bằng không y liền thua...
Hai phút sau, y mới thu hồi ánh mắt, tiếp đó ung dung thong thả mang giày vào, đi ra ngoài cửa. Lâm Sắt cũng đứng dậy, bám theo sau lưng y. Hai người ra khỏi nhà La Đức, đi qua thật nhiều con phố. Lâm Sắt bước đi cùng Y Lai, một chút cũng không dư, một tí cũng không thừa, hai người vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.
"Anh tại sao không quỳ tiếp đi?" Y Lai đột nhiên hỏi.
"Nếu như em thích." Lâm Sắt híp mắt nói.
Trên đường phố người đến người đi, ngày hôm nay nếu Lâm Sắt hướng y quỳ xuống, thì ngày mai, toàn bộ Đế Quốc đều sẽ biết. Bởi vì tính chất công việc, Y Lai không muốn bại lộ trước nhiều người.
Y Lai không để ý đến hắn, lên một chiếc xe bay công cộng. Lâm Sắt cũng đi theo, khẩn trương ngồi sát bên y.
"Anh vẫn muốn theo tôi sao?" Y Lai hỏi.
Lâm Sắt không nói gì, thế nhưng vẻ mặt của hắn đã trả lời Y Lai.
Lâm Sắt làm sao rời đi được? Hắn ngơ ngơ ngác ngác chỉ có một mình... Nhiều đêm đột nhiên tỉnh lại, cũng chỉ có một mình... Cảm giác cô độc kia ám ảnh giấc mơ của hắn... Bây giờ, hắn sao có thể buông tay đây?
Y Lai trở về nhà, y vừa đến, cổng đã tự mở ra. Đầu nhỏ Ai Nhĩ Duy Tư ló ra ngoài, tiếp đó đôi chân ngắn ngủn chạy thật nhanh nhào vào lồng ngực Y Lai. Nhóc con lăn lộn trong ngực baba, sau đó liếc trộm người phía sau y.
Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên người Ai Nhĩ Duy Tư. Nhìn bản sao thu nhỏ kia của Y Lai, ánh mắt hắn trở nên phức tạp. Sinh ra trong bối cảnh phức tạp như vậy, Lâm Sắt đối với tình thân trước giờ không có khái niệm gì. Cho nên khi biết Y Lai có con trai của hắn, tâm tình hắn cũng không có chút gì dậy sóng. Hắn thích nhóc con kia, cũng là bởi vì đó là con Y Lai, mà không phải vì tình phụ tử. Mà lúc này, nhìn tiểu gia hỏa xuất hiện trước mặt hắn, thời điểm đôi mắt xanh lam nhìn hắn, trong lòng Lâm Sắt dấy lên một loại cảm giác xa lạ. Hắn rất muốn ôm lấy đứa bé này.Lâm Sắt nghĩ như vậy, liền đi về phía trước, tiếp đó hướng về tiểu bảo bảo duỗi ra hai tay.
Ai Nhĩ Duy Tư đưa đôi tay béo múp trắng mịn vuốt ve bàn tay Lâm Sắt. Lâm Sắt nhẫn nại mười phần, giọng ôn òa cực kỳ nói: "Bố là bố con."
Ai Nhĩ Duy Tư đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó ôm bụng nhỏ cười: "Baba lúc đi cùng mập thúc, có người ngăn cháu lại bảo ông ấy là bố cháu, mập thúc liền bảo hắn là người điên. Vậy chú cũng điên hả?"
Lông mày Lâm Sắt nhăn tít lại.
Thời điểm Lâm Sắt nói ra câu này, Y Lai cũng sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ai Nhĩ Duy Tư chỉ có một người cha!" Y nói xong lại ôm Ai Nhĩ Duy Tư trực tiếp đi vào nhà.
Y Lai muốn đóng cửa, tay Lâm Sắt liền chặn lại. hai người giằng co.
"Anh muốn gì?" Y Lai nghiêm giọng.
"Y Lai, tôi đã tìm em rất lâu..." Lâm Sắt nhìn y.
"Tôi không quen biết anh!" Y Lai thờ ơ không động lòng.
Sắc mặt Lâm Sắt nháy mắt thay đổi. Hắn nghĩ đến, Y Lai căn bản không nhớ rõ hắn. Năm đó y yêu hắn đến như vậy, hiện tại lại đem hắn quên sạch. Trong cuộc sống của y, căn bản không còn bóng dáng hắn nữa...
Lâm Sắt hít một hơi thật sâu, đè xuống phiền não trong lòng: "Không, chúng ta có quen biết. Thế nhưng em đã quên."
"Quên chính là không quen biết."
"Tôi có thể nói cho em." Lâm Sắt nói.
"Nếu đã quên thì chắc chẳng phải chuyện gì quan trọng, nên tôi cũng không muốn biết."
Lâm Sắt nghẹn nói không nên lời. Hắn nhẹ buông tay, Y Lai liền đóng cửa lại.
Một cánh cửa, đem hai người cách biệt nơi hai thế giới.
Lâm Sắt không có rời đi, cứ đứng ở đó, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Bên trong, Y Lai vừa đem Ai Nhĩ Duy Tư thả xuống, tên mập liền bát quái* đi tới: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Ai bắt cậu đi thế? Là hắn sao? Hắn tại sao lại đem cậu thả về?"
(Bát quái*:Tám chuyện:>)
"Không phải. Không biết." Y Lai nhăn mũi đáp. Tâm tình y có chút buồn bực.
Ánh mắt tên mập soi mói: "Đại ca à, cậu nhớ ra chuyện gì à?"
Y Lai nhìn về phía tên mập, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén: "Mập, ngươi biết chuyện gì đó đúng không?"
Tên mập liền vội vàng lắc đầu, cái đầu to gât gật như đánh trống. Phủ nhận càng khẩn trương càng khả nghi.
Y Lai biết tên mập này là người của Nặc Mạn Đại Đế, hắn chỉ tuân theo lệnh của Nặc Mạn, chuyện Nặc Mạn không muốn y biết, tên mập tuyệt đối sẽ không nói.
Y Lai nghĩ ngợi, y biết gương mặt này là nhược điểm của Lâm Sắt, cho nên cố tình khiến bức ảnh kia lộ ra ngoài. Lâm Sắt quả nhiên không làm y thất vọng, rất nhanh đã phát hiện. thế nhưng loại người chìm đắm trong quyền lực như Lâm Sắt luôn cực kỳ nhạy cảm cùng gian xảo, không dễ bị lừa chút nào. Y Lai đã nghĩ đến rất nhiều phương án phòng khi Lâm Sắt hoài nghi, y không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Có thể khiến Lâm Sắt không chút nghi ngờ như vậy, chỉ có khả năng còn có chân tướng gì đó.
Chân tướng... Sắc mặt Y Lai có chút khó coi, y chỉ muốn đạt được mục đích của mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ hãm sâu vào chuyện này. Trong lòng Y Lai bất an, ánh mắt rơi trên người Ai Nhĩ Duy Tư. Tiểu gia hỏa đang ngồi trên sa-lông chơi đồ chơi, cảm nhận được ánh mắt baba đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên nhìn Y Lai. Nhìn nhóc con tóc đỏ mắt xanh, dáng dấp không khác gì mình, Y Lai mới thở phào nhẹ nhõm, bất an trong lòng dịu xuống một chút.
Hoàng hôn dần buông, tên mập nhìn ra cửa nói: "Đại ca, người kia vẫn đứng đó a."
Y Lai chỉ cho hắn một cái lườm.
"Hắc hắc~ Đại ca, cậu nếu nói muốn vảy hỏa diễm, có khi nào hắn không chút do dự dâng lên không a?!"
Ánh mắt Y Lai lạnh xuống. tên mập ý thức được mình có chút lắm lời, vội vã im miệng.
Lâm Sắt tựa hồ quyết tâm, vẫn muốn theo Y Lai. Y không ra ngoài, Lâm Sắt liền đứng trấn ở cửa. Y vừa ra ngoài, Lâm Sắt liền mặt dày bám theo.
"Người nắm quyền gia tộc lớn nhất Đế Quốc chẳng khác chú cún lẽo đẽo sau lưng mình, nghĩ đến mà thấy buồn cười." Y Lai nở nụ cười trào phúng nói, Lâm Sắt chỉ là khẩn trương mím môi, cũng không có phản bác, giống như đang dung túng cho lão bà vậy.
Hành vi điên cuồng của Lâm Sắt truyền đến tai La Đức. mấy ngày nay hắn cuống cuồng điều tra chuyện của Lâm Sắt. Toàn Đế Quốc có lời đồn, người Lâm Sắt yêu chính là Cơ giáp chi thần A Thụy Tư. Thế nhưng ba năm trước, A Thụy Tư tỉnh lại, Lâm Sắt cùng y cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, vào đúng ba năm trước, tính tình Lâm Sắt đại biến, giống như bị chuyện gì vô cùng trọng đại đả kích. Cho nên, đây tuyệt đối không phải là vì A Thụy Tư. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là suy nghĩ của La Đức, hợp lý trên phương diện điều tra, thế nhưng không có gì chứng thực.
Cuối cùng, căn cứ vào kết quả điều tra của thư ký, La Đức dựa vào bộ não siêu ảo tưởng của mình nghĩ ra một số việc. Lâm Sắt có một người tình đặc biệt, người kia đương nhiên không phải A Thụy Tư. Người kia vào ba năm trước xảy ra chuyện, cho nên tính tình Lâm Sắt mới thay đổi kinh hồn như thế. Mà tên Y Lai có thể làm cho Lâm Sắt thất thố, chắc chắn cùng người kia có quan hệ.
Nói trắng ra, chính là Y Lai ngụy trang thành vị người tình kia của Lâm Sắt. Này cũng không phải chuyện gì kinh hãi, bởi vì hắn rất rõ khả năng cải trang của đạo tặc Ma Đốn, đặc biệt là lần này, y lại còn tìm đến nhược điểm Lâm Sắt.
Đối với suy đoán này, La Đức cảm thấy hết sức hài lòng. Còn nguyên nhân cụ thể, có lẽ là do Y Lai và Lâm Sắt có chuyện gì đó không nói ra được. Cho dù La Đức không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thực chứng minh, công tử phong lưu hắn đã hãm sâu vào rồi.
Thời điểm La Đức xuất hiện trước mặt Lâm Sắt, Lâm Sắt không trừng mắt nhìn hắn. Lâm Sắt không nghĩ đến, hắn cư nhiên còn dám xuất hiện?!
La Đức đứng cách Lâm Sắt hai bước, hai nam nhân cao to hiện tại trấn thủ trước cửa nhà Y Lai, như hai vị môn thần* ấy.
(Môn thần*: Thần giữ cửa:>)
"Y không phải người anh muốn tìm. Y là đạo tặc Ma Đốn!" La Đức nhanh chóng nói, "Anh hiện tại bị y nắm được nhược điểm rồi. Y chỉ đùa giỡn anh thôi! Y muốn giáp hỏa diễm. Tất cả những gì y làm là vì giáp hỏa diễm. Anh có thể không tin em, thế nhưng sự thật sẽ chứng minh tất cả."
La Đức nói một câu, mặt Lâm Sắt đen thêm một phần. sắc mặt Lâm Sắt càng âm u, La Đức càng thấy sảng khoái.
"Lâm Sắt, chúng ta đều bị y lừa. Đến lúc y lấy đi hỏa diễm giáp, anh sẽ biết chuyện em nói là thật hay giả." La Đức còn rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng không cách nào tiếp tục mở miệng được. Bởi vì Lâm Sắt đã một quyền đánh hắn, trực tiếp nện vào miệng hắn. Lực bộc phát rất mạnh, La Đức rơi hai cái răng cửa tại chỗ. Hắn từ trước giờ đều rất chú trọng hình tượng, bây giờ chỉ có thể bưng mồm bỏ chạy.
"Ách! Lão đại, hai người bọn họ vì cậu mà đánh nhau rồi!" Tên mập hưng phấn nói.
Y Lai ngồi trên ghế sa-lông, một tay chống đầu, có chút buồn ngủ.
"Y Lai, cậu có phải là bị mộng xuân không? Tinh thần sao lại kém như thế?"
Y Lai xác thực nằm mơ. Nội dung giấc mơ lung ta lung tung, đôi lúc thoáng hiện một đoạn ký ức ngắn kỳ quái. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ được. Những giấc mơ kiểu thế này, tựa hồ xuất hiện từ mấy ngày trước.
Y Lai buồn bực vô cùng.
Y nhìn lịch, đã qua năm ngày rồi. Năm ngày này, chỉ cần y đi ra cửa, là có thể nhìn thấy Lâm Sắt. Nhìn quá nhiều, có khi nhắm mắt lại vẫn thấy gương mặt Lâm Sắt. Còn nữa, có khi nào người trong giấc mơ cũng là hắn? Y Lai không muốn đi ngủ mà cũng gặp hắn a.
Y Lai trực tiếp kéo cửa ra.
Trong mắt Lâm Sắt lóe ra một tia sáng kinh hỉ, nhưng nháy mắt liền biến mất.
"Tôi muốn giáp hỏa diễm." Y Lai gọn gàng dứt khoát nói.
Ánh sáng trong mắt Lâm Sắt tàn lụi, ánh mắt tối đi.
Lời nói của La Đức tựa như một câu thần chú, ở bên tai hắn không ngừng vang lên.
Y là đạo tặc Ma Đốn!...
Tất cả những gì y làm là vì giáp hỏa diễm...
Đến lúc y lấy đi hỏa diễm giáp, anh sẽ biết chuyện em nói là thật hay giả...
-------------------------------
Hiên Dư: Chời đậu -.- tui lại thất hứa rồi T.T Xin lỗi mấy bồ nhiều nha!!!
À có ai biết Tiết Chi Khiêm không??? Có ai nghe bài "Diễn viên" của ổng chưa?!? Mới gặp yêu luôn <3
Thanh âm Lâm Sắt khàn khàn: "Y Lai, xin lỗi..."
Ánh mắt Y Lai rơi trên người nam nhân, lại không có bất cứ biểu cảm nào. Nam nhân mặc tây trang màu đen, quần áo có chút ngổn ngang, tóc rối, thế nhưng gương mặt kia vẫn giữ được vẻ tuấn lãng.
Ánh mắt Lâm Sắt chăm chú nhìn Y Lai. Vui sướng, đau thương, thống khổ... mọi loại tâm tình đan dệt.
Đây rõ ràng chỉ là một gương mặt xa lạ, thế nhưng thời điểm Y Lai nhìn hắn, liền cảm thấy như từng chiếc gai sắc nhọn đang đâm vào trong lòng, khiến y vô cùng đau đớn. Y Lai nhẫn nhịn cảm giác ruột quặn lên, ép buộc chính mình nhìn chằm chằm Lâm Sắt.
Y là nhược điểm của Lâm Sắt, thế nhưng Lâm Sắt không thể trở thành nhược điểm của y được, bằng không y liền thua...
Hai phút sau, y mới thu hồi ánh mắt, tiếp đó ung dung thong thả mang giày vào, đi ra ngoài cửa. Lâm Sắt cũng đứng dậy, bám theo sau lưng y. Hai người ra khỏi nhà La Đức, đi qua thật nhiều con phố. Lâm Sắt bước đi cùng Y Lai, một chút cũng không dư, một tí cũng không thừa, hai người vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.
"Anh tại sao không quỳ tiếp đi?" Y Lai đột nhiên hỏi.
"Nếu như em thích." Lâm Sắt híp mắt nói.
Trên đường phố người đến người đi, ngày hôm nay nếu Lâm Sắt hướng y quỳ xuống, thì ngày mai, toàn bộ Đế Quốc đều sẽ biết. Bởi vì tính chất công việc, Y Lai không muốn bại lộ trước nhiều người.
Y Lai không để ý đến hắn, lên một chiếc xe bay công cộng. Lâm Sắt cũng đi theo, khẩn trương ngồi sát bên y.
"Anh vẫn muốn theo tôi sao?" Y Lai hỏi.
Lâm Sắt không nói gì, thế nhưng vẻ mặt của hắn đã trả lời Y Lai.
Lâm Sắt làm sao rời đi được? Hắn ngơ ngơ ngác ngác chỉ có một mình... Nhiều đêm đột nhiên tỉnh lại, cũng chỉ có một mình... Cảm giác cô độc kia ám ảnh giấc mơ của hắn... Bây giờ, hắn sao có thể buông tay đây?
Y Lai trở về nhà, y vừa đến, cổng đã tự mở ra. Đầu nhỏ Ai Nhĩ Duy Tư ló ra ngoài, tiếp đó đôi chân ngắn ngủn chạy thật nhanh nhào vào lồng ngực Y Lai. Nhóc con lăn lộn trong ngực baba, sau đó liếc trộm người phía sau y.
Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên người Ai Nhĩ Duy Tư. Nhìn bản sao thu nhỏ kia của Y Lai, ánh mắt hắn trở nên phức tạp. Sinh ra trong bối cảnh phức tạp như vậy, Lâm Sắt đối với tình thân trước giờ không có khái niệm gì. Cho nên khi biết Y Lai có con trai của hắn, tâm tình hắn cũng không có chút gì dậy sóng. Hắn thích nhóc con kia, cũng là bởi vì đó là con Y Lai, mà không phải vì tình phụ tử. Mà lúc này, nhìn tiểu gia hỏa xuất hiện trước mặt hắn, thời điểm đôi mắt xanh lam nhìn hắn, trong lòng Lâm Sắt dấy lên một loại cảm giác xa lạ. Hắn rất muốn ôm lấy đứa bé này.Lâm Sắt nghĩ như vậy, liền đi về phía trước, tiếp đó hướng về tiểu bảo bảo duỗi ra hai tay.
Ai Nhĩ Duy Tư đưa đôi tay béo múp trắng mịn vuốt ve bàn tay Lâm Sắt. Lâm Sắt nhẫn nại mười phần, giọng ôn òa cực kỳ nói: "Bố là bố con."
Ai Nhĩ Duy Tư đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó ôm bụng nhỏ cười: "Baba lúc đi cùng mập thúc, có người ngăn cháu lại bảo ông ấy là bố cháu, mập thúc liền bảo hắn là người điên. Vậy chú cũng điên hả?"
Lông mày Lâm Sắt nhăn tít lại.
Thời điểm Lâm Sắt nói ra câu này, Y Lai cũng sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ai Nhĩ Duy Tư chỉ có một người cha!" Y nói xong lại ôm Ai Nhĩ Duy Tư trực tiếp đi vào nhà.
Y Lai muốn đóng cửa, tay Lâm Sắt liền chặn lại. hai người giằng co.
"Anh muốn gì?" Y Lai nghiêm giọng.
"Y Lai, tôi đã tìm em rất lâu..." Lâm Sắt nhìn y.
"Tôi không quen biết anh!" Y Lai thờ ơ không động lòng.
Sắc mặt Lâm Sắt nháy mắt thay đổi. Hắn nghĩ đến, Y Lai căn bản không nhớ rõ hắn. Năm đó y yêu hắn đến như vậy, hiện tại lại đem hắn quên sạch. Trong cuộc sống của y, căn bản không còn bóng dáng hắn nữa...
Lâm Sắt hít một hơi thật sâu, đè xuống phiền não trong lòng: "Không, chúng ta có quen biết. Thế nhưng em đã quên."
"Quên chính là không quen biết."
"Tôi có thể nói cho em." Lâm Sắt nói.
"Nếu đã quên thì chắc chẳng phải chuyện gì quan trọng, nên tôi cũng không muốn biết."
Lâm Sắt nghẹn nói không nên lời. Hắn nhẹ buông tay, Y Lai liền đóng cửa lại.
Một cánh cửa, đem hai người cách biệt nơi hai thế giới.
Lâm Sắt không có rời đi, cứ đứng ở đó, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Bên trong, Y Lai vừa đem Ai Nhĩ Duy Tư thả xuống, tên mập liền bát quái* đi tới: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Ai bắt cậu đi thế? Là hắn sao? Hắn tại sao lại đem cậu thả về?"
(Bát quái*:Tám chuyện:>)
"Không phải. Không biết." Y Lai nhăn mũi đáp. Tâm tình y có chút buồn bực.
Ánh mắt tên mập soi mói: "Đại ca à, cậu nhớ ra chuyện gì à?"
Y Lai nhìn về phía tên mập, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén: "Mập, ngươi biết chuyện gì đó đúng không?"
Tên mập liền vội vàng lắc đầu, cái đầu to gât gật như đánh trống. Phủ nhận càng khẩn trương càng khả nghi.
Y Lai biết tên mập này là người của Nặc Mạn Đại Đế, hắn chỉ tuân theo lệnh của Nặc Mạn, chuyện Nặc Mạn không muốn y biết, tên mập tuyệt đối sẽ không nói.
Y Lai nghĩ ngợi, y biết gương mặt này là nhược điểm của Lâm Sắt, cho nên cố tình khiến bức ảnh kia lộ ra ngoài. Lâm Sắt quả nhiên không làm y thất vọng, rất nhanh đã phát hiện. thế nhưng loại người chìm đắm trong quyền lực như Lâm Sắt luôn cực kỳ nhạy cảm cùng gian xảo, không dễ bị lừa chút nào. Y Lai đã nghĩ đến rất nhiều phương án phòng khi Lâm Sắt hoài nghi, y không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Có thể khiến Lâm Sắt không chút nghi ngờ như vậy, chỉ có khả năng còn có chân tướng gì đó.
Chân tướng... Sắc mặt Y Lai có chút khó coi, y chỉ muốn đạt được mục đích của mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ hãm sâu vào chuyện này. Trong lòng Y Lai bất an, ánh mắt rơi trên người Ai Nhĩ Duy Tư. Tiểu gia hỏa đang ngồi trên sa-lông chơi đồ chơi, cảm nhận được ánh mắt baba đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên nhìn Y Lai. Nhìn nhóc con tóc đỏ mắt xanh, dáng dấp không khác gì mình, Y Lai mới thở phào nhẹ nhõm, bất an trong lòng dịu xuống một chút.
Hoàng hôn dần buông, tên mập nhìn ra cửa nói: "Đại ca, người kia vẫn đứng đó a."
Y Lai chỉ cho hắn một cái lườm.
"Hắc hắc~ Đại ca, cậu nếu nói muốn vảy hỏa diễm, có khi nào hắn không chút do dự dâng lên không a?!"
Ánh mắt Y Lai lạnh xuống. tên mập ý thức được mình có chút lắm lời, vội vã im miệng.
Lâm Sắt tựa hồ quyết tâm, vẫn muốn theo Y Lai. Y không ra ngoài, Lâm Sắt liền đứng trấn ở cửa. Y vừa ra ngoài, Lâm Sắt liền mặt dày bám theo.
"Người nắm quyền gia tộc lớn nhất Đế Quốc chẳng khác chú cún lẽo đẽo sau lưng mình, nghĩ đến mà thấy buồn cười." Y Lai nở nụ cười trào phúng nói, Lâm Sắt chỉ là khẩn trương mím môi, cũng không có phản bác, giống như đang dung túng cho lão bà vậy.
Hành vi điên cuồng của Lâm Sắt truyền đến tai La Đức. mấy ngày nay hắn cuống cuồng điều tra chuyện của Lâm Sắt. Toàn Đế Quốc có lời đồn, người Lâm Sắt yêu chính là Cơ giáp chi thần A Thụy Tư. Thế nhưng ba năm trước, A Thụy Tư tỉnh lại, Lâm Sắt cùng y cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, vào đúng ba năm trước, tính tình Lâm Sắt đại biến, giống như bị chuyện gì vô cùng trọng đại đả kích. Cho nên, đây tuyệt đối không phải là vì A Thụy Tư. Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là suy nghĩ của La Đức, hợp lý trên phương diện điều tra, thế nhưng không có gì chứng thực.
Cuối cùng, căn cứ vào kết quả điều tra của thư ký, La Đức dựa vào bộ não siêu ảo tưởng của mình nghĩ ra một số việc. Lâm Sắt có một người tình đặc biệt, người kia đương nhiên không phải A Thụy Tư. Người kia vào ba năm trước xảy ra chuyện, cho nên tính tình Lâm Sắt mới thay đổi kinh hồn như thế. Mà tên Y Lai có thể làm cho Lâm Sắt thất thố, chắc chắn cùng người kia có quan hệ.
Nói trắng ra, chính là Y Lai ngụy trang thành vị người tình kia của Lâm Sắt. Này cũng không phải chuyện gì kinh hãi, bởi vì hắn rất rõ khả năng cải trang của đạo tặc Ma Đốn, đặc biệt là lần này, y lại còn tìm đến nhược điểm Lâm Sắt.
Đối với suy đoán này, La Đức cảm thấy hết sức hài lòng. Còn nguyên nhân cụ thể, có lẽ là do Y Lai và Lâm Sắt có chuyện gì đó không nói ra được. Cho dù La Đức không muốn thừa nhận, thế nhưng sự thực chứng minh, công tử phong lưu hắn đã hãm sâu vào rồi.
Thời điểm La Đức xuất hiện trước mặt Lâm Sắt, Lâm Sắt không trừng mắt nhìn hắn. Lâm Sắt không nghĩ đến, hắn cư nhiên còn dám xuất hiện?!
La Đức đứng cách Lâm Sắt hai bước, hai nam nhân cao to hiện tại trấn thủ trước cửa nhà Y Lai, như hai vị môn thần* ấy.
(Môn thần*: Thần giữ cửa:>)
"Y không phải người anh muốn tìm. Y là đạo tặc Ma Đốn!" La Đức nhanh chóng nói, "Anh hiện tại bị y nắm được nhược điểm rồi. Y chỉ đùa giỡn anh thôi! Y muốn giáp hỏa diễm. Tất cả những gì y làm là vì giáp hỏa diễm. Anh có thể không tin em, thế nhưng sự thật sẽ chứng minh tất cả."
La Đức nói một câu, mặt Lâm Sắt đen thêm một phần. sắc mặt Lâm Sắt càng âm u, La Đức càng thấy sảng khoái.
"Lâm Sắt, chúng ta đều bị y lừa. Đến lúc y lấy đi hỏa diễm giáp, anh sẽ biết chuyện em nói là thật hay giả." La Đức còn rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng không cách nào tiếp tục mở miệng được. Bởi vì Lâm Sắt đã một quyền đánh hắn, trực tiếp nện vào miệng hắn. Lực bộc phát rất mạnh, La Đức rơi hai cái răng cửa tại chỗ. Hắn từ trước giờ đều rất chú trọng hình tượng, bây giờ chỉ có thể bưng mồm bỏ chạy.
"Ách! Lão đại, hai người bọn họ vì cậu mà đánh nhau rồi!" Tên mập hưng phấn nói.
Y Lai ngồi trên ghế sa-lông, một tay chống đầu, có chút buồn ngủ.
"Y Lai, cậu có phải là bị mộng xuân không? Tinh thần sao lại kém như thế?"
Y Lai xác thực nằm mơ. Nội dung giấc mơ lung ta lung tung, đôi lúc thoáng hiện một đoạn ký ức ngắn kỳ quái. Thế nhưng sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ được. Những giấc mơ kiểu thế này, tựa hồ xuất hiện từ mấy ngày trước.
Y Lai buồn bực vô cùng.
Y nhìn lịch, đã qua năm ngày rồi. Năm ngày này, chỉ cần y đi ra cửa, là có thể nhìn thấy Lâm Sắt. Nhìn quá nhiều, có khi nhắm mắt lại vẫn thấy gương mặt Lâm Sắt. Còn nữa, có khi nào người trong giấc mơ cũng là hắn? Y Lai không muốn đi ngủ mà cũng gặp hắn a.
Y Lai trực tiếp kéo cửa ra.
Trong mắt Lâm Sắt lóe ra một tia sáng kinh hỉ, nhưng nháy mắt liền biến mất.
"Tôi muốn giáp hỏa diễm." Y Lai gọn gàng dứt khoát nói.
Ánh sáng trong mắt Lâm Sắt tàn lụi, ánh mắt tối đi.
Lời nói của La Đức tựa như một câu thần chú, ở bên tai hắn không ngừng vang lên.
Y là đạo tặc Ma Đốn!...
Tất cả những gì y làm là vì giáp hỏa diễm...
Đến lúc y lấy đi hỏa diễm giáp, anh sẽ biết chuyện em nói là thật hay giả...
-------------------------------
Hiên Dư: Chời đậu -.- tui lại thất hứa rồi T.T Xin lỗi mấy bồ nhiều nha!!!
À có ai biết Tiết Chi Khiêm không??? Có ai nghe bài "Diễn viên" của ổng chưa?!? Mới gặp yêu luôn <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất