Chương 29: Vòng cổ mới
Chu Hạc nhờ phúc của hai bộ kịch kia mà số fan tăng lên chóng mặt, fan là một lợi thế đối với họ, fan càng nhiều đãi ngộ sẽ càng tốt. Người may mắn chưa có fan nào mà lại được diễn bộ kịch khá nổi như Chu Hạc chỉ là trường hợp hiếm hôi lắm mà thôi.
Lần này theo Chu Hạc quan sát thì fanclub của cậu lại có thêm phú bà hoặc phú ông. Đa số các bộ kịch mà họ chỉ cho cậu đều chưa công bố phát hành kịch truyền thanh.
Nghe sao giống lừa đảo quá, lúc đầu Chu Hạc không tin, cậu cẩn thận chọn ra ba bộ kịch có ngày phỏng vấn gần nhất để xem tình hình. Đến ngày ấy thì studio công bố chuẩn bị phát hành thật!
Cao Hiểu nói cậu bị bắt vào ổ của mấy phú bà rồi.
Trong đây có một bộ kịch cậu rất thích, Chu Hạc chần chừ không biết có nên chọn nó không vì đây là bộ kịch của "phú bà" thông báo.
Chu Hạc vừa ăn khô bò vừa rối rắm nghĩ.
Vị "phú bà" này cũng không nhắn tin riêng cho cậu mà là đăng một bài viết trong fanclub để các fan tiểu thuyết cùng nói về các nhân vật đang được chuyển thể sang kịch truyền thanh, nói trời nói đất, nói xem cậu hợp với nhân vật nào, cũng có nhiều người giới thiệu vai lồng tiếng cho cậu, mà "phú bà" cũng chỉ nhắn vào bình luận như bao người mà thôi.
"Cậu xem gì?" Một giọng nói đột ngột vang lên.
Chu Hạc nghe giọng của Hứa Kỷ Trạch giật mình nhanh tay giấu khô bò ra sau lưng, động tác lưu loát vừa nhìn liền biết đây không phải lần đầu tiên.
Giấu xong cậu mới nhớ cậu đang ngồi cạnh bồn hoa chứ đâu phải ngồi trong phòng khám, vì vậy lại lấy khô bò ra ăn tiếp, còn nói: "Anh đi không phát ra tiếng động sao, làm giật cả mình."
Hứa Kỷ Trạch nhíu mày nhìn khô bò, nói: "Cậu ăn cay?"
"Không cay, là nguyên vị, có một chút ngọt." Chu Hạc thành thật trả lời, còn hỏi anh ăn không.
"Không ăn."
Chu Hạc biết anh sẽ trả lời như vậy, cậu đưa iPad cho anh xem, nói ra vấn đề cậu đang thắc mắc. Hứa Kỷ Trạch nhìn một lúc rồi bảo cậu: "Thích thì cứ thử đi, can đảm mới thành công."
Chu Hạc nghe vậy thì gật đầu.
Hứa Kỷ Trạch nhìn thời gian rồi đi vào phòng văn phòng của anh, nói: "Cậu làm trợ lý cũng quá sung sướng."
Chu Hạc đi theo phía sau thầm nghĩ: Trợ lý sinh hoạt của anh thì sướng là đúng rồi, cái gì anh cũng đã làm thì trợ lý như cậu chỉ để trưng thôi.
Đúng vậy, Chu Hạc chỉ là trợ lý sinh hoạt mà thôi, đâu phải ai cũng có thể làm trợ lý của bác sĩ. Việc cậu làm nhiều nhất chắc là nấu ăn cho Hứa Kỷ Trạch.
Cậu cảm thấy nếu vậy thì cậu nấu ở nhà rồi đem vào cũng được nhưng Hứa Kỷ Trạch yêu cầu trợ lý là phải mỗi lúc đều xuất hiện bên anh.
Nửa tiếng trước Chu Hạc đã nấu xong đồ ăn, còn nơi nấu đương nhiên dùng phòng bếp ở khu Vip, rộng rãi lại không làm phiền người khác.
Trước kia còn chưa ly hôn với Phó Đoạn, cậu làm trợ lý ở đây chỉ dám ở trong phòng khám của Hứa Kỷ Trạch và phòng bếp, chỉ sợ bị "người quen" bắt gặp. Cậu mà lượn một vòng chắc chắn sẽ tạo oanh động.
Nhất là mấy phú nhị đại, một đám đi đua xe, đánh nhau gãy tay bó chân, đều vô đây nằm, náo nhiệt đông vui quá chừng, khụ... ý cậu là ồn ào quá chừng.
Còn có tiết mục giả vờ đáng thương lừa gia đình.
Có một ngày, cả ba bốn người cùng nhau cõng một phú nhị đại chạy gấp vào bệnh viện, miệng còn không ngừng kêu thảm.
"Khẩn cấp khẩn cấp! Vết xước quá nhẹ nếu không nhập viện nhanh thì nó lành mất!"
Chu Hạc: "..." Ôi, cái cảm giác khó tả ấy.
Cậu cảm thấy bệnh viện là nơi bày trò của đám phú nhị đại, à... không chỉ người trẻ còn có người già.
Có lần cậu nghe mấy chị điều dưỡng kể, một ông lão đang hấp hối con cháu ùa nhau chạy về thăm nhưng người ông chờ thì chưa có về, nên ông "hấp hối" kéo dài 3 ngày, chờ "người được chọn" trở về gặp ông, ông liền đứng phắt dậy cầm gậy đánh còn mắng "nghịch tử!", âm thanh hùng hậu thật sự.
Hiện tại cậu cũng không đi lung tung, ly hôn rồi không biết đám lang sói kia sẽ làm gì Omega như cậu. Chu Hạc bi thương nghĩ.
Điểm tốt là Hứa Kỷ Trạch lên làm viện trưởng, ngoài phòng khám thì anh còn có văn phòng riêng, rộng rãi tiện ích, có một vườn hoa nhỏ, Chu Hạc ở lì trong đây cũng không ngột ngạt như lần đầu.
Chu Hạc cùng Hứa Kỷ Trạch trở về phòng, vừa đẩy cửa bước vào liền nghe một giọng nữ vang lên.
"Anh ơi, nam thần trả lời bình luận của em! Nếu cậu ấy có thể nói một câu thì càng tốt!" Thanh Trà mặt mày hớn hở nói.
Thanh Trà vẻ mặt kích động đỏ bừng, cô quơ tay múa chân để diễn tả sự hưng phấn trong lòng, hận không thể lấy pháo hoa ra bắn để tỏ lòng vui sướng. Chợt nhìn lại thì cô thấy Chu Hạc đi phía sau anh của cô.
"Bùm!" Đang nổi điên Thanh Trà như bị nhấn nút tạm dừng, cứng đờ đứng tại chỗ.
Huhuhuhu... Cái vẻ mặt đần của cô bị nam thần thấy rồi.
Chu Hạc mỉm cười nói: "Xin chào."
Thanh Trà nghe cậu kêu bắt đầu e lệ nói xin chào, bộ dạng thục nữ ngoan hiền, người vừa nãy là ai chứ không phải cô.
Hứa Kỷ Trạch đẩy cô ra khỏi cửa phòng rồi nói: "Khám bệnh xong thì về trường học đi, đừng đứng đây vướng bận."
Thanh Trà trừng mắt nhìn cánh cửa, không biết có nên vén tay áo phá cửa xông vào không. Nhưng nghĩ bên trong có Chu Hạc cô không muốn gây ấn tượng xấu với nam thần, đành ngậm ngùi dừng tay, ỉu xìu đi về.
"Em gái của anh thật dễ thương." Chu Hạc mỉm cười.
"Đừng khen, Thanh Trà sẽ lên mặt." Hứa Kỷ Trạch nói.
Chu Hạc buồn cười gật đầu, hiện tại là giờ nghỉ trưa, cũng không phải ai đều sẽ được viện trưởng khám bệnh nên Hứa Kỷ Trạch chỉ ở văn phòng đọc sách. Chu Hạc ngồi trên sô pha đọc tiểu thuyết của bộ kịch cậu thích.
Không ai nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí thật hài hòa. Trong phòng chỉ có tiếng lật sách thật nhẹ và một mùi tinh dầu dịu nhẹ thoang thoảng, giúp người thư giãn.
Chu Hạc chỉ ngồi năm phút đã ngã xuống trên sô pha tiến vào trạng thái ngủ sâu. Tiếng lật sách có quy luật cũng dừng lại, Hứa Kỷ Trạch đi lại sô pha xem cậu.
Ngón tay thon dài vuốt ve gò má của Chu Hạc, một tay nâng cằm cậu lên nói: "Thật đáng thương, nhanh như vậy đã bị thôi miên rồi."
"Hạc Hạc thật ngoan quá."
Hứa Kỷ Trạch vươn tay cởi ra vòng cổ của cậu, từ trong túi lấy ra một chiếc vòng giống y hệt mang lên cho cậu rồi nói: "Cái này hợp với cậu hơn."
Lần này theo Chu Hạc quan sát thì fanclub của cậu lại có thêm phú bà hoặc phú ông. Đa số các bộ kịch mà họ chỉ cho cậu đều chưa công bố phát hành kịch truyền thanh.
Nghe sao giống lừa đảo quá, lúc đầu Chu Hạc không tin, cậu cẩn thận chọn ra ba bộ kịch có ngày phỏng vấn gần nhất để xem tình hình. Đến ngày ấy thì studio công bố chuẩn bị phát hành thật!
Cao Hiểu nói cậu bị bắt vào ổ của mấy phú bà rồi.
Trong đây có một bộ kịch cậu rất thích, Chu Hạc chần chừ không biết có nên chọn nó không vì đây là bộ kịch của "phú bà" thông báo.
Chu Hạc vừa ăn khô bò vừa rối rắm nghĩ.
Vị "phú bà" này cũng không nhắn tin riêng cho cậu mà là đăng một bài viết trong fanclub để các fan tiểu thuyết cùng nói về các nhân vật đang được chuyển thể sang kịch truyền thanh, nói trời nói đất, nói xem cậu hợp với nhân vật nào, cũng có nhiều người giới thiệu vai lồng tiếng cho cậu, mà "phú bà" cũng chỉ nhắn vào bình luận như bao người mà thôi.
"Cậu xem gì?" Một giọng nói đột ngột vang lên.
Chu Hạc nghe giọng của Hứa Kỷ Trạch giật mình nhanh tay giấu khô bò ra sau lưng, động tác lưu loát vừa nhìn liền biết đây không phải lần đầu tiên.
Giấu xong cậu mới nhớ cậu đang ngồi cạnh bồn hoa chứ đâu phải ngồi trong phòng khám, vì vậy lại lấy khô bò ra ăn tiếp, còn nói: "Anh đi không phát ra tiếng động sao, làm giật cả mình."
Hứa Kỷ Trạch nhíu mày nhìn khô bò, nói: "Cậu ăn cay?"
"Không cay, là nguyên vị, có một chút ngọt." Chu Hạc thành thật trả lời, còn hỏi anh ăn không.
"Không ăn."
Chu Hạc biết anh sẽ trả lời như vậy, cậu đưa iPad cho anh xem, nói ra vấn đề cậu đang thắc mắc. Hứa Kỷ Trạch nhìn một lúc rồi bảo cậu: "Thích thì cứ thử đi, can đảm mới thành công."
Chu Hạc nghe vậy thì gật đầu.
Hứa Kỷ Trạch nhìn thời gian rồi đi vào phòng văn phòng của anh, nói: "Cậu làm trợ lý cũng quá sung sướng."
Chu Hạc đi theo phía sau thầm nghĩ: Trợ lý sinh hoạt của anh thì sướng là đúng rồi, cái gì anh cũng đã làm thì trợ lý như cậu chỉ để trưng thôi.
Đúng vậy, Chu Hạc chỉ là trợ lý sinh hoạt mà thôi, đâu phải ai cũng có thể làm trợ lý của bác sĩ. Việc cậu làm nhiều nhất chắc là nấu ăn cho Hứa Kỷ Trạch.
Cậu cảm thấy nếu vậy thì cậu nấu ở nhà rồi đem vào cũng được nhưng Hứa Kỷ Trạch yêu cầu trợ lý là phải mỗi lúc đều xuất hiện bên anh.
Nửa tiếng trước Chu Hạc đã nấu xong đồ ăn, còn nơi nấu đương nhiên dùng phòng bếp ở khu Vip, rộng rãi lại không làm phiền người khác.
Trước kia còn chưa ly hôn với Phó Đoạn, cậu làm trợ lý ở đây chỉ dám ở trong phòng khám của Hứa Kỷ Trạch và phòng bếp, chỉ sợ bị "người quen" bắt gặp. Cậu mà lượn một vòng chắc chắn sẽ tạo oanh động.
Nhất là mấy phú nhị đại, một đám đi đua xe, đánh nhau gãy tay bó chân, đều vô đây nằm, náo nhiệt đông vui quá chừng, khụ... ý cậu là ồn ào quá chừng.
Còn có tiết mục giả vờ đáng thương lừa gia đình.
Có một ngày, cả ba bốn người cùng nhau cõng một phú nhị đại chạy gấp vào bệnh viện, miệng còn không ngừng kêu thảm.
"Khẩn cấp khẩn cấp! Vết xước quá nhẹ nếu không nhập viện nhanh thì nó lành mất!"
Chu Hạc: "..." Ôi, cái cảm giác khó tả ấy.
Cậu cảm thấy bệnh viện là nơi bày trò của đám phú nhị đại, à... không chỉ người trẻ còn có người già.
Có lần cậu nghe mấy chị điều dưỡng kể, một ông lão đang hấp hối con cháu ùa nhau chạy về thăm nhưng người ông chờ thì chưa có về, nên ông "hấp hối" kéo dài 3 ngày, chờ "người được chọn" trở về gặp ông, ông liền đứng phắt dậy cầm gậy đánh còn mắng "nghịch tử!", âm thanh hùng hậu thật sự.
Hiện tại cậu cũng không đi lung tung, ly hôn rồi không biết đám lang sói kia sẽ làm gì Omega như cậu. Chu Hạc bi thương nghĩ.
Điểm tốt là Hứa Kỷ Trạch lên làm viện trưởng, ngoài phòng khám thì anh còn có văn phòng riêng, rộng rãi tiện ích, có một vườn hoa nhỏ, Chu Hạc ở lì trong đây cũng không ngột ngạt như lần đầu.
Chu Hạc cùng Hứa Kỷ Trạch trở về phòng, vừa đẩy cửa bước vào liền nghe một giọng nữ vang lên.
"Anh ơi, nam thần trả lời bình luận của em! Nếu cậu ấy có thể nói một câu thì càng tốt!" Thanh Trà mặt mày hớn hở nói.
Thanh Trà vẻ mặt kích động đỏ bừng, cô quơ tay múa chân để diễn tả sự hưng phấn trong lòng, hận không thể lấy pháo hoa ra bắn để tỏ lòng vui sướng. Chợt nhìn lại thì cô thấy Chu Hạc đi phía sau anh của cô.
"Bùm!" Đang nổi điên Thanh Trà như bị nhấn nút tạm dừng, cứng đờ đứng tại chỗ.
Huhuhuhu... Cái vẻ mặt đần của cô bị nam thần thấy rồi.
Chu Hạc mỉm cười nói: "Xin chào."
Thanh Trà nghe cậu kêu bắt đầu e lệ nói xin chào, bộ dạng thục nữ ngoan hiền, người vừa nãy là ai chứ không phải cô.
Hứa Kỷ Trạch đẩy cô ra khỏi cửa phòng rồi nói: "Khám bệnh xong thì về trường học đi, đừng đứng đây vướng bận."
Thanh Trà trừng mắt nhìn cánh cửa, không biết có nên vén tay áo phá cửa xông vào không. Nhưng nghĩ bên trong có Chu Hạc cô không muốn gây ấn tượng xấu với nam thần, đành ngậm ngùi dừng tay, ỉu xìu đi về.
"Em gái của anh thật dễ thương." Chu Hạc mỉm cười.
"Đừng khen, Thanh Trà sẽ lên mặt." Hứa Kỷ Trạch nói.
Chu Hạc buồn cười gật đầu, hiện tại là giờ nghỉ trưa, cũng không phải ai đều sẽ được viện trưởng khám bệnh nên Hứa Kỷ Trạch chỉ ở văn phòng đọc sách. Chu Hạc ngồi trên sô pha đọc tiểu thuyết của bộ kịch cậu thích.
Không ai nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí thật hài hòa. Trong phòng chỉ có tiếng lật sách thật nhẹ và một mùi tinh dầu dịu nhẹ thoang thoảng, giúp người thư giãn.
Chu Hạc chỉ ngồi năm phút đã ngã xuống trên sô pha tiến vào trạng thái ngủ sâu. Tiếng lật sách có quy luật cũng dừng lại, Hứa Kỷ Trạch đi lại sô pha xem cậu.
Ngón tay thon dài vuốt ve gò má của Chu Hạc, một tay nâng cằm cậu lên nói: "Thật đáng thương, nhanh như vậy đã bị thôi miên rồi."
"Hạc Hạc thật ngoan quá."
Hứa Kỷ Trạch vươn tay cởi ra vòng cổ của cậu, từ trong túi lấy ra một chiếc vòng giống y hệt mang lên cho cậu rồi nói: "Cái này hợp với cậu hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất