Chương 111
Sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, Tại Trung đã thu thập tất cả tư trang, còn dặn dò hạ nhân chuẩn bị mã xa thật chu đáo, đi ra trước đại môn Minh trang.
.
Xương Mân cùng Cơ Phạm đứng ở hai bên tiễn Tại Trung ra ngoài Minh trang. Xương Mân nhìn Tại Trung, trong mắt tràn đầy không muốn, như thể đã thêm cả phần không muốn của Duẫn Hạo!
.
"Ta phải đi! Các đệ trở về đi, không cần lo lắng cho ta!" - Tại Trung nhìn Xương Mân và Cơ Phạm, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó ánh mắt yếu ớt rời về phía đại môn Minh trang.
.
Ngày hôm qua Duẫn Hạo đã nói sẽ không đến từ biệt y, không nghĩ rằng hắn thực sự nói được thì làm được. Nhìn đại môn vắng vẻ, sâu trong trái tim Tại Trung cảm giác mất mát ngập tràn. Ta đang bị làm sao vậy? Rõ ràng chính ta đã quyết định phải rời khỏi đây, vì sao trong ngực lại cảm thấy khó chịu như vậy? Thậm chí còn muốn thay đổi quyết định?
.
Ta không còn là chính ta nữa rồi!
.
"Tại Trung ca? Huynh đừng nhìn nữa! Duẫn Hạo ca nói huynh ấy sẽ không ra tiễn huynh đâu. Duẫn Hạo ca... huynh ấy sợ bản thân không khống chế được lại làm ra chuyện điên cuồng khiến huynh bị thương tổn!" - Xương Mân trầm giọng, vẻ mặt rất u ám.
.
Tại Trung nghe xong khẽ nhắm mắt, không nói gì, xoay người lên xe.
.
"Sao huynh lại nói vậy? Chẳng phải sẽ làm Tại trung ca mất hứng sao?" - Cơ Phạm khẽ thì thầm bên tai Xương Mân.
.
"Ta chỉ nói sự thật mà thôi!" - Xương Mân nhíu nhíu mày "Ta không thể hiểu tại sao Tại Trung ca không muốn trở lại ở bên cạnh Duẫn Hạo ca. Năm năm qua, ta đã chứng kiến sự thống khổ của Duẫn Hạo ca quá đủ rồi! Ta thực sự đã nghĩ Tại Trung ca nên tha thứ cho huynh ấy, bởi vì mặc kệ Duẫn Hạo ca đã làm những chuyện sai trái thế nào, tất cả đều bởi huynh ấy quá yêu Tại Trung ca mà thôi!"
.
"Đệ nghĩ Tại Trung ca lúc này đang rất bối rối, chỉ trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng chấp nhận đâu! Huynh yên tâm, nếu như nửa năm sau Tại Trung ca vẫn không chịu quay đầu lại, đệ vẫn còn một chiêu cuối cùng, bảo đảm vô cùng hữu hiệu! " -Cơ Phạm cười cười đầy vẻ gian tà.
.
Xương Mân nhìn Cơ Phạm, vừa định hỏi cậu đó là chiêu gì, thì xe của Tại Trung chậm rãi di chuyển.
.
"Tại Trung ca! Đi đường cẩn thận!" - Xương Mân vẫy cả hai tay hô lớn.
.
Tại Trung ló đầu từ trong xe ra, nhìn Xương Mân và Cơ Phạm, nhẹ nhàng vẫy tay. Nhìn thân ảnh hai người càng ngày càng nhỏ, Tại Trung chuẩn bị chui vào trong, tự nhiên không chủ tâm nhìn lên, nhưng thấy được ở trước đại môn Minh Trang, một thân ảnh hắc sắc đứng đó...
.
Là Duẫn Hạo! - Thân thể Tại trung nhất thời cứng đờ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy ngực buồn bực không thể thở nổi, con mắt tựa hồ cũng đã ươn ướt.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ Duẫn Hạo như vậy cô tịch, như vậy yếu đuối! Khiến yêu thương trong lòng không thể kìm nén... Năm năm trước là ta nằm trong lòng Hữu Thiên mà rời khỏi nơi này, lúc đó ta đã không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một cái! Bởi vạy đã không thể nhìn được dáng vẻ của Duẫn Hạo khi đó!
.
Năm ấy, có khi nào huynh... cũng giống như hôm nay?
.
Huynh có biết năm năm trước, khi huynh ra đi đã xảy ra chuyện gì không? Huynh thực sự muốn lấy mạng của Duẫn Hạo ca sao?!
.
Tiếng nói của Xương Mân vang vọng trong đầu, trong lòng Tại Trung không khỏi cảm thấy căng thẳng.
.
"Lương Nhi!" - Tại Trung vừa chui đầu vào trong mã xa, đã trầm giọng kêu Lương nhi một tiếng.
.
"Tại Trung thiếu gia, có chuyện gì sao?" - Lương nhi không giải thích được nhìn Tại Trung.
.
"..." - Tại Trung cứ hé miệng như vậy, một lúc không nói gì sau cùng nhắm hai mắt lại "Không có gì!"
.
Mới chớp mắt như vậy, ta cư nhiên muốn quay sẽ trở lại, đã muốn trở lại bên người Duẫn Hạo rồi sao?!
.
Kim Tại Trung, ngươi thực sự bị điên rồi?
.
Trịnh Duẫn Hạo! Có phải người đã hạ độc ta không?
.
Bởi chỉ có thể vì nguyên nhân đó mà cho dù ngươi có làm thương tổn ta đến mức nào, cho dù ta vạn phần e ngại ngươi... nhưng bản thân vẫn không thể kiềm chế cảm giác muốn ở bên ngươi, muốn được ngươi yêu thương...
.
Xương Mân cùng Cơ Phạm đứng ở hai bên tiễn Tại Trung ra ngoài Minh trang. Xương Mân nhìn Tại Trung, trong mắt tràn đầy không muốn, như thể đã thêm cả phần không muốn của Duẫn Hạo!
.
"Ta phải đi! Các đệ trở về đi, không cần lo lắng cho ta!" - Tại Trung nhìn Xương Mân và Cơ Phạm, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau đó ánh mắt yếu ớt rời về phía đại môn Minh trang.
.
Ngày hôm qua Duẫn Hạo đã nói sẽ không đến từ biệt y, không nghĩ rằng hắn thực sự nói được thì làm được. Nhìn đại môn vắng vẻ, sâu trong trái tim Tại Trung cảm giác mất mát ngập tràn. Ta đang bị làm sao vậy? Rõ ràng chính ta đã quyết định phải rời khỏi đây, vì sao trong ngực lại cảm thấy khó chịu như vậy? Thậm chí còn muốn thay đổi quyết định?
.
Ta không còn là chính ta nữa rồi!
.
"Tại Trung ca? Huynh đừng nhìn nữa! Duẫn Hạo ca nói huynh ấy sẽ không ra tiễn huynh đâu. Duẫn Hạo ca... huynh ấy sợ bản thân không khống chế được lại làm ra chuyện điên cuồng khiến huynh bị thương tổn!" - Xương Mân trầm giọng, vẻ mặt rất u ám.
.
Tại Trung nghe xong khẽ nhắm mắt, không nói gì, xoay người lên xe.
.
"Sao huynh lại nói vậy? Chẳng phải sẽ làm Tại trung ca mất hứng sao?" - Cơ Phạm khẽ thì thầm bên tai Xương Mân.
.
"Ta chỉ nói sự thật mà thôi!" - Xương Mân nhíu nhíu mày "Ta không thể hiểu tại sao Tại Trung ca không muốn trở lại ở bên cạnh Duẫn Hạo ca. Năm năm qua, ta đã chứng kiến sự thống khổ của Duẫn Hạo ca quá đủ rồi! Ta thực sự đã nghĩ Tại Trung ca nên tha thứ cho huynh ấy, bởi vì mặc kệ Duẫn Hạo ca đã làm những chuyện sai trái thế nào, tất cả đều bởi huynh ấy quá yêu Tại Trung ca mà thôi!"
.
"Đệ nghĩ Tại Trung ca lúc này đang rất bối rối, chỉ trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng chấp nhận đâu! Huynh yên tâm, nếu như nửa năm sau Tại Trung ca vẫn không chịu quay đầu lại, đệ vẫn còn một chiêu cuối cùng, bảo đảm vô cùng hữu hiệu! " -Cơ Phạm cười cười đầy vẻ gian tà.
.
Xương Mân nhìn Cơ Phạm, vừa định hỏi cậu đó là chiêu gì, thì xe của Tại Trung chậm rãi di chuyển.
.
"Tại Trung ca! Đi đường cẩn thận!" - Xương Mân vẫy cả hai tay hô lớn.
.
Tại Trung ló đầu từ trong xe ra, nhìn Xương Mân và Cơ Phạm, nhẹ nhàng vẫy tay. Nhìn thân ảnh hai người càng ngày càng nhỏ, Tại Trung chuẩn bị chui vào trong, tự nhiên không chủ tâm nhìn lên, nhưng thấy được ở trước đại môn Minh Trang, một thân ảnh hắc sắc đứng đó...
.
Là Duẫn Hạo! - Thân thể Tại trung nhất thời cứng đờ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy ngực buồn bực không thể thở nổi, con mắt tựa hồ cũng đã ươn ướt.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ Duẫn Hạo như vậy cô tịch, như vậy yếu đuối! Khiến yêu thương trong lòng không thể kìm nén... Năm năm trước là ta nằm trong lòng Hữu Thiên mà rời khỏi nơi này, lúc đó ta đã không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một cái! Bởi vạy đã không thể nhìn được dáng vẻ của Duẫn Hạo khi đó!
.
Năm ấy, có khi nào huynh... cũng giống như hôm nay?
.
Huynh có biết năm năm trước, khi huynh ra đi đã xảy ra chuyện gì không? Huynh thực sự muốn lấy mạng của Duẫn Hạo ca sao?!
.
Tiếng nói của Xương Mân vang vọng trong đầu, trong lòng Tại Trung không khỏi cảm thấy căng thẳng.
.
"Lương Nhi!" - Tại Trung vừa chui đầu vào trong mã xa, đã trầm giọng kêu Lương nhi một tiếng.
.
"Tại Trung thiếu gia, có chuyện gì sao?" - Lương nhi không giải thích được nhìn Tại Trung.
.
"..." - Tại Trung cứ hé miệng như vậy, một lúc không nói gì sau cùng nhắm hai mắt lại "Không có gì!"
.
Mới chớp mắt như vậy, ta cư nhiên muốn quay sẽ trở lại, đã muốn trở lại bên người Duẫn Hạo rồi sao?!
.
Kim Tại Trung, ngươi thực sự bị điên rồi?
.
Trịnh Duẫn Hạo! Có phải người đã hạ độc ta không?
.
Bởi chỉ có thể vì nguyên nhân đó mà cho dù ngươi có làm thương tổn ta đến mức nào, cho dù ta vạn phần e ngại ngươi... nhưng bản thân vẫn không thể kiềm chế cảm giác muốn ở bên ngươi, muốn được ngươi yêu thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất