Chương 113
Hữu Thiên có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ Tại Trung sẽ quay trở lại.
.
Kể từ lúc Tại Trung ly khai Yên Vũ các, Lương Nhi mỗi ngày đều dùng bồ câu đưa tin kể về tình hình của y cho gã. Thành ra mọi động tĩnh của Tại Trung tại Minh trang, chuyện gì Hữu Thiên cũng nhất thanh nhị sở. Biết Trịnh Duẫn Hạo vì Tại Trung mà bị trọng thương, gã đã cho rằng Tại Trung nhất định sẽ ở lại Minh trang, quay lại ở bên cạnh Duẫn Hạo, chứ không nghĩ tới việc y cư nhiên quay lại!
.
Trở lại Yên Vũ các, xuống khỏi xe ngựa, Tại Trung thấy Hữu Thiên đang chăm chú nhìn mình, nhịn không được cúi đầu cười.
.
"Thế nào? Choáng váng? Không nhận ra ta sao?" - Tại Trung hơi nghiêng đầu nhìn Hữu Thiên.
.
"Tại Trung, ngươi đã trở về!" - Hữu Thiên nói xong thoáng cái đem Tại Trung ôm chặt vào trong lòng.
.
Tuấn Tú vẫn đứng người phía sau hai người thấy cảnh đó, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
.
Từ ngày Tại Trung rời đi, tâm tình của cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Nhất là nhìn thấy vẻ tươi cười xán lạn của Hữu Thiên, ngực cậu cảm thấy rất khó chịu. Ta đã triệt để minh bạch, trong trái tim của Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú vĩnh viễn không thể so sánh với Kim Tại Trung!
.
"Được rồi!" - Tại Trung đẩy Hữu Thiên ra "Ta còn định tìm ngươi tính sổ đây! Chính ngươi đem Tuấn Tú chạy đi phong lưu khoái hoạt, nhưng lại đem mọi khổ sai giao cho ta! Ngươi nói ta phải làm cái gì bây giờ?" - Tại Trung nheo mắt nhìn gã.
.
"Ta chỉ là muốn để ngươi cùng người nào đó tự ôn lại chuyện cũ mà thôi! Gặp lại cố nhân chẳng lẽ ngươi không thấy vui sao?" - Hữu Thiên cười cười.
.
"Hữu Thiên!" - Tại trung nhăn mày "Ta..."
.
"Được rồi!" - Hữu Thiên không để Tại Trung nói, đột ngột cắt lời y "Trở về là tốt rồi, chuyện khác đừng nên nhắc lại thêm nữa. Ngươi có thể quay lại đây ta thực sự rất vui sướng!" - Vẻ mặt Hữu Thiên thực ôn nhu cười nói với y.
Tuấn Tú đứng yên một bên, nhìn dáng vẻ hai người, tim như bị vật gì sắc bén đâm xuyên qua, đau đớn không thở nổi.
.
"Tuấn Tú?" - Một lúc sau ánh mắt Tại Trung rốt cục cũng nhìn thấy Tuấn Tú đứng một bên "Cảm giác tân hôn như thế nào, hảo a?" - Tại Trung ghé vào một bên tại cậu hỏi nhỏ.
.
Tuấn Tú phải rất cố gắng nhẫn nhịn cảm giác bên trong, hướng phía Tại Trung, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên cười cười "Hảo a!"
.
Hảo ư? Hữu Thiên chưa từng chạm vào ta, thái độ đối với ta bây giờ so với lúc trước còn muốn lãnh đạm hơn. Hữu Thiên cơ bản coi Kim Tuấn Tú chẳng khác gì không khí, ta vốn không hề tồn tại trong mắt huynh ấy...
.
"Vậy là tốt rồi!" - Tại Trung có chút hồ nghi nhìn Tuấn Tú. Là ta quá nhạy cảm chăng? Vì sao ta lại có cảm giác nụ cười đó của Tuấn Tú thực miễn cưỡng, trong mắt tựa hồ chỉ mang theo toàn ưu thương, không còn lại sự vô tư lự mà chỉ mình Tuấn Tú có như ngày xưa nữa?
.
"Được rồi, ngươi đi đường hơn mười ngày như thế nhất định là mệt mỏi rồi, nhanh đi vào trong nghỉ ngơi một chút đi!" - Hữu Thiên vừa nói vừa kéo tay Tại Trung lôi đi.
.
"Ân!" - Tại Trung gật đầu.
.
Quả thực mấy ngày vừa rồi y rất mệt, nhưng không phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm. Từ lúc ly khai Minh trang, y hầu như đêm nào cũng mơ thấy Duẫn Hạo. Trong mộng, Duẫn Hạo luôn luôn dùng con mắt tràn ngập đau thương nhìn ta, hỏi ta vì sao không chịu tin tưởng hắn, không chịu cho hắn thêm một cơ hội nữa? Chuyện đó khiến trái tim ta vô cùng khổ sở!
.
"Tại Trung, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi!" - Hữu Thiên thấy thần sắc Tại Trung khác thường, nhịn không được mở miệng hỏi.
.
"Không có gì, cơ thể đúng là có chút mệt mỏi!" - Tại Trung lắc đầu. Lúc này ba người đã đi đến trước cửa sương phòng cửa y "Ta về phòng nghỉ ngơi một chút, lúc nào ăn cơm tối hãy gọi ta!"
.
"Hảo! Ta sẽ làm cho món ăn mà ngươi yêu thích nhất!" - Trong con mắt Hữu Thiên tràn đầy ôn nhu.
.
Tại Trung nghe xong, cười cười, liền đi vào trong phòng.
.
Hữu Thiên tận mắt nhìn Tại Trung đi vào phòng mới xoay người. Khi trông thấy Tuấn Tú đang ở phía sau, gã chỉ đơn giản là lơ đãng nhìn lướt qua, rồi chuẩn bị ly khai.
.
"Hữu Thiên?" - Tuấn Tú gọi gã lại.
.
"Làm sao vậy?" - Hữu Thiên chỉ quay đầu lại nhìn Tuấn Tú.
"Huynh có phải là đang nghĩ đến việc đuổi đệ đi, đúng không?" - Vẻ mặt Tuấn Tú có chút buồn thảm.
.
Hữu Thiên nghe cậu nói xong lông mày nhăn tít lại, vội vã lôi kéo Tuấn Tú đi xa khỏi sương phòng Tại Trung đang ở, ra tới hoa viên mới dừng lại.
.
"Ngươi thế nào có thể ở trước cửa phòng Tại Trung nói những câu như vậy? Vạn nhất đệ ấy nghe thấy thì bây giờ biết phải làm sao?" - Trong giọng nói của Hữu Thiên bao hàm ý trách cứ.
.
"Huynh... lúc nào cũng chỉ để tâm tới Tại Trung ca!" - Lệ ngân dâng đầy trong mắt Tuấn Tú.
.
"Tuấn Tú!" - Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài "Ta nghĩ trước khi chúng ta thành thân ta đã nói với ngươi rồi? Ta không phải vì yêu ngươi nên mới thành thân, ta cũng đã cho ngươi lựa chọn, là chính ngươi đáp ứng muốn phối hợp với ta, ngươi bây giờ muốn tính toán điều gì?"
.
"Không sai! Là chính đệ đã đáp ứng huynh!" - Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên "Nhưng khi đó chúng ta cho rằng Tại Trung ca sẽ ở lại Minh trang, nhưng hiện tại huynh ấy đã trở về, huynh dự định làm gì bây giờ? Dự định xử lý đệ như thế nào?"
.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Tại Trung cho dù quay lại đây đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng gây tổn hại cho ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ điều đó, đệ ấy không phải loại người như vậy!" - Hữu Thiên sắc mặt trầm xuống "Ngươi như bây giờ, nhất định là cố tình gây sự?"
.
"Đệ cố tình gây sự?" - Tuấn Tú mở to hai mắt nhìn "Đệ..."
.
"Được rồi!" - Hữu Thiên lớn tiếng cắt ngang lời của Tuấn Tú "Ta không muốn cùng ngươi tiếp tục nói về chuyện này nữa. Ngươi yên tâm đi, ta một khi đã cưới ngươi, sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi!" - Hữu Thiên nói xong, ly khai mà không hề quay đầu lại.
.
Tuấn Tú ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn đầy lệ ngân, nhưng gắng sức không để chúng chảy xuống.
.
Huynh thật sự sẽ không đuổi ta đi, nhưng chỉ biết đem ta vứt sang một bên, có đúng hay không?
.
Hữu Thiên! Kỳ thực ta luôn biết, trong tim huynh thực sự rất hận ta? Bởi vì nếu như không có ta, thì Tại Trung ca sẽ tiếp nhận tình cảm của huynh, đúng chứ?
.
Năm đó ta căn bản không nên theo huynh đến Yên Vũ các, trở thành hòn đá ngáng đường gây trở ngại cho huynh và Tại Trung ca!
.
Chắc huynh cũng rất hối hận? Hối hận vì đã gặp gỡ ta, mang ta đến nơi này...
.
Kể từ lúc Tại Trung ly khai Yên Vũ các, Lương Nhi mỗi ngày đều dùng bồ câu đưa tin kể về tình hình của y cho gã. Thành ra mọi động tĩnh của Tại Trung tại Minh trang, chuyện gì Hữu Thiên cũng nhất thanh nhị sở. Biết Trịnh Duẫn Hạo vì Tại Trung mà bị trọng thương, gã đã cho rằng Tại Trung nhất định sẽ ở lại Minh trang, quay lại ở bên cạnh Duẫn Hạo, chứ không nghĩ tới việc y cư nhiên quay lại!
.
Trở lại Yên Vũ các, xuống khỏi xe ngựa, Tại Trung thấy Hữu Thiên đang chăm chú nhìn mình, nhịn không được cúi đầu cười.
.
"Thế nào? Choáng váng? Không nhận ra ta sao?" - Tại Trung hơi nghiêng đầu nhìn Hữu Thiên.
.
"Tại Trung, ngươi đã trở về!" - Hữu Thiên nói xong thoáng cái đem Tại Trung ôm chặt vào trong lòng.
.
Tuấn Tú vẫn đứng người phía sau hai người thấy cảnh đó, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
.
Từ ngày Tại Trung rời đi, tâm tình của cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Nhất là nhìn thấy vẻ tươi cười xán lạn của Hữu Thiên, ngực cậu cảm thấy rất khó chịu. Ta đã triệt để minh bạch, trong trái tim của Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú vĩnh viễn không thể so sánh với Kim Tại Trung!
.
"Được rồi!" - Tại Trung đẩy Hữu Thiên ra "Ta còn định tìm ngươi tính sổ đây! Chính ngươi đem Tuấn Tú chạy đi phong lưu khoái hoạt, nhưng lại đem mọi khổ sai giao cho ta! Ngươi nói ta phải làm cái gì bây giờ?" - Tại Trung nheo mắt nhìn gã.
.
"Ta chỉ là muốn để ngươi cùng người nào đó tự ôn lại chuyện cũ mà thôi! Gặp lại cố nhân chẳng lẽ ngươi không thấy vui sao?" - Hữu Thiên cười cười.
.
"Hữu Thiên!" - Tại trung nhăn mày "Ta..."
.
"Được rồi!" - Hữu Thiên không để Tại Trung nói, đột ngột cắt lời y "Trở về là tốt rồi, chuyện khác đừng nên nhắc lại thêm nữa. Ngươi có thể quay lại đây ta thực sự rất vui sướng!" - Vẻ mặt Hữu Thiên thực ôn nhu cười nói với y.
Tuấn Tú đứng yên một bên, nhìn dáng vẻ hai người, tim như bị vật gì sắc bén đâm xuyên qua, đau đớn không thở nổi.
.
"Tuấn Tú?" - Một lúc sau ánh mắt Tại Trung rốt cục cũng nhìn thấy Tuấn Tú đứng một bên "Cảm giác tân hôn như thế nào, hảo a?" - Tại Trung ghé vào một bên tại cậu hỏi nhỏ.
.
Tuấn Tú phải rất cố gắng nhẫn nhịn cảm giác bên trong, hướng phía Tại Trung, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên cười cười "Hảo a!"
.
Hảo ư? Hữu Thiên chưa từng chạm vào ta, thái độ đối với ta bây giờ so với lúc trước còn muốn lãnh đạm hơn. Hữu Thiên cơ bản coi Kim Tuấn Tú chẳng khác gì không khí, ta vốn không hề tồn tại trong mắt huynh ấy...
.
"Vậy là tốt rồi!" - Tại Trung có chút hồ nghi nhìn Tuấn Tú. Là ta quá nhạy cảm chăng? Vì sao ta lại có cảm giác nụ cười đó của Tuấn Tú thực miễn cưỡng, trong mắt tựa hồ chỉ mang theo toàn ưu thương, không còn lại sự vô tư lự mà chỉ mình Tuấn Tú có như ngày xưa nữa?
.
"Được rồi, ngươi đi đường hơn mười ngày như thế nhất định là mệt mỏi rồi, nhanh đi vào trong nghỉ ngơi một chút đi!" - Hữu Thiên vừa nói vừa kéo tay Tại Trung lôi đi.
.
"Ân!" - Tại Trung gật đầu.
.
Quả thực mấy ngày vừa rồi y rất mệt, nhưng không phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm. Từ lúc ly khai Minh trang, y hầu như đêm nào cũng mơ thấy Duẫn Hạo. Trong mộng, Duẫn Hạo luôn luôn dùng con mắt tràn ngập đau thương nhìn ta, hỏi ta vì sao không chịu tin tưởng hắn, không chịu cho hắn thêm một cơ hội nữa? Chuyện đó khiến trái tim ta vô cùng khổ sở!
.
"Tại Trung, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật khó coi!" - Hữu Thiên thấy thần sắc Tại Trung khác thường, nhịn không được mở miệng hỏi.
.
"Không có gì, cơ thể đúng là có chút mệt mỏi!" - Tại Trung lắc đầu. Lúc này ba người đã đi đến trước cửa sương phòng cửa y "Ta về phòng nghỉ ngơi một chút, lúc nào ăn cơm tối hãy gọi ta!"
.
"Hảo! Ta sẽ làm cho món ăn mà ngươi yêu thích nhất!" - Trong con mắt Hữu Thiên tràn đầy ôn nhu.
.
Tại Trung nghe xong, cười cười, liền đi vào trong phòng.
.
Hữu Thiên tận mắt nhìn Tại Trung đi vào phòng mới xoay người. Khi trông thấy Tuấn Tú đang ở phía sau, gã chỉ đơn giản là lơ đãng nhìn lướt qua, rồi chuẩn bị ly khai.
.
"Hữu Thiên?" - Tuấn Tú gọi gã lại.
.
"Làm sao vậy?" - Hữu Thiên chỉ quay đầu lại nhìn Tuấn Tú.
"Huynh có phải là đang nghĩ đến việc đuổi đệ đi, đúng không?" - Vẻ mặt Tuấn Tú có chút buồn thảm.
.
Hữu Thiên nghe cậu nói xong lông mày nhăn tít lại, vội vã lôi kéo Tuấn Tú đi xa khỏi sương phòng Tại Trung đang ở, ra tới hoa viên mới dừng lại.
.
"Ngươi thế nào có thể ở trước cửa phòng Tại Trung nói những câu như vậy? Vạn nhất đệ ấy nghe thấy thì bây giờ biết phải làm sao?" - Trong giọng nói của Hữu Thiên bao hàm ý trách cứ.
.
"Huynh... lúc nào cũng chỉ để tâm tới Tại Trung ca!" - Lệ ngân dâng đầy trong mắt Tuấn Tú.
.
"Tuấn Tú!" - Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài "Ta nghĩ trước khi chúng ta thành thân ta đã nói với ngươi rồi? Ta không phải vì yêu ngươi nên mới thành thân, ta cũng đã cho ngươi lựa chọn, là chính ngươi đáp ứng muốn phối hợp với ta, ngươi bây giờ muốn tính toán điều gì?"
.
"Không sai! Là chính đệ đã đáp ứng huynh!" - Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên "Nhưng khi đó chúng ta cho rằng Tại Trung ca sẽ ở lại Minh trang, nhưng hiện tại huynh ấy đã trở về, huynh dự định làm gì bây giờ? Dự định xử lý đệ như thế nào?"
.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Tại Trung cho dù quay lại đây đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng gây tổn hại cho ngươi, ngươi hẳn là hiểu rõ điều đó, đệ ấy không phải loại người như vậy!" - Hữu Thiên sắc mặt trầm xuống "Ngươi như bây giờ, nhất định là cố tình gây sự?"
.
"Đệ cố tình gây sự?" - Tuấn Tú mở to hai mắt nhìn "Đệ..."
.
"Được rồi!" - Hữu Thiên lớn tiếng cắt ngang lời của Tuấn Tú "Ta không muốn cùng ngươi tiếp tục nói về chuyện này nữa. Ngươi yên tâm đi, ta một khi đã cưới ngươi, sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi!" - Hữu Thiên nói xong, ly khai mà không hề quay đầu lại.
.
Tuấn Tú ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn đầy lệ ngân, nhưng gắng sức không để chúng chảy xuống.
.
Huynh thật sự sẽ không đuổi ta đi, nhưng chỉ biết đem ta vứt sang một bên, có đúng hay không?
.
Hữu Thiên! Kỳ thực ta luôn biết, trong tim huynh thực sự rất hận ta? Bởi vì nếu như không có ta, thì Tại Trung ca sẽ tiếp nhận tình cảm của huynh, đúng chứ?
.
Năm đó ta căn bản không nên theo huynh đến Yên Vũ các, trở thành hòn đá ngáng đường gây trở ngại cho huynh và Tại Trung ca!
.
Chắc huynh cũng rất hối hận? Hối hận vì đã gặp gỡ ta, mang ta đến nơi này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất