Chương 13
Ngày thứ hai khi Tại Trung tỉnh lại, Duẫn Hạo đã không còn bên cạnh. Tại Trung cũng chẳng để tâm tới, dù gì y cũng đã biết trước chuyện này. Ngày hôm nay, Duẫn Hạo dù gì cũng là tân lang. Mới nghĩ thôi, trong lòng tự nhiên cảm thấy chút chua chát, Tại Trung tự giễu cợt bản thân "Nguyên lai ta vẫn chưa thực sự buông tay được!"
.
Tại Trung mặc y phục, đem tay nải chuẩn bị tối qua, đi khỏi phòng.
.
Lúc này, hạ nhân của Minh trang hiên tại thế nào cũng bận rộn chết đi được, giờ lành sắp đến rồi, khóe miệng Tại Trung nhếch lên cười nhạt, hướng cửa trang đi tới. Y biết, sẽ không có người chú ý đến mình.
.
Rất nhanh, Tại Trung đã ra khỏi trang, quay đầu nhìn lại Minh trang, Tại Trung hô lên một câu "Từ nay về sau, Minh trang sẽ không còn một người tên là Kim Tại Trung nữa! Từ nay về sau, Kim Tại Trung và Minh trang không còn quan hệ với nhau!"
.
Trịnh Duẫn Hạo, từ giờ trở đi ta sẽ không thương ngươi nữa! Ta sẽ bức chính mình không yêu ngươi nữa! Ta cũng sẽ không yêu thêm bất cứ kẻ nào nữa, bởi vì kiếp này yêu ngươi, tất cả tình cảm, u mê của ta, ngay cả trái tim của ta cũng đã quá sức mệt mỏi, chẳng thể nào đập thêm được nữa...
.
Tuyệt nhiên xoay người, Tại Trung không hề quay đầu lại, phiêu nhiên rời đi, tiêu sái rời khỏi Minh trang.
.
Duẫn Hạo lúc này đang mặt hỉ phục, ngồi ở bên trong phòng chờ đợi giờ lành đến, nhưng ngực không hiểu vì sao luôn có một cảm giác bất an. Ta biết, buổi hôm lễ ngày hôm nay đi đến cuối cùng sẽ là màn hài kịch không hơn không kém! Ta cũng tin, Hàn Canh ngày hôm nay nhất định sẽ đến! Điều này, ta chẳng hề nghi ngờ. Nhưng vì nguyên nhân gì mà ta lại cảm thấy bất an như vậy? Không thể vì ngày hôm nay Hi Triệt ca chắc chắn rời khỏi đây, chỉ là loại bất an mà bản thân chẳng thể lý giải này khiến ta thực mệt mỏi!?
.
"Trang chủ, giờ lành đã đến, mời ngài ra hỉ đường!" - Một hạ nhân vào cửa bẩm báo.
.
"Đã biết!" - Duẫn Hạo đứng dậy, tạm thời đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, đi tới hỉ đường.
.
Ta thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày ta cùng người bản thân thầm yêu giả vờ thành thân để tình địch xuất đầu lộ diện! - Cười khổ một chút, Duẫn Hạo lắc đầu "Bỏ qua đi! Ai bảo, ta chưa bao giờ làm điều Hi Triệt ca thất vọng! Nếu không như vậy, ba năm trước, ta đâu thể dễ dàng cho huynh ấy đi như vậy!"
.
Vô luận như thế nào, chỉ cần Hi Triệt ca hạnh phúc là tốt rồi!
Chạng vạng, Tại Trung đã đến một khách điếm, kiếm một chỗ vừa ngồi xuống, đã nghe được những khách nhân khác bàn tán về hôn lễ hôm nay của Trang chủ Minh trang.
.
"Ngươi biết không? Ngày hôm nay Trang chủ Minh trang đại hôn, nhưng tân nương lại chạy theo người khác!"
.
"Ta còn nghe nói thực ra tân nương kia là một nam nhân, không tưởng tượng ra nam nhân như vậy cũng có người tranh đoạt!"
.
"Ngươi chả biết cái gì cả, nghe nói nam nhân kia tướng mạo xinh đẹp vô song, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn!"
.
"Thật không? Thiên hạ thực sự có mỹ nam tử như vậy sao? Ta không tin!"
...
.
Tại Trung nghe mọi người đàm luận, khóe môi cong lên, cười nhạt.
.
Xem ra, Hàn Canh ca quả nhiên không làm Hi Triệt ca thất vọng! Không biết Duẫn Hạo lúc này đang làm cái gì, có khổ sở hay không? - Tại Trung khẽ thở dài một tiếng "Tuy rằng ta đã hạ quyết tâm phải vĩnh viễn ly khai Duẫn hạo, nhưng trong ngực không nhịn được lúc nào cũng cảm thấy lo lắng! Kim Tại Trung, ngươi thực sự không cứu được nữa rồi!?"
.
"Khách quan, điểm tâm của ngài tới rồi!"- Một tiểu nhị nho nhỏ tay bứng đồ ăn đi tới, nhưng không cẩn thận làm rơi mũ chùm của Tại Trung "Khách quan, xin lỗi, tiểu nhân không..." - Tiểu nhị xin lỗi tới tấp nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Tại Trung thì nhất thời câm nín, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của y.
.
Nhất thời, cả đại sảng khách điếm im lặng không còn một tiếng động, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào Tại Trung, trong mắt lóe lên kinh diễm.
.
Phiền phức!
.
Tại Trung khẽ nhíu mày, nhặt lên mũ lên đội lại trên đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi khách điếm, y không nghĩ mình sẽ trở thành thứ để người khác dò xét "Xem ra, ta chỉ có thể đổi sang một khách điếm khác mà thôi!"
.
Nhất cử nhất động của Tại Trung đều rơi vào mắt của tất cả mọi người, ánh mắt chằm chằm của mọi người vẫn đuổi theo y, mãi đến khi y rời khỏi khách điếm.
.
"Trên đời này thực dự có một nam nhân diễm lệ như vậy, thì chuyện người nam nhân kia là thật sao?"- Mấy người vừa nãy bàn luận sôi nổi về Hi Triệt lúc này chỉ còn thì thào phát sinh tán thán.
.
Tại Trung rời khỏi khách điếm, tâm tình có chút phiền muộn "Đây là lần đầu tiên ta để người khác nhìn thấy chân diện thực sự của ta! Thật là phiền phức, thật không biết trước đây Hi Triệt ca ở bên ngoài đã làm thế nào nữa?!" - Suy nghĩ, rồi lại đi vào một khách điếm khác, đi vào tiền sảnh, Tại Trung cố ý sửa sang lại mũ chụp thật chắc chắn, mong muốn lần này đừng có thêm tình huống như thế phát sinh nữa.
.
Tại Trung mặc y phục, đem tay nải chuẩn bị tối qua, đi khỏi phòng.
.
Lúc này, hạ nhân của Minh trang hiên tại thế nào cũng bận rộn chết đi được, giờ lành sắp đến rồi, khóe miệng Tại Trung nhếch lên cười nhạt, hướng cửa trang đi tới. Y biết, sẽ không có người chú ý đến mình.
.
Rất nhanh, Tại Trung đã ra khỏi trang, quay đầu nhìn lại Minh trang, Tại Trung hô lên một câu "Từ nay về sau, Minh trang sẽ không còn một người tên là Kim Tại Trung nữa! Từ nay về sau, Kim Tại Trung và Minh trang không còn quan hệ với nhau!"
.
Trịnh Duẫn Hạo, từ giờ trở đi ta sẽ không thương ngươi nữa! Ta sẽ bức chính mình không yêu ngươi nữa! Ta cũng sẽ không yêu thêm bất cứ kẻ nào nữa, bởi vì kiếp này yêu ngươi, tất cả tình cảm, u mê của ta, ngay cả trái tim của ta cũng đã quá sức mệt mỏi, chẳng thể nào đập thêm được nữa...
.
Tuyệt nhiên xoay người, Tại Trung không hề quay đầu lại, phiêu nhiên rời đi, tiêu sái rời khỏi Minh trang.
.
Duẫn Hạo lúc này đang mặt hỉ phục, ngồi ở bên trong phòng chờ đợi giờ lành đến, nhưng ngực không hiểu vì sao luôn có một cảm giác bất an. Ta biết, buổi hôm lễ ngày hôm nay đi đến cuối cùng sẽ là màn hài kịch không hơn không kém! Ta cũng tin, Hàn Canh ngày hôm nay nhất định sẽ đến! Điều này, ta chẳng hề nghi ngờ. Nhưng vì nguyên nhân gì mà ta lại cảm thấy bất an như vậy? Không thể vì ngày hôm nay Hi Triệt ca chắc chắn rời khỏi đây, chỉ là loại bất an mà bản thân chẳng thể lý giải này khiến ta thực mệt mỏi!?
.
"Trang chủ, giờ lành đã đến, mời ngài ra hỉ đường!" - Một hạ nhân vào cửa bẩm báo.
.
"Đã biết!" - Duẫn Hạo đứng dậy, tạm thời đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, đi tới hỉ đường.
.
Ta thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày ta cùng người bản thân thầm yêu giả vờ thành thân để tình địch xuất đầu lộ diện! - Cười khổ một chút, Duẫn Hạo lắc đầu "Bỏ qua đi! Ai bảo, ta chưa bao giờ làm điều Hi Triệt ca thất vọng! Nếu không như vậy, ba năm trước, ta đâu thể dễ dàng cho huynh ấy đi như vậy!"
.
Vô luận như thế nào, chỉ cần Hi Triệt ca hạnh phúc là tốt rồi!
Chạng vạng, Tại Trung đã đến một khách điếm, kiếm một chỗ vừa ngồi xuống, đã nghe được những khách nhân khác bàn tán về hôn lễ hôm nay của Trang chủ Minh trang.
.
"Ngươi biết không? Ngày hôm nay Trang chủ Minh trang đại hôn, nhưng tân nương lại chạy theo người khác!"
.
"Ta còn nghe nói thực ra tân nương kia là một nam nhân, không tưởng tượng ra nam nhân như vậy cũng có người tranh đoạt!"
.
"Ngươi chả biết cái gì cả, nghe nói nam nhân kia tướng mạo xinh đẹp vô song, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn!"
.
"Thật không? Thiên hạ thực sự có mỹ nam tử như vậy sao? Ta không tin!"
...
.
Tại Trung nghe mọi người đàm luận, khóe môi cong lên, cười nhạt.
.
Xem ra, Hàn Canh ca quả nhiên không làm Hi Triệt ca thất vọng! Không biết Duẫn Hạo lúc này đang làm cái gì, có khổ sở hay không? - Tại Trung khẽ thở dài một tiếng "Tuy rằng ta đã hạ quyết tâm phải vĩnh viễn ly khai Duẫn hạo, nhưng trong ngực không nhịn được lúc nào cũng cảm thấy lo lắng! Kim Tại Trung, ngươi thực sự không cứu được nữa rồi!?"
.
"Khách quan, điểm tâm của ngài tới rồi!"- Một tiểu nhị nho nhỏ tay bứng đồ ăn đi tới, nhưng không cẩn thận làm rơi mũ chùm của Tại Trung "Khách quan, xin lỗi, tiểu nhân không..." - Tiểu nhị xin lỗi tới tấp nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Tại Trung thì nhất thời câm nín, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của y.
.
Nhất thời, cả đại sảng khách điếm im lặng không còn một tiếng động, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm vào Tại Trung, trong mắt lóe lên kinh diễm.
.
Phiền phức!
.
Tại Trung khẽ nhíu mày, nhặt lên mũ lên đội lại trên đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi khách điếm, y không nghĩ mình sẽ trở thành thứ để người khác dò xét "Xem ra, ta chỉ có thể đổi sang một khách điếm khác mà thôi!"
.
Nhất cử nhất động của Tại Trung đều rơi vào mắt của tất cả mọi người, ánh mắt chằm chằm của mọi người vẫn đuổi theo y, mãi đến khi y rời khỏi khách điếm.
.
"Trên đời này thực dự có một nam nhân diễm lệ như vậy, thì chuyện người nam nhân kia là thật sao?"- Mấy người vừa nãy bàn luận sôi nổi về Hi Triệt lúc này chỉ còn thì thào phát sinh tán thán.
.
Tại Trung rời khỏi khách điếm, tâm tình có chút phiền muộn "Đây là lần đầu tiên ta để người khác nhìn thấy chân diện thực sự của ta! Thật là phiền phức, thật không biết trước đây Hi Triệt ca ở bên ngoài đã làm thế nào nữa?!" - Suy nghĩ, rồi lại đi vào một khách điếm khác, đi vào tiền sảnh, Tại Trung cố ý sửa sang lại mũ chụp thật chắc chắn, mong muốn lần này đừng có thêm tình huống như thế phát sinh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất