Chương 47
Đúng Chính ngọ, Duẫn Hạo y theo giao hẹn đến trước ngôi miếu hoang bên ngoài Hồng Phong trấn. Đẩy cửa bước vào bên trong nơi đổ nát đó, Duẫn Hạo liếc mắt liền trông thấy Thôi Đông Húc đã ngồi chính giữa tự lúc nào, bốn gã đại hán đứng vây xung quanh gã, nhưng Tại Trung lại không có mặt ở đó.
"Trịnh trang chủ quả nhiên đúng giờ a, không sớm không muộn dù chỉ một khắc." Thôi Đông Húc cười cười xảo quyệt.
"Đừng nói nhiều lời vô ích, ta đã tới, Tại Trung đâu?" Duẫn Hạo trầm giọng tra vấn.
Thôi Đông Húc vẫn cười cười, không nói gì, khẽ phẩy tay ra hiệu cho một tên đại hán đứng bên cạnh, người kia liền đi ra sau bức tượng, lôi Tại Trung ra.
Tại Trung lúc này không mặc bất cứ thứ gì, toàn bộ thân thể trắng nõn chằng chịt vết roi, có chỗ tiên huyết vẫn không ngừng rỉ ra, ướt đẫm. Vệt máu đỏ thẫm đã khô dính chặt khắp bắp đùi trong, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng minh bạch Thôi Đông Húc đã cường bạo Tại Trung kinh khủng đến mức nào.
Mặc dù trước khi đi tới đây, Duẫn Hạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những gì hắn tưởng tượng so với những dằn vặt mà Tại Trung phải chịu đựng suốt mấy ngày qua thực sự đáng hổ thẹn, trông thấy tình cảnh hiện tại của y, trái tim Duẫn Hạo như bị bóp nát thành từng mảnh, đau đớn thấu xương. Nhưng hắn chỉ có thể che giấu tâm tư, gương mặt hoàn toàn bình thản và lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
"Trịnh trang chủ, người của ngươi tính tình rất bướng bỉnh a, cho nên ta có giáo huấn một chút để y biết điều mà ngoan ngoãn, Tại Trung thực sự khiến kẻ khác mê người, thế nên, ta đã vô tình bính1 y, ngươi không phật ý chứ?" Dâm quang lóe lên trong đáy mắt Thôi Đông Húc, vừa nói tay còn cố ý xoa nắn khắp thân thể Tại Trung.
Tại Trung cúi đầu, cắn răng chịu được cảm giác bị đụng chạm khiến y thấy ghê tởm, y không có can đảm ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo. Y sợ, sợ phải trong thấy sự chán ghét và khinh thường trong đáy mắt kia.
"Thôi Đông Húc, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a. Hai năm trước ta đã tha cho ngươi một mạng, vậy mà hiện tại ngươi tự tìm tử lộ!" Lời Thôi Đông Húc nói ra chẳng khác gì mũi kiếm đâm sâu vào ngực Duẫn Hạo, hắn vô pháp tưởng tượng trong ba ngày qua Tại Trung đã phải chịu đựng những gì. Nhìn thân thể không có chỗ nào là không có vết thương của Tại Trung, ngay cả hô hấp Duẫn Hạo cũng thấy lồng ngực mình đau đớn vô cùng.
Người ngày hôm nay phải chết còn chưa biết là ai đâu." Thôi Đông Húc nhếch mép cười độc ác "Trịnh Duẫn Hạo, ngươi hay nhất là hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bằng không, người chịu khổ đầu tiên e là chỉ có mình Kim Tại Trung mà thôi!"
Duẫn Hạo giả vờ như không quan tâm, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Tại Trung, khuôn mặt băng lãnh khẽ cười nhạt.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì hắn mà chịu thỏa hiệp với nhà ngươi sao ? Đừng có nằm mơ! Với ta mà nói Kim Tại Trung bất quá chỉ là một con rối, hiện tại đã bị ngươi chơi đùa thành bộ dạng kia, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể cần hắn sao? Ngươi nếu như thích hắn đến vậy ta ngay lập tức tặng hắn cho ngươi, bất quá, sợ rằng ngươi sẽ mất mạng nếu chơi đùa hắn lần nữa." (Câu trước câu sau có vài tầng ý nghĩa khác nhau!!! Hạo ca... anh có phải quá mâu thuẫn không???)
Tại Trung đứng ở một bên nghe Duẫn Hạo nói không sót một từ, tâm can y đã sớm tan vỡ, càng cố cúi đầu xuống thật thấp. Quả nhiên, ta chỉ là một con rối mặc cho người khác thao túng chơi đùa, Duẫn Hạo nhất định sẽ không cần ta nữa. Như vậy cũng tốt, chí ít người sẽ không vì ta mà phải chịu sự uy hiếp của Thôi Đông Húc, như vậy, thật tốt.
"Trịnh Duẫn Hạo, đừng đóng kịch nữa, ta không tin ngươi thực sự không quan tâm đến Kim Tại Trung. Ngươi nhìn xem, có thấy y vô cùng điềm đạm đáng yêu không, lẽ nào ngươi thực sự nhẫn tâm để y phải chịu đau khổ sao?" Thôi Đông Húc vừa nói vừa đứng lên, giật mạnh tóc Tại Trung, khiến y không thể không ngẩng cao đầu.
Duẫn Hạo không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Thôi Đông Húc, chậm rãi rút kiếm khỏi bao.
"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi nếu như dám động thủ, người phải chết trước chính là Kim Tại Trung!" Thôi Đông Húc trông thấy Duẫn Hạo không hề bị ảnh hưởng khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm đó của Tại Trung, bắt đầu có chút hoảng loạn. Từ trong người lấy ra chủy thủ kề sát cổ Tại Trung.
Duẫn Hạo ngừng động tác nhìn chằm chằm Thôi Đông Húc. Hắn biết, nếu như hắn để mặc cho Thôi Đông Húc thao túng, thì không những không thể cứu được Tại Trung, mà còn khiến cả hai mất mạng, nhưng hắn cũng hiểu là không nên dồn ép khiến Thôi Đông Húc trở thành "ch* cùng dứt dậu", bằng không, gã sẽ khiến Tại Trung bị nguy hiểm. (Từ ngũ thiếu trong sáng ^.^!!!)
"Thôi Đông Húc, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi thả Tại Trung ra, ta sẽ để cho ngươi đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta." Duẫn Hạo nheo mắt lại nhìn Thôi Đông Húc.
"Ha ha...! Trịnh Duẫn Hạo, không phải là ngươi không quan tâm đến y sao? Ngươi chính là sợ ta lấy mạng Kim Tại Trung sao?" Gương mặt của kẻ tiểu nhân bỗng nhiện hiện lên tia đắc ý.
"Hắn tốt xấu gì cũng là đệ đệ của Hi Triệt, nếu để hắn chết ta sẽ khó ăn khó nói với Hi Triệt, chỉ đơn giản vì thế mà thôi. Nhưng nếu như ngươi muốn dùng hắn để bắt ta khoanh tay, để yên mặc ngươi thao túng, chuyện đó không có khả năng đâu." Duẫn Hạo khẽ lắc đầu nhìn Thôi Đông Húc. (Sắp có người suy nghĩ xa xôi... Oa oa...)
Hi Triệt ca, hóa ra là vì Hi Triệt ca. Tại Trung nghe lời Duẫn Hạo nói ra, tâm tình càng thêm buồn bã. Nếu như không phải vì Hi Triệt ca, vậy chắc người sẽ không thèm tới đây đâu? Nếu như không phải vì Hi Triệt ca, có đúng là ngay cả liếc mắt người cũng không muốn nhìn ta hay không? Không sao đâu, Duẫn Hạo, đừng do dự nữa, lúc này ta thực sự thấy bản thân mình thật may mắn, thật may vì người không quan tâm đến ta. Thế nhưng, người có biết không, sao tim ta lại thấy đau thế này!!!
"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đúng là kẻ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Để ta xem xem ngươi còn đóng kịch được tới lúc nào!" Thôi Đông Húc nói xong liền liếc mắt ra hiệu với một tên đại hán đứng bên cạnh.
Tên kia hướng Thôi Đông Húc gật đầu một cái, lấy ra trường tiên rồi đi đến đứng sau lưng Tại Trung, sau đó vung roi hung hăng quất mạnh lên lưng y.
"Ân..." Tại Trung cắn răng chịu đựng, nhưng không ngăn được bản thân phải khẽ rên rỉ. Dược tính trên người vẫn còn tác dụng, đau đớn quá mức chịu đựng nhanh chóng lan tràn toàn thân, nhưng y vẫn một mực không muốn mình trở nên quá thảm hại, đặc biệt là ở ngay trước mắt Duẫn Hạo.
Ngay từ nhát roi đầu tiên quất lên người Tại Trung, Duẫn Hạo đã cảm thấy đất quanh chân mình như sụp xuống, trái tim không ngừng tứa máu, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt băng lãnh, không có lấy một biến đổi nào, hắn không thể để Thôi Đông Húc nhìn ra bất cứ một kẽ hở nào.
Tại Trung, rất đau đúng không, xin lỗi, phải để đệ chịu đựng sự dằn vặt này. Kiên nhẫn một chút, cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi, ta sẽ xẻ thịt lột da Thôi Đông Húc ra, báo thù cho đệ!
"Mở miệng kêu đi! Hét lên đi! Để Trịnh Duẫn Hạo hảo hảo nghe rõ một chút!" Tại Trung càng cố gắng chịu đựng không rên la, càng khiến Thôi Đông Húc tức giận điên người, nghiến răng nghiến lợi giật tóc Tại Trung.
"Thôi Đông Húc, vô dụng thôi, ta nghĩ ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn thả Tại Trung ra, ta cũng sẽ cho ngươi một lối thoát. Nếu như ngươi thực sự tra tấn hắn đến chết, vậy người chết ngay sau đó chính là ngươi!" Gương mặt lạnh lùng của Duẫn Hạo không chút biến sắc, dường như thống khổ mà Tại Trung đang phải chịu đựng ngay trước mắt hắn chỉ như không khí vô hình.
"Trịnh Duẫn Hạo, ta không tin ngươi thực sự không đau lòng!" Thôi Đông Húc nói xong lấy ra một bình sứ nhỏ, dốc toàn bộ nửa bình dược còn lại trong đó vào miệng Tại Trung "Biết ta cho y uống cái gì không? Là Cực Nghiên, vì ngươi chưa từng nghe nói qua, nên ta cũng vui lòng mà giảng giải cho ngươi nghe, đây là mật dược do Phi Vân Trang đặc chế ra, nó có thể khiến người đang thụ hình cảm thấy thống khổ gấp bội. Vừa rồi ta cho hắn uống một lượng dược tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ để khiến hắn đau đớn đến sống không bằng chết." Thôi Đông Húc độc ác nói, còn cười cười vô cùng tàn bạo, ra hiệu cho tên đại hán đứng phía sau Tại Trung dừng lại, thay đổi tư thế.
Lần thứ hai trường tiên dội xuống, từng roi từng roi hung mãnh tất cả tập trung trên thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của Tại Trung.
"Aaa~~!!" Lúc này Tại Trung không thể chịu đựng thêm được nữa kêu lên thảm thiết, đau đớn lan tràn từng ngõ ngách trên thân thể khiến y thực sự minh bạch câu nói vừa rồi của Thôi Đông Húc, quả là "sống không bằng chết".
Tiếng kêu thảm thiết đó của Tại Trung khiến tâm can Duẫn Hạo chấn động dữ dội, hắn hiểu rõ tính tình của Tại Trung, nếu như không phải đau đớn kia đã tới cực hạn, Tại Trung tuyệt đối không kêu thét như vậy.
"Thôi Đông Húc!" Duẫn Hạo rốt cục không thể kiềm chế thêm nữa, thân tình vô cùng giận dữ, sát khí từ trong đáy mắt nhanh chóng tản ra.
"Ha ha ha! Có thấy yêu thương sao? Nghe thanh âm y rên rỉ chả phải là rất êm tai hay sao?" Thôi Đông Húc đắc ý cười độc ác "Muốn Kim Tại Trung không phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, ngươi hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!"
"Aaa~~!!" Tiếng kêu thảm thiết của Tại Trung liên tục vang lên, thậm chí càng lúc càng thêm thê lương, khiến người nghe thấy cõi lòng tan nát.
"Thôi Đông Húc, rõ ràng là ngươi dồn ép ta. Ta trước hết giết chết Kim Tại Trung, sau đó dùng lấy mạng ngươi để báo thù cho hắn, như vậy cũng có thể khiến hắn không phải chịu thêm đau đớn nữa!" Duẫn Hạo nói xong giơ kiếm đâm thẳng về phía Tại Trung.
Duẫn Hạo đang đánh cược vào ván bài có lẽ là lớn nhất đời mình, hắn cược Thôi Đông Húc sẽ không chịu để hắn lấy mạng Tại Trung. Nếu thắng, hắn có thể cứu được Tại Trung, nếu như thua, hắn sẽ lộ ra sơ hở, nhưng như thế sẽ khiến mọi nỗ lực từ đầu đến giờ đổ sông đổ bể, Duẫn Hạo chỉ có thể nhắm buông tay chịu trói, mặc cho Thôi Đông Húc chi phối, hắn không thể đứng yên chứng kiến Tại Trung chịu đựng giày vò thêm nữa.
Thôi Đông Húc trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ làm như vậy, vội vàng rút kiếm ngăn cản đòn tấn công bất ngờ của Duẫn Hạo, ôm người Tại Trung nhảy sang một bên, còn hai tên đại hán khi nãy hành hạ Tại Trung đều bị Duẫn Hạo chém đầu lìa khỏi cổ, hai tên khác trông thấy thế liền hiểu đại sự có biến, nhanh nhanh chóng chóng bỏ chạy thoát thân khỏi miếu, hoàn toàn mặc kệ chủ nhân Thôi Đông Húc của mình.
"Trịnh Duẫn Hạo, ta thật không ngờ ngươi có thể lãnh huyết đến như vậy! Phụ Kim Tại Trung suốt ba ngày nay lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ về ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy hắn đã làm một chuyện vô ích rồi!" Thôi Đông Húc vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tại Trung ở trong ngực gã, nhãn thần có chút thương xót. Tuy rằng gã hận Kim Tại Trung đến tận xương tủy vì đã hủy hoại Phi Vân Trang, nhưng Thôi Đông Húc cũng đã từng thật tâm yêu thích Tại Trung.
"Thế nào? Ngươi chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao? Sao lại phải vất vả bảo vệ hắn như thế? Thôi Đông Húc, ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên dùng một con rối để uy hiếp ta, bởi vì ngươi đã đánh giá quá cao vị trí của Kim Tại Trung trong lòng ta, cho nên ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!" Duẫn Hạo nói xong, nâng kiếm liên tục tấn công Thôi Động Húc.
Thôi Đông Húc vốn chẳng thể làm đối thủ của Duẫn Hạo, huống chi gã lúc này một tay còn ôm thêm Tại Trung, càng không thể chống đỡ được sự công kích mãnh liệt đó của hắn, rốt cuộc gã cũng không còn cách nào khác hơn là phải buông Tại Trung ra, chuyên tâm đối phó với Duẫn Hạo.
Thôi Đông Húc vừa mới buôn Tại Trung ra, y chỉ có thể vô lực ngã xuống đất không dậy nổi. Dược tính của Cực Nghiên lúc này phát huy càng thêm lợi hại, Tại Trung cảm thấy toàn thân đau đớn như bị quăng vào bụi gai, vết thương nào cũng nhức nhối, đặc biệt là phía sau lưng lại thêm rất nhiều vết roi mới còn đang rỉ máu, quả thực thống khổ đến không muốn sống. Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo đang giao đấu quyết liệt với Thôi Đông Húc, nhớ lại những lời Duẫn Hạo vừa nói, tâm can lạnh như bị dìm xuống hồ băng.
Trong ba ngày vừa qua, cho dù thân thể có phải chịu đựng sự tra tấn giày vò đến thế nào Tại Trung vẫn có thể kiên cường chịu đựng, nhưng những lời nói vừa nãy của Duẫn Hạo khiến tâm can y đau đớn khổ sở hơn vết thương thể xác cả trăm ngàn lần. Ta đã là một con rối bỏ đi bị kẻ khác chà đạp, Duẫn Hạo sẽ không cần ta nữa. Mà ta cũng không còn xứng đáng nữa rồi, giờ đây ngay cả việc làm một con rối ta cũng không còn đủ tư cách, ta không còn thuộc sở hữu của một mình người, tấm thân này đã không còn trong sạch nữa rồi.
Tại Trung gắng gượng đến gần xác hai tên đại hán lúc nãy đã bị Duẫn Hạo kết liễu, rút kiếm của một kẻ ra.
Đáng lẽ ta phải chết từ lâu rồi mới phải, đáng lẽ ta nên chết ngay khi rơi vào tay Thôi Đông Húc, ta thật ngu ngốc khi kéo dài mạng sống này đến tận bây giờ, nếu như kết thúc sớm hơn một chút, nhất định ta sẽ không phải nghe những lời tuyệt tình kia của Duẫn Hạo.
Nắm chắc chuôi kiếm, kề lưỡi kiếm bên cổ, Tại Trung nhắm chặt hai mắt.
Duẫn Hạo, ta yêu người. Cho dù ta chưa từng nói những lời này với người, nhưng ta thực sự rất yêu người, mặc kệ người chưa từng yêu thương ta, mặc kệ người vô tình với ta. (Dạ!!! Tại ca rốt cuộc biết "lỗi" của mình là do đâu >.
Duẫn Hạo mặc dù không dốc toàn lực ra giao đấu với Thôi Đông Húc nhưng có thể dễ dàng đánh bại gã, chuẩn bị vung kiếm đoạt mạng kẻ thù, mắt khẽ liếc về phía Tại Trung, kịp thời trông thấy hành động kỳ lạ của y.
Tại Trung muốn làm gì? Đệ ấy muốn tự sát?!!!
Nhìn thanh kiếm trong tay Tại Trung càng ngày càng kề sát vào cổ, trái tim Duẫn Hạo sớm đã bị cứa nát. Lúc này hắn cũng không còn tâm trí mà để lấy mạng Thôi Đông Húc nữa, vội vội vàng vàng phi thân về phía Tại Trung, đoạt lấy thanh kiếm trong tay y, nhưng lưỡi kiếm vẫn lạnh lùng lướt qua cổ Tại Trung, để lại trên cần cổ trắng mịn một vệt máu mờ mờ.
"Tại Trung! Ngươi điên rồi sao?! Vì sao lại làm như vậy? Ta đã tới, vì sao ngươi còn muốn làm như vậy?!" Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung vào lòng, tức giận trừng mắt nhìn y.
Thôi Đông Húc lợi dụng cơ hôi đó, vội vàng bỏ chạy khỏi miếu, thân ảnh thoáng chốc đã biến mất.
"Không phải... Không cần ... Ta nữa... thì hãy ... để cho ta chết... Ta... đã không còn sạch ..." Tại Trung nức nở, lệ ngân ròng ròng thấm đẫm khuôn mặt.
"Không thể không cần ngươi, làm sao ta có thể không cần ngươi chứ, vừa rồi ta nói vậy là để lừa Thôi Đông Húc mà thôi. Tại Trung, ta lập tức đưa ngươi quay về." Duẫn Hạo nói xong lập tức cởi bỏ trường bào khoác lên người Tại Trung.
"Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca." Xương Mân lúc này cũng đã chạy vào trong miếu.
Xương Mân nghe theo lệnh của Duẫn Hạo, sau khi chờ nửa canh giờ mới dẫn theo thuộc hạ từ Minh trang chạy đến đây.
"Xương Mân, ngươi tới vừa đúng lúc, Thôi Đông Húc đã bỏ trốn, ngươi mau đuổi theo hắn. Ta bây giờ phải đưa Tại Trung quay lại Minh trang gấp." Duẫn Hạo vừa phân phó vừa bế Tại Trung đứng lên.
"Vâng, đệ sẽ để lại ngựa cho hai người, huynh mau đưa Tại Trung ca về trang đi." Xương Mân trông thấy toàn thân Tại Trung chi chít vết thương, trong lòng khó chịu muốn chết, chỉ hận không thể ngay lập tức tóm được Thôi Đông Húc để chặt chém tên khốn đó thành trăm mảnh. Sau khi nói xong liền xông ra ngoài.
Duẫn Hạo ôm Tại Trung phi thân ra cửa miếu, xoay người lên ngựa, ôm chặt y vào trong lòng, phi nước đại về hướng Minh trang.
"Ân... Ô..."
Tuy rằng Duẫn Hạo đã dùng mọi biện pháp giúp Tại Trung ổn định, nhưng vẫn khó tránh được xóc nảy, tác động lên những vết thương trên người y. Dọc theo đường đi, Tại Trung không ngừng rên rỉ, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.
"Tại Trung, ngươi kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi." Nghe Tại Trung thống khổ rên rỉ, Duẫn Hạo thấy trái tim mình từng hồi co rút đau đớn, hận không có cách để bản thân thay y hứng chịu mọi giày vò.
Rốt cục đã về tới Minh trang, Duẫn Hạo ôm Tại Trung cấp tốc đi qua đại môn. Vừa vào trong Duẫn Hạo đã trông thấy Tuấn Tú cùng Chính Thù đứng chờ tự khi nào.
"Chính Thù ca, mau, mau đến khám cho Tại Trung đi, đệ ấy bị thương rất nghiêm trọng." Duẫn Hạo vừa thấy Chính Thù thì mừng rỡ như được gặp cứu tinh.
"Được, ta biết rồi, mau đưa Tại Trung về phòng." Ngay từ lúc Duẫn Hạo bước qua đại môn, Chính Thù không hề dời mắt khỏi Tại Trung thân thể đầy rẫy thương tích nằm mềm rũ trong lòng Duẫn Hạo, không nhịn được thở dài, tại sao hài tử này tại sao luôn luôn bị tổn thương như vậy.
Duẫn Hạo bế Tại Trung đi về phòng, hết sức dịu dàng đặt y nằm lên trên giường, nhưng mặc dù hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng Tại Trung vẫn đau đớn quá mức, thở mạnh thành tiếng, gương mặt tái nhợt nhanh chóng trắng bệch.
"Dường như Tại Trung có chút không bình thường, sao lại đau đớn đến mức đó chứ?" Chính Thù cực kỳ khó hiểu, lông mày nhíu lại thành hàng. Tuy hiện giờ Tại Trung đã mất đi toàn bộ võ công, thân thể không còn được cường tráng như ngày trước, nhưng cũng không đến mức đau đến không ngừng rên rỉ ,chỉ vì những vết thương do trường tiên gây ra, tính tình Tại Trung có bao nhiều phần kiêu ngạo chứ, không phải thực sự đã đau đến cực hạn thì y nhất quyết không hé răng nửa lời.
"Thôi Đông Húc đã ép Tại Trung uống một thứ gọi là Cực Nghiên, ta cũng không biết nó là gì, nhưng mặc kệ chuyện đó, huynh mau mau nghĩ biện pháp chữa trị cho Tại Trung đi." Duẫn Hạo đứng bên cạnh liên tục dùng tay lau mồ hôi lạnh cho Tại Trung, vô cùng sốt ruột thúc giục Chính Thù.
"Cực Nghiên?" Chính Thù vừa nghe xong tên gọi kia sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nắm lấy cổ tay thanh mảnh của Tại Trung bắt mạch "Đúng là Cực Nghiên rồi, kẻ kia thực sự ra tay quá tàn độc mà." Chính Thù đau lòng nhìn Tại Trung.
"Chính Thù ca, rốt cuộc là làm sao?" Tuấn Tú nãy giờ vẫn đứng ở một bên, sốt ruột hỏi han.
Duẫn Hạo cũng ngẩng đầu lên, nhãn thần thắc mắc nhìn Chính Thù chăm chú.
"Lúc này nội thương cũ của Tại Trung đã nặng thêm không ít, nhưng đó vẫn không phải là chuyện nghiêm trọng nhất. Thứ vô cùng nguy hiểm đối với tính mạnh Tại Trung chính là ngoại thương và dược tính của Cực Nghiên bên trong cơ thể." Chính Thù nhăn mày trầm trọng nói tiếp "Vết thương b ên ngoài phải được xử lý ngay lập tức, nhưng sợ rằng Tại Trung sẽ thấy rất thống khổ." Nhãn thần Chính Thù đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thương xót "Dược tính của Cực Nghiên chính là khiến mọi cảm giác đau đớn tăng thêm gấp nhiều lần, người bị thương nhất định sẽ sống không bằng chết, nhưng lại không thể hôn mê bất tỉnh. Dựa vào tính toán của ta, số dược mà Tại Trung đã uống, sợ rằng phải mất ít nhất ba ngày mới có thể mất đi tác dụng."
"Ý của huynh là Tại Trung sẽ phải chịu đau đớn như thế này ba ngày nữa sao?" Duẫn Hạo mở to hai mắt không tin vào điều tai mình vừa nghe.
"Cực Nghiên vốn không có thuốc giải, chỉ có thể chờ dược tính tự tiêu trừ, ta dù muốn cũng không có cách nào khác." Chính Thù bất đắc dĩ lắc đầu "Tuy rằng sẽ rất đau đớn, nhưng trước hết nhất định phải bôi thuốc cho Tại Trung, ngoại thương của đệ ấy rất nghiêm trọng, không thể trì hoãn thêm nữa." Chính Thù vừa nói vừa lấy ra Kim Sang dược, chuẩn bị bôi thuốc lên vết thương trên thân thể Tại Trung.
Duẫn Hạo nắm chặt tay Tại Trung, yêu thương lau đi mồ hôi lạnh trên trán y. Nếu như hắn sớm biết Tại Trung sẽ phải chịu đựng sự giày vò thảm khốc nhường này, hắn thà thỏa hiệp với Thôi Đông Húc ngay từ đầu, chứ nhất quyết không để Tại Trung phải chịu thêm nhiều đòn roi đến vậy, còn phải uống thêm thứ Cực Nghiêm ma quỷ kia nữa.
"Aaa~~!!" Chính Thù vừa mới bôi thuốc lên trên miệng vết thương Tại Trung đã kêu lên thảm thiết "Aaa~~!"
"Ca..." Tuấn Tú mắt đỏ rực, không thể chứng kiến thêm nữa chạy khỏi sương phòng.
"Chính Thù ca, có thể nhẹ tay hơn được không?" Duẫn Hạo có chút nghẹn ngào. Mỗi một tiếng thét khổ sở của Tại Trung giống như mũi kiếm khoét sâu vào tim hắn, lúc này Duẫn Hạo cảm thấy toàn thân đau đớn tê buốt, bởi vì Tại Trung của hắn thống khổ vô cùng.
"Không có biện pháp, ta đã rất nhẹ nhàng rồi, đây là chuyện không thể tránh khỏi." Thanh âm Chính Thù có chút run rẩy, Tại Trung trong tình trạng như vậy, hắn cũng xót xa lắm chứ, nhưng đây là cách duy nhất.
"A... A... Các ngươi... Mau giết ta đi... Ta... không muốn... bôi thuốc nữa... thực sự... đau quá... A..." Tại Trung cố hết sức mới nói hết một câu, thanh âm y khiến người nghe đau lòng không thôi.
"Tại Trung, ta không cho ngươi nói những lời đó! Nhẫn một chút, nhịn một chút, sắp xong rồi." Duẫn Hạo cố sức nắm tay Tại Trung, dường như đang truyền thêm sức mạnh cho y.
"A... Không muốn... Ta chịu không nổi ... A a... Giết ta đi..." Thân thể Tại Trung vì quá đau đớn mà run rẩy kịch liệt, Chính Thù vì thế càng khó bôi thuốc chính xác lên vết thương, càng không thể khống chế lực đạo, bởi vậy Tại Trung càng phải hứng chịu thêm nhiều thống khổ.
"Duẫn Hạo, giữ chặt lấy Tại Trung, nếu không đệ ấy sẽ càng thêm đau đớn." Chính Thù nhíu mày, mồ hôi sớm đã ướt đẫm.
Duẫn Hạo nghe xong cố gắng giữ hai vai Tại Trung thật chặt, tận lực khiến y vô pháp nhúc nhích. Chính Thù lại tiếp tục thoa dược lên khắp người y.
"A... A... Duẫn Hạo... Cầu xin ngươi... A... Giết ta đi... A a... Nói thế nào đi chăng nữa... Ta cũng bị... A... Bị..."
"Tại Trung, đừng nói nữa, mặc kệ tên hỗn đản đó làm gì với đệ, ta cũng không quan tâm đâu. Ta chỉ muốn đệ mau chóng hồi phục, nhẫn nhịn một chút, thuốc sắp bôi xong rồi." Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung, yêu thương nhìn y.
"KHÔNG... Ta chịu không nổi nữa... A... Ta thực sự đau lắm... A... A... Mau để ta chết đi..." Tại Trung dùng nhãn thần cầu xin thống thiết nhìn Duẫn Hạo. Lúc này Tại Trung cảm giác bản thân giống như đang phải chịu án lăng trì2, sống lâu thêm giây khắc nào đều là dằn vặt khủng khiếp đối với y.
"Tại Trung, cố chịu thêm chút nữa, ta sẽ không để đệ có bề gì đâu. Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa sẽ khá hơn, đệ đừng nói những lời như vậy nữa, ta rất khó chịu." Khóe mắt Duẫn Hạo rơm rớm lệ. Nhìn Tại Trung đau đớn, hắn cũng thấy đau đớn. Duẫn Hạo thật không dám tưởng tượng đến tột cùng Tại Trung đang phải chịu giày vò đến mức nào, mà có thể dễ dàng cầu xin người khác lấy mạng mình như vậy, Duẫn Hạo chỉ biết mỗi một lần nghe thấy Tại Trung cầu xin mình lấy mạng y, thanh kiếm vốn xuyên qua tim hắn như xoáy sâu đục khoét thêm, đau đớn đến không thể hô hấp.
Khóe mắt Duẫn Hạo rốt cuộc không thể kìm giữ hơn nữa, lệ ngân chầm chậm tuôn rơi, từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt bàn tay Tại Trung, cảm giác rõ ràng lệ ngân kia nóng hôi hổi khiến Tại Trung chỉ sau chớp mắt đã thất thần, đau đớn trên người cũng nhất thời quên đi.
"Người... Đau lòng vì ta sao?" Tại Trung nhìn thật sâu vào mắt Duẫn Hạo.
"Có, lòng ta rất đau." Duẫn Hạo liên tục gật đầu. Hắn thực sự rất đau, chưa từng đau đến tê tâm liệt phế như vậy, đau sâu sắc mà bản thân vô pháp phủ nhận.
Tại Trung chậm rãi mỉm cười nhợt nhạt, ánh mắt yêu thương sâu sắc, chăm chú nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo, có một câu yêu thương đó của người là đủ lắm rồi, cho dù lúc này có phải chịu đựng đau đớn gấp trăm ngàn lần, ta cũng nguyện ý vì người nhẫn nhịn.
"Ân... Ân..." Tại Trung cắn chặt môi dưới, gắng hết sức ngăn cản bản thân rên rỉ, sắc mặt sớm đã trắng bệch dọa người.
Duẫn Hạo đứng ở bên cạnh quan sát chăm chú, trái tim như bị xé thành từng mảnh. Hắn biết, lúc này Tại Trung đang vì hắn mà kiên cường cắn răng chịu đựng thống khổ.
"Chính Thù ca, có biện pháp nào có thể khiến Tại Trung hôn mê trước hay không? Để Tại Trung tiếp tục chịu đựng đau đớn thế này không tốt một chút nào." Duẫn Hạo ngẩng đầu khẩn trương hỏi Chính Thù.
"Có cách nào khác thì ta đã sử dụng từ lâu rồi, nếu như bây dùng dùng biệp pháp mạnh khiến Tại Trung hôn mê, không những không có tác dụng bởi đệ ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại vừa gây thêm đau đớn không đáng có. Chỉ cần Tại Trung cố gắng chịu đựng thêm ba ngày nữa thì sẽ không sao nữa." Chính Thù vừa giúp Tại Trung thoa dược vừa giải thích.
Duẫn Hạo nghe xong vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng bất đắc dĩ, liên tục thay Tại Trung lau đi mồ hôi lạnh, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc của y.
Tại Trung vẫn nhìn Duẫn Hạo, đem mọi lo lắng cùng đau lòng của người thu trọn trong đáy mắt. Nhìn Duẫn Hạo vì mình mà lo lắng như vậy, Tại Trung dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa. Kỳ thực Duẫn Hạo vẫn luôn quan tâm đến ta, người vừa rồi còn nói người yêu ta, người đã chính miệng nói ra, vậy ta còn mong mỏi thêm điều gì nữa đây?
Duẫn Hạo, kỳ thực ta cũng không có ước mong gì quá tham lam đâu. Ta chỉ muốn người có thể trông thấy ta, không phớt lờ ta, như thế là đủ. Có thể hưởng thụ dù chỉ một chút ôn nhu của người, ta vô cùng thỏa mãn. Ta không dám đem bản thân ra so sánh với Hi Triệt ca, ta biết ta không thể sánh được với huynh ấy. Huynh ấy chỉ hơi mệt mỏi một chút người đã thương xót không ngừng, còn ta phải đến lúc toàn thân bầm dập thì người mới liếc mắt nhìn ta, nhưng chỉ cần người nhìn ta trong giây lát, ta đã hạnh phúc như được cả thế giới. Chỉ cần người không ghét bỏ ta, vì người ta nguyện ý chịu đựng tất cả đau đớn trên cõi đời này, cho dù hiện tại ta thực sự sống không bằng chết.
Đến khi Chính Thù bôi dược lên toàn thân Tại Trung xong, ngay cả khí lực để rên rỉ Tại Trung cũng không còn, chỉ có thể nằm bất động trên giường yếu ớt thở hổn hển, nhưng tinh thần trái lại rất tỉnh táo, bởi vì dược tính thâm độc của Cực Nghiên vẫn chưa mất tác dụng.
"Tại Trung, uống chút nước đi." Thấy Tại Trung đổ quá nhiều mồ hôi lạnh, Duẫn Hạo sợ y bị mất nước, vội vàng rót một chén trà ghé sát miệng y.
Chính Thù ở một bên theo dõi Duẫn Hạo cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Tại Trung, không phát hiện ra bản thân khẽ lắc đầu. Nếu Duẫn Hạo không phế bỏ võ công của Tại Trung, nhất định Tại Trung sẽ không bị kẻ khác giày vò đến nông nỗi kia. Mặt khác Duẫn Hạo không cam tâm k hi chứng kiến người khác thương tổn đến Tại Trung, nhưng lại không hề nhận ra chính bản thân mình mới là người khiến Tại Trung tổn thương sâu sắc nhất. Nhớ lại ánh mắt Tại Trung nhìn Duẫn Hạo lúc nãy, yêu thương ngập tràn, đã ở trong tình trạng thê thảm như vậy, nhưng Tại Trung vẫn yêu Duẫn Hạo sâu sắc. Chính Thù hiểu rõ, lúc nãy khi bôi thuốc, nếu như không có câu nói "Lòng ta rất đau" kia của Duẫn Hạo, nhất định Tại Trung sẽ không chống đỡ được. Dược tính của Cực Nghiên lợi hại bao nhiêu phần, Chính Thù rõ ràng hơn ai hết, bởi chính hắn đã tự mình trải nghiệm cảm giác đó.
"Duẫn Hạo, với tình trạng hiện giờ của Tại Trung lúc nào cũng phải có người túc trực bên cạnh, nếu như ngươi có việc phải ra ngoài, nhất định phải phân phó người khác chăm sóc Tại Trung." Chính Thù dặn dò tỉ mỉ.
"Ta sẽ không ly khai Tại Trung nửa bước." Duẫn Hạo thanh âm vô cùng nghiêm túc.
"Nếu như lúc này Hi Triệt đột nhiên quay về thì sao? Ngươi có dám chắc chắn mình sẽ không chạy thẳng ra đại môn nghênh đón mà chẳng cần suy nghĩ đến nửa giây không?" Chính Thù khẽ cúi đầu nhìn Tại Trung đang nằm trên giường chịu đựng đau đớn, giọng điệu mang theo ý châm biếm cùng chua xót. Nếu như Duẫn Hạo thực sự quan tâm tới Tại Trung như vậy, y sao lại có bộ dạng thê thảm nhường đó.
"Chính Thù ca!" Duẫn Hạo vừa tức giận vừa bối rối trừng mắt nhìn Chính Thù.
"Nếu phải chờ đợi quá lâu, tình cảm sớm sẽ bị lung lay. Ta nghĩ ngươi cũng không còn bao nhiêu cơ hội nữa, đừng tưởng rằng Tại Trung sẽ vĩnh viễn chờ đợi mình, đệ ấy đã vì ngươi mà phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, đừng lần nào nữa khiến Tại Trung thất vọng." Chính Thù nói xong, nhìn thật sâu vào mắt Duẫn Hạo, sau đó xoay người dời đi.
Nhìn Chính Thù khuất bóng, Duẫn Hạo nhíu mày mệt mỏi, nhưng ngay lập tức không phục vẻ bình thường quay lại ngồi bên giường Tại Trung.
Tại Trung bởi vì đau đớn quá mức chịu đựng khiến thần trí không còn tỉnh táo, cho nên căn bản không thể nghe hiểu được những câu đối thoại vừa rồi giữa Chính Thù và Duẫn Hạo,chỉ có thể cắn răng cố gắng chịu đựng đau đớn chăm chú nhìn Duẫn Hạo.
Nhìn thần sắc trắng bệch vì đau đớn của Tại Trung, Duẫn Hạo sâu sắc cảm nhận tâm can hắn đang bị một nỗi đau không thể chịu đựng giày vò. Vì sao vậy? Ta thực sự yêu Tại Trung sao? Vậy tình cảm đối với Hi Triệt ca là thứ gì? Từ trước tới nay người ta yêu thương chẳng phải là Hi Triệt ca hay sao? Đối với Tại Trung, ta lại có một loại cảm giác không thể xác định rõ ràng. Ta muốn Tại Trung lúc nào cũng ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không chia cách. Ta không thể chịu đựng được cảm giác khi trông thấy Tại Trung ở bên cạnh kẻ khác, người đó chỉ có thể là chính Trịnh Duẫn Hạo ta mà thôi, bất cứ ai cũng không được phép ở cùng một chỗ với Tại Trung. Chẳng lẽ, đó chính là yêu sao? Ta thực sự không hiểu.
"Duẫn Hạo... cùng ta... trò chuyện... được không..." Nhãn thần Tại Trung có chút dè dặt. Tại Trung biết, Duẫn Hạo có thể ở bên cạnh y như thế này đã là một kỳ tích rồi, y không có tư cách cũng không có quyền đòi hỏi người quá nhiều, đúng lúc toàn thân đau đến chết đi sống lại khiến y chịu không nổi, nếu như có thể nói chuyện để phân tâm một chút, giúp y giảm bớt đau đớn thì tốt.
"Được." Duẫn Hạo dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc mềm mại đang che trước trán Tại Trung "Đệ muốn nghe chuyện gì?"
"Ta nghĩ... muốn nghe ngươi kể ... những chuyện trước đây...bắt đầu ... từ lúc ... ngươi lần đầu tiên... nhìn thấy ta..." Tại Trung lưu luyến nhìn Duẫn Hạo.
"Lần đầu tiên thấy đệ ư?" Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cười cười "Lần đầu tiên thấy đệ..."
Duẫn Hạo bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện xảy ra năm xưa, tiếu ý ôn nhu từ sâu trong đáy mắt tản ra lấp lánh trong con ngươi nâu thẳm, mọi chuyện bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp gỡ Tại Trung ra sao cho đến khi hai người trưởng thành thế nào, từng chuyện từng chuyện theo giọng nói trầm ấm tái hiện lại trong không gian. Duẫn Hạo biết rõ, Tại Trung chỉ muốn nghe hắn nói chuyện để phân tán tư tưởng, đau đớn trên thân thể cũng vì thế mà giảm bớt đi, và cũng vì lý do đó, Duẫn Hạo đem toàn bộ ký ức bản thân lưu giữ tận đáy lòng nói ra, dù là một sự kiện rất nhỏ nhưng hắn chưa bao giờ lãng quên.
Tại Trung lẳng lặng nằm yên nghe Duẫn Hạo kể những chuyện trước kia, gương mặt anh tuấn mỉm cười dịu dàng. Y chỉ là tùy tiện nói ra chuyện đó, nhưng không nghĩ tới người có thể kể ra rành rọt từng chuyện một cách rõ ràng như thế, cứ như chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Tại Trung chưa bao giờ có suy nghĩ Duẫn Hạo có thể ghi nhớ nguyên vẹn từng hồi ức của hai người năm xưa, từ trước đến giờ y luôn một mực cho rằng những ký ức đó chỉ có duy nhất một mình Kim Tại Trung cẩn cẩn dực dực cất giữ sâu trong tâm trí, hóa ra, Duẫn Hạo vẫn còn nhớ rất rõ.
Duẫn Hạo, ta rất mong chúng ta có thể giống như trước kia, cho dù khi đó người chỉ yêu một mình Hi Triệt ca, cho dù khi đó người chỉ xem ta như hảo huynh đệ, nhưng trong những tháng ngày đó ta thật sự rất ... rất hạnh phúc. Bởi khi đó mỗi khi chúng ta đối mặt với nhau, ta đều được trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng mai của người, ... khi đó người tuyệt đối không để ta phải chịu bất cứ thương tổn gì, tiếc là, chúng ta đã đi quá xa để có thể quay trở lại.
"Trịnh trang chủ quả nhiên đúng giờ a, không sớm không muộn dù chỉ một khắc." Thôi Đông Húc cười cười xảo quyệt.
"Đừng nói nhiều lời vô ích, ta đã tới, Tại Trung đâu?" Duẫn Hạo trầm giọng tra vấn.
Thôi Đông Húc vẫn cười cười, không nói gì, khẽ phẩy tay ra hiệu cho một tên đại hán đứng bên cạnh, người kia liền đi ra sau bức tượng, lôi Tại Trung ra.
Tại Trung lúc này không mặc bất cứ thứ gì, toàn bộ thân thể trắng nõn chằng chịt vết roi, có chỗ tiên huyết vẫn không ngừng rỉ ra, ướt đẫm. Vệt máu đỏ thẫm đã khô dính chặt khắp bắp đùi trong, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng minh bạch Thôi Đông Húc đã cường bạo Tại Trung kinh khủng đến mức nào.
Mặc dù trước khi đi tới đây, Duẫn Hạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những gì hắn tưởng tượng so với những dằn vặt mà Tại Trung phải chịu đựng suốt mấy ngày qua thực sự đáng hổ thẹn, trông thấy tình cảnh hiện tại của y, trái tim Duẫn Hạo như bị bóp nát thành từng mảnh, đau đớn thấu xương. Nhưng hắn chỉ có thể che giấu tâm tư, gương mặt hoàn toàn bình thản và lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.
"Trịnh trang chủ, người của ngươi tính tình rất bướng bỉnh a, cho nên ta có giáo huấn một chút để y biết điều mà ngoan ngoãn, Tại Trung thực sự khiến kẻ khác mê người, thế nên, ta đã vô tình bính1 y, ngươi không phật ý chứ?" Dâm quang lóe lên trong đáy mắt Thôi Đông Húc, vừa nói tay còn cố ý xoa nắn khắp thân thể Tại Trung.
Tại Trung cúi đầu, cắn răng chịu được cảm giác bị đụng chạm khiến y thấy ghê tởm, y không có can đảm ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo. Y sợ, sợ phải trong thấy sự chán ghét và khinh thường trong đáy mắt kia.
"Thôi Đông Húc, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a. Hai năm trước ta đã tha cho ngươi một mạng, vậy mà hiện tại ngươi tự tìm tử lộ!" Lời Thôi Đông Húc nói ra chẳng khác gì mũi kiếm đâm sâu vào ngực Duẫn Hạo, hắn vô pháp tưởng tượng trong ba ngày qua Tại Trung đã phải chịu đựng những gì. Nhìn thân thể không có chỗ nào là không có vết thương của Tại Trung, ngay cả hô hấp Duẫn Hạo cũng thấy lồng ngực mình đau đớn vô cùng.
Người ngày hôm nay phải chết còn chưa biết là ai đâu." Thôi Đông Húc nhếch mép cười độc ác "Trịnh Duẫn Hạo, ngươi hay nhất là hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bằng không, người chịu khổ đầu tiên e là chỉ có mình Kim Tại Trung mà thôi!"
Duẫn Hạo giả vờ như không quan tâm, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Tại Trung, khuôn mặt băng lãnh khẽ cười nhạt.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì hắn mà chịu thỏa hiệp với nhà ngươi sao ? Đừng có nằm mơ! Với ta mà nói Kim Tại Trung bất quá chỉ là một con rối, hiện tại đã bị ngươi chơi đùa thành bộ dạng kia, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể cần hắn sao? Ngươi nếu như thích hắn đến vậy ta ngay lập tức tặng hắn cho ngươi, bất quá, sợ rằng ngươi sẽ mất mạng nếu chơi đùa hắn lần nữa." (Câu trước câu sau có vài tầng ý nghĩa khác nhau!!! Hạo ca... anh có phải quá mâu thuẫn không???)
Tại Trung đứng ở một bên nghe Duẫn Hạo nói không sót một từ, tâm can y đã sớm tan vỡ, càng cố cúi đầu xuống thật thấp. Quả nhiên, ta chỉ là một con rối mặc cho người khác thao túng chơi đùa, Duẫn Hạo nhất định sẽ không cần ta nữa. Như vậy cũng tốt, chí ít người sẽ không vì ta mà phải chịu sự uy hiếp của Thôi Đông Húc, như vậy, thật tốt.
"Trịnh Duẫn Hạo, đừng đóng kịch nữa, ta không tin ngươi thực sự không quan tâm đến Kim Tại Trung. Ngươi nhìn xem, có thấy y vô cùng điềm đạm đáng yêu không, lẽ nào ngươi thực sự nhẫn tâm để y phải chịu đau khổ sao?" Thôi Đông Húc vừa nói vừa đứng lên, giật mạnh tóc Tại Trung, khiến y không thể không ngẩng cao đầu.
Duẫn Hạo không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Thôi Đông Húc, chậm rãi rút kiếm khỏi bao.
"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi nếu như dám động thủ, người phải chết trước chính là Kim Tại Trung!" Thôi Đông Húc trông thấy Duẫn Hạo không hề bị ảnh hưởng khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm đó của Tại Trung, bắt đầu có chút hoảng loạn. Từ trong người lấy ra chủy thủ kề sát cổ Tại Trung.
Duẫn Hạo ngừng động tác nhìn chằm chằm Thôi Đông Húc. Hắn biết, nếu như hắn để mặc cho Thôi Đông Húc thao túng, thì không những không thể cứu được Tại Trung, mà còn khiến cả hai mất mạng, nhưng hắn cũng hiểu là không nên dồn ép khiến Thôi Đông Húc trở thành "ch* cùng dứt dậu", bằng không, gã sẽ khiến Tại Trung bị nguy hiểm. (Từ ngũ thiếu trong sáng ^.^!!!)
"Thôi Đông Húc, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi thả Tại Trung ra, ta sẽ để cho ngươi đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta." Duẫn Hạo nheo mắt lại nhìn Thôi Đông Húc.
"Ha ha...! Trịnh Duẫn Hạo, không phải là ngươi không quan tâm đến y sao? Ngươi chính là sợ ta lấy mạng Kim Tại Trung sao?" Gương mặt của kẻ tiểu nhân bỗng nhiện hiện lên tia đắc ý.
"Hắn tốt xấu gì cũng là đệ đệ của Hi Triệt, nếu để hắn chết ta sẽ khó ăn khó nói với Hi Triệt, chỉ đơn giản vì thế mà thôi. Nhưng nếu như ngươi muốn dùng hắn để bắt ta khoanh tay, để yên mặc ngươi thao túng, chuyện đó không có khả năng đâu." Duẫn Hạo khẽ lắc đầu nhìn Thôi Đông Húc. (Sắp có người suy nghĩ xa xôi... Oa oa...)
Hi Triệt ca, hóa ra là vì Hi Triệt ca. Tại Trung nghe lời Duẫn Hạo nói ra, tâm tình càng thêm buồn bã. Nếu như không phải vì Hi Triệt ca, vậy chắc người sẽ không thèm tới đây đâu? Nếu như không phải vì Hi Triệt ca, có đúng là ngay cả liếc mắt người cũng không muốn nhìn ta hay không? Không sao đâu, Duẫn Hạo, đừng do dự nữa, lúc này ta thực sự thấy bản thân mình thật may mắn, thật may vì người không quan tâm đến ta. Thế nhưng, người có biết không, sao tim ta lại thấy đau thế này!!!
"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đúng là kẻ chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Để ta xem xem ngươi còn đóng kịch được tới lúc nào!" Thôi Đông Húc nói xong liền liếc mắt ra hiệu với một tên đại hán đứng bên cạnh.
Tên kia hướng Thôi Đông Húc gật đầu một cái, lấy ra trường tiên rồi đi đến đứng sau lưng Tại Trung, sau đó vung roi hung hăng quất mạnh lên lưng y.
"Ân..." Tại Trung cắn răng chịu đựng, nhưng không ngăn được bản thân phải khẽ rên rỉ. Dược tính trên người vẫn còn tác dụng, đau đớn quá mức chịu đựng nhanh chóng lan tràn toàn thân, nhưng y vẫn một mực không muốn mình trở nên quá thảm hại, đặc biệt là ở ngay trước mắt Duẫn Hạo.
Ngay từ nhát roi đầu tiên quất lên người Tại Trung, Duẫn Hạo đã cảm thấy đất quanh chân mình như sụp xuống, trái tim không ngừng tứa máu, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt băng lãnh, không có lấy một biến đổi nào, hắn không thể để Thôi Đông Húc nhìn ra bất cứ một kẽ hở nào.
Tại Trung, rất đau đúng không, xin lỗi, phải để đệ chịu đựng sự dằn vặt này. Kiên nhẫn một chút, cố nhẫn nhịn thêm một chút nữa thôi, ta sẽ xẻ thịt lột da Thôi Đông Húc ra, báo thù cho đệ!
"Mở miệng kêu đi! Hét lên đi! Để Trịnh Duẫn Hạo hảo hảo nghe rõ một chút!" Tại Trung càng cố gắng chịu đựng không rên la, càng khiến Thôi Đông Húc tức giận điên người, nghiến răng nghiến lợi giật tóc Tại Trung.
"Thôi Đông Húc, vô dụng thôi, ta nghĩ ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn thả Tại Trung ra, ta cũng sẽ cho ngươi một lối thoát. Nếu như ngươi thực sự tra tấn hắn đến chết, vậy người chết ngay sau đó chính là ngươi!" Gương mặt lạnh lùng của Duẫn Hạo không chút biến sắc, dường như thống khổ mà Tại Trung đang phải chịu đựng ngay trước mắt hắn chỉ như không khí vô hình.
"Trịnh Duẫn Hạo, ta không tin ngươi thực sự không đau lòng!" Thôi Đông Húc nói xong lấy ra một bình sứ nhỏ, dốc toàn bộ nửa bình dược còn lại trong đó vào miệng Tại Trung "Biết ta cho y uống cái gì không? Là Cực Nghiên, vì ngươi chưa từng nghe nói qua, nên ta cũng vui lòng mà giảng giải cho ngươi nghe, đây là mật dược do Phi Vân Trang đặc chế ra, nó có thể khiến người đang thụ hình cảm thấy thống khổ gấp bội. Vừa rồi ta cho hắn uống một lượng dược tuy không quá nhiều, nhưng cũng đủ để khiến hắn đau đớn đến sống không bằng chết." Thôi Đông Húc độc ác nói, còn cười cười vô cùng tàn bạo, ra hiệu cho tên đại hán đứng phía sau Tại Trung dừng lại, thay đổi tư thế.
Lần thứ hai trường tiên dội xuống, từng roi từng roi hung mãnh tất cả tập trung trên thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của Tại Trung.
"Aaa~~!!" Lúc này Tại Trung không thể chịu đựng thêm được nữa kêu lên thảm thiết, đau đớn lan tràn từng ngõ ngách trên thân thể khiến y thực sự minh bạch câu nói vừa rồi của Thôi Đông Húc, quả là "sống không bằng chết".
Tiếng kêu thảm thiết đó của Tại Trung khiến tâm can Duẫn Hạo chấn động dữ dội, hắn hiểu rõ tính tình của Tại Trung, nếu như không phải đau đớn kia đã tới cực hạn, Tại Trung tuyệt đối không kêu thét như vậy.
"Thôi Đông Húc!" Duẫn Hạo rốt cục không thể kiềm chế thêm nữa, thân tình vô cùng giận dữ, sát khí từ trong đáy mắt nhanh chóng tản ra.
"Ha ha ha! Có thấy yêu thương sao? Nghe thanh âm y rên rỉ chả phải là rất êm tai hay sao?" Thôi Đông Húc đắc ý cười độc ác "Muốn Kim Tại Trung không phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, ngươi hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!"
"Aaa~~!!" Tiếng kêu thảm thiết của Tại Trung liên tục vang lên, thậm chí càng lúc càng thêm thê lương, khiến người nghe thấy cõi lòng tan nát.
"Thôi Đông Húc, rõ ràng là ngươi dồn ép ta. Ta trước hết giết chết Kim Tại Trung, sau đó dùng lấy mạng ngươi để báo thù cho hắn, như vậy cũng có thể khiến hắn không phải chịu thêm đau đớn nữa!" Duẫn Hạo nói xong giơ kiếm đâm thẳng về phía Tại Trung.
Duẫn Hạo đang đánh cược vào ván bài có lẽ là lớn nhất đời mình, hắn cược Thôi Đông Húc sẽ không chịu để hắn lấy mạng Tại Trung. Nếu thắng, hắn có thể cứu được Tại Trung, nếu như thua, hắn sẽ lộ ra sơ hở, nhưng như thế sẽ khiến mọi nỗ lực từ đầu đến giờ đổ sông đổ bể, Duẫn Hạo chỉ có thể nhắm buông tay chịu trói, mặc cho Thôi Đông Húc chi phối, hắn không thể đứng yên chứng kiến Tại Trung chịu đựng giày vò thêm nữa.
Thôi Đông Húc trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ làm như vậy, vội vàng rút kiếm ngăn cản đòn tấn công bất ngờ của Duẫn Hạo, ôm người Tại Trung nhảy sang một bên, còn hai tên đại hán khi nãy hành hạ Tại Trung đều bị Duẫn Hạo chém đầu lìa khỏi cổ, hai tên khác trông thấy thế liền hiểu đại sự có biến, nhanh nhanh chóng chóng bỏ chạy thoát thân khỏi miếu, hoàn toàn mặc kệ chủ nhân Thôi Đông Húc của mình.
"Trịnh Duẫn Hạo, ta thật không ngờ ngươi có thể lãnh huyết đến như vậy! Phụ Kim Tại Trung suốt ba ngày nay lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ về ngươi, ngay cả ta cũng cảm thấy hắn đã làm một chuyện vô ích rồi!" Thôi Đông Húc vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tại Trung ở trong ngực gã, nhãn thần có chút thương xót. Tuy rằng gã hận Kim Tại Trung đến tận xương tủy vì đã hủy hoại Phi Vân Trang, nhưng Thôi Đông Húc cũng đã từng thật tâm yêu thích Tại Trung.
"Thế nào? Ngươi chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao? Sao lại phải vất vả bảo vệ hắn như thế? Thôi Đông Húc, ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên dùng một con rối để uy hiếp ta, bởi vì ngươi đã đánh giá quá cao vị trí của Kim Tại Trung trong lòng ta, cho nên ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!" Duẫn Hạo nói xong, nâng kiếm liên tục tấn công Thôi Động Húc.
Thôi Đông Húc vốn chẳng thể làm đối thủ của Duẫn Hạo, huống chi gã lúc này một tay còn ôm thêm Tại Trung, càng không thể chống đỡ được sự công kích mãnh liệt đó của hắn, rốt cuộc gã cũng không còn cách nào khác hơn là phải buông Tại Trung ra, chuyên tâm đối phó với Duẫn Hạo.
Thôi Đông Húc vừa mới buôn Tại Trung ra, y chỉ có thể vô lực ngã xuống đất không dậy nổi. Dược tính của Cực Nghiên lúc này phát huy càng thêm lợi hại, Tại Trung cảm thấy toàn thân đau đớn như bị quăng vào bụi gai, vết thương nào cũng nhức nhối, đặc biệt là phía sau lưng lại thêm rất nhiều vết roi mới còn đang rỉ máu, quả thực thống khổ đến không muốn sống. Miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo đang giao đấu quyết liệt với Thôi Đông Húc, nhớ lại những lời Duẫn Hạo vừa nói, tâm can lạnh như bị dìm xuống hồ băng.
Trong ba ngày vừa qua, cho dù thân thể có phải chịu đựng sự tra tấn giày vò đến thế nào Tại Trung vẫn có thể kiên cường chịu đựng, nhưng những lời nói vừa nãy của Duẫn Hạo khiến tâm can y đau đớn khổ sở hơn vết thương thể xác cả trăm ngàn lần. Ta đã là một con rối bỏ đi bị kẻ khác chà đạp, Duẫn Hạo sẽ không cần ta nữa. Mà ta cũng không còn xứng đáng nữa rồi, giờ đây ngay cả việc làm một con rối ta cũng không còn đủ tư cách, ta không còn thuộc sở hữu của một mình người, tấm thân này đã không còn trong sạch nữa rồi.
Tại Trung gắng gượng đến gần xác hai tên đại hán lúc nãy đã bị Duẫn Hạo kết liễu, rút kiếm của một kẻ ra.
Đáng lẽ ta phải chết từ lâu rồi mới phải, đáng lẽ ta nên chết ngay khi rơi vào tay Thôi Đông Húc, ta thật ngu ngốc khi kéo dài mạng sống này đến tận bây giờ, nếu như kết thúc sớm hơn một chút, nhất định ta sẽ không phải nghe những lời tuyệt tình kia của Duẫn Hạo.
Nắm chắc chuôi kiếm, kề lưỡi kiếm bên cổ, Tại Trung nhắm chặt hai mắt.
Duẫn Hạo, ta yêu người. Cho dù ta chưa từng nói những lời này với người, nhưng ta thực sự rất yêu người, mặc kệ người chưa từng yêu thương ta, mặc kệ người vô tình với ta. (Dạ!!! Tại ca rốt cuộc biết "lỗi" của mình là do đâu >.
Duẫn Hạo mặc dù không dốc toàn lực ra giao đấu với Thôi Đông Húc nhưng có thể dễ dàng đánh bại gã, chuẩn bị vung kiếm đoạt mạng kẻ thù, mắt khẽ liếc về phía Tại Trung, kịp thời trông thấy hành động kỳ lạ của y.
Tại Trung muốn làm gì? Đệ ấy muốn tự sát?!!!
Nhìn thanh kiếm trong tay Tại Trung càng ngày càng kề sát vào cổ, trái tim Duẫn Hạo sớm đã bị cứa nát. Lúc này hắn cũng không còn tâm trí mà để lấy mạng Thôi Đông Húc nữa, vội vội vàng vàng phi thân về phía Tại Trung, đoạt lấy thanh kiếm trong tay y, nhưng lưỡi kiếm vẫn lạnh lùng lướt qua cổ Tại Trung, để lại trên cần cổ trắng mịn một vệt máu mờ mờ.
"Tại Trung! Ngươi điên rồi sao?! Vì sao lại làm như vậy? Ta đã tới, vì sao ngươi còn muốn làm như vậy?!" Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung vào lòng, tức giận trừng mắt nhìn y.
Thôi Đông Húc lợi dụng cơ hôi đó, vội vàng bỏ chạy khỏi miếu, thân ảnh thoáng chốc đã biến mất.
"Không phải... Không cần ... Ta nữa... thì hãy ... để cho ta chết... Ta... đã không còn sạch ..." Tại Trung nức nở, lệ ngân ròng ròng thấm đẫm khuôn mặt.
"Không thể không cần ngươi, làm sao ta có thể không cần ngươi chứ, vừa rồi ta nói vậy là để lừa Thôi Đông Húc mà thôi. Tại Trung, ta lập tức đưa ngươi quay về." Duẫn Hạo nói xong lập tức cởi bỏ trường bào khoác lên người Tại Trung.
"Duẫn Hạo ca, Tại Trung ca." Xương Mân lúc này cũng đã chạy vào trong miếu.
Xương Mân nghe theo lệnh của Duẫn Hạo, sau khi chờ nửa canh giờ mới dẫn theo thuộc hạ từ Minh trang chạy đến đây.
"Xương Mân, ngươi tới vừa đúng lúc, Thôi Đông Húc đã bỏ trốn, ngươi mau đuổi theo hắn. Ta bây giờ phải đưa Tại Trung quay lại Minh trang gấp." Duẫn Hạo vừa phân phó vừa bế Tại Trung đứng lên.
"Vâng, đệ sẽ để lại ngựa cho hai người, huynh mau đưa Tại Trung ca về trang đi." Xương Mân trông thấy toàn thân Tại Trung chi chít vết thương, trong lòng khó chịu muốn chết, chỉ hận không thể ngay lập tức tóm được Thôi Đông Húc để chặt chém tên khốn đó thành trăm mảnh. Sau khi nói xong liền xông ra ngoài.
Duẫn Hạo ôm Tại Trung phi thân ra cửa miếu, xoay người lên ngựa, ôm chặt y vào trong lòng, phi nước đại về hướng Minh trang.
"Ân... Ô..."
Tuy rằng Duẫn Hạo đã dùng mọi biện pháp giúp Tại Trung ổn định, nhưng vẫn khó tránh được xóc nảy, tác động lên những vết thương trên người y. Dọc theo đường đi, Tại Trung không ngừng rên rỉ, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.
"Tại Trung, ngươi kiên nhẫn một chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi." Nghe Tại Trung thống khổ rên rỉ, Duẫn Hạo thấy trái tim mình từng hồi co rút đau đớn, hận không có cách để bản thân thay y hứng chịu mọi giày vò.
Rốt cục đã về tới Minh trang, Duẫn Hạo ôm Tại Trung cấp tốc đi qua đại môn. Vừa vào trong Duẫn Hạo đã trông thấy Tuấn Tú cùng Chính Thù đứng chờ tự khi nào.
"Chính Thù ca, mau, mau đến khám cho Tại Trung đi, đệ ấy bị thương rất nghiêm trọng." Duẫn Hạo vừa thấy Chính Thù thì mừng rỡ như được gặp cứu tinh.
"Được, ta biết rồi, mau đưa Tại Trung về phòng." Ngay từ lúc Duẫn Hạo bước qua đại môn, Chính Thù không hề dời mắt khỏi Tại Trung thân thể đầy rẫy thương tích nằm mềm rũ trong lòng Duẫn Hạo, không nhịn được thở dài, tại sao hài tử này tại sao luôn luôn bị tổn thương như vậy.
Duẫn Hạo bế Tại Trung đi về phòng, hết sức dịu dàng đặt y nằm lên trên giường, nhưng mặc dù hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng Tại Trung vẫn đau đớn quá mức, thở mạnh thành tiếng, gương mặt tái nhợt nhanh chóng trắng bệch.
"Dường như Tại Trung có chút không bình thường, sao lại đau đớn đến mức đó chứ?" Chính Thù cực kỳ khó hiểu, lông mày nhíu lại thành hàng. Tuy hiện giờ Tại Trung đã mất đi toàn bộ võ công, thân thể không còn được cường tráng như ngày trước, nhưng cũng không đến mức đau đến không ngừng rên rỉ ,chỉ vì những vết thương do trường tiên gây ra, tính tình Tại Trung có bao nhiều phần kiêu ngạo chứ, không phải thực sự đã đau đến cực hạn thì y nhất quyết không hé răng nửa lời.
"Thôi Đông Húc đã ép Tại Trung uống một thứ gọi là Cực Nghiên, ta cũng không biết nó là gì, nhưng mặc kệ chuyện đó, huynh mau mau nghĩ biện pháp chữa trị cho Tại Trung đi." Duẫn Hạo đứng bên cạnh liên tục dùng tay lau mồ hôi lạnh cho Tại Trung, vô cùng sốt ruột thúc giục Chính Thù.
"Cực Nghiên?" Chính Thù vừa nghe xong tên gọi kia sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng nắm lấy cổ tay thanh mảnh của Tại Trung bắt mạch "Đúng là Cực Nghiên rồi, kẻ kia thực sự ra tay quá tàn độc mà." Chính Thù đau lòng nhìn Tại Trung.
"Chính Thù ca, rốt cuộc là làm sao?" Tuấn Tú nãy giờ vẫn đứng ở một bên, sốt ruột hỏi han.
Duẫn Hạo cũng ngẩng đầu lên, nhãn thần thắc mắc nhìn Chính Thù chăm chú.
"Lúc này nội thương cũ của Tại Trung đã nặng thêm không ít, nhưng đó vẫn không phải là chuyện nghiêm trọng nhất. Thứ vô cùng nguy hiểm đối với tính mạnh Tại Trung chính là ngoại thương và dược tính của Cực Nghiên bên trong cơ thể." Chính Thù nhăn mày trầm trọng nói tiếp "Vết thương b ên ngoài phải được xử lý ngay lập tức, nhưng sợ rằng Tại Trung sẽ thấy rất thống khổ." Nhãn thần Chính Thù đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thương xót "Dược tính của Cực Nghiên chính là khiến mọi cảm giác đau đớn tăng thêm gấp nhiều lần, người bị thương nhất định sẽ sống không bằng chết, nhưng lại không thể hôn mê bất tỉnh. Dựa vào tính toán của ta, số dược mà Tại Trung đã uống, sợ rằng phải mất ít nhất ba ngày mới có thể mất đi tác dụng."
"Ý của huynh là Tại Trung sẽ phải chịu đau đớn như thế này ba ngày nữa sao?" Duẫn Hạo mở to hai mắt không tin vào điều tai mình vừa nghe.
"Cực Nghiên vốn không có thuốc giải, chỉ có thể chờ dược tính tự tiêu trừ, ta dù muốn cũng không có cách nào khác." Chính Thù bất đắc dĩ lắc đầu "Tuy rằng sẽ rất đau đớn, nhưng trước hết nhất định phải bôi thuốc cho Tại Trung, ngoại thương của đệ ấy rất nghiêm trọng, không thể trì hoãn thêm nữa." Chính Thù vừa nói vừa lấy ra Kim Sang dược, chuẩn bị bôi thuốc lên vết thương trên thân thể Tại Trung.
Duẫn Hạo nắm chặt tay Tại Trung, yêu thương lau đi mồ hôi lạnh trên trán y. Nếu như hắn sớm biết Tại Trung sẽ phải chịu đựng sự giày vò thảm khốc nhường này, hắn thà thỏa hiệp với Thôi Đông Húc ngay từ đầu, chứ nhất quyết không để Tại Trung phải chịu thêm nhiều đòn roi đến vậy, còn phải uống thêm thứ Cực Nghiêm ma quỷ kia nữa.
"Aaa~~!!" Chính Thù vừa mới bôi thuốc lên trên miệng vết thương Tại Trung đã kêu lên thảm thiết "Aaa~~!"
"Ca..." Tuấn Tú mắt đỏ rực, không thể chứng kiến thêm nữa chạy khỏi sương phòng.
"Chính Thù ca, có thể nhẹ tay hơn được không?" Duẫn Hạo có chút nghẹn ngào. Mỗi một tiếng thét khổ sở của Tại Trung giống như mũi kiếm khoét sâu vào tim hắn, lúc này Duẫn Hạo cảm thấy toàn thân đau đớn tê buốt, bởi vì Tại Trung của hắn thống khổ vô cùng.
"Không có biện pháp, ta đã rất nhẹ nhàng rồi, đây là chuyện không thể tránh khỏi." Thanh âm Chính Thù có chút run rẩy, Tại Trung trong tình trạng như vậy, hắn cũng xót xa lắm chứ, nhưng đây là cách duy nhất.
"A... A... Các ngươi... Mau giết ta đi... Ta... không muốn... bôi thuốc nữa... thực sự... đau quá... A..." Tại Trung cố hết sức mới nói hết một câu, thanh âm y khiến người nghe đau lòng không thôi.
"Tại Trung, ta không cho ngươi nói những lời đó! Nhẫn một chút, nhịn một chút, sắp xong rồi." Duẫn Hạo cố sức nắm tay Tại Trung, dường như đang truyền thêm sức mạnh cho y.
"A... Không muốn... Ta chịu không nổi ... A a... Giết ta đi..." Thân thể Tại Trung vì quá đau đớn mà run rẩy kịch liệt, Chính Thù vì thế càng khó bôi thuốc chính xác lên vết thương, càng không thể khống chế lực đạo, bởi vậy Tại Trung càng phải hứng chịu thêm nhiều thống khổ.
"Duẫn Hạo, giữ chặt lấy Tại Trung, nếu không đệ ấy sẽ càng thêm đau đớn." Chính Thù nhíu mày, mồ hôi sớm đã ướt đẫm.
Duẫn Hạo nghe xong cố gắng giữ hai vai Tại Trung thật chặt, tận lực khiến y vô pháp nhúc nhích. Chính Thù lại tiếp tục thoa dược lên khắp người y.
"A... A... Duẫn Hạo... Cầu xin ngươi... A... Giết ta đi... A a... Nói thế nào đi chăng nữa... Ta cũng bị... A... Bị..."
"Tại Trung, đừng nói nữa, mặc kệ tên hỗn đản đó làm gì với đệ, ta cũng không quan tâm đâu. Ta chỉ muốn đệ mau chóng hồi phục, nhẫn nhịn một chút, thuốc sắp bôi xong rồi." Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung, yêu thương nhìn y.
"KHÔNG... Ta chịu không nổi nữa... A... Ta thực sự đau lắm... A... A... Mau để ta chết đi..." Tại Trung dùng nhãn thần cầu xin thống thiết nhìn Duẫn Hạo. Lúc này Tại Trung cảm giác bản thân giống như đang phải chịu án lăng trì2, sống lâu thêm giây khắc nào đều là dằn vặt khủng khiếp đối với y.
"Tại Trung, cố chịu thêm chút nữa, ta sẽ không để đệ có bề gì đâu. Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa sẽ khá hơn, đệ đừng nói những lời như vậy nữa, ta rất khó chịu." Khóe mắt Duẫn Hạo rơm rớm lệ. Nhìn Tại Trung đau đớn, hắn cũng thấy đau đớn. Duẫn Hạo thật không dám tưởng tượng đến tột cùng Tại Trung đang phải chịu giày vò đến mức nào, mà có thể dễ dàng cầu xin người khác lấy mạng mình như vậy, Duẫn Hạo chỉ biết mỗi một lần nghe thấy Tại Trung cầu xin mình lấy mạng y, thanh kiếm vốn xuyên qua tim hắn như xoáy sâu đục khoét thêm, đau đớn đến không thể hô hấp.
Khóe mắt Duẫn Hạo rốt cuộc không thể kìm giữ hơn nữa, lệ ngân chầm chậm tuôn rơi, từng giọt từng giọt chảy xuống thấm ướt bàn tay Tại Trung, cảm giác rõ ràng lệ ngân kia nóng hôi hổi khiến Tại Trung chỉ sau chớp mắt đã thất thần, đau đớn trên người cũng nhất thời quên đi.
"Người... Đau lòng vì ta sao?" Tại Trung nhìn thật sâu vào mắt Duẫn Hạo.
"Có, lòng ta rất đau." Duẫn Hạo liên tục gật đầu. Hắn thực sự rất đau, chưa từng đau đến tê tâm liệt phế như vậy, đau sâu sắc mà bản thân vô pháp phủ nhận.
Tại Trung chậm rãi mỉm cười nhợt nhạt, ánh mắt yêu thương sâu sắc, chăm chú nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo, có một câu yêu thương đó của người là đủ lắm rồi, cho dù lúc này có phải chịu đựng đau đớn gấp trăm ngàn lần, ta cũng nguyện ý vì người nhẫn nhịn.
"Ân... Ân..." Tại Trung cắn chặt môi dưới, gắng hết sức ngăn cản bản thân rên rỉ, sắc mặt sớm đã trắng bệch dọa người.
Duẫn Hạo đứng ở bên cạnh quan sát chăm chú, trái tim như bị xé thành từng mảnh. Hắn biết, lúc này Tại Trung đang vì hắn mà kiên cường cắn răng chịu đựng thống khổ.
"Chính Thù ca, có biện pháp nào có thể khiến Tại Trung hôn mê trước hay không? Để Tại Trung tiếp tục chịu đựng đau đớn thế này không tốt một chút nào." Duẫn Hạo ngẩng đầu khẩn trương hỏi Chính Thù.
"Có cách nào khác thì ta đã sử dụng từ lâu rồi, nếu như bây dùng dùng biệp pháp mạnh khiến Tại Trung hôn mê, không những không có tác dụng bởi đệ ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại vừa gây thêm đau đớn không đáng có. Chỉ cần Tại Trung cố gắng chịu đựng thêm ba ngày nữa thì sẽ không sao nữa." Chính Thù vừa giúp Tại Trung thoa dược vừa giải thích.
Duẫn Hạo nghe xong vẻ mặt tràn đầy yêu thương cùng bất đắc dĩ, liên tục thay Tại Trung lau đi mồ hôi lạnh, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc của y.
Tại Trung vẫn nhìn Duẫn Hạo, đem mọi lo lắng cùng đau lòng của người thu trọn trong đáy mắt. Nhìn Duẫn Hạo vì mình mà lo lắng như vậy, Tại Trung dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa. Kỳ thực Duẫn Hạo vẫn luôn quan tâm đến ta, người vừa rồi còn nói người yêu ta, người đã chính miệng nói ra, vậy ta còn mong mỏi thêm điều gì nữa đây?
Duẫn Hạo, kỳ thực ta cũng không có ước mong gì quá tham lam đâu. Ta chỉ muốn người có thể trông thấy ta, không phớt lờ ta, như thế là đủ. Có thể hưởng thụ dù chỉ một chút ôn nhu của người, ta vô cùng thỏa mãn. Ta không dám đem bản thân ra so sánh với Hi Triệt ca, ta biết ta không thể sánh được với huynh ấy. Huynh ấy chỉ hơi mệt mỏi một chút người đã thương xót không ngừng, còn ta phải đến lúc toàn thân bầm dập thì người mới liếc mắt nhìn ta, nhưng chỉ cần người nhìn ta trong giây lát, ta đã hạnh phúc như được cả thế giới. Chỉ cần người không ghét bỏ ta, vì người ta nguyện ý chịu đựng tất cả đau đớn trên cõi đời này, cho dù hiện tại ta thực sự sống không bằng chết.
Đến khi Chính Thù bôi dược lên toàn thân Tại Trung xong, ngay cả khí lực để rên rỉ Tại Trung cũng không còn, chỉ có thể nằm bất động trên giường yếu ớt thở hổn hển, nhưng tinh thần trái lại rất tỉnh táo, bởi vì dược tính thâm độc của Cực Nghiên vẫn chưa mất tác dụng.
"Tại Trung, uống chút nước đi." Thấy Tại Trung đổ quá nhiều mồ hôi lạnh, Duẫn Hạo sợ y bị mất nước, vội vàng rót một chén trà ghé sát miệng y.
Chính Thù ở một bên theo dõi Duẫn Hạo cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Tại Trung, không phát hiện ra bản thân khẽ lắc đầu. Nếu Duẫn Hạo không phế bỏ võ công của Tại Trung, nhất định Tại Trung sẽ không bị kẻ khác giày vò đến nông nỗi kia. Mặt khác Duẫn Hạo không cam tâm k hi chứng kiến người khác thương tổn đến Tại Trung, nhưng lại không hề nhận ra chính bản thân mình mới là người khiến Tại Trung tổn thương sâu sắc nhất. Nhớ lại ánh mắt Tại Trung nhìn Duẫn Hạo lúc nãy, yêu thương ngập tràn, đã ở trong tình trạng thê thảm như vậy, nhưng Tại Trung vẫn yêu Duẫn Hạo sâu sắc. Chính Thù hiểu rõ, lúc nãy khi bôi thuốc, nếu như không có câu nói "Lòng ta rất đau" kia của Duẫn Hạo, nhất định Tại Trung sẽ không chống đỡ được. Dược tính của Cực Nghiên lợi hại bao nhiêu phần, Chính Thù rõ ràng hơn ai hết, bởi chính hắn đã tự mình trải nghiệm cảm giác đó.
"Duẫn Hạo, với tình trạng hiện giờ của Tại Trung lúc nào cũng phải có người túc trực bên cạnh, nếu như ngươi có việc phải ra ngoài, nhất định phải phân phó người khác chăm sóc Tại Trung." Chính Thù dặn dò tỉ mỉ.
"Ta sẽ không ly khai Tại Trung nửa bước." Duẫn Hạo thanh âm vô cùng nghiêm túc.
"Nếu như lúc này Hi Triệt đột nhiên quay về thì sao? Ngươi có dám chắc chắn mình sẽ không chạy thẳng ra đại môn nghênh đón mà chẳng cần suy nghĩ đến nửa giây không?" Chính Thù khẽ cúi đầu nhìn Tại Trung đang nằm trên giường chịu đựng đau đớn, giọng điệu mang theo ý châm biếm cùng chua xót. Nếu như Duẫn Hạo thực sự quan tâm tới Tại Trung như vậy, y sao lại có bộ dạng thê thảm nhường đó.
"Chính Thù ca!" Duẫn Hạo vừa tức giận vừa bối rối trừng mắt nhìn Chính Thù.
"Nếu phải chờ đợi quá lâu, tình cảm sớm sẽ bị lung lay. Ta nghĩ ngươi cũng không còn bao nhiêu cơ hội nữa, đừng tưởng rằng Tại Trung sẽ vĩnh viễn chờ đợi mình, đệ ấy đã vì ngươi mà phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, đừng lần nào nữa khiến Tại Trung thất vọng." Chính Thù nói xong, nhìn thật sâu vào mắt Duẫn Hạo, sau đó xoay người dời đi.
Nhìn Chính Thù khuất bóng, Duẫn Hạo nhíu mày mệt mỏi, nhưng ngay lập tức không phục vẻ bình thường quay lại ngồi bên giường Tại Trung.
Tại Trung bởi vì đau đớn quá mức chịu đựng khiến thần trí không còn tỉnh táo, cho nên căn bản không thể nghe hiểu được những câu đối thoại vừa rồi giữa Chính Thù và Duẫn Hạo,chỉ có thể cắn răng cố gắng chịu đựng đau đớn chăm chú nhìn Duẫn Hạo.
Nhìn thần sắc trắng bệch vì đau đớn của Tại Trung, Duẫn Hạo sâu sắc cảm nhận tâm can hắn đang bị một nỗi đau không thể chịu đựng giày vò. Vì sao vậy? Ta thực sự yêu Tại Trung sao? Vậy tình cảm đối với Hi Triệt ca là thứ gì? Từ trước tới nay người ta yêu thương chẳng phải là Hi Triệt ca hay sao? Đối với Tại Trung, ta lại có một loại cảm giác không thể xác định rõ ràng. Ta muốn Tại Trung lúc nào cũng ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không chia cách. Ta không thể chịu đựng được cảm giác khi trông thấy Tại Trung ở bên cạnh kẻ khác, người đó chỉ có thể là chính Trịnh Duẫn Hạo ta mà thôi, bất cứ ai cũng không được phép ở cùng một chỗ với Tại Trung. Chẳng lẽ, đó chính là yêu sao? Ta thực sự không hiểu.
"Duẫn Hạo... cùng ta... trò chuyện... được không..." Nhãn thần Tại Trung có chút dè dặt. Tại Trung biết, Duẫn Hạo có thể ở bên cạnh y như thế này đã là một kỳ tích rồi, y không có tư cách cũng không có quyền đòi hỏi người quá nhiều, đúng lúc toàn thân đau đến chết đi sống lại khiến y chịu không nổi, nếu như có thể nói chuyện để phân tâm một chút, giúp y giảm bớt đau đớn thì tốt.
"Được." Duẫn Hạo dịu dàng vuốt ve từng lọn tóc mềm mại đang che trước trán Tại Trung "Đệ muốn nghe chuyện gì?"
"Ta nghĩ... muốn nghe ngươi kể ... những chuyện trước đây...bắt đầu ... từ lúc ... ngươi lần đầu tiên... nhìn thấy ta..." Tại Trung lưu luyến nhìn Duẫn Hạo.
"Lần đầu tiên thấy đệ ư?" Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cười cười "Lần đầu tiên thấy đệ..."
Duẫn Hạo bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện xảy ra năm xưa, tiếu ý ôn nhu từ sâu trong đáy mắt tản ra lấp lánh trong con ngươi nâu thẳm, mọi chuyện bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp gỡ Tại Trung ra sao cho đến khi hai người trưởng thành thế nào, từng chuyện từng chuyện theo giọng nói trầm ấm tái hiện lại trong không gian. Duẫn Hạo biết rõ, Tại Trung chỉ muốn nghe hắn nói chuyện để phân tán tư tưởng, đau đớn trên thân thể cũng vì thế mà giảm bớt đi, và cũng vì lý do đó, Duẫn Hạo đem toàn bộ ký ức bản thân lưu giữ tận đáy lòng nói ra, dù là một sự kiện rất nhỏ nhưng hắn chưa bao giờ lãng quên.
Tại Trung lẳng lặng nằm yên nghe Duẫn Hạo kể những chuyện trước kia, gương mặt anh tuấn mỉm cười dịu dàng. Y chỉ là tùy tiện nói ra chuyện đó, nhưng không nghĩ tới người có thể kể ra rành rọt từng chuyện một cách rõ ràng như thế, cứ như chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Tại Trung chưa bao giờ có suy nghĩ Duẫn Hạo có thể ghi nhớ nguyên vẹn từng hồi ức của hai người năm xưa, từ trước đến giờ y luôn một mực cho rằng những ký ức đó chỉ có duy nhất một mình Kim Tại Trung cẩn cẩn dực dực cất giữ sâu trong tâm trí, hóa ra, Duẫn Hạo vẫn còn nhớ rất rõ.
Duẫn Hạo, ta rất mong chúng ta có thể giống như trước kia, cho dù khi đó người chỉ yêu một mình Hi Triệt ca, cho dù khi đó người chỉ xem ta như hảo huynh đệ, nhưng trong những tháng ngày đó ta thật sự rất ... rất hạnh phúc. Bởi khi đó mỗi khi chúng ta đối mặt với nhau, ta đều được trông thấy nụ cười rạng rỡ như nắng mai của người, ... khi đó người tuyệt đối không để ta phải chịu bất cứ thương tổn gì, tiếc là, chúng ta đã đi quá xa để có thể quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất