Chương 50
Bên trong quán trà tại Vãn Thu trấn, một lam y nam tử lẳng lặng bưng chén trà, nhẹ nhàng thưởng thức. Dung mạo tú mỹ mang theo ưu sầu khiến kẻ khác đau lòng, thỉnh thoảng còn thở dài não nề.
Nam tử kia đích thực là Phác Hữu Thiên. Sau khi Tại Trung rời khỏi Giang Nam, gã không thể nào khiến mình yên lòng. Hữu Thiên biết chắc nguyên nhân chủ yếu khiến Tại Trung cam tâm đi cùng Duẫn Hạo là vì cứu gã. Tại Trung sợ Trịnh Duẫn Hạo làm gã bị thương tổn, nhưng sao Tại Trung không hiểu, Hữu Thiên càng sợ Duẫn Hạo sẽ làm y bị tổn thương. Hai lần cùng Trịnh Duẫn Hạo đối diện, Hữu Thiên nhận ra Duẫn Hạo là một người có dục tâm chiếm hữu rất mạnh mẽ, đặc biệt là đối với Tại Trung. Còn cá tính của Tại Trung chính là yêu thích tự do, không muốn bị người khác trói buộc, Hữu Thiên vô cùng sợ Trịnh Duẫn Hạo vì quá độc chiếm mà sẽ khiến Tại Trung bị thương tổn. Bởi vậy gã đã lặn lội từ Giang Nam đến tận nơi đây, chỉ vì một mục đích là muốn xác nhận Tại Trung sống như thế nào, có tốt hay không. Nhưng đã một tháng trôi qua, Hữu Thiên vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để có thể gặp được Tại Trung. Nếu như ta đi thẳng đến đại môn, chỉ e Trịnh Duẫn Hạo không nói không rằng đã động thủ, như vậy rốt cuộc sẽ chỉ khiến Tại Trung bị thêm thương tổn.
"Lão bản1! Cho ấm trà!"
Lúc này có mấy người đại hán đi vào quán trà, phá tan sự yên tĩnh Hữu Thiên đang hưởng thụ.
Hữu Thiên nhíu nhíu mày, chuẩn bị đứng dậy ly khai.
"Mới sáng sớm đã sai khiến người khác đi làm việc, thực sự là không để người ta yên ổn mà!" Một tên nói chán nản.
"Còn không phải vì tên Kim Tại Trung kia, Trang chủ thật sự là quá sủng ái y mà!" Tên khác tiếp lời.
Hữu Thiên vốn định dời đi, nhưng câu nói kia khiến thân thể không hề nhúc nhích mà ngồi yên tại chỗ. Hóa ra mấy người kia là thuộc hạ của Minh trang, ngồi nghe bọn họ nói chuyện biết đâu ta nghe được tin tức về Tại Trung.
"Sủng ái y? Ta không nghĩ vậy đâu. Sủng ái Kim Tại Trung vậy thì tại sao lại phế đi võ công của y, nghĩ trước đây y có bao phần uy phong, hiện tại chỉ còn bộ dạng đáng thương thê thảm."
"Nghe nói trong thời gian hắn bị Thôi Đông Húc bắt cóc đã bị bính rồi, nói thật, ta cũng muốn được nếm thử tư vị của Kim Tại Trung một lần, tuy rằng y là một nam nhân, nhưng thực sự là xinh đẹp mê người a!"
"Ngươi muốn chết sao, những lời này mà để Trang chủ nghe thấy, cái mạng nhỏ của ngươi chẳng phải bị người lấy đi sao!"
"Ta phi! Có sao đâu, y chẳng phải đã bị kẻ khác chơi đùa rồi sao, Trang chủ còn có thể sủng ái y mấy ngày nữa? Nói không chừng lúc nào Trang chủ không cần Kim Tại Trung nữa, mà lúc này y chẳng còn chút võ công nào, chúng ta cần gì phải sợ y, muốn làm gì mà chẳng được."
"Cũng đúng a."
...
"Đúng là miệng ch* không "ló" được ngà voi", những câu tiếp theo càng nói càng khó nghe, Hữu Thiên thực sự nghe không nổi nữa, đứng dậy dời khỏi quán trà.
Tại Trung đã bị phế đi võ công sao? Lạ còn bị một tên là Thôi Đông Húc cường bạo nữa ư? Vậy còn Trịnh Duẫn Hạo thì sao, hắn đã làm những gì để khiến Tại Trung phải chịu ủy khuất đến thế chứ?!!
Hữu Thiên nắm chặt hai tay. Hắn thực sự hối hận, vô cùng hối hận khi lúc đó đã buông tay để Tại Trung đi cùng Trịnh Duẫn Hạo, ngày đó hắn nên giết chết Duẫn Hạo bằng kiếm trận mới đúng, hắn đã sai khi nghe theo lời của Tại Trung, hắn thật ngu xuẩn!
Tại Trung, hiện tại chắc đệ khổ tâm lắm. Đệ yên tâm đi, lần này ta nhất định đưa đệ đi, vĩnh viễn tránh xa Trịnh Duẫn Hạo vô lương tâm kia, đến một nơi mà cả đời này hắn không thể tìm ra chúng ta! Ta sẽ không buông tay nữa, lần trước ta đã sai lầm, Hữu Thiên này sẽ không ngu ngốc như vậy lần thứ hai đâu. Lần này, mặc kệ đệ có nói gì, ta nhất định phải đưa đệ đi! Tại Trung, chờ ta!
Nam tử kia đích thực là Phác Hữu Thiên. Sau khi Tại Trung rời khỏi Giang Nam, gã không thể nào khiến mình yên lòng. Hữu Thiên biết chắc nguyên nhân chủ yếu khiến Tại Trung cam tâm đi cùng Duẫn Hạo là vì cứu gã. Tại Trung sợ Trịnh Duẫn Hạo làm gã bị thương tổn, nhưng sao Tại Trung không hiểu, Hữu Thiên càng sợ Duẫn Hạo sẽ làm y bị tổn thương. Hai lần cùng Trịnh Duẫn Hạo đối diện, Hữu Thiên nhận ra Duẫn Hạo là một người có dục tâm chiếm hữu rất mạnh mẽ, đặc biệt là đối với Tại Trung. Còn cá tính của Tại Trung chính là yêu thích tự do, không muốn bị người khác trói buộc, Hữu Thiên vô cùng sợ Trịnh Duẫn Hạo vì quá độc chiếm mà sẽ khiến Tại Trung bị thương tổn. Bởi vậy gã đã lặn lội từ Giang Nam đến tận nơi đây, chỉ vì một mục đích là muốn xác nhận Tại Trung sống như thế nào, có tốt hay không. Nhưng đã một tháng trôi qua, Hữu Thiên vẫn chưa nghĩ ra biện pháp để có thể gặp được Tại Trung. Nếu như ta đi thẳng đến đại môn, chỉ e Trịnh Duẫn Hạo không nói không rằng đã động thủ, như vậy rốt cuộc sẽ chỉ khiến Tại Trung bị thêm thương tổn.
"Lão bản1! Cho ấm trà!"
Lúc này có mấy người đại hán đi vào quán trà, phá tan sự yên tĩnh Hữu Thiên đang hưởng thụ.
Hữu Thiên nhíu nhíu mày, chuẩn bị đứng dậy ly khai.
"Mới sáng sớm đã sai khiến người khác đi làm việc, thực sự là không để người ta yên ổn mà!" Một tên nói chán nản.
"Còn không phải vì tên Kim Tại Trung kia, Trang chủ thật sự là quá sủng ái y mà!" Tên khác tiếp lời.
Hữu Thiên vốn định dời đi, nhưng câu nói kia khiến thân thể không hề nhúc nhích mà ngồi yên tại chỗ. Hóa ra mấy người kia là thuộc hạ của Minh trang, ngồi nghe bọn họ nói chuyện biết đâu ta nghe được tin tức về Tại Trung.
"Sủng ái y? Ta không nghĩ vậy đâu. Sủng ái Kim Tại Trung vậy thì tại sao lại phế đi võ công của y, nghĩ trước đây y có bao phần uy phong, hiện tại chỉ còn bộ dạng đáng thương thê thảm."
"Nghe nói trong thời gian hắn bị Thôi Đông Húc bắt cóc đã bị bính rồi, nói thật, ta cũng muốn được nếm thử tư vị của Kim Tại Trung một lần, tuy rằng y là một nam nhân, nhưng thực sự là xinh đẹp mê người a!"
"Ngươi muốn chết sao, những lời này mà để Trang chủ nghe thấy, cái mạng nhỏ của ngươi chẳng phải bị người lấy đi sao!"
"Ta phi! Có sao đâu, y chẳng phải đã bị kẻ khác chơi đùa rồi sao, Trang chủ còn có thể sủng ái y mấy ngày nữa? Nói không chừng lúc nào Trang chủ không cần Kim Tại Trung nữa, mà lúc này y chẳng còn chút võ công nào, chúng ta cần gì phải sợ y, muốn làm gì mà chẳng được."
"Cũng đúng a."
...
"Đúng là miệng ch* không "ló" được ngà voi", những câu tiếp theo càng nói càng khó nghe, Hữu Thiên thực sự nghe không nổi nữa, đứng dậy dời khỏi quán trà.
Tại Trung đã bị phế đi võ công sao? Lạ còn bị một tên là Thôi Đông Húc cường bạo nữa ư? Vậy còn Trịnh Duẫn Hạo thì sao, hắn đã làm những gì để khiến Tại Trung phải chịu ủy khuất đến thế chứ?!!
Hữu Thiên nắm chặt hai tay. Hắn thực sự hối hận, vô cùng hối hận khi lúc đó đã buông tay để Tại Trung đi cùng Trịnh Duẫn Hạo, ngày đó hắn nên giết chết Duẫn Hạo bằng kiếm trận mới đúng, hắn đã sai khi nghe theo lời của Tại Trung, hắn thật ngu xuẩn!
Tại Trung, hiện tại chắc đệ khổ tâm lắm. Đệ yên tâm đi, lần này ta nhất định đưa đệ đi, vĩnh viễn tránh xa Trịnh Duẫn Hạo vô lương tâm kia, đến một nơi mà cả đời này hắn không thể tìm ra chúng ta! Ta sẽ không buông tay nữa, lần trước ta đã sai lầm, Hữu Thiên này sẽ không ngu ngốc như vậy lần thứ hai đâu. Lần này, mặc kệ đệ có nói gì, ta nhất định phải đưa đệ đi! Tại Trung, chờ ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất