Thế Thân Rối

Chương 62

Trước Sau
"Kim Tuấn Tú, dậy đi, thừa dịp trời chưa sáng, ta đưa ngươi quay về Minh trang." Bên ngoài trời còn tối đen, Hữu Thiên đã liên tục đánh thức Tuấn Tú.

"Ngươi còn có nhân tính không? Lúc này là lúc nào chứ?" Tuấn Tú bấy giờ nửa tỉnh nửa mê lầm bầm oán trách Hữu Thiên.

"Thời điểm này chính là vô cùng thích hợp để ta đưa ngươi quay về, để đến khi trời sáng sẽ dễ bị người khác phát hiện." Hữu Thiên liền giải thích.

"Ta không cần ngươi đưa về, đợi đến khi trời sáng ta tự đi một mình được." Tuấn Tú giụi mặt xuống giường, không hề có ý muốn thức dậy.

"Mau dậy đi, lớn như vậy rồi mà còn muốn mè nheo trên giường là sao? Mau ngồi dậy." Hữu Thiên nói xong liền xốc chăn của Tuấn Tú lên.

Tuấn Tú thoáng chốc đã cảm thấy toàn thân mát lạnh, chỉ trong nháy mắt đã thanh tỉnh không ít, nửa nằm nửa ngồi, vẻ mặt vô cùng u oán nhìn Hữu Thiên.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì a?! Người ta ngày hôm qua mệt muốn chết, ngươi có biết không?! Quá đáng quá đi!" Tuấn Tú nói xong lại nằm úp má xuống giường, ngủ tiếp!!!

Hữu Thiên nhìn bộ dạng Tuấn Tú như vậy, nhịn không được bật cười.

"Đúng, ta biết ngươi mệt muốn chết, cho nên ta sẽ cõng ngưa quay về Minh trang, ngươi chỉ cần nằm trên lưng ta tiếp tục tâm sự với Chu công là được, bây giờ mau dậy rồi mặc y phục vào đi." Hữu Thiên vừa nói vừa đưa y phục cho Tuấn Tú.

"Ngươi nói rồi đấy nhớ, không được thay đổi quyết định đấy." Tuấn Tú vẻ mặt âm trầm tiếp nhận y phục "Nhưng đây không phải y phục của ta."

"Y phục của ngươi dính máu dơ cả rồi, mặc tạm y phục của ta đi." Hữu Thiên giải thích.

Tuấn Tú không nói gì, yên lặng mặc y phục vào, sau đó còn ngồi ngây ngốc trên giường một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt, đến lúc đó mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Lúc Tuấn Tú thức giấc, rất dễ lâm vào tỉnh trạng mơ mơ màng màng, bởi thế mới lúc mới thức, rất cần ngồi yên một chút để "máu lên não" a. (Ha ha... Tú ca quá đáng iu... Tiếc là Ran qua cái thời nghĩ anh là thiên thần rồi... :D!!!)

"Tỉnh táo chưa? Chúng ta đi thôi." Hữu Thiên khẽ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Tú.

"Ta tự đi là được rồi, ngươi không cần cõng đâu." Đến khi đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, Tuấn Tú mới cảm thấy có chút mắc cỡ bởi lời đề nghị kia của Hữu Thiên.

"Ta đã nói là sẽ cõng ngươi, lời nói ra tuyệt không thay đổi. Trên người ngươi còn có thương tích, nếu cử động quá nhiều sẽ khiến vết thương bị nứt ra, cho nên, hãy để ta cõng ngươi." Hữu Thiên cười cười chân thành nhìn Tuấn Tú.



"Ta rất nặng." Tuấn Tú cúi đầu ngượng nghịu.

"Không sao đâu, ta nghĩ ta có thể đi được, lại đây đi." Hữu Thiên vòng tay a sau hướng lưng về phía Tuấn Tú.

Tuấn Tú chần chờ không muốn vươn tay, Hữu Thiên khẽ cười, kéo tay Tuấn Tú vòng qua vai mình, cõng cậu lên một cách dễ dàng.

"Đi thôi." Hữu Thiên nói xong liền đi về phía Minh trang.

"Sao ngươi lại thông thuộc đường đến vậy?" Liên tục vòng vo, qua bao nhiêu khúc quanh, Hữu Thiên một lần cũng không hề đi nhầm, khiến Tuấn Tú cực kỳ kinh ngạc.

"Chẳng phải đã có lần ngươi dẫn ta đi rồi sao? Đến vậy mà vẫn không nhớ được thì họa chăng chỉ có thằng ngốc." Hữu Thiên cười cười trả lời.

Tuấn Tú nghe Hữu Thiên nói xong, nháy mắt đã "vỡ vụn tâm can", ngày trước Hi Triệt ca dễ phải dẫn cậu đi con đường này quá bốn năm lần thì Tuấn Tú mới có thể nhớ được, nếu như theo lời Phác Hữu Thiên nói, chẳng phải Tuấn Tú cậu là kẻ ngốc chính hiệu sao?

"Làm sao vậy?" Tuấn Tú đang hào hứng đột nhiên im lìm, khiến Hữu Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.

"Không có việc gì." Thanh âm Tuấn Tú có chút trầm thấp.

Tuy không nhìn thấy biểu tình của Tuấn Tú, nhưng Hữu Thiên đương nhiên hiểu phản ứng của cậu có điểm bất thường, cẩn thận suy nghĩ xem vừa này mình có nói điều gì khiến cậu phạt ý không, tỉ mỉ một hồi, Hữu Thiên bật cười.

"Chả lẽ là có ai đó đã phải đi qua đây rất nhiều lần mới có thể nhớ đường sao?"

"Ai nói rất nhiều lần?! Nhiều lắm cũng chỉ có bốn hay năm lần thôi!" Tuấn Tú buột miệng phản bác.

"Ách~~ thì ra là thế a." Ý trêu chọc giăng đầy trong mắt Hữu Thiên "Không nghĩ tới Tại Trung thông minh như vậy, lại có một đệ đệ năng lực mơ màng siêu phàm a."

"Ngươi... Đúng vậy, ta đương nhiên không thể so sánh được với Tại Trung ca rồi." Tuấn Tú tức giận bĩu môi.



Hữu Thiên tuy rằng không nhìn thấy cái bĩu môi đó, nhưng rất dễ dàng có thể đoán được Tuấn Tú lúc này đang có biểu tình ra sao, khóe miệng cong cong, khuôn mặt lãng tử tràn đầy tiếu ý.

"Sinh khí rồi sao? Ta chỉ nói giỡn thôi." Hữu Thiên cười cười "Ta đâu có nói ngươi không bằng Tại Trung, ngươi cũng có ưu điểm của riêng mình mà."

"Hừ! Được rồi, không cần ngươi nói tốt, ta đương nhiên minh bạch bản thân chẳng thể so bì với Tại Trung ca. Chính vì vậy, sau này ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với huynh ấy, không được giống Duẫn Hạo ca, khi dễ Tại Trung ca của ta." Ngữ khí của Tuấn Tú vô cùng nghiêm túc.

"Chuyện này đâu cần ngươi nhắc nhở, hiển nhiên là ta sẽ vô cùng trân trọng Tại Trung rồi." Nhãn thần Hữu Thiên trở nên thâm thúy vài phần.

"A, tới rồi." Tuấn Tú nhìn thấy tường viện của Minh trang, bất tri bất giác hai người đã đi đến nơi "Mau thả ta xuống đi, để mình ta vào được rồi."

Hữu Thiên nhìn lên tường viện tương đối cao kia, lắc đầu "Để ta cõng ngươi nhảy qua, nếu bây giờ ngươi cố sức, nhỡ vết thương nứt thì biết làm sao!"

"Thế nhưng..." Tuấn Tú nhăn mày, cậu chỉ lo Hữu Thiên lúc này mà vào Minh trang sẽ không nhịn được mà chạy đi tìm Tại Trung ca thì mọi chuyện hỏng bét.

"Yên tâm đi, ta chỉ đưa ngươi vào rồi lập tức đi ngay, ta hiểu rõ hiện tại mình nên làm gì mà." Hữu Thiên nói xong đề khí nhảy lên, còng Tuấn Tú trên lưng vào trong Minh trang.

Vượt qua tường viện xong, Hữu Thiên liền cúi người, giúp Tuấn Tú đứng vững.

"Ngươi quay về đi, cẩn thận một chút." Tuấn Tú dặn dò.

"Ta biết." Hữu Thiên gật đầu "Nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải tới nói cho ta biết ngay, nhớ không?"

"Ân." Tuấn Tú gật đầu đáp ứng.

"Ta đi đây." Hữu Thiên nói xong nhảy qua tường viện.

Nhìn Hữu Thiên ly khai, trong ngực Tuấn Tú bỗng nhiên cảm thấy vừa có chút trống trải, lại thêm buồn vô cớ, ta bị làm sao vậy?

Vội lắc đầu, Tuấn Tú quay lưng đi về phía phòng mình. Chuyện gì không rõ thì đừng nên hao tâm tổn trí, lát nữa Tuấn Tú còn muốn bàn chuyện với Chính Thù ca, nhưng trước tiên cậu phải đi ngủ một giấc đã. Bất quá, Phác Hữu Thiên thực sự là người rất ôn nhu a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau