Thế Thân Rối

Chương 70

Trước Sau
"Tại Trung, chậm một chút, sắc mặt của đệ đã tái nhợt rồi, chúng ta đừng chạy nữa." Nhìn thần sắc càng ngày càng trắng bệch của Tại Trung, lo lắng dâng tràn trong lòng Chính Thù.

Vừa nãy khi ra khỏi đại đường, sắc mặt Tại Trung đã có chút bất thường, đợi đến lúc ra khỏi Minh trang rồi, thần sắc y càng có điểm dọa người, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập.

"Tại Trung, có phải là độc tính đã phát tác rồi không? Nếu thế, đệ đừng cố chịu đựng nữa, mau lấy giải dược ra uống đi. Tại Trung, đệ có nghe ta không?!" Chính Thù càng lúc càng sốt ruột lớn tiếng.

"Đệ biết mà Chính Thù ca. Huynh đừng cuống lên như thế, đệ không sao đâu. Chúng ta nên chạy nhanh hơn một chút." Tại Trung làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vừa chạy vừa nhìn Chính Thù nói nói cười cười. Nhưng trên thực tế, y đã cảm giác khí huyết trong cơ thể mình bắt đầu trở nên rối loạn, nhưng Tại Trung vô pháp uống giải dược. Một cước vừa rồi của Thôi Đông Húc đã khiến y bị tổn thương không nhẹ, phải dúng chút công lực ít ỏi khi có khi không kia để chế trụ nội thương. Một khi uống giải dược, công lực của Tại Trung sẽ hoàn toàn biến mất, khi đó chỉ e chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa.

"Đệ còn muốn chạy đến chỗ nào?!"

Tiếng gọi quen thuộc cất lên, theo với nó là nhân ảnh vốn đang đuổi đằng sau đã vụt qua đứng trước mắt hai người họ, nhanh chóng chặn đường Tại Trung và Chính Thù, chẳng thể là ai khác xa lạ, mà chính là Duẫn Hạo. Hắn sau khi đã giải quyết Thôi Đông Húc xong, ngay lập tức đuổi theo hướng Tại Trung vừa chạy. Duẫn Hạo hiểu rõ, nếu lúc này hắn buông tay để Tại Trung ra đi, sợ rằng cả đời này sẽ không thể tìm thấy chứ đừng nói đến chuyện đưa y quay về Minh trang lần nữa. Bởi vậy, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải ngăn cản Tại Trung.

"Tại Trung a, theo ta quay về đi." Duẫn Hạo đứng trước mặt Tại Trung, hơi thở gấp gáp, giọng nói mang theo cầu xin.

"Trịnh Duẫn Hạo, coi như van xin ngươi, ngươi có thể buông tha ta được không?!" Nhìn Duẫn Hạo đứng ngay đằng trước, Tại Trung cảm giác có vài phần suy sụp. Vì sao? Vì sao lần nào bỏ trốn, ta cũng không thể thoát khỏi tay ngươi?!

"Tại Trung, chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa được sao? Trịnh Duẫn Hạo ta xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ khiến đệ bị thương tổn nữa, Tại Trung, không thể về bên ta sao?!" Thanh âm Duẫn Hạo có chút run rẩy.

Lạnh lùng cười, Tại Trung nhíu mày nhìn Duẫn Hạo.

"Ngày hôm qua vẫn còn dùng thiết liên xích ta lại, người như ngươi có đủ tư cách để nói những lời kia sao?"

"Ta..." Duẫn Hạo nhất thời nghẹn lời, không thể nói ra bất cứ lời gì.

"Để ta đi." Trong mắt Tại Trung lúc này tràn đầy kiên định.

"Không-thể-nào!" Duẫn Hạo lập tức mở miệng cự tuyệt "Tại Trung, ta biết ta sai rồi, ta nhận sai vẫn không được sao? Chẳng phải trước đây đệ đã nói, bất kể ta làm sai chuyện gì, chỉ cần ta nhận sai đệ sẽ tha thứ cho ta mà. Đó là lời do chính đệ nói ra, Tại Trung, đệ quên rồi sao?"

"Đúng là ta đã nói như vậy." Tại Trung nhìn Duẫn Hạo "Chính ngươi cũng từng nói, bất chấp tất cả lúc nào ngươi cũng sẽ bảo hộ ta, không để ta phải chịu bất cứ ủy khuất nào dù là nhỏ nhất. Nhưng chẳng phải ngươi đã nuốt lời rồi sao? Nếu đã như vậy, ta cần gì phải khư khư giữ lời nữa chứ!"



"Hảo, hảo." Duẫn Hạo gật đầu "Nếu đệ đã không thể tha thứ cho ta, vì sao còn quay về cứu ta?! Vì sao không nhẫn tâm để mặc Thôi Đông Húc giết ta?! Đệ nói đi!" Duẫn Hạo nhịn không được bắt đầu lớn tiếng.

"Chẳng qua ta là do ngươi dạo phố nhặt được, rồi thu nhận vào Minh trang. Bởi thế ta đã nợ ngươi một mạng, còn hiện tại, ta đã trả được nợ nghĩa ngươi cho ta." Tại Trung lạnh lùng mở miệng giải thích, trong thanh âm không mang theo bất cứ tình cảm nào "Ta không còn nợ ngươi bất cứ chuyện gì nữa, Trịnh Duẫn Hạo, ta đã không còn nợ ngươi, cho nên, hãy để ta đi!"

"Tại Trung, đệ đừng ép ta!" Duẫn Hạo hai tay nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt nồng đượm bi thương nhìn Tại Trung đứng ở ngay trước mặt mà xa tựa chân trời.

"Là ngươi một mực bức ta!" Tại Trung trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, chỉ có lạnh lùng và phẫn uất giăng đầy.

"Duẫn Hạo, hãy để chúng ta đi đi, ngươi ..." Chính Thù đứng ở bên cạnh nói lời khuyên nhủ.

"Đừng hòng! Hai người đừng nghĩ đến chuyện đi khỏi đây!" Đôi mắt Duẫn Hạo lúc này đã tràn ngập tơ máu, biến thành màu đỏ rợn người "Kim Tại Trung, đời này kiếp này, đệ chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta mà thôi! Đệ đừng mong rời khỏi ta! Tại Trung, đệ có thể oán ta, hận ta! Nhưng ta tuyệt đối không để đệ rời xa ta đâu!"

"Ngươi..." Tại Trung trông thấy Duẫn Hạo kiên quyết như vậy, tức giận nói không ra lời. Khí huyết trong cơ thể bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Tại Trung biết độc tính đã hoàn toàn phát tác, nhàn nhạt nói "Ngươi cho rằng ngươi không để ta đi thì ta sẽ không có biện pháp thoát khỏi ngươi sao? Trịnh Duẫn Hạo, ngươi sẽ không được toại nguyện đâu!"

Tại Trung nói xong, bờ môi khẽ cong lên lộ ra tia cười tuyệt mĩ nhưng thêm vài phần quỷ dị, ngay sau đó, tiên huyết đỏ tươi từ khóe miệng tràn ra. Ngay trước đôi mắt mở to kinh hoàng của Duẫn Hạo và Chính Thù, Tại Trung chầm chầm ngã xuống.

"Tại Trung!" Duẫn Hạo phóng nhanh về phía y, đem cả thân thể Tại Trung ôm vào lòng. Nhìn tiên huyết không ngừng tuôn ra khỏi khóe miệng, nhuộm đỏ cần cổ cùng y phục, Duẫn Hạo vô cùng sợ hãi kêu to "Tại Trung! Đệ làm sao vậy?! Đệ đừng làm ta sợ! Tại Trung!"

"Nhất định là do độc phát, Tại Trung, giải dược ta đưa đệ đâu? Mau uống đi!" Không giống Duẫn Hạo đã cuống quýt hết lên, Chính Thù có phần bình tĩnh hơn, vừa nói vừa tìm giải dược trên người Tại Trung.

"Không cần... tìm...nữa" Cố gắng nói ra bốn chữ này, Tại Trung chậm rãi mở một tay ra, một chút bột trắng nằm gọn trong lòng bàn tay. Vài khắc trước, chúng chính là giải dược mà Chính Thù đưa cho y, đã bị Tại Trung dùng nội lực còn sót lại nghiền nát. Sau đó, y chỉ khẽ động tay, bột phấn đã rơi ra lả tả, phát tán trong không khí.

"Tại Trung, đệ..." Chính Thù kinh ngạc nhìn Tại Trung, ngực mạnh mẽ co rút đau đớn "Ngay từ đầu đệ đã nghĩ ra cách này, có đúng không? Vì sao? Vì sao phải làm tự làm khổ mình như vậy?"

"Chính Thù ca... Nhớ kỹ... lời thề của huynh..." Chỉ nói thêm một câu ngắn ngủi, nhưng Tại Trung giống như đã dốc toàn bộ khí lực bản thân ra mới có thể mở miệng. Khí huyết không ngừng dâng lên khiến y liên tục nôn ra huyết, thân thể cũng co giật càng lúc càng kịch liệt.

"Tại Trung! Tại Trung! Rốt cuộc là đệ bị làm sao vậy?! Độc phát là sao? Đệ đã uống thứ gì?!" Duẫn Hạo khẩn trương ôm chặt lấy y, gương mặt tràn đầy lo lắng. Hắn không hiểu vì nguyên nhân gì Tại Trung lại bị như vậy, vừa nãy rõ ràng y vẫn còn khỏe mạnh, vì sao chỉ sau chớ mắt đã thành bộ dạng này?

"Trịnh Duẫn Hạo... Chẳng phải ngươi không ... không cho ta đi sao... Ta đây sẽ... để lại một cỗ thi thể ... cho ngươi... Ngươi... ngươi cố mà giữ ... giữ cho chặt..." Tại Trung nói ngắt quãng, còn gắng gượng nở một nụ cười băng lãnh, ánh mắt nhìn Duẫn Hạo tràn đầy hận ý.



Đây là việc Tại Trung đã sớm an bài, nếu như không thể thuận lợi ly khai Minh trang, y sẽ tự kết liễu. Bởi vậy, y mới cương quyết ép Chính Thù ca thề.

Ta sẽ không để Trịnh Duẫn Hạo thao túng sinh mạng của chính ta nữa!

"Không! Không! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chính Thù ca, đã có chuyện gì vậy?! Huynh mau nghĩ cách cứu Tại Trung đi!" Duẫn Hạo đã mất đi kiểm soát, nhìn Chính Thù rống hận.

"Ta sẽ không cứu Tại Trung." Chính Thù vẻ mặt đờ đẫn nhìn Duẫn Hạo cùng Tại Trung đang nằm trong lòng hắn. Lúc này dường như y đã mất đi ý thức, nhưng thân thể vẫn còn run rẩy, tiên huyết vẫn không ngừng tuôn ra "Ta đã đáp ứng Tại Trung, sẽ không ra tay cứu đệ ấy nữa." Có khi nào để tại Trung được giải thoát, chính là đã giúp đệ ấy nhanh chóng có được hạnh phúc. (Suy nghĩ này hơi bị ba chấm rồi đấy... Chết rồi thì còn biết cái j nữa mà hạnh với chả phúc >'''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau