Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân
Chương 13
Khi tỉnh dậy cậu mới biết được bản thân không còn ở bệnh viện nữa. Nhìn căn phòng quen thuộc này làm cậu cảm giác đau xót một trận.
Làm sao không quen được, đây là căn phòng cậu đã ngủ cùng hắn ba năm. Cậu cứ ngỡ những chuyện của sáu tháng trước đến hiện tại cũng chỉ là một giấc mơ. Nhưng cái bụng nhô lên đã đập tan đi cảm giác hư ảo đó.
Cậu đưa tay xoa nhẹ nhàng cái bụng tròn nhỏ của mình, nằm nghiêng người trùm chăn lên tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu biết bây giờ cậu có chạy trốn, hay làm gì cũng vô dụng. Với tính cách của hắn có lẽ căn nhà thuê đó cũng bị hắn mua lại, công việc thì hắn đã cho cậu nghỉ. Cậu còn nơi nào có thể đi bây giờ?
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu, thấm đẫm cả chiếc gối. Cậu gắng gượng nở nụ cười an ủi bản thân, tự nhủ mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày, cậu tỉnh lại vì quá đói quyết định dậy hầm một ít súp ăn.
Cậu rất thích súp hạt sen, may mắn trong tủ lạnh lại có đầy đủ tất cả nguyên liệu. Cậu vui vẻ bắt tay vào làm.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của nồi súp, cậu thấy cũng vừa đủ nên tắt bếp. Múc một chén ra bắt đầu ăn.
Muỗng chưa kịp chạm môi thì nghe một loạt tiếng bước chân đi tới.
"Mùi gì thơm thế, lấy cho tôi một ít"
"Không có phần của anh"
Hắn đi tới mở nắp ra thì thấy vẫn còn rất nhiều, liền nhíu mày lại:"Còn rất nhiều, sao lại không có phần cho tôi"
"Còn lại tôi đem cho Ross*"
*Con chó nhà Tống Tịnh Dương nuôi:))
Cái vẹo gì vậy?? hắn còn không bằng một con chó? bụng liên tục réo hắn liền bỏ qua tai lời nói khó nghe đó cầm chén lên múc một muỗng lớn bắt đầu ngồi ăn.
Lâu rồi chưa ăn lại đồ cậu nấu, hắn đặc biệt nhớ hương vị này. Kết quả một mình hắn ăn hết nồi súp...
Hắn con mẹ nó là heo à? Lão tử nấu ra chỉ mới ăn một chén nhỏ, bụng vẫn còn kêu đây này!
"Sao anh mặt dày thế? Rồi bây giờ tôi phải ăn cái gì"
Hắn liếm mép rồi nhàn nhạt hỏi"Cậu muốn ăn gì"
Thật muốn đấm vào mặt hắn mà, hừ ăn đồ cậu còn không cảm ơn lại giở cái giọng đó ra hỏi cậu:"Tôi muốn ăn chân giò cay"
"Được rồi"
Hắn kêu người mua hẳn mười cái chân giò cay về cho cậu.
Đặt trước mặt cậu là hai đĩa chân giò đầy ắp vẫn còn nóng hổi. Lại nhìn qua con người kia, cậu thật muốn hỏi hắn có bị đứt giây thân kinh hay bị gì nghiêm trọng ở não không?!.
Rồi khuôn mặt như muốn nói*mau khen tôi đi* là gì nữa thế. Cậu còn chưa chửi hắn là may rồi.
"Anh mua nhiều vậy sao tôi ăn hết..."
"Không sao, không đáng bao nhiêu tiền"
Mẹ nó, cái tôi nói không phải tiền:"Rất lãng phí!"
"Vậy ăn cùng đi"Hắn tiến đến cầm bao tay chuyện dụng để ăn lên giúp cậu bọc lại xong lại lấy thêm một đôi nữa bọc tay của hắn.
"Nhìn cái gì nữa, không phải cậu muốn ăn cái này à mau ăn đi"
Cậu nhìn Tống Tịnh Dương với ánh mắt đầy nghi hoặc, thấy hắn thật sự cầm một miếng lên ăn. Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều nữa vứt hết suy nghĩ ra sau đầu bắt đầu ăn.
Chân giò rất mềm, thơm. Ăn một cái liền muốn ăn tiếp, thật sự là cực phẩm nhân gian nha. Đã rất lâu cậu chưa ăn món này.
Thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, liền biết cậu rất thích món này âm thầm ghi nhớ tên món ăn.
"Từ nay, cậu thích ăn gì chỉ cần nói tôi sẽ mua cho cậu"
"Thật chứ!!"Cậu nhìn hắn với ánh mắt đầy ngôi sao.
Hắn mỉm cười nhìn cậu, cậu thấy bản thân thật không có tiền đồ chỉ vì một miếng ăn mà vất hết sỉ diện.
Hắng giọng một tiếng cậu nói tiếp:"Miễn sao, mỗi ngày không thấy mặt của anh tôi ăn món gì cũng sẽ rất ngon!"
Hắn tối sầm mặt lại, đứng dậy đi vào phòng bếp cầm một chai rượu lên uống một hơi kiềm chế sự tức giận trong người lại. Sau đó trực tiếp đi ra khỏi nhà, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.
Cậu thì vẫn vui vẻ tiếp tục ăn. Cảm giác đã no, cậu đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
"Tch... lưng đau quá đi" Cậu đã hiểu được khi mẹ cậu mang thai cực khổ thế nào rồi a. Hết ốm nghén, đau lưng kiêng cử đủ điều. Thật là khổ.
Thấy hắn tự dưng quay lại cậu cũng chả hỏi gì. Trực tiếp đi vào phòng tắm, cởi quần áo bắt đầu tắm. Cậu thấy trong phòng có rất nhiều tinh dầu thơm liền bỏ một ít ra bồn ngâm.
Cảm giác như mệt mõi đều được giải toả, nằm một lát liền ngủ quên.
Hắn thấy cậu ở trong bồn tắm lâu quá, lại nghĩ cậu đang mang thai lỡ trượt chân té trong đó thì..... không dám nghĩ tiếp. Hắn tiến đến đẩy cửa bước vào. Vốn chỉ muốn xem cậu có làm sao, lại thấy cậu ngủ quên trong bồn tắm. Cả phòng đều bị tinh dầu thơm hun đến nồng nặc, hắn khó chịu nhíu mày một cái.
Đi đến bồn tắm, dùng hai tay kẹp nách cậu lôi lên.
Cậu đang mơ màng chả biết gì, cảm nhận toàn thân lạnh lẽo liền rùng mình một cái mở mắt ra.
Thấy hắn âm trầm nhìn cậu, cậu cười hì hì một cái rồi nói bản thân ngủ quên. Tránh thoát bàn tay đang xách cậu ra.
Súp hạt sen
Chân giò cay
...
Làm sao không quen được, đây là căn phòng cậu đã ngủ cùng hắn ba năm. Cậu cứ ngỡ những chuyện của sáu tháng trước đến hiện tại cũng chỉ là một giấc mơ. Nhưng cái bụng nhô lên đã đập tan đi cảm giác hư ảo đó.
Cậu đưa tay xoa nhẹ nhàng cái bụng tròn nhỏ của mình, nằm nghiêng người trùm chăn lên tiếp tục nghỉ ngơi.
Cậu biết bây giờ cậu có chạy trốn, hay làm gì cũng vô dụng. Với tính cách của hắn có lẽ căn nhà thuê đó cũng bị hắn mua lại, công việc thì hắn đã cho cậu nghỉ. Cậu còn nơi nào có thể đi bây giờ?
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu, thấm đẫm cả chiếc gối. Cậu gắng gượng nở nụ cười an ủi bản thân, tự nhủ mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày, cậu tỉnh lại vì quá đói quyết định dậy hầm một ít súp ăn.
Cậu rất thích súp hạt sen, may mắn trong tủ lạnh lại có đầy đủ tất cả nguyên liệu. Cậu vui vẻ bắt tay vào làm.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm của nồi súp, cậu thấy cũng vừa đủ nên tắt bếp. Múc một chén ra bắt đầu ăn.
Muỗng chưa kịp chạm môi thì nghe một loạt tiếng bước chân đi tới.
"Mùi gì thơm thế, lấy cho tôi một ít"
"Không có phần của anh"
Hắn đi tới mở nắp ra thì thấy vẫn còn rất nhiều, liền nhíu mày lại:"Còn rất nhiều, sao lại không có phần cho tôi"
"Còn lại tôi đem cho Ross*"
*Con chó nhà Tống Tịnh Dương nuôi:))
Cái vẹo gì vậy?? hắn còn không bằng một con chó? bụng liên tục réo hắn liền bỏ qua tai lời nói khó nghe đó cầm chén lên múc một muỗng lớn bắt đầu ngồi ăn.
Lâu rồi chưa ăn lại đồ cậu nấu, hắn đặc biệt nhớ hương vị này. Kết quả một mình hắn ăn hết nồi súp...
Hắn con mẹ nó là heo à? Lão tử nấu ra chỉ mới ăn một chén nhỏ, bụng vẫn còn kêu đây này!
"Sao anh mặt dày thế? Rồi bây giờ tôi phải ăn cái gì"
Hắn liếm mép rồi nhàn nhạt hỏi"Cậu muốn ăn gì"
Thật muốn đấm vào mặt hắn mà, hừ ăn đồ cậu còn không cảm ơn lại giở cái giọng đó ra hỏi cậu:"Tôi muốn ăn chân giò cay"
"Được rồi"
Hắn kêu người mua hẳn mười cái chân giò cay về cho cậu.
Đặt trước mặt cậu là hai đĩa chân giò đầy ắp vẫn còn nóng hổi. Lại nhìn qua con người kia, cậu thật muốn hỏi hắn có bị đứt giây thân kinh hay bị gì nghiêm trọng ở não không?!.
Rồi khuôn mặt như muốn nói*mau khen tôi đi* là gì nữa thế. Cậu còn chưa chửi hắn là may rồi.
"Anh mua nhiều vậy sao tôi ăn hết..."
"Không sao, không đáng bao nhiêu tiền"
Mẹ nó, cái tôi nói không phải tiền:"Rất lãng phí!"
"Vậy ăn cùng đi"Hắn tiến đến cầm bao tay chuyện dụng để ăn lên giúp cậu bọc lại xong lại lấy thêm một đôi nữa bọc tay của hắn.
"Nhìn cái gì nữa, không phải cậu muốn ăn cái này à mau ăn đi"
Cậu nhìn Tống Tịnh Dương với ánh mắt đầy nghi hoặc, thấy hắn thật sự cầm một miếng lên ăn. Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều nữa vứt hết suy nghĩ ra sau đầu bắt đầu ăn.
Chân giò rất mềm, thơm. Ăn một cái liền muốn ăn tiếp, thật sự là cực phẩm nhân gian nha. Đã rất lâu cậu chưa ăn món này.
Thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, liền biết cậu rất thích món này âm thầm ghi nhớ tên món ăn.
"Từ nay, cậu thích ăn gì chỉ cần nói tôi sẽ mua cho cậu"
"Thật chứ!!"Cậu nhìn hắn với ánh mắt đầy ngôi sao.
Hắn mỉm cười nhìn cậu, cậu thấy bản thân thật không có tiền đồ chỉ vì một miếng ăn mà vất hết sỉ diện.
Hắng giọng một tiếng cậu nói tiếp:"Miễn sao, mỗi ngày không thấy mặt của anh tôi ăn món gì cũng sẽ rất ngon!"
Hắn tối sầm mặt lại, đứng dậy đi vào phòng bếp cầm một chai rượu lên uống một hơi kiềm chế sự tức giận trong người lại. Sau đó trực tiếp đi ra khỏi nhà, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.
Cậu thì vẫn vui vẻ tiếp tục ăn. Cảm giác đã no, cậu đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
"Tch... lưng đau quá đi" Cậu đã hiểu được khi mẹ cậu mang thai cực khổ thế nào rồi a. Hết ốm nghén, đau lưng kiêng cử đủ điều. Thật là khổ.
Thấy hắn tự dưng quay lại cậu cũng chả hỏi gì. Trực tiếp đi vào phòng tắm, cởi quần áo bắt đầu tắm. Cậu thấy trong phòng có rất nhiều tinh dầu thơm liền bỏ một ít ra bồn ngâm.
Cảm giác như mệt mõi đều được giải toả, nằm một lát liền ngủ quên.
Hắn thấy cậu ở trong bồn tắm lâu quá, lại nghĩ cậu đang mang thai lỡ trượt chân té trong đó thì..... không dám nghĩ tiếp. Hắn tiến đến đẩy cửa bước vào. Vốn chỉ muốn xem cậu có làm sao, lại thấy cậu ngủ quên trong bồn tắm. Cả phòng đều bị tinh dầu thơm hun đến nồng nặc, hắn khó chịu nhíu mày một cái.
Đi đến bồn tắm, dùng hai tay kẹp nách cậu lôi lên.
Cậu đang mơ màng chả biết gì, cảm nhận toàn thân lạnh lẽo liền rùng mình một cái mở mắt ra.
Thấy hắn âm trầm nhìn cậu, cậu cười hì hì một cái rồi nói bản thân ngủ quên. Tránh thoát bàn tay đang xách cậu ra.
Súp hạt sen
Chân giò cay
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất