Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân
Chương 25
Hắn không biết đứng đợi bao lâu, chờ đến khi cửa phòng khoa sản truyền đến tiếc "lách cách" hắn không nhịn được vội chạy đến bắt lấy bác sĩ gần nhất dồn dập hỏi.
"Em ấy sao rồi? có mệnh hệ gì không? còn đứa nhỏ nữa!? không được tôi muốn gặp em ấy!"
Ông bác sĩ thấy hắn đang mất bình tĩnh, không màng mệt mõi sau sáu tiếng căng thẳng liền mở miệng nói.
"Anh vào phòng riêng với tôi một chuyến"
Hắn nghe vậy những câu nói tiếp theo cũng nuốt vào bụng, nhanh chóng đi theo sau vị bác sĩ kia.
Vừa bước vào cánh cửa mặt vị bác sĩ kia liền ngưng trọng, hắn nhìn vẻ mặt của bác sĩ nhận ra được tình hình có chút không ổn, bắt đầu sốt sắng lên.
"Ngài Tống! Cậu ấy không còn việc gì, việc sinh sớm hơn chỉ định là do cậu ấy bị chịu đả kích về tinh thần lẫn thân thể. Nên không thể trách đứa bé được"
Bác sĩ kia trầm tư một lúc rồi thở dài một hơi, kéo mắt kiếng xuống dụi dụi mắt, rồi đeo trở về. Vẻ mặt cũng hoà hoãn hơn.
"Nếu không phải cậu ấy kiên cường có ý chí sống thì có lẽ dù cho cậu mời những người giỏi hơn nữa cũng không cứu được đâu, à đúng rồi hiện tại cậu ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu do xuất huyết quá nhiều tạm thời khoảng thời gian này vẫn chưa thể tỉnh lại. Mong ngài Tống cẩn thận chăm sóc cho cậu ấy"
Trái tim đang nhảy cao rốt cục cũng hạ xuống, khó nhọc mở miệng lên tiếng:"À ùm, tôi có thể vào thăm em ấy bây giờ được chứ"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Tịnh Dương khép nép đến mức như thế, hắn cũng không cảm thấy khó chịu hay gì cả.
Ông bác sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Ngay sau đó hắn vội vã chạy đến phòng hồi sức, nhìn qua tấm kính mỏng trong suốt thấy cậu đang yên yên ổn ổn nhắm mắt.
Mở cửa ra tiến đến gần cậu, hắn mới nhận ra được nếu không có chiếc bụng lớn thì chắc hắn sẽ không biết cậu đã ốm đến mức nào. Chưa kịp dưỡng mập lên đã trải qua chuyện này khiến cậu trông còn hốc hác hơn xưa.
Lúc hắn gặp cậu, một cậu thiếu niên da trắng răng trắng hồng hào luôn luôn nở một nụ cười tươi chào đón hắn hiện tại,.... chỉ còn là một chàng trai gầy còm yếu đuối gió thổi cũng có thể bay... Tất cả của cậu ngày hôm nay chính là do hắn một tay gây nên...
Cầm lấy bàn tay của cậu nhẹ nhàng hôn xuống, âm thầm thề rằng sẽ không để cho cậu chịu một tổn thương nhỏ nào nữa,... nhất định là thế!
... ( hai tuần sau)
"Tống tổng, phu nhân ngài vừa mới tỉnh lại" Thư kí của hắn khi nghe tin bên phía bệnh viện truyền đến liền vội vã chạy đến công ty nói cho hắn biết. Nhưng khi vừa mở cửa đã không thấy người đâu.
Tống Tịnh Dương đã huỷ bỏ đợt công tác quan trọng để về nước cứu cậu, hai tuần nay vì chuyện làm ăn hắn không tài nào chợp mắt, nhưng hắn vẫn luôn quy quy ổn ổn năm giờ chiều liền chạy đến bệnh viện thăm cậu, còn đem cả máy tính lẫn văn kiện tiếp tục làm bên trong phòng nhỏ"
Một tiếng trước có một số lạ gọi đến báo là Huyễn Ly của hắn đã tỉnh lại, vội vàng chạy đến bệnh viện không kịp suy nghĩ.
...
Hôm nay.... cậu đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Ngước nhìn bầu trời bên ngoài cậu thầm nghĩ.
Ơ đúng rồi!! cậu vội vàng đưa tay sờ sờ lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, một giây sau vội vàng bấm vào nút đỏ bên cạnh.
Đây là phòng vip nên vừa gọi đã có một y tá bước vào.
"Tiên sinh cần giúp gì ạ"
"Con... của tôi... đâu??" Vừa mở miệng ra giọng nói khàn khàn trầm đục vang lên khiến cậu có chút không thích ứng nổi.
Cô y tá nghe vậy liền vui vẻ nói:"Con của tiên sinh đang được một người đàn ông anh tuấn chăm sóc, người ấy tự xưng là..."
"Rầm" Tiếng mở cửa vang dội cắt ngang giọng nói của cô y tá.
"Là tôi đang giữ con của chúng ta!!"
Cậu thấy hắn thì thở ra một hơi, sau đó mở miệng:"Tôi ở đây bao lâu rồi..."
Hắn tiến đến đưa hộp thức ăn cho cậu, từ bác sĩ kia biết được cổ họng cậu đang khó chịu nên chỉ nhờ dì Trần làm một hộp cháo ngân nhĩ bồi bổ cho cậu.
"Em ăn đi, tôi sẽ nói cho em biết"
Cả người cậu đang mất hết sức lực do nằm quá lâu, chỉ sợ nhỡ cầm không vững lại bị đổ hết ra.
Hắn nhìn cậu không động đậy, hiểu ý liền tiến tới mở hộp ra bón cho cậu ăn.
Sợ cậu bị bỏng còn nhẹ nhàng đưa lên miệng thổi thổi, cậu nhìn hình ảnh này chợt thấy ấm áp.
Ăn hết xong hắn rót cho cậu một ly nước ấm, cậu cũng thuận theo mà uống xuống.
"Trả... lời tôi"
Hắn không nhẹ không nặng nói:"Em ở đây đã hai tuần, đứa trẻ đã được tôi mời vú nuôi đến chăm sóc, lúc sinh ra đứa bé chỉ được 2,9kg, may mắn nó dễ ăn uống nên hai tuần nay đã được 3,5kg"
Hắn thấy cậu mỉm cười, cũng không nhịn được cười theo.
"Tôi... muốn gặp nó"
Nhìn ánh mắt mong đợi của cậu hắn không tài nào kháng cự được:"Em ở đây đợi một chút tôi đưa đứa nhỏ đến"
Cậu gật gật đầu rồi nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
...
admin: Chưa kết đâu mọi người ạ:v
Sau khi kết truyện mình sẽ mở thêm vài phiên ngoại nhỏ, có cả cp phụ nữa nha:3 mọi người đoán là cp nào đi:3
"Em ấy sao rồi? có mệnh hệ gì không? còn đứa nhỏ nữa!? không được tôi muốn gặp em ấy!"
Ông bác sĩ thấy hắn đang mất bình tĩnh, không màng mệt mõi sau sáu tiếng căng thẳng liền mở miệng nói.
"Anh vào phòng riêng với tôi một chuyến"
Hắn nghe vậy những câu nói tiếp theo cũng nuốt vào bụng, nhanh chóng đi theo sau vị bác sĩ kia.
Vừa bước vào cánh cửa mặt vị bác sĩ kia liền ngưng trọng, hắn nhìn vẻ mặt của bác sĩ nhận ra được tình hình có chút không ổn, bắt đầu sốt sắng lên.
"Ngài Tống! Cậu ấy không còn việc gì, việc sinh sớm hơn chỉ định là do cậu ấy bị chịu đả kích về tinh thần lẫn thân thể. Nên không thể trách đứa bé được"
Bác sĩ kia trầm tư một lúc rồi thở dài một hơi, kéo mắt kiếng xuống dụi dụi mắt, rồi đeo trở về. Vẻ mặt cũng hoà hoãn hơn.
"Nếu không phải cậu ấy kiên cường có ý chí sống thì có lẽ dù cho cậu mời những người giỏi hơn nữa cũng không cứu được đâu, à đúng rồi hiện tại cậu ấy đang lâm vào tình trạng hôn mê sâu do xuất huyết quá nhiều tạm thời khoảng thời gian này vẫn chưa thể tỉnh lại. Mong ngài Tống cẩn thận chăm sóc cho cậu ấy"
Trái tim đang nhảy cao rốt cục cũng hạ xuống, khó nhọc mở miệng lên tiếng:"À ùm, tôi có thể vào thăm em ấy bây giờ được chứ"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Tịnh Dương khép nép đến mức như thế, hắn cũng không cảm thấy khó chịu hay gì cả.
Ông bác sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
Ngay sau đó hắn vội vã chạy đến phòng hồi sức, nhìn qua tấm kính mỏng trong suốt thấy cậu đang yên yên ổn ổn nhắm mắt.
Mở cửa ra tiến đến gần cậu, hắn mới nhận ra được nếu không có chiếc bụng lớn thì chắc hắn sẽ không biết cậu đã ốm đến mức nào. Chưa kịp dưỡng mập lên đã trải qua chuyện này khiến cậu trông còn hốc hác hơn xưa.
Lúc hắn gặp cậu, một cậu thiếu niên da trắng răng trắng hồng hào luôn luôn nở một nụ cười tươi chào đón hắn hiện tại,.... chỉ còn là một chàng trai gầy còm yếu đuối gió thổi cũng có thể bay... Tất cả của cậu ngày hôm nay chính là do hắn một tay gây nên...
Cầm lấy bàn tay của cậu nhẹ nhàng hôn xuống, âm thầm thề rằng sẽ không để cho cậu chịu một tổn thương nhỏ nào nữa,... nhất định là thế!
... ( hai tuần sau)
"Tống tổng, phu nhân ngài vừa mới tỉnh lại" Thư kí của hắn khi nghe tin bên phía bệnh viện truyền đến liền vội vã chạy đến công ty nói cho hắn biết. Nhưng khi vừa mở cửa đã không thấy người đâu.
Tống Tịnh Dương đã huỷ bỏ đợt công tác quan trọng để về nước cứu cậu, hai tuần nay vì chuyện làm ăn hắn không tài nào chợp mắt, nhưng hắn vẫn luôn quy quy ổn ổn năm giờ chiều liền chạy đến bệnh viện thăm cậu, còn đem cả máy tính lẫn văn kiện tiếp tục làm bên trong phòng nhỏ"
Một tiếng trước có một số lạ gọi đến báo là Huyễn Ly của hắn đã tỉnh lại, vội vàng chạy đến bệnh viện không kịp suy nghĩ.
...
Hôm nay.... cậu đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Ngước nhìn bầu trời bên ngoài cậu thầm nghĩ.
Ơ đúng rồi!! cậu vội vàng đưa tay sờ sờ lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, một giây sau vội vàng bấm vào nút đỏ bên cạnh.
Đây là phòng vip nên vừa gọi đã có một y tá bước vào.
"Tiên sinh cần giúp gì ạ"
"Con... của tôi... đâu??" Vừa mở miệng ra giọng nói khàn khàn trầm đục vang lên khiến cậu có chút không thích ứng nổi.
Cô y tá nghe vậy liền vui vẻ nói:"Con của tiên sinh đang được một người đàn ông anh tuấn chăm sóc, người ấy tự xưng là..."
"Rầm" Tiếng mở cửa vang dội cắt ngang giọng nói của cô y tá.
"Là tôi đang giữ con của chúng ta!!"
Cậu thấy hắn thì thở ra một hơi, sau đó mở miệng:"Tôi ở đây bao lâu rồi..."
Hắn tiến đến đưa hộp thức ăn cho cậu, từ bác sĩ kia biết được cổ họng cậu đang khó chịu nên chỉ nhờ dì Trần làm một hộp cháo ngân nhĩ bồi bổ cho cậu.
"Em ăn đi, tôi sẽ nói cho em biết"
Cả người cậu đang mất hết sức lực do nằm quá lâu, chỉ sợ nhỡ cầm không vững lại bị đổ hết ra.
Hắn nhìn cậu không động đậy, hiểu ý liền tiến tới mở hộp ra bón cho cậu ăn.
Sợ cậu bị bỏng còn nhẹ nhàng đưa lên miệng thổi thổi, cậu nhìn hình ảnh này chợt thấy ấm áp.
Ăn hết xong hắn rót cho cậu một ly nước ấm, cậu cũng thuận theo mà uống xuống.
"Trả... lời tôi"
Hắn không nhẹ không nặng nói:"Em ở đây đã hai tuần, đứa trẻ đã được tôi mời vú nuôi đến chăm sóc, lúc sinh ra đứa bé chỉ được 2,9kg, may mắn nó dễ ăn uống nên hai tuần nay đã được 3,5kg"
Hắn thấy cậu mỉm cười, cũng không nhịn được cười theo.
"Tôi... muốn gặp nó"
Nhìn ánh mắt mong đợi của cậu hắn không tài nào kháng cự được:"Em ở đây đợi một chút tôi đưa đứa nhỏ đến"
Cậu gật gật đầu rồi nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
...
admin: Chưa kết đâu mọi người ạ:v
Sau khi kết truyện mình sẽ mở thêm vài phiên ngoại nhỏ, có cả cp phụ nữa nha:3 mọi người đoán là cp nào đi:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất