Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân

Chương 33: PN7 (CP Phụ)

Trước
Ch*ch xong cậu quyết định làm một cuộc giao dịch với hắn. Đó là mỗi khi cậu muốn phải móc ciu ra cho cậu, chưa kết thúc giao dịch cả hai sẽ không được tìm bạn tình khác.

Hắn cũng vui vẻ đồng ý.

... Hai tháng sau

Đang làm việc cậu nhận được một cuộc gọi, nhìn màn hình hiện lên tên "Con ciu ngu ngốc" Cậu quyết định nhận cuộc gọi.

"Alo, có chuyện gì vậy. Tôi đang bận" Vừa nói vừa bóc một miếng bim bim bỏ vào miệng.

"Tống Nam, hay tôi và cậu kết thúc giao dịch đi! Tôi cũng muốn tìm một người ở bên cạnh"

Cậu nghe vậy thì ngồi thẳng lưng dậy, lắp ba lắp bắp  nói:"Anh còn trẻ mà, tôi cũng 24 tuổi rồi vẫn bình thường chán. Vài năm nửa cũng không muộn mà"

Cậu quá lơ đãng rồi... Cậu nghĩ rằng chơi chán hắn sẽ huy giao dịch nhưng quên mất hắn cũng có thể làm vậy

Chỉ là cậu không ngờ người muốn kết thúc trước lại là hắn! Trong hai tháng qua hắn và cậu khác nào các đôi tình nhân khác đâu? Đi ăn, đi du lịch, đi khách sạn! Như vậy không phải tốt hơn sao.

Tựa như yêu nhau nhưng lại không phải. Không ai có thể khoá chặt đối phương nhưng vẫn có mối quan hệ muốn có!

"Không tôi quyết định rồi! Tôi nghĩ tôi nên nghiêm túc một mối quan hệ"

Cậu nhanh chóng kêu lên:"Nhưng anh vẫn chưa có ai mà"

"Có rồi" Nói xong hắn ngắt máy.

Cậu câm nín nhìn chiếc điện thoại, sau đó đôi mạnh vào góc tường vang lên tiếng "Cốp" chói tai.

Cậu chửi một cậu "mẹ kiếp" cầm chìa khoá xe chạy đến bệnh viện.

"Rầm" Cậu mở mạnh cửa phòng. Sau đó cậu liền ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt.

Hắn đang nói chuyện với một cậu trai, cười rất tươi còn xoa đầu cậu ta.

Cậu nhìn thấy thì tim chợt nhói lên một cái, cảm giác này rất lâu rồi cậu mới có lại. Nên cậu hiểu càm giác này là gì.

"Làm phiền cho tôi nói chuyện riêng với... bác sĩ Nghiêm được không" Cậu cười cười.



Cậu trai kia cười đáp lễ rồi đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

"Tại sao?..."

"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ trong điện thoại"

"Đệt... chẳng lẽ anh ở với tôi hai tháng mà anh không có cảm giác gì hết sao?"Cậu run rẩy thốt lên.

Ánh mắt hắn loé lên một cái rồi nhanh chóng thu hồi:"Vậy còn cậu?"

"Tôi???"Cậu bị hắn hỏi ngược lại nên hơi bất ngờ

"Đúng! Còn cậu thì sao?"

"Tôi tôi..." Thôi tới bước này rồi liêm sĩ vứt hết mẹ đi, lỡ thay đổi được tình hình thì sao?? ( thẳng nhỏ sợ mất chồng:)))

"Tôi đương nhiên có cảm giác rồi... tôi cũng là con người đương nhiên cũng có hỉ, nộ, ái, ố chứ! Nghe này Nghiêm Cẩn Thành tôi.. tôi.. cũng có một chút th.. th.. thích anh, một chút thôii đó"

"Ít vậy? Vậy thì thôi không cần nói tiếp"

"Đừng mà, tôi thật sự có thích anh! thật đó"

Hắn bỗng nở một nụ cười, rồi hôn cậu.

Cậu vội sắp khóc bỗng nhận được một nụ hôn nên không biết phải ứng như nào cho tốt.

"Ơ ơ sao sao anh hôn tôi??"

"Ngốc cậu bé hồi nãy là em họ tôi, tôi chỉ lừa em để em nói ra tình cảm thật thôi. Nói thật thì tôi cũng thích em"

"Thật sao!!"

"Ừm, từ lần đầu gặp đã có cảm tình với em rồi, lúc em đi bar kiếm trai anh ngồi từ xa đã thấy. Lúc đó tôi tức chết đi được cơ. Haha không ngờ đúng không"

Cậu đỏ mặt gào lên:"Anh dám lừa em!" Đây là lẫn đầu tiên cậu được người khác chân chính tỏ tình nên ngượng chết đi được!

Ngượng thì ngượng nhưng cậu cảm thấy rất hạnh phúc choàng tay lên cổ hắn, chủ động hôn môi.



Hắn phối hợp mở miệng ra để lưỡi cậu tiến vào sâu hơn, dù gì cũng từng làm top nên cậu hôn lưỡi rất điêu luyện, vừa ôn nhu vừa bá đạo. Hắn cũng không chịu thua mạnh mẽ công chiếm. Hai người hôn đến hăng say, đến khi bàn tay của hắn đặt vào bên trong quần, nắn bóp cặp mông tròn trịa thì cậu mới không chịu nổi thả ra.

"Hộc... hộc... về.. về nhà làm tiếp"

"Được, theo ý em cả"

- --Nhiều năm sau---

"Sao hồi đó em lại bị anh lừa được vậy nhỉ?"

"Vì anh quá đẹp trai quyến rũ em chứ sao nữa" Hắn hôn lên má cậu

"Nằm mơ" cậu cười cười nhéo mặt hắn.

"Ấy mà dạo này hai đứa mình bận quá hôm nào đi du lịch đi, xem như tuần trăng mật luôn"

"Được theo ý em cả"

"Này anh có thích  em không"

"Không... anh không thích em! Nhưng mà Anh Yêu em"

"Em cũng vậy, em yêu anh"

Một đứa nhóc khoảng chừng sáu tuổi bất mãn lên tiếng:"Đừng thồn cẩu lương cho con nữa a, ngày nào cũng nói mấy câu này nổi da gà chết đi được"

Đứa nhóc này là cậu và hắn nhận nuôi, thấy tính cách hắn với đứa nhóc này rất giống nhau nên cậu không ngần ngại hốt nhóc về làm con luôn.

Ầy... không ngờ một lần mất trinh mông là chồng con đầy đủ luôn, thật là vãi chưởng!

...

End Phiên Ngoại

Lúc đầu tui định viết một bộ riêng về CP này luôn nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại thôi. Cố gắng rút gọn trong bốn chap PN cho mọi người đọc zậy:>>

À quên nữa xin lũi vì đã cắt H chap này nhá, tại sợ duyệt lâu í.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước