Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập
Chương 50
Edit: Jun
Khi mọi người đang lo lắng vạn phần cho an nguy của Chu Cảnh, thì chính bản thân anh lại chẳng có gì quá sợ hãi.
Trên thực tế, từ rất lâu rồi, trong lòng anh cũng đã biến thành một vũng nước tù, dù cho bên ngoài có ném đá vào khiến vũng nước ấy gợn sóng, thì cũng sẽ có ngày tiêu tán mà thôi.
Chu Cảnh bị nhốt trong bếp, hai tay bị trói chặt, một đám người vây quanh anh, đèn pin rọi thẳng vào mặt khiến anh không mở nổi mắt.
Khi bị bắt anh cũng không có phản kháng, cho nên người cũng không có bị thương, chỉ là trông thấy đám người này tới ào ạt tới như thế, chắc hẳn Tô Ngôn cùng cô gái kia đã lên xe Kỷ Minh nhanh chóng chạy thoát rồi, giờ cũng đã đến nơi an toàn.
Nghĩ đến đây Chu Cảnh liền yên tâm hơn rất nhiều, chỉ chờ nhóm người này thẩm vấn cho xong.
Không ngoài dự đoán của anh, mở miệng dẫn đầu là hiệu trưởng, ông ta đầu tiên là thở dài, sau đó mới nói: "Chu Cảnh, không phải tôi nói cậu, cậu dạy thì hay như vậy, nhưng giờ gây ra chuyện xấu gì đây!"
Chu Cảnh không giải thích cũng chẳng phản bác, chỉ trầm mặc nhìn xuống đất.
Hiệu trưởng lại nói: "Ngoài cậu ra, một người khác có phải Tô Ngôn hay không?"
Chu Cảnh nhấc mắt lên nhìn khuôn mặt không khác gì ngày trước của hiệu trưởng, đột nhiên lại có cảm giác thập phần châm chọc. Tô Ngôn luôn nói hiệu trưởng không phải cái loại tốt lành gì, muốn tới cục Giáo dục để báo cáo làm sáng tỏ mọi việc, mà anh lại cứ tuân thủ nghiêm ngặt theo mấy cái quy tắc kia, chỉ mong Tô Ngôn hiểu rõ vấn đề.
Như bây giờ, đây không phải một loại báo ứng sao?
Chu Cảnh cười khẽ một tiếng: "Tôi cho rằng mọi việc đã rất rõ ràng, cũng không cần phải phí miệng lưỡi đi giải thích chứ?"
"Tao vốn đã biết cho cái lũ người ngoài như mày vào thôn là không phải chuyện tốt lành gì..." Lưu Dân ôm bụng đi lên, một phát đá vào cánh tay Chu Cảnh, sau đó xoay người trừng hiệu trưởng, "Người của ông gây nên, ông còn muốn tôi lo liệu!"
Hiệu trưởng thấy thế, lập tức vỗ vỗ lưng Lưu Dân để lão ta thuận khí: "Trưởng thôn của tôi à, chuyện này tôi phụ trách không nổi, chân là mọc trên người bọn họ, cũng không phải tôi bắt bọn họ chạy."
"Tôi mặc kệ! Dù sao tôi cũng không muốn tiền của ông, ông kiếm đâu cho tôi một đứa con dâu ra đây là được."
Ngữ khí Lưu Dân mười phần thì cả mười đều rất cường ngạnh, hai mắt trừng lên vừa to vừa tròn, hơn nữa lưng lão ta lại gù, cả người thoạt nhìn tựa như một con ếch xanh khổng lồ. Lão ta ở trong thôn cả ngày một tay che trời, căn bản không ai dám đối nghịch với lão, hiệu trưởng tuy có chút quyền thế, nhưng nếu so sánh với Lưu Dân, thì chính là như so trời với đất.
Hiệu trưởng trong lòng phát khổ, rõ ràng không phải chuyện của ông ta, cuối cùng lại muốn ông ta lo liệu.
Nói đi cũng phải nói lại, muốn trách phải trách Chu Cảnh với Tô Ngôn, thành thành thật thật ở trong trường dạy học thì tốt rồi, cố tình gây ra chuyện lớn đến mức này.
Trong hai năm qua, mua một đứa con dâu thì tầm hai ba vạn mới có thể giải quyết được, kể cả khi hiệu trưởng có bí mật ăn nhiều khoản quyên góp cho trường thì đối với ông ta mà nói, con số đó cũng thật sự đau như cắt thịt.
Vì thế ông ta nghĩ ra một ý, đưa đẩy cái nồi đen ra ngoài*: "Trưởng thôn, ông nghe tôi phân tích, chỉ cần chúng ta có Chu Cảnh trong tay sẽ không sợ cái thằng Tô Ngôn lỗ mãng kia quay lại, đến lúc chúng ta bắt nó giao ra con dâu của ông, trao đổi bằng Chu Cảnh, chắc chắn nó với Chu Cảnh quan hệ rất tốt, rồi không phải thế là xong sao."
*ý là ý nghĩ xấu xa, đen tối.
"Nó trốn rồi còn trở về nữa?" Lưu Dân vẻ mặt không tin.
Hiệu trưởng vỗ ngực đảm bảo với lão: "Chắc chắn sẽ trở về, ông không biết, chúng nó đều là người thành phố nói nghĩa khí suốt ngày, bằng không sao lại đi cứu cái đứa con gái kia ra ngoài."
Đúng lúc này, Lưu Khánh hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, vạn nhất nó tìm người giúp đỡ thì làm sao bây giờ?"
"Nó có thể tìm ai, cảnh sát à?" Lưu Dân cười sờ sờ nọng cằm lún phún râu, "Tao rất mong nó đến tìm cảnh sát đây, như vậy tao càng có thể tóm cổ hai đứa đấy về."
Hiệu trưởng cười nói thêm: "Trưởng thôn nói rất đúng, đây là trên địa bàn của chúng ta, còn có thể để nó che trời sao?"
Lưu Khánh không kiên nhẫn khoát tay: "Cứ tính như vậy trước đã, mấy người cũng mau về đi, để lại hai người không bị tiêu chảy gác đêm, miễn cho cái thằng cháu rùa kia nửa đêm tới đánh lén."
Thấy dân làng đang tụ tập một chỗ giờ lại giải tán như chim thú, Lưu Khánh liếc mắt nhìn Chu Cảnh mặt không chút thay đổi, âm dương quái khí nói: "Bố, cứ thế bỏ qua cho chúng nó, bố không thấy có chỗ nghẹn khuất sao?"
"Mặc kệ những thứ khác, mày trước cứ đi lấy cho tao thuốc ra đây, đau chết bố mày rồi!"
Lưu Dân vốn cũng có bản tính đen không lại đen, nhưng giờ bụng lão ẩn ẩn đau, căn bản không còn tâm sức đâu mà đi suy xét chuyện khác.
Mặt khác dân làng cũng chẳng khác mấy với lão, vài người đã chạy đi chạy lại mấy lượt, cả người mệt không chịu được, may mà Giang Hải đã sai người mang thuốc tới, lúc này mới không xảy ra chuyện gì lớn hơn.
Tiêu chảy ở phạm vi lớn như vậy, đã có người đoán được chắn chắn không phải ngẫu nhiên.
Dù vậy cũng không ai nghi ngờ Giang Vũ, bởi vì có một đứa trẻ trong thôn nói là Tô Ngôn lừa nó bỏ một túi bột phấn vào trong rượu gạo.
Ngược lại bởi vì Giang Hải bỏ ra thuốc cứu mọi người khỏi thống khổ, càng khiến danh dự hai người trong thôn cao hơn.
Lưu Khánh bĩu bĩu môi, nghĩ ra chủ ý xấu gì đó, nhưng lại sợ bố gã hỏi tại sao gã không cùng cả nhà đi cứu hỏa, liền đồng ý với Lưu Dân, một đường chạy chậm ra ngoài lấy thuốc.
Mãi đến khi trăng treo cao đầu, cuộc săn lùng trong thôn mới kết thúc.
Chu Cảnh bị trói trong phòng bếp, không cho ăn cũng không được uống, miệng khô khốc không nói, bên chân bị tật vì vận động cường độ mạnh mà dần sưng tấy lên.
Bị bài học lần trước, lần này dân làng canh anh rất nghiêm, hai người đàn ông cao lớn, chẳng khác nhà lao thời cổ là mấy.
Chu Cảnh nghĩ, nếu như Hướng Nam còn đây, chắc chắn cục diện bây giờ sẽ không thế này.
Thể lực Hướng Nam tốt như vậy, chạy nhanh giống như quán quân thế giới, hơn nữa Hướng Nam còn có thể cõng anh chạy, cho dù là lưng có cõng anh theo, tốc độ vẫn nhanh hơn anh rất nhiều.
Nhưng mà Hướng Nam không ở đây cũng tốt, miễn khiến y phải lo lắng.
Y giống như một đứa trẻ mà ỷ lại Chu Cảnh, bình thường chỉ cần một chốc không thấy anh là đã sốt ruột rồi, có người nói anh là người què, Hướng Nam dù như thế nào cũng phải ép người ta rút lại câu nói đó mới thôi.
Nếu Hướng Nam ở đây, chỉ sợ sẽ không màng hết thảy vọt vào mang anh ra ngoài...
Khóe miệng Chu Cảnh cong cong, trong đầu lược qua đủ loại vẻ mặt của Hướng Nam, thật sự giống cô bé bán diêm, dùng những khát khao ảo tưởng để lấp đầy trái tim đã trống rỗng.
Dần dần, bóng đêm càng ngày càng buông sâu xuống.
Chu Cảnh vừa mệt vừa đói, hai mắt không trụ nổi nữa, rơi vào giấc mộng ngắn ngủi.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy trong thôn có tiếng gà gáy dữ dội vang lên, các hộ gia đình thắp sáng ngọn đèn, thức dậy mặc quần áo.
Trong phòng đổi một lượt người canh gác khác, trước khi đi người trong thôn hất thẳng một bát nước lạnh vào mặt Chu Cảnh, gọi anh tỉnh lại.
"Mau dậy đi!"
Chu Cảnh nâng mí mắt, theo bản năng liếm giọt nước trên môi.
Anh nhìn cửa phòng bếp đang mở rộng, thấy sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, chỉ là hơi tang tảng sáng mà thôi.
Sau khi thức dậy, Chu Cảnh không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Bụng rỗng tuếch không nói, cả người mỗi một khớp xương đều đang kêu gào đau nhức, cái cơ thể này của anh, quả nhiên đã là nửa tàn phế rồi. ( =(((( Edit câu này tim tui nhói một cái mọi người ạ =(()
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người mới đến gác: "Có thể cho tôi uống miếng nước không?"
Người kia ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Cảnh cư nhiên sẽ chủ động mở miệng nói chuyện, chính hắn ta cũng không dám quyết định, liền nhìn sang người đang gác cùng mình. Vừa khéo, người kia từng gặp Chu Cảnh, trong nhà còn có đứa con học ở trường Chu Cảnh dạy, nhìn thấy anh giờ đã quá đáng thương, nhịn không được động lòng trắc ẩn.
Hắn thô thanh nói: "Uống nước thì được, nhưng cậu cũng đừng tính toán thiệt hơn."
Chu Cảnh hữu khí vô lực nói: "Tôi thành cái dạng này rồi, cũng không làm được gì, chỉ là muốn uống miếng nước mà thôi."
Người nọ cũng không hề chần chừ, dùng gáo nước múc một gàu nước lớn, đưa đến tận miệng Chu Cảnh.
Chu Cảnh nuốt từng ngụm từng ngụm nước xuống, rốt cuộc cũng khôi phục một chút sức lực, người thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Uống xong, đang muốn nói cảm ơn người kia, thì lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận ồn ào, thanh âm càng lúc càng lớn, từ xa lại gần.
Người kia vội vàng lấy lại gáo nước, làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chu Cảnh chau mày, cảm giác tình huống có chút không thích hợp lắm.
Anh vốn đoán rằng nếu mình bị bắt, Kỷ Minh với Tô Ngôn chắc chắn là muốn cứu anh ra ngoài, thế nhưng Chu Cảnh là đàn ông, việc cứu anh ra khỏi hố lửa không phải vội, chỉ cần Tô Ngôn đủ thông minh, sau khi rời khỏi đây ở bên ngoài tìm đến truyền thông cũng như cảnh sát từ nơi khác đến, tất cả có thể giải quyết.
Huống chi kể cả khi trưởng thôn một tay che trời, lão ta cũng không dám thật sự gây ra tai nạn chết người, cho nên Chu Cảnh là tính toán kế đánh lâu dài, tạm thời cứ chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng anh không nghĩ tới, Tô Ngôn đã quá sốt ruột, suốt đêm chạy tới đây cứu người, còn chưa thèm mang cứu binh đến.
Cửa nhà bếp mở ra, từ góc Chu Cảnh nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy Tô Ngôn một mình lẻ loi đứng trong sân, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng sống lưng Tô Ngôn lại thẳng tắp, không hề có một chút sợ hãi.
Trưởng thôn vừa thấy Tô Ngôn, lập tức báo cho cả thôn biết, sáng sớm vốn yên tĩnh nhất thời ồn ào vô cùng.
Lưu Dân nhìn Tô Ngôn từ trên xuống dưới, cáu kỉnh nói: "Một mình mày tới, con dâu nhà tao đâu, mày đem người giấu đi nơi nào rồi?"
"Hừ__" Tô Ngôn nhổ toẹt một miếng nước bọt, mắng: "Cái lão già thối tha không biết xấu hổ kia, ai là con dâu lão!"
Lưu Dân nhất thời nóng máu lên, cũng không hòa nhã với Tô Ngôn nữa, trực tiếp ra điều kiện: "Xấu thì nói luôn cho nhanh, một mạng đổi một mạng, mày muốn không hợp tác, thì mày chờ mặt xác bạn mày đi một thể."
Lưu Dân đã tính toán từ trước, bởi vì lão ta biết, khi nghe được tiếng chuông, người trong thôn rất nhanh sẽ tụ tập ở trong nhà lão.
Đến khi người đông thế mạnh, không sợ thằng nhãi này chạy nữa. Những lão đợi nửa ngày, đừng nói nửa cái bóng người còn không có, lại đợi được đến đây là một nhóm người từ đâu trồi lên mặt đất, mà đứng giữa đám vệ sĩ hung hãn, là bóng người quen thuộc vừa mới đứng trước mặt Lưu Dân cách đây không lâu.
Lão giật nảy mình, ngay cả Chu Cảnh ở trong phòng bếp, cũng không nhịn được mà căng thẳng trong lòng.
Ân Hướng Bắc, y như thế nào cũng tới...
Khi mọi người đang lo lắng vạn phần cho an nguy của Chu Cảnh, thì chính bản thân anh lại chẳng có gì quá sợ hãi.
Trên thực tế, từ rất lâu rồi, trong lòng anh cũng đã biến thành một vũng nước tù, dù cho bên ngoài có ném đá vào khiến vũng nước ấy gợn sóng, thì cũng sẽ có ngày tiêu tán mà thôi.
Chu Cảnh bị nhốt trong bếp, hai tay bị trói chặt, một đám người vây quanh anh, đèn pin rọi thẳng vào mặt khiến anh không mở nổi mắt.
Khi bị bắt anh cũng không có phản kháng, cho nên người cũng không có bị thương, chỉ là trông thấy đám người này tới ào ạt tới như thế, chắc hẳn Tô Ngôn cùng cô gái kia đã lên xe Kỷ Minh nhanh chóng chạy thoát rồi, giờ cũng đã đến nơi an toàn.
Nghĩ đến đây Chu Cảnh liền yên tâm hơn rất nhiều, chỉ chờ nhóm người này thẩm vấn cho xong.
Không ngoài dự đoán của anh, mở miệng dẫn đầu là hiệu trưởng, ông ta đầu tiên là thở dài, sau đó mới nói: "Chu Cảnh, không phải tôi nói cậu, cậu dạy thì hay như vậy, nhưng giờ gây ra chuyện xấu gì đây!"
Chu Cảnh không giải thích cũng chẳng phản bác, chỉ trầm mặc nhìn xuống đất.
Hiệu trưởng lại nói: "Ngoài cậu ra, một người khác có phải Tô Ngôn hay không?"
Chu Cảnh nhấc mắt lên nhìn khuôn mặt không khác gì ngày trước của hiệu trưởng, đột nhiên lại có cảm giác thập phần châm chọc. Tô Ngôn luôn nói hiệu trưởng không phải cái loại tốt lành gì, muốn tới cục Giáo dục để báo cáo làm sáng tỏ mọi việc, mà anh lại cứ tuân thủ nghiêm ngặt theo mấy cái quy tắc kia, chỉ mong Tô Ngôn hiểu rõ vấn đề.
Như bây giờ, đây không phải một loại báo ứng sao?
Chu Cảnh cười khẽ một tiếng: "Tôi cho rằng mọi việc đã rất rõ ràng, cũng không cần phải phí miệng lưỡi đi giải thích chứ?"
"Tao vốn đã biết cho cái lũ người ngoài như mày vào thôn là không phải chuyện tốt lành gì..." Lưu Dân ôm bụng đi lên, một phát đá vào cánh tay Chu Cảnh, sau đó xoay người trừng hiệu trưởng, "Người của ông gây nên, ông còn muốn tôi lo liệu!"
Hiệu trưởng thấy thế, lập tức vỗ vỗ lưng Lưu Dân để lão ta thuận khí: "Trưởng thôn của tôi à, chuyện này tôi phụ trách không nổi, chân là mọc trên người bọn họ, cũng không phải tôi bắt bọn họ chạy."
"Tôi mặc kệ! Dù sao tôi cũng không muốn tiền của ông, ông kiếm đâu cho tôi một đứa con dâu ra đây là được."
Ngữ khí Lưu Dân mười phần thì cả mười đều rất cường ngạnh, hai mắt trừng lên vừa to vừa tròn, hơn nữa lưng lão ta lại gù, cả người thoạt nhìn tựa như một con ếch xanh khổng lồ. Lão ta ở trong thôn cả ngày một tay che trời, căn bản không ai dám đối nghịch với lão, hiệu trưởng tuy có chút quyền thế, nhưng nếu so sánh với Lưu Dân, thì chính là như so trời với đất.
Hiệu trưởng trong lòng phát khổ, rõ ràng không phải chuyện của ông ta, cuối cùng lại muốn ông ta lo liệu.
Nói đi cũng phải nói lại, muốn trách phải trách Chu Cảnh với Tô Ngôn, thành thành thật thật ở trong trường dạy học thì tốt rồi, cố tình gây ra chuyện lớn đến mức này.
Trong hai năm qua, mua một đứa con dâu thì tầm hai ba vạn mới có thể giải quyết được, kể cả khi hiệu trưởng có bí mật ăn nhiều khoản quyên góp cho trường thì đối với ông ta mà nói, con số đó cũng thật sự đau như cắt thịt.
Vì thế ông ta nghĩ ra một ý, đưa đẩy cái nồi đen ra ngoài*: "Trưởng thôn, ông nghe tôi phân tích, chỉ cần chúng ta có Chu Cảnh trong tay sẽ không sợ cái thằng Tô Ngôn lỗ mãng kia quay lại, đến lúc chúng ta bắt nó giao ra con dâu của ông, trao đổi bằng Chu Cảnh, chắc chắn nó với Chu Cảnh quan hệ rất tốt, rồi không phải thế là xong sao."
*ý là ý nghĩ xấu xa, đen tối.
"Nó trốn rồi còn trở về nữa?" Lưu Dân vẻ mặt không tin.
Hiệu trưởng vỗ ngực đảm bảo với lão: "Chắc chắn sẽ trở về, ông không biết, chúng nó đều là người thành phố nói nghĩa khí suốt ngày, bằng không sao lại đi cứu cái đứa con gái kia ra ngoài."
Đúng lúc này, Lưu Khánh hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, vạn nhất nó tìm người giúp đỡ thì làm sao bây giờ?"
"Nó có thể tìm ai, cảnh sát à?" Lưu Dân cười sờ sờ nọng cằm lún phún râu, "Tao rất mong nó đến tìm cảnh sát đây, như vậy tao càng có thể tóm cổ hai đứa đấy về."
Hiệu trưởng cười nói thêm: "Trưởng thôn nói rất đúng, đây là trên địa bàn của chúng ta, còn có thể để nó che trời sao?"
Lưu Khánh không kiên nhẫn khoát tay: "Cứ tính như vậy trước đã, mấy người cũng mau về đi, để lại hai người không bị tiêu chảy gác đêm, miễn cho cái thằng cháu rùa kia nửa đêm tới đánh lén."
Thấy dân làng đang tụ tập một chỗ giờ lại giải tán như chim thú, Lưu Khánh liếc mắt nhìn Chu Cảnh mặt không chút thay đổi, âm dương quái khí nói: "Bố, cứ thế bỏ qua cho chúng nó, bố không thấy có chỗ nghẹn khuất sao?"
"Mặc kệ những thứ khác, mày trước cứ đi lấy cho tao thuốc ra đây, đau chết bố mày rồi!"
Lưu Dân vốn cũng có bản tính đen không lại đen, nhưng giờ bụng lão ẩn ẩn đau, căn bản không còn tâm sức đâu mà đi suy xét chuyện khác.
Mặt khác dân làng cũng chẳng khác mấy với lão, vài người đã chạy đi chạy lại mấy lượt, cả người mệt không chịu được, may mà Giang Hải đã sai người mang thuốc tới, lúc này mới không xảy ra chuyện gì lớn hơn.
Tiêu chảy ở phạm vi lớn như vậy, đã có người đoán được chắn chắn không phải ngẫu nhiên.
Dù vậy cũng không ai nghi ngờ Giang Vũ, bởi vì có một đứa trẻ trong thôn nói là Tô Ngôn lừa nó bỏ một túi bột phấn vào trong rượu gạo.
Ngược lại bởi vì Giang Hải bỏ ra thuốc cứu mọi người khỏi thống khổ, càng khiến danh dự hai người trong thôn cao hơn.
Lưu Khánh bĩu bĩu môi, nghĩ ra chủ ý xấu gì đó, nhưng lại sợ bố gã hỏi tại sao gã không cùng cả nhà đi cứu hỏa, liền đồng ý với Lưu Dân, một đường chạy chậm ra ngoài lấy thuốc.
Mãi đến khi trăng treo cao đầu, cuộc săn lùng trong thôn mới kết thúc.
Chu Cảnh bị trói trong phòng bếp, không cho ăn cũng không được uống, miệng khô khốc không nói, bên chân bị tật vì vận động cường độ mạnh mà dần sưng tấy lên.
Bị bài học lần trước, lần này dân làng canh anh rất nghiêm, hai người đàn ông cao lớn, chẳng khác nhà lao thời cổ là mấy.
Chu Cảnh nghĩ, nếu như Hướng Nam còn đây, chắc chắn cục diện bây giờ sẽ không thế này.
Thể lực Hướng Nam tốt như vậy, chạy nhanh giống như quán quân thế giới, hơn nữa Hướng Nam còn có thể cõng anh chạy, cho dù là lưng có cõng anh theo, tốc độ vẫn nhanh hơn anh rất nhiều.
Nhưng mà Hướng Nam không ở đây cũng tốt, miễn khiến y phải lo lắng.
Y giống như một đứa trẻ mà ỷ lại Chu Cảnh, bình thường chỉ cần một chốc không thấy anh là đã sốt ruột rồi, có người nói anh là người què, Hướng Nam dù như thế nào cũng phải ép người ta rút lại câu nói đó mới thôi.
Nếu Hướng Nam ở đây, chỉ sợ sẽ không màng hết thảy vọt vào mang anh ra ngoài...
Khóe miệng Chu Cảnh cong cong, trong đầu lược qua đủ loại vẻ mặt của Hướng Nam, thật sự giống cô bé bán diêm, dùng những khát khao ảo tưởng để lấp đầy trái tim đã trống rỗng.
Dần dần, bóng đêm càng ngày càng buông sâu xuống.
Chu Cảnh vừa mệt vừa đói, hai mắt không trụ nổi nữa, rơi vào giấc mộng ngắn ngủi.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy trong thôn có tiếng gà gáy dữ dội vang lên, các hộ gia đình thắp sáng ngọn đèn, thức dậy mặc quần áo.
Trong phòng đổi một lượt người canh gác khác, trước khi đi người trong thôn hất thẳng một bát nước lạnh vào mặt Chu Cảnh, gọi anh tỉnh lại.
"Mau dậy đi!"
Chu Cảnh nâng mí mắt, theo bản năng liếm giọt nước trên môi.
Anh nhìn cửa phòng bếp đang mở rộng, thấy sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn, chỉ là hơi tang tảng sáng mà thôi.
Sau khi thức dậy, Chu Cảnh không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Bụng rỗng tuếch không nói, cả người mỗi một khớp xương đều đang kêu gào đau nhức, cái cơ thể này của anh, quả nhiên đã là nửa tàn phế rồi. ( =(((( Edit câu này tim tui nhói một cái mọi người ạ =(()
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía người mới đến gác: "Có thể cho tôi uống miếng nước không?"
Người kia ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Cảnh cư nhiên sẽ chủ động mở miệng nói chuyện, chính hắn ta cũng không dám quyết định, liền nhìn sang người đang gác cùng mình. Vừa khéo, người kia từng gặp Chu Cảnh, trong nhà còn có đứa con học ở trường Chu Cảnh dạy, nhìn thấy anh giờ đã quá đáng thương, nhịn không được động lòng trắc ẩn.
Hắn thô thanh nói: "Uống nước thì được, nhưng cậu cũng đừng tính toán thiệt hơn."
Chu Cảnh hữu khí vô lực nói: "Tôi thành cái dạng này rồi, cũng không làm được gì, chỉ là muốn uống miếng nước mà thôi."
Người nọ cũng không hề chần chừ, dùng gáo nước múc một gàu nước lớn, đưa đến tận miệng Chu Cảnh.
Chu Cảnh nuốt từng ngụm từng ngụm nước xuống, rốt cuộc cũng khôi phục một chút sức lực, người thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Uống xong, đang muốn nói cảm ơn người kia, thì lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận ồn ào, thanh âm càng lúc càng lớn, từ xa lại gần.
Người kia vội vàng lấy lại gáo nước, làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Chu Cảnh chau mày, cảm giác tình huống có chút không thích hợp lắm.
Anh vốn đoán rằng nếu mình bị bắt, Kỷ Minh với Tô Ngôn chắc chắn là muốn cứu anh ra ngoài, thế nhưng Chu Cảnh là đàn ông, việc cứu anh ra khỏi hố lửa không phải vội, chỉ cần Tô Ngôn đủ thông minh, sau khi rời khỏi đây ở bên ngoài tìm đến truyền thông cũng như cảnh sát từ nơi khác đến, tất cả có thể giải quyết.
Huống chi kể cả khi trưởng thôn một tay che trời, lão ta cũng không dám thật sự gây ra tai nạn chết người, cho nên Chu Cảnh là tính toán kế đánh lâu dài, tạm thời cứ chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng anh không nghĩ tới, Tô Ngôn đã quá sốt ruột, suốt đêm chạy tới đây cứu người, còn chưa thèm mang cứu binh đến.
Cửa nhà bếp mở ra, từ góc Chu Cảnh nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy Tô Ngôn một mình lẻ loi đứng trong sân, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng sống lưng Tô Ngôn lại thẳng tắp, không hề có một chút sợ hãi.
Trưởng thôn vừa thấy Tô Ngôn, lập tức báo cho cả thôn biết, sáng sớm vốn yên tĩnh nhất thời ồn ào vô cùng.
Lưu Dân nhìn Tô Ngôn từ trên xuống dưới, cáu kỉnh nói: "Một mình mày tới, con dâu nhà tao đâu, mày đem người giấu đi nơi nào rồi?"
"Hừ__" Tô Ngôn nhổ toẹt một miếng nước bọt, mắng: "Cái lão già thối tha không biết xấu hổ kia, ai là con dâu lão!"
Lưu Dân nhất thời nóng máu lên, cũng không hòa nhã với Tô Ngôn nữa, trực tiếp ra điều kiện: "Xấu thì nói luôn cho nhanh, một mạng đổi một mạng, mày muốn không hợp tác, thì mày chờ mặt xác bạn mày đi một thể."
Lưu Dân đã tính toán từ trước, bởi vì lão ta biết, khi nghe được tiếng chuông, người trong thôn rất nhanh sẽ tụ tập ở trong nhà lão.
Đến khi người đông thế mạnh, không sợ thằng nhãi này chạy nữa. Những lão đợi nửa ngày, đừng nói nửa cái bóng người còn không có, lại đợi được đến đây là một nhóm người từ đâu trồi lên mặt đất, mà đứng giữa đám vệ sĩ hung hãn, là bóng người quen thuộc vừa mới đứng trước mặt Lưu Dân cách đây không lâu.
Lão giật nảy mình, ngay cả Chu Cảnh ở trong phòng bếp, cũng không nhịn được mà căng thẳng trong lòng.
Ân Hướng Bắc, y như thế nào cũng tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất