Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức
Chương 46: Ngày đầu tiên làm công việc mới
i.
Edit + Beta: Ruby
----------------
Những ngày nghỉ Tết tiếp theo, mỗi ngày Tiết Doanh Song bấm ngón tay tính toán coi mình rốt cuộc lúc nào có thể đi làm, hận không thể không nghỉ lễ gì nữa hết, lập tức đi làm liền.
Bạch Khiêm Dịch nghe tin như thế, chỉ cảm thấy Tiết Doanh Song quá trái ngược loài người rồi, từ chối không tiếp chuyện cùng Tiết Doanh Song nỗi nữa. Ngược lại là Hình Vân rất hiểu Tiết Doanh Song, cùng Tiết Doanh Song vui mừng, lại cùng chờ mong.
Rốt cuộc, ngày đi làm đã đến.
Mới sáng sớm Tiết Doanh Song đã tỉnh giấc, ngựa không dừng vó mà rửa mặt thay quần áo. Không thể không nói, bộ đồng phục sơ mi trắng, quần Tây đen mà Hình Vân lúc trước chọn cho cậu thật sự quá đúng, không chỉ mặc ở nhà, hôm nay còn có thể mặc đi làm.
Tiết Doanh Song ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng mà đi qua phòng khách, ngoảnh lại đã thấy Hình Vân đã ngồi ở trên sô pha.
Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, lúc này mới có 6 giờ 30!
Tiết Doanh Song hỏi: “Sao anh dậy rồi?”
Hình Vân cũng đã thay xong tây trang: “Quá hồi hộp.”
Tiết Doanh Song khó hiểu: “Anh hồi hộp cái gì?”
“Em đi làm, tôi đương nhiên hồi hộp rồi.” Hình Vân nói xong lại hỏi, “Em định ra ngoài sao? Lúc này mới 6 giờ 30, em đi sớm như vậy làm gì?”
Tiết Doanh Song thẳng thắn: “Tôi sợ không kịp.”
Hình Vân nói: “Không thể nào không kịp được, ăn điểm tâm trước đã, ăn xong tôi chở em đi.”
Tiết Doanh Song đang định hỏi Hình Vân bữa sáng muốn ăn cái gì, Hình Vân đã đi trước một bước đến nhà bếp. Tiết Doanh Song đi theo phía sau, chỉ thấy Hình Vân mở lò vi sóng, bưng ra một chén cháo từ bên trong.
“Tôi không biết nấu ăn như em, chỉ có thể hâm cho em chén cháo gọi từ bên ngoài về.” Hình Vân nói, “Ngày đầu tiên đi làm, ăn chút đồ dễ tiêu hóa, đỡ phải căng thẳng làm dạ dày khó chịu.”
Cháo vừa để xuống trước mặt Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song biết là Hình Vân order từ cửa hàng mà cậu thích ăn.
Trong lòng Tiết Doanh Song vừa cảm kích lại vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Hình Vân, chỉ thấy Hình Vân cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy chờ mong.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân khẽ cười: “Cảm ơn anh, anh thật chu đáo.”
Hình Vân vẫn đang nhìn cậu.
Cậu đành phải hấp tấp ăn một ngụm, khen ngợi: “Ăn ngon quá, anh hâm nóng vừa khéo luôn.”
Hình Vân nghe xong, hả lòng hả dạ, lập tức vểnh đuôi cao ơi là cao.
*
Sau khi ăn sáng no nê rồi, Hình Vân đưa Tiết Doanh Song đi làm.
Hình Vân muốn vào trường học cùng Tiết Doanh Song, nhưng Tiết Doanh Song kiên quyết không cho hắn đi cùng. Hình Vân hết cách, đành phải đi về làm việc của mình. Một câu sau cùng mà Hình Vân nói với Tiết Doanh Song trước khi đi là: “Ổng không dễ đối phó đâu, nếu như không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn em về nhà!”
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, còn có gì không thể đối phó chứ? Ngay cả anh mà tôi cũng đối phó được luôn rồi, không phải sao?
Còn đang là kỳ nghỉ đông, trong khuôn viên trường đại học cũng không có nhiều người.
Mới sáng sớm, không khí trong sân trường vô cùng tốt, Tiết Doanh Song đi trong sân trường khổng lồ của đại học A, không nhịn được vui muốn nhảy cẩng lên.
Phải biết rằng, trường học tốt như đại học A, ngay cả hồi cậu lớp 10 cũng không dám nghĩ đến. Sau này nghỉ học rồi càng không cần phải nói, cậu chưa từng nghĩ đến mình có một ngày bước chân vào ngôi trường này, còn có thể làm việc cho giáo sư đại học.
Cậu thật sự quá hạnh phúc! Mà tất cả mọi thứ đều là công lao của Hình Vân!
Nghĩ đến Hình Vân, Tiết Doanh Song bất giác lại thở dài.
Hình Vân rất tốt, chỉ là cậu không xứng.
*
Thời gian cũng gần đến giờ, Tiết Doanh Song chờ đợi ngoài phòng làm việc của giáo sư.
Ban đầu Tiết Doanh Song cho rằng giáo sư mà Hình Vân tìm cho cậu là bạn bè cùng lứa với Hình Vân, nhưng mà vừa tìm hiểu, mới phát hiện đối phương lại một vị giáo sư đã có tuổi, tên là Mã Tăng Nhạc.
Giáo sư Mã hồi trẻ du học nước ngoài, còn từng ở nước ngoài dạy học, rất có lai lịch. Tiết Doanh Song từng tìm ảnh chụp của ông, nhưng chỉ thấy một tấm ở websites trường học, mà tấm ảnh đó được chụp trong một hội nghị học thuật, người quá nhỏ, không nhìn rõ được mặt mũi. Bởi vậy Tiết Doanh Song không biết ông dáng vẻ ra sao, chỉ có thể tưởng tượng.
Trong tưởng tượng của Tiết Doanh Song, giáo sư Mã có lẽ là một ông bác hòa ái dễ gần hệt như cô Phương, nếu không thì giống như thầy Trần, tràn đây tinh thần. Mà Hình Vân nói ông có phần hơi khó đối phó, Tiết Doanh Song nghĩ thầm, vậy có thể chính là một lão ngoan đồng trong hiền lành còn mang một chút ngoan cố.
Tiết Doanh Song tưởng tượng không ít, càng nghĩ càng chờ mong.
Chín giờ, đến thời gian đã hẹn, giáo sư Mã vẫn chưa xuất hiện.
Tiết Doanh Song rất có kiên nhẫn, đứng đợi trước cửa phòng làm việc.
Năm phút trôi qua, không có ai.
Mười phút trôi qua, vẫn là không có ai.
Nửa giờ trôi qua, trên hành lang vẫn không có ai.
Tiết Doanh Song không có phương thức liên lạc của đối phương, đành phải đứng trước phòng làm việc đọc sách, nghĩ thầm nếu 10 giờ vẫn chưa đến, thì cậu sẽ đi hỏi Hình Vân.
Rốt cuộc, gần đến 10 giờ, cuối hành lang xuất hiện một bóng người.
Người đến ngược hướng sáng, Tiết Doanh Song không nhìn rõ được mặt mũi của ông, chỉ biết tốc độ đi đường của đối phương rất nhanh, tiếng bước chân cũng không nhỏ, sải bước rầm rầm rầm đi đến.
“Mày là ai? Đứng đây làm gì?” Đối phương vừa chạm mặt liền hỏi, âm thanh trầm mạnh.
Tiết Doanh Song vội vàng đứng ngay ngắn, tự giới thiệu: “Chào ngài giáo sư, em là Tiết Doanh Song, là Hình Vân giới thiệu em đến.”
Đối phương im lặng, vài giây sau mới “Hừ” một tiếng thật mạnh.
Đối phương tiến lên định mở cửa, Tiết Doanh Song nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Người này có chìa khoá phòng làm việc, đúng là giáo sư Mã không sai. Giáo sư Mã mở cửa, tự nhiên đi vào, Tiết Doanh Song đi theo phía sau. Rèm cửa sổ trong phòng làm việc bị kéo lại, trong phòng lúc này tối om, Tiết Doanh Song vừa vào cửa đã không biết mình đá trúng vật gì, lại ầm một tiếng, có thứ gì ngã rồi.
Giáo sư Mã tức giận nói: “Cẩn thận một chút!”
Tiết Doanh Song vội nói “Xin lỗi”, ngay sau đó giáo sư Mã mở đèn, hai mắt được sáng lên, rốt cuộc Tiết Doanh Song đã nhìn rõ toàn cảnh trong phòng làm việc.
Chỉ thấy trong văn phòng ước chừng rộng cỡ 20 mét vuông, phóng tầm mắt nhìn ra đều là sách vở và giấy tờ.
Giá sách trong phòng chiếm trọn vẹn hai bức tường, nhưng mà giá sách sớm đã chất đầy, sách không chất hết ném thành đống lung tung trên sàn như núi lở. Lúc Tiết Doanh Song vừa vào cửa chính là đá phải một chồng sách trong đó, nhưng cậu cũng không biết rốt cuộc có nên chất lại hay không, bởi vì trên mặt đất toàn là sách, không biết chất lại bắt đầu từ đâu.
Trong phòng có hai bàn lớn, một chiếc bàn nhỏ trên đặt máy tính, bên cạnh máy tính, trên bàn phím đều chồng chất đầy giấy tờ, giấy còn chồng cao hơn cả máy chủ. Mà một chiếc bàn lớn thì là bàn làm việc của giáo sư, trên bàn có ba màn hình lớn, ngoài ra chính là các loại đồ linh tinh mọc như cỏ dại, lấp đầy từng khe hở, Tiết Doanh Song còn nhìn thấy cơm hộp ăn còn thừa.
Phòng làm việc này, chỉ có hai chữ có thể hình dung được: Bẩn và Bừa.
“Đứng đó làm gì? Tới đây!” Giáo sư Mã vừa gọi, Tiết Doanh Song vội vàng vượt qua chướng ngại trùng điệp, chạy lên trước.
Cùng lúc đó, cuối cùng Tiết Doanh Song cũng thấy rõ dáng vẻ giáo sư Mã rốt cuộc là như thế nào.
Người trước mắt không hợp chút nào với dáng vẻ hòa ái dễ gần trong tưởng tượng của cậu, chỉ thấy mái tóc muối tiêu sợi trắng xen lẫn sợi xám của giáo sư Mã, mặc một bộ đồ thể thao cũ kỹ, chân mang một đôi giày thể thao ố đến đen sì.
Dáng vẻ giáo sư Mã mắt to mày rậm, có thể nhìn ra được thời trẻ rất anh tuấn, nhưng chỉ có đôi chân mày nhíu chặt lại, nếp nhăn thật sâu trên trán, cả người tỏa ra một sát khí nồng đậm.
Giáo sư Mã ngồi xuống ghế, giương mắt quan sát Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song nín thở, không dám nhúc nhích.
Giáo sư Mã cẩn thận quan sát Tiết Doanh Song từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu một phen, cuối cùng lại nặng nề “Hừ” một tiếng, xem ra vô cùng khinh thường.
“Nói là người lanh lợi lắm, tôi thấy cũng chỉ có thế.” Giáo sư Mã nói xong, chuyển ghế, mở máy tính của mình ra.
Tiết Doanh Song: “…”
Giáo sư Mã tự nhiên bắt đầu dùng máy tính, mặc kệ Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song: “?”
Tiết Doanh Song đang định mở miệng hỏi thăm mình nên làm gì, lại nghe giáo sư Mã nói: “Đứng ngáo ở đó làm gì? Để đồ xuống, phân loại bài thi với bài tập bên kia!”
Tiết Doanh Song vội nói “được”, đi đến bàn nhỏ bên kia, đặt túi của mình xuống đất.
Đống giấy trên chiếc bàn nhỏ cao hơn cả máy tính, đúng là bài thi và bài tập của sinh viên hồi học kỳ trước. Nhìn cái độ cao này, chắc là tích lũy cả một học kỳ cũng không trả về luôn quá!
Tiết Doanh Song nhìn sơ lược, mỗi người đều có hai bài thi giữa kỳ và cuối kỳ, năm bài kiểm tra nhỏ, còn có ít nhất tám bài tập, sau đó một lớp học có bảy mươi người, tổng cộng có hai khóa học khác nhau, vì vậy là hai lớp… Mà việc cậu phải làm, chính là trong đống giấy tờ loạn xà ngầu này, dựa theo tên họ tìm ra quyển bài thi và bài tập thuộc về người đó, để mọi người lúc khai giảng có thể lãnh về tất cả đồ đạc thuộc về mình một lần một.
Tiết Doanh Song xắn tay áo, bắt đầu làm việc.
Trên đống giấy tích bụi không ít, không bao lâu tay của cậu đã đen thùi.
Cậu bắt đầu tìm từ số thứ tự trên bài tập, tại mỗi chồng giấy trong tìm ra quyển bài tập số một.
Thế mà công việc này còn phí thời gian hơn cậu tưởng, mấy trăm tờ giấy, riêng là muốn tìm ra được tất cả bài thi và bài tập của một người phải tốn không ít thời gian, chớ nói chi là trong này có tới 150 người.
Cậu bận việc hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm ra tầm 2, 3 bài.
“Mò lâu như vậy, động não chút đi!” Ngay lúc này, giáo sư Mã đi tới, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiết Doanh Song. Ông ho khan vài tiếng, ồ ồ cuống họng nói: “Hình Vân còn nói mày thông minh… Thầy thấy đầu óc mày, cũng không khác gì nó!”
Tiết Doanh Song hết hồn, sao đột nhiên khen mình chứ?
“Cầm lấy, đi photo.” Giáo sư Mã lại ném một chồng giấy trên bàn sang.
“Xin hỏi phải đi đâu để photo ạ?” Tiết Doanh Song vừa hỏi.
“Máy photocopy chà bá như vậy, không nhìn thấy?” Giáo sư Mã tức giận nói.
Ở đâu? Tiết Doanh Song nhìn chung quanh, khó lắm mới phát hiện được cái máy photocopy được đặt bên dưới đống đồ linh tinh ở trong góc.
Cậu dọn sạch đống đồ tạp nham, hơn nữa nghĩ cả đời mình còn chưa từng dùng máy photocopy bao giờ, làm sao đây?
Cậu đành phải nhanh chóng lấy điện thoại ra search hướng dẫn sử dụng, vừa search, cậu vừa nghe thấy giáo sư Mã liên tục ho khan, thỉnh thoảng lại hắt xì, hỉ mũi, xem ra thân thể ông lão này vẫn bị trời đông ảnh hưởng.
Lần đầu tiên Tiết Doanh Song dùng máy photocopy, chân tay lúng túng, 2 mặt in thành 1 mặt, cậu vội vã muốn in lại, giáo sư Mã thấy động tác cậu chậm chạp, xông lên nhìn, phát hiện cậu in hỏng rồi, lập tức lại mắng cậu một trận.
“Tay chân vụng về, rốt cuộc đến làm gì đó!” Giáo sư Mã nói, “Đi về! Nhìn là bực mình!”
Vì vậy ngày đầu tiên làm việc, chưa tới buổi trưa Tiết Doanh Song đã bị đuổi ra ngoài.
*
Buổi tối Hình Vân tan ca về sớm, năm giờ rưỡi đã về đến nhà, vừa vặn gặp được Tiết Doanh Song vừa tới nhà.
Tiết Doanh Song ở trong căn phòng làm việc vừa dơ vừa bẩn cả buổi sáng, áo sơ mi trắng đã biến thành màu cháo lòng, mà ngay cả tóc cũng lộn xộn không ít.
“Em… em đây là…” Hình Vân thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tiết Doanh Song, vội hỏi, “Ngày đầu tiên đi làm như thế nào?”
Tiết Doanh Song nhếch miệng cười, trên mặt còn dính chút bụi: “Còn chưa ăn trưa đã bị đuổi ra ngoài!”
Hình Vân: “… Tôi biết ngay mà.”
Tiết Doanh Song kể chuyện xảy ra sáng nay cho Hình Vân nghe, lại nói với Hình Vân: “Ông ấy mới đầu là bị chọc tức chết, nhưng vẫn khen đầu óc anh với tôi giống y nhau!”
Hình Vân: “… Đó là đang mắng em đó.”
Tiết Doanh Song: “Thật hả? Nhưng anh rõ ràng cũng rất thông minh!”
Nằm cũng “được” khen*, Hình Vân lại vui vẻ rồi. Nhưng vui vẻ cũng chỉ vài giây, sau đó Hình Vân lại lo lắng nói: “Cái nết của ổng là vậy đó, bởi vậy tôi mới nói ổng khó đối phó. Nếu như em không muốn làm công việc này nữa, cũng có thể đổi cái khác, không nhất định phải làm việc ở chỗ của ổng.”
( ~ má ruột biến thể từ câu “nằm không cũng trúng đạn” đó mọi ngừi:v )
Tiết Doanh Song sững sờ: “Sao lại không muốn chứ? Tôi thật mong đợi vào công việc ngày mai!”
Tiết Doanh Song nói cho Hình Vân biết, buổi trưa sau khi cậu bị đuổi về, buổi chiều trực tiếp đi tìm một tiệm photocopy ngay bên ngoài trường đại học, bỏ ra một trăm đồng, nhờ ông chủ dạy cậu photo, in ấn như thế nào.
Tiết Doanh Song cười đắc ý: “Tôi không chỉ học được, tôi còn ở đó làm việc đến trưa, bây giờ kiểu gì tôi cũng in được.”
Hình Vân: “Lợi hại thế à!”
Tiết Doanh Song lại nói: “Sau đó ông chủ trả một trăm đồng lại cho tôi, bởi vì tôi ở bên đó giúp ổng in không ít thứ. Anh coi, phải không tôi đã kiếm hời rồi hay không?”
Hình Vân gật đầu: “Ông chủ lỗ còn em lời rồi!”
Tiết Doanh Song lại vui vẻ nói: “Còn những bài thi đó! Tôi thật sự quá ngốc rồi, nếu thầy Mã không mắng tôi, tôi vẫn chưa thông suốt đâu, cứ làm việc theo cách ngu ngốc, may mà ông ấy mắng tôi tỉnh ra, bây giờ tôi đã nghĩ ra được làm sao phân loại rồi.”
Hình Vân: “Phân loại làm sao?”
Tiết Doanh Song nghiêm túc: “Trước tiên cần phải sắp xếp sơ lược mỗi bài tập dựa theo số thứ tự chỗ ngồi, như vậy cũng không cần lật từ đầu đến đuôi rồi…”
Hình Vân: “Cách hay!”
Tiết Doanh Song nói xong phương thức phân loại bài tập của mình, lại hưng phấn nói với Hình Vân: “Còn nữa còn nữa, nếu không xem những bài tập đó, tôi còn không biết làm bài tập của sinh viên đại học thật sự là như thế nào nữa đó, bài tập của bọn họ khó ghê, tôi nhớ được mấy đề, buổi tối phải làm…”
Tiết Doanh Song bô lô ba la cùng Hình Vân mãi không hết chuyện, Hình Vân thấy cậu nói đến mức mặt mày hớn hở, cũng bắt đầu vui vẻ cùng cậu.
Hình Vân nghĩ thầm, lúc Tiết Doanh Song cười lên đôi mắt cong cong, nét mặt ngọt ngào, thật là đẹp mắt.
Hơn nữa hắn rất thích nghe Tiết Doanh Song nói chuyện, Tiết Doanh Song bao giờ cũng lạc quan như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều có đối mặt một cách tích cực, nghe Tiết Doanh Song nói những điều này, ngay cả hắn cũng bắt đầu hăng hái thro.
Hắn phát hiện, rõ ràng chỉ mới nửa ngày không gặp mặt, hắn còn càng thích Tiết Doanh Song hơn cả buổi sáng nữa.
Hắn thật là muốn hôn Tiết Doanh Song một cái, nhưng mà hắn phải nhẫn nại, một chú chó ngoan biết nhẫn nại mới có thể nhận được sự yêu mến của chủ nhân.
*. truyện đam mỹ
~ Ruby: Đừng bảo sao tui lại chọn cách xưng hô của GS. Mã gọi TDS là “mày” nha, tại vì ổng mang gen họ Mã đó =))))
Tuần này tui bận nên sẽ set lịch đăng trên wordpress trước, rồi cuối tuần rảnh rồi mới up cả thảy lên wattpad nha. Mn vô wordpress xem cho nhanh nè! ლ(´ ❥ 'ლ)
Edit + Beta: Ruby
----------------
Những ngày nghỉ Tết tiếp theo, mỗi ngày Tiết Doanh Song bấm ngón tay tính toán coi mình rốt cuộc lúc nào có thể đi làm, hận không thể không nghỉ lễ gì nữa hết, lập tức đi làm liền.
Bạch Khiêm Dịch nghe tin như thế, chỉ cảm thấy Tiết Doanh Song quá trái ngược loài người rồi, từ chối không tiếp chuyện cùng Tiết Doanh Song nỗi nữa. Ngược lại là Hình Vân rất hiểu Tiết Doanh Song, cùng Tiết Doanh Song vui mừng, lại cùng chờ mong.
Rốt cuộc, ngày đi làm đã đến.
Mới sáng sớm Tiết Doanh Song đã tỉnh giấc, ngựa không dừng vó mà rửa mặt thay quần áo. Không thể không nói, bộ đồng phục sơ mi trắng, quần Tây đen mà Hình Vân lúc trước chọn cho cậu thật sự quá đúng, không chỉ mặc ở nhà, hôm nay còn có thể mặc đi làm.
Tiết Doanh Song ăn mặc chỉnh tề, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng mà đi qua phòng khách, ngoảnh lại đã thấy Hình Vân đã ngồi ở trên sô pha.
Tiết Doanh Song nhìn đồng hồ, lúc này mới có 6 giờ 30!
Tiết Doanh Song hỏi: “Sao anh dậy rồi?”
Hình Vân cũng đã thay xong tây trang: “Quá hồi hộp.”
Tiết Doanh Song khó hiểu: “Anh hồi hộp cái gì?”
“Em đi làm, tôi đương nhiên hồi hộp rồi.” Hình Vân nói xong lại hỏi, “Em định ra ngoài sao? Lúc này mới 6 giờ 30, em đi sớm như vậy làm gì?”
Tiết Doanh Song thẳng thắn: “Tôi sợ không kịp.”
Hình Vân nói: “Không thể nào không kịp được, ăn điểm tâm trước đã, ăn xong tôi chở em đi.”
Tiết Doanh Song đang định hỏi Hình Vân bữa sáng muốn ăn cái gì, Hình Vân đã đi trước một bước đến nhà bếp. Tiết Doanh Song đi theo phía sau, chỉ thấy Hình Vân mở lò vi sóng, bưng ra một chén cháo từ bên trong.
“Tôi không biết nấu ăn như em, chỉ có thể hâm cho em chén cháo gọi từ bên ngoài về.” Hình Vân nói, “Ngày đầu tiên đi làm, ăn chút đồ dễ tiêu hóa, đỡ phải căng thẳng làm dạ dày khó chịu.”
Cháo vừa để xuống trước mặt Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song biết là Hình Vân order từ cửa hàng mà cậu thích ăn.
Trong lòng Tiết Doanh Song vừa cảm kích lại vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Hình Vân, chỉ thấy Hình Vân cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy chờ mong.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân khẽ cười: “Cảm ơn anh, anh thật chu đáo.”
Hình Vân vẫn đang nhìn cậu.
Cậu đành phải hấp tấp ăn một ngụm, khen ngợi: “Ăn ngon quá, anh hâm nóng vừa khéo luôn.”
Hình Vân nghe xong, hả lòng hả dạ, lập tức vểnh đuôi cao ơi là cao.
*
Sau khi ăn sáng no nê rồi, Hình Vân đưa Tiết Doanh Song đi làm.
Hình Vân muốn vào trường học cùng Tiết Doanh Song, nhưng Tiết Doanh Song kiên quyết không cho hắn đi cùng. Hình Vân hết cách, đành phải đi về làm việc của mình. Một câu sau cùng mà Hình Vân nói với Tiết Doanh Song trước khi đi là: “Ổng không dễ đối phó đâu, nếu như không thoải mái, lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi dẫn em về nhà!”
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, còn có gì không thể đối phó chứ? Ngay cả anh mà tôi cũng đối phó được luôn rồi, không phải sao?
Còn đang là kỳ nghỉ đông, trong khuôn viên trường đại học cũng không có nhiều người.
Mới sáng sớm, không khí trong sân trường vô cùng tốt, Tiết Doanh Song đi trong sân trường khổng lồ của đại học A, không nhịn được vui muốn nhảy cẩng lên.
Phải biết rằng, trường học tốt như đại học A, ngay cả hồi cậu lớp 10 cũng không dám nghĩ đến. Sau này nghỉ học rồi càng không cần phải nói, cậu chưa từng nghĩ đến mình có một ngày bước chân vào ngôi trường này, còn có thể làm việc cho giáo sư đại học.
Cậu thật sự quá hạnh phúc! Mà tất cả mọi thứ đều là công lao của Hình Vân!
Nghĩ đến Hình Vân, Tiết Doanh Song bất giác lại thở dài.
Hình Vân rất tốt, chỉ là cậu không xứng.
*
Thời gian cũng gần đến giờ, Tiết Doanh Song chờ đợi ngoài phòng làm việc của giáo sư.
Ban đầu Tiết Doanh Song cho rằng giáo sư mà Hình Vân tìm cho cậu là bạn bè cùng lứa với Hình Vân, nhưng mà vừa tìm hiểu, mới phát hiện đối phương lại một vị giáo sư đã có tuổi, tên là Mã Tăng Nhạc.
Giáo sư Mã hồi trẻ du học nước ngoài, còn từng ở nước ngoài dạy học, rất có lai lịch. Tiết Doanh Song từng tìm ảnh chụp của ông, nhưng chỉ thấy một tấm ở websites trường học, mà tấm ảnh đó được chụp trong một hội nghị học thuật, người quá nhỏ, không nhìn rõ được mặt mũi. Bởi vậy Tiết Doanh Song không biết ông dáng vẻ ra sao, chỉ có thể tưởng tượng.
Trong tưởng tượng của Tiết Doanh Song, giáo sư Mã có lẽ là một ông bác hòa ái dễ gần hệt như cô Phương, nếu không thì giống như thầy Trần, tràn đây tinh thần. Mà Hình Vân nói ông có phần hơi khó đối phó, Tiết Doanh Song nghĩ thầm, vậy có thể chính là một lão ngoan đồng trong hiền lành còn mang một chút ngoan cố.
Tiết Doanh Song tưởng tượng không ít, càng nghĩ càng chờ mong.
Chín giờ, đến thời gian đã hẹn, giáo sư Mã vẫn chưa xuất hiện.
Tiết Doanh Song rất có kiên nhẫn, đứng đợi trước cửa phòng làm việc.
Năm phút trôi qua, không có ai.
Mười phút trôi qua, vẫn là không có ai.
Nửa giờ trôi qua, trên hành lang vẫn không có ai.
Tiết Doanh Song không có phương thức liên lạc của đối phương, đành phải đứng trước phòng làm việc đọc sách, nghĩ thầm nếu 10 giờ vẫn chưa đến, thì cậu sẽ đi hỏi Hình Vân.
Rốt cuộc, gần đến 10 giờ, cuối hành lang xuất hiện một bóng người.
Người đến ngược hướng sáng, Tiết Doanh Song không nhìn rõ được mặt mũi của ông, chỉ biết tốc độ đi đường của đối phương rất nhanh, tiếng bước chân cũng không nhỏ, sải bước rầm rầm rầm đi đến.
“Mày là ai? Đứng đây làm gì?” Đối phương vừa chạm mặt liền hỏi, âm thanh trầm mạnh.
Tiết Doanh Song vội vàng đứng ngay ngắn, tự giới thiệu: “Chào ngài giáo sư, em là Tiết Doanh Song, là Hình Vân giới thiệu em đến.”
Đối phương im lặng, vài giây sau mới “Hừ” một tiếng thật mạnh.
Đối phương tiến lên định mở cửa, Tiết Doanh Song nhanh chóng lui về phía sau một bước.
Người này có chìa khoá phòng làm việc, đúng là giáo sư Mã không sai. Giáo sư Mã mở cửa, tự nhiên đi vào, Tiết Doanh Song đi theo phía sau. Rèm cửa sổ trong phòng làm việc bị kéo lại, trong phòng lúc này tối om, Tiết Doanh Song vừa vào cửa đã không biết mình đá trúng vật gì, lại ầm một tiếng, có thứ gì ngã rồi.
Giáo sư Mã tức giận nói: “Cẩn thận một chút!”
Tiết Doanh Song vội nói “Xin lỗi”, ngay sau đó giáo sư Mã mở đèn, hai mắt được sáng lên, rốt cuộc Tiết Doanh Song đã nhìn rõ toàn cảnh trong phòng làm việc.
Chỉ thấy trong văn phòng ước chừng rộng cỡ 20 mét vuông, phóng tầm mắt nhìn ra đều là sách vở và giấy tờ.
Giá sách trong phòng chiếm trọn vẹn hai bức tường, nhưng mà giá sách sớm đã chất đầy, sách không chất hết ném thành đống lung tung trên sàn như núi lở. Lúc Tiết Doanh Song vừa vào cửa chính là đá phải một chồng sách trong đó, nhưng cậu cũng không biết rốt cuộc có nên chất lại hay không, bởi vì trên mặt đất toàn là sách, không biết chất lại bắt đầu từ đâu.
Trong phòng có hai bàn lớn, một chiếc bàn nhỏ trên đặt máy tính, bên cạnh máy tính, trên bàn phím đều chồng chất đầy giấy tờ, giấy còn chồng cao hơn cả máy chủ. Mà một chiếc bàn lớn thì là bàn làm việc của giáo sư, trên bàn có ba màn hình lớn, ngoài ra chính là các loại đồ linh tinh mọc như cỏ dại, lấp đầy từng khe hở, Tiết Doanh Song còn nhìn thấy cơm hộp ăn còn thừa.
Phòng làm việc này, chỉ có hai chữ có thể hình dung được: Bẩn và Bừa.
“Đứng đó làm gì? Tới đây!” Giáo sư Mã vừa gọi, Tiết Doanh Song vội vàng vượt qua chướng ngại trùng điệp, chạy lên trước.
Cùng lúc đó, cuối cùng Tiết Doanh Song cũng thấy rõ dáng vẻ giáo sư Mã rốt cuộc là như thế nào.
Người trước mắt không hợp chút nào với dáng vẻ hòa ái dễ gần trong tưởng tượng của cậu, chỉ thấy mái tóc muối tiêu sợi trắng xen lẫn sợi xám của giáo sư Mã, mặc một bộ đồ thể thao cũ kỹ, chân mang một đôi giày thể thao ố đến đen sì.
Dáng vẻ giáo sư Mã mắt to mày rậm, có thể nhìn ra được thời trẻ rất anh tuấn, nhưng chỉ có đôi chân mày nhíu chặt lại, nếp nhăn thật sâu trên trán, cả người tỏa ra một sát khí nồng đậm.
Giáo sư Mã ngồi xuống ghế, giương mắt quan sát Tiết Doanh Song. Tiết Doanh Song nín thở, không dám nhúc nhích.
Giáo sư Mã cẩn thận quan sát Tiết Doanh Song từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu một phen, cuối cùng lại nặng nề “Hừ” một tiếng, xem ra vô cùng khinh thường.
“Nói là người lanh lợi lắm, tôi thấy cũng chỉ có thế.” Giáo sư Mã nói xong, chuyển ghế, mở máy tính của mình ra.
Tiết Doanh Song: “…”
Giáo sư Mã tự nhiên bắt đầu dùng máy tính, mặc kệ Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song: “?”
Tiết Doanh Song đang định mở miệng hỏi thăm mình nên làm gì, lại nghe giáo sư Mã nói: “Đứng ngáo ở đó làm gì? Để đồ xuống, phân loại bài thi với bài tập bên kia!”
Tiết Doanh Song vội nói “được”, đi đến bàn nhỏ bên kia, đặt túi của mình xuống đất.
Đống giấy trên chiếc bàn nhỏ cao hơn cả máy tính, đúng là bài thi và bài tập của sinh viên hồi học kỳ trước. Nhìn cái độ cao này, chắc là tích lũy cả một học kỳ cũng không trả về luôn quá!
Tiết Doanh Song nhìn sơ lược, mỗi người đều có hai bài thi giữa kỳ và cuối kỳ, năm bài kiểm tra nhỏ, còn có ít nhất tám bài tập, sau đó một lớp học có bảy mươi người, tổng cộng có hai khóa học khác nhau, vì vậy là hai lớp… Mà việc cậu phải làm, chính là trong đống giấy tờ loạn xà ngầu này, dựa theo tên họ tìm ra quyển bài thi và bài tập thuộc về người đó, để mọi người lúc khai giảng có thể lãnh về tất cả đồ đạc thuộc về mình một lần một.
Tiết Doanh Song xắn tay áo, bắt đầu làm việc.
Trên đống giấy tích bụi không ít, không bao lâu tay của cậu đã đen thùi.
Cậu bắt đầu tìm từ số thứ tự trên bài tập, tại mỗi chồng giấy trong tìm ra quyển bài tập số một.
Thế mà công việc này còn phí thời gian hơn cậu tưởng, mấy trăm tờ giấy, riêng là muốn tìm ra được tất cả bài thi và bài tập của một người phải tốn không ít thời gian, chớ nói chi là trong này có tới 150 người.
Cậu bận việc hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm ra tầm 2, 3 bài.
“Mò lâu như vậy, động não chút đi!” Ngay lúc này, giáo sư Mã đi tới, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiết Doanh Song. Ông ho khan vài tiếng, ồ ồ cuống họng nói: “Hình Vân còn nói mày thông minh… Thầy thấy đầu óc mày, cũng không khác gì nó!”
Tiết Doanh Song hết hồn, sao đột nhiên khen mình chứ?
“Cầm lấy, đi photo.” Giáo sư Mã lại ném một chồng giấy trên bàn sang.
“Xin hỏi phải đi đâu để photo ạ?” Tiết Doanh Song vừa hỏi.
“Máy photocopy chà bá như vậy, không nhìn thấy?” Giáo sư Mã tức giận nói.
Ở đâu? Tiết Doanh Song nhìn chung quanh, khó lắm mới phát hiện được cái máy photocopy được đặt bên dưới đống đồ linh tinh ở trong góc.
Cậu dọn sạch đống đồ tạp nham, hơn nữa nghĩ cả đời mình còn chưa từng dùng máy photocopy bao giờ, làm sao đây?
Cậu đành phải nhanh chóng lấy điện thoại ra search hướng dẫn sử dụng, vừa search, cậu vừa nghe thấy giáo sư Mã liên tục ho khan, thỉnh thoảng lại hắt xì, hỉ mũi, xem ra thân thể ông lão này vẫn bị trời đông ảnh hưởng.
Lần đầu tiên Tiết Doanh Song dùng máy photocopy, chân tay lúng túng, 2 mặt in thành 1 mặt, cậu vội vã muốn in lại, giáo sư Mã thấy động tác cậu chậm chạp, xông lên nhìn, phát hiện cậu in hỏng rồi, lập tức lại mắng cậu một trận.
“Tay chân vụng về, rốt cuộc đến làm gì đó!” Giáo sư Mã nói, “Đi về! Nhìn là bực mình!”
Vì vậy ngày đầu tiên làm việc, chưa tới buổi trưa Tiết Doanh Song đã bị đuổi ra ngoài.
*
Buổi tối Hình Vân tan ca về sớm, năm giờ rưỡi đã về đến nhà, vừa vặn gặp được Tiết Doanh Song vừa tới nhà.
Tiết Doanh Song ở trong căn phòng làm việc vừa dơ vừa bẩn cả buổi sáng, áo sơ mi trắng đã biến thành màu cháo lòng, mà ngay cả tóc cũng lộn xộn không ít.
“Em… em đây là…” Hình Vân thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tiết Doanh Song, vội hỏi, “Ngày đầu tiên đi làm như thế nào?”
Tiết Doanh Song nhếch miệng cười, trên mặt còn dính chút bụi: “Còn chưa ăn trưa đã bị đuổi ra ngoài!”
Hình Vân: “… Tôi biết ngay mà.”
Tiết Doanh Song kể chuyện xảy ra sáng nay cho Hình Vân nghe, lại nói với Hình Vân: “Ông ấy mới đầu là bị chọc tức chết, nhưng vẫn khen đầu óc anh với tôi giống y nhau!”
Hình Vân: “… Đó là đang mắng em đó.”
Tiết Doanh Song: “Thật hả? Nhưng anh rõ ràng cũng rất thông minh!”
Nằm cũng “được” khen*, Hình Vân lại vui vẻ rồi. Nhưng vui vẻ cũng chỉ vài giây, sau đó Hình Vân lại lo lắng nói: “Cái nết của ổng là vậy đó, bởi vậy tôi mới nói ổng khó đối phó. Nếu như em không muốn làm công việc này nữa, cũng có thể đổi cái khác, không nhất định phải làm việc ở chỗ của ổng.”
( ~ má ruột biến thể từ câu “nằm không cũng trúng đạn” đó mọi ngừi:v )
Tiết Doanh Song sững sờ: “Sao lại không muốn chứ? Tôi thật mong đợi vào công việc ngày mai!”
Tiết Doanh Song nói cho Hình Vân biết, buổi trưa sau khi cậu bị đuổi về, buổi chiều trực tiếp đi tìm một tiệm photocopy ngay bên ngoài trường đại học, bỏ ra một trăm đồng, nhờ ông chủ dạy cậu photo, in ấn như thế nào.
Tiết Doanh Song cười đắc ý: “Tôi không chỉ học được, tôi còn ở đó làm việc đến trưa, bây giờ kiểu gì tôi cũng in được.”
Hình Vân: “Lợi hại thế à!”
Tiết Doanh Song lại nói: “Sau đó ông chủ trả một trăm đồng lại cho tôi, bởi vì tôi ở bên đó giúp ổng in không ít thứ. Anh coi, phải không tôi đã kiếm hời rồi hay không?”
Hình Vân gật đầu: “Ông chủ lỗ còn em lời rồi!”
Tiết Doanh Song lại vui vẻ nói: “Còn những bài thi đó! Tôi thật sự quá ngốc rồi, nếu thầy Mã không mắng tôi, tôi vẫn chưa thông suốt đâu, cứ làm việc theo cách ngu ngốc, may mà ông ấy mắng tôi tỉnh ra, bây giờ tôi đã nghĩ ra được làm sao phân loại rồi.”
Hình Vân: “Phân loại làm sao?”
Tiết Doanh Song nghiêm túc: “Trước tiên cần phải sắp xếp sơ lược mỗi bài tập dựa theo số thứ tự chỗ ngồi, như vậy cũng không cần lật từ đầu đến đuôi rồi…”
Hình Vân: “Cách hay!”
Tiết Doanh Song nói xong phương thức phân loại bài tập của mình, lại hưng phấn nói với Hình Vân: “Còn nữa còn nữa, nếu không xem những bài tập đó, tôi còn không biết làm bài tập của sinh viên đại học thật sự là như thế nào nữa đó, bài tập của bọn họ khó ghê, tôi nhớ được mấy đề, buổi tối phải làm…”
Tiết Doanh Song bô lô ba la cùng Hình Vân mãi không hết chuyện, Hình Vân thấy cậu nói đến mức mặt mày hớn hở, cũng bắt đầu vui vẻ cùng cậu.
Hình Vân nghĩ thầm, lúc Tiết Doanh Song cười lên đôi mắt cong cong, nét mặt ngọt ngào, thật là đẹp mắt.
Hơn nữa hắn rất thích nghe Tiết Doanh Song nói chuyện, Tiết Doanh Song bao giờ cũng lạc quan như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều có đối mặt một cách tích cực, nghe Tiết Doanh Song nói những điều này, ngay cả hắn cũng bắt đầu hăng hái thro.
Hắn phát hiện, rõ ràng chỉ mới nửa ngày không gặp mặt, hắn còn càng thích Tiết Doanh Song hơn cả buổi sáng nữa.
Hắn thật là muốn hôn Tiết Doanh Song một cái, nhưng mà hắn phải nhẫn nại, một chú chó ngoan biết nhẫn nại mới có thể nhận được sự yêu mến của chủ nhân.
*. truyện đam mỹ
~ Ruby: Đừng bảo sao tui lại chọn cách xưng hô của GS. Mã gọi TDS là “mày” nha, tại vì ổng mang gen họ Mã đó =))))
Tuần này tui bận nên sẽ set lịch đăng trên wordpress trước, rồi cuối tuần rảnh rồi mới up cả thảy lên wattpad nha. Mn vô wordpress xem cho nhanh nè! ლ(´ ❥ 'ლ)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất