Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 18: Quả nhiên là như vậy
Phương Yến khoảng thời gian trước bị cảm lạnh một trận, loại bệnh này đặt trên người bình thường rất nhanh sẽ khỏi, rơi trên người cậu ta, đã giày vò cậu ta đến nửa tháng.
Tầm mắt Phương lão gia tử rơi trên người Phương Yến, đánh giá trên dưới tỉ mỉ một lượt, mới đỏ mắt nói: "Gầy rồi, lại gầy rồi!"
Lúc trước không dễ gì mới nuôi ra được chút thịt, trải qua lần bệnh này, làm cho Phương Yến lại đơn bạc như trước đây.
Phương Yến cười cười, sắc mặc cậu ta vẫn trắng bệch, từ chỗ ngồi đứng lên, đi qua dìu Phương lão gia tử: "Cháu đều là bệnh cũ rồi, cũng không phải là bệnh gì to tát, còn ông nội bà nội gần đây thế nào? Cháu nằm trên giường mơ mơ hồ hồ nghe thấy hai người đều bị ốm?"
Từ thành phố Nam không làm được gì trở về nhà, còn chịu cơn tức giận, sức khỏe Phương lão thái thái quả thật có hơi không khỏe, nhưng cũng chỉ là có hai ngày. Sau khi biết công ty Diệp Bùi sắp phá sản, bệnh của bà ta không trị cũng khỏi.
Phương lão gia tử càng không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nay lo âu nghĩ nhiều, nhìn có vẻ tiều tụy.
Sức khỏe hai người không có vấn đề gì, nhưng nghe thấy Phương Yến quan tâm, cũng không nhịn được mà cảm động.
"Bản thân cháu còn là một người bênh!" Phương lão thái thái cố tình tỏ vẻ trách móc, "Không chăm sóc tốt cho mình, còn học được quản hai người chúng ta rồi?"
"Đúng vậy, Yến Yến con chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi." Phương lão gia tử nắm lấy tay Phương Yến vỗ vỗ, Phương Yến là người trẻ tuổi, tay còn không ấm bằng tay lão gia tử.
Phương lão gia tử trong lòng lại buồn rầu, đáng thương cho cháu trai của ông.
Phương Yến nghe vậy liền cười cười: "Cháu đã khôi phục rất tốt rồi, cho nên ông nội bà nội hai người cũng phải chăm sóc tốt cho mình."
"Được được được!" Phương lão thái thái tươi cười đầy mặt, đứng lên kéo ghế cho Phương Yến, "Mau ngồi xuống, ăn cơm thôi."
Một nhà vui vẻ hòa hợp.
Ăn xong bữa cơm, Phương Yến đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy ai nhắc đến Diệp Triều Nhiên, cậu ta rũ mắt, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "Đúng rồi, không phải nói ba mẹ khoảng thời gian trước đi đón anh trai sao? Anh hai đâu?"
Cậu ta biết Phương lão gia tử và Phương lão thái thái cũng đi thành phố Nam, nhưng từ kết quả bây giờ cho thấy, rõ ràng là bọn họ không thành công mà phải quay về. Cho nên Phương Yến cố ý không hỏi hai ông bà, mà hỏi Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều lâm vào trầm mặc.
Phương Thịnh đánh vỡ trầm mặc: "Sao lại nghĩ đến hỏi cái này?"
Phương Yến lộ ra nụ cười xấu hổ: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến trên thế giới này có một người anh trai giống y hệt em, em cũng rất mong chờ có thể gặp được anh ấy. Nhưng sau khi em đỡ bệnh, không nhìn thấy anh ấy trong nhà, chỉ nghĩ có phải là anh hai anh ấy..."
"Nó tạm thời không đồng ý về với chúng ta," Phương Kỳ Sơn ở trước mặt con trai nhỏ mà ông yêu thương nhất, cũng không nhẫn tâm nói những lời quá khó nghe, "Còn phải cho nó thời gian thích ứng."
Phương Yến hỏi: "Vậy anh hai lúc nào mới về?"
Phương Kỳ Sơn lộ ra vẻ khó xử, nhìn Phương lão gia tử.
Lúc ban đầu Phương lão gia tử quả thật cũng muốn để cho hai đứa trẻ tiếp xúc tiếp xúc, nhưng sau khi ông ta gặp Diệp Triều Nhiên xong, ông ta đã thay đổi suy nghĩ.
Diệp Triều Nhiên kiêu ngạo khó thuần, không có một chút giáo dưỡng lễ nghĩ nào, lỡ như để cho nó gặp Yến Yến, Yến Yến bị nó chọc cho tức giận phát bệnh thì phải làm sao.
Chỉ cần Diệp Triều Nhiên về đến thành phố A, ông ta có cách để cho nó hiến tặng trái tim.
Cho nên Diệp Triều Nhiên và Phương Yến gặp nhau, cũng là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao.
"Nó có thể sẽ không về." Phương lão gia tử nghênh đón ánh mắt chờ mong của Phương Yến, tàn nhẫn nói: "Yến Yến, cháu cũng không cần gọi nó là anh hai, nó căn bản không xem chúng ta là người nhà."
Phương Yến rất kinh ngạc, lông mi cậu ta hơi khẽ run, một hồi lần sau mới hỏi: "Tại sao vậy? Anh hai anh ấy tại sao lại không đồng ý về đây? Có phải là trong đó có hiểu lầm gì không? Nếu không cháu đi khuyên anh hai thử xem?"
"Con đi cái gì mà đi?' Thái Liên Hoa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Sức khỏe con không tốt, chạy đi chịu kinh bỉ làm gì?
Bà ta vừa nóng nảy, nên đã nói sai lời.
"Kinh bỉ?" Phương Yên nghiêng đầu nhìn bà ta, "Tại sao lạ chịu kinh bỉ?"
Phương lão gia tử âm thầm nói hỏng bét một tiếng, Yến Yến nhà bọn họ thông minh như vậy...
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Thái Liên Hoa.
Thái Liên Hoa cũng nhận ra mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại, cho dù Phương Yến hỏi thế nào, bà cũng không nói gì nữa.
"Yến Yến," Phương Thịnh đưa tay ôm em trai vào lòng, "Em bình tĩnh một chút."
Ngực Phương Yến biên độ phập phồng có hơi lớn, cậu ta cắn môi, trong mắt toàn là khổ sở: "Trong này chắc chắn là có hiểu lầm, ông nội, ông để con đi gặp anh hai đi? Cháu nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ về cùng với cháu."
Phương lão gia tử không nói gì, những người khác cũng trầm mặc.
Phương Yến không chết tâm nói tiếp: "Nếu thật sự không được, cháu chuyển trường đến trường anh hai học, cháu tin, chỉ cần ở chung với anh ấy thời gian dài, anh ấy chắc sẽ..."
Thấy Phương Yến càng nói càng hơi quá, Phương lão gia tử cuối cùng không nhịn được nữa: "Yến Yến! Con chuyển trường cái gì? Sức khỏe con yếu như vậy, chúng ta có thể yên tâm để con ra ngoài sao?
Thái Liên Hoa cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, Yến Yến, thành phố Nam đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, khí hậu ẩm ướt, thời tiết lại còn lúc nóng lúc lạnh, con đến đó lại phát bệnh thì phải làm sao?"
"Được rồi," Phương lão gia tử nói, "Chuyện này để sau rồi nói. Thịnh Thịnh, con đưa Yến Yến về phòng nghỉ ngơi đi."
Yến Thịnh rũ mắt, kéo Phương Yến đứng lên.
Phương Yến cau mày, bĩu môi, trên mặt viết chữ không vui.
Đi đến phòng Phương Yến, Phương Thịnh mới hơi thở nhẹ ra, vỗ vỗ vai Phương Yến: "Yến Yến, đừng tùy hứng."
Phương Yến nghe vậy hốc mắt lại đầy nước mắt: "Anh anh cũng cảm thấy em đang tùy hứng?"
Phương Thịnh không nhẫn tâm nhìn Phương Yến khóc, không muốn làm quá mức.
"Em cũng chỉ là hy vọng cả nhà chúng ta có thể sớm được đoàn tụ..." Giọng nói Phương Yến rất ấm ức.
Phương Thịnh lau nước mắt cho Phương Yến, đợi cảm xúc Phương Yến hơi ổn định lại mới đổi chủ đề: "Được rồi, không nghĩ đến những chuyện này nữa, sắp đến sinh nhật em rồi, em đã nghĩ được muốn quà sinh nhật gì chưa?"
....
"Quà?" Diệp Triều Nhiên suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, mới lắc lắc đầu, cười với Tống Nhã và Diệp Bùi, "Con cũng không thiếu cái gì, đến lúc đó ba mẹ cùng con trải qua sinh nhật là được rồi!"
Tống Nhã và Diệp Bùi nghe vậy cười cười.
"Làm gì có sinh nhật mà không cần quà?" Tống Nhã nói, "Mẹ biết ngay là hỏi con cũng không hỏi ra được cái gì."
Diệp Bùi gật đầu tán thành: "Mỗi năm câu trả lời đều giống nhau, sớm biết thì đã không hỏi nữa."
Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt: "Đây còn không phải là trách hai người sao, đối xử tốt với con như vậy, dẫn đến con không thiếu cái gì!"
Diệp Bùi và Tống Nhã lập tức cười lên.
"Chúng ta không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?" Tống Nhã tức giận nói.
Diệp Bùi cũng nói: "Được tiên nghi rồi còn khoe mẽ, con càng này càng giỏi đó!"
Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình lúc này nếu có đuôi, lúc này đã vểnh cao lên trời rồi.
Tống Nhã lại hỏi: "Thế con đã nghĩ xem hôm sinh nhật trải qua thế nào chưa? Là mời bạn học ra ngoài ăn, hay là mời bạn học đến nhà?"
Lần này Diệp Triều Nhiên không hề do dự: "Đến nhà đi ạ!"
Tống Nhã cười: "Được, vậy con nhớ nói trước với bạn học con, gọi thêm vài người cũng không sao."
Diệp Triều Nhiên nói: "Vâng ạ!"
Mặc dù Diệp Triều Nhiên và đại đa số học sinh trong lớp quan hệ cũng khá tốt, nhưng thật sự làm cậu thật lòng đối đãi, cũng chỉ có Trương Tề.
Chỉ là dù sao cũng là sinh nhật, cũng có thể gọi thêm bạn khác, Diệp Triều Nhiên nhớ lại một chút, lại mời thêm vài người bạn kiếp trước cũng đã từng mời mình, cuối cùng cậu lại nghĩ đến Khương Tầm Mặc.
Lời đồn trong trường truyền đi rất nhanh, đến cả cô Vương cũng nghe thấy, còn có ý gọi Diệp Triều Nhiên đến văn phòng quan tâm một chút.
Diệp Triều Nhiên kêu khổ không ngừng, vội vàng kêu oan.
Cậu không theo đuổi Cố Nghiêu nữa là thật, nhưng cũng không đại biểu cậu thích Khương Tầm Mặc mà!
Cô Vương cũng khá hiểu Diệp Triều Nhiên, biết chuyện này 90% là giả, cũng buông tha cho Diệp Triều Nhiên.
Có điều lời trong lời ngoài đều là nhắc nhở Diệp Triều Nhiên, trước mắt dù sao cũng là giai đoạn học tập quan trọng, mặc dù thành tích của Diệp Triều Nhiên rất tốt, nhưng vẫn phải đặt trọng tâm vào học tập.
Diệp Triều Nhiên nào dám nói không, gật đầu lia lịa.
Cũng chính vì vậy, cậu mấy ngày nay sáng sớm nào cũng đến nhà Khương Tầm Mặc huấn luyện taekwoondo, nhưng mỗi sáng đều là tách riêng đến lớp học, cho đến ở trên lớp, hai người cũng rất ít khi nói chuyện.
Có vài lần nói chuyện, cũng là Diệp Triều Nhiên đưa giấy nhỏ cho Khương Tầm Mặc.
Vẫn may con người Khương Tầm Mặc vốn lạnh lùng, Diệp Triều Nhiên cố ý xa cách, cậu ấy cũng chưa từng phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên khó tránh khỏi có chút áy náy.
Khương Tầm Mặc người ta chân thành đối đãi với mình như vậy, cậu lại vì lời đồn và lời của cô Vương mà xa lánh cậu ấy!
Cậu thật là quá đáng mà!
Vì áy náy, buổi chiều ngày thứ 6 Diệp Triều Nhiên, lại chuyển giấy cho Khương Tầm Mặc.
Trên giấy viết: Thứ 7 là sinh nhật tớ, cậu có thời gian (gạch bỏ), cậu muốn đến nhà tôi ăn cơm không?"
Khương Tầm Mặc niết tờ giấy, khóe miệng cong lên một nụ cười khó phát hiện.
Quả nhiên là như vậy, Diệp Triều Nhiên vẫn không buông được hắn.
Tầm mắt Phương lão gia tử rơi trên người Phương Yến, đánh giá trên dưới tỉ mỉ một lượt, mới đỏ mắt nói: "Gầy rồi, lại gầy rồi!"
Lúc trước không dễ gì mới nuôi ra được chút thịt, trải qua lần bệnh này, làm cho Phương Yến lại đơn bạc như trước đây.
Phương Yến cười cười, sắc mặc cậu ta vẫn trắng bệch, từ chỗ ngồi đứng lên, đi qua dìu Phương lão gia tử: "Cháu đều là bệnh cũ rồi, cũng không phải là bệnh gì to tát, còn ông nội bà nội gần đây thế nào? Cháu nằm trên giường mơ mơ hồ hồ nghe thấy hai người đều bị ốm?"
Từ thành phố Nam không làm được gì trở về nhà, còn chịu cơn tức giận, sức khỏe Phương lão thái thái quả thật có hơi không khỏe, nhưng cũng chỉ là có hai ngày. Sau khi biết công ty Diệp Bùi sắp phá sản, bệnh của bà ta không trị cũng khỏi.
Phương lão gia tử càng không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nay lo âu nghĩ nhiều, nhìn có vẻ tiều tụy.
Sức khỏe hai người không có vấn đề gì, nhưng nghe thấy Phương Yến quan tâm, cũng không nhịn được mà cảm động.
"Bản thân cháu còn là một người bênh!" Phương lão thái thái cố tình tỏ vẻ trách móc, "Không chăm sóc tốt cho mình, còn học được quản hai người chúng ta rồi?"
"Đúng vậy, Yến Yến con chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi." Phương lão gia tử nắm lấy tay Phương Yến vỗ vỗ, Phương Yến là người trẻ tuổi, tay còn không ấm bằng tay lão gia tử.
Phương lão gia tử trong lòng lại buồn rầu, đáng thương cho cháu trai của ông.
Phương Yến nghe vậy liền cười cười: "Cháu đã khôi phục rất tốt rồi, cho nên ông nội bà nội hai người cũng phải chăm sóc tốt cho mình."
"Được được được!" Phương lão thái thái tươi cười đầy mặt, đứng lên kéo ghế cho Phương Yến, "Mau ngồi xuống, ăn cơm thôi."
Một nhà vui vẻ hòa hợp.
Ăn xong bữa cơm, Phương Yến đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy ai nhắc đến Diệp Triều Nhiên, cậu ta rũ mắt, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "Đúng rồi, không phải nói ba mẹ khoảng thời gian trước đi đón anh trai sao? Anh hai đâu?"
Cậu ta biết Phương lão gia tử và Phương lão thái thái cũng đi thành phố Nam, nhưng từ kết quả bây giờ cho thấy, rõ ràng là bọn họ không thành công mà phải quay về. Cho nên Phương Yến cố ý không hỏi hai ông bà, mà hỏi Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều lâm vào trầm mặc.
Phương Thịnh đánh vỡ trầm mặc: "Sao lại nghĩ đến hỏi cái này?"
Phương Yến lộ ra nụ cười xấu hổ: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến trên thế giới này có một người anh trai giống y hệt em, em cũng rất mong chờ có thể gặp được anh ấy. Nhưng sau khi em đỡ bệnh, không nhìn thấy anh ấy trong nhà, chỉ nghĩ có phải là anh hai anh ấy..."
"Nó tạm thời không đồng ý về với chúng ta," Phương Kỳ Sơn ở trước mặt con trai nhỏ mà ông yêu thương nhất, cũng không nhẫn tâm nói những lời quá khó nghe, "Còn phải cho nó thời gian thích ứng."
Phương Yến hỏi: "Vậy anh hai lúc nào mới về?"
Phương Kỳ Sơn lộ ra vẻ khó xử, nhìn Phương lão gia tử.
Lúc ban đầu Phương lão gia tử quả thật cũng muốn để cho hai đứa trẻ tiếp xúc tiếp xúc, nhưng sau khi ông ta gặp Diệp Triều Nhiên xong, ông ta đã thay đổi suy nghĩ.
Diệp Triều Nhiên kiêu ngạo khó thuần, không có một chút giáo dưỡng lễ nghĩ nào, lỡ như để cho nó gặp Yến Yến, Yến Yến bị nó chọc cho tức giận phát bệnh thì phải làm sao.
Chỉ cần Diệp Triều Nhiên về đến thành phố A, ông ta có cách để cho nó hiến tặng trái tim.
Cho nên Diệp Triều Nhiên và Phương Yến gặp nhau, cũng là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao.
"Nó có thể sẽ không về." Phương lão gia tử nghênh đón ánh mắt chờ mong của Phương Yến, tàn nhẫn nói: "Yến Yến, cháu cũng không cần gọi nó là anh hai, nó căn bản không xem chúng ta là người nhà."
Phương Yến rất kinh ngạc, lông mi cậu ta hơi khẽ run, một hồi lần sau mới hỏi: "Tại sao vậy? Anh hai anh ấy tại sao lại không đồng ý về đây? Có phải là trong đó có hiểu lầm gì không? Nếu không cháu đi khuyên anh hai thử xem?"
"Con đi cái gì mà đi?' Thái Liên Hoa cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Sức khỏe con không tốt, chạy đi chịu kinh bỉ làm gì?
Bà ta vừa nóng nảy, nên đã nói sai lời.
"Kinh bỉ?" Phương Yên nghiêng đầu nhìn bà ta, "Tại sao lạ chịu kinh bỉ?"
Phương lão gia tử âm thầm nói hỏng bét một tiếng, Yến Yến nhà bọn họ thông minh như vậy...
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Thái Liên Hoa.
Thái Liên Hoa cũng nhận ra mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại, cho dù Phương Yến hỏi thế nào, bà cũng không nói gì nữa.
"Yến Yến," Phương Thịnh đưa tay ôm em trai vào lòng, "Em bình tĩnh một chút."
Ngực Phương Yến biên độ phập phồng có hơi lớn, cậu ta cắn môi, trong mắt toàn là khổ sở: "Trong này chắc chắn là có hiểu lầm, ông nội, ông để con đi gặp anh hai đi? Cháu nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ về cùng với cháu."
Phương lão gia tử không nói gì, những người khác cũng trầm mặc.
Phương Yến không chết tâm nói tiếp: "Nếu thật sự không được, cháu chuyển trường đến trường anh hai học, cháu tin, chỉ cần ở chung với anh ấy thời gian dài, anh ấy chắc sẽ..."
Thấy Phương Yến càng nói càng hơi quá, Phương lão gia tử cuối cùng không nhịn được nữa: "Yến Yến! Con chuyển trường cái gì? Sức khỏe con yếu như vậy, chúng ta có thể yên tâm để con ra ngoài sao?
Thái Liên Hoa cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, Yến Yến, thành phố Nam đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, khí hậu ẩm ướt, thời tiết lại còn lúc nóng lúc lạnh, con đến đó lại phát bệnh thì phải làm sao?"
"Được rồi," Phương lão gia tử nói, "Chuyện này để sau rồi nói. Thịnh Thịnh, con đưa Yến Yến về phòng nghỉ ngơi đi."
Yến Thịnh rũ mắt, kéo Phương Yến đứng lên.
Phương Yến cau mày, bĩu môi, trên mặt viết chữ không vui.
Đi đến phòng Phương Yến, Phương Thịnh mới hơi thở nhẹ ra, vỗ vỗ vai Phương Yến: "Yến Yến, đừng tùy hứng."
Phương Yến nghe vậy hốc mắt lại đầy nước mắt: "Anh anh cũng cảm thấy em đang tùy hứng?"
Phương Thịnh không nhẫn tâm nhìn Phương Yến khóc, không muốn làm quá mức.
"Em cũng chỉ là hy vọng cả nhà chúng ta có thể sớm được đoàn tụ..." Giọng nói Phương Yến rất ấm ức.
Phương Thịnh lau nước mắt cho Phương Yến, đợi cảm xúc Phương Yến hơi ổn định lại mới đổi chủ đề: "Được rồi, không nghĩ đến những chuyện này nữa, sắp đến sinh nhật em rồi, em đã nghĩ được muốn quà sinh nhật gì chưa?"
....
"Quà?" Diệp Triều Nhiên suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, mới lắc lắc đầu, cười với Tống Nhã và Diệp Bùi, "Con cũng không thiếu cái gì, đến lúc đó ba mẹ cùng con trải qua sinh nhật là được rồi!"
Tống Nhã và Diệp Bùi nghe vậy cười cười.
"Làm gì có sinh nhật mà không cần quà?" Tống Nhã nói, "Mẹ biết ngay là hỏi con cũng không hỏi ra được cái gì."
Diệp Bùi gật đầu tán thành: "Mỗi năm câu trả lời đều giống nhau, sớm biết thì đã không hỏi nữa."
Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt: "Đây còn không phải là trách hai người sao, đối xử tốt với con như vậy, dẫn đến con không thiếu cái gì!"
Diệp Bùi và Tống Nhã lập tức cười lên.
"Chúng ta không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?" Tống Nhã tức giận nói.
Diệp Bùi cũng nói: "Được tiên nghi rồi còn khoe mẽ, con càng này càng giỏi đó!"
Diệp Triều Nhiên cảm thấy mình lúc này nếu có đuôi, lúc này đã vểnh cao lên trời rồi.
Tống Nhã lại hỏi: "Thế con đã nghĩ xem hôm sinh nhật trải qua thế nào chưa? Là mời bạn học ra ngoài ăn, hay là mời bạn học đến nhà?"
Lần này Diệp Triều Nhiên không hề do dự: "Đến nhà đi ạ!"
Tống Nhã cười: "Được, vậy con nhớ nói trước với bạn học con, gọi thêm vài người cũng không sao."
Diệp Triều Nhiên nói: "Vâng ạ!"
Mặc dù Diệp Triều Nhiên và đại đa số học sinh trong lớp quan hệ cũng khá tốt, nhưng thật sự làm cậu thật lòng đối đãi, cũng chỉ có Trương Tề.
Chỉ là dù sao cũng là sinh nhật, cũng có thể gọi thêm bạn khác, Diệp Triều Nhiên nhớ lại một chút, lại mời thêm vài người bạn kiếp trước cũng đã từng mời mình, cuối cùng cậu lại nghĩ đến Khương Tầm Mặc.
Lời đồn trong trường truyền đi rất nhanh, đến cả cô Vương cũng nghe thấy, còn có ý gọi Diệp Triều Nhiên đến văn phòng quan tâm một chút.
Diệp Triều Nhiên kêu khổ không ngừng, vội vàng kêu oan.
Cậu không theo đuổi Cố Nghiêu nữa là thật, nhưng cũng không đại biểu cậu thích Khương Tầm Mặc mà!
Cô Vương cũng khá hiểu Diệp Triều Nhiên, biết chuyện này 90% là giả, cũng buông tha cho Diệp Triều Nhiên.
Có điều lời trong lời ngoài đều là nhắc nhở Diệp Triều Nhiên, trước mắt dù sao cũng là giai đoạn học tập quan trọng, mặc dù thành tích của Diệp Triều Nhiên rất tốt, nhưng vẫn phải đặt trọng tâm vào học tập.
Diệp Triều Nhiên nào dám nói không, gật đầu lia lịa.
Cũng chính vì vậy, cậu mấy ngày nay sáng sớm nào cũng đến nhà Khương Tầm Mặc huấn luyện taekwoondo, nhưng mỗi sáng đều là tách riêng đến lớp học, cho đến ở trên lớp, hai người cũng rất ít khi nói chuyện.
Có vài lần nói chuyện, cũng là Diệp Triều Nhiên đưa giấy nhỏ cho Khương Tầm Mặc.
Vẫn may con người Khương Tầm Mặc vốn lạnh lùng, Diệp Triều Nhiên cố ý xa cách, cậu ấy cũng chưa từng phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Diệp Triều Nhiên khó tránh khỏi có chút áy náy.
Khương Tầm Mặc người ta chân thành đối đãi với mình như vậy, cậu lại vì lời đồn và lời của cô Vương mà xa lánh cậu ấy!
Cậu thật là quá đáng mà!
Vì áy náy, buổi chiều ngày thứ 6 Diệp Triều Nhiên, lại chuyển giấy cho Khương Tầm Mặc.
Trên giấy viết: Thứ 7 là sinh nhật tớ, cậu có thời gian (gạch bỏ), cậu muốn đến nhà tôi ăn cơm không?"
Khương Tầm Mặc niết tờ giấy, khóe miệng cong lên một nụ cười khó phát hiện.
Quả nhiên là như vậy, Diệp Triều Nhiên vẫn không buông được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất