Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 29: Chính là như vậy
Khương Tầm Mặc rõ ràng là tên trèo tường chuyên nghiệp, chỉ nhìn hai tay cậu ấy chống tường mượn lực nhảy lên, gió cuốn tung vạt áo, lộ ra phần cơ bụng, sau đó Khương Tầm Mặc nhẹ nhàng giẫm lên đầu tường.
"Tớ kéo cậu." Khương Tầm Mặc cong eo cúi người, vươn tay với Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đánh giá độ cao bức tường, biết chỉ dựa vào mình thì có hơi cố sức, biết rõ mình mà bắt lấy tay Khương Tầm Mặc.
Bàn tay nam sinh lớn hơn Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đặt tay vào bàn tay cậu ấy, Khương Tầm Mặc khép ngón tay lại, bọc tay Diệp Triều Nhiên lại.
Đáy lòng Diệp Triều Nhiên lướt qua một tia khác thường, giây sau dó cậu mượn lực của Khương Tầm Mặc cũng đứng trên đầu tường.
"Nhảy xuống." Khương Tầm Mặc nói xong thả tay Diệp Triều Nhiên ra, nhảy xuống trước.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, cũng nhảy theo.
Bên ngoài tường là một vành đai xanh, ra khỏi vành đai xanh Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên đi qua đường.
Bây giờ không phải là thời gian tan học, hơn nữa ba bốn giờ chiều nhiệt độ bên ngoài quá cao, trên đường ngoài xe cô đi lại, không hề có nhiều người đi lại, cho nên cũng không có người phát hiện hai học sinh mặt đồng phục trốn tiết.
Khoảng thời gian này Diệp Triều Nhiên ngày nào cũng đến nhà Khương Tầm Mặc, vô cùng quen thuộc với đường đến nhà cậu ấy.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc dẫn cậu đi về hướng nhà cậu ấy, Diệp Triều Nhiên không nhịn được hỏi: "Đến nhà cậu chơi game?"
Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ: "Gần như vậy."
Hai người bước vào tiểu khu, Khương Tầm Mặc nhấn thang máy.
"Tầng 15?" Diệp Triều Nhiên sửng sốt, một ý nghĩ thoáng qua, cậu có hơi kinh ngạc hỏi: "Tầng 15 cũng là của nhà cậu?"
Khương Tầm Mặc nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.
Đồng tử thiếu niên là màu nâu sẫm, lúc này hơi trừng to, rõ ràng là rất khiếp sợ với chuyện này.
Khương Tầm Mặc không khỏi nghĩ đến những gì Khương Trạch từng trải qua.
Có một nữ sinh rất thích Khương Trạch, vì thế theo đuổi Khương Trạch một năm, Khương Trạch vốn dĩ đã rất cảm động chuẩn bị đồng ý, ai mà ngờ được nữ sinh này thế mà lại biết được gia thế của Khương Trạch, cố ý tìm anh ấy nói chuyện đàng hoàng, ý là nhà bọn họ cô ấy không với tới được, sau đó không hề do dự nói bye bye với Khương Trạch.
Khương Trạch vì chuyện này mà sa sút tình thần một thời gian, uống say xong còn kéo Khương Tầm Mặc lại tận tình khuyên bảo, nói với hắn nếu như sau này có người thích hắn, nhất định phải giấu kĩ thân thận của hắn.
Khương Tầm Mặc trước đó đối với chuyện này chẳng thèm để ý đến, bởi vì trước giờ hắn chưa từng nghĩ có người yêu thích.
Nhưng bây giờ...
Khương Tầm Mặc nhìn ngũ quan xinh đẹp của Diệp Triều Nhiên, chóp tai đột nhiên có hơi nóng, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn không thích Diệp Triều Nhiên, hắn chỉ là không muốn mất đi một người theo đuổi xinh đẹp như Diệp Triều Nhiên mà thôi!
Đúng, chính là như vậy.
Khương Tầm Mặc mím môi: "Thuê đó."
Vừa vặn thang máy mở ra, Khương Tầm Mặc mở cửa, dẫn Diệp Triều Nhiên đi vào.
Cũng giống như tầng 22 Khương Tầm Mặc ở, tầng 15 cũng là một tầng rộng lớn, nhưng hai tầng lầu phong cách trang trí lại khác hẳn nhau.
Tầng 22 Khương Tầm Mặc dùng để ở và vận động, tầng 15 bị cậu ấy cải tạo thành khu chơi game. Tất cả những máy chơi game trên thị trường, hẳn là trong phòng này đều có hết, Diệp Triều Nhiên thậm chí còn nhìn thấy ba cái máy gặp thú bông trong góc.
Khương Tầm Mặc cầm đồng xu trò chơi đưa cậu: "Thử xem?"
Diệp Triều Nhiên nhét xu vào máy trò chơi, không đến hai lần đã gắp được thú bông lên.
Trước đây Khương Tầm Mặc ban ngày buồn ngủ vì bởi tối chơi game, Diệp Triều Nhiên lúc đó còn không hiểu, có trò chơi gì mà có thể chơi được cả đêm.
Bây giờ cậu hiểu rồi, cả một phòng rộng lớn như vậy, toàn bộ đều là các loại trò chơi, cậu cũng có chơi cả đêm.
Gắp xong gấu bông, Diệp Triều Nhiên lại đi theo Khương Tầm Mặc chơi trò đua xe máy.
Cậu rất ít khi chơi game, lúc bắt đầu không quen thường đâm vào lan can, Khương Tầm Mặc dẫn cậu chơi hai lượt xong, Diệp Triều Nhiên đã lên tay rất nhanh, trở tay gia tăng tốc độ, trực tiếp vượt qua Khương Tầm Mặc đến đích.
"Tớ thắng rồi!" Diệp Triều Nhiên cởi mũ bảo hiểm xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Khương Tầm Mặc cũng cong khóe miệng lên, gật đầu: "Ừm, cậu thắng rồi."
Chơi hết một vòng, Khương Tầm Mặc lại lấy ra một bộ VR hắn mới mua.
Diệp Triều Nhiên lướt màn hình trò chơi một chút, nhìn thấy trò chơi "Biệt thự kinh dị", cậu hưng phấn nói: "Khương Tầm Mặc, chúng ta chơi cái này nhé?"
Khương Tầm Mặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên, trên mắt Diệp Triều Tiên mũ giáp VR, không nhìn thấy Khương Tầm Mặc, mãi không thấy Khương Tầm Mặc trả lời, cậu đưa tay chạm vào cánh tay Khương Tầm Mặc: "Khương Tầm Mặc?"
Nếu như Diệp Triều Nhiên lúc này bỏ mũ giáp xuống, cậu có thể nhìn thấy khéo miệng Khương Tầm Mặc đã mím thẳng, thần kinh căng thẳng cao độ, từ đây Diệp Triều Nhiên có thể đưa ra kết luận – Khương Tầm Mặc sợ ma.
"Anh Khương?" Diệp Triều Nhiên lại hỏi.
Khương Tầm Mặc vốn còn đang rối rắm, nghe thấy xưng hô này hắn hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
Diệp Triều Nhiên cười: "Anh Khương đó, tớ nghe Phó Tân gọi cậu như vậy, có thể không?"
Căng thẳng trong lòng Khương Tầm Mặc bỗng tiêu tán đi một chút, ma xui quỷ khiến, Khương Tầm Mặc đồng ý rồi.
Có được sự cho phép, Diệp Triều Nhiên vui vẻ bắt đầu.
"Biệt thự kinh dị" thực ra chỉ đơn giản là vào biệt thự thám hiểm, trò chơi sẽ cho người chơi một thân phận, mỗi một thân phận đều có điều kiện vượt qua cửa khác nhau, đương nhiên cách người chơi qua cửa cũng không giống nhau.
Diệp Triều Nhiên chơi trò chơi rất nghiêm túc, một bên tìm manh mối còn một bên chia sẻ với Khương Tầm Mặc.
Nhưng không bao lâu cậu phát hiện Khương Tầm Mặc bên cạnh không lên tiếng.
Diệp Triều Nhiên liền gọi: "Anh Khương, cậu cảm thấy trong cái rương này mở ra sẽ là đầu người không? Sẽ không có NPC giấu trong đó chứ?"
Khương Tầm Mặc: "...."
"Hay là cái bên phải này?" Diệp Triều Nhiên hỏi, "Hay là cái bên trái này? Tớ cảm thấy cái này có khả năng cao hơn."
Khương Tầm Mặc trả lời cho có: "Ừm."
Diệp Triều Nhiên: "Vậy tớ mở đây."
Trò chơi VR thực tế, đem lại cho người chơi cảm giác rất thật.
Tất cả giao diện của trò chơi được mở trước mặt người chơi, nghe gì thấy gì đều là trực quan nhất.
Giương vừa mở ra, một cái đầu người được gắn lò xo nhảy ra.
Khương Tầm Mặc nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay kéo mũ giáp VR xuống, ngực hắn phập phồng kịch liệt, chóp mũi toàn là mồ hôi.
Diệp Triều Nhiên phát hiện nhân vật của Khương Tầm mặc xám xịt, sửng sốt một chút, cuối cùng cũng phát hiện có hơi không đúng: "Anh Khương, làm sao vậy?"
Khương Tầm Mặc rũ mắt, hít một hơi thật sâu mới nói: "Không sao, tớ đi vệ sinh một chút, cậu chơi tiếp đi."
"Ồ." Diệp Triều Nhiên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chơi game.
Khương Tầm Mặc nhìn vẻ mặt say sưa của Diệp Triều Nhiên, tâm tình phức tạp.
Chuyện chơi trò chơi này, làm cho người ta thả lỏng, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Diệp Triều Nhiên chưa đã thèm tháo mũ xuống, nhìn Khương Tầm Mặc ngồi ở đầu kia sô pha, cậu cười nói: "Trò chơi này chơi rất hay."
Khương Tầm Mặc nghe vậy nhìn Diệp Triều Nhiên thật sâu.
Không biết có phải Diệp Triều Nhiên bị ảo giác không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Khương Tầm Mặc rất có thâm ý.
Lúc Diệp Triều Nhiên đãng suy nghĩ có nên nói cái gì không, Khương Tầm Mặc mở miệng nói: "Cậu không chơi tiếp à?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không chơi nữa, tớ phải về trường một chuyến lấy cặp, nếu không lát nữa về nhà mẹ tớ không thấy tớ cầm cặp, thì sẽ biết tớ trốn tiết mất."
Khương Tầm Mặc gật đầu, nói: "Tớ tiễn cậu."
Hai người đi đến cửa, Diệp Triều Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc, giọng nói rất trịnh trọng xưa nay chưa từng có: "Khương Tầm Mặc, cảm ơn cậu."
Khương Tầm Mặc sửng sốt, ngay sau đó cong nhẹ khóe miệng.
Diệp Triều Nhiên bị nụ cười sáng ngời của cậu ấy mà rung rinh một chút, nhất thời quên dời tầm mắt.
Khương Tầm Mặc nhấn thang máy, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Không đi?"
Diệp Triều Nhiên mi mắt cong cong, cười nói: "Đi chứ? Tớ đi trước nhé, tạm biệt."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng Khương Tầm Mặc cũng theo đó mà biến mất.
Tâm trạng Diệp Triều Nhiên chưa từng thả lỏng như vậy.
"Tớ kéo cậu." Khương Tầm Mặc cong eo cúi người, vươn tay với Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên đánh giá độ cao bức tường, biết chỉ dựa vào mình thì có hơi cố sức, biết rõ mình mà bắt lấy tay Khương Tầm Mặc.
Bàn tay nam sinh lớn hơn Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đặt tay vào bàn tay cậu ấy, Khương Tầm Mặc khép ngón tay lại, bọc tay Diệp Triều Nhiên lại.
Đáy lòng Diệp Triều Nhiên lướt qua một tia khác thường, giây sau dó cậu mượn lực của Khương Tầm Mặc cũng đứng trên đầu tường.
"Nhảy xuống." Khương Tầm Mặc nói xong thả tay Diệp Triều Nhiên ra, nhảy xuống trước.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, cũng nhảy theo.
Bên ngoài tường là một vành đai xanh, ra khỏi vành đai xanh Khương Tầm Mặc dẫn Diệp Triều Nhiên đi qua đường.
Bây giờ không phải là thời gian tan học, hơn nữa ba bốn giờ chiều nhiệt độ bên ngoài quá cao, trên đường ngoài xe cô đi lại, không hề có nhiều người đi lại, cho nên cũng không có người phát hiện hai học sinh mặt đồng phục trốn tiết.
Khoảng thời gian này Diệp Triều Nhiên ngày nào cũng đến nhà Khương Tầm Mặc, vô cùng quen thuộc với đường đến nhà cậu ấy.
Nhìn thấy Khương Tầm Mặc dẫn cậu đi về hướng nhà cậu ấy, Diệp Triều Nhiên không nhịn được hỏi: "Đến nhà cậu chơi game?"
Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ: "Gần như vậy."
Hai người bước vào tiểu khu, Khương Tầm Mặc nhấn thang máy.
"Tầng 15?" Diệp Triều Nhiên sửng sốt, một ý nghĩ thoáng qua, cậu có hơi kinh ngạc hỏi: "Tầng 15 cũng là của nhà cậu?"
Khương Tầm Mặc nghiêng đầu nhìn Diệp Triều Nhiên.
Đồng tử thiếu niên là màu nâu sẫm, lúc này hơi trừng to, rõ ràng là rất khiếp sợ với chuyện này.
Khương Tầm Mặc không khỏi nghĩ đến những gì Khương Trạch từng trải qua.
Có một nữ sinh rất thích Khương Trạch, vì thế theo đuổi Khương Trạch một năm, Khương Trạch vốn dĩ đã rất cảm động chuẩn bị đồng ý, ai mà ngờ được nữ sinh này thế mà lại biết được gia thế của Khương Trạch, cố ý tìm anh ấy nói chuyện đàng hoàng, ý là nhà bọn họ cô ấy không với tới được, sau đó không hề do dự nói bye bye với Khương Trạch.
Khương Trạch vì chuyện này mà sa sút tình thần một thời gian, uống say xong còn kéo Khương Tầm Mặc lại tận tình khuyên bảo, nói với hắn nếu như sau này có người thích hắn, nhất định phải giấu kĩ thân thận của hắn.
Khương Tầm Mặc trước đó đối với chuyện này chẳng thèm để ý đến, bởi vì trước giờ hắn chưa từng nghĩ có người yêu thích.
Nhưng bây giờ...
Khương Tầm Mặc nhìn ngũ quan xinh đẹp của Diệp Triều Nhiên, chóp tai đột nhiên có hơi nóng, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn không thích Diệp Triều Nhiên, hắn chỉ là không muốn mất đi một người theo đuổi xinh đẹp như Diệp Triều Nhiên mà thôi!
Đúng, chính là như vậy.
Khương Tầm Mặc mím môi: "Thuê đó."
Vừa vặn thang máy mở ra, Khương Tầm Mặc mở cửa, dẫn Diệp Triều Nhiên đi vào.
Cũng giống như tầng 22 Khương Tầm Mặc ở, tầng 15 cũng là một tầng rộng lớn, nhưng hai tầng lầu phong cách trang trí lại khác hẳn nhau.
Tầng 22 Khương Tầm Mặc dùng để ở và vận động, tầng 15 bị cậu ấy cải tạo thành khu chơi game. Tất cả những máy chơi game trên thị trường, hẳn là trong phòng này đều có hết, Diệp Triều Nhiên thậm chí còn nhìn thấy ba cái máy gặp thú bông trong góc.
Khương Tầm Mặc cầm đồng xu trò chơi đưa cậu: "Thử xem?"
Diệp Triều Nhiên nhét xu vào máy trò chơi, không đến hai lần đã gắp được thú bông lên.
Trước đây Khương Tầm Mặc ban ngày buồn ngủ vì bởi tối chơi game, Diệp Triều Nhiên lúc đó còn không hiểu, có trò chơi gì mà có thể chơi được cả đêm.
Bây giờ cậu hiểu rồi, cả một phòng rộng lớn như vậy, toàn bộ đều là các loại trò chơi, cậu cũng có chơi cả đêm.
Gắp xong gấu bông, Diệp Triều Nhiên lại đi theo Khương Tầm Mặc chơi trò đua xe máy.
Cậu rất ít khi chơi game, lúc bắt đầu không quen thường đâm vào lan can, Khương Tầm Mặc dẫn cậu chơi hai lượt xong, Diệp Triều Nhiên đã lên tay rất nhanh, trở tay gia tăng tốc độ, trực tiếp vượt qua Khương Tầm Mặc đến đích.
"Tớ thắng rồi!" Diệp Triều Nhiên cởi mũ bảo hiểm xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Khương Tầm Mặc cũng cong khóe miệng lên, gật đầu: "Ừm, cậu thắng rồi."
Chơi hết một vòng, Khương Tầm Mặc lại lấy ra một bộ VR hắn mới mua.
Diệp Triều Nhiên lướt màn hình trò chơi một chút, nhìn thấy trò chơi "Biệt thự kinh dị", cậu hưng phấn nói: "Khương Tầm Mặc, chúng ta chơi cái này nhé?"
Khương Tầm Mặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên, trên mắt Diệp Triều Tiên mũ giáp VR, không nhìn thấy Khương Tầm Mặc, mãi không thấy Khương Tầm Mặc trả lời, cậu đưa tay chạm vào cánh tay Khương Tầm Mặc: "Khương Tầm Mặc?"
Nếu như Diệp Triều Nhiên lúc này bỏ mũ giáp xuống, cậu có thể nhìn thấy khéo miệng Khương Tầm Mặc đã mím thẳng, thần kinh căng thẳng cao độ, từ đây Diệp Triều Nhiên có thể đưa ra kết luận – Khương Tầm Mặc sợ ma.
"Anh Khương?" Diệp Triều Nhiên lại hỏi.
Khương Tầm Mặc vốn còn đang rối rắm, nghe thấy xưng hô này hắn hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu gọi tớ là gì?"
Diệp Triều Nhiên cười: "Anh Khương đó, tớ nghe Phó Tân gọi cậu như vậy, có thể không?"
Căng thẳng trong lòng Khương Tầm Mặc bỗng tiêu tán đi một chút, ma xui quỷ khiến, Khương Tầm Mặc đồng ý rồi.
Có được sự cho phép, Diệp Triều Nhiên vui vẻ bắt đầu.
"Biệt thự kinh dị" thực ra chỉ đơn giản là vào biệt thự thám hiểm, trò chơi sẽ cho người chơi một thân phận, mỗi một thân phận đều có điều kiện vượt qua cửa khác nhau, đương nhiên cách người chơi qua cửa cũng không giống nhau.
Diệp Triều Nhiên chơi trò chơi rất nghiêm túc, một bên tìm manh mối còn một bên chia sẻ với Khương Tầm Mặc.
Nhưng không bao lâu cậu phát hiện Khương Tầm Mặc bên cạnh không lên tiếng.
Diệp Triều Nhiên liền gọi: "Anh Khương, cậu cảm thấy trong cái rương này mở ra sẽ là đầu người không? Sẽ không có NPC giấu trong đó chứ?"
Khương Tầm Mặc: "...."
"Hay là cái bên phải này?" Diệp Triều Nhiên hỏi, "Hay là cái bên trái này? Tớ cảm thấy cái này có khả năng cao hơn."
Khương Tầm Mặc trả lời cho có: "Ừm."
Diệp Triều Nhiên: "Vậy tớ mở đây."
Trò chơi VR thực tế, đem lại cho người chơi cảm giác rất thật.
Tất cả giao diện của trò chơi được mở trước mặt người chơi, nghe gì thấy gì đều là trực quan nhất.
Giương vừa mở ra, một cái đầu người được gắn lò xo nhảy ra.
Khương Tầm Mặc nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay kéo mũ giáp VR xuống, ngực hắn phập phồng kịch liệt, chóp mũi toàn là mồ hôi.
Diệp Triều Nhiên phát hiện nhân vật của Khương Tầm mặc xám xịt, sửng sốt một chút, cuối cùng cũng phát hiện có hơi không đúng: "Anh Khương, làm sao vậy?"
Khương Tầm Mặc rũ mắt, hít một hơi thật sâu mới nói: "Không sao, tớ đi vệ sinh một chút, cậu chơi tiếp đi."
"Ồ." Diệp Triều Nhiên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục chơi game.
Khương Tầm Mặc nhìn vẻ mặt say sưa của Diệp Triều Nhiên, tâm tình phức tạp.
Chuyện chơi trò chơi này, làm cho người ta thả lỏng, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Diệp Triều Nhiên chưa đã thèm tháo mũ xuống, nhìn Khương Tầm Mặc ngồi ở đầu kia sô pha, cậu cười nói: "Trò chơi này chơi rất hay."
Khương Tầm Mặc nghe vậy nhìn Diệp Triều Nhiên thật sâu.
Không biết có phải Diệp Triều Nhiên bị ảo giác không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Khương Tầm Mặc rất có thâm ý.
Lúc Diệp Triều Nhiên đãng suy nghĩ có nên nói cái gì không, Khương Tầm Mặc mở miệng nói: "Cậu không chơi tiếp à?"
Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Không chơi nữa, tớ phải về trường một chuyến lấy cặp, nếu không lát nữa về nhà mẹ tớ không thấy tớ cầm cặp, thì sẽ biết tớ trốn tiết mất."
Khương Tầm Mặc gật đầu, nói: "Tớ tiễn cậu."
Hai người đi đến cửa, Diệp Triều Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc, giọng nói rất trịnh trọng xưa nay chưa từng có: "Khương Tầm Mặc, cảm ơn cậu."
Khương Tầm Mặc sửng sốt, ngay sau đó cong nhẹ khóe miệng.
Diệp Triều Nhiên bị nụ cười sáng ngời của cậu ấy mà rung rinh một chút, nhất thời quên dời tầm mắt.
Khương Tầm Mặc nhấn thang máy, hỏi Diệp Triều Nhiên: "Không đi?"
Diệp Triều Nhiên mi mắt cong cong, cười nói: "Đi chứ? Tớ đi trước nhé, tạm biệt."
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng Khương Tầm Mặc cũng theo đó mà biến mất.
Tâm trạng Diệp Triều Nhiên chưa từng thả lỏng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất