Chương 108
Theo lời nói của An Thảo, Hàn Tư Ân chính là một đóa bạch liên hoa thịnh thế vô tội, còn Hàn Thù là người nâng kiếm chém hoa, thậm chí còn muốn chém đứt cả hoa. Thêm vào bộ dạng khóc ròng của An Thảo, thái độ bi phận giống như Hàn Tư Ân đã muốn cưỡi hạc tây quy, khiến người không khỏi sinh lòng đồng tình.
Chu thái y là người hiểu rõ tình trạng thân thể của Hàn Tư Ân nhất, hắn không quản bên trong Hàn gia rốt cuộc đang nháo cái gì, vừa nghe thấy Hàn Tư Ân bị thương, còn có vẻ là trọng thương, hắn sầm mặt lại, phất tay áo nói: "Quả thực là hồ đồ."
Nộ khí của Hàn Trác xông lên não rồi, hiện tại quả thực có thể nói là bị tức đến khói bốc đầy đầu. Việc này đến tai Chu thái y, vậy thì chắc chắn sẽ đến tai hoàng thượng.
Hắn không biết nên nói mình cái đệ đệ du mộc mụn nhọt kia quá ngu, hay là nên cảm thán vận may của Hàn Tư Ân quá tốt.
Nhưng Hàn Trác rốt cuộc vẫn nhịn được tức giận, dưới mặt mày đen kịt của Chu thái y, liền lạnh lùng nói với An Thảo: "Ta vì mẫu thân mà vào cung thỉnh Chu thái y chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi một nén nhang, các ngươi lại gây ra chuyện cười bực này. Ngươi là tiểu tư thiếp thân hầu hạ bên người Thế tử, nghe ngươi nói thì là tận mắt nhìn thấy Thế tử bị thương. Nhưng nếu như Thế tử bị thương nặng như vậy, ngươi tại sao lại chạy từ bên ngoài vào? Có phải là định không hầu hạ tận tâm không đây?"
Hàn Trác lời này chỉ còn chưa chỉ vào mũi An Thảo nói hắn rắp tâm hại người mà thôi, hắn vào cung thỉnh Chu thái y xem bệnh cho lão phu nhân, mọi người của quốc công phủ đều biết. Khi Hàn Tư Ân bị thương mà An Thảo không đi hầu hạ, lại lén lút chốn ở ngoài cửa của quốc công phủ.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, từ bên ngoài chạy vào khóc lóc kể lể, vậy rõ ràng cho thấy cố ý đứng ở cửa chờ Hàn Trác cùng Chu thái y.
Nếu quả thật là An Thảo cố ý, vậy bên trong còn có ẩn tình.
An Thảo bị Hàn Trác nói lời này trong lòng căng thẳng, lúc đó Hàn Tư Ân gặp Hàn Thù, Hàn Tư Ân tự dưng dặn hắn ra ngoài phủ, nói là sau khi nhìn thấy Chu thái y đi vào, liền chạy tới trước mặt hắn nói mình bị thương.
Lúc đó An Thảo cũng không nghĩ quá nhiều, còn đang buồn bực Hàn Tư Ân làm sao sẽ bị thương được.
Chỉ là hắn đang ở cửa phủ còn chưa thấy được Hàn Trác cùng Chu thái y, đã nghe được tiếng kêu gào thất kinh trong phủ, nói là Hàn Thù đâm Hàn Tư Ân bị thương, thương thế rất nặng.
An Thảo đương nhiên là muốn vào phủ xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới dặn dò của Hàn Tư Ân, An Thảo liền cắn răng nhẫn nhịn.
Hắn không biết Thế tử đến cùng muốn làm cái gì, nhưng cũng không thể phá huỷ kế hoạch của Thế tử, cho nên mới có chuyện như thế này.
An Thảo bị Hàn Trác chất vấn như thế, trong lòng có chút chột dạ, may mà hắn đi theo Hàn Tư Ân đã lâu, lại trải qua một hồi sinh tử, lá gan lớn hơn rất nhiều, liền cắn răng dập đầu lạy nói: "Quốc công gia thứ tội, tiểu nhân biết Chu thái y y thuật cao minh, lại quanh năm vi Thế tử gia chữa bệnh, cho nên cố ý đến đây chờ đợi. Tính mạng Thế tử đang rất nguy hiểm, kính xin quốc công gia cùng Chu thái y đi vào chữa trị cho."
Hàn Trác còn muốn nói điều gì, Chu thái y vung tay lên nói: "Hoàng thượng vốn là mệnh ta đến đây điều dưỡng thân thể cho Thế tử, hiện tại thân thể Thế tử bị trọng thương, ta tất nhiên là phải đi vào thăm."
Hàn Trác nghe lời này, sắc mặt bi thương nói: "Chu thái y, một mặt là mẫu thân, một mặt là nhi tử, hiện tại hai người đều cần ngươi ra tay, chính ngươi làm chủ cũng được. Vạn nhất có một phương bởi vậy mà... Ta cũng không trách tội ngươi được."
Chu thái y nghe Hàn Trác lời này, cau mày nói: "Quốc công gia nói vậy sai rồi, lão thần nghe ngươi tả lại bệnh tình của lão phu nhân trước mặt hoàng thượng, cũng biết chẩn đoán của các ngự y khác, lão phu nhân chính là có dấu hiệu của tức giận công tâm, lão phu nhân từng vì thân thể không khỏe mà quanh năm nằm trên giường, hiện tại tức giận đến hôn mê, chỉ có thể chậm rãi điều trị."
Vạn nhất lão phu nhân vì thời gian ngắn ngủi này mà qua đời, Chu thái y sẽ không cõng nỗi oan ức này. Những ngự y khác cũng đã điều trị qua, cho dù hắn đến đây cũng chỉ có thể làm hết sức.
Hàn Trác vừa mở miệng đã muốn đem sự tình giội lên người hắn và Hàn Tư Ân, hắn chính là không vui. Trước mặt hoàng thượng cũng chỉ nói để mình đến đây chẩn đoán bệnh một chút, còn lại nghe mệnh trời, hiện tại ngược lại lại nghĩ mình là thần tiên hạ phàm, duỗi duỗi tay là có thể trị được bệnh của lão phu nhân.
Hàn Trác vì Chu thái y nhắc đến hoàng đế, sắc mặt hắn không hiện ra, nhưng trong lòng vừa lúng túng vừa phẫn nộ. Chỉ là hắn vẫn cứ nhẫn nhịn nói: "Chu thái y không nên tức giận, bản công cũng chỉ là tức giận mà lỡ lời thôi."
Chu thái y gật gật đầu: "Thế tử bị thương nặng, hạ quan thực lo lắng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh qua xem một chút đi."
Hàn Trác hết cách với ông lão Chu thái y này rồi, ai bảo lão được yêu thích trước mặt hoàng thượng đây? Chỉ có thể cùng hắn đồng thời đi vào Phương Lan viện.
An Thảo rụt đầu, theo ở phía sau, tận lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.
Đến Phương Lan viện, cửa còn có người mà Hàn Thù mang tới đang canh giữ, An Thảo vừa nhìn liền lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi là đám người bên trong phòng của Nhị lão gia, canh giữ ở Thế tử sân làm cái gì? Thế tử thế nào rồi? Có phải là bị Nhị lão gia giết chết rồi không?"
Những người kia nhìn thấy Hàn Trác cùng Chu thái y, trên mặt cũng là kinh ngạc, lại bị An Thảo chỉ ra thân phận, sau đó còn không chờ bọn họ mở miệng nói chuyện, liền bị Hàn Trác một cước đá sang bên tường, nổi giận mắng: "Cẩu vật gan to bằng trời, chủ nhân lên cơn điên, các ngươi không khuyên, có phải cũng điên luôn rồi phải không?"
Dứt lời này, Hàn Trác đẩy cửa mà vào, vào lúc này ai cũng không dám ngăn bọn họ.
An Thảo lạnh mắt nhìn những người này, lại nhìn Hàn Trác một chút, ánh mắt khó giải thích được, rõ ràng Hàn Thù là muốn giết người, lại bị Hàn Trác nói thành lên cơn điên, địa vị của Hàn Tư Ân cùng Hàn Thù trong lòng Hàn Trác, thân sơ lập kiến.
Thời điểm Hàn Trác đi vào, liếc mắt liền thấy được tình thế phát triển. Hàn Tư Ân đứng đó, nghiêm mặt tái nhợt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể té xíu, tay hắn ôm nơi chảy máu trên ngực, máu nhuộm đỏ cả tay, thuận theo nhỏ xuống y phục, bên chân hắn là một thanh kiếm dính máu.
Bên người hắn là mấy tỳ nữ đang kinh hoảng của Phương Lan viện.
Hàn Thù lại là một mặt tái nhợt đứng ở một bên, cả người giống như đều choáng váng. Mà Hàn Tư Ân vẫn luôn cười như không cười nhìn hắn, thần sắc khinh bỉ đến cực điểm.
Hàn Trác tiến lên cho Hàn Thù một cái tát, âm trầm nói: "Ngươi đang làm gì?"
Sau khi trong đôi mắt Hàn Thù nhìn được thân ảnh của Hàn Trác, cả người hắn run run một cái, thân thể mềm nhũn mặt đất, hắn cầm lấy vạt áo của Hàn Trác, lệ rơi đầy mặt nói: "Đại ca, ta không phải cố ý, mẫu thân sinh bệnh, ta nghe hắn nói chuyện bất kính với trưởng bối, chỉ là muốn cho hắn một bài học, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."
Hàn Thù khóc đến nước mắt nước mũi đều đi ra, trong lời nói, còn đổ cho Hàn Tư Ân không hiếu thuận.
Chu thái y cũng không rảnh rỗi quản bọn họ, nhìn thấy Hàn Tư Ân chảy máu ròng ròng còn có vẻ sắp té xỉu, hắn tức giận nói: "Vào tận xương thịt, ai rút kiếm thế hả? Sẽ không sợ thương tổn nội thể sao?" Dứt lời liền vội vã tiến lên kiểm tra cho Hàn Tư Ân.
Hàn Thù vừa nghe lời này, vội chỉ vào Hàn Tư Ân nói: "Là hắn tự rút." Vừa nói xong, ngoại trừ người mà hắn mang tới, nghênh tiếp hắn đều là ánh mắt không tin.
Thời điểm Chu thái y tiến lên kiểm tra vết thương của Hàn Tư Ân, hắn nhẫn nhịn đầu váng mắt hoa do mất máu quá nhiều, xì cười một tiếng, nói: "Nhị thúc nói muốn cho ta một bài học, ngày hôm nay cố ý dẫn theo người bên trong phòng mình đến đây, canh giữ viện của ta không cho ai ra vào, không muốn để ta phái người ra ngoài cầu cứu, dáng vẻ này chỉ hai chữ là có thể giải thích sao? Còn nữa tay ngươi nắm lưỡi dao sắc, đâm vào ngực ta, rõ ràng là muốn mạng của ta, kiếm đâm vào cơ thể, không thể dễ dàng rút ra, ngươi bây giờ còn nói là ta tự mình rút kiếm. Lời này việc này thật đúng là có ý tứ."
Chu thái y nhìn vết thương của hắn một chút, vết thương nhìn thật sâu, mà may là không c thương tổn đến nội tạng, chỉ là nội thể của Hàn Tư Ân vốn đã rất kém, bởi vậy, sợ là phải bệnh nặng một hồi.
Chu thái y mạnh mẽ trừng Hàn Tư Ân một cái, để tỳ nữ bên cạnh hắn dìu hắn vào trong phòng, Hàn Trác làm phụ thân thương yêu con cái, tự nhiên cũng phải cần theo ở phía sau.
Hàn Tư Ân lần này ngược lại là nghe lời, trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn người trong viện, thời điểm nhìn thấy An Thảo hắn hơi dừng lại. An Thảo cũng là người đa tâm, suy nghĩ nói mấy câu nói của Hàn Tư Ân, nghĩ đến hắn cố ý nhắc đến hai chữ cầu cứu, thần sắc An Thảo bừng sáng.
Cảm giác mình minh bạch được ý tứ của Hàn Tư Ân, thời điểm không ai chú ý tới liền lặng lẽ chạy đến hậu viện của quốc công phủ.
Đã xảy ra chuyện như vậy, quốc công phủ có Hàn Trác trở về liền tự động giới nghiêm, tin tức rò rỉ ra ngoài, đối với danh tiếng của quốc công phủ sẽ cực kỳ không tốt.
An Thảo không dám quang minh chính đại đi ra ngoài, ngày hôm nay hắn đắc tội Hàn Thù cùng Hàn Trác, nếu như bị người tóm được nhốt lại chưa biết chừng còn mất mạng. May là hắn khá quen biết góc ngách của quốc công phủ, biết hậu viện này có lỗ chó có thể chui ra được.
An Thảo từ bên trong chuồng chó bò ra ngoài, cũng không bận tâm cỏ dại cùng bùn đất trên người, chạy về phía Ung quận vương phủ.
Bên này Hàn Tư Ân vì mất máu quá nhiều, sau khi nằm trên giường không lâu, cả người đã hôn hôn trầm trầm. Mông lung mơ hồ, hắn nghe được Chu thái y thở dài nói: "Thế tử tuy rằng chưa thương tổn đến nội tạng, nhưng mất máu quá nhiều, nội thể lại quá kém, sợ là không trụ được."
Giọng nói dối trá của Hàn Trác mờ mịt truyền đến: "Chu thái y tất tận tâm."
Hàn Tư Ân vốn không bận tâm sống chết, nhưng vào lúc này vẫn đang suy nghĩ, chính mình không thể chết ngay bây giờ, hắn đời này không có tiếc nuối gì khác, chính là vẫn còn nợ ân tình của Bạch Thư.
Hắn hiện tại đã trải qua một vòng ngoạn ý, cũng trải qua việc phức tạp nhất, chỉ còn thiếu mỗi đoạn kết là hoàn mỹ rồi.
Nếu là vì chuyện này mà lại sống lại lần nữa, vậy hắn không thể bảo đảm, sống thêm ở cái triều đại này một đời, hắn không biết mình có thể vừa mở mắt đã đảo lộn trời đất nữa hay không.
Chu thái y sắc mặt nặng nề nhìn Hàn Tư Ân, nhìn thấy hắn đang mấp máy môi, Chu thái y tiến lên cúi người xuống, lắng nghe một chút, Hàn Tư Ân nói có đúng ba chữ, không thể chết.
Chu thái y ngồi dậy, trong lòng than thở, thầm nghĩ, Hàn thế tử ham muốn sống sót mãnh liệt như vậy, nói không chừng là có thể qua được cửa ải này.
Hàn Minh Châu ngồi trên kiệu, vẫn luôn giục Cơ Việt nhanh một chút. Mấy ngày này sau khi kết hôn nàng trải qua rất thư thái, so với ở Hàn gia thì thoải mái nhiều lắm.
Nàng kính trọng Ung quận vương cùng quận vương phi, quan hệ lẫn nhau tuy có chút xa cách nhưng lễ nghi thì vẫn có.
Quan hệ giữa nàng và Cơ Việt vô cùng tốt, bên trong phòng Cơ Việt cũng không mấy người thượng vàng hạ cám khiến nàng không thoải mái. Huống hồ Hàn Minh Châu bản thân đã có thủ đoạn giải quyết sự việc cực cao, sau khi nàng đến nhà này đã thu thập xong đám hạ nhân, những ngày qua đem tiểu viện của mình quán xuyến nề nếp đến cực điểm.
Về phần mấy di nương gì gì đó của Ung quận vương, các nàng bị Ung quận vương phi áp chế, căn bản không dám dễ dàng giở trò, Hàn Minh Châu cũng không nhìn thấy, cũng không cần lo lắng bị người gây xích mích quan hệ, rước lấy phiền lòng.
Thế nhưng có lẽ là ngày tháng quá thư thái, chung quy phải có vài việc gì đó phát sinh.
Mới vừa rồi nàng còn đang ở quý phủ cùng Cơ Việt vẽ tranh, nghe được Thế tử của quốc công phủ phái người đến gặp. Sau đó liền thấy An Thảo chật vật quỳ gối trước mặt nàng, nói là ở trong quốc công phủ, Hàn Thù đâm Hàn Tư Ân bị thương.
An Thảo lại đem tình huống hắn nhìn thấy miêu tả một phen, Hàn Minh Châu nghe xong hãi hùng khiếp vía, phản ứng đầu tiên tất nhiên là muốn chạy đến thăm.
Lại nói nàng là nữ tử đã gả ra ngoài, chuyện của Hàn Quốc công phủ một bên liên lụy đến nhị thúc của nàng, một bên liên lụy đến Hàn Tư Ân, nàng không nên xen vào. Thế nhưng Hàn Tư Ân là ca ca duy nhất của nàng, cũng là người Hàn gia duy nhất bảo vệ nàng.
Nàng làm sao có thể giả vờ không biết, cũng may Cơ Việt cũng có đi muốn đi đến thăm.
Ung quận vương lại cân nhắc tương đối nhiều, dưới cái nhìn của hắn, mặc dù là Hàn Tư Ân thật xảy ra vấn đề, Ung quận vương phủ bọn họ cũng không thể thay Hàn Tư Ân ra mặt, vào lúc này đến, có điểm không thích hợp.
Chỉ là chút lo lắng này của hắn bị Ung quận vương phi làm như không thấy, nàng nói: "Hàn thế tử là ca ca của Minh Châu, hiện tại Minh Châu biết được, đương nhiên là phải gấp rút đến thăm."
Ung quận vương phi cảm thấy, nếu như Hàn Tư Ân thật sự chết rồi, vậy có hoàng thượng làm chủ, nếu như người không chết, nếu là bọn họ vào lúc này không cho Minh Châu đi vào thăm, sau đó bị Hàn Tư Ân căm ghét trong lòng, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.
Hàn Minh Châu cũng là người hữu tâm, thời điểm chính mình xuất phát, cũng phái người đi đến Tĩnh Quốc hầu phủ đưa thư cho Vương lão phu nhân.
Nàng là vãn bối, mặc dù là Hàn Thù không đúng, có mấy lời nàng cũng không nên nói, cũng không thể nói.
Nhưng Vương lão phu nhân là thân ngoại tổ mẫu của bọn họ, trong nội viện đương nhiên là có năng lực làm chủ cho Hàn Tư Ân.
Sau đó trong lúc Hàn Tư Ân hôn mê, quốc công phủ nghênh đón Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt, còn có Vương lão phu nhân đã lâu không gặp.
Vương lão phu nhân mang theo con dâu của mấy phòng nhà mình thanh thế cuồn cuộn đến Hàn Quốc công phủ, dọc theo đường đi mọi người đều liếc mắt, bọn họ đoán là đang nháo cái việc lớn gì đó.
Lại nói, thời gian qua đi đã nhiều năm như vậy, Vương lão phu nhân đây là lần đầu tiên bước vào cửa Hàn Quốc công phủ. Bà không ưa cái Hàn Quốc công phủ này, nếu có thể, bà tình nguyện chính mình và tòa phủ đệ này không có bất cứ quan hệ gì.
Hàn Trác nghe thấy Vương lão phu nhân đến đây, đáy lòng trực tiếp phát khổ. Nhưng hắn vào lúc này không có cách nào ngăn cản Vương lão phu nhân tới thăm ngoại tôn, sau đó còn không thể không tự mình đi nghênh đón.
Vương lão phu nhân vừa đến nơi, không hề liếc mắt nhìn Hàn Trác đang tư thái rất thấp, đã cầm gậy ngự tích trên tay mình đánh lên người Hàn Thù, vừa đánh vừa cố sức chửi hắn là một người thúc thúc, thế mà lại muốn mưu hại cháu trai ruột của mình.
Vương lão phu nhân lần này đánh thật, Hàn Thù đau vừa né tránh vừa kêu oan uổng, tội danh mưu hại Thế tử này hắn không gánh nổi. Nếu là Hàn lão phu nhân ở đây, vạn vạn sẽ không để cho Vương lão phu nhân ngang ngược ở quốc công phủ như thế.
Nhưng lão nhân gia hiện tại còn không rõ sống chết, Hàn gia cũng không còn ai có bối phận cao hơn Vương lão phu nhân nữa.
Vương lão phu nhân tuy nói chỉ là thông gia, làm như vậy là có chút vô lễ, nhưng thân phận của bà vẫn còn đó, Hàn Trác cùng Hàn Thù lại là vãn bối, Vương lão phu nhân khăng khăng như vậy, cũng không ai dám tiến lên chạm thử lão thái thái, nếu không tất nhiên sẽ bị người nói bất kính bất hiếu.
Chỉ là Hàn Trác nghe Vương lão phu nhân sát tâm nói, vội giải thích: "Đây là một hiểu lầm thôi, Nhị đệ hắn không phải cố ý."
Vương lão phu nhân vừa nghe này ngưng lời đánh chửi Hàn Thù, ngược lại chỉ vào Hàn Trác mũi cố sức chửi nói: "Hiểu lầm? Ta thấy ngươi là muốn bao che cho hắn phải không? Tình trạng thân thể của ngoại tôn ta các ngươi chẳng lẽ không biết hay sao? Hay là ngươi cũng muốn giết nhi tử của mình? Ngươi là một phụ thân, sao có thể độc ác như vậy được? Lão bà tử ta ngày hôm nay chính là chạy đến tai hoàng thượng, các ngươi cũng phải đưa ra một câu trả lời hợp lý."
Hàn Trác bị Vương lão phu nhân không nói lý nói cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn không dám mở miệng, nhìn tư thế kia của Vương lão phu nhân, chỉ cần hắn dám mở miệng, bà sẽ nhất định đem chuyện Hàn Tư Ân bị thương dính lên người mình.
Cuối cùng Vương lão phu nhân được con dâu của mình nhẹ giọng nói lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ, thật vất vả mới thở được bình thường, sau khi nghe Chu thái y nói đến bệnh tình của Hàn Tư Ân, lập tức lệ rơi đầy mặt, miệng bà mấp máy mấy lần, run rẩy nói: "Nghiệp chướng, thực sự là nghiệp chướng."
Hàn Trác chỉ làm bộ không nghe mấy lời hàm ý này, sau khi hắn xác nhận Chu thái y ở đây không giúp đỡ được gì, liền đưa người đến khám cho Hàn lão phu nhân ở Ngô Đồng Uyển.
Chu thái y là đại phu, tự nhiên là làm người xem bệnh, liền nói là đến xem Hàn lão phu nhân trước, Hàn Trác còn có Hàn Thù chật vật cùng rời đi.
Vương lão phu nhân chờ bọn hắn đi rồi, dùng gậy hung tợn đập đập mặt đất, tức giận nói: "Tưởng người Vương gia chúng ta đều chết hết rồi hay sao?"
Sau khi nhận được thư của Hàn Minh Châu, bà cũng đã bảo nhi tử thượng tấu chương cầu kiến hoàng đế, làm chủ cho Hàn Tư Ân này bà đã định rồi. Mà từ đầu đến cuối, Hàn Minh Châu đều có lễ tiết đứng đó yên lặng rơi lệ, một câu chỉ trích cũng không nói, xem như là người yên tĩnh nhất trong quốc công phủ, những việc hiện đang phát sinh này không có liên quan gì đến nàng.
Bên này Vương lão phu nhân tức giận khó bình, bên kia Chu thái y cùng hai huynh đệ Hàn gia đồng thời đến Ngô Đồng Uyển.
Chu thái y cẩn thận bắt mạch cho Hàn lão phu nhân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu, hắn nhìn Hàn Trác thở dài nói: "Quốc công gia, lão phu nhân lớn tuổi, bệnh này đến hung mãnh, hạ quan sợ là không thể ra sức."
Hàn Trác nghe được trên mặt đều là thương tiếc, hắn vội nói: "Chu thái y có phương pháp nào khác không? Thỉnh Chu thái y thử qua một lần."
Chu thái y trầm mặc một chút nói: "Hạ quan ngược lại là có thể châm cứu, nhưng nếu như vậy, một là không thể bảo đảm thành công, thứ hai mặc dù là thành công, lão phu nhân ngày sau cũng không thể nói không thể động, chỉ có thể nằm ở trên giường này dựa vào đồ ăn mà kéo dài mạng sống, cũng chống đỡ không được bao lâu, ngày sau sợ là đi cũng không yên."
Hàn Trác nghe lời này, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thần sắc càng đau thương.
Hắn nhìn lão phu nhân trên giường một chút, lại nhìn Hàn Thù một chút, cuối cùng bi thương hỏi Chu thái y: "Chu thái y, bản công bất hiếu, muốn hỏi một chút, nếu như không châm cứu, vậy mẫu thân còn có thời gian bao lâu?"
Chu thái y nói: "Cũng chỉ còn mấy ngày thôi, quốc công gia chuẩn bị đi, để lão phu nhân ra đi thanh thản một chút."
"Vậy không được." Hàn Trác vẫn chưa phản ứng, Hàn Thù đã nhảy cỡn lên, hắn mới vừa lên làm nhạc phụ của Ngũ hoàng tử, vẫn chưa có thành tựu gì, sao có thể phải giữ đạo hiếu ba năm được đây.
Hiện ở trên triều đình thế cuộc đại biến, Cơ Lạc được phong thành Thái tử, những quan viên kia trắng trợn nghiêng về phía hắn, mà Cơ Hoài phụng mệnh đi vào Tây Cương thay hoàng thượng tuần tra.
Nếu như bọn họ phải giữ đạo hiếu, vậy Ngũ hoàng tử trên triều đình liền là chân chính tứ cố vô thân, thậm chí ngay cả một lần tranh đoạt cũng không có, cái này sao có thể được.
Hàn Thù nói xong lời kia, liền nghênh đón ánh mắt trầm tư của Chu thái y, trên người Hàn Thù bị Vương lão phu nhân đánh đau dữ dội, hiện tại bị Chu thái y nhìn như thế, đáy lòng chột dạ, hắn há miệng, không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt nhìn về phía Hàn Trác.
Hàn Trác khẽ cau mày, nhìn lão phu nhân trên giường, trong mắt thật là đau thương, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn.
Cuối cùng Hàn Trác hít một hơi thật sâu, hướng Chu thái y thỉnh cầu nói: "Chu thái y, vậy ngươi liền châm cứu đi. Mẫu thân sống ở cõi đời này một ngày, con cháu liền canh giữ ở bên một ngày, có thể để bà cảm nhận được niềm hạnh phúc gia đình một ngày, cũng là làm con cháu hiếu tâm, mẫu thân chỉ sợ cũng là nguyện ý đi."
Chu thái y thấy Hàn Trác một mặt kiên định đã chọn châm cứu, cuối cùng cũng chỉ là ở đáy lòng nói tiếng nghiệp chướng, liền cầm ngân châm dài dài ngắn ngắn bên trong hòm thuốc của mình trải ra.
Tĩnh Quốc hầu tự mình vào cung tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, tuổi tác của Tĩnh Quốc hầu đã không coi là nhỏ, những năm này lại vẫn luôn trông coi Thiên Môn quan, là một nam tử thẳng thắn cương nghị.
Lúc này quỳ trên mặt đất nói đến ngoại tôn tử mà chính mình không có cách nào gặp được, khóc kể giống như một hài tử oan ức.
Hoàng đế ngồi ở trên ngự tọa, nghĩ đến hắn là ca ca của Vương Anh, những năm này trải qua phong sương biên quan, dáng vẻ anh khí bừng bừng khi còn trẻ đều trở nên tang thương.
Hoàng đế lại nghĩ đến mình lúc trước nằm nhoài trên đầu tường Vương gia, chính hắn là anh vợ một mặt bất mãn với mình, tâm tình hết sức phức tạp.
Tĩnh Quốc hầu khóc rất thương tâm, lại nói năm đó Vương gia hoàn toàn là vì bất đắc dĩ mà đến biên cương xa xôi, người anh vợ hoàng đế này còn không có rơi qua một giọt nước mắt.
Hiện tại lại khóc thành như vậy, khiến hoàng đế ê ẩm trong lòng.
Còn nữa, lần này bị thương chính là Hàn Tư Ân, trong lòng hoàng thượng vốn đã có thiên hướng. Chiếu thư phong Thái tử này hắn mới vừa hạ, không nói đến Hàn gia lão phu nhân sống không ra sống chết không ra chết, mà Hàn Thù còn dám cố ý hại người, trong này không có âm mưu thì hoàng đế không tin nổi.
Hàn Tư Ân cùng người trong nội viện Hàn gia bất hòa, hắn biết rõ, thế nhưng không nghĩ tới những người này đã vậy còn quá cả gan làm loạn, trực tiếp muốn giết chết người để hả tư phẫn.
Hoàng đế càng nghĩ càng tức giận, hắn vung tay lên, trực tiếp hạ chỉ bắt Hàn Thù vào trại giam. Còn sự tình chân tướng đến cùng ra làm sao, hoàng đế ý là, hắn cũng không xác định tội danh cho Hàn Thù, chờ sau khi Hàn Tư Ân tỉnh lại, lại để Hàn Thù từ trong tù ra ngoài đối chất.
Về phần làm như vậy thích hợp hay không thích hợp, hoàng đế bây giờ không thèm cân nhắc, hắn hiện tại chỉ biết mình rất tức giận, thì người khác cũng không được dễ chịu.
Tĩnh Quốc hầu đối với xử trí của hoàng đế tự nhiên là tạ ơn, lại nịnh nọt tâng bốc hoàng đế một phen, sau đó Tĩnh Quốc hầu mới từ trong cung đi ra.
Hắn ngồi trên cỗ kiệu, oan ức cùng cảm kích trên mặt biến mất không còn tăm tích, chỉ còn trầm tĩnh cùng lạnh lùng.
Thời điểm thánh chỉ của hoàng đế truyền đến Hàn Quốc công phủ, Cơ Lạc cũng đến. Sau khi hắn được phong Thái tử, bởi vì lý do đông cung vẫn chưa tu sửa, hắn cũng không vào đông cung ở, vẫn là ở phủ đệ của chính mình, những ngày qua hắn bị hoàng đế phái đến hộ bộ rèn luyện.
Hộ bộ quản lý huyết mạch tiền tài của triều đình, trước đây khi chưa có mấy lần lộ ra tham ô, phân lượng trên triều đình cực kỳ nặng. Nói không có bạc, cho dù biên quan sắp bị kẻ địch đánh xuyên qua, cũng không có.
Mỗi quan chức bên trong đều là miệng lưỡi trơn tru, cho dù hoàng tử đến đây cũng không dễ sống, rất nhiều quan chức còn cảm thấy làm việc ở hộ bộ là vinh quang.
Mà từ lúc Hàn Tư Ân đảo lộn tình thế ở trên triều đình, Hộ bộ Thượng thư đều cong đuôi làm người, rất khiêm tốn cẩn thận. Biên quan nói hết bạc, đưa bạc, cửa sông vỡ đê, đưa bạc.
Hơn nữa mỗi lần đều là mới vừa kiểm chứng xong sự tình, Hộ bộ Thượng thư đã chủ động đưa ra số bạc dự toán, hiệu suất cực kỳ cao. Hoàng đế vì không có hộ bộ tìm hắn khóc than nữa, tâm tình tốt đến mười phần.
Đương nhiên, thêm vào việc Cơ Lạc được phong Thái tử, là thái tử, là đế vương tương lai, có thân phận này, thời điểm hắn làm việc ở hộ bộ, những người kia vẫn tương đối khách khí.
Khi Cơ Lạc nghe thấy Hàn Tư Ân bị thương, còn đang tìm đọc những tư liệu liên quan đến chi tiêu quân lương cho biên quan. Nghe tin này hắn, lập tức từ hộ bộ một đường cưỡi ngựa chạy vội tới Hàn Quốc công phủ.
Cơ Lạc đối với việc Hàn Thù bị bắt cũng không để trong lòng, hắn và Hàn Quốc công phủ chính là quan hệ đối lập, giữa bọn họ kết nan giải.
Hiện tại những người Hàn gia này còn tốt, chờ hắn thượng vị cũng sẽ thanh toán.
Hàn gia biết được đạo lý này, hắn cũng biết, cái này cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Hàn gia biết rõ tiền đồ tương lai không ổn, còn không muốn từ bỏ, còn phải giãy dụa.
Cơ Lạc quan tâm nhất chính là thương thế của Hàn Tư Ân, lúc này Chu thái y mới vừa châm cứu xong cho lão phu nhân, vớt lại cái mạng của lão phu nhân, liền nói cho Cơ Lạc tình huống của Hàn Tư Ân.
Từ trong miệng Chu thái y biết được tình hình không ổn, Cơ Lạc lập tức nói: "Chu thái y, còn thiếu dược liệu gì, cho ta tờ khai, ta đi làm, thỉnh ngươi cần phải cứu Thế tử."
Chu thái y còn không có hé răng, An Thảo ở bên cạnh đã lau nước mắt, tha thiết kỳ vọng nói: "Đại nhân, trong nhà kho của thế tử gia nhà chúng ta có rất nhiều dược liệu cùng nhân sâm, đều là từ Tây Cương đưa tới, ngài có muốn xem thử xem bên trong có gì sử dụng được hay không."
Chu thái y nghe đến hai chữ Tây Cương, vuốt râu mép của mình, nói: "Tây Cương địa xứ cực hàn, nhân sâm hiếm thấy, dược liệu đích xác cũng có chỗ hơn người."
An Thảo nghe lời này, cảm thấy có hi vọng, hắn lau mũi một cái, để Trầm Hương mở tiểu kho của Hàn Tư Ân.
Chu thái y đi vào trước, nghĩ là xem thử xem có cái gì hữu dụng, có thì tốt, nếu như không có thì đi vào tư khố của hoàng đế xem có gì tốt hay không.
Chờ sau khi tiến vào, Chu thái y liếc mắt liền nhìn thấy nhân sâm, hà thủ ô ngàn năm còn có dược liệu quý báu nhìn trông giống cỏ dại vứt loạn trên mặt đất, trái tim người đại phu ngay lập tức nổi giận.
Hắn đau nhặt lên một nhánh hồi hồn thảo, vỗ vỗ tay của mình nói: "Phung phí của trời, thực sự là phung phí của trời, vật này làm sao có thể tùy tiện vứt như này cơ chứ, đều là dược liệu tốt, nếu là bởi vậy mà mất đi dược tính, vậy còn dùng như thế nào được đây?"
Chu thái y vô cùng đau lòng, lão là ngự y hoàng đế tín nhiệm nhất, vật tốt gì lại chưa từng thấy qua. Thế nhưng đem nhân sâm ngàn năm hà thủ ô ngàn năm thành củ cải mà tùy ý vứt đầy đất như này, cũng chỉ có mỗi cái nhà này mà thôi.
An Thảo không có tâm tình cười làm lành, hắn dựng dựng tai, vội vàng nói: "Đại nhân, ngươi liền nhìn xem bên trong có cái gì hữu dụng không đi."
Chu thái y trừng An Thảo một cái, tìm kiếm bên trong đống đồ vật một lúc, cuối cùng lấy ra một vài thứ, nói: "Ta lại viết một đơn thuốc, đem những thứ này cùng dược liệu trên đơn thuốc nấu cùng nhau, để Hàn thế tử uống vào. Mà có thể sống nổi hay không, còn phải xem bản thân của Thế tử."
Chu thái y ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì lại nghĩ, khát vọng sống của Hàn Tư Ân mãnh liệt như vậy, hy vọng sống sót là rất lớn.
An Thảo vội đáp lại, để Lạc Hà cùng Vân Chi đi sắc thuốc.
Cơ Lạc ở một bên có chút hờ hững, hắn nghĩ những thứ của Tây Cương, hẳn là do Bạch Thư và Bạch Văn Hãn đưa tới. Nghĩ đến nhiều ngày như vậy, mà bản thân mình lại chả có gì, trong lòng Cơ Lạc có chút bực bội.
Chu thái y đêm nay qua đêm ở Hàn gia, chỉ sợ ban đêm Hàn Tư Ân lại có chuyện, hắn ở bên này cũng người để chăm sóc.
Hàn Minh Châu cùng Vương lão phu nhân dù sao cũng là người ngoài, không ở Hàn gia đợi Hàn Tư Ân tỉnh lại được. Thời điểm trời tối muộn liền đi về, ngày thứ hai rất sớm đã lại đến, trên danh nghĩa là đến thăm Hàn Tư Ân.
Mà tư thế kia của Vương lão phu nhân, như là đến tìm người mắng mỏ thì đúng hơn.
Về phần Hàn Thù bị hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào trong phòng giam, Vương lão phu nhân cảm thấy xử phạt có chút quá nhẹ, thế nhưng đây là thánh chỉ, bà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hàn Quốc công phủ có Vương lão phu nhân tọa trấn, Hàn Trác cũng yên tĩnh lại, biết rõ Hàn Thù vì Tĩnh Quốc hầu mời bị nhốt vào, hắn vẫn cứ một bộ phục tùng rũ mắt, nhìn qua rất là vừa mắt. Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, Vương gia hiện tại đang được Thánh tâm, hắn không dám dễ dàng bác bỏ mặt mũi của họ.
Cũng may, ngày thứ hai quốc công phủ truyền đến hai tin vui, bệnh tình của lão phu nhân cùng thương thế của Hàn Tư Ân đều đã ổn định. Hàn Trác tự mình đưa cho Chu thái y một bọc ngân lượng thù lao, cảm tạ y thuật cao minh của hắn.
Hàn Minh Châu cùng Vương lão phu nhân mãi cho đến khi Hàn Tư Ân tỉnh táo, mới xem như là an tâm. Vương lão phu nhân cũng không đi vào thăm Hàn Tư Ân, sau khi biết y đã tỉnh lại, liền rời đi.
Hàn Minh Châu lại thường xuyên đến thăm, đến tận khi Hàn Tư Ân có thể đứng dậy, mới không đến chuyên cần như vậy nữa.
Hàn Tư Ân tỉnh lại lần này, thân thể không còn tốt như trước nữa, luôn rúc ở trên giường không động đậy, ngay cả hoàng đế triệu kiến cũng không đi, đương nhiên cũng không rảnh đối chất với Hàn Thù.
Mà sau ba tháng, thân thể Hàn Tư Ân tốt rồi, hoàng đế mới hạ chỉ thả Hàn Thù từ trong ngục ra, bởi vì lão phu nhân của quốc công phủ qua đời rồi.
Hàn Trác quỳ trước đầu giường của lão phu nhân, khóc ròng ròng, mấy lần đều suýt chút nữa khóc đến hôn mê.
Mọi người nhìn thấy đều cảm thán, Hàn Quốc công quả là người cực kỳ hiếu thuận, đối với sự ra đi của lão phu nhân, thật sự là quá đau lòng.
Hàn Quốc công phủ vải trắng che đầy, Hàn Tư Ân cũng bắt đầu một năm giữ đạo hiếu.
Chu thái y là người hiểu rõ tình trạng thân thể của Hàn Tư Ân nhất, hắn không quản bên trong Hàn gia rốt cuộc đang nháo cái gì, vừa nghe thấy Hàn Tư Ân bị thương, còn có vẻ là trọng thương, hắn sầm mặt lại, phất tay áo nói: "Quả thực là hồ đồ."
Nộ khí của Hàn Trác xông lên não rồi, hiện tại quả thực có thể nói là bị tức đến khói bốc đầy đầu. Việc này đến tai Chu thái y, vậy thì chắc chắn sẽ đến tai hoàng thượng.
Hắn không biết nên nói mình cái đệ đệ du mộc mụn nhọt kia quá ngu, hay là nên cảm thán vận may của Hàn Tư Ân quá tốt.
Nhưng Hàn Trác rốt cuộc vẫn nhịn được tức giận, dưới mặt mày đen kịt của Chu thái y, liền lạnh lùng nói với An Thảo: "Ta vì mẫu thân mà vào cung thỉnh Chu thái y chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi một nén nhang, các ngươi lại gây ra chuyện cười bực này. Ngươi là tiểu tư thiếp thân hầu hạ bên người Thế tử, nghe ngươi nói thì là tận mắt nhìn thấy Thế tử bị thương. Nhưng nếu như Thế tử bị thương nặng như vậy, ngươi tại sao lại chạy từ bên ngoài vào? Có phải là định không hầu hạ tận tâm không đây?"
Hàn Trác lời này chỉ còn chưa chỉ vào mũi An Thảo nói hắn rắp tâm hại người mà thôi, hắn vào cung thỉnh Chu thái y xem bệnh cho lão phu nhân, mọi người của quốc công phủ đều biết. Khi Hàn Tư Ân bị thương mà An Thảo không đi hầu hạ, lại lén lút chốn ở ngoài cửa của quốc công phủ.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, từ bên ngoài chạy vào khóc lóc kể lể, vậy rõ ràng cho thấy cố ý đứng ở cửa chờ Hàn Trác cùng Chu thái y.
Nếu quả thật là An Thảo cố ý, vậy bên trong còn có ẩn tình.
An Thảo bị Hàn Trác nói lời này trong lòng căng thẳng, lúc đó Hàn Tư Ân gặp Hàn Thù, Hàn Tư Ân tự dưng dặn hắn ra ngoài phủ, nói là sau khi nhìn thấy Chu thái y đi vào, liền chạy tới trước mặt hắn nói mình bị thương.
Lúc đó An Thảo cũng không nghĩ quá nhiều, còn đang buồn bực Hàn Tư Ân làm sao sẽ bị thương được.
Chỉ là hắn đang ở cửa phủ còn chưa thấy được Hàn Trác cùng Chu thái y, đã nghe được tiếng kêu gào thất kinh trong phủ, nói là Hàn Thù đâm Hàn Tư Ân bị thương, thương thế rất nặng.
An Thảo đương nhiên là muốn vào phủ xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ tới dặn dò của Hàn Tư Ân, An Thảo liền cắn răng nhẫn nhịn.
Hắn không biết Thế tử đến cùng muốn làm cái gì, nhưng cũng không thể phá huỷ kế hoạch của Thế tử, cho nên mới có chuyện như thế này.
An Thảo bị Hàn Trác chất vấn như thế, trong lòng có chút chột dạ, may mà hắn đi theo Hàn Tư Ân đã lâu, lại trải qua một hồi sinh tử, lá gan lớn hơn rất nhiều, liền cắn răng dập đầu lạy nói: "Quốc công gia thứ tội, tiểu nhân biết Chu thái y y thuật cao minh, lại quanh năm vi Thế tử gia chữa bệnh, cho nên cố ý đến đây chờ đợi. Tính mạng Thế tử đang rất nguy hiểm, kính xin quốc công gia cùng Chu thái y đi vào chữa trị cho."
Hàn Trác còn muốn nói điều gì, Chu thái y vung tay lên nói: "Hoàng thượng vốn là mệnh ta đến đây điều dưỡng thân thể cho Thế tử, hiện tại thân thể Thế tử bị trọng thương, ta tất nhiên là phải đi vào thăm."
Hàn Trác nghe lời này, sắc mặt bi thương nói: "Chu thái y, một mặt là mẫu thân, một mặt là nhi tử, hiện tại hai người đều cần ngươi ra tay, chính ngươi làm chủ cũng được. Vạn nhất có một phương bởi vậy mà... Ta cũng không trách tội ngươi được."
Chu thái y nghe Hàn Trác lời này, cau mày nói: "Quốc công gia nói vậy sai rồi, lão thần nghe ngươi tả lại bệnh tình của lão phu nhân trước mặt hoàng thượng, cũng biết chẩn đoán của các ngự y khác, lão phu nhân chính là có dấu hiệu của tức giận công tâm, lão phu nhân từng vì thân thể không khỏe mà quanh năm nằm trên giường, hiện tại tức giận đến hôn mê, chỉ có thể chậm rãi điều trị."
Vạn nhất lão phu nhân vì thời gian ngắn ngủi này mà qua đời, Chu thái y sẽ không cõng nỗi oan ức này. Những ngự y khác cũng đã điều trị qua, cho dù hắn đến đây cũng chỉ có thể làm hết sức.
Hàn Trác vừa mở miệng đã muốn đem sự tình giội lên người hắn và Hàn Tư Ân, hắn chính là không vui. Trước mặt hoàng thượng cũng chỉ nói để mình đến đây chẩn đoán bệnh một chút, còn lại nghe mệnh trời, hiện tại ngược lại lại nghĩ mình là thần tiên hạ phàm, duỗi duỗi tay là có thể trị được bệnh của lão phu nhân.
Hàn Trác vì Chu thái y nhắc đến hoàng đế, sắc mặt hắn không hiện ra, nhưng trong lòng vừa lúng túng vừa phẫn nộ. Chỉ là hắn vẫn cứ nhẫn nhịn nói: "Chu thái y không nên tức giận, bản công cũng chỉ là tức giận mà lỡ lời thôi."
Chu thái y gật gật đầu: "Thế tử bị thương nặng, hạ quan thực lo lắng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh qua xem một chút đi."
Hàn Trác hết cách với ông lão Chu thái y này rồi, ai bảo lão được yêu thích trước mặt hoàng thượng đây? Chỉ có thể cùng hắn đồng thời đi vào Phương Lan viện.
An Thảo rụt đầu, theo ở phía sau, tận lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.
Đến Phương Lan viện, cửa còn có người mà Hàn Thù mang tới đang canh giữ, An Thảo vừa nhìn liền lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi là đám người bên trong phòng của Nhị lão gia, canh giữ ở Thế tử sân làm cái gì? Thế tử thế nào rồi? Có phải là bị Nhị lão gia giết chết rồi không?"
Những người kia nhìn thấy Hàn Trác cùng Chu thái y, trên mặt cũng là kinh ngạc, lại bị An Thảo chỉ ra thân phận, sau đó còn không chờ bọn họ mở miệng nói chuyện, liền bị Hàn Trác một cước đá sang bên tường, nổi giận mắng: "Cẩu vật gan to bằng trời, chủ nhân lên cơn điên, các ngươi không khuyên, có phải cũng điên luôn rồi phải không?"
Dứt lời này, Hàn Trác đẩy cửa mà vào, vào lúc này ai cũng không dám ngăn bọn họ.
An Thảo lạnh mắt nhìn những người này, lại nhìn Hàn Trác một chút, ánh mắt khó giải thích được, rõ ràng Hàn Thù là muốn giết người, lại bị Hàn Trác nói thành lên cơn điên, địa vị của Hàn Tư Ân cùng Hàn Thù trong lòng Hàn Trác, thân sơ lập kiến.
Thời điểm Hàn Trác đi vào, liếc mắt liền thấy được tình thế phát triển. Hàn Tư Ân đứng đó, nghiêm mặt tái nhợt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể té xíu, tay hắn ôm nơi chảy máu trên ngực, máu nhuộm đỏ cả tay, thuận theo nhỏ xuống y phục, bên chân hắn là một thanh kiếm dính máu.
Bên người hắn là mấy tỳ nữ đang kinh hoảng của Phương Lan viện.
Hàn Thù lại là một mặt tái nhợt đứng ở một bên, cả người giống như đều choáng váng. Mà Hàn Tư Ân vẫn luôn cười như không cười nhìn hắn, thần sắc khinh bỉ đến cực điểm.
Hàn Trác tiến lên cho Hàn Thù một cái tát, âm trầm nói: "Ngươi đang làm gì?"
Sau khi trong đôi mắt Hàn Thù nhìn được thân ảnh của Hàn Trác, cả người hắn run run một cái, thân thể mềm nhũn mặt đất, hắn cầm lấy vạt áo của Hàn Trác, lệ rơi đầy mặt nói: "Đại ca, ta không phải cố ý, mẫu thân sinh bệnh, ta nghe hắn nói chuyện bất kính với trưởng bối, chỉ là muốn cho hắn một bài học, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."
Hàn Thù khóc đến nước mắt nước mũi đều đi ra, trong lời nói, còn đổ cho Hàn Tư Ân không hiếu thuận.
Chu thái y cũng không rảnh rỗi quản bọn họ, nhìn thấy Hàn Tư Ân chảy máu ròng ròng còn có vẻ sắp té xỉu, hắn tức giận nói: "Vào tận xương thịt, ai rút kiếm thế hả? Sẽ không sợ thương tổn nội thể sao?" Dứt lời liền vội vã tiến lên kiểm tra cho Hàn Tư Ân.
Hàn Thù vừa nghe lời này, vội chỉ vào Hàn Tư Ân nói: "Là hắn tự rút." Vừa nói xong, ngoại trừ người mà hắn mang tới, nghênh tiếp hắn đều là ánh mắt không tin.
Thời điểm Chu thái y tiến lên kiểm tra vết thương của Hàn Tư Ân, hắn nhẫn nhịn đầu váng mắt hoa do mất máu quá nhiều, xì cười một tiếng, nói: "Nhị thúc nói muốn cho ta một bài học, ngày hôm nay cố ý dẫn theo người bên trong phòng mình đến đây, canh giữ viện của ta không cho ai ra vào, không muốn để ta phái người ra ngoài cầu cứu, dáng vẻ này chỉ hai chữ là có thể giải thích sao? Còn nữa tay ngươi nắm lưỡi dao sắc, đâm vào ngực ta, rõ ràng là muốn mạng của ta, kiếm đâm vào cơ thể, không thể dễ dàng rút ra, ngươi bây giờ còn nói là ta tự mình rút kiếm. Lời này việc này thật đúng là có ý tứ."
Chu thái y nhìn vết thương của hắn một chút, vết thương nhìn thật sâu, mà may là không c thương tổn đến nội tạng, chỉ là nội thể của Hàn Tư Ân vốn đã rất kém, bởi vậy, sợ là phải bệnh nặng một hồi.
Chu thái y mạnh mẽ trừng Hàn Tư Ân một cái, để tỳ nữ bên cạnh hắn dìu hắn vào trong phòng, Hàn Trác làm phụ thân thương yêu con cái, tự nhiên cũng phải cần theo ở phía sau.
Hàn Tư Ân lần này ngược lại là nghe lời, trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn người trong viện, thời điểm nhìn thấy An Thảo hắn hơi dừng lại. An Thảo cũng là người đa tâm, suy nghĩ nói mấy câu nói của Hàn Tư Ân, nghĩ đến hắn cố ý nhắc đến hai chữ cầu cứu, thần sắc An Thảo bừng sáng.
Cảm giác mình minh bạch được ý tứ của Hàn Tư Ân, thời điểm không ai chú ý tới liền lặng lẽ chạy đến hậu viện của quốc công phủ.
Đã xảy ra chuyện như vậy, quốc công phủ có Hàn Trác trở về liền tự động giới nghiêm, tin tức rò rỉ ra ngoài, đối với danh tiếng của quốc công phủ sẽ cực kỳ không tốt.
An Thảo không dám quang minh chính đại đi ra ngoài, ngày hôm nay hắn đắc tội Hàn Thù cùng Hàn Trác, nếu như bị người tóm được nhốt lại chưa biết chừng còn mất mạng. May là hắn khá quen biết góc ngách của quốc công phủ, biết hậu viện này có lỗ chó có thể chui ra được.
An Thảo từ bên trong chuồng chó bò ra ngoài, cũng không bận tâm cỏ dại cùng bùn đất trên người, chạy về phía Ung quận vương phủ.
Bên này Hàn Tư Ân vì mất máu quá nhiều, sau khi nằm trên giường không lâu, cả người đã hôn hôn trầm trầm. Mông lung mơ hồ, hắn nghe được Chu thái y thở dài nói: "Thế tử tuy rằng chưa thương tổn đến nội tạng, nhưng mất máu quá nhiều, nội thể lại quá kém, sợ là không trụ được."
Giọng nói dối trá của Hàn Trác mờ mịt truyền đến: "Chu thái y tất tận tâm."
Hàn Tư Ân vốn không bận tâm sống chết, nhưng vào lúc này vẫn đang suy nghĩ, chính mình không thể chết ngay bây giờ, hắn đời này không có tiếc nuối gì khác, chính là vẫn còn nợ ân tình của Bạch Thư.
Hắn hiện tại đã trải qua một vòng ngoạn ý, cũng trải qua việc phức tạp nhất, chỉ còn thiếu mỗi đoạn kết là hoàn mỹ rồi.
Nếu là vì chuyện này mà lại sống lại lần nữa, vậy hắn không thể bảo đảm, sống thêm ở cái triều đại này một đời, hắn không biết mình có thể vừa mở mắt đã đảo lộn trời đất nữa hay không.
Chu thái y sắc mặt nặng nề nhìn Hàn Tư Ân, nhìn thấy hắn đang mấp máy môi, Chu thái y tiến lên cúi người xuống, lắng nghe một chút, Hàn Tư Ân nói có đúng ba chữ, không thể chết.
Chu thái y ngồi dậy, trong lòng than thở, thầm nghĩ, Hàn thế tử ham muốn sống sót mãnh liệt như vậy, nói không chừng là có thể qua được cửa ải này.
Hàn Minh Châu ngồi trên kiệu, vẫn luôn giục Cơ Việt nhanh một chút. Mấy ngày này sau khi kết hôn nàng trải qua rất thư thái, so với ở Hàn gia thì thoải mái nhiều lắm.
Nàng kính trọng Ung quận vương cùng quận vương phi, quan hệ lẫn nhau tuy có chút xa cách nhưng lễ nghi thì vẫn có.
Quan hệ giữa nàng và Cơ Việt vô cùng tốt, bên trong phòng Cơ Việt cũng không mấy người thượng vàng hạ cám khiến nàng không thoải mái. Huống hồ Hàn Minh Châu bản thân đã có thủ đoạn giải quyết sự việc cực cao, sau khi nàng đến nhà này đã thu thập xong đám hạ nhân, những ngày qua đem tiểu viện của mình quán xuyến nề nếp đến cực điểm.
Về phần mấy di nương gì gì đó của Ung quận vương, các nàng bị Ung quận vương phi áp chế, căn bản không dám dễ dàng giở trò, Hàn Minh Châu cũng không nhìn thấy, cũng không cần lo lắng bị người gây xích mích quan hệ, rước lấy phiền lòng.
Thế nhưng có lẽ là ngày tháng quá thư thái, chung quy phải có vài việc gì đó phát sinh.
Mới vừa rồi nàng còn đang ở quý phủ cùng Cơ Việt vẽ tranh, nghe được Thế tử của quốc công phủ phái người đến gặp. Sau đó liền thấy An Thảo chật vật quỳ gối trước mặt nàng, nói là ở trong quốc công phủ, Hàn Thù đâm Hàn Tư Ân bị thương.
An Thảo lại đem tình huống hắn nhìn thấy miêu tả một phen, Hàn Minh Châu nghe xong hãi hùng khiếp vía, phản ứng đầu tiên tất nhiên là muốn chạy đến thăm.
Lại nói nàng là nữ tử đã gả ra ngoài, chuyện của Hàn Quốc công phủ một bên liên lụy đến nhị thúc của nàng, một bên liên lụy đến Hàn Tư Ân, nàng không nên xen vào. Thế nhưng Hàn Tư Ân là ca ca duy nhất của nàng, cũng là người Hàn gia duy nhất bảo vệ nàng.
Nàng làm sao có thể giả vờ không biết, cũng may Cơ Việt cũng có đi muốn đi đến thăm.
Ung quận vương lại cân nhắc tương đối nhiều, dưới cái nhìn của hắn, mặc dù là Hàn Tư Ân thật xảy ra vấn đề, Ung quận vương phủ bọn họ cũng không thể thay Hàn Tư Ân ra mặt, vào lúc này đến, có điểm không thích hợp.
Chỉ là chút lo lắng này của hắn bị Ung quận vương phi làm như không thấy, nàng nói: "Hàn thế tử là ca ca của Minh Châu, hiện tại Minh Châu biết được, đương nhiên là phải gấp rút đến thăm."
Ung quận vương phi cảm thấy, nếu như Hàn Tư Ân thật sự chết rồi, vậy có hoàng thượng làm chủ, nếu như người không chết, nếu là bọn họ vào lúc này không cho Minh Châu đi vào thăm, sau đó bị Hàn Tư Ân căm ghét trong lòng, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.
Hàn Minh Châu cũng là người hữu tâm, thời điểm chính mình xuất phát, cũng phái người đi đến Tĩnh Quốc hầu phủ đưa thư cho Vương lão phu nhân.
Nàng là vãn bối, mặc dù là Hàn Thù không đúng, có mấy lời nàng cũng không nên nói, cũng không thể nói.
Nhưng Vương lão phu nhân là thân ngoại tổ mẫu của bọn họ, trong nội viện đương nhiên là có năng lực làm chủ cho Hàn Tư Ân.
Sau đó trong lúc Hàn Tư Ân hôn mê, quốc công phủ nghênh đón Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt, còn có Vương lão phu nhân đã lâu không gặp.
Vương lão phu nhân mang theo con dâu của mấy phòng nhà mình thanh thế cuồn cuộn đến Hàn Quốc công phủ, dọc theo đường đi mọi người đều liếc mắt, bọn họ đoán là đang nháo cái việc lớn gì đó.
Lại nói, thời gian qua đi đã nhiều năm như vậy, Vương lão phu nhân đây là lần đầu tiên bước vào cửa Hàn Quốc công phủ. Bà không ưa cái Hàn Quốc công phủ này, nếu có thể, bà tình nguyện chính mình và tòa phủ đệ này không có bất cứ quan hệ gì.
Hàn Trác nghe thấy Vương lão phu nhân đến đây, đáy lòng trực tiếp phát khổ. Nhưng hắn vào lúc này không có cách nào ngăn cản Vương lão phu nhân tới thăm ngoại tôn, sau đó còn không thể không tự mình đi nghênh đón.
Vương lão phu nhân vừa đến nơi, không hề liếc mắt nhìn Hàn Trác đang tư thái rất thấp, đã cầm gậy ngự tích trên tay mình đánh lên người Hàn Thù, vừa đánh vừa cố sức chửi hắn là một người thúc thúc, thế mà lại muốn mưu hại cháu trai ruột của mình.
Vương lão phu nhân lần này đánh thật, Hàn Thù đau vừa né tránh vừa kêu oan uổng, tội danh mưu hại Thế tử này hắn không gánh nổi. Nếu là Hàn lão phu nhân ở đây, vạn vạn sẽ không để cho Vương lão phu nhân ngang ngược ở quốc công phủ như thế.
Nhưng lão nhân gia hiện tại còn không rõ sống chết, Hàn gia cũng không còn ai có bối phận cao hơn Vương lão phu nhân nữa.
Vương lão phu nhân tuy nói chỉ là thông gia, làm như vậy là có chút vô lễ, nhưng thân phận của bà vẫn còn đó, Hàn Trác cùng Hàn Thù lại là vãn bối, Vương lão phu nhân khăng khăng như vậy, cũng không ai dám tiến lên chạm thử lão thái thái, nếu không tất nhiên sẽ bị người nói bất kính bất hiếu.
Chỉ là Hàn Trác nghe Vương lão phu nhân sát tâm nói, vội giải thích: "Đây là một hiểu lầm thôi, Nhị đệ hắn không phải cố ý."
Vương lão phu nhân vừa nghe này ngưng lời đánh chửi Hàn Thù, ngược lại chỉ vào Hàn Trác mũi cố sức chửi nói: "Hiểu lầm? Ta thấy ngươi là muốn bao che cho hắn phải không? Tình trạng thân thể của ngoại tôn ta các ngươi chẳng lẽ không biết hay sao? Hay là ngươi cũng muốn giết nhi tử của mình? Ngươi là một phụ thân, sao có thể độc ác như vậy được? Lão bà tử ta ngày hôm nay chính là chạy đến tai hoàng thượng, các ngươi cũng phải đưa ra một câu trả lời hợp lý."
Hàn Trác bị Vương lão phu nhân không nói lý nói cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn không dám mở miệng, nhìn tư thế kia của Vương lão phu nhân, chỉ cần hắn dám mở miệng, bà sẽ nhất định đem chuyện Hàn Tư Ân bị thương dính lên người mình.
Cuối cùng Vương lão phu nhân được con dâu của mình nhẹ giọng nói lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ, thật vất vả mới thở được bình thường, sau khi nghe Chu thái y nói đến bệnh tình của Hàn Tư Ân, lập tức lệ rơi đầy mặt, miệng bà mấp máy mấy lần, run rẩy nói: "Nghiệp chướng, thực sự là nghiệp chướng."
Hàn Trác chỉ làm bộ không nghe mấy lời hàm ý này, sau khi hắn xác nhận Chu thái y ở đây không giúp đỡ được gì, liền đưa người đến khám cho Hàn lão phu nhân ở Ngô Đồng Uyển.
Chu thái y là đại phu, tự nhiên là làm người xem bệnh, liền nói là đến xem Hàn lão phu nhân trước, Hàn Trác còn có Hàn Thù chật vật cùng rời đi.
Vương lão phu nhân chờ bọn hắn đi rồi, dùng gậy hung tợn đập đập mặt đất, tức giận nói: "Tưởng người Vương gia chúng ta đều chết hết rồi hay sao?"
Sau khi nhận được thư của Hàn Minh Châu, bà cũng đã bảo nhi tử thượng tấu chương cầu kiến hoàng đế, làm chủ cho Hàn Tư Ân này bà đã định rồi. Mà từ đầu đến cuối, Hàn Minh Châu đều có lễ tiết đứng đó yên lặng rơi lệ, một câu chỉ trích cũng không nói, xem như là người yên tĩnh nhất trong quốc công phủ, những việc hiện đang phát sinh này không có liên quan gì đến nàng.
Bên này Vương lão phu nhân tức giận khó bình, bên kia Chu thái y cùng hai huynh đệ Hàn gia đồng thời đến Ngô Đồng Uyển.
Chu thái y cẩn thận bắt mạch cho Hàn lão phu nhân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu, hắn nhìn Hàn Trác thở dài nói: "Quốc công gia, lão phu nhân lớn tuổi, bệnh này đến hung mãnh, hạ quan sợ là không thể ra sức."
Hàn Trác nghe được trên mặt đều là thương tiếc, hắn vội nói: "Chu thái y có phương pháp nào khác không? Thỉnh Chu thái y thử qua một lần."
Chu thái y trầm mặc một chút nói: "Hạ quan ngược lại là có thể châm cứu, nhưng nếu như vậy, một là không thể bảo đảm thành công, thứ hai mặc dù là thành công, lão phu nhân ngày sau cũng không thể nói không thể động, chỉ có thể nằm ở trên giường này dựa vào đồ ăn mà kéo dài mạng sống, cũng chống đỡ không được bao lâu, ngày sau sợ là đi cũng không yên."
Hàn Trác nghe lời này, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thần sắc càng đau thương.
Hắn nhìn lão phu nhân trên giường một chút, lại nhìn Hàn Thù một chút, cuối cùng bi thương hỏi Chu thái y: "Chu thái y, bản công bất hiếu, muốn hỏi một chút, nếu như không châm cứu, vậy mẫu thân còn có thời gian bao lâu?"
Chu thái y nói: "Cũng chỉ còn mấy ngày thôi, quốc công gia chuẩn bị đi, để lão phu nhân ra đi thanh thản một chút."
"Vậy không được." Hàn Trác vẫn chưa phản ứng, Hàn Thù đã nhảy cỡn lên, hắn mới vừa lên làm nhạc phụ của Ngũ hoàng tử, vẫn chưa có thành tựu gì, sao có thể phải giữ đạo hiếu ba năm được đây.
Hiện ở trên triều đình thế cuộc đại biến, Cơ Lạc được phong thành Thái tử, những quan viên kia trắng trợn nghiêng về phía hắn, mà Cơ Hoài phụng mệnh đi vào Tây Cương thay hoàng thượng tuần tra.
Nếu như bọn họ phải giữ đạo hiếu, vậy Ngũ hoàng tử trên triều đình liền là chân chính tứ cố vô thân, thậm chí ngay cả một lần tranh đoạt cũng không có, cái này sao có thể được.
Hàn Thù nói xong lời kia, liền nghênh đón ánh mắt trầm tư của Chu thái y, trên người Hàn Thù bị Vương lão phu nhân đánh đau dữ dội, hiện tại bị Chu thái y nhìn như thế, đáy lòng chột dạ, hắn há miệng, không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt nhìn về phía Hàn Trác.
Hàn Trác khẽ cau mày, nhìn lão phu nhân trên giường, trong mắt thật là đau thương, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn.
Cuối cùng Hàn Trác hít một hơi thật sâu, hướng Chu thái y thỉnh cầu nói: "Chu thái y, vậy ngươi liền châm cứu đi. Mẫu thân sống ở cõi đời này một ngày, con cháu liền canh giữ ở bên một ngày, có thể để bà cảm nhận được niềm hạnh phúc gia đình một ngày, cũng là làm con cháu hiếu tâm, mẫu thân chỉ sợ cũng là nguyện ý đi."
Chu thái y thấy Hàn Trác một mặt kiên định đã chọn châm cứu, cuối cùng cũng chỉ là ở đáy lòng nói tiếng nghiệp chướng, liền cầm ngân châm dài dài ngắn ngắn bên trong hòm thuốc của mình trải ra.
Tĩnh Quốc hầu tự mình vào cung tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, tuổi tác của Tĩnh Quốc hầu đã không coi là nhỏ, những năm này lại vẫn luôn trông coi Thiên Môn quan, là một nam tử thẳng thắn cương nghị.
Lúc này quỳ trên mặt đất nói đến ngoại tôn tử mà chính mình không có cách nào gặp được, khóc kể giống như một hài tử oan ức.
Hoàng đế ngồi ở trên ngự tọa, nghĩ đến hắn là ca ca của Vương Anh, những năm này trải qua phong sương biên quan, dáng vẻ anh khí bừng bừng khi còn trẻ đều trở nên tang thương.
Hoàng đế lại nghĩ đến mình lúc trước nằm nhoài trên đầu tường Vương gia, chính hắn là anh vợ một mặt bất mãn với mình, tâm tình hết sức phức tạp.
Tĩnh Quốc hầu khóc rất thương tâm, lại nói năm đó Vương gia hoàn toàn là vì bất đắc dĩ mà đến biên cương xa xôi, người anh vợ hoàng đế này còn không có rơi qua một giọt nước mắt.
Hiện tại lại khóc thành như vậy, khiến hoàng đế ê ẩm trong lòng.
Còn nữa, lần này bị thương chính là Hàn Tư Ân, trong lòng hoàng thượng vốn đã có thiên hướng. Chiếu thư phong Thái tử này hắn mới vừa hạ, không nói đến Hàn gia lão phu nhân sống không ra sống chết không ra chết, mà Hàn Thù còn dám cố ý hại người, trong này không có âm mưu thì hoàng đế không tin nổi.
Hàn Tư Ân cùng người trong nội viện Hàn gia bất hòa, hắn biết rõ, thế nhưng không nghĩ tới những người này đã vậy còn quá cả gan làm loạn, trực tiếp muốn giết chết người để hả tư phẫn.
Hoàng đế càng nghĩ càng tức giận, hắn vung tay lên, trực tiếp hạ chỉ bắt Hàn Thù vào trại giam. Còn sự tình chân tướng đến cùng ra làm sao, hoàng đế ý là, hắn cũng không xác định tội danh cho Hàn Thù, chờ sau khi Hàn Tư Ân tỉnh lại, lại để Hàn Thù từ trong tù ra ngoài đối chất.
Về phần làm như vậy thích hợp hay không thích hợp, hoàng đế bây giờ không thèm cân nhắc, hắn hiện tại chỉ biết mình rất tức giận, thì người khác cũng không được dễ chịu.
Tĩnh Quốc hầu đối với xử trí của hoàng đế tự nhiên là tạ ơn, lại nịnh nọt tâng bốc hoàng đế một phen, sau đó Tĩnh Quốc hầu mới từ trong cung đi ra.
Hắn ngồi trên cỗ kiệu, oan ức cùng cảm kích trên mặt biến mất không còn tăm tích, chỉ còn trầm tĩnh cùng lạnh lùng.
Thời điểm thánh chỉ của hoàng đế truyền đến Hàn Quốc công phủ, Cơ Lạc cũng đến. Sau khi hắn được phong Thái tử, bởi vì lý do đông cung vẫn chưa tu sửa, hắn cũng không vào đông cung ở, vẫn là ở phủ đệ của chính mình, những ngày qua hắn bị hoàng đế phái đến hộ bộ rèn luyện.
Hộ bộ quản lý huyết mạch tiền tài của triều đình, trước đây khi chưa có mấy lần lộ ra tham ô, phân lượng trên triều đình cực kỳ nặng. Nói không có bạc, cho dù biên quan sắp bị kẻ địch đánh xuyên qua, cũng không có.
Mỗi quan chức bên trong đều là miệng lưỡi trơn tru, cho dù hoàng tử đến đây cũng không dễ sống, rất nhiều quan chức còn cảm thấy làm việc ở hộ bộ là vinh quang.
Mà từ lúc Hàn Tư Ân đảo lộn tình thế ở trên triều đình, Hộ bộ Thượng thư đều cong đuôi làm người, rất khiêm tốn cẩn thận. Biên quan nói hết bạc, đưa bạc, cửa sông vỡ đê, đưa bạc.
Hơn nữa mỗi lần đều là mới vừa kiểm chứng xong sự tình, Hộ bộ Thượng thư đã chủ động đưa ra số bạc dự toán, hiệu suất cực kỳ cao. Hoàng đế vì không có hộ bộ tìm hắn khóc than nữa, tâm tình tốt đến mười phần.
Đương nhiên, thêm vào việc Cơ Lạc được phong Thái tử, là thái tử, là đế vương tương lai, có thân phận này, thời điểm hắn làm việc ở hộ bộ, những người kia vẫn tương đối khách khí.
Khi Cơ Lạc nghe thấy Hàn Tư Ân bị thương, còn đang tìm đọc những tư liệu liên quan đến chi tiêu quân lương cho biên quan. Nghe tin này hắn, lập tức từ hộ bộ một đường cưỡi ngựa chạy vội tới Hàn Quốc công phủ.
Cơ Lạc đối với việc Hàn Thù bị bắt cũng không để trong lòng, hắn và Hàn Quốc công phủ chính là quan hệ đối lập, giữa bọn họ kết nan giải.
Hiện tại những người Hàn gia này còn tốt, chờ hắn thượng vị cũng sẽ thanh toán.
Hàn gia biết được đạo lý này, hắn cũng biết, cái này cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Hàn gia biết rõ tiền đồ tương lai không ổn, còn không muốn từ bỏ, còn phải giãy dụa.
Cơ Lạc quan tâm nhất chính là thương thế của Hàn Tư Ân, lúc này Chu thái y mới vừa châm cứu xong cho lão phu nhân, vớt lại cái mạng của lão phu nhân, liền nói cho Cơ Lạc tình huống của Hàn Tư Ân.
Từ trong miệng Chu thái y biết được tình hình không ổn, Cơ Lạc lập tức nói: "Chu thái y, còn thiếu dược liệu gì, cho ta tờ khai, ta đi làm, thỉnh ngươi cần phải cứu Thế tử."
Chu thái y còn không có hé răng, An Thảo ở bên cạnh đã lau nước mắt, tha thiết kỳ vọng nói: "Đại nhân, trong nhà kho của thế tử gia nhà chúng ta có rất nhiều dược liệu cùng nhân sâm, đều là từ Tây Cương đưa tới, ngài có muốn xem thử xem bên trong có gì sử dụng được hay không."
Chu thái y nghe đến hai chữ Tây Cương, vuốt râu mép của mình, nói: "Tây Cương địa xứ cực hàn, nhân sâm hiếm thấy, dược liệu đích xác cũng có chỗ hơn người."
An Thảo nghe lời này, cảm thấy có hi vọng, hắn lau mũi một cái, để Trầm Hương mở tiểu kho của Hàn Tư Ân.
Chu thái y đi vào trước, nghĩ là xem thử xem có cái gì hữu dụng, có thì tốt, nếu như không có thì đi vào tư khố của hoàng đế xem có gì tốt hay không.
Chờ sau khi tiến vào, Chu thái y liếc mắt liền nhìn thấy nhân sâm, hà thủ ô ngàn năm còn có dược liệu quý báu nhìn trông giống cỏ dại vứt loạn trên mặt đất, trái tim người đại phu ngay lập tức nổi giận.
Hắn đau nhặt lên một nhánh hồi hồn thảo, vỗ vỗ tay của mình nói: "Phung phí của trời, thực sự là phung phí của trời, vật này làm sao có thể tùy tiện vứt như này cơ chứ, đều là dược liệu tốt, nếu là bởi vậy mà mất đi dược tính, vậy còn dùng như thế nào được đây?"
Chu thái y vô cùng đau lòng, lão là ngự y hoàng đế tín nhiệm nhất, vật tốt gì lại chưa từng thấy qua. Thế nhưng đem nhân sâm ngàn năm hà thủ ô ngàn năm thành củ cải mà tùy ý vứt đầy đất như này, cũng chỉ có mỗi cái nhà này mà thôi.
An Thảo không có tâm tình cười làm lành, hắn dựng dựng tai, vội vàng nói: "Đại nhân, ngươi liền nhìn xem bên trong có cái gì hữu dụng không đi."
Chu thái y trừng An Thảo một cái, tìm kiếm bên trong đống đồ vật một lúc, cuối cùng lấy ra một vài thứ, nói: "Ta lại viết một đơn thuốc, đem những thứ này cùng dược liệu trên đơn thuốc nấu cùng nhau, để Hàn thế tử uống vào. Mà có thể sống nổi hay không, còn phải xem bản thân của Thế tử."
Chu thái y ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì lại nghĩ, khát vọng sống của Hàn Tư Ân mãnh liệt như vậy, hy vọng sống sót là rất lớn.
An Thảo vội đáp lại, để Lạc Hà cùng Vân Chi đi sắc thuốc.
Cơ Lạc ở một bên có chút hờ hững, hắn nghĩ những thứ của Tây Cương, hẳn là do Bạch Thư và Bạch Văn Hãn đưa tới. Nghĩ đến nhiều ngày như vậy, mà bản thân mình lại chả có gì, trong lòng Cơ Lạc có chút bực bội.
Chu thái y đêm nay qua đêm ở Hàn gia, chỉ sợ ban đêm Hàn Tư Ân lại có chuyện, hắn ở bên này cũng người để chăm sóc.
Hàn Minh Châu cùng Vương lão phu nhân dù sao cũng là người ngoài, không ở Hàn gia đợi Hàn Tư Ân tỉnh lại được. Thời điểm trời tối muộn liền đi về, ngày thứ hai rất sớm đã lại đến, trên danh nghĩa là đến thăm Hàn Tư Ân.
Mà tư thế kia của Vương lão phu nhân, như là đến tìm người mắng mỏ thì đúng hơn.
Về phần Hàn Thù bị hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào trong phòng giam, Vương lão phu nhân cảm thấy xử phạt có chút quá nhẹ, thế nhưng đây là thánh chỉ, bà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hàn Quốc công phủ có Vương lão phu nhân tọa trấn, Hàn Trác cũng yên tĩnh lại, biết rõ Hàn Thù vì Tĩnh Quốc hầu mời bị nhốt vào, hắn vẫn cứ một bộ phục tùng rũ mắt, nhìn qua rất là vừa mắt. Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là, Vương gia hiện tại đang được Thánh tâm, hắn không dám dễ dàng bác bỏ mặt mũi của họ.
Cũng may, ngày thứ hai quốc công phủ truyền đến hai tin vui, bệnh tình của lão phu nhân cùng thương thế của Hàn Tư Ân đều đã ổn định. Hàn Trác tự mình đưa cho Chu thái y một bọc ngân lượng thù lao, cảm tạ y thuật cao minh của hắn.
Hàn Minh Châu cùng Vương lão phu nhân mãi cho đến khi Hàn Tư Ân tỉnh táo, mới xem như là an tâm. Vương lão phu nhân cũng không đi vào thăm Hàn Tư Ân, sau khi biết y đã tỉnh lại, liền rời đi.
Hàn Minh Châu lại thường xuyên đến thăm, đến tận khi Hàn Tư Ân có thể đứng dậy, mới không đến chuyên cần như vậy nữa.
Hàn Tư Ân tỉnh lại lần này, thân thể không còn tốt như trước nữa, luôn rúc ở trên giường không động đậy, ngay cả hoàng đế triệu kiến cũng không đi, đương nhiên cũng không rảnh đối chất với Hàn Thù.
Mà sau ba tháng, thân thể Hàn Tư Ân tốt rồi, hoàng đế mới hạ chỉ thả Hàn Thù từ trong ngục ra, bởi vì lão phu nhân của quốc công phủ qua đời rồi.
Hàn Trác quỳ trước đầu giường của lão phu nhân, khóc ròng ròng, mấy lần đều suýt chút nữa khóc đến hôn mê.
Mọi người nhìn thấy đều cảm thán, Hàn Quốc công quả là người cực kỳ hiếu thuận, đối với sự ra đi của lão phu nhân, thật sự là quá đau lòng.
Hàn Quốc công phủ vải trắng che đầy, Hàn Tư Ân cũng bắt đầu một năm giữ đạo hiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất