Chương 109
Lão phu nhân của Hàn Quốc công phủ chết bệnh, không quản trong lòng Hàn Trác có nguyện ý hay không, trên mặt hắn vẫn phải là thành tâm thành ý muốn giữ đạo hiếu ba năm.
Nhưng nói là ba năm, kỳ thực giữ hiếu đủ hai mươi bảy tháng là được. Còn đế vương luôn dùng ngày thay cho tháng, trông coi hai mươi bảy ngày.
So sánh với đó, làm thần tử, biểu hiện ở phương diện này vẫn vô cùng tốt đẹp. Hàn Tư Ân là tôn tử của lão phu nhân, cùng phải vì lão phu nhân giữ đạo hiếu một năm.
Mà bên trong đám tôn tử, tương đối xui xẻo là tam phòng Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Thanh Vân rồi, hai người bọn họ vẫn chưa được làm mai, lại không đính hôn, chờ thời gian giữ hiếu đạo của Hàn Quốc công phủ kết thúc, tuổi bọn họ cũng đã lớn, sợ là phải bỏ lỡ.
Văn thị vì thế một mặt thầm hận Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Minh Châu vận tốt, một mặt cảm thấy đôi tử nữ nhà mình vạn phần khổ sở, thường xuyên khóc rống không thôi.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hàn Duyệt Trung bị Hàn Tư Ân chỉnh một phen như vậy, Hàn Duyệt Thanh đã thành thật hơn rất nhiều.
Cũng bởi vậy sau khi Hàn Thanh Tuyết trở thành Ngũ hoàng tử phi, ánh mắt Hàn Duyệt Trung nhìn tam phòng bọn họ đều là cao cao tại thượng.
Sau khi lão phu nhân chết rồi, cuộc sống của tam phòng càng ngày càng khổ sở, ngược lại cũng khiến Hàn Duyệt Thanh càng thêm thấy rõ Hàn Duyệt Trung, cũng chậm rãi rời xa chi thứ hai.
May mắn là lão phu nhân chết rồi, Hàn Quốc công phủ tạm thời còn không cần ở riêng, bằng không bọn họ rời xa quốc công phủ này, trong sinh hoạt sợ là càng thêm gian nan.
Sau khi Hàn Duyệt Thanh biết được không còn ai có thể dựa dẫm, liền làm dự định khác, hắn biết nếu như thời gian giữ hiếu đạo kết thúc, mà tiền đồ của hắn vẫn chưa có gì, thì không ai trong quốc công phủ này sẽ nhìn nổi bọn họ.
So sánh với đó, Hàn Thanh Vân liền biểu hiện tương đối bình tĩnh, sau khi Hà Ngọc Châu đi vào thành trắc phi đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, Hàn Thanh Tuyết thành chính phi đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, Hàn Minh Châu lại gả vào Ung quận vương phủ, mà hôn sự của mình lại chẳng có động tĩnh gì, trong lòng đã nguội lạnh.
Lão phu nhân từng lôi kéo nàng tay bảo là muốn tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt. Nhưng Hàn Thanh Vân biết, bởi vì phụ thân Hàn Bình, thanh danh của chính mình cũng không tốt, hôn nhân tốt ở kinh thành sợ là không đến lượt mình.
Nhưng lão phu nhân chưa từ bỏ ý định, luôn cảm thấy nhi tử nhi nữ của mình, có nhiều va chạm xã hội, sao có thể chọn bừa một nhà được, luôn muốn chọn một nhà tốt đẹp nào đó.
Trong những người này, gia thế không tốt lão phu nhân không thèm để mắt, gia thế tốt lại nhìn không lọt Hàn Thanh Vân, cuối cùng lão phu nhân đến khi sắp chết cũng không giúp Hàn Thanh Vân chọn được một người, mà còn vì cái chết của chính mình mà khiến người bị bỏ lỡ.
Hiện tại Hàn Thanh Vân đã nghĩ thông suốt, sau khi thời gian giữ hiếu đạo kết thúc, nàng có thể tìm một nhà bình thường gả cho là được, còn hơn là bị quốc công phủ lợi dụng điểm giá trị cuối cùng này.
Mà so ra, Hàn Tư Ân cảm thấy một năm này cũng không phải rất khó nhịn, hắn một chưa thành thân, không cần lo lắng bên trong áo đại tang không quản được nửa thân dưới của mình, làm ra một tiểu sinh mệnh khiến người nắm được cán.
Hai, hắn cũng không phải là quan chức chính thức, cũng không có dục vọng dã tâm kia, càng không cần lúc nào cũng phải duy trì quan hệ trên triều đình, đương nhiên không cần sợ một năm sau thế cuộc đã đại biến, trên triều đình không có nổi một chỗ ngồi cho mình.
Mà Hàn Trác sau khi khóc rống một ngày một đêm vì sự ra đi của lão phu nhân, cũng suy nghĩ minh bạch, hiếu đạo này hắn nhất định phải giữ, mấu chốt làm sao để giữ. Vì vậy sau khi lão phu nhân hợp táng với lão quốc công gia, Hàn Trác liền biểu hiện ra tư thái cực kỳ bình tĩnh, đóng chặt đại môn của quốc công phủ, biểu hiện thái độ chính mình một lòng giữ đạo hiếu.
Chỉ là trước khi Hàn lão phu nhân chết, Hàn Thù làm ầm ĩ một trận kia, rốt cuộc vẫn kích thích Vương lão phu nhân cùng Hàn Minh Châu.
Vương lão phu nhân là người ngoài, thời điểm Hàn gia có tang sự như thế này cũng không thể giống như trước đây mà đến nhà. Hàn Minh Châu là nữ nhi đã gả đi, cũng không thể luôn tới thăm Hàn Tư Ân được.
Nhưng các nàng lại sợ trong lúc giữ đạo hiếu, Hàn Trác cùng Hàn Thù sẽ ra tay với Hàn Tư Ân, trong lòng rất bất an.
Nhưng vấn đề này được Cơ Lạc giải quyết rất tốt, Cơ Lạc thường xuyên đến bái phỏng Hàn Tư Ân. Hắn có lúc căn bản không chính thức đi bái phỏng, cũng không đưa bái thiếp cho Hàn phủ, chỉ là xem Hàn Tư Ân một cái liền rời đi.
Hàn Trác vì thế tức đến đau gan, mà sự kiện kia của Hàn Thù đến bây giờ hoàng đế còn chưa giải quyết, ở trong mắt người ngoài, bọn họ chẳng phải là đối với Hàn Tư Ân không tốt sao? Tuy rằng cũng có người cảm thấy Hàn Tư Ân quá kiêu ngạo nên đáng đời, nhưng cũng không nhìn nổi bọn họ vô lý như vậy.
Sau cùng vẫn là Hàn Tư Ân thiếu kiên nhẫn với Cơ Lạc nhàn rỗi không có chuyện gì cứ chạy tới nhìn hắn như vậy, mười phần sảng khoái đuổi người đi, lý do là, Chu thái y thường đến đây bắt mạch cho hắn, nếu như hắn thật sự ở Hàn Quốc công phủ xảy ra chuyện gì, Chu thái y sẽ rõ ràng nhất, hơn nữa có thể nhất thời nói cho hoàng thượng. Cho nên Cơ Lạc đối với tình cảnh của hắn ở Hàn Quốc công phủ, cũng không cần quá cẩn thận từng li từng tí một như thế.
Hơn nữa Hàn Tư Ân còn nói rõ, Cơ Lạc hắn mới vừa trở thành Thái tử, Cơ Hoài lại cách xa ở Tây Cương Thiên Môn quan, hắn hiện tại cần phải làm nhất là củng cố địa vị của chính mình, bằng không nếu bị Cơ Hoài bắt được lỗ hổng, vậy tương lai liền khó nói lắm.
Cơ Lạc cuối cùng vẫn là bị Hàn Tư Ân thuyết phục, liền thôi cái tâm tư ba ngày hai hôm là đến dòm hắn một cái.
Một năm giữ hiếu đạo này Hàn Tư Ân cực kỳ thành khẩn, ngoài mặt là rượu thịt không dính, một chút cũng không để mọi người bắt được nhược điểm của hắn. Còn trong âm thầm, An Thảo có làm chút thức ăn mặn để hắn bổ thân thể hay không, thì lại là chuyện khác.
Ngược lại là Hàn Thù, sau khi lão phu nhân qua đời hai tháng, mặc dù có tam lệnh ngũ thân* của Hàn Trác, nhưng hắn vẫn không chịu nổi, vào một đêm mây đen gió lớn, uống rượu say, thừa dịp men say cùng Trương thị hoang đường một đêm.
*Răn dạy, nhắc nhở nhiều lần, dặn đi dặn lại
Chuyện như vậy cũng coi như là ngầm hiểu ý, chỉ cần không làm ra sản phẩm được. Nhưng những chuyện như vậy, một khi có mở đầu, sẽ rất khó thu dọn.
Tuổi tác của Trương thị so với oanh oanh yến yến này đó của Hàn Thù thì không chiếm ưu thế, nhưng nàng ta là vợ cả, vào lúc này Hàn Thù cũng không dám tìm người khác, sợ tiết lộ phong thanh, ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Thêm vào hai người vốn là phu thê, lại lén lén lút lút như vậy, ngược lại là hiếm thấy dâng lên tình thú.
Bởi vậy tới một lân hai lần, một tháng sau, Trương thị đột nhiên cảm giác đau đầu buồn nôn, buồn nôn cực kỳ. Nhưng dằn vặt này đã dọa sợ Hàn Thù cùng Trương thị, Trương thị chỉ nói mình đồ hỏng đau bụng, vì không khiến người ta hoài nghi, còn cho người sắc hai thang thuốc để uống.
Vào lúc này lại không thể tìm lang trung đến phủ bắt mạch, thật khiến Hàn Thù sầu chết.
Hàn Thù nói, nếu như có hài tử, đương nhiên là không thể giữ, mặc dù Trương thị hiểu rõ trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, có chút nước mắt ròng ròng. Hàn Thù bị nàng chọc tức đến giơ chân, nói không biết lựa lời: "Trong lúc đại tang lại truyền ra chuyện như vậy, ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng lôi kéo ta, nếu như bị người phát hiện, ta chính là không nhận."
Trương thị bị Hàn Thù nói như vậy trong lòng trực tiếp nguội lạnh, cuối cùng Trương thị để nha đầu thiếp thân bên cạnh mình đi ra ngoài lén lút mua một liều thuốc phá thai.
Nha đầu cũng là người trung thành, nhưng không khéo chính là, nha đầu mua thuốc này đang lén lén lút lút hồi phủ, vừa vặn bị Hàn Tư Ân tiễn Chu thái y ra ngoài phủ đụng phải, nha đầu kia nhìn thấy Hàn Tư Ân, sợ đến mức thuốc trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Chu thái y đối với dược liệu hết sức thông thuộc, vừa nghe liền nhíu mày, đáy lòng nói thẳng quốc công phủ này hoang đường, sau đó trực tiếp phất tay áo rời đi. Hàn Tư Ân nhặt gói thuốc lên, nhìn nha đầu kia cả người run rẩy, cười híp mắt bảo An Thảo đem thuốc này đưa đến chỗ Cơ Lạc.
Hành vi phong lưu của Hàn Thù trong lúc chịu tang bị Cơ Lạc tìm người tấu trước hoàng thượng, hoàng đế lại triệu kiến Chu thái y dò hỏi có phải là có việc này hay không, Chu thái y không dám che giấu, liền nói thật.
Hoàng đế nghe xong trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ, thôi chức quan của Hàn Thù, nói rõ người bất hiếu bực này không xứng vào triều làm quan, liền thưởng Hàn Thù ba mươi đại bảng. Đồng thời hoàng hậu hạ ý chỉ răn dạy Trương thị một phen, tước đoạt thân phận cáo mệnh trên người nàng, cũng thưởng nàng ba mươi cái bạt tai.
Nội thị hành hình tuy không đánh Hàn Thù tới mức tàn phế, nhưng Hàn Thù đời này cái gì cũng đã mất. Mà Trương thị ăn đủ ba mươi cái bạt tai, người trực tiếp té xỉu.
Mà nha đầu làm hỏng chuyện bên cạnh Trương thị kia, đại khái là sợ sệt bị Trương thị trả thù không còn mạng, lén lút trộm đi một châu báu của chi thứ hai, bỏ trốn, biến mất không thấy hình bóng.
Sau khi Hàn Thù biết được, nằm ở trên giường mắng to chuyện này là Hàn Tư Ân cố ý làm, chỉ là hắn nói không có sức thuyết phục, liền ngay cả Hàn Trác cũng không tin, nhưng trong lòng cũng có ngờ vực.
Sau khi đại phu bắt mạch cho Trương thị bị té xỉu, mọi người trong phủ vốn tưởng rằng gièm pha triệt để không dối gạt được. Kết quả đại phu lại nói Trương thị chỉ là tham ăn quá nhiều thịt đông, lại chịu lạnh nhiều, nên mới cảm thấy buồn nôn.
Hàn Thù nghe đến tin tức này, đôi mắt trắng dã, cả người triệt để té xỉu. Hắn đã trúng phiến tử, bị hoàng đế đoạt chức quan, bị toàn bộ đế kinh lăng nhục, kết quả đây chỉ là một hiểu lầm.
Thời điểm chuyện phong lưu của nhị lão gia Hàn Quốc công phủ trong lúc chịu đại tang truyền khắp đế kinh, Hàn Tư Ân đang ngồi dưới gốc cây đa của Phương Lan viện hờ hững nghĩ, nào có người không có yếu điểm, lại như hắn ở Hàn Quốc công phủ không có thế lực của chính mình, đây chính là điểm yếu lớn nhất.
Cho nên sau khi hắn biết được Cơ Hoài bị hoàng đế hạ chỉ đi vào biên quan, lão phu nhân đột nhiên bệnh nặng, Hàn Trác cùng Hàn Thù đã thương lượng xong, nổi lên ác ý, muốn thừa dịp lão phu nhân bệnh nặng định cùng hắn cá chết lưới rách, ở phủ này kết thúc tính mạng của hắn.
Hàn Tư Ân liền chọn một thời cơ cực tốt, cố ý dùng ngôn ngữ chọc giận Hàn Thù, để hắn sớm thực hiện kế hoạch giết mình. Sau đó dùng chính mình bị thương để đánh đổi, thuận lý thành chương đem âm mưu của bọn họ bày ra trước mắt hoàng thượng.
Hàn Trác sợ là từ nay về sau cũng không dám nữa lại ở phủ này lấy mạng hắn nữa. Đương nhiên, Hàn Thù có điểm nói rất đúng, sau khi thanh kiếm kia đâm vào lồng ngực của hắn, Hàn Thù đã nới lỏng tay, là Hàn Tư Ân tự mình nhổ ra, chính là vì muốn để máu chảy nhanh một chút, khiến sắc mặt của hắn càng dọa người một chút, Chu thái y ở trước mặt hoàng thượng mới càng bảo vệ che chở hắn.
Mặc dù là một lần lấy mạng ra đặt cược, nhưng hắn đã cược thắng.
Mà muốn cầm lấy bím tóc của Hàn Thù, thật sự là nhiều lắm, tùy tùy tiện tiện đều có thể tại thời điểm đặc thù đưa Hàn Thù vào chỗ chết, mà lại không ô uế tay của chính mình.
Không phải nha đầu nào cũng đều ham muốn làm di nương, làm nửa chủ tử của quý phủ này.
Nha đầu bên cạnh Trương thị kia, chính là nha đầu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mình tích đủ tiền, liền chuộc thân ra khỏi phủ, bên ngoài phủ có người đang chờ nàng, tuy rằng cuộc sống không phải là cơm ngon áo đẹp, nhưng cũng không phải là nha đầu tùy ý để người khác đánh chửi.
Nhưng không may nhan sắc nàng cũng đẹp, lọt vào mắt Hàn Thù. Trương thị biết Hàn Thù sắc tâm, mà cũng may nha đầu này là người bên cạnh mình, luôn hướng về chính mình, liền làm chủ đem người cho Hàn Thù.
Một cái nha đầu phản kháng, ai sẽ để tâm? Nha đầu này sau khi thành người của Hàn Thù, cũng thật một lòng suy nghĩ vì Trương thị, đối với Trương thị cảm động đến rơi nước mắt, ngày dài tháng rộng liền được Trương thị tín nhiệm, sao không phục thù được chứ.
Nàng nếu như tùy ý hạ chút dược bên trong đồ ăn của Trương thị, khiến Trương thị lầm tưởng chính mình mang thai, vậy liền dễ như ăn cháo.
Về phần nha đầu này làm sao mà trùng hợp gặp được Hàn Tư Ân như vậy, biến mất khỏi quốc công phủ ra sao, ai mà biết được?
Nói là Hàn Tư Ân làm, hắn tất nhiên không thừa nhận, cuối cùng đại khái là lại quay về ý trời.
Hàn Quốc công phủ vì chuyện này mà trở thành trò cười của đế kinh, trước cửa càng quạnh quẽ. Hàn Thanh Tuyết càng tức đến mức Trương thị cầu kiến cũng nói không rảnh.
Ngược lại là Hà Ngọc Châu biết được Trương thị đến, trước khi người đi, đưa năm trăm lạng bạc ròng, không những được danh tiếng tốt, mà còn khiến Hàn Thanh Tuyết căm tức đánh nát một cái bình ngọc bên trong phòng, cuối cùng vẫn đi gặp Trương thị. Bằng không, nếu bị truyền đi, mọi người sẽ chỉ nói, Hà Ngọc Châu so với nàng còn biết hiếu tâm mẫu thân mình hơn.
Sau khi chuyện mất mặt của Hàn Thù phát sinh, Hàn Quốc công phủ cũng không xảy ra chuyện gì khác khiến người chú ý chuyện, toàn bộ quý phủ cực kỳ điệu thấp.
Đương nhiên so với việc nói Hàn Quốc công phủ biết điều, không bằng nói bản thân Hàn Trác biết điều.
Đối với thức thời của hắn, Hàn Tư Ân vẫn cảm rất thấy thoả mãn.
Chậm rãi từ từ, Hàn Trác sẽ mất đi tất cả, từ huynh đệ phụ tá đắc lực của mình, đến quyền lực trong triều, cuối cùng là cái Hàn Quốc công phủ này, mà Hàn Trác còn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có khả năng phản kháng.
Hàn Tư Ân giữ đạo hiếu một năm, tôn tử của Hàn Quốc công phủ bắt đầu cởi ra y phục tương đối mộc mạc, đi lại nhiều lần với thân bằng hảo hữu giống như trước đây. Đương nhiên Hàn Duyệt Trung bởi vì mang tiếng mà không có đãi ngộ ngày xưa, cũng may hắn ỷ vào chính mình có một tỷ tỷ là hoàng tử phi, da mặt đủ dày, cũng có người cho hắn mấy phần mặt mũi.
Mà Hàn Duyệt Thanh lại ngoài dự đoán của mọi người lựa chọn làm ăn buôn bán, từ thế gia công tử trở thành một giới thương nhân, đây không phải là chuyện thường mất thân phận, thì cũng coi như phá huỷ tiền đồ của mình.
Ít hôm nữa tam phòng từ quốc công phủ phân ra ngoài, Hàn Duyệt Thanh sẽ chỉ còn thân phận thương nhân, nhưng Hàn Duyệt Thanh cảm thấy hiện tại không có gì quan trọng hơn tiền cả.
Hắn đọc sách vẫn được, nhưng thật sự không có tinh lực đi thi khoa cử, mấu chốt nhất chính là, phụ thân hắn có trên người có ô danh, cho dù học thức của hắn có tốt đến đâu, sợ là cũng không chiếm được trọng dụng của hoàng đế.
Hơn nữa tam phòng bọn họ không còn lão phu nhân che chở, mấy ngày nay hạ nhân trong phủ trèo cao giẫm thấp, Văn thị vì thế bị tức khóc rất nhiều lần, cũng già hơn rất nhiều, một chút cũng không còn dáng vẻ miệng ngọt, được lão phu nhân cực kỳ yêu thích nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Duyệt Thanh cảm thấy chính mình vẫn nên đổi một con đường thì tốt hơn.
Mà mọi người của kinh thành đối với hai huynh đệ bọn họ cũng không để ý nhiều, bọn họ chú ý nhất chính là Hàn Tư Ân. Bọn họ muốn biết chính là, Hàn Tư Ân sau khi biệt tích ở Hàn Quốc công phủ một năm, ra khỏi cửa định dằn vặt người ta như thế nào.
Chỉ là đợi một ngày, hai ngày, ba ngày... Một tháng, Hàn Tư Ân từ đầu đến cũng không ra khỏi cửa của Hàn Quốc công phủ.
Loại ngoài ý muốn này, đối với mấy người đang sống trên đỉnh cây đao có chút không dễ chịu, may là hoàng đế cũng nhớ lại Hàn Tư Ân, chuẩn bị hạ chỉ để hắn vào cung.
Chỉ là thánh chỉ này bị Chu thái y ngăn cản, hắn thỉnh tội với hoàng đế, nói trong một năm này Hàn Tư Ân vẫn luôn điều dưỡng lại nội thể, mới vừa có chút khởi sắc, mà bệnh tình không dễ dàng khống chế.
Hoàng đế nghe lời này, thất vọng thu hồi thánh chỉ, để Hàn Tư Ân ở phủ dưỡng bệnh cho tốt.
Hoàng đế ngược lại là không nghĩ tới, Hàn Tư Ân dưỡng một lần, liền dưỡng tròn hai năm.
Thời gian hai năm lặng lẽ mà qua, hiện tại Hàn Trác đã trở lại triều đình, chỉ là triều đình bây giờ, đã được Cơ Lạc vững vàng khống chế, cũng chẳng còn mấy chỗ để hắn nhúng tay vào.
Nội tâm Hàn Trác cực kỳ mất mát, mà trên mặt cũng không mảy may biểu lộ ra. Hắn lẳng lặng đứng trên triều đình, diễn tròn vai một thần tử nói những lời nhạt nhẽo, cùng chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Ngày này Chu thái y lần thứ hai đi đến quốc công phủ bắt mạch cho Hàn Tư Ân, mà cùng hắn một trước một sau đi đến còn có Thái tử đương triều Cơ Lạc.
Nói đến, mấy năm qua Hàn Tư Ân vẫn luôn chú tâm điều dưỡng thân thể, hầu như không ra khỏi cửa của Phương Lan viện.
Cho dù Hàn Minh Châu đến phủ hỏi thăm, hắn đều tránh không gặp, càng không cần phải nói tới người khác, đương nhiên, ngoại trừ Cơ Lạc luôn không mời mà tới này.
Chỉ là Cơ Lạc cũng có một năm rồi chưa từng thấy mặt thật của Hàn Tư Ân, chủ yếu là một năm trước Hàn Tư Ân dùng lí do gương mặt phù thũng, ở trên mặt đeo thêm một khối mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra hai mắt, cũng rất ít người nhìn thấy dáng vẻ chân thực của hắn.
Thời điểm Cơ Lạc cùng Chu thái y đi vào Phương Lan viện, Hàn Tư Ân đang ngồi ở hành lang hạ nhìn tạp luận trên mặt đất, thân thể của hắn nhìn qua không có gầy yếu như trước, cũng rắn chắc thêm rất nhiều.
Giờ khắc này mặt nạ màu bạc che đi gương mặt, lộ ra một góc cằm sạch sẽ cùng hai mắt lạnh lẽo.
Hàn Tư Ân nhìn thấy Cơ Lạc, nói: "Ngươi là Thái tử mà sao lại nhàn nhã như vậy? Không phải nói Tây Cương không yên ổn, hai ngày nay trên triều đình đang cãi vã lắm sao?"
Đại khái là vì mang mặt nạ, giọng nói của hắn có chút thô ráp lại chói tai vô cùng, may mà Cơ Lạc từ lâu đã nghe quen rồi, ngoại trừ cảm thấy khó nghe lúc đầu, những ngày qua cũng đã quen với giọng của Hàn Tư Ân.
Hắn từ trong ngực móc ra một phong thư, đặt trên bàn nhỏ bên người Hàn Tư Ân, thu tay nói: "Ta biết ngươi không vui khi thấy ta, ngươi cho rằng ta nguyện ý chạy đến xem sắc mặt của ngươi chắc? Đây là có người viết thư cho ngươi, hai năm qua Tây Cương rất không yên ổn, gần đây lại đặc biệt như vậy, không biết lúc nào sẽ loạn lên, Ngũ đệ mới vừa hướng phụ hoàng thỉnh chỉ đi vào Tây Cương đây."
Nói tới chỗ này, trong lòng Cơ Lạc có chút rầu rĩ không vui, cũng không phải là Cơ Hoài cố chấp đi Tây Cương, mà là ba năm nay, hắn và Bạch Văn Hãn rất liên lạc với nhau từ sớm, mà quan hệ vẫn cứ lạnh nhạt.
Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương sừng sững nhiều năm như vậy, tự nhiên là có thế lực của chính mình, Cơ Lạc thông qua Tĩnh Quốc hầu bảo vệ hai huynh đệ Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư cũng khá dễ dàng. Chỉ là Bạch Văn Hãn từ một tướng quân trở thành một Thiên phu trưởng bình thường, đáy lòng rốt cuộc vẫn có chênh lệch.
Mấu chốt nhất chính là mỗi lần Bạch Văn Hãn liên hệ với mình, lần nào cũng có thư của Bạch Thư viết cho Hàn Tư Ân đính kèm. Mà càng làm cho Cơ Lạc phiền muộn chính là, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy Hàn Tư Ân phản hồi qua bất cứ lá thư nào.
Có hồi thư hay không là việc tư của Hàn Tư Ân, hắn lại không thể bắt người nhất định phải, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần đem tình hình của Tây Cương nói cho Hàn Tư Ân một chút, hy vọng có thể nói lọt vào lòng hắn đi.
Hơn nữa trong lòng Cơ Lạc cũng có điểm kỳ quái, Bạch Thư này sao lại coi trọng Hàn Tư Ân đến thế?
Thời điểm Cơ Lạc đang không ngừng tỏa ra tâm tư, Hàn Tư Ân nói: "Thư đã mang tới, đa tạ Thái tử điện hạ." Không biết có phải là ảo giác của Cơ Lạc hay không, hắn luôn cảm thấy Hàn Tư Ân đột nhiên trở nên rất khách khí, ngữ khí kỳ thực cũng không phải rất thân thiện.
Chỉ là hắn xác thực chưa hề nghĩ tới sẽ ở đây lần lữa thời gian, nghe lời này, cũng thuận thế rời đi.
Chờ Cơ Lạc rời khỏi Phương Lan viện, Hàn Tư Ân tháo ra mặt nạ màu bạc, tùy ý để lên bàn, lộ ra dung nhan chân thực của hắn, dáng vẻ hiện tại của Hàn Tư Ân, cực kỳ giống năm bức tranh Bạch Thư vẽ hắn năm đó, hoặc là nói so với tranh kia chỉ càng thêm tinh xảo.
Sắc mặt sạch sẽ trắng nõn, quả thực là ngọc thụ lan chi, dung mạo điệt lệ, cử động phong thần tuấn tú, anh khí bừng bừng. Mặt mày lại lạnh lùng đến cực điểm, thoạt nhìn, giống như coi trời bằng vung cao cao tại thượng.
Chu thái y nhìn dáng vẻ của Hàn Tư Ân, đáy lòng than thở một tiếng, sau khi tỉ mỉ bắt mạch cho hắn, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng ngày hôm qua đã hỏi đến tình trạng thân thể của ngươi, hạ quan liền nói thật."
Hàn Tư Ân khẽ ừ một tiếng, thuận miệng nói: "Tạ ơn hoàng thượng mong nhớ, ta ngày khác chắc chắn vào cung bái kiến hoàng thượng."
Chu thái y nhìn lò sưởi nhỏ bên cạnh Hàn Tư Ân, nói: "Thế tử hẳn phải biết tình huống thân thể của chính mình, tuy rằng hai năm qua lão thần luôn tận tâm điều dưỡng cho ngươi, nhưng điều dưỡng cũng không vào được bên trong, thân thể Thế tử sợ hàn, cho nên phải chú ý, không thể lại bị thương nặng được nữa."
Ba năm nay Chu thái y đến quốc công phủ khá chuyên cần, năm thứ nhất thân thể của Hàn Tư Ân kém đến mức tí nữa là leo lên lằn ranh sinh tử, hắn là cẩn thận từng li từng tí một dùng thuốc, chỉ lo người này không cẩn thận liền toi.
May là Hàn Tư Ân trụ được tới bây giờ, Chu thái y cẩn thận tăng thêm thuốc bổ, tận lực kéo dài tính mạng của hắn.
Sau đó thân thể Hàn Tư Ân được hắn tỉ mỉ điều dưỡng lại có thuốc bổ này đó, những nhân sâm bày đầy trong nhà kho kia rốt cục cũng có đất dụng võ.
Lại nói đến Hàn Tư Ân có thể biến thành dáng vẻ hiện tại, cũng có ảnh hưởng rất lớn của đống nhân sâm bị coi thành củ cải kia.
Chỉ là không biết Hàn Tư Ân nghĩ như thế nào, sau khi dung nhan bắt đầu trở nên xinh đẹp, hắn cũng cho người chế tạo ra bộ mặt nạ này, gặp người ngoài, liền mang.
Chỉ là, tại Chu thái y xem ra, như vậy cũng tốt. Dù sao thì Hàn Tư Ân hiện tại, quá giống Hoàng quý phi năm đó, việc này đối với hoàng có chấp niệm trong lòng mà nói, khả năng này sẽ là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Chu thái y do dự một chút, đến cùng vẫn lên tiếng, hắn mịt mờ nói: "Thế tử là một người thông minh, hoàng thượng luôn không thích người quá mức tuấn tú, ngươi ở trước mặt hoàng thượng vẫn nên mang mặt nạ này thì tốt hơn."
Hàn Tư Ân nghe Chu thái y nói hàm súc như vậy, khẽ gật đầu, nhận lời hắn, nói: "Đa tạ Chu đại nhân nhắc nhở."
Chu thái y chậm rì rì sửa sang xong hòm thuốc, nói: "Lão thần có thể làm vì Thế tử, đều đã làm, ngày sau tình trạng thân thể của Thế tử đến cùng ra làm sao, còn phải xem chính mình. Lão thần tuổi tác cũng đã lớn, đã chuẩn bị thượng tấu chương với Hoàng thượng cáo lão về quê, sau này sợ là không thể thường xuyên đến quý phủ."
Hàn Tư Ân sau khi nghe xong lời này, cười nhạt, có ý riêng nói: "Chu thái y y thuật cao minh, sợ là muốn đi cũng không đi được." Hoàng đế chỉ tín nhiệm y thuật của hắn, làm sao dễ dàng thả hắn rời đi.
Chu thái y lắc đầu cười khổ, có câu nói bệnh lâu thành y, ba năm nay ở chung, thời điểm hắn chữa bệnh cho Hàn Tư Ân, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng giảng giải cho Hàn Tư Ân dược tính cùng công dụng của một vài dược liệu, giữa hai người tính ra cũng có nửa phần tình thầy trò.
Càng cùng Hàn Tư Ân tiếp xúc, Chu thái y càng cảm thấy đáng tiếc, người này nhìn chuyện quá thấu triệt, rất được lòng người.
Chỉ là từ xưa tới nay, tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ. Chu thái y mỗi khi nghĩ đến chỗ này, đều tiếc hận đến lợi hại.
Khi Chu thái y đưa ra cáo từ, Hàn Tư Ân mang mặt nạ tự mình tiễn người ra khỏi Phương Lan viện.
Chờ thân ảnh của Chu thái y biến mất, Hàn Tư Ân đi từ từ về chỗ của mình, khi nhìn thấy phong thư được dán kín trên bàn kia, hắn dừng lại một chút, hô hấp không tự chủ nặng thêm một phần.
Ánh mắt của hắn nhìn lên mặt thư rất lâu, cuối cùng hắn duỗi tay cầm lên bức thư, nhẹ nhàng vỗ xuống lòng bàn tay của chính mình. Nhưng cũng chưa hề mở ra, mà trực tiếp đi về phòng của mình, mở ra một cái rương trên bàn, đặt thư vào bên trong.
Mà trong rương kia, có mười mấy phong thư nằm ở đó, đều chưa từng được mở ra.
Nghĩ tới hai năm này chính mình vẫn ăn là những nhân sâm cùng dược liệu đặc biệt trên núi tuyết của Tây Cương, Hàn Tư Ân xoa xoa đầu, nghĩ thầm, ân tình của Bạch Thư, thực sự là càng nợ càng nhiều.
Vừa bắt đầu chỉ là một nén bạc, cho đến bây giờ đã là vô số bảo bối, chỉ sợ là muốn cũng không trả nổi.
Nhưng nói là ba năm, kỳ thực giữ hiếu đủ hai mươi bảy tháng là được. Còn đế vương luôn dùng ngày thay cho tháng, trông coi hai mươi bảy ngày.
So sánh với đó, làm thần tử, biểu hiện ở phương diện này vẫn vô cùng tốt đẹp. Hàn Tư Ân là tôn tử của lão phu nhân, cùng phải vì lão phu nhân giữ đạo hiếu một năm.
Mà bên trong đám tôn tử, tương đối xui xẻo là tam phòng Hàn Duyệt Thanh cùng Hàn Thanh Vân rồi, hai người bọn họ vẫn chưa được làm mai, lại không đính hôn, chờ thời gian giữ hiếu đạo của Hàn Quốc công phủ kết thúc, tuổi bọn họ cũng đã lớn, sợ là phải bỏ lỡ.
Văn thị vì thế một mặt thầm hận Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Minh Châu vận tốt, một mặt cảm thấy đôi tử nữ nhà mình vạn phần khổ sở, thường xuyên khóc rống không thôi.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hàn Duyệt Trung bị Hàn Tư Ân chỉnh một phen như vậy, Hàn Duyệt Thanh đã thành thật hơn rất nhiều.
Cũng bởi vậy sau khi Hàn Thanh Tuyết trở thành Ngũ hoàng tử phi, ánh mắt Hàn Duyệt Trung nhìn tam phòng bọn họ đều là cao cao tại thượng.
Sau khi lão phu nhân chết rồi, cuộc sống của tam phòng càng ngày càng khổ sở, ngược lại cũng khiến Hàn Duyệt Thanh càng thêm thấy rõ Hàn Duyệt Trung, cũng chậm rãi rời xa chi thứ hai.
May mắn là lão phu nhân chết rồi, Hàn Quốc công phủ tạm thời còn không cần ở riêng, bằng không bọn họ rời xa quốc công phủ này, trong sinh hoạt sợ là càng thêm gian nan.
Sau khi Hàn Duyệt Thanh biết được không còn ai có thể dựa dẫm, liền làm dự định khác, hắn biết nếu như thời gian giữ hiếu đạo kết thúc, mà tiền đồ của hắn vẫn chưa có gì, thì không ai trong quốc công phủ này sẽ nhìn nổi bọn họ.
So sánh với đó, Hàn Thanh Vân liền biểu hiện tương đối bình tĩnh, sau khi Hà Ngọc Châu đi vào thành trắc phi đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, Hàn Thanh Tuyết thành chính phi đi vào phủ của Ngũ hoàng tử, Hàn Minh Châu lại gả vào Ung quận vương phủ, mà hôn sự của mình lại chẳng có động tĩnh gì, trong lòng đã nguội lạnh.
Lão phu nhân từng lôi kéo nàng tay bảo là muốn tìm cho nàng một mối hôn sự thật tốt. Nhưng Hàn Thanh Vân biết, bởi vì phụ thân Hàn Bình, thanh danh của chính mình cũng không tốt, hôn nhân tốt ở kinh thành sợ là không đến lượt mình.
Nhưng lão phu nhân chưa từ bỏ ý định, luôn cảm thấy nhi tử nhi nữ của mình, có nhiều va chạm xã hội, sao có thể chọn bừa một nhà được, luôn muốn chọn một nhà tốt đẹp nào đó.
Trong những người này, gia thế không tốt lão phu nhân không thèm để mắt, gia thế tốt lại nhìn không lọt Hàn Thanh Vân, cuối cùng lão phu nhân đến khi sắp chết cũng không giúp Hàn Thanh Vân chọn được một người, mà còn vì cái chết của chính mình mà khiến người bị bỏ lỡ.
Hiện tại Hàn Thanh Vân đã nghĩ thông suốt, sau khi thời gian giữ hiếu đạo kết thúc, nàng có thể tìm một nhà bình thường gả cho là được, còn hơn là bị quốc công phủ lợi dụng điểm giá trị cuối cùng này.
Mà so ra, Hàn Tư Ân cảm thấy một năm này cũng không phải rất khó nhịn, hắn một chưa thành thân, không cần lo lắng bên trong áo đại tang không quản được nửa thân dưới của mình, làm ra một tiểu sinh mệnh khiến người nắm được cán.
Hai, hắn cũng không phải là quan chức chính thức, cũng không có dục vọng dã tâm kia, càng không cần lúc nào cũng phải duy trì quan hệ trên triều đình, đương nhiên không cần sợ một năm sau thế cuộc đã đại biến, trên triều đình không có nổi một chỗ ngồi cho mình.
Mà Hàn Trác sau khi khóc rống một ngày một đêm vì sự ra đi của lão phu nhân, cũng suy nghĩ minh bạch, hiếu đạo này hắn nhất định phải giữ, mấu chốt làm sao để giữ. Vì vậy sau khi lão phu nhân hợp táng với lão quốc công gia, Hàn Trác liền biểu hiện ra tư thái cực kỳ bình tĩnh, đóng chặt đại môn của quốc công phủ, biểu hiện thái độ chính mình một lòng giữ đạo hiếu.
Chỉ là trước khi Hàn lão phu nhân chết, Hàn Thù làm ầm ĩ một trận kia, rốt cuộc vẫn kích thích Vương lão phu nhân cùng Hàn Minh Châu.
Vương lão phu nhân là người ngoài, thời điểm Hàn gia có tang sự như thế này cũng không thể giống như trước đây mà đến nhà. Hàn Minh Châu là nữ nhi đã gả đi, cũng không thể luôn tới thăm Hàn Tư Ân được.
Nhưng các nàng lại sợ trong lúc giữ đạo hiếu, Hàn Trác cùng Hàn Thù sẽ ra tay với Hàn Tư Ân, trong lòng rất bất an.
Nhưng vấn đề này được Cơ Lạc giải quyết rất tốt, Cơ Lạc thường xuyên đến bái phỏng Hàn Tư Ân. Hắn có lúc căn bản không chính thức đi bái phỏng, cũng không đưa bái thiếp cho Hàn phủ, chỉ là xem Hàn Tư Ân một cái liền rời đi.
Hàn Trác vì thế tức đến đau gan, mà sự kiện kia của Hàn Thù đến bây giờ hoàng đế còn chưa giải quyết, ở trong mắt người ngoài, bọn họ chẳng phải là đối với Hàn Tư Ân không tốt sao? Tuy rằng cũng có người cảm thấy Hàn Tư Ân quá kiêu ngạo nên đáng đời, nhưng cũng không nhìn nổi bọn họ vô lý như vậy.
Sau cùng vẫn là Hàn Tư Ân thiếu kiên nhẫn với Cơ Lạc nhàn rỗi không có chuyện gì cứ chạy tới nhìn hắn như vậy, mười phần sảng khoái đuổi người đi, lý do là, Chu thái y thường đến đây bắt mạch cho hắn, nếu như hắn thật sự ở Hàn Quốc công phủ xảy ra chuyện gì, Chu thái y sẽ rõ ràng nhất, hơn nữa có thể nhất thời nói cho hoàng thượng. Cho nên Cơ Lạc đối với tình cảnh của hắn ở Hàn Quốc công phủ, cũng không cần quá cẩn thận từng li từng tí một như thế.
Hơn nữa Hàn Tư Ân còn nói rõ, Cơ Lạc hắn mới vừa trở thành Thái tử, Cơ Hoài lại cách xa ở Tây Cương Thiên Môn quan, hắn hiện tại cần phải làm nhất là củng cố địa vị của chính mình, bằng không nếu bị Cơ Hoài bắt được lỗ hổng, vậy tương lai liền khó nói lắm.
Cơ Lạc cuối cùng vẫn là bị Hàn Tư Ân thuyết phục, liền thôi cái tâm tư ba ngày hai hôm là đến dòm hắn một cái.
Một năm giữ hiếu đạo này Hàn Tư Ân cực kỳ thành khẩn, ngoài mặt là rượu thịt không dính, một chút cũng không để mọi người bắt được nhược điểm của hắn. Còn trong âm thầm, An Thảo có làm chút thức ăn mặn để hắn bổ thân thể hay không, thì lại là chuyện khác.
Ngược lại là Hàn Thù, sau khi lão phu nhân qua đời hai tháng, mặc dù có tam lệnh ngũ thân* của Hàn Trác, nhưng hắn vẫn không chịu nổi, vào một đêm mây đen gió lớn, uống rượu say, thừa dịp men say cùng Trương thị hoang đường một đêm.
*Răn dạy, nhắc nhở nhiều lần, dặn đi dặn lại
Chuyện như vậy cũng coi như là ngầm hiểu ý, chỉ cần không làm ra sản phẩm được. Nhưng những chuyện như vậy, một khi có mở đầu, sẽ rất khó thu dọn.
Tuổi tác của Trương thị so với oanh oanh yến yến này đó của Hàn Thù thì không chiếm ưu thế, nhưng nàng ta là vợ cả, vào lúc này Hàn Thù cũng không dám tìm người khác, sợ tiết lộ phong thanh, ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.
Thêm vào hai người vốn là phu thê, lại lén lén lút lút như vậy, ngược lại là hiếm thấy dâng lên tình thú.
Bởi vậy tới một lân hai lần, một tháng sau, Trương thị đột nhiên cảm giác đau đầu buồn nôn, buồn nôn cực kỳ. Nhưng dằn vặt này đã dọa sợ Hàn Thù cùng Trương thị, Trương thị chỉ nói mình đồ hỏng đau bụng, vì không khiến người ta hoài nghi, còn cho người sắc hai thang thuốc để uống.
Vào lúc này lại không thể tìm lang trung đến phủ bắt mạch, thật khiến Hàn Thù sầu chết.
Hàn Thù nói, nếu như có hài tử, đương nhiên là không thể giữ, mặc dù Trương thị hiểu rõ trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, có chút nước mắt ròng ròng. Hàn Thù bị nàng chọc tức đến giơ chân, nói không biết lựa lời: "Trong lúc đại tang lại truyền ra chuyện như vậy, ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng lôi kéo ta, nếu như bị người phát hiện, ta chính là không nhận."
Trương thị bị Hàn Thù nói như vậy trong lòng trực tiếp nguội lạnh, cuối cùng Trương thị để nha đầu thiếp thân bên cạnh mình đi ra ngoài lén lút mua một liều thuốc phá thai.
Nha đầu cũng là người trung thành, nhưng không khéo chính là, nha đầu mua thuốc này đang lén lén lút lút hồi phủ, vừa vặn bị Hàn Tư Ân tiễn Chu thái y ra ngoài phủ đụng phải, nha đầu kia nhìn thấy Hàn Tư Ân, sợ đến mức thuốc trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Chu thái y đối với dược liệu hết sức thông thuộc, vừa nghe liền nhíu mày, đáy lòng nói thẳng quốc công phủ này hoang đường, sau đó trực tiếp phất tay áo rời đi. Hàn Tư Ân nhặt gói thuốc lên, nhìn nha đầu kia cả người run rẩy, cười híp mắt bảo An Thảo đem thuốc này đưa đến chỗ Cơ Lạc.
Hành vi phong lưu của Hàn Thù trong lúc chịu tang bị Cơ Lạc tìm người tấu trước hoàng thượng, hoàng đế lại triệu kiến Chu thái y dò hỏi có phải là có việc này hay không, Chu thái y không dám che giấu, liền nói thật.
Hoàng đế nghe xong trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ, thôi chức quan của Hàn Thù, nói rõ người bất hiếu bực này không xứng vào triều làm quan, liền thưởng Hàn Thù ba mươi đại bảng. Đồng thời hoàng hậu hạ ý chỉ răn dạy Trương thị một phen, tước đoạt thân phận cáo mệnh trên người nàng, cũng thưởng nàng ba mươi cái bạt tai.
Nội thị hành hình tuy không đánh Hàn Thù tới mức tàn phế, nhưng Hàn Thù đời này cái gì cũng đã mất. Mà Trương thị ăn đủ ba mươi cái bạt tai, người trực tiếp té xỉu.
Mà nha đầu làm hỏng chuyện bên cạnh Trương thị kia, đại khái là sợ sệt bị Trương thị trả thù không còn mạng, lén lút trộm đi một châu báu của chi thứ hai, bỏ trốn, biến mất không thấy hình bóng.
Sau khi Hàn Thù biết được, nằm ở trên giường mắng to chuyện này là Hàn Tư Ân cố ý làm, chỉ là hắn nói không có sức thuyết phục, liền ngay cả Hàn Trác cũng không tin, nhưng trong lòng cũng có ngờ vực.
Sau khi đại phu bắt mạch cho Trương thị bị té xỉu, mọi người trong phủ vốn tưởng rằng gièm pha triệt để không dối gạt được. Kết quả đại phu lại nói Trương thị chỉ là tham ăn quá nhiều thịt đông, lại chịu lạnh nhiều, nên mới cảm thấy buồn nôn.
Hàn Thù nghe đến tin tức này, đôi mắt trắng dã, cả người triệt để té xỉu. Hắn đã trúng phiến tử, bị hoàng đế đoạt chức quan, bị toàn bộ đế kinh lăng nhục, kết quả đây chỉ là một hiểu lầm.
Thời điểm chuyện phong lưu của nhị lão gia Hàn Quốc công phủ trong lúc chịu đại tang truyền khắp đế kinh, Hàn Tư Ân đang ngồi dưới gốc cây đa của Phương Lan viện hờ hững nghĩ, nào có người không có yếu điểm, lại như hắn ở Hàn Quốc công phủ không có thế lực của chính mình, đây chính là điểm yếu lớn nhất.
Cho nên sau khi hắn biết được Cơ Hoài bị hoàng đế hạ chỉ đi vào biên quan, lão phu nhân đột nhiên bệnh nặng, Hàn Trác cùng Hàn Thù đã thương lượng xong, nổi lên ác ý, muốn thừa dịp lão phu nhân bệnh nặng định cùng hắn cá chết lưới rách, ở phủ này kết thúc tính mạng của hắn.
Hàn Tư Ân liền chọn một thời cơ cực tốt, cố ý dùng ngôn ngữ chọc giận Hàn Thù, để hắn sớm thực hiện kế hoạch giết mình. Sau đó dùng chính mình bị thương để đánh đổi, thuận lý thành chương đem âm mưu của bọn họ bày ra trước mắt hoàng thượng.
Hàn Trác sợ là từ nay về sau cũng không dám nữa lại ở phủ này lấy mạng hắn nữa. Đương nhiên, Hàn Thù có điểm nói rất đúng, sau khi thanh kiếm kia đâm vào lồng ngực của hắn, Hàn Thù đã nới lỏng tay, là Hàn Tư Ân tự mình nhổ ra, chính là vì muốn để máu chảy nhanh một chút, khiến sắc mặt của hắn càng dọa người một chút, Chu thái y ở trước mặt hoàng thượng mới càng bảo vệ che chở hắn.
Mặc dù là một lần lấy mạng ra đặt cược, nhưng hắn đã cược thắng.
Mà muốn cầm lấy bím tóc của Hàn Thù, thật sự là nhiều lắm, tùy tùy tiện tiện đều có thể tại thời điểm đặc thù đưa Hàn Thù vào chỗ chết, mà lại không ô uế tay của chính mình.
Không phải nha đầu nào cũng đều ham muốn làm di nương, làm nửa chủ tử của quý phủ này.
Nha đầu bên cạnh Trương thị kia, chính là nha đầu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mình tích đủ tiền, liền chuộc thân ra khỏi phủ, bên ngoài phủ có người đang chờ nàng, tuy rằng cuộc sống không phải là cơm ngon áo đẹp, nhưng cũng không phải là nha đầu tùy ý để người khác đánh chửi.
Nhưng không may nhan sắc nàng cũng đẹp, lọt vào mắt Hàn Thù. Trương thị biết Hàn Thù sắc tâm, mà cũng may nha đầu này là người bên cạnh mình, luôn hướng về chính mình, liền làm chủ đem người cho Hàn Thù.
Một cái nha đầu phản kháng, ai sẽ để tâm? Nha đầu này sau khi thành người của Hàn Thù, cũng thật một lòng suy nghĩ vì Trương thị, đối với Trương thị cảm động đến rơi nước mắt, ngày dài tháng rộng liền được Trương thị tín nhiệm, sao không phục thù được chứ.
Nàng nếu như tùy ý hạ chút dược bên trong đồ ăn của Trương thị, khiến Trương thị lầm tưởng chính mình mang thai, vậy liền dễ như ăn cháo.
Về phần nha đầu này làm sao mà trùng hợp gặp được Hàn Tư Ân như vậy, biến mất khỏi quốc công phủ ra sao, ai mà biết được?
Nói là Hàn Tư Ân làm, hắn tất nhiên không thừa nhận, cuối cùng đại khái là lại quay về ý trời.
Hàn Quốc công phủ vì chuyện này mà trở thành trò cười của đế kinh, trước cửa càng quạnh quẽ. Hàn Thanh Tuyết càng tức đến mức Trương thị cầu kiến cũng nói không rảnh.
Ngược lại là Hà Ngọc Châu biết được Trương thị đến, trước khi người đi, đưa năm trăm lạng bạc ròng, không những được danh tiếng tốt, mà còn khiến Hàn Thanh Tuyết căm tức đánh nát một cái bình ngọc bên trong phòng, cuối cùng vẫn đi gặp Trương thị. Bằng không, nếu bị truyền đi, mọi người sẽ chỉ nói, Hà Ngọc Châu so với nàng còn biết hiếu tâm mẫu thân mình hơn.
Sau khi chuyện mất mặt của Hàn Thù phát sinh, Hàn Quốc công phủ cũng không xảy ra chuyện gì khác khiến người chú ý chuyện, toàn bộ quý phủ cực kỳ điệu thấp.
Đương nhiên so với việc nói Hàn Quốc công phủ biết điều, không bằng nói bản thân Hàn Trác biết điều.
Đối với thức thời của hắn, Hàn Tư Ân vẫn cảm rất thấy thoả mãn.
Chậm rãi từ từ, Hàn Trác sẽ mất đi tất cả, từ huynh đệ phụ tá đắc lực của mình, đến quyền lực trong triều, cuối cùng là cái Hàn Quốc công phủ này, mà Hàn Trác còn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có khả năng phản kháng.
Hàn Tư Ân giữ đạo hiếu một năm, tôn tử của Hàn Quốc công phủ bắt đầu cởi ra y phục tương đối mộc mạc, đi lại nhiều lần với thân bằng hảo hữu giống như trước đây. Đương nhiên Hàn Duyệt Trung bởi vì mang tiếng mà không có đãi ngộ ngày xưa, cũng may hắn ỷ vào chính mình có một tỷ tỷ là hoàng tử phi, da mặt đủ dày, cũng có người cho hắn mấy phần mặt mũi.
Mà Hàn Duyệt Thanh lại ngoài dự đoán của mọi người lựa chọn làm ăn buôn bán, từ thế gia công tử trở thành một giới thương nhân, đây không phải là chuyện thường mất thân phận, thì cũng coi như phá huỷ tiền đồ của mình.
Ít hôm nữa tam phòng từ quốc công phủ phân ra ngoài, Hàn Duyệt Thanh sẽ chỉ còn thân phận thương nhân, nhưng Hàn Duyệt Thanh cảm thấy hiện tại không có gì quan trọng hơn tiền cả.
Hắn đọc sách vẫn được, nhưng thật sự không có tinh lực đi thi khoa cử, mấu chốt nhất chính là, phụ thân hắn có trên người có ô danh, cho dù học thức của hắn có tốt đến đâu, sợ là cũng không chiếm được trọng dụng của hoàng đế.
Hơn nữa tam phòng bọn họ không còn lão phu nhân che chở, mấy ngày nay hạ nhân trong phủ trèo cao giẫm thấp, Văn thị vì thế bị tức khóc rất nhiều lần, cũng già hơn rất nhiều, một chút cũng không còn dáng vẻ miệng ngọt, được lão phu nhân cực kỳ yêu thích nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Duyệt Thanh cảm thấy chính mình vẫn nên đổi một con đường thì tốt hơn.
Mà mọi người của kinh thành đối với hai huynh đệ bọn họ cũng không để ý nhiều, bọn họ chú ý nhất chính là Hàn Tư Ân. Bọn họ muốn biết chính là, Hàn Tư Ân sau khi biệt tích ở Hàn Quốc công phủ một năm, ra khỏi cửa định dằn vặt người ta như thế nào.
Chỉ là đợi một ngày, hai ngày, ba ngày... Một tháng, Hàn Tư Ân từ đầu đến cũng không ra khỏi cửa của Hàn Quốc công phủ.
Loại ngoài ý muốn này, đối với mấy người đang sống trên đỉnh cây đao có chút không dễ chịu, may là hoàng đế cũng nhớ lại Hàn Tư Ân, chuẩn bị hạ chỉ để hắn vào cung.
Chỉ là thánh chỉ này bị Chu thái y ngăn cản, hắn thỉnh tội với hoàng đế, nói trong một năm này Hàn Tư Ân vẫn luôn điều dưỡng lại nội thể, mới vừa có chút khởi sắc, mà bệnh tình không dễ dàng khống chế.
Hoàng đế nghe lời này, thất vọng thu hồi thánh chỉ, để Hàn Tư Ân ở phủ dưỡng bệnh cho tốt.
Hoàng đế ngược lại là không nghĩ tới, Hàn Tư Ân dưỡng một lần, liền dưỡng tròn hai năm.
Thời gian hai năm lặng lẽ mà qua, hiện tại Hàn Trác đã trở lại triều đình, chỉ là triều đình bây giờ, đã được Cơ Lạc vững vàng khống chế, cũng chẳng còn mấy chỗ để hắn nhúng tay vào.
Nội tâm Hàn Trác cực kỳ mất mát, mà trên mặt cũng không mảy may biểu lộ ra. Hắn lẳng lặng đứng trên triều đình, diễn tròn vai một thần tử nói những lời nhạt nhẽo, cùng chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Ngày này Chu thái y lần thứ hai đi đến quốc công phủ bắt mạch cho Hàn Tư Ân, mà cùng hắn một trước một sau đi đến còn có Thái tử đương triều Cơ Lạc.
Nói đến, mấy năm qua Hàn Tư Ân vẫn luôn chú tâm điều dưỡng thân thể, hầu như không ra khỏi cửa của Phương Lan viện.
Cho dù Hàn Minh Châu đến phủ hỏi thăm, hắn đều tránh không gặp, càng không cần phải nói tới người khác, đương nhiên, ngoại trừ Cơ Lạc luôn không mời mà tới này.
Chỉ là Cơ Lạc cũng có một năm rồi chưa từng thấy mặt thật của Hàn Tư Ân, chủ yếu là một năm trước Hàn Tư Ân dùng lí do gương mặt phù thũng, ở trên mặt đeo thêm một khối mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra hai mắt, cũng rất ít người nhìn thấy dáng vẻ chân thực của hắn.
Thời điểm Cơ Lạc cùng Chu thái y đi vào Phương Lan viện, Hàn Tư Ân đang ngồi ở hành lang hạ nhìn tạp luận trên mặt đất, thân thể của hắn nhìn qua không có gầy yếu như trước, cũng rắn chắc thêm rất nhiều.
Giờ khắc này mặt nạ màu bạc che đi gương mặt, lộ ra một góc cằm sạch sẽ cùng hai mắt lạnh lẽo.
Hàn Tư Ân nhìn thấy Cơ Lạc, nói: "Ngươi là Thái tử mà sao lại nhàn nhã như vậy? Không phải nói Tây Cương không yên ổn, hai ngày nay trên triều đình đang cãi vã lắm sao?"
Đại khái là vì mang mặt nạ, giọng nói của hắn có chút thô ráp lại chói tai vô cùng, may mà Cơ Lạc từ lâu đã nghe quen rồi, ngoại trừ cảm thấy khó nghe lúc đầu, những ngày qua cũng đã quen với giọng của Hàn Tư Ân.
Hắn từ trong ngực móc ra một phong thư, đặt trên bàn nhỏ bên người Hàn Tư Ân, thu tay nói: "Ta biết ngươi không vui khi thấy ta, ngươi cho rằng ta nguyện ý chạy đến xem sắc mặt của ngươi chắc? Đây là có người viết thư cho ngươi, hai năm qua Tây Cương rất không yên ổn, gần đây lại đặc biệt như vậy, không biết lúc nào sẽ loạn lên, Ngũ đệ mới vừa hướng phụ hoàng thỉnh chỉ đi vào Tây Cương đây."
Nói tới chỗ này, trong lòng Cơ Lạc có chút rầu rĩ không vui, cũng không phải là Cơ Hoài cố chấp đi Tây Cương, mà là ba năm nay, hắn và Bạch Văn Hãn rất liên lạc với nhau từ sớm, mà quan hệ vẫn cứ lạnh nhạt.
Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương sừng sững nhiều năm như vậy, tự nhiên là có thế lực của chính mình, Cơ Lạc thông qua Tĩnh Quốc hầu bảo vệ hai huynh đệ Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư cũng khá dễ dàng. Chỉ là Bạch Văn Hãn từ một tướng quân trở thành một Thiên phu trưởng bình thường, đáy lòng rốt cuộc vẫn có chênh lệch.
Mấu chốt nhất chính là mỗi lần Bạch Văn Hãn liên hệ với mình, lần nào cũng có thư của Bạch Thư viết cho Hàn Tư Ân đính kèm. Mà càng làm cho Cơ Lạc phiền muộn chính là, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy Hàn Tư Ân phản hồi qua bất cứ lá thư nào.
Có hồi thư hay không là việc tư của Hàn Tư Ân, hắn lại không thể bắt người nhất định phải, không thể làm gì khác hơn là mỗi lần đem tình hình của Tây Cương nói cho Hàn Tư Ân một chút, hy vọng có thể nói lọt vào lòng hắn đi.
Hơn nữa trong lòng Cơ Lạc cũng có điểm kỳ quái, Bạch Thư này sao lại coi trọng Hàn Tư Ân đến thế?
Thời điểm Cơ Lạc đang không ngừng tỏa ra tâm tư, Hàn Tư Ân nói: "Thư đã mang tới, đa tạ Thái tử điện hạ." Không biết có phải là ảo giác của Cơ Lạc hay không, hắn luôn cảm thấy Hàn Tư Ân đột nhiên trở nên rất khách khí, ngữ khí kỳ thực cũng không phải rất thân thiện.
Chỉ là hắn xác thực chưa hề nghĩ tới sẽ ở đây lần lữa thời gian, nghe lời này, cũng thuận thế rời đi.
Chờ Cơ Lạc rời khỏi Phương Lan viện, Hàn Tư Ân tháo ra mặt nạ màu bạc, tùy ý để lên bàn, lộ ra dung nhan chân thực của hắn, dáng vẻ hiện tại của Hàn Tư Ân, cực kỳ giống năm bức tranh Bạch Thư vẽ hắn năm đó, hoặc là nói so với tranh kia chỉ càng thêm tinh xảo.
Sắc mặt sạch sẽ trắng nõn, quả thực là ngọc thụ lan chi, dung mạo điệt lệ, cử động phong thần tuấn tú, anh khí bừng bừng. Mặt mày lại lạnh lùng đến cực điểm, thoạt nhìn, giống như coi trời bằng vung cao cao tại thượng.
Chu thái y nhìn dáng vẻ của Hàn Tư Ân, đáy lòng than thở một tiếng, sau khi tỉ mỉ bắt mạch cho hắn, nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng ngày hôm qua đã hỏi đến tình trạng thân thể của ngươi, hạ quan liền nói thật."
Hàn Tư Ân khẽ ừ một tiếng, thuận miệng nói: "Tạ ơn hoàng thượng mong nhớ, ta ngày khác chắc chắn vào cung bái kiến hoàng thượng."
Chu thái y nhìn lò sưởi nhỏ bên cạnh Hàn Tư Ân, nói: "Thế tử hẳn phải biết tình huống thân thể của chính mình, tuy rằng hai năm qua lão thần luôn tận tâm điều dưỡng cho ngươi, nhưng điều dưỡng cũng không vào được bên trong, thân thể Thế tử sợ hàn, cho nên phải chú ý, không thể lại bị thương nặng được nữa."
Ba năm nay Chu thái y đến quốc công phủ khá chuyên cần, năm thứ nhất thân thể của Hàn Tư Ân kém đến mức tí nữa là leo lên lằn ranh sinh tử, hắn là cẩn thận từng li từng tí một dùng thuốc, chỉ lo người này không cẩn thận liền toi.
May là Hàn Tư Ân trụ được tới bây giờ, Chu thái y cẩn thận tăng thêm thuốc bổ, tận lực kéo dài tính mạng của hắn.
Sau đó thân thể Hàn Tư Ân được hắn tỉ mỉ điều dưỡng lại có thuốc bổ này đó, những nhân sâm bày đầy trong nhà kho kia rốt cục cũng có đất dụng võ.
Lại nói đến Hàn Tư Ân có thể biến thành dáng vẻ hiện tại, cũng có ảnh hưởng rất lớn của đống nhân sâm bị coi thành củ cải kia.
Chỉ là không biết Hàn Tư Ân nghĩ như thế nào, sau khi dung nhan bắt đầu trở nên xinh đẹp, hắn cũng cho người chế tạo ra bộ mặt nạ này, gặp người ngoài, liền mang.
Chỉ là, tại Chu thái y xem ra, như vậy cũng tốt. Dù sao thì Hàn Tư Ân hiện tại, quá giống Hoàng quý phi năm đó, việc này đối với hoàng có chấp niệm trong lòng mà nói, khả năng này sẽ là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Chu thái y do dự một chút, đến cùng vẫn lên tiếng, hắn mịt mờ nói: "Thế tử là một người thông minh, hoàng thượng luôn không thích người quá mức tuấn tú, ngươi ở trước mặt hoàng thượng vẫn nên mang mặt nạ này thì tốt hơn."
Hàn Tư Ân nghe Chu thái y nói hàm súc như vậy, khẽ gật đầu, nhận lời hắn, nói: "Đa tạ Chu đại nhân nhắc nhở."
Chu thái y chậm rì rì sửa sang xong hòm thuốc, nói: "Lão thần có thể làm vì Thế tử, đều đã làm, ngày sau tình trạng thân thể của Thế tử đến cùng ra làm sao, còn phải xem chính mình. Lão thần tuổi tác cũng đã lớn, đã chuẩn bị thượng tấu chương với Hoàng thượng cáo lão về quê, sau này sợ là không thể thường xuyên đến quý phủ."
Hàn Tư Ân sau khi nghe xong lời này, cười nhạt, có ý riêng nói: "Chu thái y y thuật cao minh, sợ là muốn đi cũng không đi được." Hoàng đế chỉ tín nhiệm y thuật của hắn, làm sao dễ dàng thả hắn rời đi.
Chu thái y lắc đầu cười khổ, có câu nói bệnh lâu thành y, ba năm nay ở chung, thời điểm hắn chữa bệnh cho Hàn Tư Ân, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng giảng giải cho Hàn Tư Ân dược tính cùng công dụng của một vài dược liệu, giữa hai người tính ra cũng có nửa phần tình thầy trò.
Càng cùng Hàn Tư Ân tiếp xúc, Chu thái y càng cảm thấy đáng tiếc, người này nhìn chuyện quá thấu triệt, rất được lòng người.
Chỉ là từ xưa tới nay, tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ. Chu thái y mỗi khi nghĩ đến chỗ này, đều tiếc hận đến lợi hại.
Khi Chu thái y đưa ra cáo từ, Hàn Tư Ân mang mặt nạ tự mình tiễn người ra khỏi Phương Lan viện.
Chờ thân ảnh của Chu thái y biến mất, Hàn Tư Ân đi từ từ về chỗ của mình, khi nhìn thấy phong thư được dán kín trên bàn kia, hắn dừng lại một chút, hô hấp không tự chủ nặng thêm một phần.
Ánh mắt của hắn nhìn lên mặt thư rất lâu, cuối cùng hắn duỗi tay cầm lên bức thư, nhẹ nhàng vỗ xuống lòng bàn tay của chính mình. Nhưng cũng chưa hề mở ra, mà trực tiếp đi về phòng của mình, mở ra một cái rương trên bàn, đặt thư vào bên trong.
Mà trong rương kia, có mười mấy phong thư nằm ở đó, đều chưa từng được mở ra.
Nghĩ tới hai năm này chính mình vẫn ăn là những nhân sâm cùng dược liệu đặc biệt trên núi tuyết của Tây Cương, Hàn Tư Ân xoa xoa đầu, nghĩ thầm, ân tình của Bạch Thư, thực sự là càng nợ càng nhiều.
Vừa bắt đầu chỉ là một nén bạc, cho đến bây giờ đã là vô số bảo bối, chỉ sợ là muốn cũng không trả nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất