Chương 110
Chu thái y hồi Thái y viện, trước tiên đi gặp hoàng đế. Chu thái y dự đoán một chút, cảm thấy Hàn Tư Ân mang mặt nạ vào cung có chút không hợp lắm. lão ở trước mặt hoàng đế nói qua một tí, khiến Hàn Tư Ân thêm thuận tiện.
Chu thái y đều đã nghĩ xong thuyết từ, liền nói Hàn Tư Ân vì liên tục ba năm dùng thuốc điều trị thân thể, gọi là thuốc ba phần độc, mặt của Hàn Tư Ân hiện tại có một vài chỗ xanh tím, có chút không tiện. Chỉ là hiện tại đang trong thời kỳ khôi phục, không thể thấy gió, thỉnh thời điểm hoàng đế tuyên gặp, chấp thuận cho hắn mang mặt nạ.
Lặp qua lặp lại mấy lần, Chu thái y liền đi gặp hoàng đế.
Chu thái y dù sao cũng là ngự y hoàng đế tin tưởng nhất, nếu như là người bình thường nói ra mấy lời này, nhất định là khiến người cảm thấy gượng ép, mà hoàng đế ngược lại là không có hoài nghi Chu thái y.
Hơn nữa hoàng đế đối với gương mặt khô gầy hai má vàng vọt như nghệ ba năm trước của Hàn Tư Ân, cũng không phải đặc biệt thương nhớ gì. Cho nên đối với việc Chu thái y đề nghị để Hàn Tư Ân mang mặt nạ, tuy rằng cảm thấy không hợp quy củ, nhưng cũng hợp tình hợp lý, đáy lòng liền chấp thuận.
Hoàng đế lại nghe thấy Chu thái y nói thân thể của Hàn Tư Ân đã được điều dưỡng không còn lo ngại lắm, trong lòng rất là thoả mãn, lại nghĩ đến gần đây trên triều đình bởi vì Tây Cương bị quấy nhiễu trên quy mô nhỏ mà khẩu chiến với nhau, trong lòng hoàng thượng hơi động, không đợi Hàn Tư Ân đến đây yết kiến, sẽ hạ chỉ để Nguyên Bảo tự mình đi đến quốc công phủ tuyên triệu Hàn Tư Ân vào cung.
Lại nói, người đều là dễ quên, hơn nữa luôn có người mới thay thế người cũ.
Tỷ như là Hàn Tư Ân, ba năm không xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào. Nếu không phải Chu thái y thỉnh thoảng báo cáo với hoàng đế tình hình thân thể của hắn, thêm vào năm đó hắn làm việc quá mức hung tàn, nói không chừng đã sớm bị hoàng đế quên vào cái góc nào rồi.
Năm đầu tiên Hàn Tư Ân giữ đạo hiếu, hoàng đế còn tình cờ nhắc đến tên hắn, cái này cũng là lý do cả triều văn võ bá quan ghi nhớ Hàn Tư Ân chẳng khi nào ra ngoài phủ, sau đó hai năm qua, số lần hoàng đế nhắc đến Hàn Tư Ân càng ngày càng ít, có khi đến tận nửa năm cũng không nhắc đến, giống như đã hoàn toàn quên mất người này.
Người trên triều đình triệt để yên lòng, có một vài người tâm tư ác độc chút, đáy lòng thậm chí còn tính toán, Hàn Tư Ân hiện tại giống như là bị hoàng đế bỏ quên, chờ đến khi hắn triệt để bị hoàng đế chán ghét, bọn họ liền nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, gắt gao đạp hắn ở dưới chân.
Mọi người mơ thì mơ đẹp thế, mà giấc mơ này cũng coi như lâu dài, vậy mà hôm nay, khi biết được Nguyên Bảo xuất cung là để tuyên Hàn Tư Ân vào cung, trên đầu mọi người chẳng khác gì bị dội một chậu nước lạnh, mộng đẹp triệt để đã tỉnh.
Rất nhiều lão cáo già chưa từng đổi sắc mà cũng thay đổi đi mấy phần, phất tay áo rời đi, một vài quan chức mới vừa vào triều lại kinh ngạc không thôi, đối với Hàn Tư Ân cũng tò mò.
Trên triều đình những năm gần đây bởi vì Thạch gia, Bạch gia rớt ngựa mà thiếu rất nhiều vị trí, hoàng đế bất đắc dĩ lựa chọn một nhóm quan chức mới vào kinh.
Những quan viên kia tuy rằng đã nghe qua danh tiếng của Hàn Tư Ân, thế nhưng sau khi vào triều, lại chưa từng được thấy Hàn Tư Ân, cũng không tự mình trải qua những chuyện hắn làm kia.
Những người này là điển hình của đế đảng, trong lòng luôn khó giải thích được mà đem hết những công lao phong khí thanh chính đẩy lên đầu hoàng đế, bọn họ cho là Hàn Tư Ân làm những chuyện kia nhất định là được hoàng đế chỉ dẫn phía sau, nếu không hắn tuyệt đối không dám cả gan làm loạn, đắc tội người trong thiên hạ như thế.
Cho nên đối với sủng thần của hoàng đế, bọn họ cũng thật sự muốn gặp gỡ.
Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo ba năm không gặp lại, sau khi Nguyên Bảo tuyên bố thánh chỉ, hắn thấy Nguyên Bảo vẫn không thay đổi sắc mặt, cảm thấy vẫn rất thân thiết.
Nguyên Bảo nhìn Hàn Tư Ân, tâm trạng cảm thán, năm đó Hàn Tư Ân có thể nói là tạo ra một trận lật trời động đất, bên trong dính tới nhiều bí mật như vậy, Nguyên Bảo cảm thấy chính mình có thể từ bên trong chuỗi sự kiện kia mà sống sót, hiện tại vẫn cứ được đế vương sủng tín, thật sự là chính mình tốt số.
Nhưng mệnh mình có tốt đến đâu, cũng không tốt bằng Hàn Tư Ân được. Hắn không chỉ vẫn cứ được đế vương sủng tín, ba năm không gặp đế vương một lần, mà vẫn còn khiến hoàng đế lòng sinh mong nhớ, trước mắt toàn bộ đại Chu, có thể làm được điểm này cũng chỉ có mình Hàn Tư Ân mà thôi.
Nguyên Bảo cũng không phải đố kị gì với Hàn Tư Ân, địa vị sủng ái của mỗi người trong lòng đế vương không giống nhau, hắn cũng không cần ao ước gì của người khác, mà đáy lòng vẫn sẽ cảm thán một tiếng như vậy.
Đáy lòng Nguyên Bảo có vạn phần ý nghĩ, trên mặt lại cười híp mắt nói: "Thế tử, hoàng thượng những năm này vẫn luôn mong nhớ ngươi, nghe Chu đại nhân nói thân thể ngươi có chuyển biến tốt, lập tức sai lão nô đến đây đón ngươi vào cung."
Nguyên Bảo nói đến đây, đối với Hàn Tư Ân mang mặt nạ, trên mặt đến một tia biểu tình dị dạng cũng không có.
Hàn Tư Ân nghe lời này, mặt mày hơi cong, người khác xem ra đó là hai mắt tràn đầy ý cười, hắn nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng nhớ mong."
Âm thanh thông qua mặt nạ nghe vào tuy có chút chói tai, nhưng cảm kích bên trong vẫn khiến người ta nghe được rõ ràng.
Nguyên Bảo cùng Hàn Tư Ân hàn huyên hai câu, liền đứng dậy đi vào hoàng cung. Sau khi vào cung, cấm vệ quân tuần tra nhìn Hàn Tư Ân mang mặt nạ, bản năng muốn tiến lên kiểm tra. Nhưng nhìn thấy Nguyên Bảo híp mắt phất phất tay, bọn họ liền làm như không thấy, mắt nhìn thẳng rời đi.
Sau khi Hoàng đế thấy Hàn Tư Ân, ánh nhìn đầu tiên chính là nhìn cặp mắt của hắn, cặp mắt kia vẫn giống như ba năm trước, thanh lãnh lãnh đạm vạn sự vạn vật không mảy may cuốn vào.
Hoàng đế cảm thấy một đôi mắt như vậy, cực kỳ giống Vương Anh, lại vạn phần không giống. Hoàng đế yên lặng thở dài, hắn cũng không rõ rốt cuộc là mình đang thở dài cái gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Ánh mắt của hoàng đế từ trên đôi mắt của Hàn Tư Ân rời đi, cũng không nhìn đến mặt nạ trên mặt hắn, mà là nhìn góc cằm có chút khô vàng lại có chút sắc tím kia.
Hoàng đế nghĩ, nếu như Hàn Tư Ân đầy mặt đều là màu sắc như thế này, thật là có điểm giống như Chu thái y nói vậy, e ngại người nhìn.
Nghĩ như vậy, lực chú ý của hoàng đế ngược lại là về tới trên người Hàn Tư Ân, hắn cười mắng: "Ngươi còn thật nhịn được, ba năm thế mà lại không ra khỏi phủ một bước, thân thể tốt hơn cũng không đến gặp trẫm vấn an, còn phải để trẫm mời ngươi tới. Cả triều văn võ, có được đãi ngộ này, cũng chỉ có mình ngươi thôi đấy."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Thân thể vi thần không khỏe, thật sự là không dễ kiến giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
Hoàng đế lắc đầu nói: "Thôi, trẫm tuy rằng không gặp ngươi, nhưng cũng từ chỗ Thái tử mà thường biết được tin tức của ngươi." Biểu hiện ở trên triều đình của Cơ Lạc ba năm nay cực kỳ tốt, trong lòng hoàng thượng hết sức phức tạp, đối mặt với một Cơ Lạc như vậy, hắn luôn cảm giác mình già rồi.
Còn may chính là, hoàng đế cũng không điên rồ vì chuyện này mà hoài nghi Cơ Lạc, rồi còn phế bỏ vị trí thái tử của hắn. Chỉ là nghi hoặc nên có hắn vẫn là có.
Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân qua lại rất gần, năm đó nếu không phải Hàn Tư Ân phơi bày chuyện thái hậu, Thạch gia cùng Bạch gia trước ánh sáng, vị trí Thái tử quang minh chính đại này sợ là cũng không rơi lên đầu Cơ Lạc được.
Việc này khó tránh khỏi khiến người cảm thấy Hàn Tư Ân làm như thế, là có ý trợ giúp Cơ Lạc.
Hàn Tư Ân làm như không nghe được hoài nghi của hoàng đế, hắn nhàn nhạt nói: "Thái tử thiện tâm, đại khái là sợ vi thần ở Hàn gia sẽ bị hại, cho nên ỷ vào thân phận thường thường đi vào thăm năm, cũng dễ khiến người có kiêng dè."
Chuyện Cơ Lạc âm thầm chiếu cố hai huynh đệ Bạch gia, hoàng đế không thể không biết, một câu thiện tâm, xem như là lời giải thích rũ sạch quan hệ tốt giữa hắn và Cơ Lạc, mặt sau của những câu nói kia còn trực tiếp quang minh chính đại ở trước mặt hoàng thượng bôi bác Hàn Trác, biểu hiện ra chính mình vẫn còn căm ghét chuyện năm đó Hàn Thù đâm mình một kiếm.
Hoàng đế bị Hàn Tư Ân nói những lời này liền sững sờ, lại lập tức cười ha hả. Ba năm không nghe được lời ngay thẳng như thế, hắn cũng đã quên mất cái miệng lợi hại này của Hàn Tư Ân.
Sau khi hoàng đế cười xong, lắc đầu nói: "Hàn Tư Ân ơi Hàn Tư Ân, tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của ngươi, thực sự là một chút cũng không thay đổi." Theo hắn biết, Hàn Trác ba năm nay thành thật vô cùng, ngay cả đến trước mặt Hàn Tư Ân cũng không đi.
Mà Hàn Thù mỗi ngày đều cong đuôi sinh sống tại quốc công phủ, mỗi ngày uống rượu gây sự, cùng Trương thị cãi nhau, rêu rao lên muốn bỏ vợ, chi thứ hai nếu không phải còn có Hàn Thanh Tuyết là hoàng tử phi này trấn áp, e là đã tán loạn từ lâu.
Hàn Tư Ân lạnh lùng nói: "Vi thần ở trước mặt hoàng thượng vẫn luôn nghĩ gì nói đấy."
Hoàng đế gật gật đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lúc này ngoài cửa truyền đến báo cáo Ngũ hoàng tử Cơ Hoài cầu kiến. Hoàng đế để Nguyên Bảo đi đuổi Cơ Hoài, sau đó nhìn Hàn Tư Ân nói: "Gần đây Tây Cương Thiên Môn quan có chút bất ổn, lão ngũ vẫn luôn thỉnh chỉ đi tới Tây Cương, dùng thân phận hoàng tử tạo uy với những du dân, thuận tiện đi chấn hưng tướng sĩ biên quan, cái này cũng một phần chân tâm muốn đi. Trẫm chỉ là không biết có nên để hắn đi vào hay không."
Ba năm trước Cơ Hoài đi vào Tây Cương, đó là hoàng đế biết được Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương còn có uy nghiêm, lúc đó hắn mới vừa giam cầm Nhàn phi Hàn Vân, lại phong Cơ Lạc thành Thái tử, nên mới phái Cơ Hoài đi Tây Cương.
Chỉ là ba năm sau nhân sự đã biến, biên quan so với ba năm trước cũng hơi loạn. Cơ Hoài lại đi vào, sự tình sẽ biến thành dáng vẻ gì, ai cũng chưa chắc được. Hoàng đế có chút đau đầu nghĩ, nếu như mình còn trẻ, kiểu gì cũng phải tự mình đi tới Tây Cương lắc lư một vòng, phát uy với đám dã nhân quan ngoại không có lễ nghi kia.
Đương nhiên ngoại trừ Cơ Hoài là hoàng tử, Đại hoàng tử Cơ Phàm dũng mãnh, cũng có thể đi vào, thế nhưng Cơ Phàm làm việc quá mức lỗ mãng, đầu óc lại đơn giản, đặt người dưới mí mắt mình còn tốt.
Nếu là đi vào biên quan, hoàng đế sợ hắn vạn nhất bị người một kích phẫn nộ, chính mình lại dám một người một ngựa xuất quan, nếu là bởi vậy bị người bắt làm tù binh, vậy Đại Chu sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thành trò cười lớn nhất trên đời này.
Hoàng đế hỏi xong vẫn luôn chờ Hàn Tư Ân đáp lại, kết quả là đợi mãi mà không thấy Hàn Tư Ân hé răng, hắn không nhịn được nói: "Hàn Tư Ân, trẫm hỏi sao ngươi không nói?"
Hàn Tư Ân chớp mí mắt, nhìn hoàng đế nói: "Hoàng thượng, vi thần mấy năm qua luôn điều dưỡng thân thể, chuyện trên triều đình cũng không rõ ràng lắm. Mà nếu như hoàng thượng nhất định phải để vi thần nói, vậy đứng trên lập trường của người bình thường, vi thần cảm thấy Ngũ hoàng tử tâm hệ thiên hạ, nguyện ý dùng hoàng tử tôn sư đi tới biên quan khích lệ tình thần của tướng sĩ, đúng là hiếm thấy."
Hoàng đế nín miệng nửa ngày, quái dị nói: "Ngươi đây là đồng ý để Cơ Hoài đi tới biên quan sao?"
Hàn Tư Ân nói: "Vi thần không dám đồng ý, muốn đồng ý cũng là hoàng thượng ngài hạ chỉ đồng ý." Hắn đối với hoàng đế đã có quyết định trong lòng rồi, còn uốn uốn éo éo làm dáng thật sự là không buồn nói.
Hoàng đế có chút thắt tâm Hàn Tư Ân nói thẳng như thế, trong lòng oán hận nghĩ, ngươi không phải yêu thích can thiệp vào mọi chuyện sao? Vào lúc này sao không nhảy ra nói mình cũng muốn đi vào đi?
Nghĩ tới đây, hoàng đế đột nhiên có chút không muốn thấy Hàn Tư Ân nữa, liền rầm rì một câu: "Việc này trẫm xác thực cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."
Hàn Tư Ân yên lặng hành lễ, xuất cung. Rất trùng hợp chính là, hắn ở cửa điện gặp phải Cơ Hoài đang chờ đợi.
Thời gian ba năm, vóc người Cơ Hoài đã cao thêm mấy phần, khuôn mặt cũng là anh khí bừng bừng, khí chất quanh thân rất trầm ổn. Khi nhìn thấy Hàn Tư Ân mang mặt nạ từ trong đại điện đi ra, Cơ Hoài mặt mày bất động.
Thời điểm Nguyên Bảo đến quốc công phủ tuyên chỉ Hàn Tư Ân vào cung yết kiến, người ở kinh thành đều đã biết. Đối với việc Hàn Tư Ân mang mặt nạ, mọi người cũng đều nghe được.
Chu thái y nói với hoàng đế những lời kia cũng không phải bí mật gì, đã sớm truyền ra ngoài, hiện tại đế kinh đều biết đến, Hàn Tư Ân mang mặt nạ là bởi vì quá xấu.
Cơ Hoài không nói gì, Hàn Tư Ân càng không mở miệng, hắn từ bên người Cơ Hoài đi qua. Chỉ là thời điểm hắn từ cửa cung rời đi, Cơ Hoài quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm đến lợi hại.
Ngày thứ ba Hàn Tư Ân từ trong cung đi ra, nhận được thánh chỉ, trên thánh chỉ mệnh hắn và Cơ Hoài dùng thân phận tuần tra đi vào Tây Cương. Một mặt dò xét tình hình biên quan, mặt khác động viên cư dân địa phương, khích lệ tướng sĩ biên quan.
Chu thái y đều đã nghĩ xong thuyết từ, liền nói Hàn Tư Ân vì liên tục ba năm dùng thuốc điều trị thân thể, gọi là thuốc ba phần độc, mặt của Hàn Tư Ân hiện tại có một vài chỗ xanh tím, có chút không tiện. Chỉ là hiện tại đang trong thời kỳ khôi phục, không thể thấy gió, thỉnh thời điểm hoàng đế tuyên gặp, chấp thuận cho hắn mang mặt nạ.
Lặp qua lặp lại mấy lần, Chu thái y liền đi gặp hoàng đế.
Chu thái y dù sao cũng là ngự y hoàng đế tin tưởng nhất, nếu như là người bình thường nói ra mấy lời này, nhất định là khiến người cảm thấy gượng ép, mà hoàng đế ngược lại là không có hoài nghi Chu thái y.
Hơn nữa hoàng đế đối với gương mặt khô gầy hai má vàng vọt như nghệ ba năm trước của Hàn Tư Ân, cũng không phải đặc biệt thương nhớ gì. Cho nên đối với việc Chu thái y đề nghị để Hàn Tư Ân mang mặt nạ, tuy rằng cảm thấy không hợp quy củ, nhưng cũng hợp tình hợp lý, đáy lòng liền chấp thuận.
Hoàng đế lại nghe thấy Chu thái y nói thân thể của Hàn Tư Ân đã được điều dưỡng không còn lo ngại lắm, trong lòng rất là thoả mãn, lại nghĩ đến gần đây trên triều đình bởi vì Tây Cương bị quấy nhiễu trên quy mô nhỏ mà khẩu chiến với nhau, trong lòng hoàng thượng hơi động, không đợi Hàn Tư Ân đến đây yết kiến, sẽ hạ chỉ để Nguyên Bảo tự mình đi đến quốc công phủ tuyên triệu Hàn Tư Ân vào cung.
Lại nói, người đều là dễ quên, hơn nữa luôn có người mới thay thế người cũ.
Tỷ như là Hàn Tư Ân, ba năm không xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào. Nếu không phải Chu thái y thỉnh thoảng báo cáo với hoàng đế tình hình thân thể của hắn, thêm vào năm đó hắn làm việc quá mức hung tàn, nói không chừng đã sớm bị hoàng đế quên vào cái góc nào rồi.
Năm đầu tiên Hàn Tư Ân giữ đạo hiếu, hoàng đế còn tình cờ nhắc đến tên hắn, cái này cũng là lý do cả triều văn võ bá quan ghi nhớ Hàn Tư Ân chẳng khi nào ra ngoài phủ, sau đó hai năm qua, số lần hoàng đế nhắc đến Hàn Tư Ân càng ngày càng ít, có khi đến tận nửa năm cũng không nhắc đến, giống như đã hoàn toàn quên mất người này.
Người trên triều đình triệt để yên lòng, có một vài người tâm tư ác độc chút, đáy lòng thậm chí còn tính toán, Hàn Tư Ân hiện tại giống như là bị hoàng đế bỏ quên, chờ đến khi hắn triệt để bị hoàng đế chán ghét, bọn họ liền nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, gắt gao đạp hắn ở dưới chân.
Mọi người mơ thì mơ đẹp thế, mà giấc mơ này cũng coi như lâu dài, vậy mà hôm nay, khi biết được Nguyên Bảo xuất cung là để tuyên Hàn Tư Ân vào cung, trên đầu mọi người chẳng khác gì bị dội một chậu nước lạnh, mộng đẹp triệt để đã tỉnh.
Rất nhiều lão cáo già chưa từng đổi sắc mà cũng thay đổi đi mấy phần, phất tay áo rời đi, một vài quan chức mới vừa vào triều lại kinh ngạc không thôi, đối với Hàn Tư Ân cũng tò mò.
Trên triều đình những năm gần đây bởi vì Thạch gia, Bạch gia rớt ngựa mà thiếu rất nhiều vị trí, hoàng đế bất đắc dĩ lựa chọn một nhóm quan chức mới vào kinh.
Những quan viên kia tuy rằng đã nghe qua danh tiếng của Hàn Tư Ân, thế nhưng sau khi vào triều, lại chưa từng được thấy Hàn Tư Ân, cũng không tự mình trải qua những chuyện hắn làm kia.
Những người này là điển hình của đế đảng, trong lòng luôn khó giải thích được mà đem hết những công lao phong khí thanh chính đẩy lên đầu hoàng đế, bọn họ cho là Hàn Tư Ân làm những chuyện kia nhất định là được hoàng đế chỉ dẫn phía sau, nếu không hắn tuyệt đối không dám cả gan làm loạn, đắc tội người trong thiên hạ như thế.
Cho nên đối với sủng thần của hoàng đế, bọn họ cũng thật sự muốn gặp gỡ.
Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo ba năm không gặp lại, sau khi Nguyên Bảo tuyên bố thánh chỉ, hắn thấy Nguyên Bảo vẫn không thay đổi sắc mặt, cảm thấy vẫn rất thân thiết.
Nguyên Bảo nhìn Hàn Tư Ân, tâm trạng cảm thán, năm đó Hàn Tư Ân có thể nói là tạo ra một trận lật trời động đất, bên trong dính tới nhiều bí mật như vậy, Nguyên Bảo cảm thấy chính mình có thể từ bên trong chuỗi sự kiện kia mà sống sót, hiện tại vẫn cứ được đế vương sủng tín, thật sự là chính mình tốt số.
Nhưng mệnh mình có tốt đến đâu, cũng không tốt bằng Hàn Tư Ân được. Hắn không chỉ vẫn cứ được đế vương sủng tín, ba năm không gặp đế vương một lần, mà vẫn còn khiến hoàng đế lòng sinh mong nhớ, trước mắt toàn bộ đại Chu, có thể làm được điểm này cũng chỉ có mình Hàn Tư Ân mà thôi.
Nguyên Bảo cũng không phải đố kị gì với Hàn Tư Ân, địa vị sủng ái của mỗi người trong lòng đế vương không giống nhau, hắn cũng không cần ao ước gì của người khác, mà đáy lòng vẫn sẽ cảm thán một tiếng như vậy.
Đáy lòng Nguyên Bảo có vạn phần ý nghĩ, trên mặt lại cười híp mắt nói: "Thế tử, hoàng thượng những năm này vẫn luôn mong nhớ ngươi, nghe Chu đại nhân nói thân thể ngươi có chuyển biến tốt, lập tức sai lão nô đến đây đón ngươi vào cung."
Nguyên Bảo nói đến đây, đối với Hàn Tư Ân mang mặt nạ, trên mặt đến một tia biểu tình dị dạng cũng không có.
Hàn Tư Ân nghe lời này, mặt mày hơi cong, người khác xem ra đó là hai mắt tràn đầy ý cười, hắn nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng nhớ mong."
Âm thanh thông qua mặt nạ nghe vào tuy có chút chói tai, nhưng cảm kích bên trong vẫn khiến người ta nghe được rõ ràng.
Nguyên Bảo cùng Hàn Tư Ân hàn huyên hai câu, liền đứng dậy đi vào hoàng cung. Sau khi vào cung, cấm vệ quân tuần tra nhìn Hàn Tư Ân mang mặt nạ, bản năng muốn tiến lên kiểm tra. Nhưng nhìn thấy Nguyên Bảo híp mắt phất phất tay, bọn họ liền làm như không thấy, mắt nhìn thẳng rời đi.
Sau khi Hoàng đế thấy Hàn Tư Ân, ánh nhìn đầu tiên chính là nhìn cặp mắt của hắn, cặp mắt kia vẫn giống như ba năm trước, thanh lãnh lãnh đạm vạn sự vạn vật không mảy may cuốn vào.
Hoàng đế cảm thấy một đôi mắt như vậy, cực kỳ giống Vương Anh, lại vạn phần không giống. Hoàng đế yên lặng thở dài, hắn cũng không rõ rốt cuộc là mình đang thở dài cái gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Ánh mắt của hoàng đế từ trên đôi mắt của Hàn Tư Ân rời đi, cũng không nhìn đến mặt nạ trên mặt hắn, mà là nhìn góc cằm có chút khô vàng lại có chút sắc tím kia.
Hoàng đế nghĩ, nếu như Hàn Tư Ân đầy mặt đều là màu sắc như thế này, thật là có điểm giống như Chu thái y nói vậy, e ngại người nhìn.
Nghĩ như vậy, lực chú ý của hoàng đế ngược lại là về tới trên người Hàn Tư Ân, hắn cười mắng: "Ngươi còn thật nhịn được, ba năm thế mà lại không ra khỏi phủ một bước, thân thể tốt hơn cũng không đến gặp trẫm vấn an, còn phải để trẫm mời ngươi tới. Cả triều văn võ, có được đãi ngộ này, cũng chỉ có mình ngươi thôi đấy."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: "Thân thể vi thần không khỏe, thật sự là không dễ kiến giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
Hoàng đế lắc đầu nói: "Thôi, trẫm tuy rằng không gặp ngươi, nhưng cũng từ chỗ Thái tử mà thường biết được tin tức của ngươi." Biểu hiện ở trên triều đình của Cơ Lạc ba năm nay cực kỳ tốt, trong lòng hoàng thượng hết sức phức tạp, đối mặt với một Cơ Lạc như vậy, hắn luôn cảm giác mình già rồi.
Còn may chính là, hoàng đế cũng không điên rồ vì chuyện này mà hoài nghi Cơ Lạc, rồi còn phế bỏ vị trí thái tử của hắn. Chỉ là nghi hoặc nên có hắn vẫn là có.
Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân qua lại rất gần, năm đó nếu không phải Hàn Tư Ân phơi bày chuyện thái hậu, Thạch gia cùng Bạch gia trước ánh sáng, vị trí Thái tử quang minh chính đại này sợ là cũng không rơi lên đầu Cơ Lạc được.
Việc này khó tránh khỏi khiến người cảm thấy Hàn Tư Ân làm như thế, là có ý trợ giúp Cơ Lạc.
Hàn Tư Ân làm như không nghe được hoài nghi của hoàng đế, hắn nhàn nhạt nói: "Thái tử thiện tâm, đại khái là sợ vi thần ở Hàn gia sẽ bị hại, cho nên ỷ vào thân phận thường thường đi vào thăm năm, cũng dễ khiến người có kiêng dè."
Chuyện Cơ Lạc âm thầm chiếu cố hai huynh đệ Bạch gia, hoàng đế không thể không biết, một câu thiện tâm, xem như là lời giải thích rũ sạch quan hệ tốt giữa hắn và Cơ Lạc, mặt sau của những câu nói kia còn trực tiếp quang minh chính đại ở trước mặt hoàng thượng bôi bác Hàn Trác, biểu hiện ra chính mình vẫn còn căm ghét chuyện năm đó Hàn Thù đâm mình một kiếm.
Hoàng đế bị Hàn Tư Ân nói những lời này liền sững sờ, lại lập tức cười ha hả. Ba năm không nghe được lời ngay thẳng như thế, hắn cũng đã quên mất cái miệng lợi hại này của Hàn Tư Ân.
Sau khi hoàng đế cười xong, lắc đầu nói: "Hàn Tư Ân ơi Hàn Tư Ân, tật xấu lòng dạ hẹp hòi này của ngươi, thực sự là một chút cũng không thay đổi." Theo hắn biết, Hàn Trác ba năm nay thành thật vô cùng, ngay cả đến trước mặt Hàn Tư Ân cũng không đi.
Mà Hàn Thù mỗi ngày đều cong đuôi sinh sống tại quốc công phủ, mỗi ngày uống rượu gây sự, cùng Trương thị cãi nhau, rêu rao lên muốn bỏ vợ, chi thứ hai nếu không phải còn có Hàn Thanh Tuyết là hoàng tử phi này trấn áp, e là đã tán loạn từ lâu.
Hàn Tư Ân lạnh lùng nói: "Vi thần ở trước mặt hoàng thượng vẫn luôn nghĩ gì nói đấy."
Hoàng đế gật gật đầu, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, lúc này ngoài cửa truyền đến báo cáo Ngũ hoàng tử Cơ Hoài cầu kiến. Hoàng đế để Nguyên Bảo đi đuổi Cơ Hoài, sau đó nhìn Hàn Tư Ân nói: "Gần đây Tây Cương Thiên Môn quan có chút bất ổn, lão ngũ vẫn luôn thỉnh chỉ đi tới Tây Cương, dùng thân phận hoàng tử tạo uy với những du dân, thuận tiện đi chấn hưng tướng sĩ biên quan, cái này cũng một phần chân tâm muốn đi. Trẫm chỉ là không biết có nên để hắn đi vào hay không."
Ba năm trước Cơ Hoài đi vào Tây Cương, đó là hoàng đế biết được Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương còn có uy nghiêm, lúc đó hắn mới vừa giam cầm Nhàn phi Hàn Vân, lại phong Cơ Lạc thành Thái tử, nên mới phái Cơ Hoài đi Tây Cương.
Chỉ là ba năm sau nhân sự đã biến, biên quan so với ba năm trước cũng hơi loạn. Cơ Hoài lại đi vào, sự tình sẽ biến thành dáng vẻ gì, ai cũng chưa chắc được. Hoàng đế có chút đau đầu nghĩ, nếu như mình còn trẻ, kiểu gì cũng phải tự mình đi tới Tây Cương lắc lư một vòng, phát uy với đám dã nhân quan ngoại không có lễ nghi kia.
Đương nhiên ngoại trừ Cơ Hoài là hoàng tử, Đại hoàng tử Cơ Phàm dũng mãnh, cũng có thể đi vào, thế nhưng Cơ Phàm làm việc quá mức lỗ mãng, đầu óc lại đơn giản, đặt người dưới mí mắt mình còn tốt.
Nếu là đi vào biên quan, hoàng đế sợ hắn vạn nhất bị người một kích phẫn nộ, chính mình lại dám một người một ngựa xuất quan, nếu là bởi vậy bị người bắt làm tù binh, vậy Đại Chu sẽ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thành trò cười lớn nhất trên đời này.
Hoàng đế hỏi xong vẫn luôn chờ Hàn Tư Ân đáp lại, kết quả là đợi mãi mà không thấy Hàn Tư Ân hé răng, hắn không nhịn được nói: "Hàn Tư Ân, trẫm hỏi sao ngươi không nói?"
Hàn Tư Ân chớp mí mắt, nhìn hoàng đế nói: "Hoàng thượng, vi thần mấy năm qua luôn điều dưỡng thân thể, chuyện trên triều đình cũng không rõ ràng lắm. Mà nếu như hoàng thượng nhất định phải để vi thần nói, vậy đứng trên lập trường của người bình thường, vi thần cảm thấy Ngũ hoàng tử tâm hệ thiên hạ, nguyện ý dùng hoàng tử tôn sư đi tới biên quan khích lệ tình thần của tướng sĩ, đúng là hiếm thấy."
Hoàng đế nín miệng nửa ngày, quái dị nói: "Ngươi đây là đồng ý để Cơ Hoài đi tới biên quan sao?"
Hàn Tư Ân nói: "Vi thần không dám đồng ý, muốn đồng ý cũng là hoàng thượng ngài hạ chỉ đồng ý." Hắn đối với hoàng đế đã có quyết định trong lòng rồi, còn uốn uốn éo éo làm dáng thật sự là không buồn nói.
Hoàng đế có chút thắt tâm Hàn Tư Ân nói thẳng như thế, trong lòng oán hận nghĩ, ngươi không phải yêu thích can thiệp vào mọi chuyện sao? Vào lúc này sao không nhảy ra nói mình cũng muốn đi vào đi?
Nghĩ tới đây, hoàng đế đột nhiên có chút không muốn thấy Hàn Tư Ân nữa, liền rầm rì một câu: "Việc này trẫm xác thực cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."
Hàn Tư Ân yên lặng hành lễ, xuất cung. Rất trùng hợp chính là, hắn ở cửa điện gặp phải Cơ Hoài đang chờ đợi.
Thời gian ba năm, vóc người Cơ Hoài đã cao thêm mấy phần, khuôn mặt cũng là anh khí bừng bừng, khí chất quanh thân rất trầm ổn. Khi nhìn thấy Hàn Tư Ân mang mặt nạ từ trong đại điện đi ra, Cơ Hoài mặt mày bất động.
Thời điểm Nguyên Bảo đến quốc công phủ tuyên chỉ Hàn Tư Ân vào cung yết kiến, người ở kinh thành đều đã biết. Đối với việc Hàn Tư Ân mang mặt nạ, mọi người cũng đều nghe được.
Chu thái y nói với hoàng đế những lời kia cũng không phải bí mật gì, đã sớm truyền ra ngoài, hiện tại đế kinh đều biết đến, Hàn Tư Ân mang mặt nạ là bởi vì quá xấu.
Cơ Hoài không nói gì, Hàn Tư Ân càng không mở miệng, hắn từ bên người Cơ Hoài đi qua. Chỉ là thời điểm hắn từ cửa cung rời đi, Cơ Hoài quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm đến lợi hại.
Ngày thứ ba Hàn Tư Ân từ trong cung đi ra, nhận được thánh chỉ, trên thánh chỉ mệnh hắn và Cơ Hoài dùng thân phận tuần tra đi vào Tây Cương. Một mặt dò xét tình hình biên quan, mặt khác động viên cư dân địa phương, khích lệ tướng sĩ biên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất