Chương 111
Đối với thánh chỉ này của hoàng đế, sau khi Hàn Tư Ân tiếp nhận liền lập tức vào cung một chuyến. Hắn là người tương đối tích cực, nhất định phải để hoàng đế phân rõ tuần tra sứ, hắn và Cơ Hoài ai là chính sứ, ai là phó sứ, thời điểm gặp phải việc trọng đại, hoàng tử có đặc quyền hay không.
Hoàng đế nghe Hàn Tư Ân nói một loạt vấn đề này cảm thấy cực kỳ quen tai, phảng phất trước đây thật lâu cũng đã nghe được như thế. Nguyên Bảo thấy thần sắc hoàng đế có chút mơ hồ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở bốn chữ, lũ lụt Giang Nam.
Hoàng đế bừng tỉnh nhớ tới, lũ lụt ở Giang Nam là Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc đi vào, cũng là hắn tổ hợp với một hoàng tử khác. Lúc đó Hàn Tư Ân cũng là cố chấp như vậy.
Chỉ là nghĩ đến số ngân lượng cứu trợ từ Giang Nam kéo trở về kia, các loại ý nghĩ trong lòng hoàng thượng đều tán đi. Hắn cười mắng: "Được nha, trẫm rõ ràng ý của ngươi, hành trình đến Tây Cương lần này, ngươi vẫn là chính sứ, lão ngũ là phó sứ. Gặp phải chuyện trọng đại, ngươi quyết đoán, như vậy được chưa? Có chút chuyện nhỏ như vậy, mà cũng mời nổi ngươi vừa tiếp được thánh chỉ đã vào cung sao?"
Hàn Tư Ân mặt mày hơi cong, nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng, vi thần làm như vậy cũng là phòng bị chuyện chưa xảy ra, miễn cho trên đường, ta và Ngũ hoàng tử không ai nhường ai. Đến lúc đó hai người chúng ta nếu là bởi vậy mà nháo loạn, vậy không phải là lúng túng ngay trước mặt tướng sĩ biên quan sao? Cũng khiến hoàng thượng ngài mất mặt phải không?"
Hoàng đế bất đắc dĩ gật đầu với hắn, sau đó lại nói: "Chỉ là, biên quan cùng Giang Nam không giống nhau, biên quan là nơi có chiến loạn, an toàn của lão ngũ trẫm liền giao cho ngươi."
Hàn Tư Ân tự nhiên là lĩnh chỉ, hoàng đế còn muốn nói điều gì, mà mới vừa há mồm, liền ho khan, tim phổi có chút đau đau, ba năm qua thân thể của hoàng đế ngày càng sa sút.
Chu thái y nói đây là vì suy nghĩ chuyện trong lòng quá nhiều, thường xuyên khiến hắn thương tâm.
Hoàng đế lại đồng ý với cách nói này của Chu thái y, chỉ là mặc dù biết thì biết, nhưng mỗi ngày vẫn ngủ không yên được, trong đầu đều nghĩ lung ta lung tung.
Sau khi hóa giải khó chịu trong lòng, hoàng đế xác định Hàn Tư Ân không có chuyện gì khác, thở dài nói: "Tây Cương vị trí thiên hàn, bốn phía hoang vu, không sánh được trong kinh náo nhiệt, cũng không so được với Giang Nam phồn hoa, thân thể ngươi là dựa vào nhân sâm nhung hươu này nọ mà dưỡng tốt lên, đến Tây Cương, cũng phải thường xuyên chú ý."
Ánh mắt Hàn Tư Ân khẽ nhúc nhích, đối với hoàng đế cảm kích nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng quan tâm, tất sẽ không phụ hoàng ân."
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, nói: "Trở về chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa là phải lên đường."
Hàn Tư Ân lần thứ hai tạ ân, sau đó quay người rời đi.
Đối với quan tâm của hoàng đế, hắn kỳ thực cũng không để trong lòng một phần. Nếu quả thực thật tâm thật lòng quan tâm, biết rõ thân thể hắn vừa mời khỏi, sao lại để hắn đi vào vùng đất Tây Cương hoang vu thô bạo kia.
Hàn Tư Ân cũng không phải là không có biện pháp tránh né trận xuất hành này, thế nhưng, nghĩ đến nhân sâm to to nhỏ nhỏ như đầu củ cải mà bản thân đã ăn ba năm qua, Hàn Tư Ân nghĩ, chính mình chung quy phải đi Tây Cương một chuyến, nhìn hai huynh đệ nhà họ Bạch nơi đó có cái gì mà mình có thể hỗ trợ.
Trở lại Hàn Quốc công phủ, Hàn Tư Ân nhìn mấy người Trầm Hương, nói đến những năm này bên cạnh hắn từ đầu đến cuối chỉ có bốn cái nha đầu, Bích Hoa, Trầm Hương, Vân Chi cùng Lạc Hà. Sau khi Bích Hoa làm chuyện chột dạ, tự mình yên lặng tích lũy chút bạc, một năm trước chuộc thân ra ngoài, Hàn Tư Ân cũng không làm khó nàng, liền đem giấy bán thân cho nàng.
Mà ba người còn lại đều đã đến tuổi tác lấy chồng, thế nhưng ba người đều không có tâm tư này, đương nhiên cũng có các nàng hầu hạ bên cạnh mình, người trong phủ này là không dám dễ dàng động tâm. Trong ba người chỉ có giấy bán thân của Trầm Hương không ở trong tay Hàn Tư Ân, Trầm Hương là từ bên người lão phu nhân đi ra, là gia sinh tử của quốc công phủ.
Trầm Hương tính ra là một người vô cùng thông minh, những năm này nàng đi theo bên người Hàn Tư Ân, cũng coi như trung thành, ở bên ngoài thì biểu hiện ra bản thân bị xa lánh, bị quản nghiêm này đó, thỉnh thoảng còn để lộ ra chút tin tức không ảnh hưởng đến toàn cục cho Liễu thị, hơn nữa nhà nàng cũng có tiếng trong việc kinh doanh của quốc công phủ nhiều năm, ở quốc công phủ cũng có trọng lượng.
Lạc Hà cùng Vân Chi lại hoàn toàn bị đóng dấu là biểu tượng của Phương Lan viện, Hàn Tư Ân lần này xuất hành đến Tây Cương, không giống với xuất hành đi Giang Nam, nhất định là không thể mang theo mấy tỳ nữ này được.
Không thể mang theo, liền mang ý nghĩa không thể bảo vệ được. Nguy hiểm bày ra ở nơi đó, hắn không thể coi như không nhìn thấy. Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tư Ân đem giấy bán thân của hai người trả lại cho các nàng, cũng trả luôn cho An Thảo.
Có thể được tự do về thân thể, Vân Chi cùng Lạc Hà hai người đều rất mừng rỡ, nhưng cùng lúc lại cực kỳ bất an. Những người khác trong viện, có người hữu tâm muốn trở thành nửa chủ nhân, các nàng không có, được tự do về thân thể, liền mang ý nghĩa từ nay về sau sinh tử do mình, ngày sau mặc dù là nghèo khó một chút, mà con cháu vẫn được lợi.
Chỉ là các nàng dù sao cũng là từ bên người Hàn Tư Ân đi ra, sợ sẽ bị trả đũa cũng hợp tình hợp lý.
Hàn Tư Ân cũng biết các nàng lo lắng, nhân tiện nói: "Trước khi đi Tây Cương ta sẽ báo cho người khác, các ngươi là thân thể tự do. Sau này nếu các ngươi không yên ổn, có thể trước đến phủ Thái tử hoặc là bên Minh Châu hầu hạ, đứng có bán mình, chờ sự tình kết thúc, các ngươi cũng không cần sợ nữa."
Vân Chi cùng Lạc Hà nghe xong đại hỉ, nói như vậy thì các nàng trên danh nghĩa chính là tỳ nữ của Ung quận vương phủ hoặc là phủ Thái tử, đương nhiên không cần lo lắng bị người khác trả đũa.
Trầm Hương ở bên nhìn thấy, đáy mắt mơ hồ có chút ước ao, mà càng nhiều hơn chính là thản nhiên. Nàng là gia sinh tử của phủ, người một nhà đều phủ này, giấy bán thân của nàng cũng không ở trong tay Hàn Tư Ân, chỉ là hiểu thì hiểu, mà trong lòng vẫn là có chút ước ao có thể trở thành người tự do.
May mà, nàng hầu hạ Hàn Tư Ân nhiều năm như vậy, cũng rõ ràng cách làm người của Hàn Tư Ân, hi vọng đến lúc đó có thể ở lúc mấu chốt cầu được chút mặt mũi.
Đối với tâm sự của Trầm Hương, Hàn Tư Ân là không đáng kể. Trầm Hương những năm này xác thực là tận tâm trung thành, nhưng giấy bán thân của nàng không ở trong tay mình, ngày sau nếu là thật có việc cầu đến trước mặt mình, vậy hắn tự nhiên sẽ ra tay giúp một cái.
Người duy nhất bất mãn với an bài này là An Thảo, hắn thậm chí cảm thấy chính mình lại không muốn phần giấy bán thân này, hắn muốn cùng Hàn Tư Ân đi vào biên quan. Mơ hồ, An Thảo cảm thấy đây có thể là thời cơ tốt nhất thay đổi vận mệnh của mình.
Vì vậy An Thảo cầu Hàn Tư Ân thu hồi giấy bán thân, nói ra tâm tư của mình. Hàn Tư Ân đối với chút tâm tư của An Thảo cũng không cảm thấy tức giận, cõi đời này ai mà chả muốn trèo lên trên, có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, ai lại không muốn cầm lấy?
Hàn Tư Ân cũng không thu hồi giấy bán thân của An Thảo, nhưng chấp thuận cho hắn theo bên người, chỉ là đồng thời cũng nói, biên quan chiến loạn, đao kiếm không có mắt, có thể chu toàn hồi kinh hay không, còn phải xem tự bản thân An Thảo.
An Thảo đối với chuyện này mười phần cảm kích.
Chuyện trong viện của Hàn Tư Ân là đơn giản nhất, an bài xong này đó, Hàn Tư Ân cảm thấy có chút buồn ngủ, liền nặng nề ngủ rồi.
Hắn ngủ một giấc này vừa yên ổn vừa thoải mái, mà Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, lại chính là có chút không thoải mái, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Hàn Thanh Tuyết vừa vặn từ trong cung trở về, nàng những năm này thường đi vào cung thăm Nhàn phi Hàn Vân, tuy rằng không thể nhìn thấy người, nhưng nàng là con dâu, chung quy phải thay Cơ Hoài biểu hiện hiếu tâm.
Cơ Hoài nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết, rất nhanh thu lại tâm tình, ôn thanh nói: "Mẫu phi thế nào rồi?"
Hàn Thanh Tuyết nói: "Thiếp cũng không có nhìn thấy mẫu phi, chỉ cầm bạc đưa cho thủ vệ, tận lực để cơm canh của mẫu phi không quá thô ráp."
Cơ Hoài gật gật đầu, nắm tay Hàn Thanh Tuyết nói tiếng, cực khổ rồi.
Hàn Thanh Tuyết khẽ mỉm cười, đoan trang quý khí, lại nghĩ đến chuyện Cơ Hoài phải ra khỏi kinh, nghĩ đến cái bụng ba năm không có động tĩnh, lại nghĩ tới phải chia xa mấy tháng, Hàn Thanh Tuyết không khỏi đỏ cả vành mắt, nhìn qua rất quyến rũ mê người.
Mà Cơ Hoài thấy được dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng khe khẽ thở dài, vỗ vỗ tay của nàng, một mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không lên tiếng động viên.
Từ khi Hàn Vân bị giam cầm, Cơ Hoài tuy rằng không biết năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại biết Hàn Tư Ân khẳng định đã ở giữa bỏ ra rất nhiều công sức, nếu không tuyệt đối sẽ không được hoàng đế yêu thích như thế.
Nghĩ đến Cơ Lạc những năm này thuận buồm xuôi gió, Cơ Hoài càng thêm vững tin trong lòng, giữa Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân nhất định là có liên hệ nào đó, chỉ là hắn không có chứng cứ.
Nhưng cũng may, lần này hắn và Hàn Tư Ân đồng hành, nhất định có thể bắt được nhược điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc cấu kết với nhau.
Thời điểm Hàn Minh Châu nghe nói Hàn Tư Ân phải đi vào biên quan, trong lòng lo lắng dị thường, nàng vốn là muốn đi vào quốc công phủ thăm hỏi trước. Thế nhưng đầu lại cực kỳ choáng váng, Cơ Việt không yên lòng, sai người mời đại phu cho nàng.
Một lần bắt mạch của đại phu, ngược lại bắt được một tin vui.
Lại nói, Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt đã thành thân nhiều năm như vậy, ngoại trừ năm thứ nhất có hiếu tại người, không tiện có thai, vài năm sau tuy không còn mối bận tâm này, mà Hàn Minh Châu vẫn luôn không có hỉ.
Trong lòng Ung quận vương cùng Ung quận vương phi cũng hiện ra nói thầm, mà cũng may Hàn Tư Ân đối vị muội muội này khá tốt, mặc dù chính mình không có xuất môn, đồ bổ của quý phủ vẫn thường xuyên đưa tới quận vương phủ, lại có Cơ Việt thương yêu Hàn Minh Châu, cũng không để quá nhiều lời ra tiếng vào truyền đến tai Hàn Minh Châu.
Hàn Minh Châu lần này bắt được hỉ mạch, nên cũng không đến thăm Hàn Tư Ân nữa, nhưng Cơ Việt lại tự mình đến đây, nói rõ lo lắng của Hàn Minh Châu với Hàn Tư Ân, đồng thời cũng thông báo chuyện vui này.
Hàn Tư Ân nghe xong, để An Thảo từ trong nhà kho cầm một nhánh nhân sâm to bằng tay em bé đưa cho Cơ Việt, sau đó đem người đuổi đi.
Cơ Việt ôm nhân sâm ra khỏi quốc công phủ, biểu hiện trên mặt thật dở khóc dở cười.
Vương lão phu nhân cũng phái người đưa tới rất nhiều thuốc trị thương cho Hàn Tư Ân, những thứ này đều là bài thuốc bí mật của Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương, có công dụng ở chiến địa. Hàn Tư Ân liền nhận.
Sau khi Vương lão phu nhân vì Hàn Tư Ân bị thương mà đại náo Hàn Quốc công phủ một trận, Hàn Tư Ân tỉnh lại vẫn đối với Vương gia trước sau như một, chưa bao giờ bái phỏng qua. Vương gia tự nhiên cũng có người trong bóng tối nói thầm, cảm thấy hắn không hiểu lễ nghi, mà Vương lão phu nhân lại thường xuyên phái người tặng đồ cho hắn, ngoại trừ đồ vật quá mức quý trọng, những thứ khác Hàn Tư Ân cũng nhận.
Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Hoài xuất phát đi tới Tây Cương, là Cơ Lạc dẫn đầu văn võ bá quan tự mình đi tiễn đưa cáo biệt. Sau khi thánh chỉ truyền ra, Cơ Lạc cũng không tới gặp Hàn Tư Ân.
Chỉ là hắn trong âm thầm đi tìm hoàng đế, muốn hắn thu hồi thánh chỉ, dù sao thân thể Hàn Tư Ân mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng vẫn quá mức đơn bạc, chỉ là thỉnh cầu này của Cơ Lạc vừa ra khỏi miệng, đã bị hoàng đế chửi cho té tát một phen.
Lúc này, quay mắt về phía Hàn Tư Ân mang theo mặt nạ không thấy rõ thần sắc, trong lòng Cơ Lạc ngược lại là có lời muốn nói, mà cuối cùng chỉ nói một câu: "Bảo trọng."
Hàn Tư Ân tùy ý gật gật đầu, liền ngồi lên cỗ kiệu rời đi. Cơ Hoài không thích ngồi kiệu, hắn cưỡi ngựa.
Bọn họ là tuần tra sứ, cũng không phải mang binh đi đánh giặc, cho nên di chuyển chậm một chút cũng không đáng ngại. Chỉ là bọ họ đi chuyến này, nhân số cũng không ít, thường xuyên phải ở lại trạm dịch nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn phải đóng trại dã ngoại.
Sau khi rời khỏi phạm vi kinh thành, mặc dù là quan đạo thì đều có chút xóc nảy, Hàn Tư Ân ngồi trong kiệu, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.
Thời điểm trời tối người yên, hắn nghĩ tới lúc trước Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư vừa mới bị đánh, đã lại an vị trong xe ngựa đi tới Tây Cương, dọc theo đường đi cũng là xóc nảy như thế, nghĩ đến lời đồn đại năm đó mà An Thảo hỏi thăm được, Bạch đại tướng quân cùng Bạch công tử, huyết lộ từ kinh thành chảy tới Tây Cương, Hàn Tư Ân lại thở ra một hơi.
Lúc này khí trời còn tốt, đoạn đường từ kinh thành đến Tây Cương này tương đối thuận lợi. Thời điểm mọi người đến Hổ Khiếu quan phía trước Thiên Môn quan, Hàn Tư Ân phái quan đi đầu, một đường cưỡi ngựa đi vào Thiên Môn quan bẩm báo, tuần tra sứ được hoàng đế phái tới, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Người nghe được tin tức này có thích hay không, đó cũng không phải là phạm vi suy tính của Hàn Tư Ân.
Tin tức Thế tử của Hàn Quốc công phủ cùng Ngũ hoàng tử sắp đến Tây Cương rất nhanh đã truyền khắp Thiên Môn quan, Nhâm tướng quân hiện tại của Thiên Môn quan Liễu Hổ Thành, sau khi nhận được tin tức, nhất thời gọi Bạch Văn Hãn đang đi tuần tới đây.
Hoàng đế nghe Hàn Tư Ân nói một loạt vấn đề này cảm thấy cực kỳ quen tai, phảng phất trước đây thật lâu cũng đã nghe được như thế. Nguyên Bảo thấy thần sắc hoàng đế có chút mơ hồ, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nhắc nhở bốn chữ, lũ lụt Giang Nam.
Hoàng đế bừng tỉnh nhớ tới, lũ lụt ở Giang Nam là Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc đi vào, cũng là hắn tổ hợp với một hoàng tử khác. Lúc đó Hàn Tư Ân cũng là cố chấp như vậy.
Chỉ là nghĩ đến số ngân lượng cứu trợ từ Giang Nam kéo trở về kia, các loại ý nghĩ trong lòng hoàng thượng đều tán đi. Hắn cười mắng: "Được nha, trẫm rõ ràng ý của ngươi, hành trình đến Tây Cương lần này, ngươi vẫn là chính sứ, lão ngũ là phó sứ. Gặp phải chuyện trọng đại, ngươi quyết đoán, như vậy được chưa? Có chút chuyện nhỏ như vậy, mà cũng mời nổi ngươi vừa tiếp được thánh chỉ đã vào cung sao?"
Hàn Tư Ân mặt mày hơi cong, nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng, vi thần làm như vậy cũng là phòng bị chuyện chưa xảy ra, miễn cho trên đường, ta và Ngũ hoàng tử không ai nhường ai. Đến lúc đó hai người chúng ta nếu là bởi vậy mà nháo loạn, vậy không phải là lúng túng ngay trước mặt tướng sĩ biên quan sao? Cũng khiến hoàng thượng ngài mất mặt phải không?"
Hoàng đế bất đắc dĩ gật đầu với hắn, sau đó lại nói: "Chỉ là, biên quan cùng Giang Nam không giống nhau, biên quan là nơi có chiến loạn, an toàn của lão ngũ trẫm liền giao cho ngươi."
Hàn Tư Ân tự nhiên là lĩnh chỉ, hoàng đế còn muốn nói điều gì, mà mới vừa há mồm, liền ho khan, tim phổi có chút đau đau, ba năm qua thân thể của hoàng đế ngày càng sa sút.
Chu thái y nói đây là vì suy nghĩ chuyện trong lòng quá nhiều, thường xuyên khiến hắn thương tâm.
Hoàng đế lại đồng ý với cách nói này của Chu thái y, chỉ là mặc dù biết thì biết, nhưng mỗi ngày vẫn ngủ không yên được, trong đầu đều nghĩ lung ta lung tung.
Sau khi hóa giải khó chịu trong lòng, hoàng đế xác định Hàn Tư Ân không có chuyện gì khác, thở dài nói: "Tây Cương vị trí thiên hàn, bốn phía hoang vu, không sánh được trong kinh náo nhiệt, cũng không so được với Giang Nam phồn hoa, thân thể ngươi là dựa vào nhân sâm nhung hươu này nọ mà dưỡng tốt lên, đến Tây Cương, cũng phải thường xuyên chú ý."
Ánh mắt Hàn Tư Ân khẽ nhúc nhích, đối với hoàng đế cảm kích nói: "Vi thần tạ ơn hoàng thượng quan tâm, tất sẽ không phụ hoàng ân."
Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, nói: "Trở về chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa là phải lên đường."
Hàn Tư Ân lần thứ hai tạ ân, sau đó quay người rời đi.
Đối với quan tâm của hoàng đế, hắn kỳ thực cũng không để trong lòng một phần. Nếu quả thực thật tâm thật lòng quan tâm, biết rõ thân thể hắn vừa mời khỏi, sao lại để hắn đi vào vùng đất Tây Cương hoang vu thô bạo kia.
Hàn Tư Ân cũng không phải là không có biện pháp tránh né trận xuất hành này, thế nhưng, nghĩ đến nhân sâm to to nhỏ nhỏ như đầu củ cải mà bản thân đã ăn ba năm qua, Hàn Tư Ân nghĩ, chính mình chung quy phải đi Tây Cương một chuyến, nhìn hai huynh đệ nhà họ Bạch nơi đó có cái gì mà mình có thể hỗ trợ.
Trở lại Hàn Quốc công phủ, Hàn Tư Ân nhìn mấy người Trầm Hương, nói đến những năm này bên cạnh hắn từ đầu đến cuối chỉ có bốn cái nha đầu, Bích Hoa, Trầm Hương, Vân Chi cùng Lạc Hà. Sau khi Bích Hoa làm chuyện chột dạ, tự mình yên lặng tích lũy chút bạc, một năm trước chuộc thân ra ngoài, Hàn Tư Ân cũng không làm khó nàng, liền đem giấy bán thân cho nàng.
Mà ba người còn lại đều đã đến tuổi tác lấy chồng, thế nhưng ba người đều không có tâm tư này, đương nhiên cũng có các nàng hầu hạ bên cạnh mình, người trong phủ này là không dám dễ dàng động tâm. Trong ba người chỉ có giấy bán thân của Trầm Hương không ở trong tay Hàn Tư Ân, Trầm Hương là từ bên người lão phu nhân đi ra, là gia sinh tử của quốc công phủ.
Trầm Hương tính ra là một người vô cùng thông minh, những năm này nàng đi theo bên người Hàn Tư Ân, cũng coi như trung thành, ở bên ngoài thì biểu hiện ra bản thân bị xa lánh, bị quản nghiêm này đó, thỉnh thoảng còn để lộ ra chút tin tức không ảnh hưởng đến toàn cục cho Liễu thị, hơn nữa nhà nàng cũng có tiếng trong việc kinh doanh của quốc công phủ nhiều năm, ở quốc công phủ cũng có trọng lượng.
Lạc Hà cùng Vân Chi lại hoàn toàn bị đóng dấu là biểu tượng của Phương Lan viện, Hàn Tư Ân lần này xuất hành đến Tây Cương, không giống với xuất hành đi Giang Nam, nhất định là không thể mang theo mấy tỳ nữ này được.
Không thể mang theo, liền mang ý nghĩa không thể bảo vệ được. Nguy hiểm bày ra ở nơi đó, hắn không thể coi như không nhìn thấy. Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tư Ân đem giấy bán thân của hai người trả lại cho các nàng, cũng trả luôn cho An Thảo.
Có thể được tự do về thân thể, Vân Chi cùng Lạc Hà hai người đều rất mừng rỡ, nhưng cùng lúc lại cực kỳ bất an. Những người khác trong viện, có người hữu tâm muốn trở thành nửa chủ nhân, các nàng không có, được tự do về thân thể, liền mang ý nghĩa từ nay về sau sinh tử do mình, ngày sau mặc dù là nghèo khó một chút, mà con cháu vẫn được lợi.
Chỉ là các nàng dù sao cũng là từ bên người Hàn Tư Ân đi ra, sợ sẽ bị trả đũa cũng hợp tình hợp lý.
Hàn Tư Ân cũng biết các nàng lo lắng, nhân tiện nói: "Trước khi đi Tây Cương ta sẽ báo cho người khác, các ngươi là thân thể tự do. Sau này nếu các ngươi không yên ổn, có thể trước đến phủ Thái tử hoặc là bên Minh Châu hầu hạ, đứng có bán mình, chờ sự tình kết thúc, các ngươi cũng không cần sợ nữa."
Vân Chi cùng Lạc Hà nghe xong đại hỉ, nói như vậy thì các nàng trên danh nghĩa chính là tỳ nữ của Ung quận vương phủ hoặc là phủ Thái tử, đương nhiên không cần lo lắng bị người khác trả đũa.
Trầm Hương ở bên nhìn thấy, đáy mắt mơ hồ có chút ước ao, mà càng nhiều hơn chính là thản nhiên. Nàng là gia sinh tử của phủ, người một nhà đều phủ này, giấy bán thân của nàng cũng không ở trong tay Hàn Tư Ân, chỉ là hiểu thì hiểu, mà trong lòng vẫn là có chút ước ao có thể trở thành người tự do.
May mà, nàng hầu hạ Hàn Tư Ân nhiều năm như vậy, cũng rõ ràng cách làm người của Hàn Tư Ân, hi vọng đến lúc đó có thể ở lúc mấu chốt cầu được chút mặt mũi.
Đối với tâm sự của Trầm Hương, Hàn Tư Ân là không đáng kể. Trầm Hương những năm này xác thực là tận tâm trung thành, nhưng giấy bán thân của nàng không ở trong tay mình, ngày sau nếu là thật có việc cầu đến trước mặt mình, vậy hắn tự nhiên sẽ ra tay giúp một cái.
Người duy nhất bất mãn với an bài này là An Thảo, hắn thậm chí cảm thấy chính mình lại không muốn phần giấy bán thân này, hắn muốn cùng Hàn Tư Ân đi vào biên quan. Mơ hồ, An Thảo cảm thấy đây có thể là thời cơ tốt nhất thay đổi vận mệnh của mình.
Vì vậy An Thảo cầu Hàn Tư Ân thu hồi giấy bán thân, nói ra tâm tư của mình. Hàn Tư Ân đối với chút tâm tư của An Thảo cũng không cảm thấy tức giận, cõi đời này ai mà chả muốn trèo lên trên, có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, ai lại không muốn cầm lấy?
Hàn Tư Ân cũng không thu hồi giấy bán thân của An Thảo, nhưng chấp thuận cho hắn theo bên người, chỉ là đồng thời cũng nói, biên quan chiến loạn, đao kiếm không có mắt, có thể chu toàn hồi kinh hay không, còn phải xem tự bản thân An Thảo.
An Thảo đối với chuyện này mười phần cảm kích.
Chuyện trong viện của Hàn Tư Ân là đơn giản nhất, an bài xong này đó, Hàn Tư Ân cảm thấy có chút buồn ngủ, liền nặng nề ngủ rồi.
Hắn ngủ một giấc này vừa yên ổn vừa thoải mái, mà Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, lại chính là có chút không thoải mái, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Hàn Thanh Tuyết vừa vặn từ trong cung trở về, nàng những năm này thường đi vào cung thăm Nhàn phi Hàn Vân, tuy rằng không thể nhìn thấy người, nhưng nàng là con dâu, chung quy phải thay Cơ Hoài biểu hiện hiếu tâm.
Cơ Hoài nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết, rất nhanh thu lại tâm tình, ôn thanh nói: "Mẫu phi thế nào rồi?"
Hàn Thanh Tuyết nói: "Thiếp cũng không có nhìn thấy mẫu phi, chỉ cầm bạc đưa cho thủ vệ, tận lực để cơm canh của mẫu phi không quá thô ráp."
Cơ Hoài gật gật đầu, nắm tay Hàn Thanh Tuyết nói tiếng, cực khổ rồi.
Hàn Thanh Tuyết khẽ mỉm cười, đoan trang quý khí, lại nghĩ đến chuyện Cơ Hoài phải ra khỏi kinh, nghĩ đến cái bụng ba năm không có động tĩnh, lại nghĩ tới phải chia xa mấy tháng, Hàn Thanh Tuyết không khỏi đỏ cả vành mắt, nhìn qua rất quyến rũ mê người.
Mà Cơ Hoài thấy được dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng khe khẽ thở dài, vỗ vỗ tay của nàng, một mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không lên tiếng động viên.
Từ khi Hàn Vân bị giam cầm, Cơ Hoài tuy rằng không biết năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại biết Hàn Tư Ân khẳng định đã ở giữa bỏ ra rất nhiều công sức, nếu không tuyệt đối sẽ không được hoàng đế yêu thích như thế.
Nghĩ đến Cơ Lạc những năm này thuận buồm xuôi gió, Cơ Hoài càng thêm vững tin trong lòng, giữa Cơ Lạc cùng Hàn Tư Ân nhất định là có liên hệ nào đó, chỉ là hắn không có chứng cứ.
Nhưng cũng may, lần này hắn và Hàn Tư Ân đồng hành, nhất định có thể bắt được nhược điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc cấu kết với nhau.
Thời điểm Hàn Minh Châu nghe nói Hàn Tư Ân phải đi vào biên quan, trong lòng lo lắng dị thường, nàng vốn là muốn đi vào quốc công phủ thăm hỏi trước. Thế nhưng đầu lại cực kỳ choáng váng, Cơ Việt không yên lòng, sai người mời đại phu cho nàng.
Một lần bắt mạch của đại phu, ngược lại bắt được một tin vui.
Lại nói, Hàn Minh Châu cùng Cơ Việt đã thành thân nhiều năm như vậy, ngoại trừ năm thứ nhất có hiếu tại người, không tiện có thai, vài năm sau tuy không còn mối bận tâm này, mà Hàn Minh Châu vẫn luôn không có hỉ.
Trong lòng Ung quận vương cùng Ung quận vương phi cũng hiện ra nói thầm, mà cũng may Hàn Tư Ân đối vị muội muội này khá tốt, mặc dù chính mình không có xuất môn, đồ bổ của quý phủ vẫn thường xuyên đưa tới quận vương phủ, lại có Cơ Việt thương yêu Hàn Minh Châu, cũng không để quá nhiều lời ra tiếng vào truyền đến tai Hàn Minh Châu.
Hàn Minh Châu lần này bắt được hỉ mạch, nên cũng không đến thăm Hàn Tư Ân nữa, nhưng Cơ Việt lại tự mình đến đây, nói rõ lo lắng của Hàn Minh Châu với Hàn Tư Ân, đồng thời cũng thông báo chuyện vui này.
Hàn Tư Ân nghe xong, để An Thảo từ trong nhà kho cầm một nhánh nhân sâm to bằng tay em bé đưa cho Cơ Việt, sau đó đem người đuổi đi.
Cơ Việt ôm nhân sâm ra khỏi quốc công phủ, biểu hiện trên mặt thật dở khóc dở cười.
Vương lão phu nhân cũng phái người đưa tới rất nhiều thuốc trị thương cho Hàn Tư Ân, những thứ này đều là bài thuốc bí mật của Tĩnh Quốc hầu ở Tây Cương, có công dụng ở chiến địa. Hàn Tư Ân liền nhận.
Sau khi Vương lão phu nhân vì Hàn Tư Ân bị thương mà đại náo Hàn Quốc công phủ một trận, Hàn Tư Ân tỉnh lại vẫn đối với Vương gia trước sau như một, chưa bao giờ bái phỏng qua. Vương gia tự nhiên cũng có người trong bóng tối nói thầm, cảm thấy hắn không hiểu lễ nghi, mà Vương lão phu nhân lại thường xuyên phái người tặng đồ cho hắn, ngoại trừ đồ vật quá mức quý trọng, những thứ khác Hàn Tư Ân cũng nhận.
Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Cơ Hoài xuất phát đi tới Tây Cương, là Cơ Lạc dẫn đầu văn võ bá quan tự mình đi tiễn đưa cáo biệt. Sau khi thánh chỉ truyền ra, Cơ Lạc cũng không tới gặp Hàn Tư Ân.
Chỉ là hắn trong âm thầm đi tìm hoàng đế, muốn hắn thu hồi thánh chỉ, dù sao thân thể Hàn Tư Ân mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng vẫn quá mức đơn bạc, chỉ là thỉnh cầu này của Cơ Lạc vừa ra khỏi miệng, đã bị hoàng đế chửi cho té tát một phen.
Lúc này, quay mắt về phía Hàn Tư Ân mang theo mặt nạ không thấy rõ thần sắc, trong lòng Cơ Lạc ngược lại là có lời muốn nói, mà cuối cùng chỉ nói một câu: "Bảo trọng."
Hàn Tư Ân tùy ý gật gật đầu, liền ngồi lên cỗ kiệu rời đi. Cơ Hoài không thích ngồi kiệu, hắn cưỡi ngựa.
Bọn họ là tuần tra sứ, cũng không phải mang binh đi đánh giặc, cho nên di chuyển chậm một chút cũng không đáng ngại. Chỉ là bọ họ đi chuyến này, nhân số cũng không ít, thường xuyên phải ở lại trạm dịch nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn phải đóng trại dã ngoại.
Sau khi rời khỏi phạm vi kinh thành, mặc dù là quan đạo thì đều có chút xóc nảy, Hàn Tư Ân ngồi trong kiệu, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.
Thời điểm trời tối người yên, hắn nghĩ tới lúc trước Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư vừa mới bị đánh, đã lại an vị trong xe ngựa đi tới Tây Cương, dọc theo đường đi cũng là xóc nảy như thế, nghĩ đến lời đồn đại năm đó mà An Thảo hỏi thăm được, Bạch đại tướng quân cùng Bạch công tử, huyết lộ từ kinh thành chảy tới Tây Cương, Hàn Tư Ân lại thở ra một hơi.
Lúc này khí trời còn tốt, đoạn đường từ kinh thành đến Tây Cương này tương đối thuận lợi. Thời điểm mọi người đến Hổ Khiếu quan phía trước Thiên Môn quan, Hàn Tư Ân phái quan đi đầu, một đường cưỡi ngựa đi vào Thiên Môn quan bẩm báo, tuần tra sứ được hoàng đế phái tới, chẳng mấy chốc sẽ đến.
Người nghe được tin tức này có thích hay không, đó cũng không phải là phạm vi suy tính của Hàn Tư Ân.
Tin tức Thế tử của Hàn Quốc công phủ cùng Ngũ hoàng tử sắp đến Tây Cương rất nhanh đã truyền khắp Thiên Môn quan, Nhâm tướng quân hiện tại của Thiên Môn quan Liễu Hổ Thành, sau khi nhận được tin tức, nhất thời gọi Bạch Văn Hãn đang đi tuần tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất