Chương 159
Hàn Tư Ân chết rồi, Vân Chu mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến chuyện này. Sau khi Hàn Tư Ân chết rồi, hắn ban ngày không muốn ngủ, buổi tối ngủ không được, hắn lại nhớ đến Hàn Tư Ân.
Bác sĩ không có cách nào khai chút thuốc ngủ cho hắn, thế nhưng tác dụng của vị thuốc đối với hắn mà nói càng ngày càng yếu, thời gian hắn tỉnh táo càng ngày càng dài. Sau khi Vân Chu tỉnh lại, đầu óc hỗn độn, hắn còn giống như bị kén ăn, mỗi ngày căn bản ăn không trôi.
Hắn mở rộng công ty đã sớm vì chuyện của sở nghiên cứu tư nhân mà bị ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều người đều không thể tin được thời đại này còn có thể có chuyện phát sinh như vậy, mọi người yêu cầu đưa ra một cái đáp án, ngôn luận trên internet không có cách nào ngừng lại. Sau khi vụ nổ xảy ra, Vân Chu liền tìm tin tặc hàng đầu công bố tất cả mọi chuyện của sở nghiên cứu trên internet, còn lan sang cả nước ngoài, khiến mọi người để ý.
Tất cả những người có liên quan đến sở nghiên cứu đều bị lực lượng cảnh sát mang đi, còn Vân Chu vạch trần tất cả mọi chuyện vào ngày nào đó có bị người mang đi hay không, hắn đã không còn bận tâm nữa.
Ban đầu khi Hàn Tư Ân bị người mang đi, sở dĩ hắn vẫn nhẫn nại tiếp tục mở rộng công ty này, chỉ vì muốn có càng nhiều tài lực cùng vật chất có thể có năng lực hơn để tìm được Hàn Tư Ân, có năng lực một lần nữa mang hắn trở về.
Nhưng khi hắn tìm được người, Hàn Tư Ân chỉ liếc mắt nhìn hắn, liền từng bước từng bước quay người rời đi, để lại bóng lưng tràn đầy quyết tuyệt, đầy trời biển lửa kèm theo sinh mệnh của Hàn Tư Ân hoàn toàn biến mất ở trên đời này.
Mười năm qua Vân Chu vẫn luôn ôm tâm thái chính mình còn có cơ hội bù đắp mà chạy đi tìm Hàn Tư Ân, nhưng một khắc kia, hắn biết đến Hàn Tư Ân thà chết cũng không muốn tha thứ cho hắn.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trái tim của Vân Chu lại sẽ giống như bị ai lấy tay mạnh mẽ bóp nát, nỗi đau tận xương tủy. Hắn những năm này vẫn luôn tự hỏi mình, lúc trước vì sao lại có một ý nghĩ sai lầm kia, để rồi hại Hàn Tư Ân đến mức độ này.
Năng lực đặc thù của Hàn Tư Ân hắn kỳ thực đã sớm biết, dù sao Hàn Tư Ân lúc nhỏ vẫn không thể khống chế tốt năng lực của mình, việc đó liền xem như là bí mật hai người ngầm hiểu ý.
Sau đó khi hai người ở bên nhau, Hàn Tư Ân vẫn luôn rất bận tâm tâm tình của hắn, sợ hắn sẽ bởi vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc, cho nên sau khi uống hai chén rượu còn từng trịnh trọng nói cho hắn biết, chính hắn có thể khống chế được tật xấu này, cho nên sẽ không làm thương tổn mình.
Vân Chu vẫn nhớ ánh mắt của Hàn Tư Ân khi nói lời kia, trong vắt thuần túy tràn đầy ý cười cùng tình ý. Hàn Tư Ân chính là người như vậy, thích liền sẽ tự tay dâng lên trái tim.
Hai người đã từng chán nản qua, mà bây giờ suy nghĩ một chút thì những ngày tháng chật vật đó lại là tốt đẹp nhất. Sau đó, Hàn Tư Ân vì mình tự tay mở ra năng lực của hắn, theo hai người công ty càng lúc càng lớn, không còn ai dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình nữa. Còn có thể vì cái chân què quặt của mình mà nói, nói mình là thanh niên tuấn kiệt đã từng trải qua đau khổ.
Nhưng Vân Chu biết, bọn họ ngoài miệng thì cung kính với mình, mà trong âm thầm vẫn là sẽ gọi mình là thằng què. Vân Chu khi đó thật sự có chút tự ti, Hàn Tư Ân càng ngày càng đẹp, người yêu thích Hàn Tư Ân càng ngày càng nhiều, hắn có lúc nhìn đến chân mình thậm chí sẽ cảm thấy chính mình không xứng với Hàn Tư Ân.
Tự ti liền không chịu được.
Sau đó khi Vân Chu đang tìm kiếm Hàn Tư Ân suốt mười năm kia cũng không muốn nghĩ, thế nhưng khi Hàn Tư Ân chết rồi, Vân Chu mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ nhớ lại những chuyện kia, tự ngược giống như vạch trần toàn bộ vết thương của mình, lại như là chứng minh mình còn sống vậy.
Khi đó hắn trong miệng người đời đã coi như là nhân sĩ thành công, sau đó cha mẹ hắn cầm theo hình của hắn tìm đến hắn, mẹ hắn trong ký ức của hắn là một người phụ nữ rất dịu dàng, hiện tại đã là đầu đầy xám trắng, còn cha hắn là một người uy nghiêm, mà hiện tại lại cong người, ánh mắt thấp kém né tránh.
Bọn họ nói hắn bị lừa gạt là bởi vì khi đó việc làm ăn của bọn họ rơi vào cảnh khốn khó, mới lơ đãng hắn, sau đó bọn họ phá sản, còn bị người mạnh mẽ bắt nạt, trên người không có đồng nào, cơ hồ là cùng đường mạt lộ.
Cha mẹ hắn mai danh ẩn tích đến thành thị khác tìm kiếm lối ra, mẹ hắn tích góp một ít tiền rồi đi tìm hắn, mà cuối cùng không thu hoạch được gì.
Vừa bắt đầu hắn cũng cho là cha mẹ hắn có ý đồ riêng, thế nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy mẹ hắn ôm hình của hắn che miệng trầm tiếng khóc lên, trong lòng hắn vẫn cứ mềm nhũn.
Thời điểm bị người đánh gãy chân, hắn vẫn muốn chính mình sớm muộn cũng có ngày gặp được cha mẹ của mình, cũng là bởi vì mình biết bọn họ rất yêu mình. Hơn nữa có Hàn Tư Ân ở đây, nếu như cha mẹ hắn đối với hắn thật sự là có ý đồ riêng, vậy Hàn Tư Ân nhất định sẽ biết đến.
Chỉ là Hàn Tư Ân gặp người nhà của hắn một lần cũng không lại gặp bọn họ nữa. Hàn Tư Ân là đang cảm thấy hắn chịu oan ức, tuy rằng từ trên thực tế liền biết oán không được cha mẹ, thế nhưng Hàn Tư Ân đau lòng cho cảnh ngộ của mình, những chuyện này hắn đều biết.
Cha mẹ hắn có lẽ là thật rất thương hắn, năm đó sau khi hắn bị lừa đi, mẹ hắn đều ở sinh nhật hàng của hắn mà mua cho hắn một bộ quần áo, thói quen này kéo dài đến bây giờ.
Sau khi cha mẹ hắn tìm lại được hắn thật rất thương hắn, bọn họ sẽ lén lút khóc, thế nhưng ở trước mặt mình chưa bao giờ nói.
Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, mọi người đều mạnh khỏe, đều rất tốt.
Nhưng là tạo hóa trêu người, hắn tưởng sẽ sống hết đời như vậy, thế nhưng ông trời không cho hắn cơ hội này.
Sau đó có người tìm đến hắn, người kia lấy ra một xấp tài liệu dày nặng, đó là chuyện có liên quan đến việc nhà bọn họ phá sản, bên trong tài liệu dày nặng này, có một người bức ảnh thu hút sự chú ý của hắn, bởi vì người đó giống như là Hàn Tư Ân ở tuổi trung niên.
Một khắc kia, trái tim của hắn đột nhiên có chút nguội lạnh, mà người tới tìm hắn nói, năm đó nhà bọn họ phá phần lớn là bởi vì cha của Hàn Tư Ân.
Hắn tất nhiên không tin, người kia cũng không che giấu hắn, nói, cha của Hàn Tư Ân là vì cái gọi là bạn bè, dùng năng lực của chính mình, trợ giúp người kia tiến hành cạnh tranh ác ý trên thương trường.
Kết quả cuối cùng là cha của Hàn Tư Ân cùng người bạn kia ở trên thương trường như cá gặp nước, mà rất nhiều gia đình bị liên lụy cơ hồ đều phá sản. Người kia lập còn đưa ra bản ghi chép giữa lão nhân được giới kinh doanh kính ngưỡng và cha của Hàn Tư Ân.
Người kia nói, Hàn Tư Ân là thừa kế năng lực này từ cha hắn, bản thân lại là quái vật, người như vậy không nên tồn tại ở trong xã hội này.
Hắn còn không có cảm giác, cha mẹ hắn đã khóc ròng ròng, mẹ hắn ôm chân của hắn nói, rời khỏi quái vật kia đi, rời khỏi hắn, người có năng lực như vậy căn bản không nên tồn tại.
Kỳ thực tình cảm của hắn đối với cha mẹ cũng không phải rất sâu, dù sao hai thế hệ đã không sống cùng nhau mười mấy năm rồi.
Hàn Tư Ân mới là người đồng hành cũng hắn mười mấy năm này, bọn họ mới là tồn tại thân mật nhất.
Mà người tìm tới hắn lúc đó hỏi hắn, người như vậy ở bên cạnh cậu, hết thảy tâm tư của cậu hắn đều biết, cậu không dám làm sai bất cứ thứ gì, giống như là trong suốt, thời điểm trời tối người yên, cậu cũng không sợ sao?
Vân Chu lúc đó cũng có chút hoảng rồi, cho dù hắn có thích Hàn Tư Ân như thế nào, thỉnh thoảng hắn nghĩ đến năng lực của Hàn Tư Ân, trong lòng vẫn sẽ nổi lên một chút hơi lạnh.
Ở trước mặt người yêu lại giống như trong suốt, tuy rằng Hàn Tư Ân nói sẽ không đối với hắn như vậy, nhưng ai có thể tin tưởng đây?
Hắn là có chút sợ sệt, người kia cuối cùng còn cho hắn một tấm danh thiếp, nói, chúng ta chỉ muốn làm biến mất loại năng lực khiến người kinh ngạc này, sẽ không nguy hại đến bản thân Hàn Tư Ân, cho nên nếu như hắn có ý kiến gì có thể liên hệ với bọn họ.
Lúc đó Vân Chu nhớ đến chính mình hỏi một câu, có thể dùng phương pháp gì tiêu trừ loại năng lực này. Hắn lúc đó không dám nghĩ rốt cuộc là mình đã dùng cái loại tâm tình gì để mà mở miệng hỏi ra lời này.
Người kia trầm mặc rất lâu, rồi nói trước mắt vẫn chưa có phương pháp đặc hiệu, nhưng chúng tôi đã có phác thảo, hy vọng cuối cùng hắn có thể hiệp trợ bọn họ.
Sau khi lòng người bị dụ dỗ thì tư tưởng liền không khống chế được, tuy nhiên sau đó người kia cũng không lại tới tìm hắn nữa, thế nhưng những lời kia vẫn luôn ghim ở đáy lòng hắn. Cha mẹ hắn mỗi khi nhìn hắn đều sẽ dùng ánh mắt muốn nói lại thôi kia, đại khái là không dám gây áp lực cho hắn, chỉ có thể lén lút khóc.
Lại sau đó, trợ lý của hắn vì trong nhà có việc mà từ chức, công ty vì thế mà tuyển một trợ lý mới, đó là một thanh niên cực kỳ xuất sắc, mi thanh mục tú, ánh mắt trong suốt đơn thuần. Năng lực của hắn rất cao, mà thời điểm không người, vẫn lén lút dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nhìn mình như vậy, ngay cả Hàn Tư Ân cũng không có.
Hắn cũng không có quá trớn, vẫn thích Hàn Tư Ân, hắn chỉ là hưởng thụ ánh mắt như vậy, mơ hồ có loại cảm giác ta cũng có thể được người kính ngưỡng, hoặc giả là muốn từ trong ánh mắt kia thoát ra khỏi giãy giụa trong lòng.
Đoạn thời gian đó, trong lòng hắn rất xoắn xuýt về phần tài liệu kia. Khi đó hắn một mặt hi vọng Hàn Tư Ân có thể sử dụng năng lực của mình phát hiện ra bí mật trong lòng hắn, một mặt lại sợ Hàn Tư Ân biết được.
Hắn khi đó mỗi ngày đều suy nghĩ miên man, hắn thậm chí nghĩ tới cuộc sống của bọn họ sau khi Hàn Tư Ân mất đi năng lực, bọn họ đã không cần tiền, bọn họ có thể cầm những tiền kia sống đến hết đời.
Hắn cũng nghĩ tới những người kia có phải là tên lừa đảo hay không.
Lo lắng khiến cho hắn mất ngủ, sau khi hắn mất ngủ trong thời gian, Hàn Tư Ân còn tưởng rằng hắn là vì sắp trả giá đất đai mà lo lắng, vì vậy còn ôm hắn vào lòng mà nhỏ giọng ôn nhu an ủi, hắn nói, Vân Chu, nên làm chúng ta đã làm, nếu như cuối cùng vẫn thất bại, chúng ta còn có cơ hội khác.
Liền một khắc kia, lo lắng của hắn bị Hàn Tư Ân ôn hòa an ủi xoa dịu đi. Hắn ôm thật chặt Hàn Tư Ân, giống như là đáy lòng chưa từng có những do dự này.
Đêm hôm đó hắn nằm trong lồng ngực Hàn Tư Ân đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới những ký ức cả gia đình hắn toàn vẹn giàu có, cũng nghĩ tới khoảng thời gian mà hắn và Hàn Tư ở trong viện mồ côi, nghĩ tới Hàn Tư Ân nắm giữ loại năng lực này, cuối cùng hết thảy đều dừng lại ở cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Sau khi hừng đông, việc đầu tiên sau khi hắn trở lại công ty là điều trợ lý kia đến ngành khác, điều hắn đến văn phòng của bộ ngành xa nhất. Thời điểm hắn mở miệng, trong đôi mắt của trợ lý kia chứa đầy nước, thế nhưng cũng không nói thêm gì.
Lại sau đó chính là sinh nhật của Hàn Tư Ân, ngày đó hắn mua hai bình rượu đỏ, đó là rượu đỏ mà Hàn Tư Ân thích nhất.
Trước khi hắn đi, lần đầu tiên cha mẹ hắn chủ động gọi điện thoại cho hắn, bọn họ gặp mặt một lần, cha mẹ hắn biết được ý nghĩ của hắn, không ngừng rơi lệ.
Theo cha mẹ trở lại nơi đó, đêm đó là sinh nhật của Hàn Tư Ân, dưới ánh nến của tiệc tối, hắn nhìn chăm chú vào Hàn Tư Ân, khẽ mỉm cười, khi đó hắn nghĩ như thế này là tốt rồi.
Mà chờ lúc hắn tỉnh lại, Hàn Tư Ân đã biến mất, cha mẹ hắn ngồi ở đầu giường hắn, thần sắc hắn bất an. Một khắc kia hắn đột nhiên cảm giác trong lòng hoảng loạn không gì có thể sánh được.
Nhưng là hắn thật không bao giờ tìm được Hàn Tư Ân nữa, sau đó hắn kiểm tra bên trong phòng quản chế, phát hiện là cha mẹ hắn mang theo người từng gặp qua hắn một lần kia, đến nơi ở của hắn và Hàn Tư Ân, mang Hàn Tư Ân đã hôn mê đi.
Người kia tựa hồ cũng không sợ hắn phát hiện, lúc gần đi còn khiêu khích liếc mắt nhìn máy thu hình.
Cứ tràn ngập ác ý liếc mắt một cái như vậy, khiến hắn hiểu rõ, những người này tuyệt đối sẽ không như nói miệng, nói rằng chỉ muốn loại bỏ dị năng của Hàn Tư Ân.
Hắn điên cuồng tìm Hàn Tư Ân, dùng tất cả khí lực của mình đi tìm người, thế nhưng không thu hoạch được gì, cõi đời này thật giống như không hề tồn tại một Hàn Tư Ân. Hắn không dám nghĩ đến những ngày tháng Hàn Tư Ân bị mang đi, sẽ bị đối xử ra sao.
Loại hành vi điên cuồng này của hắn giằng co nửa năm, khi đó công ty suýt chút nữa không chịu đựng nổi. Sau đó hắn bị trợ lý bị mình điều đi kia đánh thức, người kia nói, nếu như công ty cũng không có, vậy cậu sẽ không có thứ gì, làm sao tìm được người.
Khi đó hắn mới hiểu được, thời điểm hắn và Hàn Tư Ân từ người bình thường từng bước từng bước đi về phía nhân sĩ thành công, Hàn Tư Ân đối với một vài người có lòng dạ khó lường là đã bại lộ.
Nếu như Hàn Tư Ân ẩn giấu ở bên trong ngàn vạn người bình thường, vậy hắn e rằng mãi mãi cũng sẽ không bị người tìm tới, thế nhưng Hàn Tư Ân vì hắn, đưa hắn đến vị thế cao hơn, mặc dù là Hàn Tư Ân tận lực khiến người lơ là sự tồn tại của chính mình, nhưng hắn đã định sẵn sẽ bị người để ý.
Khi đó hắn mới biết, hắn và Hàn Tư Ân đã sớm sa vào bẫy đặt tỉ mỉ của người khác. Cha mẹ hắn có thể tìm được hắn, cũng là bị những người kia tận lực dẫn dắt, sự kiện cẩu huyết nhà bọn họ bị phá sản cũng bị những người kia tận lực lợi dụng. Cha mẹ hắn muốn hắn rời khỏi Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân chính là một quái vật, cho nên cuối cùng bọn họ lợi dụng tình thân của hắn, cho hắn một đao sâu nhất.
Thậm chí người trợ lý kia của hắn cũng là do bọn họ sắp đặt.
Những người kia vốn là muốn để hắn quá trớn, nhưng hắn lại không bị lừa, cũng may có cha mẹ hắn ở đây, bọn họ vẫn rất dễ dàng tiến nhập khu nhà có hệ thống an ninh tương đương hoàn chỉnh kia.
Vân Chu không hiểu, những người này tại sao lại phí hết tâm tư làm những việc này. Cuối cùng vẫn người đã từng là trợ lý kia giải thích cho hắn, hắn nói, bọn họ đã từng phát hiện cha của Hàn Tư Ân có năng lực như vậy, thế nhưng sở nghiên cứu mới vừa đạt được một chút tiến triển, cha của Hàn Tư Ân đã suy yếu chết già. Bọn họ từ trên người của cha Hàn Tư Ân mà đạt được kết luận là kích thích cùng căm hận, có thể khiến dị năng của một người phát huy đến mức tận cùng.
Cho nên những người kia liền ra tay từ Vân Chu, muốn từ trình độ lớn nhất mà kích thích Hàn Tư Ân. Phản bội đẫm máu từ quan hệ thân mật nhất là thủ đoạn tốt nhất hữu hiệu nhất để kích thích con người.
Vân Chu nghe xong chỉ cười ha ha một hồi, người trợ lý kia nhìn dáng vẻ hắn như điên rồi, thần sắc đau thương. Sau đó Vân Chu trầm lòng xuống, người trợ lý này biết rất nhiều chuyện của sở nghiên cứu, trên người hắn hẳn là còn có bí mật khác.
Thời điểm Vân Chu tỉnh lại một lần nữa, từ bên người kia mà có được rất nhiều tư liệu riêng, Vân Chu không có chút nào muốn biết trong này nguyên nhân. Người này là người hay quỷ, là người tốt hay là người xấu, hắn chỉ biết là bọn họ có cùng chung mục tiêu chính là tìm được cái sở nghiên cứu kia, phá hủy nó là tốt rồi.
Vân Chu cũng không nghĩ tới một cái phải tìm chính là mười năm, cuối cùng khi hắn có được tin tức của Hàn Tư Ân, cả người đều sắp hỏng mất rồi.
Gặp lại Hàn Tư Ân, các chức năng trong cơ thể của Hàn Tư Ân đã suy yếu, người cũng già nua rồi. Hắn nhìn Hàn Tư Ân, đáy lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Hắn muốn kéo tay mang người này về nhà, mà Hàn Tư Ân chỉ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh tối tăm, giống như những tháng ngày không thấy mặt trời ở sở nghiên cứu này.
Hàn Tư Ân một câu cũng không nói với hắn, liền từng bước từng bước lùi vào biển lửa, một khắc kia Vân Chu cảm thấy chính mình triệt để điên rồi, hắn muốn cùng Hàn Tư Ân đồng thời nhảy vào, nhưng lại bị người gắt gao kéo lại.
Vân Chu còn sống vẫn luôn đang nghĩ, tại sao lúc đó chính mình lại không cùng Hàn Tư Ân chết luôn đi.
Vân Chu trải qua ngơ ngơ ngác ngác, công ty mà hắn gây dựng đang ở trên bờ vực, người người cũng chờ hắn đến đây chủ trì đại cục, thế nhưng người chủ trì đại cục này đã tự phong bế giết chết bản thân rồi.
Vân Chu rất muốn mơ tới Hàn Tư Ân một lần, thế nhưng người kia đại khái là cũng không muốn tiếp tục thấy hắn, cho nên mấy ngày nay, một lần cũng không đi vào giấc mộng của hắn.
Vân Chu hiểu rõ, sở dĩ Hàn Tư Ân rơi xuống mức độ này, là vì hắn ích kỷ, là hắn yêu không thuần túy, là hắn không toàn tâm toàn ý yêu cái người toàn tâm toàn ý vì hắn kia.
Nếu quả thật thực tâm thực lòng mà yêu, vậy thì khi phát hiện có chỗ không ổn, sẽ nói lại tất cả cho Hàn Tư Ân, để hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như thuần túy mà yêu, hắn sẽ ở thời điểm người kia nói rằng sẽ mang Hàn Tư Ân đi liền nổi giận, càng sẽ không lưỡng lự chuyện Hàn Tư Ân mất đi dị năng.
Hắn tin tưởng cha mẹ của mình, lại không tin tưởng người bên cạnh mình. Hắn thậm chí không dám nghĩ Hàn Tư Ân sau khi tỉnh lại sẽ tuyệt vọng cùng không tin đến mức nào.
Hàn Tư Ân vì mình, không hề giữ lại thứ gì, thậm chí còn cho hắn hết thảy bảo đảm, nhưng hắn thì sao, hoài nghi, sợ sệt, hắn đích xác là không xứng với Hàn Tư Ân.
Một ý nghĩ sai lầm, thất lạc đến cực điểm, đau đớn nhập tâm, ngày ngày thực cốt.
Chuyện của sở nghiên cứu đã kết thúc, người nên bị xử lý đều đã bị xử trí.
Mà Vân Chu không biết ngày tháng đang nằm trong căn phòng trống rỗng, trong lúc vô tình thấy được tin tức mới nhất có liên quan đến sở nghiên cứu.
Sau khi sở nghiên cứu nổ tung, lửa cháy rất lâu, sau khi lửa được dập tắt, tất cả mọi người đều rời đi.
Ai biết được ngày ngày mưa lớn trút xuống, khu vực bị thiêu hủy kia bị mưa xả trôi đi một khối.
Vũ cảnh trông coi nơi đó cảm thấy không đúng, liền báo lên.
Sau đó bọn họ phát hiện dưới đất có một toà cổ mộ, phần mộ xây dựng rất đơn giản, không có cơ quan gì, thời điểm bọn họ mở ra, bên trong chỉ có hai cỗ hài cốt ôm nhau, mà hài cốt này sau khi gặp ánh nắng mặt trời liền hóa thành tro.
Chuyên gia khảo cổ cũng không tìm được nguyên nhân.
Trong quan tài ngoại trừ một quyển tàn vật chôn theo, đến vải vóc có thể chứng minh thân phận cũng không có.
Mà quái lạ là chữ viết trên tàn vật kia rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía trên là dùng chữ Hán hiện đại mà viết, cho ta tình yêu, trao ta trái tim, cái chết gần kề, cùng ái nhân Bạch Thư, duyên ước ba kiếp. Nỗi khổ của kiếp trước, đã thành mây khói, hy vọng không gặp lại, tạ ơn người yêu thành tâm tương đối, đời này không hối hận.
Phía dưới mơ hồ khắc một chữ Hàn, những chữ khác cũng không nhìn thấy.
Nhà khảo cổ học đã lấy đi tàn vật này, trải qua nghiên cứu phát hiện tàn quyển này cũng không thuộc về bất kỳ triều đại đã được công nhận nào.
Internet sôi sục những chuyện có liên quan đến mộ phần, phần lớn quan điểm của mọi người là, đây là người hiện đại tự chôn mình sâu hơn bình thường, còn xương cốt tại sao lão hóa nghiêm trọng như vậy, có lẽ là vì nguyên do của hỏa hoạn.
Cũng có người nói cái này là sự kiện linh dị, mà khoảnh khắc Vân Chu từ trên tin tức nhìn thấy được mặt chữ trên vận kia, liền nhận ra đó là chữ của Hàn Tư Ân.
Ái thê Bạch Thư, duyên định tam sinh, mạnh mẽ đâm xuyên qua mắt Vân Chu.
Thời khắc này hắn tin tưởng, người đã từng yêu hắn tận xương, lại một lần nữa toàn tâm toàn ý yêu một người khác, hắn phong bế dị năng của mình, cùng người kia ước định tam sinh.
Hàn Tư Ân không quản ở nơi nào, cũng không muốn nhìn thấy hắn, người kia hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn.
Lại sau đó, viện bảo tàng bị mất trộm, tàn quyển mới được đào lên kia bị trộm đi, CCTV biểu hiện người trộm đi nó chính là Vân Chu.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, dù sao với tài lực của Vân Chu, làm sao có khả năng sẽ làm chuyện như vậy đây.
Chờ cảnh sát đến nhà Vân Chu tìm hiểu tình huống, Vân Chu đã biến mất rồi, hắn để lại một phong thư quyên góp tất cả tài sản.
Sau đó có người nói từng ở dưới cầu nhìn thấy một người điên đi lạc, hình như là Vân Chu, cũng từng có người nói ở dưới chân núi Băng Sơn Tuyết Địa, từng thấy người điên kia, cũng có người nói ở trong miếu nào đó từng nhìn thấy Vân Chu làm hòa thượng.
Mà những người kia rốt cuộc có phải là Vân Chu hay không, cũng không ai biết.
Bác sĩ không có cách nào khai chút thuốc ngủ cho hắn, thế nhưng tác dụng của vị thuốc đối với hắn mà nói càng ngày càng yếu, thời gian hắn tỉnh táo càng ngày càng dài. Sau khi Vân Chu tỉnh lại, đầu óc hỗn độn, hắn còn giống như bị kén ăn, mỗi ngày căn bản ăn không trôi.
Hắn mở rộng công ty đã sớm vì chuyện của sở nghiên cứu tư nhân mà bị ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều người đều không thể tin được thời đại này còn có thể có chuyện phát sinh như vậy, mọi người yêu cầu đưa ra một cái đáp án, ngôn luận trên internet không có cách nào ngừng lại. Sau khi vụ nổ xảy ra, Vân Chu liền tìm tin tặc hàng đầu công bố tất cả mọi chuyện của sở nghiên cứu trên internet, còn lan sang cả nước ngoài, khiến mọi người để ý.
Tất cả những người có liên quan đến sở nghiên cứu đều bị lực lượng cảnh sát mang đi, còn Vân Chu vạch trần tất cả mọi chuyện vào ngày nào đó có bị người mang đi hay không, hắn đã không còn bận tâm nữa.
Ban đầu khi Hàn Tư Ân bị người mang đi, sở dĩ hắn vẫn nhẫn nại tiếp tục mở rộng công ty này, chỉ vì muốn có càng nhiều tài lực cùng vật chất có thể có năng lực hơn để tìm được Hàn Tư Ân, có năng lực một lần nữa mang hắn trở về.
Nhưng khi hắn tìm được người, Hàn Tư Ân chỉ liếc mắt nhìn hắn, liền từng bước từng bước quay người rời đi, để lại bóng lưng tràn đầy quyết tuyệt, đầy trời biển lửa kèm theo sinh mệnh của Hàn Tư Ân hoàn toàn biến mất ở trên đời này.
Mười năm qua Vân Chu vẫn luôn ôm tâm thái chính mình còn có cơ hội bù đắp mà chạy đi tìm Hàn Tư Ân, nhưng một khắc kia, hắn biết đến Hàn Tư Ân thà chết cũng không muốn tha thứ cho hắn.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trái tim của Vân Chu lại sẽ giống như bị ai lấy tay mạnh mẽ bóp nát, nỗi đau tận xương tủy. Hắn những năm này vẫn luôn tự hỏi mình, lúc trước vì sao lại có một ý nghĩ sai lầm kia, để rồi hại Hàn Tư Ân đến mức độ này.
Năng lực đặc thù của Hàn Tư Ân hắn kỳ thực đã sớm biết, dù sao Hàn Tư Ân lúc nhỏ vẫn không thể khống chế tốt năng lực của mình, việc đó liền xem như là bí mật hai người ngầm hiểu ý.
Sau đó khi hai người ở bên nhau, Hàn Tư Ân vẫn luôn rất bận tâm tâm tình của hắn, sợ hắn sẽ bởi vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc, cho nên sau khi uống hai chén rượu còn từng trịnh trọng nói cho hắn biết, chính hắn có thể khống chế được tật xấu này, cho nên sẽ không làm thương tổn mình.
Vân Chu vẫn nhớ ánh mắt của Hàn Tư Ân khi nói lời kia, trong vắt thuần túy tràn đầy ý cười cùng tình ý. Hàn Tư Ân chính là người như vậy, thích liền sẽ tự tay dâng lên trái tim.
Hai người đã từng chán nản qua, mà bây giờ suy nghĩ một chút thì những ngày tháng chật vật đó lại là tốt đẹp nhất. Sau đó, Hàn Tư Ân vì mình tự tay mở ra năng lực của hắn, theo hai người công ty càng lúc càng lớn, không còn ai dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình nữa. Còn có thể vì cái chân què quặt của mình mà nói, nói mình là thanh niên tuấn kiệt đã từng trải qua đau khổ.
Nhưng Vân Chu biết, bọn họ ngoài miệng thì cung kính với mình, mà trong âm thầm vẫn là sẽ gọi mình là thằng què. Vân Chu khi đó thật sự có chút tự ti, Hàn Tư Ân càng ngày càng đẹp, người yêu thích Hàn Tư Ân càng ngày càng nhiều, hắn có lúc nhìn đến chân mình thậm chí sẽ cảm thấy chính mình không xứng với Hàn Tư Ân.
Tự ti liền không chịu được.
Sau đó khi Vân Chu đang tìm kiếm Hàn Tư Ân suốt mười năm kia cũng không muốn nghĩ, thế nhưng khi Hàn Tư Ân chết rồi, Vân Chu mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ nhớ lại những chuyện kia, tự ngược giống như vạch trần toàn bộ vết thương của mình, lại như là chứng minh mình còn sống vậy.
Khi đó hắn trong miệng người đời đã coi như là nhân sĩ thành công, sau đó cha mẹ hắn cầm theo hình của hắn tìm đến hắn, mẹ hắn trong ký ức của hắn là một người phụ nữ rất dịu dàng, hiện tại đã là đầu đầy xám trắng, còn cha hắn là một người uy nghiêm, mà hiện tại lại cong người, ánh mắt thấp kém né tránh.
Bọn họ nói hắn bị lừa gạt là bởi vì khi đó việc làm ăn của bọn họ rơi vào cảnh khốn khó, mới lơ đãng hắn, sau đó bọn họ phá sản, còn bị người mạnh mẽ bắt nạt, trên người không có đồng nào, cơ hồ là cùng đường mạt lộ.
Cha mẹ hắn mai danh ẩn tích đến thành thị khác tìm kiếm lối ra, mẹ hắn tích góp một ít tiền rồi đi tìm hắn, mà cuối cùng không thu hoạch được gì.
Vừa bắt đầu hắn cũng cho là cha mẹ hắn có ý đồ riêng, thế nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy mẹ hắn ôm hình của hắn che miệng trầm tiếng khóc lên, trong lòng hắn vẫn cứ mềm nhũn.
Thời điểm bị người đánh gãy chân, hắn vẫn muốn chính mình sớm muộn cũng có ngày gặp được cha mẹ của mình, cũng là bởi vì mình biết bọn họ rất yêu mình. Hơn nữa có Hàn Tư Ân ở đây, nếu như cha mẹ hắn đối với hắn thật sự là có ý đồ riêng, vậy Hàn Tư Ân nhất định sẽ biết đến.
Chỉ là Hàn Tư Ân gặp người nhà của hắn một lần cũng không lại gặp bọn họ nữa. Hàn Tư Ân là đang cảm thấy hắn chịu oan ức, tuy rằng từ trên thực tế liền biết oán không được cha mẹ, thế nhưng Hàn Tư Ân đau lòng cho cảnh ngộ của mình, những chuyện này hắn đều biết.
Cha mẹ hắn có lẽ là thật rất thương hắn, năm đó sau khi hắn bị lừa đi, mẹ hắn đều ở sinh nhật hàng của hắn mà mua cho hắn một bộ quần áo, thói quen này kéo dài đến bây giờ.
Sau khi cha mẹ hắn tìm lại được hắn thật rất thương hắn, bọn họ sẽ lén lút khóc, thế nhưng ở trước mặt mình chưa bao giờ nói.
Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, mọi người đều mạnh khỏe, đều rất tốt.
Nhưng là tạo hóa trêu người, hắn tưởng sẽ sống hết đời như vậy, thế nhưng ông trời không cho hắn cơ hội này.
Sau đó có người tìm đến hắn, người kia lấy ra một xấp tài liệu dày nặng, đó là chuyện có liên quan đến việc nhà bọn họ phá sản, bên trong tài liệu dày nặng này, có một người bức ảnh thu hút sự chú ý của hắn, bởi vì người đó giống như là Hàn Tư Ân ở tuổi trung niên.
Một khắc kia, trái tim của hắn đột nhiên có chút nguội lạnh, mà người tới tìm hắn nói, năm đó nhà bọn họ phá phần lớn là bởi vì cha của Hàn Tư Ân.
Hắn tất nhiên không tin, người kia cũng không che giấu hắn, nói, cha của Hàn Tư Ân là vì cái gọi là bạn bè, dùng năng lực của chính mình, trợ giúp người kia tiến hành cạnh tranh ác ý trên thương trường.
Kết quả cuối cùng là cha của Hàn Tư Ân cùng người bạn kia ở trên thương trường như cá gặp nước, mà rất nhiều gia đình bị liên lụy cơ hồ đều phá sản. Người kia lập còn đưa ra bản ghi chép giữa lão nhân được giới kinh doanh kính ngưỡng và cha của Hàn Tư Ân.
Người kia nói, Hàn Tư Ân là thừa kế năng lực này từ cha hắn, bản thân lại là quái vật, người như vậy không nên tồn tại ở trong xã hội này.
Hắn còn không có cảm giác, cha mẹ hắn đã khóc ròng ròng, mẹ hắn ôm chân của hắn nói, rời khỏi quái vật kia đi, rời khỏi hắn, người có năng lực như vậy căn bản không nên tồn tại.
Kỳ thực tình cảm của hắn đối với cha mẹ cũng không phải rất sâu, dù sao hai thế hệ đã không sống cùng nhau mười mấy năm rồi.
Hàn Tư Ân mới là người đồng hành cũng hắn mười mấy năm này, bọn họ mới là tồn tại thân mật nhất.
Mà người tìm tới hắn lúc đó hỏi hắn, người như vậy ở bên cạnh cậu, hết thảy tâm tư của cậu hắn đều biết, cậu không dám làm sai bất cứ thứ gì, giống như là trong suốt, thời điểm trời tối người yên, cậu cũng không sợ sao?
Vân Chu lúc đó cũng có chút hoảng rồi, cho dù hắn có thích Hàn Tư Ân như thế nào, thỉnh thoảng hắn nghĩ đến năng lực của Hàn Tư Ân, trong lòng vẫn sẽ nổi lên một chút hơi lạnh.
Ở trước mặt người yêu lại giống như trong suốt, tuy rằng Hàn Tư Ân nói sẽ không đối với hắn như vậy, nhưng ai có thể tin tưởng đây?
Hắn là có chút sợ sệt, người kia cuối cùng còn cho hắn một tấm danh thiếp, nói, chúng ta chỉ muốn làm biến mất loại năng lực khiến người kinh ngạc này, sẽ không nguy hại đến bản thân Hàn Tư Ân, cho nên nếu như hắn có ý kiến gì có thể liên hệ với bọn họ.
Lúc đó Vân Chu nhớ đến chính mình hỏi một câu, có thể dùng phương pháp gì tiêu trừ loại năng lực này. Hắn lúc đó không dám nghĩ rốt cuộc là mình đã dùng cái loại tâm tình gì để mà mở miệng hỏi ra lời này.
Người kia trầm mặc rất lâu, rồi nói trước mắt vẫn chưa có phương pháp đặc hiệu, nhưng chúng tôi đã có phác thảo, hy vọng cuối cùng hắn có thể hiệp trợ bọn họ.
Sau khi lòng người bị dụ dỗ thì tư tưởng liền không khống chế được, tuy nhiên sau đó người kia cũng không lại tới tìm hắn nữa, thế nhưng những lời kia vẫn luôn ghim ở đáy lòng hắn. Cha mẹ hắn mỗi khi nhìn hắn đều sẽ dùng ánh mắt muốn nói lại thôi kia, đại khái là không dám gây áp lực cho hắn, chỉ có thể lén lút khóc.
Lại sau đó, trợ lý của hắn vì trong nhà có việc mà từ chức, công ty vì thế mà tuyển một trợ lý mới, đó là một thanh niên cực kỳ xuất sắc, mi thanh mục tú, ánh mắt trong suốt đơn thuần. Năng lực của hắn rất cao, mà thời điểm không người, vẫn lén lút dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nhìn mình như vậy, ngay cả Hàn Tư Ân cũng không có.
Hắn cũng không có quá trớn, vẫn thích Hàn Tư Ân, hắn chỉ là hưởng thụ ánh mắt như vậy, mơ hồ có loại cảm giác ta cũng có thể được người kính ngưỡng, hoặc giả là muốn từ trong ánh mắt kia thoát ra khỏi giãy giụa trong lòng.
Đoạn thời gian đó, trong lòng hắn rất xoắn xuýt về phần tài liệu kia. Khi đó hắn một mặt hi vọng Hàn Tư Ân có thể sử dụng năng lực của mình phát hiện ra bí mật trong lòng hắn, một mặt lại sợ Hàn Tư Ân biết được.
Hắn khi đó mỗi ngày đều suy nghĩ miên man, hắn thậm chí nghĩ tới cuộc sống của bọn họ sau khi Hàn Tư Ân mất đi năng lực, bọn họ đã không cần tiền, bọn họ có thể cầm những tiền kia sống đến hết đời.
Hắn cũng nghĩ tới những người kia có phải là tên lừa đảo hay không.
Lo lắng khiến cho hắn mất ngủ, sau khi hắn mất ngủ trong thời gian, Hàn Tư Ân còn tưởng rằng hắn là vì sắp trả giá đất đai mà lo lắng, vì vậy còn ôm hắn vào lòng mà nhỏ giọng ôn nhu an ủi, hắn nói, Vân Chu, nên làm chúng ta đã làm, nếu như cuối cùng vẫn thất bại, chúng ta còn có cơ hội khác.
Liền một khắc kia, lo lắng của hắn bị Hàn Tư Ân ôn hòa an ủi xoa dịu đi. Hắn ôm thật chặt Hàn Tư Ân, giống như là đáy lòng chưa từng có những do dự này.
Đêm hôm đó hắn nằm trong lồng ngực Hàn Tư Ân đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới những ký ức cả gia đình hắn toàn vẹn giàu có, cũng nghĩ tới khoảng thời gian mà hắn và Hàn Tư ở trong viện mồ côi, nghĩ tới Hàn Tư Ân nắm giữ loại năng lực này, cuối cùng hết thảy đều dừng lại ở cuộc sống của bọn họ bây giờ.
Sau khi hừng đông, việc đầu tiên sau khi hắn trở lại công ty là điều trợ lý kia đến ngành khác, điều hắn đến văn phòng của bộ ngành xa nhất. Thời điểm hắn mở miệng, trong đôi mắt của trợ lý kia chứa đầy nước, thế nhưng cũng không nói thêm gì.
Lại sau đó chính là sinh nhật của Hàn Tư Ân, ngày đó hắn mua hai bình rượu đỏ, đó là rượu đỏ mà Hàn Tư Ân thích nhất.
Trước khi hắn đi, lần đầu tiên cha mẹ hắn chủ động gọi điện thoại cho hắn, bọn họ gặp mặt một lần, cha mẹ hắn biết được ý nghĩ của hắn, không ngừng rơi lệ.
Theo cha mẹ trở lại nơi đó, đêm đó là sinh nhật của Hàn Tư Ân, dưới ánh nến của tiệc tối, hắn nhìn chăm chú vào Hàn Tư Ân, khẽ mỉm cười, khi đó hắn nghĩ như thế này là tốt rồi.
Mà chờ lúc hắn tỉnh lại, Hàn Tư Ân đã biến mất, cha mẹ hắn ngồi ở đầu giường hắn, thần sắc hắn bất an. Một khắc kia hắn đột nhiên cảm giác trong lòng hoảng loạn không gì có thể sánh được.
Nhưng là hắn thật không bao giờ tìm được Hàn Tư Ân nữa, sau đó hắn kiểm tra bên trong phòng quản chế, phát hiện là cha mẹ hắn mang theo người từng gặp qua hắn một lần kia, đến nơi ở của hắn và Hàn Tư Ân, mang Hàn Tư Ân đã hôn mê đi.
Người kia tựa hồ cũng không sợ hắn phát hiện, lúc gần đi còn khiêu khích liếc mắt nhìn máy thu hình.
Cứ tràn ngập ác ý liếc mắt một cái như vậy, khiến hắn hiểu rõ, những người này tuyệt đối sẽ không như nói miệng, nói rằng chỉ muốn loại bỏ dị năng của Hàn Tư Ân.
Hắn điên cuồng tìm Hàn Tư Ân, dùng tất cả khí lực của mình đi tìm người, thế nhưng không thu hoạch được gì, cõi đời này thật giống như không hề tồn tại một Hàn Tư Ân. Hắn không dám nghĩ đến những ngày tháng Hàn Tư Ân bị mang đi, sẽ bị đối xử ra sao.
Loại hành vi điên cuồng này của hắn giằng co nửa năm, khi đó công ty suýt chút nữa không chịu đựng nổi. Sau đó hắn bị trợ lý bị mình điều đi kia đánh thức, người kia nói, nếu như công ty cũng không có, vậy cậu sẽ không có thứ gì, làm sao tìm được người.
Khi đó hắn mới hiểu được, thời điểm hắn và Hàn Tư Ân từ người bình thường từng bước từng bước đi về phía nhân sĩ thành công, Hàn Tư Ân đối với một vài người có lòng dạ khó lường là đã bại lộ.
Nếu như Hàn Tư Ân ẩn giấu ở bên trong ngàn vạn người bình thường, vậy hắn e rằng mãi mãi cũng sẽ không bị người tìm tới, thế nhưng Hàn Tư Ân vì hắn, đưa hắn đến vị thế cao hơn, mặc dù là Hàn Tư Ân tận lực khiến người lơ là sự tồn tại của chính mình, nhưng hắn đã định sẵn sẽ bị người để ý.
Khi đó hắn mới biết, hắn và Hàn Tư Ân đã sớm sa vào bẫy đặt tỉ mỉ của người khác. Cha mẹ hắn có thể tìm được hắn, cũng là bị những người kia tận lực dẫn dắt, sự kiện cẩu huyết nhà bọn họ bị phá sản cũng bị những người kia tận lực lợi dụng. Cha mẹ hắn muốn hắn rời khỏi Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân chính là một quái vật, cho nên cuối cùng bọn họ lợi dụng tình thân của hắn, cho hắn một đao sâu nhất.
Thậm chí người trợ lý kia của hắn cũng là do bọn họ sắp đặt.
Những người kia vốn là muốn để hắn quá trớn, nhưng hắn lại không bị lừa, cũng may có cha mẹ hắn ở đây, bọn họ vẫn rất dễ dàng tiến nhập khu nhà có hệ thống an ninh tương đương hoàn chỉnh kia.
Vân Chu không hiểu, những người này tại sao lại phí hết tâm tư làm những việc này. Cuối cùng vẫn người đã từng là trợ lý kia giải thích cho hắn, hắn nói, bọn họ đã từng phát hiện cha của Hàn Tư Ân có năng lực như vậy, thế nhưng sở nghiên cứu mới vừa đạt được một chút tiến triển, cha của Hàn Tư Ân đã suy yếu chết già. Bọn họ từ trên người của cha Hàn Tư Ân mà đạt được kết luận là kích thích cùng căm hận, có thể khiến dị năng của một người phát huy đến mức tận cùng.
Cho nên những người kia liền ra tay từ Vân Chu, muốn từ trình độ lớn nhất mà kích thích Hàn Tư Ân. Phản bội đẫm máu từ quan hệ thân mật nhất là thủ đoạn tốt nhất hữu hiệu nhất để kích thích con người.
Vân Chu nghe xong chỉ cười ha ha một hồi, người trợ lý kia nhìn dáng vẻ hắn như điên rồi, thần sắc đau thương. Sau đó Vân Chu trầm lòng xuống, người trợ lý này biết rất nhiều chuyện của sở nghiên cứu, trên người hắn hẳn là còn có bí mật khác.
Thời điểm Vân Chu tỉnh lại một lần nữa, từ bên người kia mà có được rất nhiều tư liệu riêng, Vân Chu không có chút nào muốn biết trong này nguyên nhân. Người này là người hay quỷ, là người tốt hay là người xấu, hắn chỉ biết là bọn họ có cùng chung mục tiêu chính là tìm được cái sở nghiên cứu kia, phá hủy nó là tốt rồi.
Vân Chu cũng không nghĩ tới một cái phải tìm chính là mười năm, cuối cùng khi hắn có được tin tức của Hàn Tư Ân, cả người đều sắp hỏng mất rồi.
Gặp lại Hàn Tư Ân, các chức năng trong cơ thể của Hàn Tư Ân đã suy yếu, người cũng già nua rồi. Hắn nhìn Hàn Tư Ân, đáy lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Hắn muốn kéo tay mang người này về nhà, mà Hàn Tư Ân chỉ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh tối tăm, giống như những tháng ngày không thấy mặt trời ở sở nghiên cứu này.
Hàn Tư Ân một câu cũng không nói với hắn, liền từng bước từng bước lùi vào biển lửa, một khắc kia Vân Chu cảm thấy chính mình triệt để điên rồi, hắn muốn cùng Hàn Tư Ân đồng thời nhảy vào, nhưng lại bị người gắt gao kéo lại.
Vân Chu còn sống vẫn luôn đang nghĩ, tại sao lúc đó chính mình lại không cùng Hàn Tư Ân chết luôn đi.
Vân Chu trải qua ngơ ngơ ngác ngác, công ty mà hắn gây dựng đang ở trên bờ vực, người người cũng chờ hắn đến đây chủ trì đại cục, thế nhưng người chủ trì đại cục này đã tự phong bế giết chết bản thân rồi.
Vân Chu rất muốn mơ tới Hàn Tư Ân một lần, thế nhưng người kia đại khái là cũng không muốn tiếp tục thấy hắn, cho nên mấy ngày nay, một lần cũng không đi vào giấc mộng của hắn.
Vân Chu hiểu rõ, sở dĩ Hàn Tư Ân rơi xuống mức độ này, là vì hắn ích kỷ, là hắn yêu không thuần túy, là hắn không toàn tâm toàn ý yêu cái người toàn tâm toàn ý vì hắn kia.
Nếu quả thật thực tâm thực lòng mà yêu, vậy thì khi phát hiện có chỗ không ổn, sẽ nói lại tất cả cho Hàn Tư Ân, để hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như thuần túy mà yêu, hắn sẽ ở thời điểm người kia nói rằng sẽ mang Hàn Tư Ân đi liền nổi giận, càng sẽ không lưỡng lự chuyện Hàn Tư Ân mất đi dị năng.
Hắn tin tưởng cha mẹ của mình, lại không tin tưởng người bên cạnh mình. Hắn thậm chí không dám nghĩ Hàn Tư Ân sau khi tỉnh lại sẽ tuyệt vọng cùng không tin đến mức nào.
Hàn Tư Ân vì mình, không hề giữ lại thứ gì, thậm chí còn cho hắn hết thảy bảo đảm, nhưng hắn thì sao, hoài nghi, sợ sệt, hắn đích xác là không xứng với Hàn Tư Ân.
Một ý nghĩ sai lầm, thất lạc đến cực điểm, đau đớn nhập tâm, ngày ngày thực cốt.
Chuyện của sở nghiên cứu đã kết thúc, người nên bị xử lý đều đã bị xử trí.
Mà Vân Chu không biết ngày tháng đang nằm trong căn phòng trống rỗng, trong lúc vô tình thấy được tin tức mới nhất có liên quan đến sở nghiên cứu.
Sau khi sở nghiên cứu nổ tung, lửa cháy rất lâu, sau khi lửa được dập tắt, tất cả mọi người đều rời đi.
Ai biết được ngày ngày mưa lớn trút xuống, khu vực bị thiêu hủy kia bị mưa xả trôi đi một khối.
Vũ cảnh trông coi nơi đó cảm thấy không đúng, liền báo lên.
Sau đó bọn họ phát hiện dưới đất có một toà cổ mộ, phần mộ xây dựng rất đơn giản, không có cơ quan gì, thời điểm bọn họ mở ra, bên trong chỉ có hai cỗ hài cốt ôm nhau, mà hài cốt này sau khi gặp ánh nắng mặt trời liền hóa thành tro.
Chuyên gia khảo cổ cũng không tìm được nguyên nhân.
Trong quan tài ngoại trừ một quyển tàn vật chôn theo, đến vải vóc có thể chứng minh thân phận cũng không có.
Mà quái lạ là chữ viết trên tàn vật kia rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía trên là dùng chữ Hán hiện đại mà viết, cho ta tình yêu, trao ta trái tim, cái chết gần kề, cùng ái nhân Bạch Thư, duyên ước ba kiếp. Nỗi khổ của kiếp trước, đã thành mây khói, hy vọng không gặp lại, tạ ơn người yêu thành tâm tương đối, đời này không hối hận.
Phía dưới mơ hồ khắc một chữ Hàn, những chữ khác cũng không nhìn thấy.
Nhà khảo cổ học đã lấy đi tàn vật này, trải qua nghiên cứu phát hiện tàn quyển này cũng không thuộc về bất kỳ triều đại đã được công nhận nào.
Internet sôi sục những chuyện có liên quan đến mộ phần, phần lớn quan điểm của mọi người là, đây là người hiện đại tự chôn mình sâu hơn bình thường, còn xương cốt tại sao lão hóa nghiêm trọng như vậy, có lẽ là vì nguyên do của hỏa hoạn.
Cũng có người nói cái này là sự kiện linh dị, mà khoảnh khắc Vân Chu từ trên tin tức nhìn thấy được mặt chữ trên vận kia, liền nhận ra đó là chữ của Hàn Tư Ân.
Ái thê Bạch Thư, duyên định tam sinh, mạnh mẽ đâm xuyên qua mắt Vân Chu.
Thời khắc này hắn tin tưởng, người đã từng yêu hắn tận xương, lại một lần nữa toàn tâm toàn ý yêu một người khác, hắn phong bế dị năng của mình, cùng người kia ước định tam sinh.
Hàn Tư Ân không quản ở nơi nào, cũng không muốn nhìn thấy hắn, người kia hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn.
Lại sau đó, viện bảo tàng bị mất trộm, tàn quyển mới được đào lên kia bị trộm đi, CCTV biểu hiện người trộm đi nó chính là Vân Chu.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, dù sao với tài lực của Vân Chu, làm sao có khả năng sẽ làm chuyện như vậy đây.
Chờ cảnh sát đến nhà Vân Chu tìm hiểu tình huống, Vân Chu đã biến mất rồi, hắn để lại một phong thư quyên góp tất cả tài sản.
Sau đó có người nói từng ở dưới cầu nhìn thấy một người điên đi lạc, hình như là Vân Chu, cũng từng có người nói ở dưới chân núi Băng Sơn Tuyết Địa, từng thấy người điên kia, cũng có người nói ở trong miếu nào đó từng nhìn thấy Vân Chu làm hòa thượng.
Mà những người kia rốt cuộc có phải là Vân Chu hay không, cũng không ai biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất