Chương 81
Bạch Thư từ nhỏ được Bạch Văn Hãn nuôi lớn, đối với Bạch gia, đối với Bạch Tuấn một chút tình cảm cũng không có. Phụ thân hắn đón sinh thần, hắn không đi là chuyện thường, chỉ là đại khái có chút không dám đối mặt với Bạch Thư đã trưởng thành, Bạch gia đối với hành vi này của y cũng không có phản ứng thái quá. Cũng bởi vậy, kinh thành đều biết chuyện kia của Bạch gia, thế nhưng ngược lại cũng không truyền ra danh tiếng bất hiếu của Bạch Văn Hãn cùng Bạch Thư.
Những năm này, phủ tướng quân cùng Bạch gia vẫn luôn nhà ai làm việc nấy, từng người trong lòng đều hiểu rõ.
Cho nên khi tin tức Bạch Văn Hãn bị Bạch Tuấn đánh cho một trận được truyền đến phủ tướng quân, đầu óc Bạch Thư trống rỗng, ngay lập tức liền chuẩn bị tìm Bạch gia. Chỉ là võ công của y mặc dù tốt, nhưng vẫn bị Bạch Văn Hãn ngăn lại.
Bạch Văn Hãn đối với việc Bạch Tuấn ra tay đánh hắn, trong lòng khiếp sợ có, mà càng nhiều hơn chính là hoang đường cùng khinh bỉ. Hắn không biết Bạch Tuấn ngày hôm nay phát điên cái gì, nhưng hắn nắm vị trí tướng quân, là thần tử hoàng thượng coi trọng. Bạch Tuấn ở ngay dưới con mắt mọi người có thể dùng hiếu đạo áp chế hắn, khiến hắn không thể dễ dàng phản kháng, thế nhưng việc này truyền tới tai hoàng thượng, đối với danh tiếng của Bạch Tuấn cũng không phải rất tốt.
Bạch Văn Hãn biết rõ tính tình Bạch Thư, nếu như để y đi Bạch gia, khẳng định làm ầm ĩ không nhỏ, nói không chừng còn làm ra chuyện máu tanh. Vậy ở trong mắt những người khác, chính là đại đại bất hiếu.
Bạch Văn Hãn đã quyết định xoát độ tồn tại bên hoàng thượng, đương nhiên sẽ không để Bạch Thư đi gây sự.
Đương nhiên, trong lòng Bạch Thư thật sự là tức không nhịn nổi, khuya khoắt vẫn đi một chuyến tới Bạch gia. Y vẫn rất nghe lời Bạch Văn Hãn nói, cũng không có ra tay với bất kỳ người nào của Bạch gia, chỉ là không cẩn thận tiện tay đem thư phòng Bạch gia làm làm chút thôi.
Bạch gia đêm qua đó là bởi vì ngập nước, nháo loạn một đêm.
Việc này Bạch Thư không nói với Bạch Văn Hãn, nhưng y biết Bạch Văn Hãn khẳng định đã đoán ra là y làm. Y không muốn vào lúc này nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Văn Hãn, lại cảm thấy thực sự không có chỗ đi, liền đến đây tìm Hàn Tư Ân.
Nói thầm trong lòng, cũng chẳng khác gì nói thẳng với Hàn Tư Ân.
Sau khi nói tự thuật trong lòng, Bạch Thư thoải mái hơn nhiều, y hiếm thấy thất vọng nói: "Ta biết những người trong nhà kia vẫn luôn không thích ta, cho nên ta cũng không đến trước mắt bọn họ. Ta chính là không hiểu, hắn tại sao đột nhiên lại muốn làm khó dễ đại ca." Nhiều người như vậy, nếu như Bạch Văn Hãn phản kháng tại chỗ, đó chính là bất hiếu ra mặt, nếu như không phản kháng, chính là toàn thân ăn gậy.
Nếu như là y, y sẽ không tùy ý phụ thân y làm như vậy. Chỉ là Bạch Văn Hãn thân ở quan trường, dưới con mắt mọi người vẫn phải cần giữ gìn thanh danh của chính mình.
Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư nói, ánh mắt lạnh lùng, hắn ngạo mạn nói: "E rằng Bạch đại nhân mấy ngày nay trong lòng vẫn luôn không thế nào thoải mái, nhìn ngươi cùng đại ca ngươi cũng không vừa mắt, cho nên tìm cớ đánh người thôi. Như vậy, ta và ngươi đi Bạch gia đi một chuyến, dù sao ca ca ngươi vừa mới bị đánh, ban đêm Bạch gia lại ngập nước. Việc này nếu bị người đồn đại chút, nói bóng nói gió liền có thể quăng tội danh lên đầu ca ca ngươi."
Bạch Thư nghe lời này, khẽ nhíu thanh tú mi phong, điềm nhiên nói: "Bọn họ dám?"
"Không phải vấn đề bọn hắn có dám hay không." Hàn Tư Ân khẽ thở dài, sau đó sâu xa nói: "Kỳ thực, ta là muốn đi hỏi Bạch đại nhân một chút, tại sao thường ngày cũng chưa từng nghe thấy chuyện hắn cảm thấy nhi tử của mình không hiếu thuận, mà ngươi cùng đại ca ngươi mới vừa cứu ta cùng Tam hoàng tử một mạng, đại ca ngươi ở trong mắt hắn liền trở thành không hiếu thuận rồi?"
Hàn Tư Ân nói lời này, ý là muốn đi chất vấn, Bạch Tuấn có phải là cảm thấy Bạch Văn Hãn không nên cứu mình cùng Cơ Lạc hay không. Không quản Bạch Tuấn thừa nhận hay phủ nhận, việc này truyền tới tai thế nhân cùng hoàng thượng, đó lại là một ý tứ khác.
Bạch Thư hiểu được ý của Hàn Tư Ân, ánh mắt sáng ngời, sau đó y cào phía dưới, nói: "Thế nhưng thương thế của huynh?" Có thể tìm tới mượn cớ vì ca ca y quang minh chính đại ra mặt như vậy, trong lòng y tự nhiên cao hứng, thế nhưng y lo lắng nhất vẫn là tình trạng thân thể của Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân không nhìn bờ vai mình, hắn nói: "Đã không sao rồi, ở nhà lâu như vậy, chuyện hoàng thượng phân phó chưa có tiến triển gì, ta cũng nên đi ra ngoài vận động một chút."
Bạch Thư "À" lên một tiếng, biết rõ Hàn Tư Ân nói vậy là tùy ý mượn cớ, mà nhìn thấy Hàn Tư Ân đứng ra giúp mình, y cảm thấy trong lòng có điểm cao hứng.
Cao hứng người bạn y còn chưa chính thức kết giao này.
Bởi vì tình huống lần này có chút đặc thù, thời điểm Hàn Tư Ân đi vào Bạch gia, Bạch Thư cũng không hề lộ diện, mà đứng trong chỗ tối.
Người nhất thời biết được Hàn Tư Ân xuất môn, tâm tình đều cực kỳ phức tạp. Hàn Trác cùng lão phu nhân trong Hàn Quốc công phủ cũng không ngoại lệ, vì để tránh Hàn Tư Ân tìm tới tính sổ, mấy ngày này trong lòng mọi người ở quốc công phủ đều rất căng thẳng.
Thế nhưng Hàn Tư Ân không ra khỏi cửa, bọn họ cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Lão phu nhân cảm thấy, Hàn Tư Ân không ra khỏi cửa những ngày gần đây, chim chóc trong phủ cũng không dám há miệng hót.
Hiện tại cái tên gieo vạ này rốt cục cũng đi ra ngoài tìm họa cho người khác, trong lòng lão phu nhân lại có cảm giác cao hứng kỳ lạ.
Hàn Tư Ân ngồi trong xe ngựa, An Thảo đánh xe. Hắn nhắm mắt lại dựa vào thành xe ngựa, thần sắc an tường.
Thời điểm bọn họ đến, cửa Bạch gia đang dừng một cỗ xe ngựa rất đơn sơ. Hàn Tư Ân vén rèm đi xuống, liếc mắt nhìn danh hào trước xe ngựa, trong mắt mang theo hứng thú.
Mà phòng gác cổng Bạch phủ khi nghe đến danh hào Hàn Tư Ân, trong nháy mắt chân mềm nhũn ra. Chỉ là hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân là tự mình đến đây, phía sau cũng không mang theo cấm vệ quân xét nhà, trong lòng thả lòng một chút, vốn muốn nói lão gia nhà bọn họ không ở nhà.
Hàn Tư Ân đã lên tiếng: "Ta tìm Bạch đại nhân có một số việc muốn hỏi một chút, nếu như Bạch đại nhân không ở nhà, vậy ta vào trong chờ, kiểu gì cũng phải về nhà chứ nhỉ?"
Phòng gác cổng của Bạch phủ vội cười nói: "Thế tử hiểu lầm, lão gia ở nhà, ở nhà."
Hàn Tư Ân ừm một tiếng, vừa đi vào trong, vừa hỏi: "Xe ngựa trước cửa không phải là của quý phủ đi?"
Phòng gác cổng lúc này không có ý định che giấu, nói: "Không phải của quý phủ, là Tam hoàng tử." Nói đến, Tam hoàng tử có danh hào, mà làm người lại không nổi bật. Cũng chính là nhờ có việc lũ lụt ở Giang Nam cùng sự kiện ám sát lần này, mới để cho người trong kinh thành nhớ lại còn có một người như thế.
Hắn đến Bạch phủ, Bạch Tuấn đều rất kinh ngạc.
Hàn Tư Ân nghe, chậm rì rì "À" lên một tiếng.
Thời điểm được người dẫn vào phòng khách Bạch phủ, bầu không khí bên trong rất ngột ngạt. Cơ Lạc đang nằm trên nhuyễn tháp, duỗi thẳng cái chân bị thương, sắc mặt rất là nghiêm túc. Mà Bạch Tuấn, sắc mặt khó coi lại lúng túng.
Hàn Tư Ân đến, đánh vỡ nặng nề giữa hai người, Hàn Tư Ân để Bạch Tuấn có cơ hội suy nghĩ nhiều vì sao hắn đến đây, trực tiếp ngồi cạnh Cơ Lạc, cười như không cười nhìn Bạch Tuấn nói: "Ta đến đây là muốn hỏi một chút, Bạch đại nhân có phải là có ý kiến gì với ta hay không?"
"Thế tử nói lời này có ý gì?" Bạch Tuấn cau mày hỏi, góc mặt hắn cực kỳ đẹp đẽ, mặc dù đã trung niên, thế nhưng trong mắt người cổ đại là mỹ nam tử điển hình, mặt mũi chính diện.
"Vậy tại sao Bạch tướng quân vừa cứu ta, đã bị người đánh vậy?"
Bạch Tuấn nhíu mày lợi hại hơn, hai hàng lông mày như ép chết được con muỗi, chỉ là hắn còn chưa mở lời, Cơ Lạc bên cạnh đã vỗ tay nói: "Bổn hoàng tử đến cũng bởi vì cái này, nghe đến tin tức, phản ứng đầu tiên của bổn hoàng tử chính là cảm thấy Bạch đại nhân có bất mãn gì với ta đây, muốn cho bổn hoàng tử chết dưới kiếm của thích khách, không nghĩ tới Hàn thế tử nghe được tin tức, cũng có tâm tình giống như vậy."
Cơ Lạc biết mình không nên tới chuyến này, nói chuyện cũng không nên cay nghiệt như thế, nhưng nghĩ đến Bạch Văn Hãn bị Bạch Tuấn đánh như vậy, trong lòng giống như mèo cưng bị bắt người bắt được, cảm giác không thoải mái vẫn dâng trào lên đầu.
Sau đó chờ khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã ngồi trong Bạch phủ rồi. Chỉ là, đã đến rồi thì nên ở lại, hắn vừa vặn cũng thừa dịp khó có này thăm dò một chút, xem trong Bạch gia này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.
Bạch Tuấn biết Hàn Tư Ân đây là tìm cớ đến, hắn đứng lên, sắc mặt cứng ngắc nói: "Hắn là con trai của ta, hắn không hiếu thuận, chẳng lẽ ta làm phụ thân không thể quản giáo sao? Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử vì chút chuyện nhỏ của Bạch gia ta mà cùng tới cửa chất vấn bản quan, ngược lại bản quan còn muốn biết tại sao đây?"
"Bạch Văn Hãn là ân nhân cứu mạng của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử muốn biết hắn đã phạm sai cái gì, dựa theo ý này của Bạch đại nhân, bổn hoàng tử vẫn không thể hỏi tới sao?" Thời điểm Cơ Lạc nói lời này, mắt hơi híp lại, nhìn có vẻ đặc biệt nguy hiểm.
Hàn Tư Ân khẽ cười, hắn thấy Bạch Tuấn đang tức đến nổ phổi, ngữ khí xem thường chậm rãi nói: "Bạch đại nhân tức cái gì? Ân cứu mạng là một, mà quan trọng, bản Thế tử phụng hoàng mệnh điều tra chuyện thích khách, những ngày qua vẫn luôn không có tiến triển gì, cũng không phát hiện trong kinh thành này có dị thường gì, hôm nay đột nhiên nghe được chuyện lạ này, cảm thấy rất thú vị, cho nên tới hỏi một chút."
Bạch Tuấn trợn mắt há mồm nhìn Hàn Tư Ân, tức giận đến mặt đỏ rần: "Hàn thế tử ngươi đang nói ta liên quan đến chuyện thích khách ư? Bản quan cùng ngươi và Tam hoàng tử không thù không oán, có lý do gì để làm như thế, ngươi nói lời này thật sự là quá hoang đường."
Cơ Lạc chỉ là trong lúc sốc nổi mà đến, hắn ngược lại không nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi kinh ngạc.
Hàn Tư Ân trừng mắt nhìn, nói: "Bạch đại nhân cần gì phải tức giận? Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi."
"Thế tử thuận miệng nói một chút lại chụp được cái mũ hơi lớn rồi." Đúng lúc này, cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo, Bạch Ân chậm rãi đi tới.
Bạch Ân ngay lưng thẳng tắp, mang trên mặt phẫn nộ của người làm con: "Đại ca cứu thế tử cùng Tam hoàng tử đã là chuyện của nhiều ngày trước, phụ thân vào sinh thần say rượu trách phạt đại ca, có lẽ nghiêm khắc một chút, nhưng không hề liên quan đến việc cứu người. Tam hoàng tử cùng Thế tử hôm nay đến đây, vừa vu khống lại muốn trị tội phụ thân, có phải là có chút hơi quá đáng rồi không? Nếu như Thế tử cảm thấy Bạch gia liên quan đến chuyện thích khách, vậy xin lấy ra chứng cứ. Bằng không, coi như Thế tử có được hoàng thượng sủng tín như thế nào, Bạch gia chúng ta cũng không phải là không có ai."
Bạch Ân lời nói này lẫm liệt mạnh mẽ, thần sắc trên mặt cũng thực nghiêm túc. Đến ngay cả Cơ Lạc luôn luôn không thích hắn, cũng không thể không nói Bạch Ân nói lời này rất chính nghĩa.
Bạch Tuấn nhìn thấy Bạch Ân xuất hiện, sắc mặt giật giật, cổ hơi co lại, tựa hồ dẫn theo tia sợ hãi, lập tức vội ho một tiếng, nói: "Vi phụ cùng Hàn thế tử, Tam hoàng tử nói chuyện, sao lại đến phiên ngươi chen vào? Còn không mau trở lại đi."
Bạch Ân nhìn Bạch Tuấn, mím môi, bộ dáng có chút bị thương.
Hàn Tư Ân đứng lên, hắn đi tới trước mặt Bạch Ân, Bạch Tuấn nhìn hắn hành động như vậy, không nhịn được tiến lên đem Bạch Ân che chở ở phía sau.
Hàn Tư Ân nhíu mày kinh ngạc nói: "Bản Thế tử là muốn cùng Bạch công tử Bạch đại nhân xin lỗi đây."
"Xin lỗi?" Bạch Tuấn sợ ngây người, người ở chỗ này đều sợ ngây người, bao gồm cả Cơ Lạc cùng Bạch Ân được Bạch Tuấn che chở. Có người nào không biết, Hàn Tư Ân Hàn Đại thế tử, từ xưa tới nay chỉ biết xét nhà, còn cái khác cũng không biết.
Hiện tại bỗng nhiên nghe hắn nói rằng hắn áy náy, làm sao không khiến người kinh hãi run rẩy.
Hàn Tư Ân mười phần thành khẩn nói: "Vừa nãy nghe Bạch công tử nói như vậy, ngẫm lại quả thật là chúng ta bởi vì lo lắng cho ân nhân cứu mạng, quá mức lỗ mãng. Nếu đã là lỗ mãng, tất nhiên phải nói xin lỗi."
Bạch Ân lộ ra cái đầu, thấy Hàn Tư Ân là nghiêm túc, trong lòng hơi kinh ngạc.
Cơ Lạc bên cạnh không biết Hàn Tư Ân đang tính toán chuyện gì, mà cũng chỉ vội ho một tiếng, ngóng ngóng nói: "Bạch Văn Hãn là ân nhân cứu mạng của bổn hoàng tử, nghe được tin hắn bị Bạch đại nhân vô duyên vô cớ đánh, ta cũng là nhất thời nóng ruột, Bạch đại nhân không cần để trong lòng."
Bạch Tuấn cũng không muốn cùng bọn họ trở mặt, liền chậm rãi nói: "Là hạ quan không nói rõ ràng, mới khiến Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử hiểu lầm."
Hàn Tư Ân gật gật đầu, sau đó thở dài nói: "Bạch đại nhân, việc này xác thực cũng là ngươi bất công. Bạch tướng quân mặc dù là võ thần, nhưng cũng là Đại tướng quân nắm giữ quân quyền một phương, lại là người được hoàng thượng coi trọng, cho dù Bạch đại nhân say rượu cảm thấy hắn bất hiếu, không nể mặt hắn, nhưng cũng nên nể mặt hoàng thượng một chút đi. Dù sao, quân cũng quan trọng hơn thần, chức quan Bạch tướng quân so với Bạch đại nhân ngươi cao hơn, lại được hoàng thượng thân phong, đứng quân vị đây."
Sắc mặt Bạch Tuấn lúc trắng lúc xanh, hắn đã nói sao Hàn Tư Ân lại dễ dàng xin lỗi như vậy, hóa ra còn chờ biểu đạt tình cảm đây. Hắn nói: "Đây là việc nhà của hạ quan, nếu quả thật hoàng thượng muốn trách tội, cũng không phiền Thế tử bận tâm."
Hàn Tư Ân nói: "Ta cũng chỉ nói như thế, Bạch đại nhân nguyện ý nghe liền nghe, không muốn nghe coi như ta chưa từng nói cũng được. Vậy, cáo từ."
Hắn nói rời đi, Cơ Lạc cũng cùng nói rời đi, chân Cơ Lạc không tiện, thị vệ trong phủ hắn đỡ hắn rời đi. Bạch Tuấn cùng Bạch Ân nhẫn nhịn sốt ruột, đưa hai người bọn họ ra ngoài cửa phủ.
Lúc rời đi, Cơ Lạc cảm thấy khúc quanh chỗ phòng khách có bóng người, hắn quay đầu lại nhìn về phía bóng người, là một nữ tử dung mạo cực kỳ đoan trang, nàng đứng bên cạnh mấy nha đầu lanh lợi. Nhìn thấy hắn, nữ tử kia dừng một chút, nhìn dáng dấp giống như là muốn hành lễ, chỉ là nhúc nhích một chút, liền miễn cưỡng ngừng lại.
Hàn Tư Ân thuận ánh mắt Cơ Lạc nhìn sang, Bạch Tuấn ở bên cạnh nói: "Đó là phu nhân của hạ quan, tính cách ngại ngùng, thân thể lại không tốt, không thường gặp người, thỉnh Thế tử cùng Tam hoàng tử thứ tội."
"Nguyên lai là Bạch phu nhân." Hàn Tư Ân nói: "Bạch phu nhân khí chất quanh thân, nếu như thân thể không tốt, đi lại nhiều một chút vẫn có tác dụng đây."
Biết rõ xuất thân Vương thị, còn nói lời này, trong mắt người khác chính là trần trụi trào phúng. Ánh mắt Bạch Ân trong nháy mắt trở nên sắc bén, Bạch Tuấn thì lại không thèm để ý hắn, lấy tay làm dáng mời. Nhìn ra được, hắn rất muốn Hàn Tư Ân lập tức rời đi.
Hàn Tư Ân cũng không có ý định tiếp tục đáng ghét, liền cùng Cơ Lạc cùng rời đi.
Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc hồi từng người quý phủ lộ bất đồng, hai người liền tại bạch cửa phủ trước nói lời từ biệt.
Đang ngồi trên chính mình xe ngựa sau, Cơ Lạc trên mặt bình tĩnh cùng cười đều lạnh xuống, hắn mạnh mẽ cau mày, tay không tự chủ vuốt ve bên hông mình mang theo ngọc bích, trong lòng đối cái kia Bạch phu nhân rất là để ý.
Hắn cảm thấy Hàn Tư Ân có câu nói nói rất đúng, Bạch phu nhân quanh thân khí thế, nhìn nàng đoan trang thận trọng dáng dấp, không giống như là cái mặt dày mày dạn chạy tới cho người làm thiếp người, hơn nữa nàng xuất hiện thời cơ cũng cực kỳ kỳ diệu, như là cố ý ở nơi đó chờ.
Cơ Lạc dám khẳng định, thân thể Vương thị cũng không phải suy yếu, nàng ta chỉ là không muốn xuất hiện trước mặt người khác mà thôi.
Về phần Bạch Tuấn, trước đây ở xa không cảm thấy, hiện tại ở gần như vậy mà quan sát, thái độ của Bạch Tuấn đối với Bạch Ân cực kỳ quái lạ, vừa giống phụ thân, vừa giống như hạ nhân.
Những năm này, phủ tướng quân cùng Bạch gia vẫn luôn nhà ai làm việc nấy, từng người trong lòng đều hiểu rõ.
Cho nên khi tin tức Bạch Văn Hãn bị Bạch Tuấn đánh cho một trận được truyền đến phủ tướng quân, đầu óc Bạch Thư trống rỗng, ngay lập tức liền chuẩn bị tìm Bạch gia. Chỉ là võ công của y mặc dù tốt, nhưng vẫn bị Bạch Văn Hãn ngăn lại.
Bạch Văn Hãn đối với việc Bạch Tuấn ra tay đánh hắn, trong lòng khiếp sợ có, mà càng nhiều hơn chính là hoang đường cùng khinh bỉ. Hắn không biết Bạch Tuấn ngày hôm nay phát điên cái gì, nhưng hắn nắm vị trí tướng quân, là thần tử hoàng thượng coi trọng. Bạch Tuấn ở ngay dưới con mắt mọi người có thể dùng hiếu đạo áp chế hắn, khiến hắn không thể dễ dàng phản kháng, thế nhưng việc này truyền tới tai hoàng thượng, đối với danh tiếng của Bạch Tuấn cũng không phải rất tốt.
Bạch Văn Hãn biết rõ tính tình Bạch Thư, nếu như để y đi Bạch gia, khẳng định làm ầm ĩ không nhỏ, nói không chừng còn làm ra chuyện máu tanh. Vậy ở trong mắt những người khác, chính là đại đại bất hiếu.
Bạch Văn Hãn đã quyết định xoát độ tồn tại bên hoàng thượng, đương nhiên sẽ không để Bạch Thư đi gây sự.
Đương nhiên, trong lòng Bạch Thư thật sự là tức không nhịn nổi, khuya khoắt vẫn đi một chuyến tới Bạch gia. Y vẫn rất nghe lời Bạch Văn Hãn nói, cũng không có ra tay với bất kỳ người nào của Bạch gia, chỉ là không cẩn thận tiện tay đem thư phòng Bạch gia làm làm chút thôi.
Bạch gia đêm qua đó là bởi vì ngập nước, nháo loạn một đêm.
Việc này Bạch Thư không nói với Bạch Văn Hãn, nhưng y biết Bạch Văn Hãn khẳng định đã đoán ra là y làm. Y không muốn vào lúc này nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Văn Hãn, lại cảm thấy thực sự không có chỗ đi, liền đến đây tìm Hàn Tư Ân.
Nói thầm trong lòng, cũng chẳng khác gì nói thẳng với Hàn Tư Ân.
Sau khi nói tự thuật trong lòng, Bạch Thư thoải mái hơn nhiều, y hiếm thấy thất vọng nói: "Ta biết những người trong nhà kia vẫn luôn không thích ta, cho nên ta cũng không đến trước mắt bọn họ. Ta chính là không hiểu, hắn tại sao đột nhiên lại muốn làm khó dễ đại ca." Nhiều người như vậy, nếu như Bạch Văn Hãn phản kháng tại chỗ, đó chính là bất hiếu ra mặt, nếu như không phản kháng, chính là toàn thân ăn gậy.
Nếu như là y, y sẽ không tùy ý phụ thân y làm như vậy. Chỉ là Bạch Văn Hãn thân ở quan trường, dưới con mắt mọi người vẫn phải cần giữ gìn thanh danh của chính mình.
Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư nói, ánh mắt lạnh lùng, hắn ngạo mạn nói: "E rằng Bạch đại nhân mấy ngày nay trong lòng vẫn luôn không thế nào thoải mái, nhìn ngươi cùng đại ca ngươi cũng không vừa mắt, cho nên tìm cớ đánh người thôi. Như vậy, ta và ngươi đi Bạch gia đi một chuyến, dù sao ca ca ngươi vừa mới bị đánh, ban đêm Bạch gia lại ngập nước. Việc này nếu bị người đồn đại chút, nói bóng nói gió liền có thể quăng tội danh lên đầu ca ca ngươi."
Bạch Thư nghe lời này, khẽ nhíu thanh tú mi phong, điềm nhiên nói: "Bọn họ dám?"
"Không phải vấn đề bọn hắn có dám hay không." Hàn Tư Ân khẽ thở dài, sau đó sâu xa nói: "Kỳ thực, ta là muốn đi hỏi Bạch đại nhân một chút, tại sao thường ngày cũng chưa từng nghe thấy chuyện hắn cảm thấy nhi tử của mình không hiếu thuận, mà ngươi cùng đại ca ngươi mới vừa cứu ta cùng Tam hoàng tử một mạng, đại ca ngươi ở trong mắt hắn liền trở thành không hiếu thuận rồi?"
Hàn Tư Ân nói lời này, ý là muốn đi chất vấn, Bạch Tuấn có phải là cảm thấy Bạch Văn Hãn không nên cứu mình cùng Cơ Lạc hay không. Không quản Bạch Tuấn thừa nhận hay phủ nhận, việc này truyền tới tai thế nhân cùng hoàng thượng, đó lại là một ý tứ khác.
Bạch Thư hiểu được ý của Hàn Tư Ân, ánh mắt sáng ngời, sau đó y cào phía dưới, nói: "Thế nhưng thương thế của huynh?" Có thể tìm tới mượn cớ vì ca ca y quang minh chính đại ra mặt như vậy, trong lòng y tự nhiên cao hứng, thế nhưng y lo lắng nhất vẫn là tình trạng thân thể của Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân không nhìn bờ vai mình, hắn nói: "Đã không sao rồi, ở nhà lâu như vậy, chuyện hoàng thượng phân phó chưa có tiến triển gì, ta cũng nên đi ra ngoài vận động một chút."
Bạch Thư "À" lên một tiếng, biết rõ Hàn Tư Ân nói vậy là tùy ý mượn cớ, mà nhìn thấy Hàn Tư Ân đứng ra giúp mình, y cảm thấy trong lòng có điểm cao hứng.
Cao hứng người bạn y còn chưa chính thức kết giao này.
Bởi vì tình huống lần này có chút đặc thù, thời điểm Hàn Tư Ân đi vào Bạch gia, Bạch Thư cũng không hề lộ diện, mà đứng trong chỗ tối.
Người nhất thời biết được Hàn Tư Ân xuất môn, tâm tình đều cực kỳ phức tạp. Hàn Trác cùng lão phu nhân trong Hàn Quốc công phủ cũng không ngoại lệ, vì để tránh Hàn Tư Ân tìm tới tính sổ, mấy ngày này trong lòng mọi người ở quốc công phủ đều rất căng thẳng.
Thế nhưng Hàn Tư Ân không ra khỏi cửa, bọn họ cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Lão phu nhân cảm thấy, Hàn Tư Ân không ra khỏi cửa những ngày gần đây, chim chóc trong phủ cũng không dám há miệng hót.
Hiện tại cái tên gieo vạ này rốt cục cũng đi ra ngoài tìm họa cho người khác, trong lòng lão phu nhân lại có cảm giác cao hứng kỳ lạ.
Hàn Tư Ân ngồi trong xe ngựa, An Thảo đánh xe. Hắn nhắm mắt lại dựa vào thành xe ngựa, thần sắc an tường.
Thời điểm bọn họ đến, cửa Bạch gia đang dừng một cỗ xe ngựa rất đơn sơ. Hàn Tư Ân vén rèm đi xuống, liếc mắt nhìn danh hào trước xe ngựa, trong mắt mang theo hứng thú.
Mà phòng gác cổng Bạch phủ khi nghe đến danh hào Hàn Tư Ân, trong nháy mắt chân mềm nhũn ra. Chỉ là hắn nhìn thấy Hàn Tư Ân là tự mình đến đây, phía sau cũng không mang theo cấm vệ quân xét nhà, trong lòng thả lòng một chút, vốn muốn nói lão gia nhà bọn họ không ở nhà.
Hàn Tư Ân đã lên tiếng: "Ta tìm Bạch đại nhân có một số việc muốn hỏi một chút, nếu như Bạch đại nhân không ở nhà, vậy ta vào trong chờ, kiểu gì cũng phải về nhà chứ nhỉ?"
Phòng gác cổng của Bạch phủ vội cười nói: "Thế tử hiểu lầm, lão gia ở nhà, ở nhà."
Hàn Tư Ân ừm một tiếng, vừa đi vào trong, vừa hỏi: "Xe ngựa trước cửa không phải là của quý phủ đi?"
Phòng gác cổng lúc này không có ý định che giấu, nói: "Không phải của quý phủ, là Tam hoàng tử." Nói đến, Tam hoàng tử có danh hào, mà làm người lại không nổi bật. Cũng chính là nhờ có việc lũ lụt ở Giang Nam cùng sự kiện ám sát lần này, mới để cho người trong kinh thành nhớ lại còn có một người như thế.
Hắn đến Bạch phủ, Bạch Tuấn đều rất kinh ngạc.
Hàn Tư Ân nghe, chậm rì rì "À" lên một tiếng.
Thời điểm được người dẫn vào phòng khách Bạch phủ, bầu không khí bên trong rất ngột ngạt. Cơ Lạc đang nằm trên nhuyễn tháp, duỗi thẳng cái chân bị thương, sắc mặt rất là nghiêm túc. Mà Bạch Tuấn, sắc mặt khó coi lại lúng túng.
Hàn Tư Ân đến, đánh vỡ nặng nề giữa hai người, Hàn Tư Ân để Bạch Tuấn có cơ hội suy nghĩ nhiều vì sao hắn đến đây, trực tiếp ngồi cạnh Cơ Lạc, cười như không cười nhìn Bạch Tuấn nói: "Ta đến đây là muốn hỏi một chút, Bạch đại nhân có phải là có ý kiến gì với ta hay không?"
"Thế tử nói lời này có ý gì?" Bạch Tuấn cau mày hỏi, góc mặt hắn cực kỳ đẹp đẽ, mặc dù đã trung niên, thế nhưng trong mắt người cổ đại là mỹ nam tử điển hình, mặt mũi chính diện.
"Vậy tại sao Bạch tướng quân vừa cứu ta, đã bị người đánh vậy?"
Bạch Tuấn nhíu mày lợi hại hơn, hai hàng lông mày như ép chết được con muỗi, chỉ là hắn còn chưa mở lời, Cơ Lạc bên cạnh đã vỗ tay nói: "Bổn hoàng tử đến cũng bởi vì cái này, nghe đến tin tức, phản ứng đầu tiên của bổn hoàng tử chính là cảm thấy Bạch đại nhân có bất mãn gì với ta đây, muốn cho bổn hoàng tử chết dưới kiếm của thích khách, không nghĩ tới Hàn thế tử nghe được tin tức, cũng có tâm tình giống như vậy."
Cơ Lạc biết mình không nên tới chuyến này, nói chuyện cũng không nên cay nghiệt như thế, nhưng nghĩ đến Bạch Văn Hãn bị Bạch Tuấn đánh như vậy, trong lòng giống như mèo cưng bị bắt người bắt được, cảm giác không thoải mái vẫn dâng trào lên đầu.
Sau đó chờ khi hắn lấy lại tinh thần, hắn đã ngồi trong Bạch phủ rồi. Chỉ là, đã đến rồi thì nên ở lại, hắn vừa vặn cũng thừa dịp khó có này thăm dò một chút, xem trong Bạch gia này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.
Bạch Tuấn biết Hàn Tư Ân đây là tìm cớ đến, hắn đứng lên, sắc mặt cứng ngắc nói: "Hắn là con trai của ta, hắn không hiếu thuận, chẳng lẽ ta làm phụ thân không thể quản giáo sao? Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử vì chút chuyện nhỏ của Bạch gia ta mà cùng tới cửa chất vấn bản quan, ngược lại bản quan còn muốn biết tại sao đây?"
"Bạch Văn Hãn là ân nhân cứu mạng của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử muốn biết hắn đã phạm sai cái gì, dựa theo ý này của Bạch đại nhân, bổn hoàng tử vẫn không thể hỏi tới sao?" Thời điểm Cơ Lạc nói lời này, mắt hơi híp lại, nhìn có vẻ đặc biệt nguy hiểm.
Hàn Tư Ân khẽ cười, hắn thấy Bạch Tuấn đang tức đến nổ phổi, ngữ khí xem thường chậm rãi nói: "Bạch đại nhân tức cái gì? Ân cứu mạng là một, mà quan trọng, bản Thế tử phụng hoàng mệnh điều tra chuyện thích khách, những ngày qua vẫn luôn không có tiến triển gì, cũng không phát hiện trong kinh thành này có dị thường gì, hôm nay đột nhiên nghe được chuyện lạ này, cảm thấy rất thú vị, cho nên tới hỏi một chút."
Bạch Tuấn trợn mắt há mồm nhìn Hàn Tư Ân, tức giận đến mặt đỏ rần: "Hàn thế tử ngươi đang nói ta liên quan đến chuyện thích khách ư? Bản quan cùng ngươi và Tam hoàng tử không thù không oán, có lý do gì để làm như thế, ngươi nói lời này thật sự là quá hoang đường."
Cơ Lạc chỉ là trong lúc sốc nổi mà đến, hắn ngược lại không nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi kinh ngạc.
Hàn Tư Ân trừng mắt nhìn, nói: "Bạch đại nhân cần gì phải tức giận? Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi."
"Thế tử thuận miệng nói một chút lại chụp được cái mũ hơi lớn rồi." Đúng lúc này, cửa truyền đến một thanh âm trong trẻo, Bạch Ân chậm rãi đi tới.
Bạch Ân ngay lưng thẳng tắp, mang trên mặt phẫn nộ của người làm con: "Đại ca cứu thế tử cùng Tam hoàng tử đã là chuyện của nhiều ngày trước, phụ thân vào sinh thần say rượu trách phạt đại ca, có lẽ nghiêm khắc một chút, nhưng không hề liên quan đến việc cứu người. Tam hoàng tử cùng Thế tử hôm nay đến đây, vừa vu khống lại muốn trị tội phụ thân, có phải là có chút hơi quá đáng rồi không? Nếu như Thế tử cảm thấy Bạch gia liên quan đến chuyện thích khách, vậy xin lấy ra chứng cứ. Bằng không, coi như Thế tử có được hoàng thượng sủng tín như thế nào, Bạch gia chúng ta cũng không phải là không có ai."
Bạch Ân lời nói này lẫm liệt mạnh mẽ, thần sắc trên mặt cũng thực nghiêm túc. Đến ngay cả Cơ Lạc luôn luôn không thích hắn, cũng không thể không nói Bạch Ân nói lời này rất chính nghĩa.
Bạch Tuấn nhìn thấy Bạch Ân xuất hiện, sắc mặt giật giật, cổ hơi co lại, tựa hồ dẫn theo tia sợ hãi, lập tức vội ho một tiếng, nói: "Vi phụ cùng Hàn thế tử, Tam hoàng tử nói chuyện, sao lại đến phiên ngươi chen vào? Còn không mau trở lại đi."
Bạch Ân nhìn Bạch Tuấn, mím môi, bộ dáng có chút bị thương.
Hàn Tư Ân đứng lên, hắn đi tới trước mặt Bạch Ân, Bạch Tuấn nhìn hắn hành động như vậy, không nhịn được tiến lên đem Bạch Ân che chở ở phía sau.
Hàn Tư Ân nhíu mày kinh ngạc nói: "Bản Thế tử là muốn cùng Bạch công tử Bạch đại nhân xin lỗi đây."
"Xin lỗi?" Bạch Tuấn sợ ngây người, người ở chỗ này đều sợ ngây người, bao gồm cả Cơ Lạc cùng Bạch Ân được Bạch Tuấn che chở. Có người nào không biết, Hàn Tư Ân Hàn Đại thế tử, từ xưa tới nay chỉ biết xét nhà, còn cái khác cũng không biết.
Hiện tại bỗng nhiên nghe hắn nói rằng hắn áy náy, làm sao không khiến người kinh hãi run rẩy.
Hàn Tư Ân mười phần thành khẩn nói: "Vừa nãy nghe Bạch công tử nói như vậy, ngẫm lại quả thật là chúng ta bởi vì lo lắng cho ân nhân cứu mạng, quá mức lỗ mãng. Nếu đã là lỗ mãng, tất nhiên phải nói xin lỗi."
Bạch Ân lộ ra cái đầu, thấy Hàn Tư Ân là nghiêm túc, trong lòng hơi kinh ngạc.
Cơ Lạc bên cạnh không biết Hàn Tư Ân đang tính toán chuyện gì, mà cũng chỉ vội ho một tiếng, ngóng ngóng nói: "Bạch Văn Hãn là ân nhân cứu mạng của bổn hoàng tử, nghe được tin hắn bị Bạch đại nhân vô duyên vô cớ đánh, ta cũng là nhất thời nóng ruột, Bạch đại nhân không cần để trong lòng."
Bạch Tuấn cũng không muốn cùng bọn họ trở mặt, liền chậm rãi nói: "Là hạ quan không nói rõ ràng, mới khiến Tam hoàng tử cùng Hàn thế tử hiểu lầm."
Hàn Tư Ân gật gật đầu, sau đó thở dài nói: "Bạch đại nhân, việc này xác thực cũng là ngươi bất công. Bạch tướng quân mặc dù là võ thần, nhưng cũng là Đại tướng quân nắm giữ quân quyền một phương, lại là người được hoàng thượng coi trọng, cho dù Bạch đại nhân say rượu cảm thấy hắn bất hiếu, không nể mặt hắn, nhưng cũng nên nể mặt hoàng thượng một chút đi. Dù sao, quân cũng quan trọng hơn thần, chức quan Bạch tướng quân so với Bạch đại nhân ngươi cao hơn, lại được hoàng thượng thân phong, đứng quân vị đây."
Sắc mặt Bạch Tuấn lúc trắng lúc xanh, hắn đã nói sao Hàn Tư Ân lại dễ dàng xin lỗi như vậy, hóa ra còn chờ biểu đạt tình cảm đây. Hắn nói: "Đây là việc nhà của hạ quan, nếu quả thật hoàng thượng muốn trách tội, cũng không phiền Thế tử bận tâm."
Hàn Tư Ân nói: "Ta cũng chỉ nói như thế, Bạch đại nhân nguyện ý nghe liền nghe, không muốn nghe coi như ta chưa từng nói cũng được. Vậy, cáo từ."
Hắn nói rời đi, Cơ Lạc cũng cùng nói rời đi, chân Cơ Lạc không tiện, thị vệ trong phủ hắn đỡ hắn rời đi. Bạch Tuấn cùng Bạch Ân nhẫn nhịn sốt ruột, đưa hai người bọn họ ra ngoài cửa phủ.
Lúc rời đi, Cơ Lạc cảm thấy khúc quanh chỗ phòng khách có bóng người, hắn quay đầu lại nhìn về phía bóng người, là một nữ tử dung mạo cực kỳ đoan trang, nàng đứng bên cạnh mấy nha đầu lanh lợi. Nhìn thấy hắn, nữ tử kia dừng một chút, nhìn dáng dấp giống như là muốn hành lễ, chỉ là nhúc nhích một chút, liền miễn cưỡng ngừng lại.
Hàn Tư Ân thuận ánh mắt Cơ Lạc nhìn sang, Bạch Tuấn ở bên cạnh nói: "Đó là phu nhân của hạ quan, tính cách ngại ngùng, thân thể lại không tốt, không thường gặp người, thỉnh Thế tử cùng Tam hoàng tử thứ tội."
"Nguyên lai là Bạch phu nhân." Hàn Tư Ân nói: "Bạch phu nhân khí chất quanh thân, nếu như thân thể không tốt, đi lại nhiều một chút vẫn có tác dụng đây."
Biết rõ xuất thân Vương thị, còn nói lời này, trong mắt người khác chính là trần trụi trào phúng. Ánh mắt Bạch Ân trong nháy mắt trở nên sắc bén, Bạch Tuấn thì lại không thèm để ý hắn, lấy tay làm dáng mời. Nhìn ra được, hắn rất muốn Hàn Tư Ân lập tức rời đi.
Hàn Tư Ân cũng không có ý định tiếp tục đáng ghét, liền cùng Cơ Lạc cùng rời đi.
Hàn Tư Ân cùng Cơ Lạc hồi từng người quý phủ lộ bất đồng, hai người liền tại bạch cửa phủ trước nói lời từ biệt.
Đang ngồi trên chính mình xe ngựa sau, Cơ Lạc trên mặt bình tĩnh cùng cười đều lạnh xuống, hắn mạnh mẽ cau mày, tay không tự chủ vuốt ve bên hông mình mang theo ngọc bích, trong lòng đối cái kia Bạch phu nhân rất là để ý.
Hắn cảm thấy Hàn Tư Ân có câu nói nói rất đúng, Bạch phu nhân quanh thân khí thế, nhìn nàng đoan trang thận trọng dáng dấp, không giống như là cái mặt dày mày dạn chạy tới cho người làm thiếp người, hơn nữa nàng xuất hiện thời cơ cũng cực kỳ kỳ diệu, như là cố ý ở nơi đó chờ.
Cơ Lạc dám khẳng định, thân thể Vương thị cũng không phải suy yếu, nàng ta chỉ là không muốn xuất hiện trước mặt người khác mà thôi.
Về phần Bạch Tuấn, trước đây ở xa không cảm thấy, hiện tại ở gần như vậy mà quan sát, thái độ của Bạch Tuấn đối với Bạch Ân cực kỳ quái lạ, vừa giống phụ thân, vừa giống như hạ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất